Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 128: Ông đây là Tiêu Đại Pháo

Thân Vương

18/09/2013

Tiêu Thần không xem mình là người ngoài thế nên lúc này hắn nắm lấy tay Hinh Nhi, hơn nữa thái độ giống như đã coi cô bé là con gái mình.

Đáng thương cho tên mập Trầm Tiểu Đông, vừa mới bị Chu Tiểu Hà cầm ghế dài đập cho một cái, bây giờ chuẩn bị đón nhận cơn giận của Tiêu Thần. Bốn tên nam sinh lưu manh đem Trầm Tiểu Đông đặt ở giữa bãi cỏ ven đường, còn bọn chúng thì nằm vây quanh. Cả năm tên nằm thảnh thơi ngắm bầu trời đêm trăng sao lung linh.

- Chính là bọn chúng!

Chu Tiểu Hà dẫn mọi người ra đến đường vào trường học, thấy năm tên Trầm Tiểu Đông đang nằm trên bãi cỏ tức thì cơn giận lại nổi lên.

- Hừ, mấy tên đáng chết này.

Vừa rồi nghe Chu Tiểu Hà kể lại toàn bộ quá trình đánh nhau, Tiêu Thần lúc này đùng đùng nổi giận. Nhìn thấy thủ phạm đang thảnh thơi nghỉ ngơi ngồi ngắm sao trời thì lửa giận càng bốc cao, vội buông tay Hinh Nhi ra rồi vọt tới.

- Bầu trời sao đẹp quá!

Bộ mặt đang bị thương sưng vù, nhưng bạn học Trầm Tiểu Đông của chúng ta vẫn có tâm trạng ngắm bầu trời đêm đầy thi ý, cảm xúc lai láng thốt lên một câu ca ngợi như vậy. Thế nhưng kết quả là đột nhiên gã nhận lấy một cái tát thật kêu.

- Bốp! Bốp!

- Chát! Chát.

- A, tên nhãi ranh nào dám đánh tao!

Mấy tên nhóc lưu manh không kịp có phản ứng gì, mỗi người ăn hai cái tát của Tiêu Thần. Nhất là bộ mặt tràn đầy ý thơ của Trầm Tiểu Đông, vừa bị ăn cả cái ghế dài, bây giờ bị lại bị Tiêu Thần tát cho hai cái, không khác gì bị người xát thêm muối vào vết thương cũ. Hắn kêu gào thảm thiết như heo bị chọc tiết. Cũng may là Tiêu Thần vẫn khống chế lực đạo vừa phải, nếu không thì mấy tên nhãi lưu manh miệng còn hôi sữa này sao có thể chịu nổi một cái tát toàn lực của Tiêu Thần.

- Ông mày là Tiêu Đại Pháo đây!

Tiêu Thần nhổ vào mặt Trầm Tiểu Đông một bãi nước bọt rồi tiện thể đá thêm một cước vào bụng hắn.

- Người anh em, người anh em! Mau dừng tay!

Người bảo vệ trung niên cũng đuổi kịp Tiêu Thần, thấy Tiêu Thần xuất thủ tàn nhẫn như vậy, sợ rằng sẽ gây ra chuyện lớn nên vội vàng tiến đến can ngăn Tiêu Thần.

Tiểu Hà cùng Hinh Nhi đứng ở bên đường nhìn thấy hết tất cả mọi thứ từ đầu tới cuối. Trong mắt Tiểu Hà tràn ngập sự sùng bái đối với Tiêu Thần. Chú Tiêu này rõ ràng rất hợp với kiểu đàn ông mà cô bé thích, vừa đẹp trai, vừa hào hiệp. Ánh mắt Hinh Nhi thì có chút phức tạp. Lúc này cô bé đang rất cảm động, không ngờ vị ca ca này nghe được tin mình bị bắt nạt lại tức giận đến vậy, vội vã đi báo thù cho mình nhưng nàng cũng đang rất do dự. Vị ca ca này tuổi còn rất trẻ, có quan hệ rất tốt với mẹ nàng nhưng sao hôm nay chỉ có hắn đi đón nàng tan học? Mẹ nàng tại sao không đến? Thật ra mẹ mình cùng hắn có quan hệ như thế nào?

Ực! Tiểu La Lỵ lắc lắc đầu, không muốn nghĩ tiếp nữa.

- Hừ! Hôm nay nếu không có vị đại ca bảo vệ này thì ta phải đem đám súc sinh này chặt làm tám khúc mới hả dạ.

Tiêu Thần cũng không hạ thủ tàn nhẫn quá, dù sao bọn chúng cũng mới chỉ là học sinh cấp hai, đánh đập chúng cũng chẳng phải sự tình vinh quang gì, chỉ cần mắng vài câu, đánh vài cái cảnh cáo thôi được rồi.



- Xem ra phải tìm cho Hinh Nhi một trường học khác, trường này quá nhiều lưu manh càn quấy! Mới chỉ là bọn học sinh cấp hai thôi đã thế này rồi thì không biết sau này ra ngoài xã hội sẽ ra sao?

Tiêu Thần thầm nghĩ, đi tới bên cạnh Hinh Nhi, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, nói:

- Hinh Nhi, nếu sau này có ai bắt nạt em thì cứ bảo anh.

Hinh Nhi thấy lạ nhưng vẫn gật đầu. Tiêu Thần quay sang cười nói với Tiểu Hà:

- Tiểu Hà, hôm nay cháu biểu hiện rất thần dũng, tối nay chú Tiêu mời cháu cùng Hinh Nhi đi ăn tối nhé.

- Oh, hoan hô!

Tiểu Hà hưng phấn kêu lên, cô gái nhỏ tiến đến vội vàng khoác tay Tiêu Thần, ăn chút đậu hũ.

Năm tên tiểu cầm thú quỳ rạp trên mặt đất nãy giờ đau quá không kêu được tiếng nào, chỉ có Trầm Tiểu Đông cố nhịn đâu, vừa thống khổ vừa mở miệng hăm dọa.

- Mẹ kiếp, tao mặc kệ mày là thằng Đại pháo hay Tiểu Pháo! đợi lát nữa ba của tao đến đây, nhất định sẽ đem mày ra lột da.

- Ba của mày ư? Hừ!

Tiêu Thần cười lạnh.

- Ba của mày dù có là con heo ở chuồng nhảy ra cắn người thì tao cũng không sợ đâu.

- Ha ha ha.

Tiểu Hà nghe thế liền ôm bụng cười lăn lộn rồi hướng đến Trầm Tiểu Đông quát.

- Đừng nói là heo, dù cha ngươi là chó săn thì cũng bị chú Đại pháo của chúng ta bắn tan xác thôi.

- Chà!

Tiểu hà vừa nói ra những lời này, Tiêu Thần liền ném cho nàng một ánh mắt thưởng thức, không ngờ nàng béo này ngôn từ sắc bén như vậy, rất hợp với mình.

- Hừ! Các ngươi cứ cười đi, ba ta sắp tới rồi, có khí phách thì đừng chạy.

Trầm Tiểu Đông mặc dù rất đau nhưng nghĩ đến ông bố đầy quyền lực của mình thì tức thời hắn lại can đảm hơn không ít, vẫn cố gân cổ lên mắng chửi.



- Ngươi là người nhà của Trầm Đại Sơn?

Người bảo vệ trung niên đi vòng quanh Trầm Tiểu Đông một lượt, càng nhìn kỹ thì càng thấy quen thuộc.

- Biết ta là tốt rồi! Tên Đại pháo kia, tao khuyên mày tốt nhất nên biến đi ngay lập tức, đừng để ba ta đến lại sợ đến mức són ra quần! Còn con đàn bà béo kia, mày chuyển trường nhanh lên một chút, nếu không vài ngày nữa tao sẽ gọi một đám đến luân phiên hiếp chết ngươi. Về phần Hinh Nhi, tốt nhất là ngay ngày mai mang đến tận cửa cho ta, ta sẽ từ từ hưởng thụ. Ha ha.

Trầm Tiểu Đông trình độ tự sướng đã đến đỉnh cao, thậm chí buông cả hai tay đang ôm lấy mặt mà cười thật lớn. Mặc dù đang đau tới mức không mở nổi được mắt như trong đầu vẫn nổi lên ý định dâm ta với Hinh Nhi.

- Bốp!

Trầm Tiểu Đông vẫn đang còn tự sướng chưa đã, lại bị ăn một cái tát, trên mặt mơ hồ một dấu tay máu, ngao ngao kêu ầm lên.

- Mẹ kiếp! Đợi ba ta đến, nhất định giết hết các ngưoi! Giết hết các ngươi.

- Bà mày chống mắt xem mày gọi tới đồ chết bằm nào?

Tiểu Hà hùng hổ thuận thế cho Trầm Tiểu Đông thêm một cước lên mặt. Trầm Tiểu Đông hôm nay đúng là ăn đủ, ôm mặt nằm lăn lộn trên mặt đất.

- Đến đây Tiểu Hà, chúng ta cùng vỗ tay nào!

Tiêu Thần rất thưởng thức đối với tác phong của bạn Tiểu Hà này , hai người vỗ tay nhau.

- A!

- Ôi chà! cháu không sao chứ?

Người bảo vệ trung niên sắc mặt nhăn nhó, thấy Trầm Tiểu Đông nằm lăn lộn trên mặt đất vội chạy lại nâng hắn đậy.

- A! Đau chết ta rồi! Bị đánh thế, chả lẽ không việc gì hay sao mà phải hỏi?

Trầm Tiểu Đông tức giận mắng.

- Ách! Có cần phải gọi điện cho ba của ngươi đến đưa ngươi đi bệnh viện không?

Người bảo vệ trung niên có vẻ rất kiêng kỵ cha của Trầm Tiểu Đông.

- Gọi cái rắm! Ba ta lập tức tới rồi! Ta muốn ở đây xem kết cục của mấy tên này.

- Con trai! Con nói rất đúng! Hãy xem hôm nay ba của con đùa chết anh bạn Pháo Ca này như thế nào!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook