Chương 7:
Tiểu Lục Quế
19/07/2024
Tề Thư không thể tin được đá hai chân muốn đứng dậy, hai tay dùng sức cố gắng thoát ra khỏi xiềng xích trên đỉnh đầu, cổ tay bị kéo mạnh đến phát đau, còng tay cùng thanh chắn giường phát ra tiếng lạch cạch, đệm giường cũng phát ra tiếng vang ,như thể đang cười nhạo sự kém cỏi của cậu.
Tề Thư nằm trên chiếc giường xa lạ thở hổn hển trong bóng đêm yên tĩnh khiến cậu càng cảm thấy sợ hãi hơn, trái tim phảng phất như đập thình thịch ở bên tai.
Bắt cóc?
Nhưng cậu đã mất cha mẹ từ lâu, công việc của cậu cũng là một công việc bình thường, không có kỹ năng, không có tiền cũng không có thứ gì quý giá. Thậm chí không có một người bạn nào xung quanh để trả tiền chuộc cho cậu, thậm chí ... Ngay cả quản lý Hàn, người đối xử lịch sự với cậu như mọi người bình thường, cũng là một người cậu khó có thể với tới được.
Hàn Bách là một chàng trai tốt.
Có lẽ kẻ bắt cóc cậu chỉ là giết người cho vui, còn cậu lại chỉ là một con mồi tình cờ được chọn lựa, không có cách nào phản kháng cả.
Cậu chợt thấy trong lòng hối hận và sợ hãi khôn cùng.
Có lẽ cậu nên dũng cảm một lần để trước khi chết, cậu vẫn làm nên một sự kiện trọng đại nhất cuộc đời mình, cho dù nhiều năm sau người ta tìm thấy xác cậu vứt ở góc phố nhưng linh hồn của cậu cũng có thể bời vì hoàn thành nguyện vọng mà sớm tan biến .
Tề Thư nằm trên giường mệt mỏi vô vọng, tiếng kim loại trên đỉnh đầu thỉnh thoảng va chạm vào nhau, đầu óc cậu rối bời vì không cách nào thoát khỏi vận mệnh vô vọng.
Đột nhiên, giữa hơi thở dồn dập và sâu lắng của cậu, Tề Thư nghe thấy một hơi thở nhẹ nhàng không thuộc về mình.
Tề Thư dừng mọi động tác của mình như thể bị sét đánh, cơ thể đông cứng lại, ngay cả hơi thở của cũng bị tắc nghẽn trong lồng ngực, trông cậu như con nai sợ sệt cảnh giác kẻ thù trong bóng tối.
Trong căn phòng xa lạ này, trên chiếc giường xa lạ này, tất cả hành động của cậu đều bị kẻ bắt cóc phơi bày trước mắt, cảm giác sợ hãi không tên to lớn và ngột ngạt bao trùm lấy Tề Thư từ đầu đến chân.
Tề Thư nín thở, sự ngột ngạt do thiếu dưỡng khí khiến cơ thể cậu không thể kiểm soát được run rẩy lên. Bên tai hoàn toàn tĩnh mịch, không nghe thấy được bấy kỳ âm thanh nào nữa.
Tề Thư cứng ngắc vặn cổ, nhìn sang một bên, như thể đang nhìn ai đó xuyên qua lớp vải, tầm mắt cậu bị tấm khăn bịt mắt màu đen che khuất, nhưng cậu biết rằng có thể có một người đang đứng ở nơi đó.
Thật lâu sau, ngay lúc Tề Thư cho rằng mình đã biến thành một mảnh sắt gỉ vô hồn, liền nghe thấy trong hốc mũi truyền đến một tiếng cười lạnh thô bạo.
"Tại sao không di chuyển nữa?"
Tề Thư nghiến răng nghiến lợi “nhìn” người đàn ông xa lạ bên cạnh.
“Được.”
Giọng nói của người đàn ông dịu đi, hắn khẽ mỉm cười, giống như đang an ủi người yêu đang mất bình tĩnh của mình:
“Có phải dọa đến bảo bối rồi không?”
Tề Thư run như trấu, sợi xích trên đầu kêu lạch cạch.
Nam nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, Tề Thư đột nhiên quay đầu đi, hùng hổ quát:
"Buông ra, thả tôi ra! Anh là ai! Thả tôi ra!"
Sự đụng chạm nhẹ nhàng không hề dừng lại, người đàn ông dường như không quan tâm đến sự trốn tránh của cậu, hết lần này đến lần khác âu yếm chạm vào má cậu, lưu luyến trên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của cậu.
