Chương 231: Nữ hoàng lấy chồng rồi?
Thân Vương
24/09/2013
- Cái gì mà nữ hoàng Hắc Liên?
Tiêu Thần nhíu mày, kiểu xưng hô có chút quen quen, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra.
Từ mặt tên chữ, thì cái tên này nghe khá hống hách, nhưng hai chữ Hắc Liên, nghe hơi có hương vị của sự âm trầm và tàn ác.
- Tôi là tổng lãnh đạo tổ chức Hắc Liên, người ta gọi là vợ của bệ hạ Hắc Liên, nữ hoàng Hắc Liên.
Khi nói lời này, ánh mắt của Elizabeth hiện lên một tia u oán, tia u oán này bị Tiêu Thần phát hiện ra.
- Vợ?
Chẳng biết tại sao, Tiêu Thần lại cảm giác bị giằng xé một chút.
Không thể tưởng tượng được một người phụ nữ giống thánh nữ ở phương Tây lại lấy chồng rồi, hơn nữa lại gả cho tên cầm đầu của một tổ chức sát thủ, nhưng liên tưởng đến thì cô ta cũng là thân phận sát thủ, thì cũng không cảm thấy kì quái, hai vợ chồng hợp tác tổ chức sát thủ, cũng hợp tình hợp lí.
- Không ngờ cô đã lấy chồng rồi?
Tiêu Thần vẫn không dám tin, hắn bỏ tay Elizabeth ra, thân mình có chút mệt mỏi nằm trên người Elizabeth.
Elizabeth cũng có cùng cảm giác, cũng không hạ thủ công kích Tiêu Thần, cứ để hắn nằm vậy trên người mình, cho dù động vào nơi cấm địa của cô, cũng chẳng sao cả.
- Ba năm trước tôi đã lấy chồng rồi, bệ hạ Hắc Liên là một người rất tốt, đối xử với tôi rất tốt.
Elizabeth khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch, cô có thể cảm giác được cảm giác ưu thương của người đàn ông nước Cộng Hòa đang nằm trên người mình.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Thần khẽ gắt một tiếng, bắn khỏi người Elizabeth, vừa mới áp chế cô ta, đã khiến chiếc khăn tắm trên người cô rơi xuống, Tiêu Thần cũng không đùa giỡn cô cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô, nói:
- Bất luận cô là người thế nào, tôi chỉ nói cho cô biết, Long Công Mộ Chí Minh Bài kia, là văn vật quan trọng của chúng tôi, nếu như tổ chức của cô tiếp tục quấy rối Tần giáo sư, tôi sẽ không bàng quang đứng nhìn đâu.
Sau khi cởi áo khoác, Tiêu Thần trên người chỉ còn một cái áo mỏng, trong tiết trời lạnh thấu xương này thì có chút hơi phong phanh, hắn nhìn nhìn nữ hoàng da trắng Elizabeth vẫn còn nằm ngang trên sofa, không biết thế nào, hắn lại cảm giác bị tổn thương, ném một câu:
- Hi vọng chúng ta về sau sẽ không trở thành đối địch!
Xong rồi quay người rời khỏi.
- Hắn rốt cục là ai?
Elizabeth nằm trên sofa, lấy chiếc áo khoác của Tiêu Thần quấn quanh người, thật ấm áp, nhưng khóe mắt của cô lại lộ ra hai hàng nước mắt.
- Chó chết, cỏ rác! Không ngờ lấy chồng rồi!
Đây là câu nói đầu tiên mà Diệp Mặc vừa ra khỏi phòng liền nói, nắm chặt lấy nắm đấm của mình, hắn thật sự hận không thể đi xem xem cái người gọi là bệ hạ Hắc Liên, muốn đọ sức mạnh với gã thật, gã cũng đừng có hi vọng gì.
Tiêu Thần cũng không biết mình bị thần kinh gì nữa, Elizabeth người ta cũng không phải là người của hắn, đến bạn bè cũng không phải, chỉ vì Long Công Mộ Chí Minh Bài, thậm chí lại trở thành đối địch. Nếu là kẻ thù, vậy thì người ta kết hôn hay không cũng có liên quan gì đến hắn!
Ra khỏi phòng của Elizabeth, Tiêu Thần có chút mờ mịt, không biết bây giờ nên đi đâu đây, bây giờ cũng đã mười giờ tối rồi, ngày mai lại còn phải lẻn vào Long Đằng sơn trang nữa, ngẫm nghĩ hay là tìm một chỗ ngủ một giấc, nhưng vừa mới mở túi tiền ra, Tiêu Thần mới phát hiện, vừa nãy mười tờ tiền giá trăm tệ mình đã chuẩn bị sẵn, để vào túi áo khoác, Tiêu Thần cũng không muốn lại bước vào lấy cái áo khoác trên người nữ hoàng kia nữa.
Trên người một đồng cũng không có, Tiêu Thần không còn cách nào, đành phải lấy điện thoại ra, gọi điện cho Đỗ Tiểu Quyên.
- Anh Tiêu, chào anh, có chuyện gì cần tôi giúp sao?
Giọng nói của Đỗ Tiểu Quyền trong điện thoại cũng rất tài trí, vừa nhìn liền biết là có năng lực, rất mẫn cán. Tiêu Thần là sát thủ cô cũng biết, sát thủ thì bình thường không dài dòng, tìm đến mình ắt là có chuyện.
- Ha ha, tôi muốn phiền cô mang chút tiền đến đây, hôm nay tôi ra ngoài quên mang theo tiền.
Tiêu Thần có chút ngại ngùng nói, mình dù gì cũng là xuất thân nhà giàu có, bây giờ trên người lại không có một đồng nào, chỗ để ở cũng không có.
- Được, anh Tiêu ở chỗ nào, tôi lập tức tới ngay!
Đỗ Tiểu Quyên rõ ràng rất ngạc nhiên.
- Ở khách sạn Quanh Huy!
Tiêu Thần nói.
- Được, anh chờ tôi 30 phút!
Đỗ Tiểu Quyên cúp điện thoại, lập tức rời khỏi nhà, lên xe hướng về phía đó chạy.
Nếu xong chuyện tiền bạc rồi, buổi tối Tiêu Thần cũng không có chuyện gì cần làm, ngồi xuống ghế ở đại sảnh của khách sạn Quang Huy. Khách sạn Quang Huy này là một khách sạn năm sao, tầng một có một khu sofa riêng biệt, Tiêu Thần vừa mới ngồi xuống, một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp lập tức bước đến.
- Tiên sinh, chào anh, xin hỏi anh cần uống chút gì không?
Nữ nhân viên phục vụ này cũng không tệ, nửa khom người mỉm cười hỏi Tiêu Thần.
- Cho tôi một cốc nước lọc đi, cám ơn.
Tiêu Thần dịu dàng mỉm cười, suýt chút nữa bị em này làm cho mê mẩn rồi, trong lòng thầm nghĩ, không tồi nhỉ, trong đại sảnh này còn được cho uống nước.
- Được, anh chờ chút.
Nữ nhân viên phục vụ nháy mắt với Tiêu Thần, trong lòng nghĩ, anh chàng đẹp trai này đúng là biết thưởng thức! Anh nhìn mấy vị đàn ông ngồi phía bên kia trời lạnh như này còn uống bia lạnh, đồ uống lạnh, còn anh chàng đẹp trai này thì lại uống chút nước lọc.
Thấy bạn học Tiêu Thần càng trưởng thành càng đẹp trai, hơn nữa trời lạnh như này cũng mặc không nhiều, áo thì có một cái áo mỏng, đường cong cơ thể hiện ra mồn một, vừa nhìn liền biết được là một người đàn ông nhiều tiền, phục vụ một khách hàng như vậy, cô vui nhất rồi, không chừng năm nay còn có thể mang chú rễ vàng về cho mẹ già.
Mấy phút đồng hồ sau, nhân viên phục vụ bưng một cốc nước nóng đến bên người Tiêu Thần, dịu dàng cười nói:
- Tiên sinh, nước của anh đây.
- Cám ơn, bà chị xinh đẹp.
Tiêu Thần hiểu ý trả lời, giơ tay ra đón lấy cốc nước ấm, lập tức hơi ấm từ bàn tay truyền ra khắp cơ thể, bây giờ trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đúng là có chút lạnh.
- Em cứ nói đùa, chị làm gì được đẹp như em nói.
Nữ nhân viên phục vụ được Tiêu Thần nịnh hót, trong lòng cũng có cảm tình hơn, nhìn bốn phía, nhân viên phục vụ và bảo vệ còn chưa chú ý đến bên này, cô cũng can đảm ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thần.
- Ah ha, tôi thấy chị xinh mà.
Tiêu Thần chính là một tên không tim gan, không ngờ khen con gái như vậy, rất ấm áp, trong đó cũng có chút ý tứ.
- Em nói chuyện đúng là biết lấy lòng người khác, nghe giọng của em, chắc là không phải là người bản địa?
Nữ nhân viên phục vụ cười rung hết cả người, cô muốn tìm một người đàn ông ngoại xứ, cô từ khi sinh ra đã không thích cuộc sống ở nơi này, lại còn là một cuộc sống vô vị
Tiêu Thần nhíu mày, kiểu xưng hô có chút quen quen, nhưng hắn nhất thời không nhớ ra.
Từ mặt tên chữ, thì cái tên này nghe khá hống hách, nhưng hai chữ Hắc Liên, nghe hơi có hương vị của sự âm trầm và tàn ác.
- Tôi là tổng lãnh đạo tổ chức Hắc Liên, người ta gọi là vợ của bệ hạ Hắc Liên, nữ hoàng Hắc Liên.
Khi nói lời này, ánh mắt của Elizabeth hiện lên một tia u oán, tia u oán này bị Tiêu Thần phát hiện ra.
- Vợ?
Chẳng biết tại sao, Tiêu Thần lại cảm giác bị giằng xé một chút.
Không thể tưởng tượng được một người phụ nữ giống thánh nữ ở phương Tây lại lấy chồng rồi, hơn nữa lại gả cho tên cầm đầu của một tổ chức sát thủ, nhưng liên tưởng đến thì cô ta cũng là thân phận sát thủ, thì cũng không cảm thấy kì quái, hai vợ chồng hợp tác tổ chức sát thủ, cũng hợp tình hợp lí.
- Không ngờ cô đã lấy chồng rồi?
Tiêu Thần vẫn không dám tin, hắn bỏ tay Elizabeth ra, thân mình có chút mệt mỏi nằm trên người Elizabeth.
Elizabeth cũng có cùng cảm giác, cũng không hạ thủ công kích Tiêu Thần, cứ để hắn nằm vậy trên người mình, cho dù động vào nơi cấm địa của cô, cũng chẳng sao cả.
- Ba năm trước tôi đã lấy chồng rồi, bệ hạ Hắc Liên là một người rất tốt, đối xử với tôi rất tốt.
Elizabeth khuôn mặt xinh đẹp có chút trắng bệch, cô có thể cảm giác được cảm giác ưu thương của người đàn ông nước Cộng Hòa đang nằm trên người mình.
- Vậy thì tốt.
Tiêu Thần khẽ gắt một tiếng, bắn khỏi người Elizabeth, vừa mới áp chế cô ta, đã khiến chiếc khăn tắm trên người cô rơi xuống, Tiêu Thần cũng không đùa giỡn cô cởi áo khoác của mình ra, đắp lên người cô, nói:
- Bất luận cô là người thế nào, tôi chỉ nói cho cô biết, Long Công Mộ Chí Minh Bài kia, là văn vật quan trọng của chúng tôi, nếu như tổ chức của cô tiếp tục quấy rối Tần giáo sư, tôi sẽ không bàng quang đứng nhìn đâu.
Sau khi cởi áo khoác, Tiêu Thần trên người chỉ còn một cái áo mỏng, trong tiết trời lạnh thấu xương này thì có chút hơi phong phanh, hắn nhìn nhìn nữ hoàng da trắng Elizabeth vẫn còn nằm ngang trên sofa, không biết thế nào, hắn lại cảm giác bị tổn thương, ném một câu:
- Hi vọng chúng ta về sau sẽ không trở thành đối địch!
Xong rồi quay người rời khỏi.
- Hắn rốt cục là ai?
Elizabeth nằm trên sofa, lấy chiếc áo khoác của Tiêu Thần quấn quanh người, thật ấm áp, nhưng khóe mắt của cô lại lộ ra hai hàng nước mắt.
- Chó chết, cỏ rác! Không ngờ lấy chồng rồi!
Đây là câu nói đầu tiên mà Diệp Mặc vừa ra khỏi phòng liền nói, nắm chặt lấy nắm đấm của mình, hắn thật sự hận không thể đi xem xem cái người gọi là bệ hạ Hắc Liên, muốn đọ sức mạnh với gã thật, gã cũng đừng có hi vọng gì.
Tiêu Thần cũng không biết mình bị thần kinh gì nữa, Elizabeth người ta cũng không phải là người của hắn, đến bạn bè cũng không phải, chỉ vì Long Công Mộ Chí Minh Bài, thậm chí lại trở thành đối địch. Nếu là kẻ thù, vậy thì người ta kết hôn hay không cũng có liên quan gì đến hắn!
Ra khỏi phòng của Elizabeth, Tiêu Thần có chút mờ mịt, không biết bây giờ nên đi đâu đây, bây giờ cũng đã mười giờ tối rồi, ngày mai lại còn phải lẻn vào Long Đằng sơn trang nữa, ngẫm nghĩ hay là tìm một chỗ ngủ một giấc, nhưng vừa mới mở túi tiền ra, Tiêu Thần mới phát hiện, vừa nãy mười tờ tiền giá trăm tệ mình đã chuẩn bị sẵn, để vào túi áo khoác, Tiêu Thần cũng không muốn lại bước vào lấy cái áo khoác trên người nữ hoàng kia nữa.
Trên người một đồng cũng không có, Tiêu Thần không còn cách nào, đành phải lấy điện thoại ra, gọi điện cho Đỗ Tiểu Quyên.
- Anh Tiêu, chào anh, có chuyện gì cần tôi giúp sao?
Giọng nói của Đỗ Tiểu Quyền trong điện thoại cũng rất tài trí, vừa nhìn liền biết là có năng lực, rất mẫn cán. Tiêu Thần là sát thủ cô cũng biết, sát thủ thì bình thường không dài dòng, tìm đến mình ắt là có chuyện.
- Ha ha, tôi muốn phiền cô mang chút tiền đến đây, hôm nay tôi ra ngoài quên mang theo tiền.
Tiêu Thần có chút ngại ngùng nói, mình dù gì cũng là xuất thân nhà giàu có, bây giờ trên người lại không có một đồng nào, chỗ để ở cũng không có.
- Được, anh Tiêu ở chỗ nào, tôi lập tức tới ngay!
Đỗ Tiểu Quyên rõ ràng rất ngạc nhiên.
- Ở khách sạn Quanh Huy!
Tiêu Thần nói.
- Được, anh chờ tôi 30 phút!
Đỗ Tiểu Quyên cúp điện thoại, lập tức rời khỏi nhà, lên xe hướng về phía đó chạy.
Nếu xong chuyện tiền bạc rồi, buổi tối Tiêu Thần cũng không có chuyện gì cần làm, ngồi xuống ghế ở đại sảnh của khách sạn Quang Huy. Khách sạn Quang Huy này là một khách sạn năm sao, tầng một có một khu sofa riêng biệt, Tiêu Thần vừa mới ngồi xuống, một nữ nhân viên phục vụ xinh đẹp lập tức bước đến.
- Tiên sinh, chào anh, xin hỏi anh cần uống chút gì không?
Nữ nhân viên phục vụ này cũng không tệ, nửa khom người mỉm cười hỏi Tiêu Thần.
- Cho tôi một cốc nước lọc đi, cám ơn.
Tiêu Thần dịu dàng mỉm cười, suýt chút nữa bị em này làm cho mê mẩn rồi, trong lòng thầm nghĩ, không tồi nhỉ, trong đại sảnh này còn được cho uống nước.
- Được, anh chờ chút.
Nữ nhân viên phục vụ nháy mắt với Tiêu Thần, trong lòng nghĩ, anh chàng đẹp trai này đúng là biết thưởng thức! Anh nhìn mấy vị đàn ông ngồi phía bên kia trời lạnh như này còn uống bia lạnh, đồ uống lạnh, còn anh chàng đẹp trai này thì lại uống chút nước lọc.
Thấy bạn học Tiêu Thần càng trưởng thành càng đẹp trai, hơn nữa trời lạnh như này cũng mặc không nhiều, áo thì có một cái áo mỏng, đường cong cơ thể hiện ra mồn một, vừa nhìn liền biết được là một người đàn ông nhiều tiền, phục vụ một khách hàng như vậy, cô vui nhất rồi, không chừng năm nay còn có thể mang chú rễ vàng về cho mẹ già.
Mấy phút đồng hồ sau, nhân viên phục vụ bưng một cốc nước nóng đến bên người Tiêu Thần, dịu dàng cười nói:
- Tiên sinh, nước của anh đây.
- Cám ơn, bà chị xinh đẹp.
Tiêu Thần hiểu ý trả lời, giơ tay ra đón lấy cốc nước ấm, lập tức hơi ấm từ bàn tay truyền ra khắp cơ thể, bây giờ trên người chỉ mặc một chiếc áo mỏng, đúng là có chút lạnh.
- Em cứ nói đùa, chị làm gì được đẹp như em nói.
Nữ nhân viên phục vụ được Tiêu Thần nịnh hót, trong lòng cũng có cảm tình hơn, nhìn bốn phía, nhân viên phục vụ và bảo vệ còn chưa chú ý đến bên này, cô cũng can đảm ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thần.
- Ah ha, tôi thấy chị xinh mà.
Tiêu Thần chính là một tên không tim gan, không ngờ khen con gái như vậy, rất ấm áp, trong đó cũng có chút ý tứ.
- Em nói chuyện đúng là biết lấy lòng người khác, nghe giọng của em, chắc là không phải là người bản địa?
Nữ nhân viên phục vụ cười rung hết cả người, cô muốn tìm một người đàn ông ngoại xứ, cô từ khi sinh ra đã không thích cuộc sống ở nơi này, lại còn là một cuộc sống vô vị
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.