Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 337: Cơn lốc Hắc ám

Thân Vương

12/10/2013

Vốn dĩ muốn làm một vố lần này, sau đấy sẽ rửa tay gác kiếm, không ngờ lại gặp phải quái vật như Tiêu Thần, đến côn thép đập cũng không có phản ứng gì. Anh em Hắc Phong làm gì còn thời gian quan tâm nhiều thứ như vậy, mạng là quan trọng nhất, ngay ngày hôm đấy, hai anh em thu dọn đồ đạc, bỏ chạy khỏi trấn Hạ Hà ngay trong đếm.

Hành động này của Tiêu Thần coi như là làm phúc cho người dân nơi đây rồi…



Sau khi dọa đám anh em Hắc Phong, đội Đẫm Máu cũng đi qua Lạc Tử Câu thành công, tiến vào sa mạc Tháp Can.

Ba ngày sau

Cát vàng bay đầy trời, những cơn gió xoáy màu xám mạnh mẽ quét qua, từng đồi cát nối tiếp nhau, nhiệt độ lạnh như băng, đây là thời tiết điển hình ở sa mạc về đêm.

Ở sau một cồn cát, có ba chiếc lều màu đen được dựng lên, chiếc lều được dựng lên từ chất liệu polime, cho dù có gió giật cấp bảy cũng không ảnh hưởng gì.

- Chị Ba Lợi Á, chị và anh Trác Mã thực sự là quan hệ vợ chồng ạ?

Tả Hàn và Mễ Kỳ Á cùng ở một lều. Đã mười một giờ đêm rồi, nhưng trong lòng Mễ Kỳ Á vẫn có chút hoang mang, không thể ngủ được, cô thăm dò Tả Hàn.

Tả Hàn hừ lạnh một tiếng:

- Có liên quan tới cô sao?

Chẳng biết tại sao, Tả Hàn không có nhiều thiện cảm với cô bé miền Tây đáng yêu này, nửa đêm nửa hôm con nhóc còn hỏi cô chuyện này khiến cô rất phản cảm.

- Chị Ba Lợi Á… em… em không có ý gì khác, chỉ là em… em quan tâm tới anh Trác Mã.

Bị Tả Hàn buông một câu lạnh lùng, cô bé Mễ Kỳ Á thuần khiết lại cảm thấy hoang mang, lo lắng nằm bên cạnh Tả Hàn.

- Tôi là vợ anh ta!

Tả Hàn lạnh lùng buông một câu:

- Ngủ sớm đi! Đừng nghĩ nhiều nữa! Mai phải vào trung tâm sa mạc rồi

- Vâng!

Mễ Kỳ Á kéo chăn, lập tức ngoan ngoãn đi ngủ.



Trong sa mạc thứ quan trọng nhất để sinh tồn không phải là đồ ăn mà là một lượng nước lớn, mà trong không gian đặc dị của Lưu Kiệt toàn bộ đều là nước, ba mét khối nước ngọt, bằng này đủ để ba người bọn họ uống trong một tháng, nhưng muốn tắm thì không được.

Ba giờ sáng, năm người bò ra khỏi lều gấp rút lên đường.

Trong bầu trời đầy cát, ba con lạc đà chậm chạp chở năm người cùng đi, Lưu Kiệt và Lý Hán cùng cưỡi một con, Tả Hàn và Mễ Kỳ Á cưỡi một con, Tiêu Thần cưỡi một mình đi trên đầu.

- Anh Trác Mã, chúng ta phải dừng lại ở cồn cát trước mặt, sắp có bão cát lớn rồi!

Ngồi trên lạc đà, Mễ Kì Á hét vào bên tai nghe mini thông báo cho Tiêu Thần biết.

Những chiếc tai nghe này là do Bát Lượng đưa cho Tả Hàn trước lúc đi, bão cát trong sa mạc rất lớn, cho dù là cùng cưỡi một con lạc đà, Tả Hàn muốn nghe rõ Mễ Kỳ Á nói gì cũng khá khó khăn. Còn chiếc tai nghe mini này khoảng cách có thể nghe được tối đa là tám mét, rất phù hợp với tình hình trước mắt của đội Đẫm Máu. Mỗi người một tai nghe mini dùng để liên lạc với nhau, không tốn nhiều sức lực. Nhưng chiếc tai nghe này cũng có nhược điểm là chiếc máy này tiêu hao điện, nửa giờ thì hao hết 100 ampe điện.

Bọn Tiêu Thần không mang nhiều bình ắc-quy, có hơn một trăm cục pin, mấy ngày này cứ ba ngày thì sử dụng hai tiếng đồng hồ, cũng đã tiêu hao hết ba mươi cục pin. May mà Tiêu Thần nghĩ ra cách dùng mới, trên người mỗi người sẽ lắp đặt một máy nhận tín hiệu riêng, năm người năm chiếc, dùng những lúc cần thiết, chỉ liên hệ với nhau lúc cần thiết là được, lượng tiêu hao điện cũng giảm xuống một phần năm, hiệu quả rất rõ rệt.

- Được, Mễ Kỳ Á, em nói với ba người họ đi, chúng ta đến sau cồn cát tránh bão.

Tiêu Thần nói, hiện tại Mễ Kỳ Á chỉ tiếp nhận tín hiệu của Tiêu Thần, cũng có thể nói bọn họ nói chuyện chỉ có bọn họ biết, những người còn lại sẽ không nghe thấy gì.

Mười phút sau, ba con lạc đà đều dừng lại sau cồn cát.

Ầm!



Ầm!

Mọi người vừa dừng lại, lập tức có một cơn bão cát quét qua, không ngờ cơn lốc cuốn cả một nửa cồn cát đi, chỉ trong nháy mắt đã chôn vùi cả năm người dưới cát.

- Mọi người cẩn thận! Nằm xuống! Đây là cơn lốc hắc ám!

Trước khi cả năm người bị vùi lấp, Mễ Kì Á chỉ kịp nói một câu.



Cơn lốc hắc ám cuồn cuộn hơn nửa giờ, Trung tâm cơn lốc có lúc phải đạt tới cấp mười một, sức mạnh có thể cuốn cả bề mặt cát trong phạm vi mấy cây số, hình thành một cột cát di động đường kính chừng trăm mét, cơn lốc di chuyển chậm, càn quét, tàn phá mọi thứ trên đường nó đi qua.

Sau khi cơn lốc qua đi, toàn bộ cồn cát trong vòng mấy cây số đều bị san bằng thành bình địa, nơi đây bỗng chốc biến thành một bình nguyên sa mạc.

Phốc!

Phốc!

Từ dưới bình nguyên sa mạc, có cái gì đó chầm chậm nhô lên.

- Phì phì!

Người thò đầu lên là Tiêu Thần, sau khi nhổ cát khỏi mồm, Tiêu Thần chui ra khỏi cát.

- Lão đại! Mau cứu hai cô gái đi, hơi thở của họ đang rất yếu, đặc biệt là em gái đáng yêu

Vừa chui ra khỏi cát, tiếng Daniel đã vang lên trong đầu Tiêu Thần.

Tiêu Thần hoảng hốt nói:

- Cái gì? Họ ở đâu! Mau chỉ vị trí cụ thể đi!

- Phía đông bắc lão đại, hướng 38 độ, em gái đáng yêu ở dưới cát năm mét, hô hấp khó khăn!

Daniel nói.

- Mẹ nó!

Tiêu Thần hô một tiếng, nhảy lên khỏi hố cát, con lạc đà bên dưới Tiêu Thần đã hoàn toàn bị chôn vùi dưới cát, muốn cứu được trong khoảng thời gian ngắn là không thể.

Mấy phút sau, Tiêu Thần đưa Tả Hàn và Mễ Kỳ Á ra khỏi cát.

Tả Hàn và Mễ Kỳ Á đều hôn mê bất tỉnh, nhưng từ nhịp thở của Tả Hàn có thể thấy cô không có vấn đề gì, nhưng Mễ Kỳ Á thì khuôn mặt trắng bệch yếu ớt.

- Mễ Kỳ Á! Mễ Kỳ Á!

Tiêu Thần lay lay cô, nhưng Mễ Kỳ Á vẫn không biến chuyển gì.

- Lão Đại, cần đưa một chút Cầm long chân khí vào cơ thể cô gái!

Daniel nói.

Tiêu Thần gật đầu, đỡ Mễ Kỳ Á lên, tay áp lên lưng cô, một luồng khí thanh mát tràn vào khắp kinh mạch Mễ kỳ Á, làm dịu kinh mạch của cô.

Qua vài phút Mễ kỳ Á vẫn không có chuyển biến gì, hô hấp vẫn khó khăn, sắc mặt trắng bệch, khiến Tiêu Thần vô cùng lo lắng.

- Lão Đại, như vậy không được, phải truyền thêm một chút Cầm long chân khí vào huyết quản cô bé.

Daniel nói.



Tiêu thần nghe theo đưa thêm một chút Cầm long chân khí vào huyết quản, lý do cô hô hấp khó khăn là vì thiếu dưỡng khí trầm trọng.

Sau khi truyền Cầm long chân khí vào huyết quản Mễ Kỳ Á, Tiêu Thần phát hiện, Cầm long chân khí và huyết sắc tố trong máu cô bé dung hòa với nhau, dần dần khôi phục lại các cơ năng của huyết sắc tố. Lúc trước ô xi trong máu của Mễ Kỳ Á đang thiếu hụt trầm trọng, không thể hoạt động các chức năng của nó, bây giờ thì cô đang dần dần hồi phục lại.



- Có chuyện gì thế?

Cơ thể Tả Hàn khỏe mạnh hơn Mễ Kỳ Á rất nhiều, trong lúc Tiêu Thần điều trị cho Mễ Kỳ Á, cô đã tỉnh lại, hơn nữa còn không bị tổn thương gì, chỉ là sắc mặt không được tốt lắm.

Lý Hán và Lưu Kiệt lúc này cũng chui ra khỏi cát, hai người vì dựa vào không gian đặc dị của Lưu Kiệt, trước khi bị cát chôn vùi, họ đã trốn vào trong đó tránh nạn.

- Ôi! Em gái Mễ Kỳ Á của tôi… có chuyện gì vậy?

Lý Hán thấy Tiêu Thần tay áp vào lưng Mễ Kỳ Á, có vẻ như đang chữa thương.

Tên này là người dị năng, trong mắt người bình thường thì có chút kì lạ, anh ta nhìn những thứ kì lạ cũng cảm thấy bình thường, chỉ buông một câu, sau đấy lại im lặng cùng đám Tả Hàn đứng một bên quan sát.

- Hô!

Tiêu Thần hít sâu một hơi chậm rãi thu tay lại.

- Em gái Mễ Kỳ Á sao vậy?

Thấy Tiêu Thần thu tay lại, Lý Hán hỏi.

Tiêu Thần không trả lời, mà nhắm mắt luyện công khôi phục thể lực cho mình, lúc nãy vì cứu Mễ Kỳ Á mà hắn đã tiêu hao không ít công lực.

- Cô ấy đã khá hơn nhiều rồi, lúc nãy sắc mặt còn rất khó coi!

Tả hàn nói, sau khi được Tiêu Thần chữa trị, sắc mặt đã hồng hào hơn. Chỉ không biết vì sao cảnh tượng Tiêu Thần chữa trị cho Mễ Kỳ Á ban nãy khiến cô cảm thấy rất quen thuộc, dường như đã thấy ở đâu đó rồi.

Chỉ là giờ cô không thể nhớ ra, chính là đã có lần Tiêu Thần chữa trị như vậy thay cô.

- Hơ… anh… em bị sao vậy?

Mễ Kỳ Á chậm dãi mở mắt, thứ đầu tiên trông thấy là Tiêu Thần, anh của cô.

Cô vốn cho rằng mình sẽ chết trong cơn lốc hắc ám, đây chính là sát thủ nguy hiểm trong truyền thuyết của sa mạc, không ai có thể thoát khỏi tên sát thủ này.

- Tiểu nha đầu, lúc nãy em bị bão cát chôn vùi, là anh em đã cứu em ra, bây giờ em không sao rồi.

Lý Hán cười nói.

- Thật sao? Em vẫn chưa chết?

Mễ Kỳ Á không dám tin.

Cô nhìn Tiêu Thần trước mặt, hắn hai mắt vẫn nhắm, dáng vẻ như đang điều dưỡng.

Lúc nãy chính anh đã cứu cô khỏi bị chôn vùi dưới cát sâu hay sao? Là anh đã cứu cô?

Cô bé vốn dĩ thích mộng mơ, mười sáu tuổi, đây là tuổi mộng mơ nhất, anh hùng, hoàng tử,… đều là những thứ dễ mê hoặc các cô nhất.

- Đương nhiên em vẫn chưa chết rồi, không phải em vẫn đang sống sờ sờ đây sao, chú Hà Á Đồ còn phải mau xe cho em nữa mà!

Lý Hán vui mừng cười nói.

- Chết tiệt! Lạc đà của chúng ta chết rồi!

Tả Hàn cả kinh nói, không có lạc đà năm người khó có thể sinh tồn trong sa mạc đầy dẫy nguy hiểm này, khó khăn lại càng khó khăn, chứ đừng nói tới chuyện đối phó với đám người Vương Thiết Lâm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook