Chương 464: Cẩu Nhật muỗn cưỡng hiếp?
Thân Vương
09/05/2014
Đinh
Đinh
Đinh
Đám người áo đen cũng không do dự, vội tản ra tứ phía, múa trường đao ngăn chặn sự truy kích trận mưa châm do nữ áo trắng phóng ra. Nữ áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống đất, chặn sáu tên lại, trong tay áo lóe lên, bỗng xuất hiện một chiếc ô đen nhỏ.
Nhìn thấy nữ áo trắng trong tay cầm chiếc ô đen, kẻ cầm đầu đám áo đen bỗng quát lớn:
- Để ả cho ta!
Dứt lời y nắm lấy trường đao, vọt chạy tới phía nữ áo trắng.
Đương nhiên, cái ô này cũng khiến y phải hết sức đề phòng.
Bảy tên áo đen từ bảy hướng xông tới đánh nữ áo trắng, ngân quang bảy trường đao đan xen nhau loang loáng trên cát, nước mưa rơi đánh xuống trường đao làm vang lên từng chập thanh âm giòn tan.
Đây chính là trường đao đoạt mệnh
...
Phía sau một tảng đá lớn cách chỗ họ đánh nhau mười mấy mét, hai người Hồ Tư Doanh và Hạ Sương quan sát họ đấu nhau đến sôi cả máu.
Hồ Tư Doanh thì thầm:
- Wow, cô gái đó bay từ trên trời xuống như tiên nữ vậy, lẽ nào cô ấy đúng là tiên nữ?
Thực sự là ban nãy tư thế tung người nhảy của nữ áo trắng quá tuyệt vời.
Rõ ràng là không giống với Hạ Sương và Hồ Tư Doanh, nàng có gương mặt trắng bệch, hai người thầm nghĩ, mấy tên cầm đao kia là cái loại người gì thế không biết, bảy người mà lại truy sát một phụ nữ, nếu như bị trường đao chém tới chút thôi thì chẳng phải nguy hiểm tới tính mạng sao.
...
Bảy người cùng lúc xông tới chỗ nữ áo trắng, song nàng cũng chẳng chịu bó tay bèn dương mạnh ô mở ra, thân hình thu thấp xuống, cả người núp gọn trong chiếc ô.
- Chết rồi, tất cả lùi lại mau.
Tên thủ lĩnh đám áo đen thấy tình thế không ổn bèn hô lớn gọi đám người mau rút, thân hình bảy tên vội tản ra tứ phía, chỉ thấy chiếc ô đen nhỏ đó bắt đầu quay tròn, rồi sau đó vô số ngân châm bay ra từ thân ô, nhiều tới mức ngân quang làm lóe sáng một bờ cát đến chói cả mắt.
Cả bờ cát dường như nổi lên một trận mưa châm màu bạc, mấy tên áo đen dù xuất thủ rất nhanh nhưng cũng không tài nào chặn được từng chập mưa châm, sáu tên chạy chưa nổi năm mét thì đều lần lượt bị trúng mười mấy cây châm ngã gục trên cát. Riêng tên thủ lĩnh thân thủ khá hơn, dù cũng bị dính bảy tám châm song đều trúng những bộ vị không nguy hiểm, nên vẫn có sức để ra tay.
Trận mưa châm này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy ba bốn giây đã dừng, chiếc ô dơ lên cũng là lúc nữ áo trắng ngã gục ra đằng sau, xung quay nàng đâu đâu cũng thấy ngân châm nhỏ xíu. Thi triển thuật mưa châm này đã khiến nàng tiêu hao toàn bộ sức lực, giờ đã kiệt sức ngã gục xuống bờ cát.
Thủ lĩnh áo đen ấn chặt vào bộ bị trúng một chiếc châm trên chân, lanh lùng cười nhan hiểm, nói:
- Không ngờ, ngươi đã học trộm được thiên châm thuật của phái thiên hạc chúng ta, chỉ đáng tiếc là ông đây vẫn chưa thể chết được!
Cho dù y khóe miệng ứa máu, song vẫn còn sức để nhấc trường đao lên mà không phải kéo lê, y từng bước từng bước tiến tới nữ áo trắng, vừa đi vừa cười nhạt nói:
- Ta vốn không định lấy mạng cô, nhưng vừa rồi cô đã giết sáu đệ tử của phái Thiên hạc ta, hư hư... Nhưng cũng phải cảm ơn vì đã giết chúng, ta mới có thể lấy đan giải độc sáu người họ, chưa biết chừng còn có thể mượn cái này hóa giải độc tính trong cơ thể. Chỉ đáng tiếc, thân hình đẹp đến mê người này lại chưa có người nào hưởng thụ. Thực sự quá đáng tiếc.
Gã thủ lĩnh áo đen lảo đảo đến trước mặt nữ áo trắng, nữ áo trắng hoàn toàn kiệt sức không thể nào động đậy được, mấy vết thương đao chém vẫn không ngừng rướm máu. Người áo đen miệng cười lộ vẻ nham hiểm, “xoẹt xoẹt” múa đao chém xuống, trên cơ thể nữ áo trắng đã bị chém mấy đao song không nguy hiểm đến tính mạng, trên cánh tay và chân chỉ bị mấy vết chém nhẹ, y phục cũng bị mấy đao này chém rách.
Gã áo đen khuôn mặt lộ nụ cười gian xảo, ha hả cười nói:
- Cô trước giờ luôn là một người phụ nữ thuần khiết, vậy hôm nay trước khi chết ta sẽ cho cô toại nguyện, trải nghiệm một chút cái được gọi là đàn ông đích thực!
Cười xong, gã áo đen xé mạnh đai lưng bên hông, cởi bỏ quần áo thoải mái, lập tức quần đã bay đi, rồi rơi xuống chỗ đất trống.
- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì vậy?
Nữ áo trắng giọng yếu ớt quát, máu trên người vẫn chảy ra rất nhiều, ban nãy sử dụng thiên châm thuật đã khiến nàng cạn kiệt sức lực, giờ tình trạng của nàng thì chỉ cần một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết, huống hồ trước mặt giờ lại là một người đàn ông có võ công.
Gã đàn ông áo đen cười ha hả:
- Làm gì á? Ha ha ha... Lẽ nào cô không biết cái thứ mà đế quốc RB chúng ta muốn nhất là cái gì à?
- Đó chính là ngành công nghiệp điện ảnh thần thánh nhất đó, chẳng lẽ cô không muốn trở thành một diễn viên ưu tú như mấy em diễn viên đó? Bây giờ ta phải chơi cô em, nếu như ta không vui thì sẽ phế võ công của cô, sau đó đưa cô vào một công ty phim của bạn ta, coi như để cảm ơn vậy!
Gã áo đen gian xảo cười nói, rồi ngồi xổm xuống, lại “xoẹt xoẹt” hai đao, đai lưng quay hông của nữ áo trắng đã bị chém đứt, thân trên nàng cũng bị y khều ra, hiện ra chiếc áo ngực màu đỏ và quần lót ren màu đỏ.
Gã áo đen ánh mắt lộ kim quang, điệu cười hắc ám:
- Không ngờ tiện nhân nhà cô em lại mặc nội y gợi cảm như vậy, uổng phí trước kia lại ăn mặc thuần khiết. Hóa ra bên trong cũng chỉ là một dâm phụ, đã muốn thành phụ nữ từ lâu rồi. Nhìn anh đây thì có phải đã rất muốn mút không?
Gã áo đen rống lên một cách điên cuồng:
- Có phải rất muốn mút không? Có phải không!
...
- Tiêu Thần, anh không ra tay cứu cô ấy à! Mau lên đi, gã đó thực sự quá ghê tởm, gì mà đã lột quần ra rồi, ụa!
Hồ Tư Doanh không thể tiếp tục nhìn được nữa, cô và Hạ Sương quay mặt đi, song tiếng rống giận dữ của gã áo đen đó thì hai cô đều nghe thấy.
Tiêu Thần thở dài nói:
- Mấy cô đúng là đầu to óc ngắn, lẽ nào các cô chưa từng nghe, anh hùng luôn đợi đến thời khắc cuối cùng mới xuất hiện à. Nếu như ta ra tay ngay từ đầu thì đâu còn gì cho con cẩu RB nào! Đợi một lúc nữa, giờ cô gái đó vẫn chưa có chuyện gì đâu.
Trong cái thời đại tình người bạc bẽo như hiện nay thì anh hùng cứu mĩ nhân không còn là chuyện mới mẻ nữa, thậm chí có lúc nó không được coi là một chuyện tốt đẹp gì, nếu như bạn cứu một người đẹp trên đường thì chưa biết chừng người ta sẽ nói bạn là kẻ háo sắc, còn mắng bạn là đồ lưu mạnh vô lại nữa, thậm chí còn có thể nói bạn là cái thằng bất lương, song thực ra cũng chỉ tại cái ông đạo diễn bắt diễn cái trò anh hùng cứu mỹ nhân để cưa nàng thôi mà.
Đinh
Đinh
Đám người áo đen cũng không do dự, vội tản ra tứ phía, múa trường đao ngăn chặn sự truy kích trận mưa châm do nữ áo trắng phóng ra. Nữ áo trắng nhẹ nhàng đáp xuống đất, chặn sáu tên lại, trong tay áo lóe lên, bỗng xuất hiện một chiếc ô đen nhỏ.
Nhìn thấy nữ áo trắng trong tay cầm chiếc ô đen, kẻ cầm đầu đám áo đen bỗng quát lớn:
- Để ả cho ta!
Dứt lời y nắm lấy trường đao, vọt chạy tới phía nữ áo trắng.
Đương nhiên, cái ô này cũng khiến y phải hết sức đề phòng.
Bảy tên áo đen từ bảy hướng xông tới đánh nữ áo trắng, ngân quang bảy trường đao đan xen nhau loang loáng trên cát, nước mưa rơi đánh xuống trường đao làm vang lên từng chập thanh âm giòn tan.
Đây chính là trường đao đoạt mệnh
...
Phía sau một tảng đá lớn cách chỗ họ đánh nhau mười mấy mét, hai người Hồ Tư Doanh và Hạ Sương quan sát họ đấu nhau đến sôi cả máu.
Hồ Tư Doanh thì thầm:
- Wow, cô gái đó bay từ trên trời xuống như tiên nữ vậy, lẽ nào cô ấy đúng là tiên nữ?
Thực sự là ban nãy tư thế tung người nhảy của nữ áo trắng quá tuyệt vời.
Rõ ràng là không giống với Hạ Sương và Hồ Tư Doanh, nàng có gương mặt trắng bệch, hai người thầm nghĩ, mấy tên cầm đao kia là cái loại người gì thế không biết, bảy người mà lại truy sát một phụ nữ, nếu như bị trường đao chém tới chút thôi thì chẳng phải nguy hiểm tới tính mạng sao.
...
Bảy người cùng lúc xông tới chỗ nữ áo trắng, song nàng cũng chẳng chịu bó tay bèn dương mạnh ô mở ra, thân hình thu thấp xuống, cả người núp gọn trong chiếc ô.
- Chết rồi, tất cả lùi lại mau.
Tên thủ lĩnh đám áo đen thấy tình thế không ổn bèn hô lớn gọi đám người mau rút, thân hình bảy tên vội tản ra tứ phía, chỉ thấy chiếc ô đen nhỏ đó bắt đầu quay tròn, rồi sau đó vô số ngân châm bay ra từ thân ô, nhiều tới mức ngân quang làm lóe sáng một bờ cát đến chói cả mắt.
Cả bờ cát dường như nổi lên một trận mưa châm màu bạc, mấy tên áo đen dù xuất thủ rất nhanh nhưng cũng không tài nào chặn được từng chập mưa châm, sáu tên chạy chưa nổi năm mét thì đều lần lượt bị trúng mười mấy cây châm ngã gục trên cát. Riêng tên thủ lĩnh thân thủ khá hơn, dù cũng bị dính bảy tám châm song đều trúng những bộ vị không nguy hiểm, nên vẫn có sức để ra tay.
Trận mưa châm này đến nhanh đi cũng nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy ba bốn giây đã dừng, chiếc ô dơ lên cũng là lúc nữ áo trắng ngã gục ra đằng sau, xung quay nàng đâu đâu cũng thấy ngân châm nhỏ xíu. Thi triển thuật mưa châm này đã khiến nàng tiêu hao toàn bộ sức lực, giờ đã kiệt sức ngã gục xuống bờ cát.
Thủ lĩnh áo đen ấn chặt vào bộ bị trúng một chiếc châm trên chân, lanh lùng cười nhan hiểm, nói:
- Không ngờ, ngươi đã học trộm được thiên châm thuật của phái thiên hạc chúng ta, chỉ đáng tiếc là ông đây vẫn chưa thể chết được!
Cho dù y khóe miệng ứa máu, song vẫn còn sức để nhấc trường đao lên mà không phải kéo lê, y từng bước từng bước tiến tới nữ áo trắng, vừa đi vừa cười nhạt nói:
- Ta vốn không định lấy mạng cô, nhưng vừa rồi cô đã giết sáu đệ tử của phái Thiên hạc ta, hư hư... Nhưng cũng phải cảm ơn vì đã giết chúng, ta mới có thể lấy đan giải độc sáu người họ, chưa biết chừng còn có thể mượn cái này hóa giải độc tính trong cơ thể. Chỉ đáng tiếc, thân hình đẹp đến mê người này lại chưa có người nào hưởng thụ. Thực sự quá đáng tiếc.
Gã thủ lĩnh áo đen lảo đảo đến trước mặt nữ áo trắng, nữ áo trắng hoàn toàn kiệt sức không thể nào động đậy được, mấy vết thương đao chém vẫn không ngừng rướm máu. Người áo đen miệng cười lộ vẻ nham hiểm, “xoẹt xoẹt” múa đao chém xuống, trên cơ thể nữ áo trắng đã bị chém mấy đao song không nguy hiểm đến tính mạng, trên cánh tay và chân chỉ bị mấy vết chém nhẹ, y phục cũng bị mấy đao này chém rách.
Gã áo đen khuôn mặt lộ nụ cười gian xảo, ha hả cười nói:
- Cô trước giờ luôn là một người phụ nữ thuần khiết, vậy hôm nay trước khi chết ta sẽ cho cô toại nguyện, trải nghiệm một chút cái được gọi là đàn ông đích thực!
Cười xong, gã áo đen xé mạnh đai lưng bên hông, cởi bỏ quần áo thoải mái, lập tức quần đã bay đi, rồi rơi xuống chỗ đất trống.
- Ngươi, ngươi, ngươi muốn làm gì vậy?
Nữ áo trắng giọng yếu ớt quát, máu trên người vẫn chảy ra rất nhiều, ban nãy sử dụng thiên châm thuật đã khiến nàng cạn kiệt sức lực, giờ tình trạng của nàng thì chỉ cần một người bình thường cũng có thể dễ dàng giết, huống hồ trước mặt giờ lại là một người đàn ông có võ công.
Gã đàn ông áo đen cười ha hả:
- Làm gì á? Ha ha ha... Lẽ nào cô không biết cái thứ mà đế quốc RB chúng ta muốn nhất là cái gì à?
- Đó chính là ngành công nghiệp điện ảnh thần thánh nhất đó, chẳng lẽ cô không muốn trở thành một diễn viên ưu tú như mấy em diễn viên đó? Bây giờ ta phải chơi cô em, nếu như ta không vui thì sẽ phế võ công của cô, sau đó đưa cô vào một công ty phim của bạn ta, coi như để cảm ơn vậy!
Gã áo đen gian xảo cười nói, rồi ngồi xổm xuống, lại “xoẹt xoẹt” hai đao, đai lưng quay hông của nữ áo trắng đã bị chém đứt, thân trên nàng cũng bị y khều ra, hiện ra chiếc áo ngực màu đỏ và quần lót ren màu đỏ.
Gã áo đen ánh mắt lộ kim quang, điệu cười hắc ám:
- Không ngờ tiện nhân nhà cô em lại mặc nội y gợi cảm như vậy, uổng phí trước kia lại ăn mặc thuần khiết. Hóa ra bên trong cũng chỉ là một dâm phụ, đã muốn thành phụ nữ từ lâu rồi. Nhìn anh đây thì có phải đã rất muốn mút không?
Gã áo đen rống lên một cách điên cuồng:
- Có phải rất muốn mút không? Có phải không!
...
- Tiêu Thần, anh không ra tay cứu cô ấy à! Mau lên đi, gã đó thực sự quá ghê tởm, gì mà đã lột quần ra rồi, ụa!
Hồ Tư Doanh không thể tiếp tục nhìn được nữa, cô và Hạ Sương quay mặt đi, song tiếng rống giận dữ của gã áo đen đó thì hai cô đều nghe thấy.
Tiêu Thần thở dài nói:
- Mấy cô đúng là đầu to óc ngắn, lẽ nào các cô chưa từng nghe, anh hùng luôn đợi đến thời khắc cuối cùng mới xuất hiện à. Nếu như ta ra tay ngay từ đầu thì đâu còn gì cho con cẩu RB nào! Đợi một lúc nữa, giờ cô gái đó vẫn chưa có chuyện gì đâu.
Trong cái thời đại tình người bạc bẽo như hiện nay thì anh hùng cứu mĩ nhân không còn là chuyện mới mẻ nữa, thậm chí có lúc nó không được coi là một chuyện tốt đẹp gì, nếu như bạn cứu một người đẹp trên đường thì chưa biết chừng người ta sẽ nói bạn là kẻ háo sắc, còn mắng bạn là đồ lưu mạnh vô lại nữa, thậm chí còn có thể nói bạn là cái thằng bất lương, song thực ra cũng chỉ tại cái ông đạo diễn bắt diễn cái trò anh hùng cứu mỹ nhân để cưa nàng thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.