Chương 212: Phong Vũ
Thân Vương
18/09/2013
- Chém qua người, hút qua ma túy, ở trên đường hôn nhau. Kéo áo săn tay áo rõ ràng từng chung đụng với phụ nữ. Đã từng đi lính, đã từng đứng
đồi, đùa giỡn quá lưu manh. Đi làm, tan làm, đánh lãnh đạo được thưởng.
Thiếu niên Thanh sơn thanh thủy, mười tám năm lăn lộn ba năm trung học.
Lãng phí thời gian lãng phí tiền, không bằng về nhà làm ruộng. Người
trong phòng học người ở ngoài, lúc nào cũng nghĩ muốn yêu đương. Bài vở
bài tập yêu đương mà thành, một nhà ba người ra cổng trường. Học phí đắt nhất toàn quốc, lên lớp cái gì cũng không biết, thành tích căn bản là
đơn vị. Hút thuốc đánh bài gì cũng biết, mua cơm không bao giờ xếp hàng, nhắn tin đến nợ phí!
Tiêu Thần nói một hơi, đọc lại bài văn thấy không lâu trên một tờ báo.
- Ha ha, em Đại Pháo, bài thơ em đọc thật thú vị!
- Đúng vậy, cười muốn chết mất!
Hai chị em cười ngặt nghẽo, Cao Mỹ Hương đang ngồi gần Tiêu Thần úp mặt hẳn vào vai, cười đến đứt gân.
- Còn chưa hết đâu!
Tiêu Thần cười cười.
- Phật tổ viết: võ công cao cũng sợ dao làm bếp, quần áo treo ngược, ném một cục gạch thì ngã. Khổng tử viết: chớ giả ngu, giả ngu gặp sét đánh. Lão Tử viết: đừng giả điêu, giả điêu bị chó cắn: Mạnh Tử nói: đừng giả vờ tinh khiết, chỉ tổ bị người chửi. Chỉ cần tường nhà giam không đổ, bố vĩnh viễn học không giỏi. Một ngày kia hổ về núi, ta muốn huyết tẩy áo sơ mi. Có một ngày rồng gặp nước, ta sẽ uống sạch nước Trường Giang. Một ngày kia du ngoạn địa phủ, ta muốn Diêm vương làm người hầu. Ai mà không có ngày hổ lạc đất bằng? Chờ ta phong vân tái khởi đi!
Tiêu Thần thì thầm tiếp, bài thơ này là bài hắn thích nhất.
- Tha nhật nhược đắc Lăng Vân chí, ngã yếu huyết tẩy Đổng Kinh thị!
Một câu cuối cùng, Tiêu Thần từng chữ từng chữ cắn ra.
- Huyết tẩy thành phố Đổng Kinh? Hay! Ta là nam nhi Hoa Hạ!
Ba ba!!!
Trong quán café vang lên âm thanh trầm trồ khen ngợi của một người đàn ông, bên cạnh chỗ Tiêu Thần có một người đàn ông đứng lên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
- Ha ha, người anh em cũng là người đồng đạo hả!
Tiêu Thần cũng đứng lên, đàn ông vừa qua tuổi hai mươi, cái đầu không cao, chỉ tầm một mét bảy, lưng hổ hùng eo, râu đầy mặt. Khí trời hôm nay khá lạnh, trong quán café lại không mở hệ thống sưởi, anh ta chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng ngắn, lộ ra đường cong cơ thể.
Tiêu Thần đưa tay ra với người đàn ông, quát:
- Kết giao đi, tôi tên là Tiêu Đại Pháo!
- Phong Vũ!
Người kia đơn giản nói ra hai chữ, cũng đưa tay về phía Tiêu Thần, hai người đàn ông bắt tay với nhau.
- A?
Tiêu Thần nhìn nhìn người này, không ngờ dưới tay anh ta còn có trọng lực, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, đang thử dò xét hắn.
- Hừ! Mày còn non lắm!
Tiêu Thần hừ nhẹ một câu, bàn tay lại thêm vài phần lực, lập tức trả lực lại tay của Phong Vũ. Khí lực của Tiêu Thần, Phong Vũ không có cách nào so được, không chịu được quá hai giây, anh ta lập tức bỏ khí lực trên tay xuống.
- Đại Pháo! Đại Pháo! Tên rất hay! So với đánh Tiểu Pháo RB kia, đàn ông Hoa Hạ, mỗi người đều là Đại Pháo!
