Chương 104: Anh dũng cứu tiểu ma nữ.
Thân Vương
21/03/2013
Vừa mới ra khỏi sân lớn, tiểu ma nữ Hồ Tư Doanh đã đợi sẵn bên ngoài chặn đường Tiêu Thần. Nàng mặc một bộ quần áo màu đen bó sát người, lái chiếc xe máy màu đỏ, nhìn qua rất thời thượng.
- Tên nhóc kia, cố gắng đi theo ông nội ta để được nổi tiếng hả?
Hồ Tư Doanh đắc ý nói.
Nàng quan sát Tiêu Thần vài lần, cũng không thu hoạch được gì. Hắn mặc bộ quần áo thể thao màu lam, trên áo còn lưu lại vài vết máu. Càng làm cho nàng có chút buồn bực chính là người này lại đi một đôi dép lê dính đầy bụi đất, rõ ràng còn quá ngây thơ mà.
- Cũng có thể, ít nhất cũng hơn đứa cháu gái như cô.
Tiêu Thần nhíu mày nói.
Hắn đáp lại có chút trêu chọc, đối với tiểu ma nữ này hắn cũng có chút hứng thú. Nhưng dường như cô có xu thế quá mạnh mẽ. Hiện giờ hắn cũng không rõ, vừa ra khỏi cửa nhà nàng đã tìm mình gây phiền phức, hơn nữa lại còn làm bộ muốn kiếm chuyện gì đó nên Tiêu Thần có chút cảm giác không thoải mái.
- Hừ! Ngươi quá cuồng vọng tự đại rồi đấy!
Hồ Tư Doanh có lai lịch thế nào, lớn lên trong thế gia quân nhân, tiểu ma nữ đâu nhịn nổi cục tức như vậy. Buông mũ bảo hiểm ra, hai tay chống hông vọt đến trước mặt Tiêu Thần.
Từ nhỏ lớn lên trong gia đình quân nhân, nếu bị ai khi dễ, các bậc tiền bối trong nhà cũng thường xuyên răn dạy: Bị đánh thì phải trả thù.
- Hừ hừ!
Tiểu ma nữ đi một đôi giày cao gót mười phân, đứng lên cùng Tiêu Thần cũng không thấp hơn bao nhiêu. Khuôn mặt xinh xắn tiến đến gần sát trước mặt Tiêu Thần, hai người chỉ cách nhau có vài ly. Đứng đối diện tiểu ma nữ, Tiêu Thần có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng. Mặc dù cô nàng này tính tình mạnh mẽ, không chịu quản giáo, nhưng mà trên người đã có mùi hương xử nữ thơm mát, rất tinh khiết, ngọt ngào, ngửi một lúc liền cảm thấy rất sảng khoái.
- Ngươi không sợ ta sao?
Hồ Tư Doanh có chút kinh ngạc, người này rõ ràng đang bị mình hung hăng nhìn chăm chăm như vậy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí còn hai tròng mắt còn nhìn loạn những chỗ không nên xem, một điểm bị mình hù dọa cũng không có.
- Tôi tại sao lại phải sợ cô?
Tiêu Thần có chút buồn cười, hắn là Tiêu đại gia chẳng lẽ lại còn sợ một cô nhóc, huống chi lại còn chủ động đưa đến cửa cho mình được ngửi mùi nữ nhân, dọa cái lông ấy.
- Hắc hắc, giả bộ! Ngươi nhất định là giả bộ, trong lòng ngươi lúc đó nhất định là đang vô cùng sợ hãi, có phải đã bắt đầu tưởng tượng xem ta sẽ đối phó ngươi thế nào phải không? Yên tâm đi, bổn tiểu thư sẽ không thiến ngươi, cũng không hủy đi khuôn mặt ngươi đâu.
Hồ Tư Doanh bắt đầu nói tới mức vung tay lên.
- Bản tiểu thư rất khoan dung, chỉ đem ngươi ném vào cũi, sau đó cho chị em lần lượt tới hành hạ không cho ngươi thỏa mãn, như vậy chẳng phải tiện nghi cho ngươi rồi phải không? Có phải cảm động tới mức muốn gọi ta là chị đúng không?
- Ặc.
Tiêu Thần không cảm thấy chút buồn cười nào, thậm chí còn không dám tưởng tượng ra cảnh đó. Hắn vốn đang muốn ngửi thêm một chút mùi hương trên người Hồ Tư Doanh chứ không có hứng thú với cảnh tượng cô vẽ ra. Tiêu Thần vội lùi về phía sau hai bước, khoát tay áo nói:
- Này e gái điên, anh đây rất thuần khiết nhé, không chơi đùa với cô em nữa, tránh bị hủy hoại danh tiếng một đời.
Dứt lời, Tiêu Thần vội vội vàng vàng chạy về hướng một chiếc xe nhỏ, vị tham mưu trưởng thứ ba vẫn đang ở đó chờ mình.
- Ngươi! Ngươi chạy chạy đâu cho thoát?
Thấy Tiêu Thần đột nhiên bỏ chạy, Hồ Tư Doanh nổi giận, lập tức ngồi lên xe máy đuổi theo.
Loại xe máy bé này thể tích tuy ít nhưng mà mã lực lại khá lớn, vừa khởi động liền phát tiếng kêu ầm ầm, chỉ sau chốc lát đã đuổi tới trước mặt Tiêu Thần.
- Nếu có khí phách thì ngươi dừng lại xem! Xem lão nương thu thập ngươi thế nào?
Hồ Tư Doanh phóng xe vượt lên phía trước Tiêu Thần, quay đầu lại quát hắn.
- Tốt lắm.
Tiêu Thần cười khà khà, rồi đột ngột giảm tốc độ. Hồ Tư Doanh theo bản năng cũng đột ngột giẫm mạnh phanh. Bởi vì tốc độ chạy của Tiêu Thần quá nhanh nên Hồ Tư Doanh phóng xe cũng không chậm. Nàng lại đột nhiên giẫm phanh gấp, bánh sau xe cũng bị nâng lên, Hồ Tư Doanh cả người bị ném về phía trước, mắt thấy sẽ bị té thê thảm.
- A! Cứu mạng!
Hồ Tư Doanh lúc này mới biết mình đã mắc lừa Tiêu Thần, đang phóng nhanh lại phanh gấp xe lại, không ngã sấp mặt xuống mới là lạ. Mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đường, mặt mình sắp bị hủy dung. Nàng đột nhiên cảm giác thấy trời đất quay cuồng, theo bản năng dùng hai tay che bảo vệ mặt mình.
- Ta ngất, đùa hơi quá rồi!
Thấy Hồ Tư Doanh cả người bị văng đi, Tiêu Thần thầm kêu không ổn. Hắn đạp mạnh một cái, cả người dốc hết sức bắn theo hướng Hồ Tư Doanh văng đi.
- Ầm!
Cuối cũng cũng bắt được Hồ Tư Doanh, Tiêu Thần dùng thân thể hắn chắn phía trước, cả lưng hướng mặt đất đập thẳng xuống.
Từ trên cao rơi xuống, mang theo sức nặng của hai người, đè xuống lưng Tiêu Thần. Ngay cả Tiêu Thần đã luyện Cầm Long quyết tới tầng thứ hai cũng có cảm giác nuốt không trôi. Máu tươi từ miệng trào ra, một phần phun lên lưng Hồ Tư Doanh.
- Ư?
Hồ Tư Doanh lúc này mới biết mình không bị ngã chết, cũng không bị thương chỗ nào, ngược lại thấy mơ hồ cảm thấy hạ thân đang đè lên một đống mềm mềm. Cô vội vàng buông tay, mở mắt, vừa nhìn liền thấy người bên dưới dĩ nhiên là Tiêu Thần. Chính mình đang cưỡi trên người hắn, một tư thế xấu hổ dễ khiến người khác dễ hiểu lầm cô cùng với hắn đang làm chuyện " vận động chiến đấu " kinh điển nam nữ.
- Hả!
Vừa thầm than may mắn mình không chết, Hồ Tư Doanh đã bật người kêu thét lên.
- Chát.
Một cái tát thẳng vào mặt Tiêu Thần đang nằm bên dưới,Hồ Tư Doanh đang định chửi mắng hắn là đồ cầm thú thì chợt nhận ra người này đã hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn có chút máu đang rỉ ra, cẩn thận nhìn lại tay mình cũng dính máu.
Nàng lúc này mới hiểu được tại sao mình ngã như vậy mà không bị thương, hóa ra là do hắn lao theo ôm lấy, sau đó dùng thân thể đỡ mình tiếp đất.
Vốn dĩ lúc đầu Tiêu Thần tuy bị thương nhưng vẫn còn tỉnh táo, sau đó bị Hồ Tư Doanh tát cho một cái mới ngất đi.
- Khốn kiếp, là lão tử xui xẻo!
Trước lúc hôn mê, Tiêu Thần bực tức mắng thầm trong lòng.
- Này! Này! Ngươi không sao chứ? Ngươi không được chết nha!
Chứng kiến Tiêu Thần ngất xỉu đi, miệng trào máu, Hồ Tư Doanh rất sợ hãi, cưỡi trên người hết lùi lên rồi lùi xuống, vừa dò xét xem Tiêu Thần còn thở không, vừa kiểm tra hai tròng mắt hắn, lại cân nhắc có nên hô hấp nhân tạo không, tóm lại vị Đại tiểu thư này cũng không kịp nghĩ đến gọi xe cấp cứu cho Tiêu Thần.
Nơi này vốn là đường dẫn tới doanh trại quân đội, lúc này vừa hay có một tên lính tuần tra trẻ tuổi đi tới , thấy giữa đường lớn có một cô gái giống như đang cưỡi lên cưỡi xuống trên người một chàng trai liền lắc lắc đầu hoảng sợ. Cảnh tượng trước mắt khiến anh lính trẻ này sợ tới run người. Trời ạ! Chàng trai tuấn tú kia đang bị tiểu ma nữ chà đạp trên đường. Thử hỏi ông trời có mắt hay không, giữa thanh thiên bạch nhật, mặt trời lão công công còn chưa xuống núi, vậy mà... Tiểu ma nữ này chẳng phải quá mức điên cuồng hay sao?
May mắn thay, tham mưu trưởng đại nhân nhìn thấy hai người Tiêu Thần và tiểu ma nữ, vội vội vàng vàng bật người dậy kêu xe cứu thương, sau đó ngay lập tức thông báo cho Hồ Trường Nghĩa.
- Tên nhóc kia, cố gắng đi theo ông nội ta để được nổi tiếng hả?
Hồ Tư Doanh đắc ý nói.
Nàng quan sát Tiêu Thần vài lần, cũng không thu hoạch được gì. Hắn mặc bộ quần áo thể thao màu lam, trên áo còn lưu lại vài vết máu. Càng làm cho nàng có chút buồn bực chính là người này lại đi một đôi dép lê dính đầy bụi đất, rõ ràng còn quá ngây thơ mà.
- Cũng có thể, ít nhất cũng hơn đứa cháu gái như cô.
Tiêu Thần nhíu mày nói.
Hắn đáp lại có chút trêu chọc, đối với tiểu ma nữ này hắn cũng có chút hứng thú. Nhưng dường như cô có xu thế quá mạnh mẽ. Hiện giờ hắn cũng không rõ, vừa ra khỏi cửa nhà nàng đã tìm mình gây phiền phức, hơn nữa lại còn làm bộ muốn kiếm chuyện gì đó nên Tiêu Thần có chút cảm giác không thoải mái.
- Hừ! Ngươi quá cuồng vọng tự đại rồi đấy!
Hồ Tư Doanh có lai lịch thế nào, lớn lên trong thế gia quân nhân, tiểu ma nữ đâu nhịn nổi cục tức như vậy. Buông mũ bảo hiểm ra, hai tay chống hông vọt đến trước mặt Tiêu Thần.
Từ nhỏ lớn lên trong gia đình quân nhân, nếu bị ai khi dễ, các bậc tiền bối trong nhà cũng thường xuyên răn dạy: Bị đánh thì phải trả thù.
- Hừ hừ!
Tiểu ma nữ đi một đôi giày cao gót mười phân, đứng lên cùng Tiêu Thần cũng không thấp hơn bao nhiêu. Khuôn mặt xinh xắn tiến đến gần sát trước mặt Tiêu Thần, hai người chỉ cách nhau có vài ly. Đứng đối diện tiểu ma nữ, Tiêu Thần có thể ngửi được mùi thơm trên người nàng. Mặc dù cô nàng này tính tình mạnh mẽ, không chịu quản giáo, nhưng mà trên người đã có mùi hương xử nữ thơm mát, rất tinh khiết, ngọt ngào, ngửi một lúc liền cảm thấy rất sảng khoái.
- Ngươi không sợ ta sao?
Hồ Tư Doanh có chút kinh ngạc, người này rõ ràng đang bị mình hung hăng nhìn chăm chăm như vậy, nhưng mặt vẫn không đổi sắc, thậm chí còn hai tròng mắt còn nhìn loạn những chỗ không nên xem, một điểm bị mình hù dọa cũng không có.
- Tôi tại sao lại phải sợ cô?
Tiêu Thần có chút buồn cười, hắn là Tiêu đại gia chẳng lẽ lại còn sợ một cô nhóc, huống chi lại còn chủ động đưa đến cửa cho mình được ngửi mùi nữ nhân, dọa cái lông ấy.
- Hắc hắc, giả bộ! Ngươi nhất định là giả bộ, trong lòng ngươi lúc đó nhất định là đang vô cùng sợ hãi, có phải đã bắt đầu tưởng tượng xem ta sẽ đối phó ngươi thế nào phải không? Yên tâm đi, bổn tiểu thư sẽ không thiến ngươi, cũng không hủy đi khuôn mặt ngươi đâu.
Hồ Tư Doanh bắt đầu nói tới mức vung tay lên.
- Bản tiểu thư rất khoan dung, chỉ đem ngươi ném vào cũi, sau đó cho chị em lần lượt tới hành hạ không cho ngươi thỏa mãn, như vậy chẳng phải tiện nghi cho ngươi rồi phải không? Có phải cảm động tới mức muốn gọi ta là chị đúng không?
- Ặc.
Tiêu Thần không cảm thấy chút buồn cười nào, thậm chí còn không dám tưởng tượng ra cảnh đó. Hắn vốn đang muốn ngửi thêm một chút mùi hương trên người Hồ Tư Doanh chứ không có hứng thú với cảnh tượng cô vẽ ra. Tiêu Thần vội lùi về phía sau hai bước, khoát tay áo nói:
- Này e gái điên, anh đây rất thuần khiết nhé, không chơi đùa với cô em nữa, tránh bị hủy hoại danh tiếng một đời.
Dứt lời, Tiêu Thần vội vội vàng vàng chạy về hướng một chiếc xe nhỏ, vị tham mưu trưởng thứ ba vẫn đang ở đó chờ mình.
- Ngươi! Ngươi chạy chạy đâu cho thoát?
Thấy Tiêu Thần đột nhiên bỏ chạy, Hồ Tư Doanh nổi giận, lập tức ngồi lên xe máy đuổi theo.
Loại xe máy bé này thể tích tuy ít nhưng mà mã lực lại khá lớn, vừa khởi động liền phát tiếng kêu ầm ầm, chỉ sau chốc lát đã đuổi tới trước mặt Tiêu Thần.
- Nếu có khí phách thì ngươi dừng lại xem! Xem lão nương thu thập ngươi thế nào?
Hồ Tư Doanh phóng xe vượt lên phía trước Tiêu Thần, quay đầu lại quát hắn.
- Tốt lắm.
Tiêu Thần cười khà khà, rồi đột ngột giảm tốc độ. Hồ Tư Doanh theo bản năng cũng đột ngột giẫm mạnh phanh. Bởi vì tốc độ chạy của Tiêu Thần quá nhanh nên Hồ Tư Doanh phóng xe cũng không chậm. Nàng lại đột nhiên giẫm phanh gấp, bánh sau xe cũng bị nâng lên, Hồ Tư Doanh cả người bị ném về phía trước, mắt thấy sẽ bị té thê thảm.
- A! Cứu mạng!
Hồ Tư Doanh lúc này mới biết mình đã mắc lừa Tiêu Thần, đang phóng nhanh lại phanh gấp xe lại, không ngã sấp mặt xuống mới là lạ. Mắt thấy khuôn mặt xinh đẹp của mình sắp tiếp xúc thân mật với mặt đường, mặt mình sắp bị hủy dung. Nàng đột nhiên cảm giác thấy trời đất quay cuồng, theo bản năng dùng hai tay che bảo vệ mặt mình.
