Chương 133: Cậu làm cái gì thế!
Thân Vương
18/09/2013
Xử lý xong mấy tên khó nuốt, tâm tình của Tiêu Thần cũng trở nên khá
hơn, mang theo Tiểu Hà cùng với mẹ con của Hồ Tú đến một khách sạn xa
hoa ăn uống một phen, tuy rằng Hồ Tú không ngừng truy hỏi chuyện kích
thích vừa rồi ở trong sân trường trung học số 15, nhưng đều bị Tiêu Thần khéo léo nói lảng sang chuyện khác, vì thế nên bốn người cũng không ăn
uống rất vui vẻ.
Trương bữa ăn Tiêu Thần còn thưởng cho bạn học Tiểu Hà một cái chân gà thật lớn, khen ngợi cô có kiến thức, biết bịa ra chuyện mình là cha của Hinh Nhi và là chồng của HồTú, đứa nhỏ này thật là tinh mắt. Thẳng đến chín giờ tối thì bữa ăn mới chấm dứt. Tiêu Thần trước tiên lái xe đưa Tiểu Hà trở về nhà, tiếp theo lại lái xe đưa hai mẹ con Hồ Tú đến khu Cao Bằng.
Tiểu Hinh Nhi khi nãy cũng ăn được khá nhiều, vừa mới về đến nhà liền lọt vào phòng tắm rửa, tắm xong lại chạy về phòng ngủ của mình, chẳng mấy chốc đã nằm ngáy o..o... rồi.
Căn phòng này do Hồ Tú thuê, bao gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, mỗi phòng rộng cũng không hơn 60m¬2, có một phòng tắm và một phòng bếp nhỏ, khi Tiểu Hinh Nhi vừa đi ngủ, hai người mới cùng ngồi xuống, lúc này tay chân của Tiêu Thần liền không an phận, lặng lẽ phủ lên đùi của Hồ Tú.
- Y AA.A..A...! Cậu làm cái gì thế? Muốn chết à!
Hồ Tú đẩy tay của Tiêu Thần ra, trợn trắng mắt liếc hắn một cái.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân nha, cho dù là tức giận cũng rất đẹp nha! Thực sự là câu hồn đoạt phách mà!
Một hồi cũng không có chiếm được chút tiện nghi nào, Tiêu Thần cũng không chịu từ bỏ, lại tăng thêm chút lực, đem bàn tay to âu yếm lên đôi chân dài của cô. Rồi lại lớn mật, đưa tay xâm lấn thêm vài phần.
- Cậu mò mẫm cái gì thế! Hinh Nhi trong phòng còn chưa có ngủ đâu.
Hồ Tú lại bắt lấy tay của Tiêu Thần, nhưng lần này lại không có hất tay hắn ra.
- Ha ha, chị Tú, chân của chị thật là đẹp nha! Cảm xúc thật tốt! Em có chút luyến tiếc không muốn buông ra đâu.
Tiêu Thần lúc này sống chết cũng không chịu di dời bàn tay của mình, ngược lại còn hướng bên trong đi vào dò xét, bàn tay hắn lập tức liền chui vào, trên mặt còn mang theo nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào Hồ Tú. Bị bàn tay nóng bỏng của hắn rờ mó, Hồ Tú liền hiểu rõ ý định của người này, trong nháy mắt toàn bộ dung nhan trở nên đỏ hồng.
- Ôm chị vào phòng tắm đi, vào, vào trong phòng tắm đi.
Hồ Tú cũng không còn cách nào khác, đành phải bị động mà hưởng thụ
- Ha ha, chị Tú, chị thật là thấu tình đạt lý.
Tiêu Thần cười ha hả, một tay bế Hồ Tú lên, hai người liền tiến vào trong phòng tắm bắt đầu tắm uyên ương.
Một đêm mây mưa thất thường, chiến đấu trên bụng của mỹ nhân. Qua mấy phen, Tiêu Thần cuối cùng cũng hiểu ra được một điều.
Giữa vợ chồng, không có tình thì nào có phúc.
- Ách, ánh mặt trời thật đẹp.
Sáng sớm tinh mơ, tâm tình của Tiêu Thần rất tốt, vừa mới rời giường liền duỗi lưng, hưng phấn nói.
- Cậu dậy sớm như thế làm gì! Phiền chết đi được!
Hồ Tú bị âm thanh của Tiêu Thần làm khó chịu, bất mãn thì thầm một tiếng, cả một đêm bị hắn lăn đi lộn lại, gây sức ép, tiêu hao rất nhiều thể lực, lúc này cũng chỉ mới hơn tám giờ sáng, cô còn chưa thể nào hoàn toàn khôi phục lại, còn cần phải ngủ thêm chút nữa lấy lại sức.
Tiêu Thần nhìn tư thế ngủ của Hồ Tú, một cánh tay ngọc ngà cùng với một nửa khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết lộ ra trong không khí, tuy rằng đêm qua đã nếm được qua vài lần, cũng không khỏi khiến hắn phải nuốt mấy ngụm nước miếng, tiểu huynh đệ phía dưới lại một lần nữa ngóc đầu kháng nghị. Hắn không khỏi nở một nụ cười xấu xa vỗ vỗ vào phần ngực trắng nõn kia rồi nói:
- Em nói chị nhanh tỉnh lại đi, sáng sớm tinh mơ lãng mạn thế này, chúng ta nên hoạt động một chút, bằng không sẽ rất là lãng phí nha.
- Cậu tha cho chị đi mà, đến giờ chị vẫn không thể cử động được đây này.
Hồ Tú chu cái miệng nhỏ nhắn nói với giọng điệu khẩn cầu:
- Chị thực sự là không còn chút khí lực nào nữa rồi.
Nói xong Hồ Tú liền kéo chăn che lấy thân thể đầy mê hoặc của mình, quay mặt đi muốn ngủ tiếp.
- Ha ha, đừng lo. Em ở phía trên là được rồi.
Tiêu Thần đầu thèm để ý, mạnh mẽ kéo chiếc chăn ra rồi leo lên người cô.
Lúc đầu Hồ Tú vẫn còn nói không muốn, thế nhưng chẳng được bao lâu, khi Tiêu Thần ra sức tiến công, cô lại nhanh chóng trở nên ẩm ướt và nhỏ giọng rên rỉ. Một cuộc chiến đấu lại được khai hỏa vào buổi sáng sớm.
Hai người ngủ một mạch đến trưa, Tiểu Hinh Nhi không ngờ cũng rất là phối hợp, cũng ngủ thẳng đến tận bây giờ, cho nên cũng không phá hỏng chuyện tốt của mẹ và vị Tiêu ca ca kia. Vì là thứ bảy nên Hinh Nhi và Tiêu Thần đều không có khóa học, để Tiểu Hinh Nhi ở lại trông nhà, còn Tiêu Thần lái xe đưa Hồ Tú đi vào nội thành tìm mua nhà.
Mua nhà là một chuyện lớn, sau khi thấy hoàn cảnh của mẹ con Hồ Tú, Tiêu Thần trực tiếp đưa Hồ Tú đến khu biệt thự Cảnh Ngọc của Tam Hoàn thành phố Lĩnh Hải tìm một căn biệt thự loại nhỏ, khoảng chừng tầm hai triệu. Sau khi giao tiền và nhận chìa khóa, Hồ Tú còn có chút lâng lâng, không hiểu vì sao, cô không nghĩ tới cái căn nhà trị giá mấy triệu này nói mua liền mua rồi, càng làm cô kích động chính là căn biệt thự này về sau sẽ thuộc về chính mình, chữ ký trên hợp đồng mua bán đều là lấy tên của cô.
Cô cảm động muốn giữ Tiêu Thần ở lại đêm nay, tuy Tiêu Thần cũng rất muốn cùng cô điên đảo một đêm, nhưng lại nghĩ đến Chu Tử Y đau khổ ở nhà chờ mình cả đêm, nên hắn vẫn nhịn xuống được, từ chối Hồ Tú để cô một mình trở về nhà. Tạm thời để cô ở lại mấy ngày sau đó Tiêu Thần sẽ đích thân gọi chuyển nhà giúp cô chuyển đồ đến biệt thự mới.
Hai người ở trong xe quấn lấy nhau gần một giờ. Hồ Tú mới quyến luyến không nỡ buông để Tiêu Thần trở về.
Tiêu Thần trở về tiểu khu Cảnh Dương thì đã là hai giờ chiều rồi, hắn theo thói quen ló đầu vào phòng trực bảo vệ xem xem, thì lại thấy bảo vệ trong phòng trực đã đổi thành một người trung niên, lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu, hắn quên mất là tên mập Hà Đào đã chuyển công tác mất rồi.
Khiến cho Tiêu Thần có chút hưng phấn là chiếc xe máy Jialing đã được người ta để dưới nhà để xe của tiểu khu, Tiêu Thần khẩn trương đi tới, thấy lốp xe, phanh xe và kính chiếu hậu vân vân đều đã được sửa xong, tuy rằng đổi đi không ít linh kiện, thế nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì được như ban đầu, Tiêu Thần liền vội vã ngồi lên xe đi thử vài vòng.
- Tiêu Thần?
Ngay khi Tiêu Thần đang lái xe lòng vòng một chỗ, cha của Tiểu Kỳ là Uông Truyền Hùng đang muốn đi xuống mua chút đồ uống thì liền thấy được cái bộ dáng ngốc nghếch của Tiêu Thần.
- Bác Uông?
Tiêu Thần cũng nhìn thấy Uông Truyền Hùng, liền vội vàng dừng xe, đi tới trước mặt Uông Truyền Hùng.
Uông Truyền Hùng nhíu mày, y nhớ rõ lần trước Tiêu Thần đi tới nhà của y, thì Tiêu Thần còn nói với vợ mình là Mai Lâm rằng hắn đi xe tới nên bị kẹt xe, nhưng như thế nào mà chiếc ‘Xe’ trong lời y nói lại biến thành chiếc xe máy này? Đây chính là xe mà hắn nói sao?
Trương bữa ăn Tiêu Thần còn thưởng cho bạn học Tiểu Hà một cái chân gà thật lớn, khen ngợi cô có kiến thức, biết bịa ra chuyện mình là cha của Hinh Nhi và là chồng của HồTú, đứa nhỏ này thật là tinh mắt. Thẳng đến chín giờ tối thì bữa ăn mới chấm dứt. Tiêu Thần trước tiên lái xe đưa Tiểu Hà trở về nhà, tiếp theo lại lái xe đưa hai mẹ con Hồ Tú đến khu Cao Bằng.
Tiểu Hinh Nhi khi nãy cũng ăn được khá nhiều, vừa mới về đến nhà liền lọt vào phòng tắm rửa, tắm xong lại chạy về phòng ngủ của mình, chẳng mấy chốc đã nằm ngáy o..o... rồi.
Căn phòng này do Hồ Tú thuê, bao gồm hai phòng ngủ và một phòng khách, mỗi phòng rộng cũng không hơn 60m¬2, có một phòng tắm và một phòng bếp nhỏ, khi Tiểu Hinh Nhi vừa đi ngủ, hai người mới cùng ngồi xuống, lúc này tay chân của Tiêu Thần liền không an phận, lặng lẽ phủ lên đùi của Hồ Tú.
- Y AA.A..A...! Cậu làm cái gì thế? Muốn chết à!
Hồ Tú đẩy tay của Tiêu Thần ra, trợn trắng mắt liếc hắn một cái.
Mỹ nhân chính là mỹ nhân nha, cho dù là tức giận cũng rất đẹp nha! Thực sự là câu hồn đoạt phách mà!
Một hồi cũng không có chiếm được chút tiện nghi nào, Tiêu Thần cũng không chịu từ bỏ, lại tăng thêm chút lực, đem bàn tay to âu yếm lên đôi chân dài của cô. Rồi lại lớn mật, đưa tay xâm lấn thêm vài phần.
- Cậu mò mẫm cái gì thế! Hinh Nhi trong phòng còn chưa có ngủ đâu.
Hồ Tú lại bắt lấy tay của Tiêu Thần, nhưng lần này lại không có hất tay hắn ra.
- Ha ha, chị Tú, chân của chị thật là đẹp nha! Cảm xúc thật tốt! Em có chút luyến tiếc không muốn buông ra đâu.
Tiêu Thần lúc này sống chết cũng không chịu di dời bàn tay của mình, ngược lại còn hướng bên trong đi vào dò xét, bàn tay hắn lập tức liền chui vào, trên mặt còn mang theo nụ cười xấu xa, nhìn chằm chằm vào Hồ Tú. Bị bàn tay nóng bỏng của hắn rờ mó, Hồ Tú liền hiểu rõ ý định của người này, trong nháy mắt toàn bộ dung nhan trở nên đỏ hồng.
- Ôm chị vào phòng tắm đi, vào, vào trong phòng tắm đi.
Hồ Tú cũng không còn cách nào khác, đành phải bị động mà hưởng thụ
- Ha ha, chị Tú, chị thật là thấu tình đạt lý.
Tiêu Thần cười ha hả, một tay bế Hồ Tú lên, hai người liền tiến vào trong phòng tắm bắt đầu tắm uyên ương.
Một đêm mây mưa thất thường, chiến đấu trên bụng của mỹ nhân. Qua mấy phen, Tiêu Thần cuối cùng cũng hiểu ra được một điều.
Giữa vợ chồng, không có tình thì nào có phúc.
- Ách, ánh mặt trời thật đẹp.
Sáng sớm tinh mơ, tâm tình của Tiêu Thần rất tốt, vừa mới rời giường liền duỗi lưng, hưng phấn nói.
- Cậu dậy sớm như thế làm gì! Phiền chết đi được!
Hồ Tú bị âm thanh của Tiêu Thần làm khó chịu, bất mãn thì thầm một tiếng, cả một đêm bị hắn lăn đi lộn lại, gây sức ép, tiêu hao rất nhiều thể lực, lúc này cũng chỉ mới hơn tám giờ sáng, cô còn chưa thể nào hoàn toàn khôi phục lại, còn cần phải ngủ thêm chút nữa lấy lại sức.
Tiêu Thần nhìn tư thế ngủ của Hồ Tú, một cánh tay ngọc ngà cùng với một nửa khuôn ngực đầy đặn trắng như tuyết lộ ra trong không khí, tuy rằng đêm qua đã nếm được qua vài lần, cũng không khỏi khiến hắn phải nuốt mấy ngụm nước miếng, tiểu huynh đệ phía dưới lại một lần nữa ngóc đầu kháng nghị. Hắn không khỏi nở một nụ cười xấu xa vỗ vỗ vào phần ngực trắng nõn kia rồi nói:
- Em nói chị nhanh tỉnh lại đi, sáng sớm tinh mơ lãng mạn thế này, chúng ta nên hoạt động một chút, bằng không sẽ rất là lãng phí nha.
- Cậu tha cho chị đi mà, đến giờ chị vẫn không thể cử động được đây này.
Hồ Tú chu cái miệng nhỏ nhắn nói với giọng điệu khẩn cầu:
- Chị thực sự là không còn chút khí lực nào nữa rồi.
Nói xong Hồ Tú liền kéo chăn che lấy thân thể đầy mê hoặc của mình, quay mặt đi muốn ngủ tiếp.
- Ha ha, đừng lo. Em ở phía trên là được rồi.
Tiêu Thần đầu thèm để ý, mạnh mẽ kéo chiếc chăn ra rồi leo lên người cô.
Lúc đầu Hồ Tú vẫn còn nói không muốn, thế nhưng chẳng được bao lâu, khi Tiêu Thần ra sức tiến công, cô lại nhanh chóng trở nên ẩm ướt và nhỏ giọng rên rỉ. Một cuộc chiến đấu lại được khai hỏa vào buổi sáng sớm.
Hai người ngủ một mạch đến trưa, Tiểu Hinh Nhi không ngờ cũng rất là phối hợp, cũng ngủ thẳng đến tận bây giờ, cho nên cũng không phá hỏng chuyện tốt của mẹ và vị Tiêu ca ca kia. Vì là thứ bảy nên Hinh Nhi và Tiêu Thần đều không có khóa học, để Tiểu Hinh Nhi ở lại trông nhà, còn Tiêu Thần lái xe đưa Hồ Tú đi vào nội thành tìm mua nhà.
Mua nhà là một chuyện lớn, sau khi thấy hoàn cảnh của mẹ con Hồ Tú, Tiêu Thần trực tiếp đưa Hồ Tú đến khu biệt thự Cảnh Ngọc của Tam Hoàn thành phố Lĩnh Hải tìm một căn biệt thự loại nhỏ, khoảng chừng tầm hai triệu. Sau khi giao tiền và nhận chìa khóa, Hồ Tú còn có chút lâng lâng, không hiểu vì sao, cô không nghĩ tới cái căn nhà trị giá mấy triệu này nói mua liền mua rồi, càng làm cô kích động chính là căn biệt thự này về sau sẽ thuộc về chính mình, chữ ký trên hợp đồng mua bán đều là lấy tên của cô.
Cô cảm động muốn giữ Tiêu Thần ở lại đêm nay, tuy Tiêu Thần cũng rất muốn cùng cô điên đảo một đêm, nhưng lại nghĩ đến Chu Tử Y đau khổ ở nhà chờ mình cả đêm, nên hắn vẫn nhịn xuống được, từ chối Hồ Tú để cô một mình trở về nhà. Tạm thời để cô ở lại mấy ngày sau đó Tiêu Thần sẽ đích thân gọi chuyển nhà giúp cô chuyển đồ đến biệt thự mới.
Hai người ở trong xe quấn lấy nhau gần một giờ. Hồ Tú mới quyến luyến không nỡ buông để Tiêu Thần trở về.
Tiêu Thần trở về tiểu khu Cảnh Dương thì đã là hai giờ chiều rồi, hắn theo thói quen ló đầu vào phòng trực bảo vệ xem xem, thì lại thấy bảo vệ trong phòng trực đã đổi thành một người trung niên, lúc này mới bất đắc dĩ lắc đầu, hắn quên mất là tên mập Hà Đào đã chuyển công tác mất rồi.
Khiến cho Tiêu Thần có chút hưng phấn là chiếc xe máy Jialing đã được người ta để dưới nhà để xe của tiểu khu, Tiêu Thần khẩn trương đi tới, thấy lốp xe, phanh xe và kính chiếu hậu vân vân đều đã được sửa xong, tuy rằng đổi đi không ít linh kiện, thế nhưng vẻ ngoài vẫn duy trì được như ban đầu, Tiêu Thần liền vội vã ngồi lên xe đi thử vài vòng.
- Tiêu Thần?
Ngay khi Tiêu Thần đang lái xe lòng vòng một chỗ, cha của Tiểu Kỳ là Uông Truyền Hùng đang muốn đi xuống mua chút đồ uống thì liền thấy được cái bộ dáng ngốc nghếch của Tiêu Thần.
- Bác Uông?
Tiêu Thần cũng nhìn thấy Uông Truyền Hùng, liền vội vàng dừng xe, đi tới trước mặt Uông Truyền Hùng.
Uông Truyền Hùng nhíu mày, y nhớ rõ lần trước Tiêu Thần đi tới nhà của y, thì Tiêu Thần còn nói với vợ mình là Mai Lâm rằng hắn đi xe tới nên bị kẹt xe, nhưng như thế nào mà chiếc ‘Xe’ trong lời y nói lại biến thành chiếc xe máy này? Đây chính là xe mà hắn nói sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.