Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 343: Áo giáp tay sắt

Thân Vương

13/10/2013

- Một đội năm người, hai người dị năng, một truyền nhân Âm Nhu công, còn có hai tên là người bình thường. Ha ha, tụi bay nghĩ cứ như vậy trốn ở sau tảng đá lớn, liền có thể ngồi đó ngư ông đắc lợi mà bắt ta và Từ sư muội sao?

Vương Thiết Lâm cao giọng chế giễu, tiếp đó nói với Đầu lâu hồng phấn:

- Từ sư muội, anh thấy ân oán của chúng ta hay là trước để một bên đi, đem năm con sâu nhỏ này xử lý sạch rồi nói sau.

“Ha ha, hóa ra Vương Thiết Lâm này cho rằng mình là người bình thường, trách không được đại gia mày giả chết bắt quạ.”

Tiêu Thần trong lòng đắc ý hừ nói, cũng may hắn lúc trước đeo mặt nạ, Vương Thiết Lâm cũng không nhận ra hắn.

Lý Hán, Lưu Kiệt, Tả Hàn, ba người chính là ngơ ngác nhìn nhau, không thể tưởng được chỗ ẩn thân còn có cuộc nói chuyện của mấy người bọn họ toàn bộ bị Vương Thiết Lâm và Đầu lâu hồng phấn nghe hết, thủ hạ bọn họ gấp mấy lần nhân số chính mình, nếu bọn họ thực sự thu thập người của chiến đội Đẫm Máu trước, e rằng mấy người lúc này là lành ít dữ nhiều.

- Vương Thiết Lâm, hôm nay chính là ngày chết của mày, chẳng lẽ mày không đoán được sao?

Tả Hàn hừ lạnh nói:

- Đầu lâu hồng phấn, tuy không biết cô là đại nhân vật nào, nhưng tôi muốn nói chính là, cô muốn thoát khỏi tay Vương Thiết Lâm, mà chúng tôi muốn là vật trong tay Vương Thiết Lâm, cho nên chúng ta có chung kẻ thù.

Tả Hàn tuy rằng kiêu ngạo chút, nhưng đầu óc vẫn rất linh hoạt, nếu đánh đơn không lại Vương Thiết Lâm, vậy liền liên hợp với Đầu lâu hồng phấn phía dưới kia, nói không chừng còn có một cơ hội sống.

Vương Thiết Lâm lên tiếng cười nói:

- Cô nàng này thật không nói đạo lý, ta cùng Từ sư muội sao lại là kẻ thù chứ? Ha ha, nhớ trước đây chúng ta là sư huynh muội, lại còn là bạn giường hằng đêm, nàng sao có thể cùng các ngươi hợp tác chứ.

Tiêu Thần xem ra nghe được ý tứ Vương Thiết Lâm, hắn hoàn toàn không để đám người mình và Đầu lâu hồng phấn trong mắt, cũng không sợ chiến đội Đẫm Máu và Đầu lâu hồng phấn hợp tác, trước hết đơn giản tùy tiện cho chút miệng lưỡi.

- Các người đi nhanh đi, tôi không muốn liên lụy các người, các người cũng giúp không được tôi cái gì đâu.

Đầu lâu hồng phấn giận dữ nói, tiếp theo đối Vương Thiết Lâm hừ nói:

- Vương đoàn trưởng, tôi muốn nhắc lại vài điểm với anh. Thứ nhất, anh cũng không phải sư huynh của tôi, tôi trước giờ không xem anh là sư huynh, chỉ xem anh như một con chó, một con chó cả ngày nói mình có tín ngưỡng cao thượng; thứ hai, tôi càng không phải cái gì gọi là bạn giường của anh, lúc trước cùng anh chiến đấu cả đêm – cô bạn giường chẳng qua là bác Hà đeo mặt nạ của tôi thôi, bác ấy năm nay hình như năm mươi tám tuổi rồi; thứ ba, trên người của tôi cũng không có thứ anh muốn, cho dù anh đem tôi nạo hết cũng tìm không thấy; thứ tư, thủ hạ còn lại của anh đều sống không lâu nữa đâu, bọn họ đều bị tôi hạ trùng độc, bọn họ chỉ có uống máu của anh, mới có thể giải độc.