- Ta ngất, đùa hơi quá rồi!
Thấy Hồ Tư Doanh cả người bị văng đi, Tiêu Thần thầm kêu không ổn. Hắn đạp mạnh một cái, cả người dốc hết sức bắn theo hướng Hồ Tư Doanh văng đi.
- Ầm!
Cuối cũng cũng bắt được Hồ Tư Doanh, Tiêu Thần dùng thân thể hắn chắn phía trước, cả lưng hướng mặt đất đập thẳng xuống.
Từ trên cao rơi xuống, mang theo sức nặng của hai người, đè xuống lưng Tiêu Thần. Ngay cả Tiêu Thần đã luyện Cầm Long quyết tới tầng thứ hai cũng có cảm giác nuốt không trôi. Máu tươi từ miệng trào ra, một phần phun lên lưng Hồ Tư Doanh.
- Ư?
Hồ Tư Doanh lúc này mới biết mình không bị ngã chết, cũng không bị thương chỗ nào, ngược lại thấy mơ hồ cảm thấy hạ thân đang đè lên một đống mềm mềm. Cô vội vàng buông tay, mở mắt, vừa nhìn liền thấy người bên dưới dĩ nhiên là Tiêu Thần. Chính mình đang cưỡi trên người hắn, một tư thế xấu hổ dễ khiến người khác dễ hiểu lầm cô cùng với hắn đang làm chuyện " vận động chiến đấu " kinh điển nam nữ.
- Hả!
Vừa thầm than may mắn mình không chết, Hồ Tư Doanh đã bật người kêu thét lên.
- Chát.
Một cái tát thẳng vào mặt Tiêu Thần đang nằm bên dưới,Hồ Tư Doanh đang định chửi mắng hắn là đồ cầm thú thì chợt nhận ra người này đã hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn có chút máu đang rỉ ra, cẩn thận nhìn lại tay mình cũng dính máu.
Nàng lúc này mới hiểu được tại sao mình ngã như vậy mà không bị thương, hóa ra là do hắn lao theo ôm lấy, sau đó dùng thân thể đỡ mình tiếp đất.
Vốn dĩ lúc đầu Tiêu Thần tuy bị thương nhưng vẫn còn tỉnh táo, sau đó bị Hồ Tư Doanh tát cho một cái mới ngất đi.
- Khốn kiếp, là lão tử xui xẻo!
Trước lúc hôn mê, Tiêu Thần bực tức mắng thầm trong lòng.
- Này! Này! Ngươi không sao chứ? Ngươi không được chết nha!
Chứng kiến Tiêu Thần ngất xỉu đi, miệng trào máu, Hồ Tư Doanh rất sợ hãi, cưỡi trên người hết lùi lên rồi lùi xuống, vừa dò xét xem Tiêu Thần còn thở không, vừa kiểm tra hai tròng mắt hắn, lại cân nhắc có nên hô hấp nhân tạo không, tóm lại vị Đại tiểu thư này cũng không kịp nghĩ đến gọi xe cấp cứu cho Tiêu Thần.
Nơi này vốn là đường dẫn tới doanh trại quân đội, lúc này vừa hay có một tên lính tuần tra trẻ tuổi đi tới , thấy giữa đường lớn có một cô gái giống như đang cưỡi lên cưỡi xuống trên người một chàng trai liền lắc lắc đầu hoảng sợ. Cảnh tượng trước mắt khiến anh lính trẻ này sợ tới run người. Trời ạ! Chàng trai tuấn tú kia đang bị tiểu ma nữ chà đạp trên đường. Thử hỏi ông trời có mắt hay không, giữa thanh thiên bạch nhật, mặt trời lão công công còn chưa xuống núi, vậy mà... Tiểu ma nữ này chẳng phải quá mức điên cuồng hay sao?
May mắn thay, tham mưu trưởng đại nhân nhìn thấy hai người Tiêu Thần và tiểu ma nữ, vội vội vàng vàng bật người dậy kêu xe cứu thương, sau đó ngay lập tức thông báo cho Hồ Trường Nghĩa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.