Chương 20:
Tiểu Lục Quế
19/08/2024
Tề Thư lẩm bẩm đáp lại, mãi đến khi ngồi ở trong phòng riêng, cậu mới ý thức được, đối phương nói là cùng nhau ăn cơm, chứ không phải đơn giản là cho mình đề nghị rồi sau đó tách ra.
Cậu lúng túng ngồi vào bàn, lén nhìn người đối diện, Hàn Bách đang nghiêng đầu cười nghe phục vụ giới thiệu món ăn ở đây, sau đó cùng cậu bàn bạc:
“Có muốn ăn thử không?”
Hắn chuyển thực đơn tới trước mặt Tề Thư.
Tề Thư đâu còn tâm tư để ý đến thực đơn, một mình cùng quản lý Hàn ra ngoài ăn cơm, làm cậu vừa mừng vừa lo, dưới ánh mắt dò xét của hai người bên cạnh, cậu bình tĩnh gật đầu.
Hàn Bách không nhịn được cười cười với cậu, ánh đèn từ trên chiếu xuống, làm cho hắn càng tuấn mỹ, ngũ quan càng thêm thâm thúy mê người, một chút cũng không có vẻ nghiêm túc trịnh trọng lúc làm việc, thay vào đó càng thêm ôn nhu mềm mại, cùng với Hàn Bách trong tưởng tượng của cậu càng thêm mê người.
“Lần trước nghe nói cửa hàng này rất tốt, dẫn cậu đi thử một chút.”
Hàn Bách vừa nói vừa dùng trà nóng rót vào cốc đặt ở bên cạnh Tề Thư.
Hắn rõ ràng là ông chủ, nhưng bây giờ lại quan tâm đến cấp dưới của mình, Tề Thư kinh sợ, đỏ mặt cầm chiếc cốc, ảo não tự trách mình ăn nói vụng về.
Hàn Bách tựa hồ không có phát giác điểm ngại ngùng của cậu, rất tự nhiên nói chuyện của công ty, Tề Thư câu nào cũng trả lời, chớp chớp đôi mắt tròn xoe lắng nghe đối phương, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Hàn Bách cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng kể một hai chuyện thú vị về lúc mới vào công ty, Tề Thư mím môi nghe, dần dần quên đi điểm mất tự nhiên cùng khi đối phương đáp lại, như thể cậu và người bên kia thực sự chỉ là bạn ăn tối.
Sau khi rời khỏi quán ăn, hai người đi dạo không mục đích bên đường, bên này đường xa, lái xe rất lâu mới tới nơi. Tề Thư đi theo phía sau cách Hàn Bạch nửa bước, hiện tại cậu không hề nghĩ tới để ý chung quanh, chỉ toàn tâm chú ý tới người phía trước, đèn đường màu cam sáng nối đuôi nhau nối đuôi nhau, bóng hai người cùng nhau đi dưới lòng đất, chồng lên nhau hòa quyện vào nhau, anh có em, dường như không thể tách rời.
Tề Thư ích kỷ hy vọng rằng thời gian sẽ dừng lại ở thời điểm này.
Rẽ một góc, đêm yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào. Những tòa nhà tráng lệ và tráng lệ đứng sừng sững và đẹp đẽ, ở cổng có một bảng giới thiệu và trưng bày rất lớn,nhóm ba nhóm năm các bạn cùng nhau đi ra.
“À.”
Hàn Bách đột nhiên nghĩ tới cái gì, hướng Tề Thư giải thích nói:
“Gần đây có triển lãm nghệ thuật đấy.”
Tề Thư nghiêng đầu từ phía sau nhìn hắn, người bên cạch khẽ thở dài một hơi tiếc nuối:
"Tôi bận cho tới bây giờ đều chưa có tới xem được."
Gió đêm lặng lẽ không một tiếng động vô tư lọt vào tai người bên cạch, thanh âm nhẹ nhẹ, như luyến tiếc.
Tề Thư tim đột nhiên đập nhanh.
Câu ngẩng đầu nhìn Hàn Bách đang xem bảng trưng bày. Có lẽ đêm nay cậu bị bóng đêm mê mắt, cũng có thể bị bóng người trước mắt làm cho tâm trí lung lay, dũng khí biến mất đột nhiên trở về, cậu nuốt nước miếng:
"Cùng nhau xem đi."
Cậu lúng túng ngồi vào bàn, lén nhìn người đối diện, Hàn Bách đang nghiêng đầu cười nghe phục vụ giới thiệu món ăn ở đây, sau đó cùng cậu bàn bạc:
“Có muốn ăn thử không?”
Hắn chuyển thực đơn tới trước mặt Tề Thư.
Tề Thư đâu còn tâm tư để ý đến thực đơn, một mình cùng quản lý Hàn ra ngoài ăn cơm, làm cậu vừa mừng vừa lo, dưới ánh mắt dò xét của hai người bên cạnh, cậu bình tĩnh gật đầu.
Hàn Bách không nhịn được cười cười với cậu, ánh đèn từ trên chiếu xuống, làm cho hắn càng tuấn mỹ, ngũ quan càng thêm thâm thúy mê người, một chút cũng không có vẻ nghiêm túc trịnh trọng lúc làm việc, thay vào đó càng thêm ôn nhu mềm mại, cùng với Hàn Bách trong tưởng tượng của cậu càng thêm mê người.
“Lần trước nghe nói cửa hàng này rất tốt, dẫn cậu đi thử một chút.”
Hàn Bách vừa nói vừa dùng trà nóng rót vào cốc đặt ở bên cạnh Tề Thư.
Hắn rõ ràng là ông chủ, nhưng bây giờ lại quan tâm đến cấp dưới của mình, Tề Thư kinh sợ, đỏ mặt cầm chiếc cốc, ảo não tự trách mình ăn nói vụng về.
Hàn Bách tựa hồ không có phát giác điểm ngại ngùng của cậu, rất tự nhiên nói chuyện của công ty, Tề Thư câu nào cũng trả lời, chớp chớp đôi mắt tròn xoe lắng nghe đối phương, ra vẻ ngoan ngoãn nghe lời.
Hai người vừa ăn vừa tán gẫu, Hàn Bách cũng không nói nhiều, thỉnh thoảng kể một hai chuyện thú vị về lúc mới vào công ty, Tề Thư mím môi nghe, dần dần quên đi điểm mất tự nhiên cùng khi đối phương đáp lại, như thể cậu và người bên kia thực sự chỉ là bạn ăn tối.
Sau khi rời khỏi quán ăn, hai người đi dạo không mục đích bên đường, bên này đường xa, lái xe rất lâu mới tới nơi. Tề Thư đi theo phía sau cách Hàn Bạch nửa bước, hiện tại cậu không hề nghĩ tới để ý chung quanh, chỉ toàn tâm chú ý tới người phía trước, đèn đường màu cam sáng nối đuôi nhau nối đuôi nhau, bóng hai người cùng nhau đi dưới lòng đất, chồng lên nhau hòa quyện vào nhau, anh có em, dường như không thể tách rời.
Tề Thư ích kỷ hy vọng rằng thời gian sẽ dừng lại ở thời điểm này.
Rẽ một góc, đêm yên tĩnh đột nhiên trở nên ồn ào. Những tòa nhà tráng lệ và tráng lệ đứng sừng sững và đẹp đẽ, ở cổng có một bảng giới thiệu và trưng bày rất lớn,nhóm ba nhóm năm các bạn cùng nhau đi ra.
“À.”
Hàn Bách đột nhiên nghĩ tới cái gì, hướng Tề Thư giải thích nói:
“Gần đây có triển lãm nghệ thuật đấy.”
Tề Thư nghiêng đầu từ phía sau nhìn hắn, người bên cạch khẽ thở dài một hơi tiếc nuối:
"Tôi bận cho tới bây giờ đều chưa có tới xem được."
Gió đêm lặng lẽ không một tiếng động vô tư lọt vào tai người bên cạch, thanh âm nhẹ nhẹ, như luyến tiếc.
Tề Thư tim đột nhiên đập nhanh.
Câu ngẩng đầu nhìn Hàn Bách đang xem bảng trưng bày. Có lẽ đêm nay cậu bị bóng đêm mê mắt, cũng có thể bị bóng người trước mắt làm cho tâm trí lung lay, dũng khí biến mất đột nhiên trở về, cậu nuốt nước miếng:
"Cùng nhau xem đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.