Chương 183: Chúng ta
Thân Vương
18/09/2013
- Được rồi, thực sự không chịu nổi anh! Cho em ly cam vắt, gọi thêm một phần thịt bò chín tái tám phần!
Uông Tiểu Kỳ nói.
- A Hoa, anh muốn ăn gì? Không cần khách khí với tôi! Ngày hôm nay đã nói, em mời khách.
- Vậy cũng được. Nếu Tiểu Kỳ em nhiệt tình như vậy, anh đành giở công phu sư tử ngoạm thôi.
Người thanh niên cười nói, sau đó nhìn nhân viên phục vụ nói.
- Cho một phần thịt bò chín tái bảy phần, một tách cà phê cappuccino. Cho tôi thêm một phần cơm cari. Chỉ vậy thôi, cảm ơn.
- Chờ một chút, bảo đầu bếp các cô chuẩn bị cho anh ấy ba quả trứng luộc đi. Anh ấy thích ăn món này nhất.
Uông Tiểu Kỳ nhìn cô nhân viên phục vụ cười nói.
- A, Tiểu Kỳ em còn nhớ rõ anh thích ăn trứng luộc sao?
Người thanh niên có chút mừng rỡ hỏi.
- Đương nhiên rồi. Anh là gì của em, em có thể không nhớ anh thích ăn gì sao?
Uông Tiểu Kỳ đắc ý nói.
- Ha ha, Tiểu Kỳ, anh yêu em quá đi!
Người thanh niên hưng phấn, sau đó nhìn cô nhân viên phục vụ nói.
- Vậy phiền đầu bếp các cô làm giúp tôi bốn quả trứng luộc đi. Thuận tiện cho cô ấy một quả.
- Được.
Cô nhân viên phục vụ cảm giác rất thoải mái. Trên mặt mang theo vẻ chuyên nghiệp mỉm cười với hai người nói.
- Tiên sinh và bạn gái của anh thật tình cảm. Tôi thật sự hâm mộ hai người.
- A. . . Chúng tôi không phải. .
Trên mặt Uông Tiểu Kỳ chợt đỏ bừng. Cô còn chưa nói hết, Tiêu Thần ngồi ở phía sau cô đã mở miệng.
- Hiện tại lưu hành cúm gia cầm! Ăn trứng luộc cũng phải cẩn trọng một chút! Nếu như nhiễm phải các loại như đau đầu nóng sốt sẽ không tốt.
Tiêu Thần kéo chiếc kính râm trên mặt Đỗ Tiểu Quyên xuống đeo lên mặt mình. Sau đó hắn đứng dậy, đi tới trước bàn của Uông Tiểu Kỳ và người thanh niên kia.
- Anh là ai?
Người thanh niên nhìn Tiêu Thần hắn, liền trừng mắt hỏi. Uông Tiểu Kỳ cũng có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần. Chỉ có điều hiện tại Tiêu Thần đeo cặp kính râm lớn che kín con mắt. Hơn nữa hiện tại giọng nói của Tiêu Thần cũng không giống như lúc nói chuyện trêu chọc Uông Tiểu Kỳ trước đây, mà mang theo một sự thù địch hoặc là sát ý. Trong một thoáng, Uông Tiểu Kỳ không nhận ra hắn.
- Ha ha, tôi là ai anh không cần phải quan tâm!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói. Sau đó hắn nhìn về phía Uông Tiểu Kỳ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Ngược lại, vị tiểu thư này dường như có chút quen mặt!
Cho dù là câu hỏi, giọng điệu Tiêu Thần vẫn lạnh như băng. Uông Tiểu Kỳ nghe thấy trong lòng chợt run lên. Chẳng biết tại sao, cô cảm giác lông toàn thân dựng đứng. Hơn nữa người thanh niên trước mặt này nhìn thực sự có chút quen mắt. Chỉ có điều hắn mang kính mắt lớn như vậy, cô không nhận ra.
- Ồ, không biết vị bằng hữu này là?
Uông Tiểu Kỳ cố gắng trấn tĩnh, hỏi.
- Anh có thể lấy kính râm xuống không? Tôi cũng có cảm giác nhìn anh khá quen mắt. Dường như đã gặp ở đâu.
- Không cần! Bản thân tôi lớn lên có chút khó coi. Dáng vẻ của bạn trai cô lại đẹp trai như vậy, tôi sợ lấy kính râm xuống, sẽ khiến các người hoảng sợ!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Uông Tiểu Kỳ.
- Vị bằng hữu kia, không biết anh có chuyện gì không?
Người thanh niên đứng lên. Anh ta cao gần bằng Tiêu Thần, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, trừng mắt nhìn Tiêu Thần. Rõ ràng người này tới bới lông tìm vết.
- Anh quá coi trọng tôi rồi. Tôi là đàn ông xấu như vậy có thể có chuyện gì cần tìm anh?
Tiêu Thần cười nói.
- Anh bớt ở chỗ này kẹp thương đeo gậy sỉ nhục người khác đi! Có lời gì anh cứ việc nói thẳng. Nếu nhìn tôi khó chịu, có thể trực tiếp đi ra ngoài đấu một trận. Đứng ở đây nói những lời châm biếm thì tính là bản lĩnh gì!
Người thanh niên tức giận, xông tới trước mặt Tiêu Thần quát.
Hổ già không ra uy, anh còn tưởng tôi là mèo bệnh sao?
- A Hoa!
Uông Tiểu Kỳ thấy người thanh niên nổi giận, vội vàng kéo ánh ta lại, giữ chặt lấy cánh tay của anh ta.
Nhìn thấy Uông Tiểu Kỳ tiến lên kéo cánh tay của người thanh niên tên A Hoa này, lửa giận trong mắt Tiêu Thần càng tăng lên. Hắn trực tiếp chỉ vào A Hoa quát lên:
- Không sai. Đại gia tôi nhìn anh khó chịu đấy! Ai bảo anh tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy. Tôi khó chịu đấy thì sao? Còn muốn đánh mấy chiêu sao?
Tiêu Thần cũng nổi giận. Uông Tiểu Kỳ thật sự quá đáng. Không gặp nhau chưa được bao lâu, không ngờ đã tìm một người bạn trai! Điều này căn bản là đang đùa mình!
- Khó chịu thì cùng tôi ra ngoài! Ngày hôm nay không dạy cho anh một trận, tôi không phải họ Uông!
A Hoa kéo tay Uông Tiểu Kỳ ra, nhìn Tiêu Thần quát lớn. Anh ta cũng nóng mắt rồi.
Mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía bọn họ. Hai nam một nữ, màn kịch hay như vậy, người nào bỏ qua người đó chính là con rùa!
- Hai vị tiên sinh, mong hai người bình tĩnh một chút. Có chuyện gì mọi người từ từ ngồi xuống thương lượng.
Trong trường hợp như vậy ngược lại đã làm khó cho cô nhân viên phục vụ. Nếu như hai người ra tay đánh nhau trong quán cà phê, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của quán cà phê.
- Cùng tôi đi ra ngoài!
Tiêu Thần đưa ngón tay giữa về phía A Hoa, sau đó đi ra khỏi quán cà phê trước.
- Đi thì đi, ai sợ ai!
A Hoa cũng theo Tiêu Thần ra khỏi quán cà phê, Uông Tiểu Kỳ và Đỗ Tiểu Quyên cùng một đám đông đều cùng lao ra ngoài.
Trước quán cà phê có một bãi đất trống nhỏ. Hai người Tiêu Thần và A Hoa đứng đối diện nhau. Một người vô duyên vô cớ bị người ta tới gây sự. Một người tưởng rằng mình bị bạn gái của mình lừa. Hai bên đều lửa giận ngút trời.
- A Hoa! Anh làm gì vậy! Mau đi với em!
Mắt thấy hai người sắp động thủ, Uông Tiểu Kỳ vội vàng tới kéo tay A Hoa, hi vọng lôi anh ta đi. Dù thế nào đánh nhau với người khác cũng không tốt. Hơn nữa người thanh niên đối diện cao gầng bằng A Hoa, lại có vẻ cường tráng hơn A Hoa rất nhiều.
- Tiểu Kỳ, em không cần lo!
A Hoa đẩy Uông Tiểu Kỳ ra, chỉ vào Tiêu Thần mắng.
- Ngày hôm nay không dạy cho tên này một trận, sau này anh không có cách nào lăn lộn ở Bắc Kinh nữa!
- Sau này anh sẽ không có cơ hội lăn lộn nữa đâu!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói. Hắn không tin tưởng tên thanh niên có khuôn mặt thanh tú này có thể có bản lãnh gì. Mình chỉ cần mấy quyền đã có thể lấy mạng của anh ta. Anh ta sẽ không cơ hội lăn lộn ở Bắc Kinh luôn!
- Vị tiên sinh này, không biết anh có ân oán gì với chúng tôi. Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh nhất định phải động thủ hay không?
Uông Tiểu Kỳ thấy khuyên A Hoa không được, lại đi tới trước mặt Tiêu Thần.
Tiêu Thần nhìn Uông Tiểu Kỳ một chút, ánh mắt của cô đang nói với mình, cô ấy rất lo lắng cho tên thanh niên A Hoa kia. Trong lòng Tiêu Thần càng thêm đau đớn, đau như dao cắt.
- Nếu quả thật chúng tôi có lỗi với anh, tôi thay mặt A Hoa xin lỗi anh!
Uông Tiểu Kỳ nói.
- Tiểu Kỳ, em mau tránh ra. Ngày hôm nay rõ ràng là hắn tìm chúng ta gây sự, tại sao chúng ta phải xin lỗi hắn. Loại không có giáo dưỡng như hắn chính là bại hoại trong xã hội!
A Hoa vội đi tới kéo Uông Tiểu Kỳ lại, chỉ vào Tiêu Thần mắng.
- Chúng ta?
Nghe thấy hai từ chúng ta, Tiêu Thần có chút thất thần. Hắn đột nhiên phá lên cười.
- Hay cho chữ chúng ta! Hay cho chữ chúng ta! Không biết cô đã từng nói hai từ chúng ta với bao nhiêu người? Ha ha ha. . . Nực cười. Đúng là nực cười!
Hai người Uông Tiểu Kỳ và A Hoa, mỗi người mở miệng liền nói "Chúng ta". Cảm giác giống như bọn họ là người một nhà. Tiêu Thần lại trở thành kẻ địch của nhà bọn họ!
- Cười cái gì mà cười! Anh tự kỷ sao? Có phải bị bệnh thần kinh không?
A Hoa đẩy Uông Tiểu Kỳ ra, chỉ vào Tiêu Thần mắng!
- Tôi có bệnh thần kinh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng!
Tiêu Thần tự giễu quát lên. Sau đó hắn lập tức một quyền đánh về phía A Hoa.
- A..
A Hoa đâu phải là đối thủ của Tiêu Thần. Bị Tiêu Thần đánh trúng một quyền vào mũi, cả người ngã ngồi trên mặt đất, máu mũi chảy ròng ròng.
- A Hoa!
Uông Tiểu Kỳ vội vàng cúi người xuống kiểm tra thương thế của A Hoa. Mũi A Hoa bị Tiêu Thần đánh bẹp mấy phần, máu chảy rất nhiều.
- Sao anh, anh giở trò lưu manh như vậy! Có phải anh điên rồi hay không!
Uông Tiểu Kỳ nhìn về phía Tiêu Thần quát lớn. Cô thật sự nổi giận. Tại sao lại có thể có người vô lý thô bạo như vậy!
- Ha ha ha! Tôi phát điên! Tôi phát điên rồi!
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời cười to. Hiện tại ánh mắt lo lắng của Uông Tiểu Kỳ không phải là giả. Tiêu Thần đẩy đám người đứng vây xung quanh ra, bỏ lại một câu.
- Chuyện thất bại nhất trong đời tôi chính là quen biết một người con gái tên là Uông Tiểu Kỳ. Chuyện bi kịch nhất trong đời tôi, chính là tôi tên Tiêu Thần!
Dứt lời, Tiêu Thần ném cái kính râm xuống mặt đất, một châm giẫm nát, sau đó chen vào trong đám đông.
- Tiêu Thần?
Đầu Uông Tiểu Kỳ chợt thiếu dưỡng khí. Cô nhất thời không kịp phản ứng. Chờ tới lúc Tiêu Thần chen vào đám đông vây quanh, cô mới tỉnh lại, kêu lớn.
- Tiêu Thần, anh trở lại đây cho em!
- Tiểu Thần! Anh mau trở lại đây!
Uông Tiểu Kỳ lớn tiếng kêu lên, nhưng Tiêu Thần cũng đã nản chí ngã lòng rời khỏi.
Xong rồi. Xem ra tên này đã hiểu lầm!
Cái tên đáng chết này, làm sao lại hiểu lầm người ta như vậy!
Uông Tiểu Kỳ nói.
- A Hoa, anh muốn ăn gì? Không cần khách khí với tôi! Ngày hôm nay đã nói, em mời khách.
- Vậy cũng được. Nếu Tiểu Kỳ em nhiệt tình như vậy, anh đành giở công phu sư tử ngoạm thôi.
Người thanh niên cười nói, sau đó nhìn nhân viên phục vụ nói.
- Cho một phần thịt bò chín tái bảy phần, một tách cà phê cappuccino. Cho tôi thêm một phần cơm cari. Chỉ vậy thôi, cảm ơn.
- Chờ một chút, bảo đầu bếp các cô chuẩn bị cho anh ấy ba quả trứng luộc đi. Anh ấy thích ăn món này nhất.
Uông Tiểu Kỳ nhìn cô nhân viên phục vụ cười nói.
- A, Tiểu Kỳ em còn nhớ rõ anh thích ăn trứng luộc sao?
Người thanh niên có chút mừng rỡ hỏi.
- Đương nhiên rồi. Anh là gì của em, em có thể không nhớ anh thích ăn gì sao?
Uông Tiểu Kỳ đắc ý nói.
- Ha ha, Tiểu Kỳ, anh yêu em quá đi!
Người thanh niên hưng phấn, sau đó nhìn cô nhân viên phục vụ nói.
- Vậy phiền đầu bếp các cô làm giúp tôi bốn quả trứng luộc đi. Thuận tiện cho cô ấy một quả.
- Được.
Cô nhân viên phục vụ cảm giác rất thoải mái. Trên mặt mang theo vẻ chuyên nghiệp mỉm cười với hai người nói.
- Tiên sinh và bạn gái của anh thật tình cảm. Tôi thật sự hâm mộ hai người.
- A. . . Chúng tôi không phải. .
Trên mặt Uông Tiểu Kỳ chợt đỏ bừng. Cô còn chưa nói hết, Tiêu Thần ngồi ở phía sau cô đã mở miệng.
- Hiện tại lưu hành cúm gia cầm! Ăn trứng luộc cũng phải cẩn trọng một chút! Nếu như nhiễm phải các loại như đau đầu nóng sốt sẽ không tốt.
Tiêu Thần kéo chiếc kính râm trên mặt Đỗ Tiểu Quyên xuống đeo lên mặt mình. Sau đó hắn đứng dậy, đi tới trước bàn của Uông Tiểu Kỳ và người thanh niên kia.
- Anh là ai?
Người thanh niên nhìn Tiêu Thần hắn, liền trừng mắt hỏi. Uông Tiểu Kỳ cũng có chút tức giận nhìn chằm chằm vào Tiêu Thần. Chỉ có điều hiện tại Tiêu Thần đeo cặp kính râm lớn che kín con mắt. Hơn nữa hiện tại giọng nói của Tiêu Thần cũng không giống như lúc nói chuyện trêu chọc Uông Tiểu Kỳ trước đây, mà mang theo một sự thù địch hoặc là sát ý. Trong một thoáng, Uông Tiểu Kỳ không nhận ra hắn.
- Ha ha, tôi là ai anh không cần phải quan tâm!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói. Sau đó hắn nhìn về phía Uông Tiểu Kỳ, nghiến răng nghiến lợi hỏi.
- Ngược lại, vị tiểu thư này dường như có chút quen mặt!
Cho dù là câu hỏi, giọng điệu Tiêu Thần vẫn lạnh như băng. Uông Tiểu Kỳ nghe thấy trong lòng chợt run lên. Chẳng biết tại sao, cô cảm giác lông toàn thân dựng đứng. Hơn nữa người thanh niên trước mặt này nhìn thực sự có chút quen mắt. Chỉ có điều hắn mang kính mắt lớn như vậy, cô không nhận ra.
- Ồ, không biết vị bằng hữu này là?
Uông Tiểu Kỳ cố gắng trấn tĩnh, hỏi.
- Anh có thể lấy kính râm xuống không? Tôi cũng có cảm giác nhìn anh khá quen mắt. Dường như đã gặp ở đâu.
- Không cần! Bản thân tôi lớn lên có chút khó coi. Dáng vẻ của bạn trai cô lại đẹp trai như vậy, tôi sợ lấy kính râm xuống, sẽ khiến các người hoảng sợ!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Uông Tiểu Kỳ.
- Vị bằng hữu kia, không biết anh có chuyện gì không?
Người thanh niên đứng lên. Anh ta cao gần bằng Tiêu Thần, ánh mắt lóe lên vẻ tàn khốc, trừng mắt nhìn Tiêu Thần. Rõ ràng người này tới bới lông tìm vết.
- Anh quá coi trọng tôi rồi. Tôi là đàn ông xấu như vậy có thể có chuyện gì cần tìm anh?
Tiêu Thần cười nói.
- Anh bớt ở chỗ này kẹp thương đeo gậy sỉ nhục người khác đi! Có lời gì anh cứ việc nói thẳng. Nếu nhìn tôi khó chịu, có thể trực tiếp đi ra ngoài đấu một trận. Đứng ở đây nói những lời châm biếm thì tính là bản lĩnh gì!
Người thanh niên tức giận, xông tới trước mặt Tiêu Thần quát.
Hổ già không ra uy, anh còn tưởng tôi là mèo bệnh sao?
- A Hoa!
Uông Tiểu Kỳ thấy người thanh niên nổi giận, vội vàng kéo ánh ta lại, giữ chặt lấy cánh tay của anh ta.
Nhìn thấy Uông Tiểu Kỳ tiến lên kéo cánh tay của người thanh niên tên A Hoa này, lửa giận trong mắt Tiêu Thần càng tăng lên. Hắn trực tiếp chỉ vào A Hoa quát lên:
- Không sai. Đại gia tôi nhìn anh khó chịu đấy! Ai bảo anh tìm được một cô gái xinh đẹp như vậy. Tôi khó chịu đấy thì sao? Còn muốn đánh mấy chiêu sao?
Tiêu Thần cũng nổi giận. Uông Tiểu Kỳ thật sự quá đáng. Không gặp nhau chưa được bao lâu, không ngờ đã tìm một người bạn trai! Điều này căn bản là đang đùa mình!
- Khó chịu thì cùng tôi ra ngoài! Ngày hôm nay không dạy cho anh một trận, tôi không phải họ Uông!
A Hoa kéo tay Uông Tiểu Kỳ ra, nhìn Tiêu Thần quát lớn. Anh ta cũng nóng mắt rồi.
Mọi người trong quán cà phê đều nhìn về phía bọn họ. Hai nam một nữ, màn kịch hay như vậy, người nào bỏ qua người đó chính là con rùa!
- Hai vị tiên sinh, mong hai người bình tĩnh một chút. Có chuyện gì mọi người từ từ ngồi xuống thương lượng.
Trong trường hợp như vậy ngược lại đã làm khó cho cô nhân viên phục vụ. Nếu như hai người ra tay đánh nhau trong quán cà phê, nhất định sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với danh tiếng của quán cà phê.
- Cùng tôi đi ra ngoài!
Tiêu Thần đưa ngón tay giữa về phía A Hoa, sau đó đi ra khỏi quán cà phê trước.
- Đi thì đi, ai sợ ai!
A Hoa cũng theo Tiêu Thần ra khỏi quán cà phê, Uông Tiểu Kỳ và Đỗ Tiểu Quyên cùng một đám đông đều cùng lao ra ngoài.
Trước quán cà phê có một bãi đất trống nhỏ. Hai người Tiêu Thần và A Hoa đứng đối diện nhau. Một người vô duyên vô cớ bị người ta tới gây sự. Một người tưởng rằng mình bị bạn gái của mình lừa. Hai bên đều lửa giận ngút trời.
- A Hoa! Anh làm gì vậy! Mau đi với em!
Mắt thấy hai người sắp động thủ, Uông Tiểu Kỳ vội vàng tới kéo tay A Hoa, hi vọng lôi anh ta đi. Dù thế nào đánh nhau với người khác cũng không tốt. Hơn nữa người thanh niên đối diện cao gầng bằng A Hoa, lại có vẻ cường tráng hơn A Hoa rất nhiều.
- Tiểu Kỳ, em không cần lo!
A Hoa đẩy Uông Tiểu Kỳ ra, chỉ vào Tiêu Thần mắng.
- Ngày hôm nay không dạy cho tên này một trận, sau này anh không có cách nào lăn lộn ở Bắc Kinh nữa!
- Sau này anh sẽ không có cơ hội lăn lộn nữa đâu!
Tiêu Thần hừ một tiếng nói. Hắn không tin tưởng tên thanh niên có khuôn mặt thanh tú này có thể có bản lãnh gì. Mình chỉ cần mấy quyền đã có thể lấy mạng của anh ta. Anh ta sẽ không cơ hội lăn lộn ở Bắc Kinh luôn!
- Vị tiên sinh này, không biết anh có ân oán gì với chúng tôi. Anh có thể nói cho tôi biết tại sao anh nhất định phải động thủ hay không?
Uông Tiểu Kỳ thấy khuyên A Hoa không được, lại đi tới trước mặt Tiêu Thần.
Tiêu Thần nhìn Uông Tiểu Kỳ một chút, ánh mắt của cô đang nói với mình, cô ấy rất lo lắng cho tên thanh niên A Hoa kia. Trong lòng Tiêu Thần càng thêm đau đớn, đau như dao cắt.
- Nếu quả thật chúng tôi có lỗi với anh, tôi thay mặt A Hoa xin lỗi anh!
Uông Tiểu Kỳ nói.
- Tiểu Kỳ, em mau tránh ra. Ngày hôm nay rõ ràng là hắn tìm chúng ta gây sự, tại sao chúng ta phải xin lỗi hắn. Loại không có giáo dưỡng như hắn chính là bại hoại trong xã hội!
A Hoa vội đi tới kéo Uông Tiểu Kỳ lại, chỉ vào Tiêu Thần mắng.
- Chúng ta?
Nghe thấy hai từ chúng ta, Tiêu Thần có chút thất thần. Hắn đột nhiên phá lên cười.
- Hay cho chữ chúng ta! Hay cho chữ chúng ta! Không biết cô đã từng nói hai từ chúng ta với bao nhiêu người? Ha ha ha. . . Nực cười. Đúng là nực cười!
Hai người Uông Tiểu Kỳ và A Hoa, mỗi người mở miệng liền nói "Chúng ta". Cảm giác giống như bọn họ là người một nhà. Tiêu Thần lại trở thành kẻ địch của nhà bọn họ!
- Cười cái gì mà cười! Anh tự kỷ sao? Có phải bị bệnh thần kinh không?
A Hoa đẩy Uông Tiểu Kỳ ra, chỉ vào Tiêu Thần mắng!
- Tôi có bệnh thần kinh, hơn nữa còn rất nghiêm trọng!
Tiêu Thần tự giễu quát lên. Sau đó hắn lập tức một quyền đánh về phía A Hoa.
- A..
A Hoa đâu phải là đối thủ của Tiêu Thần. Bị Tiêu Thần đánh trúng một quyền vào mũi, cả người ngã ngồi trên mặt đất, máu mũi chảy ròng ròng.
- A Hoa!
Uông Tiểu Kỳ vội vàng cúi người xuống kiểm tra thương thế của A Hoa. Mũi A Hoa bị Tiêu Thần đánh bẹp mấy phần, máu chảy rất nhiều.
- Sao anh, anh giở trò lưu manh như vậy! Có phải anh điên rồi hay không!
Uông Tiểu Kỳ nhìn về phía Tiêu Thần quát lớn. Cô thật sự nổi giận. Tại sao lại có thể có người vô lý thô bạo như vậy!
- Ha ha ha! Tôi phát điên! Tôi phát điên rồi!
Tiêu Thần ngửa mặt lên trời cười to. Hiện tại ánh mắt lo lắng của Uông Tiểu Kỳ không phải là giả. Tiêu Thần đẩy đám người đứng vây xung quanh ra, bỏ lại một câu.
- Chuyện thất bại nhất trong đời tôi chính là quen biết một người con gái tên là Uông Tiểu Kỳ. Chuyện bi kịch nhất trong đời tôi, chính là tôi tên Tiêu Thần!
Dứt lời, Tiêu Thần ném cái kính râm xuống mặt đất, một châm giẫm nát, sau đó chen vào trong đám đông.
- Tiêu Thần?
Đầu Uông Tiểu Kỳ chợt thiếu dưỡng khí. Cô nhất thời không kịp phản ứng. Chờ tới lúc Tiêu Thần chen vào đám đông vây quanh, cô mới tỉnh lại, kêu lớn.
- Tiêu Thần, anh trở lại đây cho em!
- Tiểu Thần! Anh mau trở lại đây!
Uông Tiểu Kỳ lớn tiếng kêu lên, nhưng Tiêu Thần cũng đã nản chí ngã lòng rời khỏi.
Xong rồi. Xem ra tên này đã hiểu lầm!
Cái tên đáng chết này, làm sao lại hiểu lầm người ta như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.