Chương 366: Hoàng Chính Căn
Thân Vương
19/10/2013
Bần không đấu với giàu, giàu không đấu với quan, quan không đấu với cái gì? Đáp án là, thế!
Quan nhỏ không đấu với quan lớn, thế quan yếu không đấu với thế quan mạnh. Ở phương diện thế này, Trần Kiến Châu kém Hồ Trường Nghĩa quá nhiều, một người chỉ là cục trưởng cảnh sát quận Đông Thành thành phố Lĩnh Hải, còn một người lại là thủ trưởng quân khu Lĩnh Hải, cấp bậc kém quá nhiều, quan thế càng không thể bì. Trần Kiến Châu tự nhiên sẽ không ngốc đi đối đầu với Hồ Trường Nghĩa, vì một phú thương đi đấu với Hồ Trường Nghĩa, không khác gì lấy trứng chọi đá, đến cái ấn cũng đụng không ra.
Phó Gia Tuấn sở dĩ có bi kịch như vậy, có hai nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là Tiêu Thần, sau khi Tiêu Thần đến cục cảnh sát Đông Thành, đích thân Trần Kiến Châu đi đón tiếp hắn, bởi vì Tiêu Thần gọi qua điện thoại cho Hồ Trường Nghĩa rồi, chắc hẳn Hồ Trường Nghĩa nhất định đã chào hỏi Trần Kiến Châu rồi; nguyên nhân thứ hai cũng là tự bản thân Phó Gia Tuấn không biết cách làm người, y nghĩ là, hễ làm quan đều là nô lệ của tiền, đem tiền là có thể mua thông tất cả mọi chuyện, huống chi là bắt một “nhân vật nhỏ như Tiêu Thần”, sai là sai ở chỗ y phán đoán sai, lại còn không chịu nhận thua. Trước đây Trần Kiến Châu đã nhận qua tiền của Phó gia, Phó Gia Tuấn liền tưởng rằng mình đã có trong tay nhược điểm của cục trưởng Trần này, cho nên y việc gì cũng nhất định phải giúp ích mình, đâu biết bị ăn thiệt, nên y tự nhiên không cam tâm.
Kết quả cuối cùng của sự việc khiến y thất vọng, không chỉ bị Trần Kiến Châu đuổi ra ngoài, còn tự nhiên bị mấy tên côn đồ trước cửa cục cảnh sát Đông Thành đánh một trận tơi tả! Ngay cả một vài cảnh sát ở cửa ra vào, không ngờ không ai lên quản chuyện này, mặc cho y bị đám này đánh cho nằm bẹp, không tới hai phút, trước đó Phó Gia Tuấn của Phó gia gia chủ Phó tổng còn ngăn nắp vô cùng, bị đánh đến máu me khắp mặt, răng cửa bị đánh gãy mất một cái, chỗ hiểm còn bị thằng gia súc vô lương tâm nào đó hung hăng đạp cho vài phát.
…
Trong con hẽm cách cục cảnh sát Đông Thành hơn 50m, những tên côn đồ vừa đánh người đều tề tụ ở đây.
- Hà hà, hôm nay thật đúng là mẹ nó sảng khoái quá, trước cửa cục cảnh sát đánh người, đúng là sảng khoái quá!
- Đúng vậy, ha ha, không ngờ rằng đám tôn tử đó không quản thiệt, nhất là cái con nhỏ kia, muốn xông lên vồ lấy lắm!
…
- Các vị, biểu hiện của các vị đều không tồi nha!
Tiêu Thần đi vào con hẽm, cười nói sang sảng.
Một người thanh niên thấp, đi tới bên Tiêu Thần, lạnh mặt đưa tay nói:
- Đưa tiền đây, các anh em đã xử lý giúp anh việc này rồi.
- Đây là đương nhiên!
Tiêu Thần rút từ trong ngực ra một phong thư lớn, quăng vào tay người thanh niên thấp, cười nói:
- Đây còn dư hai mươi ngàn, mang cho các anh em vui vẻ đi.
Không cần nói bạn cũng đã biết, cảnh tượng kỳ dị trước cục cảnh sát vừa rồi tự nhiên chính là do bạn học Tiêu Thần an bài rồi, tốn hai mươi ngàn tệ thu dọn Phó Gia Tuấn cái gọi là “Thanh niên tài tuấn”, trong lòng Tiêu Thần không biết vui sướng cỡ nào.
Thanh niên thấp mở phong thư ra, rút vài tờ tiền giấy ra coi coi, mang phong thư để vào ngực, khẽ nói với Tiêu Thần:
- Người anh em rất có tình nghĩa, lần sau có chuyện tốt như vậy, lại gọi cho các anh em, tôi sẽ giảm 20% cho anh.
“Ồ, cũng có câu khách quen kiểu này nữa.”
Tiêu Thần cười nhạt một cái, trong lòng nghĩ thằng nhóc này cũng biết làm ăn quá, thay người khác đánh người còn giảm giá nữa, hắn lập tức hỏi:
- Người anh em có thể cho biết đại danh không?
- Có gì không dám nói chứ!
Thanh niên thấp xùy cười nói:
- Hoàng Chính Căn! Là thuộc hạ của đại ca Thành đường Lão Miếu Đông Thành Lĩnh Hải!
Thanh niên thấp có dũng khí, Tiêu Thần khen:
- Người anh em rất có gan lược, so vài chiêu với tôi thế nào?
- So chiêu cũng được, nhưng tôi cũng phải thu tiền, giảm 20% cho anh, 5 ngàn tệ vậy!
Hoàng Chính Căn cười nói, con cá mập mạp giống như Tiêu Thần mà không thịt thì có lỗi với đám anh em, 5 ngàn tệ, cũng đủ cho mỗi anh em kêu một nhỏ chơi đùa cả đêm.
Tiêu Thần lại không quá để ý, mỗi nghề đều có quy tắc riêng, Hoàng Chính Căn cũng có tiêu chuẩn của mình, tiền, bất luận sự việc lớn nhỏ, lấy tiền nói chuyện!
Từ trong lòng ngực lại móc ra một phong thư, Tiêu Thần ném qua đó, cười nói:
- Đây là 10 ngàn tệ, đem cho các anh em uống trà đi!
Hoàng Chính Căn vút lên cao bắt qua phong thư, cầm trong tay áng chừng trọng lượng, ném phong thư cho một anh em bên cạnh, lập tức bày ra một bộ dáng là quyền thế ngũ hành quyền tiêu chuẩn, cười nói với Tiêu Thần:
- Nếu như muốn tôi dùng hết toàn lực thì không cần thêm tiền, nếu muốn tôi che giấu thực lực cho anh đánh, thi đấu xong phải thêm 10 ngàn tệ!
- Ha ha, có ý nghĩa.
Tiêu Thần xăn tay áo lên, cười nói với Hoàng Chính Căn:
- Nếu như anh có thể đụng đến mép áo của tôi, tôi sẽ cho anh thêm 50 ngàn tệ!
Hoàng Chính Căn cười ha hả, tay phải hóa quyền, quát lớn:
- Vậy tôi thay mặt các anh em cảm ơn tiền trà nước của anh rồi, 50 ngàn tệ tôi lấy chắc rồi!
Trong lúc đang nói thì Hoàng Chính Căn đã xông vào Tiêu Thần, tốc độ của y khiến trước mắt Tiêu Thần lóe sáng, thậm chí đạt đến tốc độ của 100 người mà Khỉ ốm huấn luyện bí mật, nắm đấm hóa thành một viên pháo, nhắm vào vai phải của Tiêu Thần mà đập tới.
-Ầm!
Tiêu Thần cũng không có né tránh, sử dụng một thành khí lực, đấu quyền cùng Hoàng Chính Căn.
Vốn tưởng rằng quyền này mà xuống, Hoàng Chính Căn đại loại sẽ lui khoảng mấy mét, không ngờ rằng Hoàng Chính Căn chỉ lui một bước nhỏ, cứng rắn đứng vững, bản thân Tiêu Thần lại vững như núi Thái Sơn, sừng sững bất động.
- Anh Căn cố lên! Xử hắn đi!
- Gái tuần này nhờ hết vào anh Căn đó, lột quần lót của hắn để hắn la chạy!
Từ góc độ của bốn tiểu đệ mà xem, thằng tiểu tử trước mắt có vẻ ngang sức với đại ca Hoàng Chính Căn của mình, hai người đều không chiếm được tiện nghi đối phương dễ dàng, đám gia súc này hận Tiêu Thần không bị Hoàng Chính Căn một cước đá tung, 50 ngàn đó đến tay, mỗi người chia được 10 ngàn, vậy thì sướng chết rồi.
Sắc mặt Hoàng Chính Căn cũng không được tốt, y biết rõ quyền vừa rồi bản thân không ẩn giấu nhiều sức lực, ít nhất đã dùng bảy tám phần sức lực, nhưng mã bộ tên nhóc này vững vô cùng, so một quyền với mình vậy mà một bước cũng không lùi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn rất nhẹ nhàng, luôn nở nụ cười trên khóe miệng.
- Cũng may quyền này không bị ngươi đụng được vào mép áo tôi, không thì 50 ngàn tệ của tôi đã không còn nữa rồi, người anh em phải cố lên thôi!
Tiêu Thần cười hì hì, ngoéo ngón tay giữa với Huỳnh Chín Căn.
Hoàng Chính Căn bị kích lại xông lên lần nữa, đương nhiên y cảm nhận được tên tiểu tử trước mặt không có ác ý với mình, nếu không có ác ý, vậy sợ gì chứ!
Nắm tay phải hóa thành chưởng, hướng về má phải Tiêu Thần tát tới, đồng thời chân trái thành dáng nằm, búng chân đánh về phía sườn bên hông của Tiêu Thần, trong mắt Tiên Thần lóe lên một tia sáng, lập tức né qua một bên 2 mét, quyền phải nhắm thẳng vào bụng Hoàng Chính Căn đấm qua, thậm chí có một chút tiếng xé gió.
Tốc độ ra quyền của Tiêu Thần quá nhanh, căn bản Hoàng Chính Căn không tránh kịp, chỉ có thể vội vàng đưa khuỷu tay phải để ngang trên bụng mình.
Pa.
Sức mạnh đánh tới không kinh người như Hoàng Chính Căn tưởng, chỉ thấy nắm đấm của Tiêu Thần nhè nhẹ vỗ vào khuỷa tay phải mình một cái, mép áo cũng là chạm vào khuỷu tay mình một cái, Tiêu Thần lập tức lui về phía sau.
- Ngươi đụng được mép áo của ta, ngươi thắng rồi!
Tiêu Thần cười ha hả nói, từ trong lòng ngực lại móc ra một phong thư lớn, ném cho Hoàng Chính Căn, nói:
- Nếu có hứng thú, đến tìm Khỉ ốm của Hồng Lâu, nơi này không thích hợp với ngươi!
Hoặc là nói, đường Lão miếu Đông Thành Lĩnh Hải không thích hợp với Hoàng Chính Căn
Quan nhỏ không đấu với quan lớn, thế quan yếu không đấu với thế quan mạnh. Ở phương diện thế này, Trần Kiến Châu kém Hồ Trường Nghĩa quá nhiều, một người chỉ là cục trưởng cảnh sát quận Đông Thành thành phố Lĩnh Hải, còn một người lại là thủ trưởng quân khu Lĩnh Hải, cấp bậc kém quá nhiều, quan thế càng không thể bì. Trần Kiến Châu tự nhiên sẽ không ngốc đi đối đầu với Hồ Trường Nghĩa, vì một phú thương đi đấu với Hồ Trường Nghĩa, không khác gì lấy trứng chọi đá, đến cái ấn cũng đụng không ra.
Phó Gia Tuấn sở dĩ có bi kịch như vậy, có hai nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu là Tiêu Thần, sau khi Tiêu Thần đến cục cảnh sát Đông Thành, đích thân Trần Kiến Châu đi đón tiếp hắn, bởi vì Tiêu Thần gọi qua điện thoại cho Hồ Trường Nghĩa rồi, chắc hẳn Hồ Trường Nghĩa nhất định đã chào hỏi Trần Kiến Châu rồi; nguyên nhân thứ hai cũng là tự bản thân Phó Gia Tuấn không biết cách làm người, y nghĩ là, hễ làm quan đều là nô lệ của tiền, đem tiền là có thể mua thông tất cả mọi chuyện, huống chi là bắt một “nhân vật nhỏ như Tiêu Thần”, sai là sai ở chỗ y phán đoán sai, lại còn không chịu nhận thua. Trước đây Trần Kiến Châu đã nhận qua tiền của Phó gia, Phó Gia Tuấn liền tưởng rằng mình đã có trong tay nhược điểm của cục trưởng Trần này, cho nên y việc gì cũng nhất định phải giúp ích mình, đâu biết bị ăn thiệt, nên y tự nhiên không cam tâm.
Kết quả cuối cùng của sự việc khiến y thất vọng, không chỉ bị Trần Kiến Châu đuổi ra ngoài, còn tự nhiên bị mấy tên côn đồ trước cửa cục cảnh sát Đông Thành đánh một trận tơi tả! Ngay cả một vài cảnh sát ở cửa ra vào, không ngờ không ai lên quản chuyện này, mặc cho y bị đám này đánh cho nằm bẹp, không tới hai phút, trước đó Phó Gia Tuấn của Phó gia gia chủ Phó tổng còn ngăn nắp vô cùng, bị đánh đến máu me khắp mặt, răng cửa bị đánh gãy mất một cái, chỗ hiểm còn bị thằng gia súc vô lương tâm nào đó hung hăng đạp cho vài phát.
…
Trong con hẽm cách cục cảnh sát Đông Thành hơn 50m, những tên côn đồ vừa đánh người đều tề tụ ở đây.
- Hà hà, hôm nay thật đúng là mẹ nó sảng khoái quá, trước cửa cục cảnh sát đánh người, đúng là sảng khoái quá!
- Đúng vậy, ha ha, không ngờ rằng đám tôn tử đó không quản thiệt, nhất là cái con nhỏ kia, muốn xông lên vồ lấy lắm!
…
- Các vị, biểu hiện của các vị đều không tồi nha!
Tiêu Thần đi vào con hẽm, cười nói sang sảng.
Một người thanh niên thấp, đi tới bên Tiêu Thần, lạnh mặt đưa tay nói:
- Đưa tiền đây, các anh em đã xử lý giúp anh việc này rồi.
- Đây là đương nhiên!
Tiêu Thần rút từ trong ngực ra một phong thư lớn, quăng vào tay người thanh niên thấp, cười nói:
- Đây còn dư hai mươi ngàn, mang cho các anh em vui vẻ đi.
Không cần nói bạn cũng đã biết, cảnh tượng kỳ dị trước cục cảnh sát vừa rồi tự nhiên chính là do bạn học Tiêu Thần an bài rồi, tốn hai mươi ngàn tệ thu dọn Phó Gia Tuấn cái gọi là “Thanh niên tài tuấn”, trong lòng Tiêu Thần không biết vui sướng cỡ nào.
Thanh niên thấp mở phong thư ra, rút vài tờ tiền giấy ra coi coi, mang phong thư để vào ngực, khẽ nói với Tiêu Thần:
- Người anh em rất có tình nghĩa, lần sau có chuyện tốt như vậy, lại gọi cho các anh em, tôi sẽ giảm 20% cho anh.
“Ồ, cũng có câu khách quen kiểu này nữa.”
Tiêu Thần cười nhạt một cái, trong lòng nghĩ thằng nhóc này cũng biết làm ăn quá, thay người khác đánh người còn giảm giá nữa, hắn lập tức hỏi:
- Người anh em có thể cho biết đại danh không?
- Có gì không dám nói chứ!
Thanh niên thấp xùy cười nói:
- Hoàng Chính Căn! Là thuộc hạ của đại ca Thành đường Lão Miếu Đông Thành Lĩnh Hải!
Thanh niên thấp có dũng khí, Tiêu Thần khen:
- Người anh em rất có gan lược, so vài chiêu với tôi thế nào?
- So chiêu cũng được, nhưng tôi cũng phải thu tiền, giảm 20% cho anh, 5 ngàn tệ vậy!
Hoàng Chính Căn cười nói, con cá mập mạp giống như Tiêu Thần mà không thịt thì có lỗi với đám anh em, 5 ngàn tệ, cũng đủ cho mỗi anh em kêu một nhỏ chơi đùa cả đêm.
Tiêu Thần lại không quá để ý, mỗi nghề đều có quy tắc riêng, Hoàng Chính Căn cũng có tiêu chuẩn của mình, tiền, bất luận sự việc lớn nhỏ, lấy tiền nói chuyện!
Từ trong lòng ngực lại móc ra một phong thư, Tiêu Thần ném qua đó, cười nói:
- Đây là 10 ngàn tệ, đem cho các anh em uống trà đi!
Hoàng Chính Căn vút lên cao bắt qua phong thư, cầm trong tay áng chừng trọng lượng, ném phong thư cho một anh em bên cạnh, lập tức bày ra một bộ dáng là quyền thế ngũ hành quyền tiêu chuẩn, cười nói với Tiêu Thần:
- Nếu như muốn tôi dùng hết toàn lực thì không cần thêm tiền, nếu muốn tôi che giấu thực lực cho anh đánh, thi đấu xong phải thêm 10 ngàn tệ!
- Ha ha, có ý nghĩa.
Tiêu Thần xăn tay áo lên, cười nói với Hoàng Chính Căn:
- Nếu như anh có thể đụng đến mép áo của tôi, tôi sẽ cho anh thêm 50 ngàn tệ!
Hoàng Chính Căn cười ha hả, tay phải hóa quyền, quát lớn:
- Vậy tôi thay mặt các anh em cảm ơn tiền trà nước của anh rồi, 50 ngàn tệ tôi lấy chắc rồi!
Trong lúc đang nói thì Hoàng Chính Căn đã xông vào Tiêu Thần, tốc độ của y khiến trước mắt Tiêu Thần lóe sáng, thậm chí đạt đến tốc độ của 100 người mà Khỉ ốm huấn luyện bí mật, nắm đấm hóa thành một viên pháo, nhắm vào vai phải của Tiêu Thần mà đập tới.
-Ầm!
Tiêu Thần cũng không có né tránh, sử dụng một thành khí lực, đấu quyền cùng Hoàng Chính Căn.
Vốn tưởng rằng quyền này mà xuống, Hoàng Chính Căn đại loại sẽ lui khoảng mấy mét, không ngờ rằng Hoàng Chính Căn chỉ lui một bước nhỏ, cứng rắn đứng vững, bản thân Tiêu Thần lại vững như núi Thái Sơn, sừng sững bất động.
- Anh Căn cố lên! Xử hắn đi!
- Gái tuần này nhờ hết vào anh Căn đó, lột quần lót của hắn để hắn la chạy!
Từ góc độ của bốn tiểu đệ mà xem, thằng tiểu tử trước mắt có vẻ ngang sức với đại ca Hoàng Chính Căn của mình, hai người đều không chiếm được tiện nghi đối phương dễ dàng, đám gia súc này hận Tiêu Thần không bị Hoàng Chính Căn một cước đá tung, 50 ngàn đó đến tay, mỗi người chia được 10 ngàn, vậy thì sướng chết rồi.
Sắc mặt Hoàng Chính Căn cũng không được tốt, y biết rõ quyền vừa rồi bản thân không ẩn giấu nhiều sức lực, ít nhất đã dùng bảy tám phần sức lực, nhưng mã bộ tên nhóc này vững vô cùng, so một quyền với mình vậy mà một bước cũng không lùi, hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn rất nhẹ nhàng, luôn nở nụ cười trên khóe miệng.
- Cũng may quyền này không bị ngươi đụng được vào mép áo tôi, không thì 50 ngàn tệ của tôi đã không còn nữa rồi, người anh em phải cố lên thôi!
Tiêu Thần cười hì hì, ngoéo ngón tay giữa với Huỳnh Chín Căn.
Hoàng Chính Căn bị kích lại xông lên lần nữa, đương nhiên y cảm nhận được tên tiểu tử trước mặt không có ác ý với mình, nếu không có ác ý, vậy sợ gì chứ!
Nắm tay phải hóa thành chưởng, hướng về má phải Tiêu Thần tát tới, đồng thời chân trái thành dáng nằm, búng chân đánh về phía sườn bên hông của Tiêu Thần, trong mắt Tiên Thần lóe lên một tia sáng, lập tức né qua một bên 2 mét, quyền phải nhắm thẳng vào bụng Hoàng Chính Căn đấm qua, thậm chí có một chút tiếng xé gió.
Tốc độ ra quyền của Tiêu Thần quá nhanh, căn bản Hoàng Chính Căn không tránh kịp, chỉ có thể vội vàng đưa khuỷu tay phải để ngang trên bụng mình.
Pa.
Sức mạnh đánh tới không kinh người như Hoàng Chính Căn tưởng, chỉ thấy nắm đấm của Tiêu Thần nhè nhẹ vỗ vào khuỷa tay phải mình một cái, mép áo cũng là chạm vào khuỷu tay mình một cái, Tiêu Thần lập tức lui về phía sau.
- Ngươi đụng được mép áo của ta, ngươi thắng rồi!
Tiêu Thần cười ha hả nói, từ trong lòng ngực lại móc ra một phong thư lớn, ném cho Hoàng Chính Căn, nói:
- Nếu có hứng thú, đến tìm Khỉ ốm của Hồng Lâu, nơi này không thích hợp với ngươi!
Hoặc là nói, đường Lão miếu Đông Thành Lĩnh Hải không thích hợp với Hoàng Chính Căn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.