Chương 4:
Tiểu Lục Quế
30/06/2024
Tề Thư định tắm rửa cơ thể lần cuối bằng vòi hoa sen. Nhưng vòi hoa sen trong phòng tắm đã lâu không được thay thế nên có chút vấn đề, cậu lại không thích người lạ vào đây, đây là nơi duy nhất cậu thấy thực sự an toàn, Tề Thư định đến khi vòi hoa sen hỏng hoàn toàn rồi mới sửa, cậu không thích có người lạ vào nhà, đây là không gian cực kỳ an toàn duy nhất đối với cậu. Cậu hạ quyết tâm đợi vòi hoa sen hỏng rồi tự sửa, nhưng lại có chút hi vọng nó đừng hỏng nên việc sửa chữa bị trì hoãn đến tận bây giờ.
Tề Thư nhanh chóng tắm rửa, lau khô người, thay đồ ngủ rồi rời khỏi phòng tắm.
Bây giờ đã là một giờ sáng, lại thêm lúc nãy có chút quá độ ở trong phòng tắm, Tề Thư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Ngày thứ hai, Tề Thư như thường ngày yên lặng đánh máy ở bàn làm việc.
Cậu tự nhận thức được rằng sự ấm áp tối qua chỉ như một giấc mơ, nhưng lại tự an ủi bản thân đem cách đối xử lịch sự của quản lý Hàn đối với cậu thành sự ấm áp, quan tâm.
Đến giờ ăn trưa, Tề Thư vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Cậu và quản lý Hàn làm việc ở hai tầng khác nhau, phải mất ba tuần mới tìm ra thời gian đối phương xuống lầu ăn cơm, sau đó lén lén lút lút ở phía xa quan sát.
Bây giờ Tề Thư đột nhiên có một chút can đảm, tại sao cậu không thể giống như những đồng nghiệp bình thường khác, nói "Quản lý Hàn" hoặc "Chào buổi chiều" sau khi gặp nhau ở nhà ăn?
Tại sao không?
Quản lý Hàn nổi tiếng là một người dịu dàng và lịch sự.
Vì lý do này, Tề Thư đã soạn ra trước ít nhất năm cách để chào hỏi trước bữa trưa.
Nhưng thực tế dường như luôn đi ngược lại với tưởng tượng.
Khi Tề Thư đang đi dọc theo con đường quen thuộc với đĩa thức ăn trưa trong tay, nửa đường đột nhiên xuất hiện một đám người cắt ngang cậu. Cho nên quản lý Hàn tình cờ cũng không để ý tới cậu, mà ngồi cùng bọn họ nói cười vui vẻ.
Một mình Tề Thư ngồi chéo đối diện với hắn, ăn chậm hơn bao giờ hết, ước gì có thể đếm từng hạt cơm trong muỗng, nhai thành từng mảnh rồi từ từ nuốt xuống.
Chỉ để cố gắng tạo cuộc gặp ngẫu nhiên khi quản lý Hàn đứng dậy.
Tề Thư nhìn người đàn ông bên cạnh quản lý Hàn đang cười nói vui vẻ, mặt không chút thay đổi, đột nhiên cảm thấy có chút không vui. Cậu ta rõ ràng đồng thời nhận chức nhân viên cùng một lúc với cậu, nhưng cậu lại không đủ may mắn để được phân đến bên cạnh người kia.
Thấy sắp hết giờ nghỉ trưa, Tề Thư chán nản, cầm đĩa đồ ăn trả về, đi thang máy lên lầu.
Tề Thư ở trong trạng thái lơ đãng suốt cả buổi chiều, nhìn máy tính nhưng tâm trí không để ở đây cho nên hiệu quả công việc thấp chưa từng thấy. Đến giờ tan sở, công việc trong ngày còn chưa xong, trưởng nhóm đi họp về, vô cớ tức giận, Tề Thư va vào họng súng, lại bị giao cho một đống công việc, đồng nghiệp chờ trưởng nhóm rời đi vụng trộm cười nhạo cậu rồi bước đi với khuôn mặt đầy tự hào.
Lâm Phàm ngồi ở bên cạnh nhếch miệng nói với cậu: "Vậy tôi tan làm trước, Tề Thư, cậu ở lại làm tốt việc đi."
Tề Thư nhìn anh ta, mặt không chút cảm xúc gật đầu. Lâm Phàm không nhận được phản ứng mong đợi, liền lặng lẽ đảo mắt hừ một tiếng rồi rời đi.
Tề Thư không để ý đến hành động của anh ta, chỉ thở dài một hơi, trở về chỗ ngồi bắt đầu tăng ca, làm xong ngẩng đầu nhìn thời gian đã là tám rưỡi tối rồi.
Tề Thư nhanh chóng tắm rửa, lau khô người, thay đồ ngủ rồi rời khỏi phòng tắm.
Bây giờ đã là một giờ sáng, lại thêm lúc nãy có chút quá độ ở trong phòng tắm, Tề Thư nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sau một ngày mệt mỏi.
Ngày thứ hai, Tề Thư như thường ngày yên lặng đánh máy ở bàn làm việc.
Cậu tự nhận thức được rằng sự ấm áp tối qua chỉ như một giấc mơ, nhưng lại tự an ủi bản thân đem cách đối xử lịch sự của quản lý Hàn đối với cậu thành sự ấm áp, quan tâm.
Đến giờ ăn trưa, Tề Thư vẫn không tránh khỏi căng thẳng.
Cậu và quản lý Hàn làm việc ở hai tầng khác nhau, phải mất ba tuần mới tìm ra thời gian đối phương xuống lầu ăn cơm, sau đó lén lén lút lút ở phía xa quan sát.
Bây giờ Tề Thư đột nhiên có một chút can đảm, tại sao cậu không thể giống như những đồng nghiệp bình thường khác, nói "Quản lý Hàn" hoặc "Chào buổi chiều" sau khi gặp nhau ở nhà ăn?
Tại sao không?
Quản lý Hàn nổi tiếng là một người dịu dàng và lịch sự.
Vì lý do này, Tề Thư đã soạn ra trước ít nhất năm cách để chào hỏi trước bữa trưa.
Nhưng thực tế dường như luôn đi ngược lại với tưởng tượng.
Khi Tề Thư đang đi dọc theo con đường quen thuộc với đĩa thức ăn trưa trong tay, nửa đường đột nhiên xuất hiện một đám người cắt ngang cậu. Cho nên quản lý Hàn tình cờ cũng không để ý tới cậu, mà ngồi cùng bọn họ nói cười vui vẻ.
Một mình Tề Thư ngồi chéo đối diện với hắn, ăn chậm hơn bao giờ hết, ước gì có thể đếm từng hạt cơm trong muỗng, nhai thành từng mảnh rồi từ từ nuốt xuống.
Chỉ để cố gắng tạo cuộc gặp ngẫu nhiên khi quản lý Hàn đứng dậy.
Tề Thư nhìn người đàn ông bên cạnh quản lý Hàn đang cười nói vui vẻ, mặt không chút thay đổi, đột nhiên cảm thấy có chút không vui. Cậu ta rõ ràng đồng thời nhận chức nhân viên cùng một lúc với cậu, nhưng cậu lại không đủ may mắn để được phân đến bên cạnh người kia.
Thấy sắp hết giờ nghỉ trưa, Tề Thư chán nản, cầm đĩa đồ ăn trả về, đi thang máy lên lầu.
Tề Thư ở trong trạng thái lơ đãng suốt cả buổi chiều, nhìn máy tính nhưng tâm trí không để ở đây cho nên hiệu quả công việc thấp chưa từng thấy. Đến giờ tan sở, công việc trong ngày còn chưa xong, trưởng nhóm đi họp về, vô cớ tức giận, Tề Thư va vào họng súng, lại bị giao cho một đống công việc, đồng nghiệp chờ trưởng nhóm rời đi vụng trộm cười nhạo cậu rồi bước đi với khuôn mặt đầy tự hào.
Lâm Phàm ngồi ở bên cạnh nhếch miệng nói với cậu: "Vậy tôi tan làm trước, Tề Thư, cậu ở lại làm tốt việc đi."
Tề Thư nhìn anh ta, mặt không chút cảm xúc gật đầu. Lâm Phàm không nhận được phản ứng mong đợi, liền lặng lẽ đảo mắt hừ một tiếng rồi rời đi.
Tề Thư không để ý đến hành động của anh ta, chỉ thở dài một hơi, trở về chỗ ngồi bắt đầu tăng ca, làm xong ngẩng đầu nhìn thời gian đã là tám rưỡi tối rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.