Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 116: Trung Thành

Phong Dữ Tự Nhiên

12/12/2022

Edit: Quân Ly

Dạ Mộc vừa động đã bị Mặc Lâm Uyên ôm chặt,

"Ôm chắc nhé, phía trước có vách núi!"

Sau khi Dạ Mộc nghe xong vội vàng ôm chặt Mặc Lâm Uyên, ngay sau đó, bọn họ lao ra rừng cây, ngựa hí dài một tiếng đột nhiên nhảy về phía trước! Sau đó nhảy qua được vực sâu gần 3 mét!

Ngựa bọn họ cưỡi đều là bảo mã, hơn nữa kỹ thuật cưỡi ngựa của mỗi người rất lợi hại cho nên nhảy qua cũng không tốn nhiều sức, nhưng bọn hắn vừa nhảy qua thì phía sau liền xuất hiện không ít hắc y nhân bị vực sâu cản trở đường đi, chỉ có thể nhìn bọn họ thúc ngựa rời đi.

Dạ Mộc nhìn đám người không cam lòng bị ném ở phía sau đó, hơi hơi mỉm cười,

"Trò chơi này vẫn phải tiếp tục sao?"

"Đương nhiên!"

Mặc Lâm Uyên giương cung bắn tên, người phía sau hắn cũng đều bắt đầu công kích, tiếng kêu thảm thiết, tiếng chém giết làm người nhiệt huyết sôi trào! Dạ Mộc nghiêng đầu nhìn Mặc Lâm Uyên bình tĩnh chỉ huy, bất tri bất giác, hắn đã biến thành một đế vương được nhiều người tin tưởng, khí phách hăng hái, bày mưu lập kế, thật giống như thiên cổ nhất đế trong sách miêu tả. Bất luận lúc nào chỗ nào cũng đều rất có phong thái!

Sau nửa canh giờ, chờ tới lúc bọn họ ra khỏi rừng đã là đêm khuya.

Mặc Lâm Uyên vung tay lên, pháo hoa được bắn lên không trung! Đây là tín hiệu đêm săn kết thúc, thấy pháo hoa này là những người vào trong rừng có thể quay về.

Nhưng vì an toàn, Mặc Lâm Uyên mang Dạ Mộc tìm một cái hồ rửa sạch y phục, sau đó mới chậm rãi trở về. Lúc bọn họ trở về mới thấy bốn mươi mấy quan viên trong khi có hơn 300 quan viên đi săn.

Hơn bốn mươi quan viên sắc mặt tái nhợt, cũng không biết ở trong rừng đã trải qua cái gì mà trông như chim sợ cành cong đứng túm tụm lại bị cấm quân vây quanh.

Mặc Lâm Uyên cầm tay Dạ Mộc ngồi xuống chủ tọa, sau đó để bọn họ cũng ngồi, nhưng một đám đều đứng, hai chân run lên không bước nổi.

Không ít người trên y phục đều dính máu tươi, lại còn toàn là quan văn, chỉ sợ cả đời cũng chưa từng trải qua trường hợp này. Hiện giờ trừ bỏ bọn họ, lâu như vậy rồi cũng không thấy những người khác trở về, thoáng tưởng tượng, càng nghĩ càng thấy ớn lạnh! Những người đó không lẽ đã chết hết chứ?!

"Sao lại không chịu ngồi?"

Mặc Lâm Uyên mang kim quan*, dung nhan tuấn mỹ được cây đuốc chiếu sáng, khi sáng khi tối.

(*): vật dùng cài tóc của nam nhân thời xưa.

Hắn nói xong một lúc sau mới có người run run rẩy rẩy quỳ xuống, nhất thời các quan viên đồng loạt quỳ!

Thiếu niên cao cao tại thượng trên chủ tọa biểu tình cười như không cười,



"Đây là làm sao vậy? Không phải lúc trước trẫm đã nói sao?"

Hắn ngón tay gõ gõ chỗ để tay trên ghế,

"Đêm nay không có quân thần. Cho nên các ngươi cần gì phải hành đại lễ?"

Đám người quỳ phía dưới lặng ngắt như tờ, cả người run rẩy, trường thương trong tay cấm quân đứng hai bên phát ra hàn quang. Ban đêm đầu thu trong rừng không ngừng có hàn ý bay tới.

Lúc này, lại có một đám người trở lại, một nhóm này có tám chín mười người, đều là người trung thành với Mặc Lâm Uyên, bọn họ được cấm quân vây quanh trở về, tuy rằng sắc mặt khó coi nhưng không ai bị thương.

Bọn họ trở về thấy nhiều người quỳ như vậy cũng không dám nói chuyện, dưới ánh mắt của Mặc Lâm Uyên im ắng về chỗ ngồi.

Nhìn thấy bọn họ, đám người đang quỳ làm sao không hiểu? Hóa ra Mặc Lâm Uyên đã sớm làm tốt kế hoạch huyết tẩy triều đình, những người bình an không có việc gì chính là cảnh cáo!

Mặc Lâm Uyên muốn nói cho bọn họ, thuận theo hắn sẽ bình yên vô sự, không thuận theo thì cửu tử nhất sinh, đây là chênh lệch!

[Truyện được đăng song song trên Wattpad junli0522 và dtruyen.com Quân Ly]

Nghĩ đến đây, hơn bốn mươi quan viên quỳ trên mặt đất đột nhiên có người khóc!

Hắn nhìn qua đã hơn 50 tuổi, vừa khóc thật sự khiến người nghe thương cảm!

Hắn vừa quỳ vừa bò lên trước vài bước, sau đó dập đầu bái Mặc Lâm Uyên!

"Bệ hạ, bệ hạ! Thần không dám, thần không dám nữa!!"

Cho tới nay, sở dĩ có nhiều thần tử dám quang minh chính đại theo thế gia như vậy là bởi vì họ tưởng hoàng đế không dám ra tay với thế gia. Thế gia tồn tại nhiều năm, tiên hoàng cũng đều mắt nhắm mắt mở cho qua, bọn họ tự nhiên không tin Mặc Lâm Uyên có bản lĩnh có thể diệt trừ bọn họ.

Cho nên vì ích lợi, bọn họ vẫn luôn nghe theo thế gia chứ không theo hoàng đế.

Nhưng hôm nay, Mặc Lâm Uyên không chỉ động thế gia, hơn nữa vừa động chính là động toàn bộ bàn cờ! Tam đại thế gia đến một người cũng chưa trở về đã nói lên phần nào vấn đề, mà bọn họ hay binh sĩ đều là vật bị hy sinh mà thôi!

"Không dám?"

Mặc Lâm Uyên cười,

"Không dám cái gì? Ý của các ngươi trẫm không rõ lắm."

Có chim đầu đàn kế tiếp người xin tha càng nhiều, bọn họ không ngừng dập đầu, kích động bộc lộ ra ngoài!



"Bệ hạ, tha cho chúng thần đi! Chúng thần không muốn chết, ngày sau nhất định nghe lời, có chết cũng không từ!"

Trong tay những người này đều giữ không ít thực quyền, được thế gia tín nhiệm, trong tay còn có nhược điểm của thế gia!

Mấy trung thần thấy cả đám dập đầu nguyện trung thành có chút không đành lòng, nhưng lúc này bọn họ cũng không dám cầu tình, ngồi nơm nớp lo sợ.

"Ồ...... có chết cũng không từ?"

Mặc Lâm Uyên sâu kín nhìn bọn họ,

"Mỗi người các ngươi đều nghĩ như vậy sao? Nguyện trung thành với ta, chứng minh thế nào đây?"

Bọn họ hai mặt nhìn nhau, cuối cùng có một quan viên lễ bái, cúi đầu nói.

"Chúng ta nguyện ý vì bệ hạ làm bất cứ chuyện gì!"

"Bất cứ chuyện gì, các ngươi chắc chắn?"

Mặc Lâm Uyên vừa lòng, nhướng mày cười,

"Tốt nhất các ngươi nên nhớ kỹ lời đã nói."

Những người đó cả kinh, Mặc Lâm Uyên nhẹ giọng cười. Đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ xuống tay ghế, không có ý tốt nói,

"Bởi vì rất nhanh các ngươi có thể thực hiện lời hứa."

Những người này còn không hiểu ý hắn, nhưng không sao rất nhanh thôi bọn họ sẽ hiểu.

Lúc này Văn Phong đi lên ở bên tai Mặc Lâm Uyên thì thầm vài câu, hắn nói 'nhóm thứ ba sắp trở lại'.

Mặc Lâm Uyên nhẹ nhàng cười.

Những việc trước mắt này thật ra Mặc Lâm Uyên đã lập kế hoạch từ lâu, một năm trước đã để rất nhiều cấm quân ẩn núp ở đây, không kinh động bất kì kẻ nào.

Sau đó pháo hoa đêm nay chính là tín hiệu, có cấm quân ngăn đón, người nào về trước, người nào không về, Mặc Lâm Uyên toàn quyền nắm giữ.

Rốt cuộc nếu để người thế gia về trước, mấy tên quan viên kia sẽ có chỗ dựa dẫm, không dễ dàng quy thuận. Nhưng nếu để thế gia về cuối cùng, những thần tử chịu kinh hách thần sẽ cho rằng thế gia đều đã chết, tự nhiên cam tâm tình nguyện quy thuận, không dám lỗ mãng.

Nhưng sao có thể? Mặc Lâm Uyên cũng hy vọng có thể tiêu diệt tam đại thế gia, nhưng bởi vì không có khả năng nên hắn mới lựa chọn hợp tác với Văn gia mới có thể dùng thủ thuật che mắt, nhân cơ hội thu phục một đám quan lại trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cưỡng Chế Hoan Sủng: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook