Chương 440: Anh là đến cứu em đây
Thân Vương
25/02/2014
Lão tam bây giờ đang lo sợ muốn chết, đặc biệt trong một đêm tối trời trên vành đai số 4, phía sau đột nhiên lại xuất hiện chiếc xe máy quái dị này.
Người lái xe chính là Tiêu Thần, men theo luồng Cầm long chân khí truy đuổi đến nơi này, hắn đội mũ bảo hiểm lại phóng ra thêm một luồng Cầm long chân khí, bao trùm lên chiếc xe tải ở phía trước.
Cầm long chân khí vừa được phóng ra lập tức hình thành một tấm màn lực cản, xe tải màu đen đang chạy đi vội vã, nhưng hình như đã va phải một lớp màn mềm mại, bị văng lui lại mấy mét.
- Tại sao lại thế này, sao lại không chạy được nữa.
Lão tam nói trong sợ hãi, có thể nhìn thấy chiếc xe máy kì dị lúc nãy cách mình có 7, 8 mét, trong lòng liền hiện lên một điềm báo không tốt, hay là có liên quan đến cái tên lái xe phía sau?
Lão tam tức giận nghiến răng lái xe về phía trước, kết quả vẫn không qua được, xe tải màu đen bị giật lùi lại rất mạnh, chiếc xe máy ban nãy ở phía sau giờ đã chạy lên phía trước chiếc xe tải, lão tam im lặng, lấy súng ra ngắm ngay Tiêu Thần ở bên ngoài cửa sổ bóp cò, trực giác mách bảo y sở dĩ xảy ra chuyện lạ lùng này, nhất định có liên quan đến cái tên lái xe máy kia.
Nếu có liên quan đến mày chi bằng ta xử mày trước.
- Cái tên này ra tay thật tàn độc, không ngờ lại nhắm vào thắt lưng ông mà nổ súng.
Tiêu Thần cười nhạt trong lòng, thắt lưng là vị trí quan trọng nhất của đàn ông mà Tiêu Thần không dám dùng nó đỡ đạn, “vút” một tiếng, Tiêu Thần từ trên xe máy phóng lên trên.
- Đây là cái gì vậy?
Lão tam tim đập loạn xạ, mở to mắt nhìn, chỉ trong nháy mắt tên tiểu tử này đã biến mất, uỳnh một tiếng, lão tam cảm giác đầu mình ép mạnh, máu tươi lập tức tràn xuống toàn bộ khuôn mặt y.
Tiêu Thần vừa đáp xuống thì đạp mạnh lên chỗ ngồi tài xế của xe tải, kết quả phía trước cabin bị giẫm bẹp dí.
Do trời vẫn còn tối nên lão tam không chú ý đến trên cao sẽ rơi xuống một vật kỳ dị là Tiêu Thần, trong phút chốc y đã bị Tiêu Thần giẫm nằm bẹp trên tay lái, lão tam bị miếng sắt phía trên cắm vào trán, máu tươi tuôn ra xối xả.
- Mẹ kiếp nó, thật là xui xẻo.
Lão tam trong lòng thầm than khổ, đầu của y bị kẹp lấy, trên trán bị thanh sắt cắm vào, căn bản không tài nào nhúc nhích được, nếu nhúc nhích sẽ động đến da thịt ở trên đầu, dẫn dến đau nhức.
“Xem ra hôm nay ông sẽ bị treo ở đây rồi, ta thật sự không cam lòng.”
“Ông vẫn chưa chơi gái chán, sao bây giờ có thể chết ở đây được.”
Trong thời gian mấy phút, nằm trên vô lăng, trong đầu lão tam đã lóe lên những ý nghĩ giận dữ, lúc nhỏ gia đình y nghèo, điều kiện kinh tế kém, nên đến 20 tuổi y vẫn chưa lấy được vợ, bên nhà gái chê y nhà quá nghèo, không có ai thèm làm vợ y, sinh con cho y cho nên y mới tức giận như thế, y dự định đến thành phố xông pha một trận sau đó mới gia nhập Thiên Xà Bang, quen biết hai vị đại ca của y, cũng có địa vị trong bang, kiếm được không ít tiền, y tán gái, chơi gái, hình như y sinh ra để thử mùi vị của gái mà thôi.
Hiện tại y chỉ thử qua chưa đến 100 cô, thì phải chết rồi, y thật sự không cam tâm, không cam lòng chút nào.
- Ư …ư…
Vũ Đại Nhi bị trói ở chỗ ngồi phía sau xe đã bị kinh động, cái xe tải màu đen này đã trải qua bao sự cố, làm cho cô không ngừng sợ hãi, tuy là cô gái lá ngọc cành vàng nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một cô gái, cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, phía trước buồng lái bị đè bẹp dí, gã tài xế lái xe toàn thân đều là máu, thật ra đủ làm người khác chết khiếp.
Vũ Đại Nhi cố hết sức mở mắt, lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, cô ấy sợ máu, điều làm cô ấy bối rối chính là chân tay cô đều bị trói chặt, miệng bị nhét một miếng bông gòn, căn bản không thể nào động đậy được, cô chỉ có thể phát những tiếng kêu yếu ớt và đứt gãy.
- Em đừng sợ, có anh ở đây! Anh được Tô Tử Hiên phái đến đây cứu em.
Cửa sau xe đột ngột mở, đôi bàn tay to lớn lặng lẽ vươn ra bế Vũ Đại Nhi từ phía sau xe lên.
OongVũ Đới Nhi nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người mềm nhũn được Tiêu Thần ôm lấy.
- Tô Tử Hiên?
Đó không phải là tên mẹ mình hay sao? Là mẹ phái người đến cứu mình rồi.
- Móa, cùng chết chung luôn!
Lúc này gã lão tam trẻ tuổi đang cuồng nộ, đầu nhếch lên, miếng sắt đã làm vỡ trán của gã ta, tay phải không chút sức lực nào của gã cầm chắc khẩu súng lúc nãy, quay người lại hướng về hai người Tiêu Thần chưa kịp ra sau
Đoàng
Một tiềng súng vang lên xé cả không gian, một viên đạn đường kính 3 milimét, hướng về phía Tiêu Thần bắn tới.
- Không may rồi
Mặt Tiêu Thần biến sắc, chỉ thấy phía trước mình lành lạnh, khoảnh khắc đó hắn ta không suy nghĩ nhiều, cơ thể nghiêng mạnh về phía trước, viên đạn đã bay sát qua sau ngực Vũ Đại Nhi, rồi cắm mạnh vào vai phải Tiêu Thần.
- Móa
Tiêu Thần thầm mắng một câu, tay phải cầm hai cây ngân châm cắm vào giữa chân mày và ngực của lão tam.
Gã muốn nổ súng nữa cũng không còn cơ hội rồi, rồi nhắm hai mắt lại không cam tâm, nhưng cho hắn một phát lại an ủi cho gã rồi.
Cô gái thứ 100 của gã chỉ có thể đến địa phủ tìm thôi.
…
Tuy rằng có Cầm long chân khí hộ thể nhưng ở khoảng cách gần như thế mà bóp cò, thêm vào đó đường kính viên đạn quá nhỏ, viên đạn vẫn còn cắm trong tay phải Tiêu Thần, chừng mấy centimet, máu tươi lập tức chảy ra, Tiêu Thần cắn răng, ôm lấy Vũ Đại Nhi, giúp cô ấy cởi trói, bỏ miếng bông gòn trong miệng ra.
- Huhuhu
Cuối cùng cũng được tự do rồi, Vũ Đại Nhi ôm lấy Tiêu Thần khóc sướt mướt, vừa lúc chạm vào vai phải của Tiêu Thần.
-“Híttt”
Vai phải Tiêu Thần bị nhấn mạnh một cái, Tiêu Thần hít một hơi, đau đến nhe răng nhếch miệng không nói ra lời.
Vũ Đại Nhi cãm nhận được nỗi đau của Tiêu Thần, vội hỏi:
- Anh làm sao rồi?
- Không sao đâu, bị trúng có một viên đạn thôi mà.
Tiêu Thần tuy cười nhăn nhó, lặng lẽ gỡ đôi tay nhỏ bé của Vũ Đại Nhi xuống, hơn 5 giờ rồi, trời bắt đầu dần sang, Vũ Đại Nhi giật mình nhìn thấy bàn tay toàn là máu tươi.
- A
Vũ Đại Nhi mặt tái mét, sợ tới mức hét toáng lên.
Tiêu Thần vội vàng nói:
- Đừng sợ, đó là máu của anh, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này đi.
Nói xong Tiêu Thần nén đau, kéo Vũ Đại Nhi lên xe máy, xe máy nhanh chóng biến mất trên vành đai số 4.
Một phút sau khi Tiêu Thần rời khỏi chỗ đó “bùm” một tiếng nổ vang, xe tải đột nhiên phát nổ, thi thể của lão tam không còn nguyên vẹn,vì trước khi Tiêu Thần rời khỏi đó đã đặt một quả bom hẹn giờ rồi.
…
Một giờ sau, tại đại sảnh biệt thự số 8, khu biệt thự Ngọc Thố, thành phố Lĩnh Hải.
- Đại ca, anh bị thương không nhẹ đó!
Liễu Thất chau mày nói, sau đó liển dùng một cái kềm nhấc một góc áo của Tiêu Thần lên, lộ ra một phần của viên đạn, viên đạn chui vào da thịt chừng 3centimet, nếu muốn lấy nó ra, thì phải chịu không ít đau đớn.
- Thất ca, anh Thần không sao chứ?
Vũ Đại Nhi đã thay một chiếc váy dài màu xanh dương, cô ấy ngồi canh ở đại sảnh và vô cùng lo lắng cho tình trạng Tiêu Thần.
Người lái xe chính là Tiêu Thần, men theo luồng Cầm long chân khí truy đuổi đến nơi này, hắn đội mũ bảo hiểm lại phóng ra thêm một luồng Cầm long chân khí, bao trùm lên chiếc xe tải ở phía trước.
Cầm long chân khí vừa được phóng ra lập tức hình thành một tấm màn lực cản, xe tải màu đen đang chạy đi vội vã, nhưng hình như đã va phải một lớp màn mềm mại, bị văng lui lại mấy mét.
- Tại sao lại thế này, sao lại không chạy được nữa.
Lão tam nói trong sợ hãi, có thể nhìn thấy chiếc xe máy kì dị lúc nãy cách mình có 7, 8 mét, trong lòng liền hiện lên một điềm báo không tốt, hay là có liên quan đến cái tên lái xe phía sau?
Lão tam tức giận nghiến răng lái xe về phía trước, kết quả vẫn không qua được, xe tải màu đen bị giật lùi lại rất mạnh, chiếc xe máy ban nãy ở phía sau giờ đã chạy lên phía trước chiếc xe tải, lão tam im lặng, lấy súng ra ngắm ngay Tiêu Thần ở bên ngoài cửa sổ bóp cò, trực giác mách bảo y sở dĩ xảy ra chuyện lạ lùng này, nhất định có liên quan đến cái tên lái xe máy kia.
Nếu có liên quan đến mày chi bằng ta xử mày trước.
- Cái tên này ra tay thật tàn độc, không ngờ lại nhắm vào thắt lưng ông mà nổ súng.
Tiêu Thần cười nhạt trong lòng, thắt lưng là vị trí quan trọng nhất của đàn ông mà Tiêu Thần không dám dùng nó đỡ đạn, “vút” một tiếng, Tiêu Thần từ trên xe máy phóng lên trên.
- Đây là cái gì vậy?
Lão tam tim đập loạn xạ, mở to mắt nhìn, chỉ trong nháy mắt tên tiểu tử này đã biến mất, uỳnh một tiếng, lão tam cảm giác đầu mình ép mạnh, máu tươi lập tức tràn xuống toàn bộ khuôn mặt y.
Tiêu Thần vừa đáp xuống thì đạp mạnh lên chỗ ngồi tài xế của xe tải, kết quả phía trước cabin bị giẫm bẹp dí.
Do trời vẫn còn tối nên lão tam không chú ý đến trên cao sẽ rơi xuống một vật kỳ dị là Tiêu Thần, trong phút chốc y đã bị Tiêu Thần giẫm nằm bẹp trên tay lái, lão tam bị miếng sắt phía trên cắm vào trán, máu tươi tuôn ra xối xả.
- Mẹ kiếp nó, thật là xui xẻo.
Lão tam trong lòng thầm than khổ, đầu của y bị kẹp lấy, trên trán bị thanh sắt cắm vào, căn bản không tài nào nhúc nhích được, nếu nhúc nhích sẽ động đến da thịt ở trên đầu, dẫn dến đau nhức.
“Xem ra hôm nay ông sẽ bị treo ở đây rồi, ta thật sự không cam lòng.”
“Ông vẫn chưa chơi gái chán, sao bây giờ có thể chết ở đây được.”
Trong thời gian mấy phút, nằm trên vô lăng, trong đầu lão tam đã lóe lên những ý nghĩ giận dữ, lúc nhỏ gia đình y nghèo, điều kiện kinh tế kém, nên đến 20 tuổi y vẫn chưa lấy được vợ, bên nhà gái chê y nhà quá nghèo, không có ai thèm làm vợ y, sinh con cho y cho nên y mới tức giận như thế, y dự định đến thành phố xông pha một trận sau đó mới gia nhập Thiên Xà Bang, quen biết hai vị đại ca của y, cũng có địa vị trong bang, kiếm được không ít tiền, y tán gái, chơi gái, hình như y sinh ra để thử mùi vị của gái mà thôi.
Hiện tại y chỉ thử qua chưa đến 100 cô, thì phải chết rồi, y thật sự không cam tâm, không cam lòng chút nào.
- Ư …ư…
Vũ Đại Nhi bị trói ở chỗ ngồi phía sau xe đã bị kinh động, cái xe tải màu đen này đã trải qua bao sự cố, làm cho cô không ngừng sợ hãi, tuy là cô gái lá ngọc cành vàng nhưng xét cho cùng cũng chỉ là một cô gái, cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, phía trước buồng lái bị đè bẹp dí, gã tài xế lái xe toàn thân đều là máu, thật ra đủ làm người khác chết khiếp.
Vũ Đại Nhi cố hết sức mở mắt, lộ ra vẻ sợ hãi tột độ, cô ấy sợ máu, điều làm cô ấy bối rối chính là chân tay cô đều bị trói chặt, miệng bị nhét một miếng bông gòn, căn bản không thể nào động đậy được, cô chỉ có thể phát những tiếng kêu yếu ớt và đứt gãy.
- Em đừng sợ, có anh ở đây! Anh được Tô Tử Hiên phái đến đây cứu em.
Cửa sau xe đột ngột mở, đôi bàn tay to lớn lặng lẽ vươn ra bế Vũ Đại Nhi từ phía sau xe lên.
OongVũ Đới Nhi nhất thời cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người mềm nhũn được Tiêu Thần ôm lấy.
- Tô Tử Hiên?
Đó không phải là tên mẹ mình hay sao? Là mẹ phái người đến cứu mình rồi.
- Móa, cùng chết chung luôn!
Lúc này gã lão tam trẻ tuổi đang cuồng nộ, đầu nhếch lên, miếng sắt đã làm vỡ trán của gã ta, tay phải không chút sức lực nào của gã cầm chắc khẩu súng lúc nãy, quay người lại hướng về hai người Tiêu Thần chưa kịp ra sau
Đoàng
Một tiềng súng vang lên xé cả không gian, một viên đạn đường kính 3 milimét, hướng về phía Tiêu Thần bắn tới.
- Không may rồi
Mặt Tiêu Thần biến sắc, chỉ thấy phía trước mình lành lạnh, khoảnh khắc đó hắn ta không suy nghĩ nhiều, cơ thể nghiêng mạnh về phía trước, viên đạn đã bay sát qua sau ngực Vũ Đại Nhi, rồi cắm mạnh vào vai phải Tiêu Thần.
- Móa
Tiêu Thần thầm mắng một câu, tay phải cầm hai cây ngân châm cắm vào giữa chân mày và ngực của lão tam.
Gã muốn nổ súng nữa cũng không còn cơ hội rồi, rồi nhắm hai mắt lại không cam tâm, nhưng cho hắn một phát lại an ủi cho gã rồi.
Cô gái thứ 100 của gã chỉ có thể đến địa phủ tìm thôi.
…
Tuy rằng có Cầm long chân khí hộ thể nhưng ở khoảng cách gần như thế mà bóp cò, thêm vào đó đường kính viên đạn quá nhỏ, viên đạn vẫn còn cắm trong tay phải Tiêu Thần, chừng mấy centimet, máu tươi lập tức chảy ra, Tiêu Thần cắn răng, ôm lấy Vũ Đại Nhi, giúp cô ấy cởi trói, bỏ miếng bông gòn trong miệng ra.
- Huhuhu
Cuối cùng cũng được tự do rồi, Vũ Đại Nhi ôm lấy Tiêu Thần khóc sướt mướt, vừa lúc chạm vào vai phải của Tiêu Thần.
-“Híttt”
Vai phải Tiêu Thần bị nhấn mạnh một cái, Tiêu Thần hít một hơi, đau đến nhe răng nhếch miệng không nói ra lời.
Vũ Đại Nhi cãm nhận được nỗi đau của Tiêu Thần, vội hỏi:
- Anh làm sao rồi?
- Không sao đâu, bị trúng có một viên đạn thôi mà.
Tiêu Thần tuy cười nhăn nhó, lặng lẽ gỡ đôi tay nhỏ bé của Vũ Đại Nhi xuống, hơn 5 giờ rồi, trời bắt đầu dần sang, Vũ Đại Nhi giật mình nhìn thấy bàn tay toàn là máu tươi.
- A
Vũ Đại Nhi mặt tái mét, sợ tới mức hét toáng lên.
Tiêu Thần vội vàng nói:
- Đừng sợ, đó là máu của anh, chúng ta lập tức rời khỏi chỗ này đi.
Nói xong Tiêu Thần nén đau, kéo Vũ Đại Nhi lên xe máy, xe máy nhanh chóng biến mất trên vành đai số 4.
Một phút sau khi Tiêu Thần rời khỏi chỗ đó “bùm” một tiếng nổ vang, xe tải đột nhiên phát nổ, thi thể của lão tam không còn nguyên vẹn,vì trước khi Tiêu Thần rời khỏi đó đã đặt một quả bom hẹn giờ rồi.
…
Một giờ sau, tại đại sảnh biệt thự số 8, khu biệt thự Ngọc Thố, thành phố Lĩnh Hải.
- Đại ca, anh bị thương không nhẹ đó!
Liễu Thất chau mày nói, sau đó liển dùng một cái kềm nhấc một góc áo của Tiêu Thần lên, lộ ra một phần của viên đạn, viên đạn chui vào da thịt chừng 3centimet, nếu muốn lấy nó ra, thì phải chịu không ít đau đớn.
- Thất ca, anh Thần không sao chứ?
Vũ Đại Nhi đã thay một chiếc váy dài màu xanh dương, cô ấy ngồi canh ở đại sảnh và vô cùng lo lắng cho tình trạng Tiêu Thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.