Tề Thư theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong cơn hoảng loạn tột độ lại không nói ra được nguyên nhân, đành cúi thấp người cầu xin tha thứ:
“Anh muốn làm gì? Tôi, tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh! "
“Tôi cần tiền để làm gì?”
Tề Thư nằm trên chiếc giường xa lạ thở hổn hển trong bóng đêm yên tĩnh khiến cậu càng cảm thấy sợ hãi hơn, trái tim phảng phất như đập thình thịch ở bên tai.
Bắt cóc?
Nhưng cậu đã mất cha mẹ từ lâu, công việc của cậu cũng là một công việc bình thường, không có kỹ năng, không có tiền cũng không có thứ gì quý giá. Thậm chí không có một người bạn nào xung quanh để trả tiền chuộc cho cậu, thậm chí ... Ngay cả quản lý Hàn, người đối xử lịch sự với cậu như mọi người bình thường, cũng là một người cậu khó có thể với tới được.
Hàn Bách là một chàng trai tốt.
Có lẽ kẻ bắt cóc cậu chỉ là giết người cho vui, còn cậu lại chỉ là một con mồi tình cờ được chọn lựa, không có cách nào phản kháng cả.
Cậu chợt thấy trong lòng hối hận và sợ hãi khôn cùng.
Có lẽ cậu nên dũng cảm một lần để trước khi chết, cậu vẫn làm nên một sự kiện trọng đại nhất cuộc đời mình, cho dù nhiều năm sau người ta tìm thấy xác cậu vứt ở góc phố nhưng linh hồn của cậu cũng có thể bời vì hoàn thành nguyện vọng mà sớm tan biến .
Tề Thư nằm trên giường mệt mỏi vô vọng, tiếng kim loại trên đỉnh đầu thỉnh thoảng va chạm vào nhau, đầu óc cậu rối bời vì không cách nào thoát khỏi vận mệnh vô vọng.
Đột nhiên, giữa hơi thở dồn dập và sâu lắng của cậu, Tề Thư nghe thấy một hơi thở nhẹ nhàng không thuộc về mình.
Tề Thư dừng mọi động tác của mình như thể bị sét đánh, cơ thể đông cứng lại, ngay cả hơi thở của cũng bị tắc nghẽn trong lồng ngực, trông cậu như con nai sợ sệt cảnh giác kẻ thù trong bóng tối.
Trong căn phòng xa lạ này, trên chiếc giường xa lạ này, tất cả hành động của cậu đều bị kẻ bắt cóc phơi bày trước mắt, cảm giác sợ hãi không tên to lớn và ngột ngạt bao trùm lấy Tề Thư từ đầu đến chân.
Tề Thư nín thở, sự ngột ngạt do thiếu dưỡng khí khiến cơ thể cậu không thể kiểm soát được run rẩy lên. Bên tai hoàn toàn tĩnh mịch, không nghe thấy được bấy kỳ âm thanh nào nữa.
Tề Thư cứng ngắc vặn cổ, nhìn sang một bên, như thể đang nhìn ai đó xuyên qua lớp vải, tầm mắt cậu bị tấm khăn bịt mắt màu đen che khuất, nhưng cậu biết rằng có thể có một người đang đứng ở nơi đó.
Thật lâu sau, ngay lúc Tề Thư cho rằng mình đã biến thành một mảnh sắt gỉ vô hồn, liền nghe thấy trong hốc mũi truyền đến một tiếng cười lạnh thô bạo.
"Tại sao không di chuyển nữa?"
Tề Thư nghiến răng nghiến lợi “nhìn” người đàn ông xa lạ bên cạnh.
“Được.”
Giọng nói của người đàn ông dịu đi, hắn khẽ mỉm cười, giống như đang an ủi người yêu đang mất bình tĩnh của mình:
“Có phải dọa đến bảo bối rồi không?”
Tề Thư run như trấu, sợi xích trên đầu kêu lạch cạch.
Nam nhân dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt cậu, Tề Thư đột nhiên quay đầu đi, hùng hổ quát:
"Buông ra, thả tôi ra! Anh là ai! Thả tôi ra!"
Sự đụng chạm nhẹ nhàng không hề dừng lại, người đàn ông dường như không quan tâm đến sự trốn tránh của cậu, hết lần này đến lần khác âu yếm chạm vào má cậu, lưu luyến trên đôi môi đỏ mọng đang run rẩy của cậu.
Tề Thư theo bản năng cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng trong cơn hoảng loạn tột độ lại không nói ra được nguyên nhân, đành cúi thấp người cầu xin tha thứ:
“Anh muốn làm gì? Tôi, tôi đưa tiền cho anh, tôi đưa tiền cho anh! "
“Tôi cần tiền để làm gì?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.