- Bà mẹ nó! Vương Thiết Lâm ngay cả bà bác năm mươi tám tuổi cũng không tha?

Lý Hán la hoảng lên, Lưu Kiệt bên cạnh lại ngay lúc này từ trong không gian đặc biệt lấy ra mấy khẩu súng, đưa cho Tả Hàn và Lý Hán mỗi người một cây, còn tên gia súc Tiêu Thần này khỏi cần rồi, cho hắn cũng không cần xài.

- Ha ha, Đầu lâu hồng phấn ác nha, không ngờ để bà bác kia đeo mặt nạ của nàng, ha ha.

Tiêu thần cũng nhịn không được cười lớn lên.

"Daniel, đánh giá giúp tôi, nhìn xem Đầu lâu hồng phấn và Vương Thiết Lâm là gia súc trình độ gì! Lấy cấp độ Đoán thể mà đánh giá!"

Tiêu thần từ trong đan điền hạ một mệnh lệnh cho Daniel, Vương Thiết Lâm là người dị năng sóng âm, nhưng trao đổi giữaTiêu thần và Daniel là thông qua ý thức, Vương Thiết Lâm cũng không cách nào nghe được.

"Yes Sir."

Daniel cười ha hả, thân hình từ trong đan điền Tiêu Thần thoát ra, lao thẳng xuống dưới.



- Con điếm! Mày cho là chỉ với mấy câu nhảm nhí của mày là có thể làm tao lo sợ? Mày cũng quá coi thường Vương Thiết Lâm tao rồi!

Vương Thiết Lâm hừ nói, ngoài miệng nói như không sao, kỳ thật trong lòng đã sớm phát điên rồi.

Vương Thiết Lâm nhớ tới nhớ lui mấy trăm đêm kia, mỗi đêm đều cùng "Từ sư muội" này cùng giường, nhưng hiện tại ngẫm lại thật là có chuyện như vậy, mỗi lần đều cảm thấy cô nàng kia quá mãnh liệt, đòi hỏi vô độ, chẳng lẽ thật sự là bác Hà kia trông cửa trước sư môn giả mạo?

Nghĩ như vậy, Vương Thiết Lâm toàn thân nổi da gà, tuy rằng năm đó bác Hà kia dáng người không tồi, nhưng diện mạo thật thực sự là. . .

Nếu bạn thấy được, nhất định sẽ tưởng khủng long, khủng long vẫn chưa tuyệt chủng!

- Đầu lâu hồng phấn tôi trước nay không nói dối, điều này hẳn là anh rất rõ ràng.

Đầu lâu hồng phấn trịnh trọng nói:



- Năm đó tôi cũng là bất đắc dĩ, sư phụ nhốt tôi trong tháp không cho ra ngoài, bác Hà thấy tôi đáng thương, liền làm một mặt nạ y như thật giả mạo tôi. Nào biết được ngày đó anh vừa lúc vọt vào tháp, bắt lấy bác Hà liền không buông tay, bác Hà không có võ công, chống không lại anh, liền bị anh đạt được. Bác Hà khi đó để tang chồng đã mấy năm, tuổi hơn bốn mươi, đang ngay thời kì hổ báo, sau khi nếm được mùa xuân thứ hai, bác liền thường xuyên đeo mặt của tôi đi quấn lấy anh. Nhưng tôi trái lại không nghĩ tới, anh lại ham mê thân thể bác ấy như vậy, vậy mà lại cùng bác ấy ở chung mấy năm.

- A! Tao phải giết mày! Con điếm!

Vương Thiết Lâm cẩn thận nhớ lại, có thể người ở cùng y mấy năm kia, vô cùng có khả năng là bác Hà đeo mặt nạ của Đầu lâu hồng phấn!

Tức! Tưc! Tức muốn chết ngất!

Đầu lâu hồng phấn cười nhạt vài tiếng, giận dữ nói:

- Tới đây đi, tới giết tôi đi, dù sao sư môn đã bị đám tiểu nhân các anh chiếm cứ, tôi cũng không muốn sống nữa!

- Tao đây trước hết làm thịt mày! Sau đó xử lý năm con chó sau tảng đá!

Vương Thiết Lâm giận dữ hét, một trận cuồng phong thổi tới, thiếu chút thổi bay đám người Lý Hán.



- Chúng ta vẫn đứng đây hay là biến đi?

Lý Hán dò hỏi, phía dưới lúc này là hai sư huynh muội đang muốn đại chiến, đúng là thời cơ tốt nhất cho đám người bọn họ chạy trốn.

ẦM!

Lý Hán vừa mới dứt lời, phía dưới liền nổi lên một trận cuồng sa, thân hình Vương Thiết Lâm đã thoát ra ngoài, cùng đấu với tám cô hồng y.

Tám cô hồng y đều chiếm một vị trí, đem Vương Thiết Lâm bao vây, thủ hạ Vương Thiết Lâm là mấy tên tàn binh bại tướng kia, cũng không dám tiến lên hỗ trợ.

- Từ sư muội, sao em phải khổ vậy chứ, vẫn là bó tay chịu trói đi! Trận Hồng y khô lâu với anh vô dụng thôi!

Vương Thiết Lâm đứng trong vòng vây, không động một chút, chỉ lặng lẽ đảo mắt qua thân mình từng cô hồng y.

- Một cô em tươi sáng lại không làm, sao phải đem chính mình chia ra làm tám cô nàng yếu đuối chứ, nếu em đem tám phân thể này kết hợp thành một người, có lẽ còn có thể cản được vài chiêu của anh này!

- Bớt nói xàm đi! Trận Hồng y khô lâu! Mở!

Tám cô hồng y cùng kêu lên, bàn tay của từng cô hồng y đột nhiên trở nên lớn, nhất là móng tay, toàn bộ biến thành lưỡi đao dài nửa thước, mũi nhọn lưỡi đao đột nhiên toát ra một cọng dây bạc, mỗi người mười sợi, tám người tám mươi sợi, toàn bộ đâm về phíaVương Thiết Lâm trong vòng vây.

KENG KENG KENG

Tám mươi sợi dây bạc đâm vào trên người Vương Thiết Lâm, không ngờ một chút phản ứng cũng không có, chỉ phát ra từng đợt tiếng kim loại va chạm, tên gia súc Vương Thiết Lâm này đứng sừng sững bất động trong vòng vây.

- Anh đã luyện thành áo giáp tay sắt của sư phụ?

Đầu lâu hồng phấn sợ hãi nói.

Vương Thiết Lâm phủi đất cát trên người, cười đắc ý nói:

- Ha ha, anh nào có bản lĩnh luyện thành phòng ngự tuyệt đối cao thâm như vậy, anh chẳng qua là đem da dẻ toàn thân ông già đó dời lên trên người mình thôi. Hôm nay anh nên cảm ơn em, em thay anh kiểm tra một chút hiệu quả thứ này, xem ra quả thật không tồi.

- Mày chẳng những giết sư phụ, còn lột da của người? Đồ súc vật!

Đầu lâu hồng phấn cũng sắp điên lên.

Vương Thiết Lâm lạnh lẽo cười nói:

- Tao lột da ổng xem như là nhẹ rồi, tao vốn định rút gân ổng trước, sau đó mới lột da hút máu ổng, nhưng thật không ngờ ông già này yếu như vậy, chỉ mới lột da ổng đã chết, máu cũng chảy khô, đúng là đồ vô dụng!

- Tao nhất định không tha cho mày!

Đầu lâu hồng phấn hoàn toàn nổi giận, tám cô hồng y nhanh chóng thu hồi dây bạc vừa mới bắn ra, nắm lấy móng tay lưỡi đao dài nửa thước liền xông về phía Vương Thiết Lâm.



Vương Thiết Lâm giận dữ hét:

- Mày có thể làm khó được tao sao!

KENG KENG KENG!

Áo giáp tay sắt này sơ sơ cũng là kim loại làm ra, móng tay lưỡi đao của mấy cô hồng y, cũng không thể dễ dàng làm bị thương Vương Thiết Lâm, hai người bắt đầu một vòng chiến tiêu hao kéo dài.



- Tả đội trưởng, chúng ta sao còn không đi? Còn ở lại chỗ này là sẽ không toàn mạng đâu!

Lý Hán đúng một bên Tả Hàn hừ nói:

- Thừa dịp bọn họ hiện tại đang khoái chí đánh nhau, chúng ta nhanh chân trốn đi.

- Không được! Các người đi trước, tôi muốn tìm người dị năng không gian hắc ám kia báo thù!

Lưu Kiệt lại kiên trì ở lại, y phải vì ông nội báo thù, chết có gì phải sợ.

Tả Hàn khoát tay nói:

- Khỏi ồn ào! Xem tình hình rồi nói sau!

Cô quay đầu nói với Mễ Kỳ Á bên cạnh có chút hoảng sợ:

- Mễ Kỳ Á, em tới chỗ của chú Nghi Đạt trước, anh ấy sẽ bảo vệ tốt cho em.

Mễ Kỳ Á gật gật đầu, cô biết bản thân trong cảnh chiến đấu thế này, hoàn toàn không thể giúp được cái gì, cô đi tới bên cạnh Lưu Kiệt, Lưu Kiệt xuất ra không gian đặc biệt, đem Mễ Kỳ Á giấu vào bên trong.

- Chúng ta tùy cơ ứng biến!

Tả Hàn lớn tiếng nói với Lý Hán và Lưu Kiệt, Tiêu Thần một bên thì không biết đang suy ngẫm cái gì.



- Lão Đại, tôi đã về rồi.

Hình thái ý thức của Daniel từ bên ngoài bay trở về trong đan điền Tiêu Thần, gã đã thăm dò được tình huống.

Tiêu thần vội hỏi:

- Như thế nào? Thực lực hai người kia ra sao?

Daniel cười nói:

- Đầu lâu hồng phấn kia thực ra chính là tám cô hồng y, hình như là thông qua bí pháp nào đó, đem bản thân phân chia thành tám người, thực lực mỗi người đại khái ở trình độ Đoán thể cấp bốn, tám người cùng tấn công lại thêm một ít trận pháp, cao nhất có thể đạt đến trình độ đoán thể cấp năm.

- Vương Thiết Lâm kia thì sao? Còn có áo giáp tay sắt kia cậu có xem rõ là vật gì chưa?

Tiêu thần hỏi.

Daniel đáp:

- Vương Thiết Lâm kia có lẽ là ở trình độ trên Đoán thể cấp năm, thực lực tổng thể nhất định là mạnh hơn Đầu lâu hồng phấn kia. Cái gọi là áo giáp tay sắt thực ra là một tầng chân khí phòng hộ, có thể phòng ngự công kích vật lý bình thường, nhất là mấy thứ kim loại cùn, căn bản không gây thương tổn được hắn. Nhưng mà, ha ha. . .

Daniel âm hiểm mỉm cười.

- Không cần nói nhảm, trực tiếp vô trọng điểm!

Tiêu thần trong lòng mắng to Daniel, nhưng vừa nghe Daniel nói như vậy, trong lòng chính mình liền kiên định hơn, bản thân chính là tiêu chuẩn đoán thể cấp bảy, một tên tương đương với trình độ đoán thể cấp năm, căn bản không cần để vào mắt!

Chỉ có điều áo giáp tay sắt kia thật quá mức kỳ dị, thậm chí ngay cả lưỡi đao cũng đâm không vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook