Chương 335: Anh em Hắc Phong tại Lạc Tử Câu
Thân Vương
11/10/2013
Chuyện người dẫn đường coi như đã quyết định xong, Mễ Kỳ Á nhờ hàng xóm chăm sóc bà cô, sau đấy đưa Tiêu Thần đi chọn ba con lạc đà khỏe mạnh, mua ít đồ dùng cần thiết khi vào sa mạc, sau đấy cùng Tiêu Thần trở về xe.
Ba người trên xe thấy người dẫn đường là một cô bé, liền tỏ ra nghi ngờ Tiêu Thần, Tiêu Thần chỉ nói có một câu ‘đây là em gái tôi’. Nhưng vì để thuận tiện cho nhiệm vụ, Tiêu Thần căn dặn Mễ Kỳ Á từ giờ gọi hắn là Trác Mã, sau đấy giải thích một chút về tên của Lưu Kiệt, Lý Hán và Tả Hàn.
Phía Tây trấn Hạ Hà có một con mương, muốn vào sa mạc nhất định phải đi qua đó.
Chiếc xe quân dụng chạy chầm chậm trên đường gập ghềnh, ba con lạc đà chạy theo sau xe. Mễ Kỳ Á và Tả Hàn ngồi chen chúc ở ghế phụ, có lẽ do là lần đầu ngồi xe như thế này, nên cô có chút lo lắng, bàn tay cô nắm chặt ghế bên cạnh.
- Anh, ở Lạc Tử Câu khá loạn, đến lúc ấy phải cẩn thận một chút.
Còn mấy nghìn mét nữa thì tới Lạc Tử Câu, Mễ Kỳ Á nhắc nhở Tiêu Thần.
Tả Hàn cau mày:
- Loạn? Loạn thế nào?
- Ở đấy có một băng nhóm cầm đầu từ những năm 80, ở đấy là nơi tụ tập của đám lưu manh.
Mễ Kỳ Á sợ hãi nói với Tả Hàn, ngồi cạnh Tả Hàn cô luôn thấy lạnh lẽo.
Trấn Hạ Hà là nơi xa xôi hẻo lánh của đất nước, trị an ở đây không tốt như thành phố. Nơi đây lại gần với Tây Bắc, người dân ở đây khá hung hãn. Từ những năm 70, 80 nơi đây đã có không ít kẻ cầm đầu, thậm chí, có những thôn trang, cả thôn đều sống dựa vào cướp bóc, đánh đấm. Mặc dù nước Cộng Hòa ngoài miệng lúc nào cũng nói văn minh, hiện đại hóa, nhưng ở nơi hẻo lánh như trấn Hạ Hà này thì vẫn còn sót lại những tên thổ phỉ của thế kỉ trước.
- Không sao… em gái nhỏ… đến lúc ấy chú Hà Á Đồ (biệt danh của Lý Hán) sẽ bảo vệ em.
Lý Hán ngồi phía sau cười ha hả nói, như còn muốn nói thêm gì nhưng lại bị Tiêu Thần trợn mắt nhìn một cái.
“Nguy hiểm! May mà trước đấy Mễ Kỳ Á đã thay quần áo.”
Tiêu Thần thở phào một cái.
Vừa nhìn bộ dạng của Lý Hán đã biết anh ta không ít lần dùng kính thấu thị lén nhìn cô em gái xinh đẹp này rồi. Khi ở nhà của Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần đã làm cho cô hai bộ quần áo, hơn nữa còn được làm từ polime, nếu không đã bị ông chú Lý Hán này nhìn xuyên qua rồi, vậy chẳng phải tức hộc máu hay sao.
- Không… không cần đâu…
Mễ Kỳ Á hơi ngượng ngùng nhìn Lý Hán, cái tên có râu này nhìn như muốn nuốt chửng người ta vậy, ba người đàn ông trên xe nhìn thế nào thì cũng chỉ có ‘anh’ là người đáng tin cậy nhất.
- Anh Trác Mã sẽ bảo vệ em.
- Ừ... không tồi, không tồi... em gái có tiến bộ hơn rồi đấy...
Tiêu Thần cười gật đầu, lộ ra vẻ vô cùng quyến rũ.
- Đúng là đồ đạo đức giả!
Tả Hàn nhịn không nổi, nhéo cho Tiêu Thần một cái vào hông.
Tiêu Thần thắc mắc hỏi:
- Sao lại nhéo tôi? Đúng là bà vợ thối mà!
- Vợ muốn nhéo chồng một cái mà phải có lý do ư?
Tả Hàn hừ một cái:
- Tôi thích nhéo thì nhéo.
- A! Anh Trác Mã kết hôn rồi ư?
Mễ Kỳ Á giật mình hỏi:
- Đây là vợ anh?
Tiêu Thần cười ha hả, nói với Mễ Kỳ Á:
- Đúng vậy, đây là vợ anh, sau này em gái có thể gọi cô ấy là bà vợ thối của anh, biết chưa?
- Tôi giết anh!
...
Nửa tiếng sau, chiếc xe quân dụng dừng ở trước một đập chứa nước cũ nát, nơi ấy có một chỗ còn gọi là tạm sạch sẽ. Cách đập chừng 50 mét có hai gò cao khoảng hơn một trăm mét, hai cái gò cách nhau chừng trăm mét, ở giữa có một con mương. Vì hình dáng con mương khá giống đầu lạc đà nên có tên là Lạc Tử Câu
- Được rồi, xe dừng ở đây thôi, chúng ta dắt lạc đà vào.
Tả Hàn là đội trưởng, sau khi dứt lời cả đám lúc nãy còn nói cười trêu đùa, lúc này đã đến lúc thi hành nhiệm vụ nên bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Xe để đây không sao chứ?
Mễ Kỳ Á lo lắng hỏi:
- Nơi này không an toàn, ở đây trộm, thổ phỉ rất nhiều, xe để đây chắc chắn sẽ bị lấy mất.
Tiêu Thần để xe ở một bãi đất trống, quan sát địa hình xung quanh, đập chứa nước cũng chỉ là tên gọi trên danh nghĩa thôi, vì thực tế là ngay trước có một tấm sắt trên đó viết “Đập chứa nước trấn Hạ Hà”, nhưng thực tế là trong đập đến một giọt nước cũng không có. Sau tấm biển là một cái hố khô khốc sâu chừng mấy chục mét, sau nó là hai cái gò thấp.
- Em gái… đừng lo lắng… nếu chiếc xe này mất thì mua chiếc mới là được…
Lý Hán cười ha hả, anh ta không thèm để ý tới chiếc xe, đừng nhìn thấy xe hiệu Hummer hơn nữa lại là xe quân dụng, thực chất không biết là nhặt về từ đống phế thải nào.
Hừ! Nước Cộng Hòa cũng thật là keo kiệt! Ít nhất cũng phải cho cái tiểu đội này cái Lamborghini chạy chơi chứ!
- Đúng đấy, chú Hà Á Đồ không có gì chỉ có mỗi tiền, đến lúc ấy bảo chú ấy mua cho em một chiếc, ha ha…
Tiêu Thần nhân cơ hội đòi hỏi:
- Chú Lý, chú cũng mua cho em gái tôi một chiếc chứ?
Mễ Kỳ Á vội nhìn về hướng Lý Hán vẻ mặt hưng phấn:
- Chú Hà Á Đồ, chú thực sự sẽ mua xe cho Mễ Kỳ Á ư?
Nói ra thì cả trấn Hạ Hà này chỉ có mấy chiếc xe con, xe thì không ít, nhưng đa phần đều là xe bò, xe chở phân hoặc xe kéo. Trong mắt của Mễ Kỳ Á chiếc xe trước mặt vô cùng hoành tráng, chí ít nó cũng được coi là một sản phẩm máy móc.
- À… cái này…
Lý Hán không ngờ tên khốn Tiêu Thần này lại cho anh ta một vố như vậy, hơn nữa Mễ Kỳ Á lại phối hợp ăn ý đến như vậy, ánh mắt cô bé bây giờ anh ta sao nỡ từ chối đây?
Tả Hàn cũng đứng một bên phụ họa, cười lạnh nói:
- Tên đàn ông xấu xa, đừng có chê cười chú Hà Á Đồ, mua xe phải tốn rất nhiều tiền đấy!
‘Móa! Hai người chồng tung vợ hứng, liên thủ hãm hại lão tử!’
Lý Hán thầm mắng, nhưng anh ta vẫn vỗ ngực, nói dõng dạc:
- Mễ Kỳ Á, đừng nghe bọn họ nói này nói nọ! Chú Hà Á Đồ đã nói sẽ mua xe cho cháu thì chắc chắn sẽ mua! Chẳng qua chỉ là một chiếc xe thôi mà! Chú không thấy có vấn đề gì cả!
Ồ chiếc xe này cũng phải mất mấy tháng lương!
Khi về chắc chắn vợ sẽ bắt mình quỳ lên tấm phản giặt đồ mất! Ôi! Ôi!
- Chú Hà Á Đồ quả nhiên là người phóng khoáng.
Tiêu Thần đỗ xe xong, cười với Mễ Kỳ Á:
- Em gái… nhớ kĩ đấy… chúng ta không thể xin đồ của người khác một cách tùy tiện… Nhưng nếu chú Hà Á Đồ nhất định muốn mua xe cho em… vậy thì em cũng đừng từ chối nữa. Cũng không cần phải mua chiếc xe đắt tiền làm gì, mua chiếc rẻ một chút… đến lúc ấy bảo chú ấy mua cho em chiếc Ferrari là được rồi… Trẻ con đi xe đắt tiền quá cũng không tốt… Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như em… Lúc ấy nhiều sói rình rập em thì nguy hiểm lắm…
- Ferrari?
Lý Hán nghe ba chữ này như muốn ngất luôn.
…
Nhưng vào đúng lúc này, từ một gò đất xuất hiện một đám thổ phỉ chừng mấy chục tên tay cầm côn, gậy.
Cả hơn chục tên đều đứng dưới một con hào, vây xung quanh hai tên côn đồ to lớn, cả hai đều đeo bịt mắt màu đen, chỗ khác nhau đấy là một lên bịt mắt bên phải, tên còn lại bịt mắt bên trái.
Hai tên này là hai tên thổ phỉ nức tiếng của Lạc Tử Câu tại trấn Hạ Hà này – anh em Hắc Phong. Mười một tên cầm côn gậy phía sau là đàn em của chúng, có bảy tên chừng hai mươi tuổi, bốn tên còn lại tuổi tác xấp xỉ anh em Hắc Phong, ước chừng trên dưới bốn mươi. Phía sau Lạc Tử Câu là một con đường cát, là đường dẫn tới sa mạc Tháp Can, mặc dù bọn chúng đứng nấp trong hào, nhưng toàn thân vẫn dính đầy cát vàng.
- Lão đại, lần này đi thám thính nghe nói có mấy con cá lớn, còn lái cả xe Hummer, chúng ta bắt được mẻ lớn rồi!
Người lên tiếng là một trong hai anh em Hắc Phong, nhân vật số hai – Hà Hoàng Nha, cái tên nghe rất tục nhưng lại rất chuẩn, vì tên này chỉ cần mở mồm là thấy mồm gã đầy răng vàng, Hà Hoàng Nha chột mắt trái, nên dùng mắt phải nhìn tên còn lại.
Lão đại của anh em Hắc Phong, biệt danh Hắc Lão Đại, tên thật Hà Cúc Hoa, cái tên khiến nhiều người nghe xong phải té xỉu, nhưng điều khiến cả trấn Hạ Hà cảm thấy khó hiểu nhất là, gã ta nhất định không chịu đổi tên, có tin đồn rằng Hắc Lão Đại này rất có hứng thú với hoa cúc của nam giới… đặc biệt là những chàng trai đẹp tựa như hoa…
- Lão Tam, chúng ta không thể sơ xuất, nghe nói bọn chúng còn mua cả một ít dụng cụ cắt tỉa tại trấn Hạ Hà chúng ta đấy!
Hà Cúc Hoa mặc dù là con ngựa bất kham, song hành sự lúc nào cũng cẩn trọng, nếu không thì chúng khó lòng sống được ở thế kỷ 21 này, tại nước Cộng Hòa này, chúng có thể tung hoành bao nhêu năm đều là nhờ vào sự cẩn trọng này.
Anh em Hắc Phong vốn dĩ có ba người, nổi tiếng lẫy lừng cả trấn Hạ Hà và các khu vực lân cận với danh xưng – Hắc Phong Tam Sát. Nhưng vào những năm 90 anh cả của Hắc Phong Tam Sát – Hà Thái Sinh vì uống rượu say, sau đấy gây chuyện giết chết hai đứa con nhà người ta, kết quả bị phán tội tử hình, đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.
- Có gì đáng sợ chứ! Chẳng qua chỉ là mấy dụng cụ cắt gọt thôi mà!
Lão Tam – Hà Hoàng Nha làm bộ dáng không quan tâm, hừ nói:
- Lão Đại, bọn chúng chỉ có năm tên, hơn nữa còn có hai phụ nữ, một đứa hình như là cháu nuôi của Khả Tây Á, còn một ả thì da thịt nõn nà hẳn là vợ của tên nào đấy! Chỉ có ba tên trông có vẻ nguy hiểm, ngoại trừ một tên dáng dấp cao lớn kia ra thì hai tên còn lại trông bộ dạng ngu ngu chắc cũng chẳng làm ăn được gì! Chúng ta lại có mười mấy anh em, trong tay đầy đủ côn gậy, chẳng lẽ lại không đối phó nổi chúng sao?
Lão Đại – Hà Cúc Hoa lắc đầu nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể coi thường được! Chúng ta chỉ còn vài người anh em, không thể để vướng vào vòng lao lý được! Nếu vụ này thu hoạch lớn, chúng ta cũng nên dừng tay lại thôi, sau này dựa vào chút tiền này, rời khỏi trấn Hạ Hà, kiếm việc làm ăn chân chính mà làm.
- Mấy năm nay lão Đại càng ngày càng nhát gan, không ngờ lại sợ đến như vậy!
Lão Tam hậm hực có vẻ bất mãn, tuy nhiên vẫn phải e ngại uy phong của lão Đại, nhưng cứ nghĩ tới thu nhập lần này gã ta lại không kìm được nuốt nước bọt.
- Đại ca, anh nói đúng… lần này quả là con cá lớn… theo như đám tay chân của chúng ta báo cáo, khi con nhóc Mễ Kỳ Á đưa tên tiểu tử kia đi mua lạc đà, tên tiểu tử đấy móc ra cả xấp xấp tiền!... Chậc… chậc… Tên bán lạc đà còn nhìn rất rõ trong ví của tên tiểu tử ấy còn có mười mấy cái thẻ ngân hàng… chỉ cần mỗi thẻ có chừng một vạn thì vụ này của chúng ta cũng ăn đủ rồi!
Lão Tam tiến sát lại gần bên tai lão Đại nói thầm, đồng thời quay đầu nhìn mười mấy anh em đứng sau, chuyện này gã ta cũng không tiện nói cho chúng biết.
Xã hội này, là xã hội người ăn người, cho dù là đám thổ phỉ, cũng không thể vạn năm chỉ có một lão Đại, đến lúc thực sự thấy được tiền, bọn chúng không biết có còn nể mặt anh em chúng không.
Ba người trên xe thấy người dẫn đường là một cô bé, liền tỏ ra nghi ngờ Tiêu Thần, Tiêu Thần chỉ nói có một câu ‘đây là em gái tôi’. Nhưng vì để thuận tiện cho nhiệm vụ, Tiêu Thần căn dặn Mễ Kỳ Á từ giờ gọi hắn là Trác Mã, sau đấy giải thích một chút về tên của Lưu Kiệt, Lý Hán và Tả Hàn.
Phía Tây trấn Hạ Hà có một con mương, muốn vào sa mạc nhất định phải đi qua đó.
Chiếc xe quân dụng chạy chầm chậm trên đường gập ghềnh, ba con lạc đà chạy theo sau xe. Mễ Kỳ Á và Tả Hàn ngồi chen chúc ở ghế phụ, có lẽ do là lần đầu ngồi xe như thế này, nên cô có chút lo lắng, bàn tay cô nắm chặt ghế bên cạnh.
- Anh, ở Lạc Tử Câu khá loạn, đến lúc ấy phải cẩn thận một chút.
Còn mấy nghìn mét nữa thì tới Lạc Tử Câu, Mễ Kỳ Á nhắc nhở Tiêu Thần.
Tả Hàn cau mày:
- Loạn? Loạn thế nào?
- Ở đấy có một băng nhóm cầm đầu từ những năm 80, ở đấy là nơi tụ tập của đám lưu manh.
Mễ Kỳ Á sợ hãi nói với Tả Hàn, ngồi cạnh Tả Hàn cô luôn thấy lạnh lẽo.
Trấn Hạ Hà là nơi xa xôi hẻo lánh của đất nước, trị an ở đây không tốt như thành phố. Nơi đây lại gần với Tây Bắc, người dân ở đây khá hung hãn. Từ những năm 70, 80 nơi đây đã có không ít kẻ cầm đầu, thậm chí, có những thôn trang, cả thôn đều sống dựa vào cướp bóc, đánh đấm. Mặc dù nước Cộng Hòa ngoài miệng lúc nào cũng nói văn minh, hiện đại hóa, nhưng ở nơi hẻo lánh như trấn Hạ Hà này thì vẫn còn sót lại những tên thổ phỉ của thế kỉ trước.
- Không sao… em gái nhỏ… đến lúc ấy chú Hà Á Đồ (biệt danh của Lý Hán) sẽ bảo vệ em.
Lý Hán ngồi phía sau cười ha hả nói, như còn muốn nói thêm gì nhưng lại bị Tiêu Thần trợn mắt nhìn một cái.
“Nguy hiểm! May mà trước đấy Mễ Kỳ Á đã thay quần áo.”
Tiêu Thần thở phào một cái.
Vừa nhìn bộ dạng của Lý Hán đã biết anh ta không ít lần dùng kính thấu thị lén nhìn cô em gái xinh đẹp này rồi. Khi ở nhà của Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần đã làm cho cô hai bộ quần áo, hơn nữa còn được làm từ polime, nếu không đã bị ông chú Lý Hán này nhìn xuyên qua rồi, vậy chẳng phải tức hộc máu hay sao.
- Không… không cần đâu…
Mễ Kỳ Á hơi ngượng ngùng nhìn Lý Hán, cái tên có râu này nhìn như muốn nuốt chửng người ta vậy, ba người đàn ông trên xe nhìn thế nào thì cũng chỉ có ‘anh’ là người đáng tin cậy nhất.
- Anh Trác Mã sẽ bảo vệ em.
- Ừ... không tồi, không tồi... em gái có tiến bộ hơn rồi đấy...
Tiêu Thần cười gật đầu, lộ ra vẻ vô cùng quyến rũ.
- Đúng là đồ đạo đức giả!
Tả Hàn nhịn không nổi, nhéo cho Tiêu Thần một cái vào hông.
Tiêu Thần thắc mắc hỏi:
- Sao lại nhéo tôi? Đúng là bà vợ thối mà!
- Vợ muốn nhéo chồng một cái mà phải có lý do ư?
Tả Hàn hừ một cái:
- Tôi thích nhéo thì nhéo.
- A! Anh Trác Mã kết hôn rồi ư?
Mễ Kỳ Á giật mình hỏi:
- Đây là vợ anh?
Tiêu Thần cười ha hả, nói với Mễ Kỳ Á:
- Đúng vậy, đây là vợ anh, sau này em gái có thể gọi cô ấy là bà vợ thối của anh, biết chưa?
- Tôi giết anh!
...
Nửa tiếng sau, chiếc xe quân dụng dừng ở trước một đập chứa nước cũ nát, nơi ấy có một chỗ còn gọi là tạm sạch sẽ. Cách đập chừng 50 mét có hai gò cao khoảng hơn một trăm mét, hai cái gò cách nhau chừng trăm mét, ở giữa có một con mương. Vì hình dáng con mương khá giống đầu lạc đà nên có tên là Lạc Tử Câu
- Được rồi, xe dừng ở đây thôi, chúng ta dắt lạc đà vào.
Tả Hàn là đội trưởng, sau khi dứt lời cả đám lúc nãy còn nói cười trêu đùa, lúc này đã đến lúc thi hành nhiệm vụ nên bắt đầu trở nên nghiêm túc.
- Xe để đây không sao chứ?
Mễ Kỳ Á lo lắng hỏi:
- Nơi này không an toàn, ở đây trộm, thổ phỉ rất nhiều, xe để đây chắc chắn sẽ bị lấy mất.
Tiêu Thần để xe ở một bãi đất trống, quan sát địa hình xung quanh, đập chứa nước cũng chỉ là tên gọi trên danh nghĩa thôi, vì thực tế là ngay trước có một tấm sắt trên đó viết “Đập chứa nước trấn Hạ Hà”, nhưng thực tế là trong đập đến một giọt nước cũng không có. Sau tấm biển là một cái hố khô khốc sâu chừng mấy chục mét, sau nó là hai cái gò thấp.
- Em gái… đừng lo lắng… nếu chiếc xe này mất thì mua chiếc mới là được…
Lý Hán cười ha hả, anh ta không thèm để ý tới chiếc xe, đừng nhìn thấy xe hiệu Hummer hơn nữa lại là xe quân dụng, thực chất không biết là nhặt về từ đống phế thải nào.
Hừ! Nước Cộng Hòa cũng thật là keo kiệt! Ít nhất cũng phải cho cái tiểu đội này cái Lamborghini chạy chơi chứ!
- Đúng đấy, chú Hà Á Đồ không có gì chỉ có mỗi tiền, đến lúc ấy bảo chú ấy mua cho em một chiếc, ha ha…
Tiêu Thần nhân cơ hội đòi hỏi:
- Chú Lý, chú cũng mua cho em gái tôi một chiếc chứ?
Mễ Kỳ Á vội nhìn về hướng Lý Hán vẻ mặt hưng phấn:
- Chú Hà Á Đồ, chú thực sự sẽ mua xe cho Mễ Kỳ Á ư?
Nói ra thì cả trấn Hạ Hà này chỉ có mấy chiếc xe con, xe thì không ít, nhưng đa phần đều là xe bò, xe chở phân hoặc xe kéo. Trong mắt của Mễ Kỳ Á chiếc xe trước mặt vô cùng hoành tráng, chí ít nó cũng được coi là một sản phẩm máy móc.
- À… cái này…
Lý Hán không ngờ tên khốn Tiêu Thần này lại cho anh ta một vố như vậy, hơn nữa Mễ Kỳ Á lại phối hợp ăn ý đến như vậy, ánh mắt cô bé bây giờ anh ta sao nỡ từ chối đây?
Tả Hàn cũng đứng một bên phụ họa, cười lạnh nói:
- Tên đàn ông xấu xa, đừng có chê cười chú Hà Á Đồ, mua xe phải tốn rất nhiều tiền đấy!
‘Móa! Hai người chồng tung vợ hứng, liên thủ hãm hại lão tử!’
Lý Hán thầm mắng, nhưng anh ta vẫn vỗ ngực, nói dõng dạc:
- Mễ Kỳ Á, đừng nghe bọn họ nói này nói nọ! Chú Hà Á Đồ đã nói sẽ mua xe cho cháu thì chắc chắn sẽ mua! Chẳng qua chỉ là một chiếc xe thôi mà! Chú không thấy có vấn đề gì cả!
Ồ chiếc xe này cũng phải mất mấy tháng lương!
Khi về chắc chắn vợ sẽ bắt mình quỳ lên tấm phản giặt đồ mất! Ôi! Ôi!
- Chú Hà Á Đồ quả nhiên là người phóng khoáng.
Tiêu Thần đỗ xe xong, cười với Mễ Kỳ Á:
- Em gái… nhớ kĩ đấy… chúng ta không thể xin đồ của người khác một cách tùy tiện… Nhưng nếu chú Hà Á Đồ nhất định muốn mua xe cho em… vậy thì em cũng đừng từ chối nữa. Cũng không cần phải mua chiếc xe đắt tiền làm gì, mua chiếc rẻ một chút… đến lúc ấy bảo chú ấy mua cho em chiếc Ferrari là được rồi… Trẻ con đi xe đắt tiền quá cũng không tốt… Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như em… Lúc ấy nhiều sói rình rập em thì nguy hiểm lắm…
- Ferrari?
Lý Hán nghe ba chữ này như muốn ngất luôn.
…
Nhưng vào đúng lúc này, từ một gò đất xuất hiện một đám thổ phỉ chừng mấy chục tên tay cầm côn, gậy.
Cả hơn chục tên đều đứng dưới một con hào, vây xung quanh hai tên côn đồ to lớn, cả hai đều đeo bịt mắt màu đen, chỗ khác nhau đấy là một lên bịt mắt bên phải, tên còn lại bịt mắt bên trái.
Hai tên này là hai tên thổ phỉ nức tiếng của Lạc Tử Câu tại trấn Hạ Hà này – anh em Hắc Phong. Mười một tên cầm côn gậy phía sau là đàn em của chúng, có bảy tên chừng hai mươi tuổi, bốn tên còn lại tuổi tác xấp xỉ anh em Hắc Phong, ước chừng trên dưới bốn mươi. Phía sau Lạc Tử Câu là một con đường cát, là đường dẫn tới sa mạc Tháp Can, mặc dù bọn chúng đứng nấp trong hào, nhưng toàn thân vẫn dính đầy cát vàng.
- Lão đại, lần này đi thám thính nghe nói có mấy con cá lớn, còn lái cả xe Hummer, chúng ta bắt được mẻ lớn rồi!
Người lên tiếng là một trong hai anh em Hắc Phong, nhân vật số hai – Hà Hoàng Nha, cái tên nghe rất tục nhưng lại rất chuẩn, vì tên này chỉ cần mở mồm là thấy mồm gã đầy răng vàng, Hà Hoàng Nha chột mắt trái, nên dùng mắt phải nhìn tên còn lại.
Lão đại của anh em Hắc Phong, biệt danh Hắc Lão Đại, tên thật Hà Cúc Hoa, cái tên khiến nhiều người nghe xong phải té xỉu, nhưng điều khiến cả trấn Hạ Hà cảm thấy khó hiểu nhất là, gã ta nhất định không chịu đổi tên, có tin đồn rằng Hắc Lão Đại này rất có hứng thú với hoa cúc của nam giới… đặc biệt là những chàng trai đẹp tựa như hoa…
- Lão Tam, chúng ta không thể sơ xuất, nghe nói bọn chúng còn mua cả một ít dụng cụ cắt tỉa tại trấn Hạ Hà chúng ta đấy!
Hà Cúc Hoa mặc dù là con ngựa bất kham, song hành sự lúc nào cũng cẩn trọng, nếu không thì chúng khó lòng sống được ở thế kỷ 21 này, tại nước Cộng Hòa này, chúng có thể tung hoành bao nhêu năm đều là nhờ vào sự cẩn trọng này.
Anh em Hắc Phong vốn dĩ có ba người, nổi tiếng lẫy lừng cả trấn Hạ Hà và các khu vực lân cận với danh xưng – Hắc Phong Tam Sát. Nhưng vào những năm 90 anh cả của Hắc Phong Tam Sát – Hà Thái Sinh vì uống rượu say, sau đấy gây chuyện giết chết hai đứa con nhà người ta, kết quả bị phán tội tử hình, đã sớm đi chầu Diêm Vương rồi.
- Có gì đáng sợ chứ! Chẳng qua chỉ là mấy dụng cụ cắt gọt thôi mà!
Lão Tam – Hà Hoàng Nha làm bộ dáng không quan tâm, hừ nói:
- Lão Đại, bọn chúng chỉ có năm tên, hơn nữa còn có hai phụ nữ, một đứa hình như là cháu nuôi của Khả Tây Á, còn một ả thì da thịt nõn nà hẳn là vợ của tên nào đấy! Chỉ có ba tên trông có vẻ nguy hiểm, ngoại trừ một tên dáng dấp cao lớn kia ra thì hai tên còn lại trông bộ dạng ngu ngu chắc cũng chẳng làm ăn được gì! Chúng ta lại có mười mấy anh em, trong tay đầy đủ côn gậy, chẳng lẽ lại không đối phó nổi chúng sao?
Lão Đại – Hà Cúc Hoa lắc đầu nói:
- Cho dù là như vậy, chúng ta cũng không thể coi thường được! Chúng ta chỉ còn vài người anh em, không thể để vướng vào vòng lao lý được! Nếu vụ này thu hoạch lớn, chúng ta cũng nên dừng tay lại thôi, sau này dựa vào chút tiền này, rời khỏi trấn Hạ Hà, kiếm việc làm ăn chân chính mà làm.
- Mấy năm nay lão Đại càng ngày càng nhát gan, không ngờ lại sợ đến như vậy!
Lão Tam hậm hực có vẻ bất mãn, tuy nhiên vẫn phải e ngại uy phong của lão Đại, nhưng cứ nghĩ tới thu nhập lần này gã ta lại không kìm được nuốt nước bọt.
- Đại ca, anh nói đúng… lần này quả là con cá lớn… theo như đám tay chân của chúng ta báo cáo, khi con nhóc Mễ Kỳ Á đưa tên tiểu tử kia đi mua lạc đà, tên tiểu tử đấy móc ra cả xấp xấp tiền!... Chậc… chậc… Tên bán lạc đà còn nhìn rất rõ trong ví của tên tiểu tử ấy còn có mười mấy cái thẻ ngân hàng… chỉ cần mỗi thẻ có chừng một vạn thì vụ này của chúng ta cũng ăn đủ rồi!
Lão Tam tiến sát lại gần bên tai lão Đại nói thầm, đồng thời quay đầu nhìn mười mấy anh em đứng sau, chuyện này gã ta cũng không tiện nói cho chúng biết.
Xã hội này, là xã hội người ăn người, cho dù là đám thổ phỉ, cũng không thể vạn năm chỉ có một lão Đại, đến lúc thực sự thấy được tiền, bọn chúng không biết có còn nể mặt anh em chúng không.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.