Phong Vũ tuy sắc mặt không tốt, mặt đỏ tai hồng, nhưng nói năng vẫn lưu loát, giọng điệu cũng giống với thân thể cường tráng.
“Tên này, thật giỏi làm bộ!”
Trong lòng Tiêu Thần khinh bỉ sâu sắc, buông lỏng bàn tay ra, cười to nói:
- Ha ha, hai chúng ta tính cách đối đầu!
- Ha ha, đối đầu, đối đầu.
Tiêu Thần buông lỏng tay anh ta, người này lập tức rụt tay lại, đút trong túi áo.
- Hồng Ảnh, Mỹ Hương, cuối cùng lại gặp hai người, thật sự là nhớ muốn chêt!
Tiêu Thần đang muốn tìm hiểu sâu hơn về người này, tên súc sinh không ngờ lập tức thay đổi nét mặt, khuôn mặt tươi cười đi về hướng chị em Hồng Ảnh.
- Phong Vũ! Đi xa ra một chút, lão nương đây không có thời gian đôi co với mày!
Cao Mỹ Hương sớm đã muốn chạy lấy người, Phong Vũ này là một trong những bạn học theo đuổi các cô, hơn nữa lại rất hèn. Càng không ngờ chính là, anh ta lại muốn theo đuổi cả cô và chị, thiếu một cũng sẽ không buông tay.
Móa! Tên tiểu tử này vừa mới giả ngu đó!
Tiêu Thần kinh ngạc vài giây, không ngờ tên này nhìn có vẻ rất dương cương mà lại là một tên điên cuồng tán gái. Tiểu tử này, vừa rồi giả bộ thật giống!
- Em Mỹ Hương, Vũ ca ca anh ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, em lúc nào thì mới chịu gả cho người ta!
Cho dù bị Mỹ Hương khiển trách nhưng Phong Vũ cũng không có ý muốn buông tha, ngược lại da mặt càng dày thêm chen đến bên cạnh hai chị em.
- Anh biết Mỹ Hương vẫn canh cánh việc anh theo đuổi Hà Lỵ, nhưng đó không phải là chuyện năm ngoái rồi sau, bây giờ anh tuyệt đối đã cải tà quy chính!
Phong Vũ cười hì hì nói.
- Chuyện Hà Lỵ đâu có liên quan gì tới tôi! Anh muốn tìm ai thì tìm người đó, không có bất cứ quan hệ nào với tôi!
Cao Mỹ Hương liếc Phong Vũ vài cái, bước dịch sang bên cạnh vài bước, cố gắng cách xa Phong Vũ thêm một chút.
- Anh chỉ yêu em Mỹ Hương thôi!
Phong Vũ bày ra bộ dạng ẻo lả, vừa bày ra lập tức đã dọa một phần khách trong quán café, kỳ quái là không có một ai dám khiển trách Phong Vũ này, đều là tư thế cố gắng tránh xa không trêu chọc vào, né tránh!
- Đương nhiên, chị Hồng Ảnh anh cũng yêu, ha ha!
Phong Vũ lại nói ra lời kinh người, gặp cô em phòng thủ rất chặt chẽ liền chuyển sang ngồi xuống chen chúc bên cạnh cô chị Hồng Ảnh.
Lúc này lại dọa đi thêm một vài người khác nữa, ông chủ quán café cũng vội vàng đi từ phía sau ra. Nếu không đi ra, toàn bộ khách trong cửa hàng đều bị vị đại thiếu gia này dọa chạy hết mất.
- Hai chị, Phong Vũ, mọi người trò chuyện nhé, em còn có việc đi trước.
Tiêu Thần cảm thấy mình không thể nán lại được nữa, tiếp tục ở lại bản thân cũng muốn biến thành thần kinh, người anh em tên Phong Vũ này đã quá nổi bật áp đảo mình rồi.
Một luồng cầm long chân khí trong cơ thể sớm đã bị Tiêu Thần thu vào trong đan điền, chân Tiêu Thần lách đi ra.
- Muốn chạy? Để mạng lại!
Ngay khi Tiêu Thần chuẩn bị rời khỏi, trong quán café phát ra một thứ âm thanh âm u lạnh lẽo, vài ngân quang độc châm lóe ra bay về phía Tiêu Thần.
- Mèo chó ở đâu ra!
Tiêu Thần còn chưa động thủ, Phong Vũ ở bên trong uống xong, tay phải vỗ bàn trà, mấy cây tăm bắn lên, một lực đẩy, cây tăm bay ra ngoài đụng chạm với mấy cây châm, toàn bộ ngân châm và tăm rơi trên mặt đất.
- Hóa ra còn có người của Phong gia ở đây, ha ha!
Một người thân mặc hắc bào từ trong quán café đi ra, vóc dáng thấp bé chưa đến một mét sáu, da bọc xương, cả người nhìn giống cây củi đốt, khóe môi hơn đen đen, con mắt hơi móp vào.
Tiêu Thần nói một hơi, đọc lại bài văn thấy không lâu trên một tờ báo.
- Ha ha, em Đại Pháo, bài thơ em đọc thật thú vị!
- Đúng vậy, cười muốn chết mất!
Hai chị em cười ngặt nghẽo, Cao Mỹ Hương đang ngồi gần Tiêu Thần úp mặt hẳn vào vai, cười đến đứt gân.
- Còn chưa hết đâu!
Tiêu Thần cười cười.
- Phật tổ viết: võ công cao cũng sợ dao làm bếp, quần áo treo ngược, ném một cục gạch thì ngã. Khổng tử viết: chớ giả ngu, giả ngu gặp sét đánh. Lão Tử viết: đừng giả điêu, giả điêu bị chó cắn: Mạnh Tử nói: đừng giả vờ tinh khiết, chỉ tổ bị người chửi. Chỉ cần tường nhà giam không đổ, bố vĩnh viễn học không giỏi. Một ngày kia hổ về núi, ta muốn huyết tẩy áo sơ mi. Có một ngày rồng gặp nước, ta sẽ uống sạch nước Trường Giang. Một ngày kia du ngoạn địa phủ, ta muốn Diêm vương làm người hầu. Ai mà không có ngày hổ lạc đất bằng? Chờ ta phong vân tái khởi đi!
Tiêu Thần thì thầm tiếp, bài thơ này là bài hắn thích nhất.
- Tha nhật nhược đắc Lăng Vân chí, ngã yếu huyết tẩy Đổng Kinh thị!
Một câu cuối cùng, Tiêu Thần từng chữ từng chữ cắn ra.
- Huyết tẩy thành phố Đổng Kinh? Hay! Ta là nam nhi Hoa Hạ!
Ba ba!!!
Trong quán café vang lên âm thanh trầm trồ khen ngợi của một người đàn ông, bên cạnh chỗ Tiêu Thần có một người đàn ông đứng lên, vỗ tay trầm trồ khen ngợi!
- Ha ha, người anh em cũng là người đồng đạo hả!
Tiêu Thần cũng đứng lên, đàn ông vừa qua tuổi hai mươi, cái đầu không cao, chỉ tầm một mét bảy, lưng hổ hùng eo, râu đầy mặt. Khí trời hôm nay khá lạnh, trong quán café lại không mở hệ thống sưởi, anh ta chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng ngắn, lộ ra đường cong cơ thể.
Tiêu Thần đưa tay ra với người đàn ông, quát:
- Kết giao đi, tôi tên là Tiêu Đại Pháo!
- Phong Vũ!
Người kia đơn giản nói ra hai chữ, cũng đưa tay về phía Tiêu Thần, hai người đàn ông bắt tay với nhau.
- A?
Tiêu Thần nhìn nhìn người này, không ngờ dưới tay anh ta còn có trọng lực, bàn tay nắm chặt lấy tay hắn, đang thử dò xét hắn.
- Hừ! Mày còn non lắm!
Tiêu Thần hừ nhẹ một câu, bàn tay lại thêm vài phần lực, lập tức trả lực lại tay của Phong Vũ. Khí lực của Tiêu Thần, Phong Vũ không có cách nào so được, không chịu được quá hai giây, anh ta lập tức bỏ khí lực trên tay xuống.
- Đại Pháo! Đại Pháo! Tên rất hay! So với đánh Tiểu Pháo RB kia, đàn ông Hoa Hạ, mỗi người đều là Đại Pháo!
Phong Vũ tuy sắc mặt không tốt, mặt đỏ tai hồng, nhưng nói năng vẫn lưu loát, giọng điệu cũng giống với thân thể cường tráng.
“Tên này, thật giỏi làm bộ!”
Trong lòng Tiêu Thần khinh bỉ sâu sắc, buông lỏng bàn tay ra, cười to nói:
- Ha ha, hai chúng ta tính cách đối đầu!
- Ha ha, đối đầu, đối đầu.
Tiêu Thần buông lỏng tay anh ta, người này lập tức rụt tay lại, đút trong túi áo.
- Hồng Ảnh, Mỹ Hương, cuối cùng lại gặp hai người, thật sự là nhớ muốn chêt!
Tiêu Thần đang muốn tìm hiểu sâu hơn về người này, tên súc sinh không ngờ lập tức thay đổi nét mặt, khuôn mặt tươi cười đi về hướng chị em Hồng Ảnh.
- Phong Vũ! Đi xa ra một chút, lão nương đây không có thời gian đôi co với mày!
Cao Mỹ Hương sớm đã muốn chạy lấy người, Phong Vũ này là một trong những bạn học theo đuổi các cô, hơn nữa lại rất hèn. Càng không ngờ chính là, anh ta lại muốn theo đuổi cả cô và chị, thiếu một cũng sẽ không buông tay.
Móa! Tên tiểu tử này vừa mới giả ngu đó!
Tiêu Thần kinh ngạc vài giây, không ngờ tên này nhìn có vẻ rất dương cương mà lại là một tên điên cuồng tán gái. Tiểu tử này, vừa rồi giả bộ thật giống!
- Em Mỹ Hương, Vũ ca ca anh ngưỡng mộ trong lòng đã lâu, em lúc nào thì mới chịu gả cho người ta!
Cho dù bị Mỹ Hương khiển trách nhưng Phong Vũ cũng không có ý muốn buông tha, ngược lại da mặt càng dày thêm chen đến bên cạnh hai chị em.
- Anh biết Mỹ Hương vẫn canh cánh việc anh theo đuổi Hà Lỵ, nhưng đó không phải là chuyện năm ngoái rồi sau, bây giờ anh tuyệt đối đã cải tà quy chính!
Phong Vũ cười hì hì nói.
- Chuyện Hà Lỵ đâu có liên quan gì tới tôi! Anh muốn tìm ai thì tìm người đó, không có bất cứ quan hệ nào với tôi!
Cao Mỹ Hương liếc Phong Vũ vài cái, bước dịch sang bên cạnh vài bước, cố gắng cách xa Phong Vũ thêm một chút.
- Anh chỉ yêu em Mỹ Hương thôi!
Phong Vũ bày ra bộ dạng ẻo lả, vừa bày ra lập tức đã dọa một phần khách trong quán café, kỳ quái là không có một ai dám khiển trách Phong Vũ này, đều là tư thế cố gắng tránh xa không trêu chọc vào, né tránh!
- Đương nhiên, chị Hồng Ảnh anh cũng yêu, ha ha!
Phong Vũ lại nói ra lời kinh người, gặp cô em phòng thủ rất chặt chẽ liền chuyển sang ngồi xuống chen chúc bên cạnh cô chị Hồng Ảnh.
Lúc này lại dọa đi thêm một vài người khác nữa, ông chủ quán café cũng vội vàng đi từ phía sau ra. Nếu không đi ra, toàn bộ khách trong cửa hàng đều bị vị đại thiếu gia này dọa chạy hết mất.
- Hai chị, Phong Vũ, mọi người trò chuyện nhé, em còn có việc đi trước.
Tiêu Thần cảm thấy mình không thể nán lại được nữa, tiếp tục ở lại bản thân cũng muốn biến thành thần kinh, người anh em tên Phong Vũ này đã quá nổi bật áp đảo mình rồi.
Một luồng cầm long chân khí trong cơ thể sớm đã bị Tiêu Thần thu vào trong đan điền, chân Tiêu Thần lách đi ra.
- Muốn chạy? Để mạng lại!
Ngay khi Tiêu Thần chuẩn bị rời khỏi, trong quán café phát ra một thứ âm thanh âm u lạnh lẽo, vài ngân quang độc châm lóe ra bay về phía Tiêu Thần.
- Mèo chó ở đâu ra!
Tiêu Thần còn chưa động thủ, Phong Vũ ở bên trong uống xong, tay phải vỗ bàn trà, mấy cây tăm bắn lên, một lực đẩy, cây tăm bay ra ngoài đụng chạm với mấy cây châm, toàn bộ ngân châm và tăm rơi trên mặt đất.
- Hóa ra còn có người của Phong gia ở đây, ha ha!
Một người thân mặc hắc bào từ trong quán café đi ra, vóc dáng thấp bé chưa đến một mét sáu, da bọc xương, cả người nhìn giống cây củi đốt, khóe môi hơn đen đen, con mắt hơi móp vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.