Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 447: Nhặt được bảo bối rồi

Thân Vương

28/03/2014

- Này ngươi đang làm gì vậy?

Thấy Daniel lấy hạt ngọc đột nhiên bắt đầu cắn, Tiêu Thần lập tức vội vàng tập trung niệm chú để tấn công trực tiếp tên tiểu tử này.

Thật vất vả để nhặt được viên bảo bối như vậy, tên tiểu tử liền lấy ăn, như vậy còn gì nữa!

- Lão Đại, dừng tay, trước hết để em ăn xong, em sẽ nói cho Lão Đại biết nguyên nhân.

Danniel vội vàng đưa tay cầu xin Tiêu Thần thu hồi niệm chú.

Daniel chụp lấy cắn một cái thật mạnh lên viên Cảm Ứng Châu. Điều làm Tiêu Thần kinh ngạc chính là hạt châu kia không ngờ lại bị Daniel cắn như vậy. Điều này cũng không đáng sợ, điều đáng sợ là Tiêu Thần nhìn thấy từ bên trong lỗ hổng có vô số bóng người, rừng rậm, chim thú; hơn nữa những thứ kia hình như đều là vật sống, từ trong Cảm Ứng Châu chuyển động dần lên.

Ực

Daniel sau khi cắn một miếng liền nuốt xuống. Chỉ thấy trong nháy mắt thân hình của Daniel trở nên trong suốt. Tiếp đó trong thân thể của gã ta phát ra những tia sáng.

Daniel cũng không hề để ý đến sự thay đổi của thân thể mình, cứ theo chỗ hổng vừa mới cắn xuống, tiếp tục ăn, tiếp tục nuốt cho đến khi cả viên Cảm Ứng Châu bị gã nuốt vào bụng, lúc này gã mới thỏa mãn, ợ một cái rồi thoải mái vỗ vỗ vào bụng mình.

Nhìn thấy sự việc đó xảy ra trong đan điền, Tiêu Thần chỉ biết ngẩn người giương mắt nhìn. Tuy nói Daniel vừa nuốt chính là một viên ngọc, nhưng ngược lại Tiêu Thần xem ra càng giống một món thập cẩm, trong này có người, có thú, có cây cối, có dòng sông. Cái Daniel ăn càng giống như cả một thế giới, cả một địa cầu. Toàn thân Daniel bây giờ hiện ra một màu xanh da trời, tựa như biển rộng, càng giống một người nước trong suốt

- Lão đại, chúng ta phen này trúng quả lớn rồi.

Daniel cười ha hả nói. Cái miệng há đến nỗi Tiêu Thần không thấy được cái miệng của gã ta. Lúc Daniel nói cả thân hình giống như một khối nước, chỉ có điều hình dạng của khối nước này là hình dáng của con người, nhìn qua trông vô cùng kỳ quái.

Tiêu Thần mắng to:

- Cuối cùng là chuyện xui xẻo gì vậy. Mau nói cho ông rõ, nếu như không cho ông một lời giải thích hợp lý, đợi sau khi ngươi đi ra ông sẽ thiến ngươi.

Bạn học Tiêu Thần bây giờ rất tức giận. Lúc đầu định đi tắm gội cho mát, tiện thể quay lại căn phòng sát vách xem hai con gái có đắp chăn kín không, có mặc quần áo đầy đủ không. Dù sao hôm nay vừa mới thu nạp chị Tử Y người ta, cũng phải tỏ chút quan tâm, nhưng cứ đúng lúc thằng cha này tỉnh lại, ngươi tỉnh lại thì tỉnh lại đi, còn lấy bảo bối Cảm Ứng Châu của ông ăn mất.

Chú có thể nhịn, Thím không thể nhịn. Thím nếu muốn nhịn thì ông Tiêu tuyệt đối không nhịn được.

Daniel cười ha ha, Tiêu Thần lúc này cũng không thấy được cái miệng của gã ở đâu, chỉ là nghe gã cười nói:

- Lão Đại đừng nóng giận hãy từ từ nghe tiểu đệ nói đã.

- Nói nhanh đi, làm ra như vậy, đặt điều muốn tìm đường chết hả. Tiêu Thần khó chịu la lên một tiếng, định đi ra cửa, đến phòng tắm, vừa tắm vừa nghe Daniel giải thích.

Dẫn Linh Châu lấy linh khí của trời đất để dẫn nhập vào trong nó tự thành một thế giới.

Nói cách khác, trên thực tế bên trong của Dẫn Linh Châu này cũng là có một thế giới.

Đây cũng chính là nguyên nhân Tiêu Thần từ trong chỗ hổng nhìn thấy được có người, có cây, có cuộc sống trong Dẫn Linh Châu, thế giới bên trong của Dẫn Linh Châu phải dựa vào linh khí bên ngoài của Dẫn Linh Châu phụ trợ. Cho nên Dẫn Linh Châu lại bị Chú Phùng kia gọi là Cảm Ứng Châu Tụ Linh. Trước đây Tiêu Thần cảm nhận bên trong Dẫn Linh Châu có lực âm cực mạnh. Thực tế chính là từ trong thế giới của Dẫn Linh Châu tràn ra.

Mặc dù nói trong Dẫn Linh Châu có một thế giới khác. Nhưng cái thế giới kia ngược lại không tồn tại thật sự, khác với tinh cầu trái đất này. Cái này nếu nói tỉ mỉ thì cũng khá phức tạp. Nói trắng ra là, thế giới bên trong Dẫn Linh Châu chuyên dùng để chứa đựng linh khí mà Dẫn Linh Châu hấp thu được từ bên ngoài. Dẫn Linh Châu thực tế chính là một cái nhà kho lớn, một cái kho lớn chứa đựng linh khí của trời đất.

Sở dĩ Daniel nuốt Dẫn Linh Châu vào bụng, là đem thế giới bên trong Dẫn Linh Châu dẫn vào trong Tử Long Đan. Lúc đầu Tử Long Đan chính là một bửu bối quý. Nó có thể giúp cho Tiêu Thần tự hấp thu linh khí của trời đất.



Và thông qua việc Daniel hấp thu linh khí trời đất để luyện và chuyển hóa thành chân khí cầm long. Tử Long Đan mặc dù rất hữu dụng nhưng cũng có những khuyến điểm hiện rõ. Bởi vì nó lấy Tiêu Thần làm trung tâm, hấp thu linh khí của trời đất xung quanh, nhưng phạm vi của nó có hạn, nhiều nhất cũng là có thể hấp thu được linh khí trong phạm vi trăm mét vuông.

- Theo như ngươi nói, như vậy chúng ta sau này chẳng phải là có thể dựa vào thế giới bên trong của Dẫn Linh Châu để hấp thu trực tiếp linh khí của trời đất sao?

Nghe xong phân tích của Daniel, Tiêu Thần cũng cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Daniel nói:

- Ừ, sỡ dĩ em nuốt mất Dẫn Linh Châu là do sợ chủ nhân của nó tìm ra. Thường thì những linh vật của trời đất như vầy đều có chủ nhân, nhưng em là một Thủ hộ thú, huyến mạch của em có thần thức, cùng với Lão Đại có sự rằng buột với nhau, em nuốt Dẫn Linh Châu, chủ nhân của Dẫn Linh Châu sẽ không thể tìm ra nó ở đâu. Hơn nữa em cảm nhận mơ hồ được cái thế giới bên trong Dẫn Linh Châu cất giấu một hơi thở âm tính kinh trời. Nếu chúng ta có thể dùng Tử Long Đan đem toàn bộ hơi thở kia kết hợp với Cầm long chân khí, thì có thể làm thành nửa âm nửa dương, đến lúc đó thì có thể tấn công trực tiếp Đoạn thể tầng chín.

- Đoạn thể tầng chín?

Tiêu Thần cảm thấy vui mừng trong bụng.

Thời gian tập luyện cầm long cũng được hơn nửa năm rồi. Tiêu Thần biết rõ bốn chữ này có ý nghĩa quan trọng như thế nào. Một khi đạt đến đoạn thể tầng chín, thì cơ thể sẽ đao thương bất nhập, pháp thuật bất thương, thân thể đạt đến vĩnh sinh bất diệt.

Nếu tiếp tục tôi tâm đến thượng tầng, như vậy bản thân sẽ thoát ra ngoài ngũ hành, thoát khỏi quản chế luân hồi, làm cho thực lực đang có trở thành đầu sỏ vũ trụ, tiếu ngạo vũ trụ thực sự.

- Coi như không thể lấy hơi thở kia chiếm làm đã có, dựa vào thế giới trong Dẫn Linh Châu, linh khí trời đất vô biên kia cùng với độ khôi phục linh khí của nó, chúng ta cũng thu được lợi lớn, độ tu hành của Cầm long quyết cũng tăng mấy lần so với lúc trước!

Daniel tràn đầy tự tin nói.

Daniel trước kia chỉ là tay cầm đầu một nhóm tiểu yêu. Giống loại bảo bối này chỉ có những Đại Ma Vương hoặc Chiến Tướng cấp vũ trụ mới có. Gã đã có may mắn thấy được một Đại Ma Vương mang theo loại ngọc này trong một đại yến mấy ngàn năm trước, nếu không hôm nay gã cũng nhận không ra Dẫn Linh Châu này.

Tiêu Thần cười ha hả nói:

- Xem ra nhân phẩm của ông cũng rất tốt, thu được một tiểu đệ làm được việc, còn tặng cho ông một bảo bối đáng quý như vậy, thậm chí so với Tử Long Đan còn quý hơn. Xem ra phẩm chất con người là quyết định tất cả!

Phẩm chất con người quyết định tất cả, xem ra lời nói này không sai, may mà Daniel nhanh chóng nuốt Dẫn Linh Châu đó, nếu không Tiêu Thần sẽ gặp rắc rối to.

- Ưm, Dẫn Linh Châu của ta làm sao không có động tĩnh gì vậy?

Ở một nơi nào đó không biết tên trên tinh cầu, một vị cự thần cao tới trăm mét mở to mắt màu máu đỏ, qua mấy ngày nữa, ông ta sẽ cảm ứng biết được vị trí của Dẫn Linh Châu của mình bị mất, lại đúng lúc này đứt liên hệ. Ông ta không khỏi nổi giận, gầm lên một tiếng:

- Ai đã lấy Dẫn Linh Châu của ta, đừng để ta bắt được, nếu không nhất định ta sẽ giết chết ngươi!



Lại sang một ngày mới, Tiêu Thần đi đến Lục Trung (trung học số 6) Lĩnh Hải gặp mặt Cao Thi Nhu nói việc phải đi ra ngoài để làm nhiệm vụ, sau khi từ lần trước ở trong bệnh viện Tiêu Thần cùng Cao Thi Nhu nói rõ thân phận môn thần Hoa hạ, Cao Thi Nhu càng gắn chặt Tiêu Thần hơn trước, vừa nghe Tiêu Thần có thể đi hai tháng, cô ta đã vội đến độ thiếu chút nữa là khóc

Trên bãi cỏ sạch trong Lục Trung Lĩnh Hải, Tiêu Thần và Cao Thi Nhu cùng ôm nhau, Cao Thi Nhu dựa trên đùi của Tiêu Thần.

- Tiêu Thần anh dẫn em đi cùng được không?

Cao Thi Nhu chợt cất giọng, cũng giống như lời của Mễ Kỳ Á nói với Tiêu Thần.

Tiêu Thần lắc đầu cười gượng nói:



- Như vậy làm sao được chứ, anh đi là làm nhiệm vụ, dẫn theo em sẽ không tiện.

Cao Thi Nhu suy cho cùng cũng chỉ là một cô gái bình thường, không biết võ thuật, cũng không biết dùng súng, mang theo cô ta đi cũng chẳng như mang theo Mễ Kỳ Á sao, nếu cô ta bị thương hay bị làm sao chắc Tiêu Thần sẽ vô cùng đau lòng.

- Nhưng, nhưng em không an tâm, em muốn cùng đi với anh.

Cao Thi Nhu đôi mắt đỏ hoe như muốn khóc

Tiêu Thần tha thiết ôm cô vào lòng an ủi:

- Yên tâm đi, nhiệm vụ lần này không có gì nguy hiểm đâu, anh chỉ là đi điều tra, chủ yếu là hơi mất thời gian mà thôi. Chỉ cần xong việc, anh sẽ lập tức trở về gặp em được không?

- Anh lần trước cũng nói như vậy, anh cũng nói là đi một thời gian ngắn, kết quả là đi đúng 3 tháng!

Cao Thi Nhu ngẩng đầu trừng mắt nhìn Tiêu Thần.

Trước đây, trong kỳ nghỉ hè Tiêu Thần đi ám sát Vương Thiết Lâm, cũng nói với Cao Thi Nhu như vậy. Nói là chỉ đi một tháng rồi về, nhưng đợi đến lúc quay về, học kỳ mới đã bắt đầu được hơn một tháng rồi.

Tiêu Thần nhẹ nhàng hôn Cao Thi Nhu rồi mỉm cười nói:

- Ngoan nào, lần này anh thực sự là không tiện mang em đi theo, đợi sau này nếu công việc thư thả một chút anh sẽ dẫn em đi, chúng ta cùng đi du ngoạn một chuyến.

- Thật không? Có thể đi nước F được không?

Cao Thi Nhu hỏi một cách vui sướng, nước F nghe nói là một nước rất lãng mạn, Cao Thi Nhu vẫn luôn muốn đi. Nhưng cứ không có cơ hội.

Tiêu Thần ngẩng người liền cười:

- Vậy kỳ nghỉ đông năm nay chúng ta đi nước F, tiện thể đi một lượt qua một số nước Châu Âu, dù sao nước bên đó nhỏ, nằm cạnh cũng không xa.

- Ông xã muôn năm!

Nghe được tin này Cao Thi Nhu cũng hứng khởi lên, nước mắt cũng đã ngừng rơi.

Thật ra không phải là cô ta sính ngoại mà đây là thiên tính của người con gái, cũng giống như thiên tính của người phụ nữ đối với kim cương. Mỗi một người con gái đều muốn được người yêu của mình lãng mạn một chút. Mỗi một người con gái đều muốn người đàn ông mình yêu có thể dẫn mình đi du lịch khắp nơi, lưu lại những dấu vết của tình yêu, Cao Thi Nhu cũng không phải ngoại lệ.

- Đúng rồi, anh còn một tin tốt muốn nói với em.

Tiêu Thần nhẹ nhàng vỗ về người đẹp với ánh mắt đầy tình cảm của người đàn ông.

Cao Thi Nhu vui vẻ hỏi:

- Còn có tin vui gì nữa đây?

Tiêu Thần ra vẻ bí mật cười ha hả nói:

- Sau khi hoàn thành nhiệm vụ lần này xong, quốc gia sẽ cho anh một phần thưởng, điều kiện đầu tiên anh yêu cầu đó chính là 5 vị trí trường đại học.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook