Chương 1: Kiêu ngạo phóng xe như bay.
Thân Vương
21/03/2013
- Không thể quên. Dù đến chết cũng không thể quên.
- Vận mệnh của ngươi từ khi sinh ra đã được quyết định, chính là...
Âm thanh già nua không ngừng vang lên trong đầu nhưng những câu nói quan trọng lại không thể nghe rõ ràng.
- Không thể quên gì? Vận mệnh của ta là gì?
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Chiếc giường gỗ yếu ớt dường như không chịu nổi sức nặng của Tiêu Thần. Hô hấp dồn dập, vẻ mặt ngưng trọng, một lần nữa Tiêu Thần từ trong mộng tỉnh lại nhưng kết quả vẫn như trước, hắn không biết được vận mệnh của mình có thực sự tồn tại?
" Nếu như bản thân mình nhớ không nhầm giấc mơ này đã lặp lại trăm lần. Mẹ kiếp. Thật sự thống khổ mà."
Tiêu Thần ngồi dậy, với đồng hồ báo thức bên cạnh, lúc này đã là 7h30 sáng, hắn mắng tiếp vài câu nữa rồi tiến vào nhà tắm.
Căn nhà này có ba phòng, đối với một người như Tiêu Thần mà nói quả thật có chút rộng rãi. Trên thực tế hắn chỉ sử dụng căn phòng phía Bắc, hai phòng còn lại mấy tháng liền hắn cũng chưa đi vào, bên trong xem chừng đã phủ đầy bụi.
Tám giờ kém năm Tiêu Thần thân quấn khăn tắm xuất hiện trong đại sảnh. Đứng trước gương ánh mắt Tiêu Thần không nhìn vào hình ảnh của mình mà vẫn mải mê suy nghĩ về giấc mộng kia.
- Không biết rốt cuộc giấc mộng quỷ quái đó là gì? Năm năm nay nó xuất hiện cả trăm lần, xem ra cần phải hỏi lão già.
Tiêu Thần thì thào lẩm bẩm.
" Lão già" trong miệng Tiêu Thần chính là cha nuôi của hắn, Tạ Đông. Tiêu Thần tử nhỏ đã là cô nhi, hắn lớn lên ở nông thôn. Năm năm trước đây Tạ Đông đi qua quê của Tiêu Thần đã dẫn hắn theo cùng. Tạ Đông cung cấp hết thảy chi phí cho Tiêu Thần, bất quá cũng chỉ có Tiêu Thần biết thời gian năm năm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì. Đối với Tạ Đông tình cảm của Tiêu Thần cũng rất phức tạp.
Trên bàn trà bằng gỗ sam trong đại sảnh đặt một chiếc Nokia 1600 kiểu cũ, nước sơn sớm tróc hết, bàn phím cũng đã mờ, những con số không còn thấy rõ. Cởi chiếc khăn tắm bên hông, Tiêu Thần đánh giá thân thể chính mình trong gương một lượt. Thân cao 1m8, khuôn mặt cương nghị, sống mũi thẳng, cơ bụng tám múi,...hắn gật đầu hài lòng, khóe miệng xuất hiện nụ cười đắc ý. Cầm chiếc Nokia 1600 hắn bấm liền một dãy số vô danh.
- A, a..
Bên kia vừa bắt máy thứ âm thanh nguyên thủy đã truyền tới tố cáo hành vi nam nữ.
- Anh Đông. Anh thật là khỏe mà...
Một giọng nữ vang lên.
- Đừng làm loạn, con ta điện thoại tới...
Bên kia điện thoại vang lên âm thanh nhân vật nam, nghe âm thanh này đánh chết cũng không ai nghĩ ra là Tạ Đông năm nay đã sáu mươi tuổi. Hơn nữa xem tình hình chiến đấu bên đó rõ ràng không phải một ông lão sáu mươi có thể chịu đựng.
- Tiểu tử thối. Mới sáng sớm đã quấy rầy chuyện tốt của lão tử. Có chuyện gì nói mau.
- Phì. Đừng gọi tôi là con. Ông không sợ chết sớm sao?
Tiêu Thần phẫn nộ mắng một câu, sau đó nghiêm túc nói:
- Tôi có việc muốn tìm ông, buổi chiều gặp tại chỗ cũ quán bar Dương Quang.
- Được.
Âm thanh Tạ Đông cũng trở nên nghiêm túc:
- Vừa hay ta cũng có việc muốn nói với ngươi.
- Được. Chúc ông sớm ngày bị liệt dương.
Tiêu Thần mắng xong lập tức ngắt máy.
Đứng trước gương, nhìn vẻ mặt kiên quyết của bản thân, Tiêu Thần thì thào một câu:
- Người anh em. Rất xin lỗi. Buổi tối sẽ để ngươi thả lỏng một chút.
Buổi chiều gần 3h30, tại ngã tư đường trung tâm nội thành Lĩnh Hải xuất hiện một chiếc mô tô cũ tới không thể cũ hơn mang theo âm thanh ầm vang lướt đi như tên bắn. Chủ nhân chiếc xe này là một nam sinh cao lớn đội mũ bảo hiểm đen.
Chu Đại Tề 52 tuổi, là cảnh sát giao thông tại khu Tây Hồ Lĩnh Hải này gần hai mươi năm nay, hiện tại là phiên trực của lão.
- Chậc. Kỹ thuật của thằng nhóc này càng ngày càng tốt. Cách 2cm còn có thể cua 180 độ.
Chu Đại Tề uể oải nhìn vào chiếc xe máy cũ kỹ phía trước. Chiếc xe này năm năm trước xuất hiện tại khu Tây Hồ khiến cảnh sát giao thông nơi này biết tới một tiểu tử có kỹ thuật lái xe cực tốt, thái độ vô cùng kiêu ngạo đồng thời vô cùng hèn mọn, bỉ ổi, vô số lần vi phạm luật giao thông.
Ban đầu đám cảnh sát còn vui mừng vì có thể viết vô số vé phạt, thậm chí vô số lần đưa tiểu tử này vào cục cảnh sát bất quá chỉ năm phút sau lãnh đạo cục đã phải vui vẻ đưa hắn ra. Nhiều lần lặp lại như vậy dù là ai cũng sẽ không thể tiếp tục hành động lấy lòng này. Bởi thế đám cảnh sát giao thông khu Tây Hồ có truyền nhau một lời đe dọa hài hước.
- Nhóc con. Nếu chú mày không biết điều, sẽ cho chú mày đi theo dõi chiếc xe màu đen kia.
Ánh mắt Tiêu Thần nhìn đèn đỏ trước mặt, tại đó có ba chiếc xe con đnag đợi đèn đỏ trôi qua. Hắn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay phải, lúc này là 3h38', cách thời gian hẹn với lão đầu tử chừng 2'.
- Mẹ kiếp. Xem ra không vi phạm không được rồi.
Khóe miệng Tiêu Thần xuất hiện nụ cười quỷ dị, xem ra đối với việc drift tại ngã tư đường hắn không cho rằng đó là vi phạm luật giao thông.
- Roành roành...
Động cơ lần nữa gào thét, âm thanh dòn dã vang lên khiến tài xế ba chiếc xe con phía trước cũng hoảng sợ hạ cửa kính thò đầu ra xem.
- Hô...
Ba người chỉ kịp nhìn thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen lướt qua, tiếp theo phía trước xuất hiện một chiếc mô tô gào thét lao đi.
- Mẹ kiếp. Đùa vừa phải thôi, không sợ hù dọa chết người hả?
- Đụng hư BMW của tao, tao liều chết...
Vị huynh đệ này còn chưa mắng thoải mái trong miệng đã như phát nổ, máu tươi cùng răng lẫn lộn phun ra.
- A@!#@$@R%
...
Chu Tử Y 22 tuổi vừa tốt nghiệp đại học giao thông Lĩnh Hải. Khi còn học nàng đã được bồi dưỡng dưỡng trở thành một mỹ nữ cảnh sát tốt, sau khi tốt nghiệp dựa vào thành tích học tập ưu tú được phân tới phân đội cảnh sát giao thông khu Bắc Hồ Lĩnh Hải thực tập. Công việc hiện tại của Chu Tử Y chính là trực ban tại phòng quan sát giao thông khu Bắc Hồ, thi thoảng ra ngoài thị sát. Bất quá thái độ làm việc của Chu Tử Y khác với đồng nghiệp, vào ca trực ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi mười mấy màn hình giám sát.
- Người kia là ai? Sao có thể đi xe như vậy?
Thời điểm 3h38 màn phi xe như bay của Tiêu Thần đã bị Chu Tử Y quan sát toàn bộ. Là người mới vào phân đội chưa tới mười ngày lại gặp tình huống như vậy Chu Tử Y vô cùng phấn chấn, nàng lập tức cầm điện thoại gọi cho đồng đội trực trên tuyến đường đó là Lý Phúc.
- Anh Phúc. Anh Phúc. Có tình huống. Một chiếc mô tô màu đen vi phạm quy định, mau bắt hắn lại.
Chu Tử Y hưng phấn tới độ bất chấp tất cả, lao ra khỏi phòng làm việc.
Lý Phúc lúc này vừa hết trách nhiệm giám sát giao thông tại ngã tư, màn phi xe của Tiêu Thần hắn không thấy. Bất quá nghe được âm thanh Chu Tử Y tâm tình hắn có đôi chút thoải mái. Trong phân đội có một mỹ nữ đồng sự, đối với tình huống ba mươi năm độc thân của hắn có sức hấp dẫn thật lớn. Bất quá khi hắn thăm dò được lập tức bật ngược trở lại.
- Đáng chết. Người này mình không chọc nổi.
Tiếng xấu của Tiêu Thần tại phân đội giao thông không phải không có, không riêng gì Lý Phúc ngay cả đội trưởng cũng không dám đi bắt, một đội viên nho nhỏ như hắn càng không dám tới vuốt mông cọp.
- Anh Phúc. Sao anh vẫn còn ngồi ở đây? Không phải gọi anh đi truy bắt chiếc xe màu đen sao?
Chu Tử Y rất nhanh đã tới phòng trực ban của Lý Phúc, chỉ thấy thân hình mập mạp của hắn đang tựa vào ghế không nhúc nhúc, trên tay cầm tờ báo như thứ gì đó hấp dẫn.
- Hả. Tử Y à? Sao em có thời gian tới chơi với anh Phúc vậy? Có phải muốn mời cơm anh không? Em yên tâm, anh nhất định không từ chối lời mời của em.
Lý Phúc cười ha ha buông tờ báo xuống bất quá không có ý đứng dậy.
- Hả? Anh Phúc. Anh lại giả vờ ngốc sao? Chẳng lẽ anh không phát hiện vừa rồi có chiếc xe bay sao?
Âm thanh Chu Tử Y có chút run rẩy, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Phúc nói.
- Hả? Tử Y. Có phải em xem nhiều phim hành động của Mỹ không hả? Trời nóng thế này lấy đâu ra xe bay? Nếu có cũng chỉ là đoàn làm phim nào đó thôi.
Lý Phúc không cho là đúng, tiếp tục cầm tờ báo chắn trước mặt, cũng không biết có phải thật sự đọc nó hay không?
- Anh...em không thể nhìn lầm.
Chu Tử Y cảm giác được bản thân mình bị gã mập này chọc phát điên, đang định nhìn hắn đã thấy mập mạp không chút cảm kích ngược lại lại cố tình dùng tờ báo che chắn trước mặt, án binh bất động.
- Anh...anh...thật sự là tức chết.
Chu Tử Y giật lấy tờ báo trên tay Lý Phúc gấp lại gọn gàng nhét trở lại tay hắn, nàng dậm chân tức tối, kế đó chạy ra khỏi phòng trực ban.
- Khốn kiếp. Ta nhất định phải bắt được mi.
Chu Tử Y nắm chặt hai tay, nàng ghét thái độ của Lý Phúc nhưng không thể làm gì hơn.
- Hài. Ta không thể vì một mỹ nữ mà đập bể chén cơm được.
Lý Phúc cười gian trá, tiếp tục ngả lưng trên ghế.
- Vận mệnh của ngươi từ khi sinh ra đã được quyết định, chính là...
Âm thanh già nua không ngừng vang lên trong đầu nhưng những câu nói quan trọng lại không thể nghe rõ ràng.
- Không thể quên gì? Vận mệnh của ta là gì?
Kẽo kẹt, kẽo kẹt...
Chiếc giường gỗ yếu ớt dường như không chịu nổi sức nặng của Tiêu Thần. Hô hấp dồn dập, vẻ mặt ngưng trọng, một lần nữa Tiêu Thần từ trong mộng tỉnh lại nhưng kết quả vẫn như trước, hắn không biết được vận mệnh của mình có thực sự tồn tại?
" Nếu như bản thân mình nhớ không nhầm giấc mơ này đã lặp lại trăm lần. Mẹ kiếp. Thật sự thống khổ mà."
Tiêu Thần ngồi dậy, với đồng hồ báo thức bên cạnh, lúc này đã là 7h30 sáng, hắn mắng tiếp vài câu nữa rồi tiến vào nhà tắm.
Căn nhà này có ba phòng, đối với một người như Tiêu Thần mà nói quả thật có chút rộng rãi. Trên thực tế hắn chỉ sử dụng căn phòng phía Bắc, hai phòng còn lại mấy tháng liền hắn cũng chưa đi vào, bên trong xem chừng đã phủ đầy bụi.
Tám giờ kém năm Tiêu Thần thân quấn khăn tắm xuất hiện trong đại sảnh. Đứng trước gương ánh mắt Tiêu Thần không nhìn vào hình ảnh của mình mà vẫn mải mê suy nghĩ về giấc mộng kia.
- Không biết rốt cuộc giấc mộng quỷ quái đó là gì? Năm năm nay nó xuất hiện cả trăm lần, xem ra cần phải hỏi lão già.
Tiêu Thần thì thào lẩm bẩm.
" Lão già" trong miệng Tiêu Thần chính là cha nuôi của hắn, Tạ Đông. Tiêu Thần tử nhỏ đã là cô nhi, hắn lớn lên ở nông thôn. Năm năm trước đây Tạ Đông đi qua quê của Tiêu Thần đã dẫn hắn theo cùng. Tạ Đông cung cấp hết thảy chi phí cho Tiêu Thần, bất quá cũng chỉ có Tiêu Thần biết thời gian năm năm đó rốt cuộc đã xảy ra những gì. Đối với Tạ Đông tình cảm của Tiêu Thần cũng rất phức tạp.
Trên bàn trà bằng gỗ sam trong đại sảnh đặt một chiếc Nokia 1600 kiểu cũ, nước sơn sớm tróc hết, bàn phím cũng đã mờ, những con số không còn thấy rõ. Cởi chiếc khăn tắm bên hông, Tiêu Thần đánh giá thân thể chính mình trong gương một lượt. Thân cao 1m8, khuôn mặt cương nghị, sống mũi thẳng, cơ bụng tám múi,...hắn gật đầu hài lòng, khóe miệng xuất hiện nụ cười đắc ý. Cầm chiếc Nokia 1600 hắn bấm liền một dãy số vô danh.
- A, a..
Bên kia vừa bắt máy thứ âm thanh nguyên thủy đã truyền tới tố cáo hành vi nam nữ.
- Anh Đông. Anh thật là khỏe mà...
Một giọng nữ vang lên.
- Đừng làm loạn, con ta điện thoại tới...
Bên kia điện thoại vang lên âm thanh nhân vật nam, nghe âm thanh này đánh chết cũng không ai nghĩ ra là Tạ Đông năm nay đã sáu mươi tuổi. Hơn nữa xem tình hình chiến đấu bên đó rõ ràng không phải một ông lão sáu mươi có thể chịu đựng.
- Tiểu tử thối. Mới sáng sớm đã quấy rầy chuyện tốt của lão tử. Có chuyện gì nói mau.
- Phì. Đừng gọi tôi là con. Ông không sợ chết sớm sao?
Tiêu Thần phẫn nộ mắng một câu, sau đó nghiêm túc nói:
- Tôi có việc muốn tìm ông, buổi chiều gặp tại chỗ cũ quán bar Dương Quang.
- Được.
Âm thanh Tạ Đông cũng trở nên nghiêm túc:
- Vừa hay ta cũng có việc muốn nói với ngươi.
- Được. Chúc ông sớm ngày bị liệt dương.
Tiêu Thần mắng xong lập tức ngắt máy.
Đứng trước gương, nhìn vẻ mặt kiên quyết của bản thân, Tiêu Thần thì thào một câu:
- Người anh em. Rất xin lỗi. Buổi tối sẽ để ngươi thả lỏng một chút.
Buổi chiều gần 3h30, tại ngã tư đường trung tâm nội thành Lĩnh Hải xuất hiện một chiếc mô tô cũ tới không thể cũ hơn mang theo âm thanh ầm vang lướt đi như tên bắn. Chủ nhân chiếc xe này là một nam sinh cao lớn đội mũ bảo hiểm đen.
Chu Đại Tề 52 tuổi, là cảnh sát giao thông tại khu Tây Hồ Lĩnh Hải này gần hai mươi năm nay, hiện tại là phiên trực của lão.
- Chậc. Kỹ thuật của thằng nhóc này càng ngày càng tốt. Cách 2cm còn có thể cua 180 độ.
Chu Đại Tề uể oải nhìn vào chiếc xe máy cũ kỹ phía trước. Chiếc xe này năm năm trước xuất hiện tại khu Tây Hồ khiến cảnh sát giao thông nơi này biết tới một tiểu tử có kỹ thuật lái xe cực tốt, thái độ vô cùng kiêu ngạo đồng thời vô cùng hèn mọn, bỉ ổi, vô số lần vi phạm luật giao thông.
Ban đầu đám cảnh sát còn vui mừng vì có thể viết vô số vé phạt, thậm chí vô số lần đưa tiểu tử này vào cục cảnh sát bất quá chỉ năm phút sau lãnh đạo cục đã phải vui vẻ đưa hắn ra. Nhiều lần lặp lại như vậy dù là ai cũng sẽ không thể tiếp tục hành động lấy lòng này. Bởi thế đám cảnh sát giao thông khu Tây Hồ có truyền nhau một lời đe dọa hài hước.
- Nhóc con. Nếu chú mày không biết điều, sẽ cho chú mày đi theo dõi chiếc xe màu đen kia.
Ánh mắt Tiêu Thần nhìn đèn đỏ trước mặt, tại đó có ba chiếc xe con đnag đợi đèn đỏ trôi qua. Hắn liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ điện tử trên tay phải, lúc này là 3h38', cách thời gian hẹn với lão đầu tử chừng 2'.
- Mẹ kiếp. Xem ra không vi phạm không được rồi.
Khóe miệng Tiêu Thần xuất hiện nụ cười quỷ dị, xem ra đối với việc drift tại ngã tư đường hắn không cho rằng đó là vi phạm luật giao thông.
- Roành roành...
Động cơ lần nữa gào thét, âm thanh dòn dã vang lên khiến tài xế ba chiếc xe con phía trước cũng hoảng sợ hạ cửa kính thò đầu ra xem.
- Hô...
Ba người chỉ kịp nhìn thấy trên đỉnh đầu có một bóng đen lướt qua, tiếp theo phía trước xuất hiện một chiếc mô tô gào thét lao đi.
- Mẹ kiếp. Đùa vừa phải thôi, không sợ hù dọa chết người hả?
- Đụng hư BMW của tao, tao liều chết...
Vị huynh đệ này còn chưa mắng thoải mái trong miệng đã như phát nổ, máu tươi cùng răng lẫn lộn phun ra.
- A@!#@$@R%
...
Chu Tử Y 22 tuổi vừa tốt nghiệp đại học giao thông Lĩnh Hải. Khi còn học nàng đã được bồi dưỡng dưỡng trở thành một mỹ nữ cảnh sát tốt, sau khi tốt nghiệp dựa vào thành tích học tập ưu tú được phân tới phân đội cảnh sát giao thông khu Bắc Hồ Lĩnh Hải thực tập. Công việc hiện tại của Chu Tử Y chính là trực ban tại phòng quan sát giao thông khu Bắc Hồ, thi thoảng ra ngoài thị sát. Bất quá thái độ làm việc của Chu Tử Y khác với đồng nghiệp, vào ca trực ánh mắt của nàng chưa từng rời khỏi mười mấy màn hình giám sát.
- Người kia là ai? Sao có thể đi xe như vậy?
Thời điểm 3h38 màn phi xe như bay của Tiêu Thần đã bị Chu Tử Y quan sát toàn bộ. Là người mới vào phân đội chưa tới mười ngày lại gặp tình huống như vậy Chu Tử Y vô cùng phấn chấn, nàng lập tức cầm điện thoại gọi cho đồng đội trực trên tuyến đường đó là Lý Phúc.
- Anh Phúc. Anh Phúc. Có tình huống. Một chiếc mô tô màu đen vi phạm quy định, mau bắt hắn lại.
Chu Tử Y hưng phấn tới độ bất chấp tất cả, lao ra khỏi phòng làm việc.
Lý Phúc lúc này vừa hết trách nhiệm giám sát giao thông tại ngã tư, màn phi xe của Tiêu Thần hắn không thấy. Bất quá nghe được âm thanh Chu Tử Y tâm tình hắn có đôi chút thoải mái. Trong phân đội có một mỹ nữ đồng sự, đối với tình huống ba mươi năm độc thân của hắn có sức hấp dẫn thật lớn. Bất quá khi hắn thăm dò được lập tức bật ngược trở lại.
- Đáng chết. Người này mình không chọc nổi.
Tiếng xấu của Tiêu Thần tại phân đội giao thông không phải không có, không riêng gì Lý Phúc ngay cả đội trưởng cũng không dám đi bắt, một đội viên nho nhỏ như hắn càng không dám tới vuốt mông cọp.
- Anh Phúc. Sao anh vẫn còn ngồi ở đây? Không phải gọi anh đi truy bắt chiếc xe màu đen sao?
Chu Tử Y rất nhanh đã tới phòng trực ban của Lý Phúc, chỉ thấy thân hình mập mạp của hắn đang tựa vào ghế không nhúc nhúc, trên tay cầm tờ báo như thứ gì đó hấp dẫn.
- Hả. Tử Y à? Sao em có thời gian tới chơi với anh Phúc vậy? Có phải muốn mời cơm anh không? Em yên tâm, anh nhất định không từ chối lời mời của em.
Lý Phúc cười ha ha buông tờ báo xuống bất quá không có ý đứng dậy.
- Hả? Anh Phúc. Anh lại giả vờ ngốc sao? Chẳng lẽ anh không phát hiện vừa rồi có chiếc xe bay sao?
Âm thanh Chu Tử Y có chút run rẩy, ánh mắt chăm chú nhìn Lý Phúc nói.
- Hả? Tử Y. Có phải em xem nhiều phim hành động của Mỹ không hả? Trời nóng thế này lấy đâu ra xe bay? Nếu có cũng chỉ là đoàn làm phim nào đó thôi.
Lý Phúc không cho là đúng, tiếp tục cầm tờ báo chắn trước mặt, cũng không biết có phải thật sự đọc nó hay không?
- Anh...em không thể nhìn lầm.
Chu Tử Y cảm giác được bản thân mình bị gã mập này chọc phát điên, đang định nhìn hắn đã thấy mập mạp không chút cảm kích ngược lại lại cố tình dùng tờ báo che chắn trước mặt, án binh bất động.
- Anh...anh...thật sự là tức chết.
Chu Tử Y giật lấy tờ báo trên tay Lý Phúc gấp lại gọn gàng nhét trở lại tay hắn, nàng dậm chân tức tối, kế đó chạy ra khỏi phòng trực ban.
- Khốn kiếp. Ta nhất định phải bắt được mi.
Chu Tử Y nắm chặt hai tay, nàng ghét thái độ của Lý Phúc nhưng không thể làm gì hơn.
- Hài. Ta không thể vì một mỹ nữ mà đập bể chén cơm được.
Lý Phúc cười gian trá, tiếp tục ngả lưng trên ghế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.