Chương 287: Ra tay cứu giúp
Thân Vương
02/10/2013
- A Thần? Người đàn ông mà Trần Viện nói đến kia không phải là ta chứ?
Mà trong đám người đang theo dõi bên ngoài, có một nam gia súc đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến, đúng là Tiêu Thần vừa chạy tới .
Vốn Tiêu Thần ở bên kia nghe người ta nói còn tưởng rằng bọn họ nói bậy, nhưng vừa vặn lại nghe được cái hoa hậu giảng đường Trần Viện nói cái gì gọi là "Ngươi và A thần đã từng lên giường cùng nhau!".
Tiêu Thần đánh giá cẩn thận hai vị hoa hậu giảng đường trong sân, Trần Viện ăn mặc rất thời thượng, tuy nhiên lại có vẻ quá mức yêu mị. Nhất là trên mặt trang điểm đậm, rõ ràng không hợp với người sinh viên như nàng, hơn nữa mông vểnh như vậy, đầu cũng như vậy, Tiêu Thần quét mắt một vòng liền biết không phải là xử nữ.
Tương phản vị kia Lăng Điệp Hy thì có vẻ tự nhiên hơn, cách ăn mặc cũng khá giống sinh viên, có được khuôn mặt đáng yêu, dáng người thon thả, ngôn ngữ nhẹ nhàng và trấn định, cô rất là tự nhiên, tuyệt đối không phải tùy tiện có thể giả dạng như vậy.
Hơn nữa theo trong ánh mắt của nàng, Tiêu Thần thấy được bản chất thiện lương.
Đây nhất định là một cô gái chân thành mà lương thiện, cho dù bây giờ tức giận, trong mắt cũng không có toát ra cái loại sát khí này.
- Đi! Hiện tại đi với tôi đến phòng Giáo vụ, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của cô! Cái gì thanh thuần ngọc nữ, kia đều là biểu tượng của cô!
Trần Viện kéo Lăng Điệp Hy đi ra bên ngoài, lúc này người vây xem tại dãy nhà dạy học đã nhiều đến hơn một trăm người rồi, Trần Viện tức giận thở hổn hển, cũng không thèm xem mặt mũi mình nữa, mạnh mẽ lôi kéo Lăng Điệp Hy chen chúc hướng ra phía ngoài.
- Nhìn cái gì vậy! Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua dâm phụ hả!
Thời điểm Trần Viện dắt lấy Lăng Điệp Hy vẫn không quên mắng người khác vài câu, miệng cũng không lưu một chút đạo đức.
- Mau thả tôi ra!
Lăng Điệp Hy đã không thể nhịn nữa, tay phải dùng sức vung, thoát khỏi Trần Viện.
- A!
Trần Viện đừng nhìn cái đầu lớn hơn so với Lăng Điệp Hy, tuy nhiên lại chịu không được cái vung tay này của Lăng Điệp Hy, đã bị quăng bay, hơn nữa giày cao gót dưới chân cũng bị gãy rồi, cái vung tay này đã trẹo chân.
Trần Viện ngã ngồi trên mặt đất, chỉ vào Lăng Điệp Hy mắng:
- Cô, đồ tiện nhân! Cũng dám động thủ đánh tôi?
Trần Viện xoa bóp cái chân phải đang bị tổn thương, nhìn nhìn đám người vây xem xung quanh, đột nhiên đã cảm thấy một trận ủy khuất, ngồi dưới đất liền khóc rống lên.
- Còn có nhân tính hay không! Có đạo lý nữa không! Trong trường học còn có người quản lý nữa không! Không ngờ trong trường học công nhiên đánh người!
Trần Viện tựa như một người người đàn bà chanh chua, ngồi trên mặt đất khóc náo loạn lên.
Một trăm người vây xem xung quanh đều cứng lưỡi rồi, khi nào thì xem qua cảnh tượng như vậy, đó là hình ảnh người đàn bà chanh chua chửi đổng! Người trước mặt là một trong sáu hoa hậu giảng đường của đại học BJ ư.
Toàn bộ Đại học BJ có bao nhiêu người? Bên trong lại có bao nhiêu nữ sinh? Có thể vượt qua hơn vạn nữ sinh để trở thành một trong sáu hoa khôi, cái này không chỉ cần vẻ đẹp bên ngoài mà còn phải có nhân phẩm, phải có tu dưỡng gia thế mới được đấy!
Nhưng hiện tại biểu hiện này của Trần Viện và chuẩn mực hoa hậu giảng đường thật sự là có chút chênh lệch lớn, nhưng thật ra Lăng Điệp Hy biểu hiện được coi là điềm tĩnh, vội đi tới bên người Trần Viện.
Lăng Điệp Hy lo lắng hỏi:
- Trần Viện, cô không sao chứ? Vừa rồi chỉ là tôi không cẩn thận vùng tay khỏi cô, tôi không phải cố ý, hy vọng cô tha thứ cho tôi.
- Hừ! Tha thứ cô?
Trần Viện ngừng khóc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lăng Điệp Hy, đột nhiên liền nhặt giày cao gót trên chân phải lên, liền đánh tới Lăng Điệp Hy:
- Tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cô
- A!
- Hỏng rồi!
Những người xem xung quanh đều thấy được động tác của Trần Viện, đều sợ tới mức hét lên, gót giày kia rất cứng đấy, nếu đập vào trên mặt Lăng Điệp Hy, không chỉ là chảy máu thôi đâu! Trên mặt một cô gái nếu để lại vết sẹo, không phải là bị hủy khuôn mặt sao!
- Hả!
Mà ngay cả Lăng Điệp Hy cũng bị dọa đến nhắm hai mắt lại, tim đập cũng chợt nhanh hơn mười lần!
Chính mình nếu như bị đập trúng, vậy chắc sẽ bị hủy khuôn mặt.
Mắt thấy đế giày sắp nện ở trên mặt Lăng Điệp Hy, Trần Viện khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Dám đắc tội Trần Viện tao, tao để mày đẹp mặt! Còn hoa hậu giảng đường? Hôm nay tao sẽ phá hủy của dung nhan của mày, xem mày về sau còn lấy cái gì đi ra ngoài gặp người!
BA~!
Ngay khi tất cả mọi người nghĩ Lăng Điệp Hy sắp phải trúng chiêu, một đồng tiền xu đột nhiên bay tới, đánh vào giày cao gót, đem gót giày dài tám tấc đánh rơi trên mặt đất.
Bởi vì gót giày rơi xuống đất, cao gót trong tay Trần Viện không với đến Lăng Điệp Hy, tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lại nhặt lên một giày cao gót khác hướng mặt Lăng Điệp Hy đập tới!
BA~!
Lúc này lại là một đồng xu bay tới, chẳng qua đập trúng không còn là gót giầy rồi, mà là khớp xương cổ tay phải của Trần Viện.
- Mày đấy, Đại Pháo ca không ra tay thì cho là tịt ngòi pháo ư!
Người ra tay chính là Tiêu Thần đang đứng trong đám người kia, hắn đối với Lăng Điệp Hy vẫn có vài phần thiện cảm. Ít nhất đó là một cô gái lương thiện, mắt thấy cô ta sắp bị phá dung nhan mà không cứu, chuyện như vậy Tiêu Thần không làm được.
- A!
Trần Viện kêu thảm thiết một tiếng, giày cao gót từ trong tay rơi xuống, đau đớn làm cho lệ trong mắt ả nóng bừng lên, cô nàng đau mà khóc.
- Là ai! Rốt cuộc là ai! Có giỏi thì bước ra! Đừng sợ hãi rụt rè tránh ở trong đám đông, đâu được coi là anh hùng hảo hán!
Trần Viện trong mắt tràn đầy tính cách của người đàn bà chanh chua vô lý, thấy mình hai lần ra tay đều bị tiền xu chắn, rõ ràng có cao thủ ở phụ cận bảo vệ cho Lăng Điệp Hy.
- Tôi sao lại không bị gì hết?
Lăng Điệp Hy nhắm mắt lại, đợi vài giây đồng hồ, phát hiện mình cũng không có bị đả kích trầm trọng.
Mở to mắt vừa thấy, chính mình vẫn đang bình an, khẩn trương đứng dậy, lùi xa Trần Viện vài mét.
- A? Người đàn bà chanh chua Trần Viện còn có một chút công phu?
Tiêu Thần đứng ở bên cạnh hai người Trần Viện, nhìn được rất rõ, hắn phát hiện chân phải Trần Viện cũng không bị sưng đỏ, hơn nữa kinh mạch trên chân vẫn còn tương đối ổn, mà ngay cả cổ tay phải vừa mới bị chính mình dùng tiền xu công kích cũng không bị sưng đỏ.
Lực đạo quăng tiền xu được Tiêu Thần khống chế rất tốt, đối với cô gái bình thường nhất định sẽ bị sưng đỏ, nhất định sẽ bị thương nhẹ đấy. Nhưng Tiêu Thần phát hiện, Trần Viện chẳng những không có bị thương, hơn nữa cổ tay phải bây giờ còn linh hoạt tự nhiên, nhặt giày cao gót rơi xuống trên mặt đất lên lại hướng Lăng Điệp Hy ném tới.
Cô đây là đang thử nước, muốn dụ dỗ người vừa mới ra tay kia, hơn nữa Tiêu Thần phát hiện lần này trên giày cao gót còn pha một chút kình đạo nội gia, cũng không phải cái loại võ thuật truyền thống Trung Quốc bình thường, giày cao gót gần như lấy tốc độ tia chớp hướng Lăng Điệp Hy đánh tới.
Tiêu Thần không có ý định lại ẩn thân ra tay, thân hình chợt lóe, nhanh lẻn đến trước mặt Lăng Điệp Hy, dùng hai ngón kẹp lấy giày cao gót!
- Xem ra bạn học Trần Viện, thật thích ức hiếp những cô gái lương thiện nha!
Tiêu Thần tựa như quỷ mị chắn trước mặt Lăng Điệp Hy, trên mặt nở nụ cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Viện:
- Tôi cũng là một nam thanh niên thanh thuần, không bằng chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhân sinh? Nói chuyện lý tưởng? Nói chuyện giày cao gót đi? Ha ha, tuy rằng tôi rất thanh thuần, rất lương thiện, rất hoạt bát, nhưng đối với rất nhiều vấn đề nhân sinh, tôi vẫn rất có ý kiến riêng của mình đấy…
Mà trong đám người đang theo dõi bên ngoài, có một nam gia súc đang đứng bên ngoài xem cuộc chiến, đúng là Tiêu Thần vừa chạy tới .
Vốn Tiêu Thần ở bên kia nghe người ta nói còn tưởng rằng bọn họ nói bậy, nhưng vừa vặn lại nghe được cái hoa hậu giảng đường Trần Viện nói cái gì gọi là "Ngươi và A thần đã từng lên giường cùng nhau!".
Tiêu Thần đánh giá cẩn thận hai vị hoa hậu giảng đường trong sân, Trần Viện ăn mặc rất thời thượng, tuy nhiên lại có vẻ quá mức yêu mị. Nhất là trên mặt trang điểm đậm, rõ ràng không hợp với người sinh viên như nàng, hơn nữa mông vểnh như vậy, đầu cũng như vậy, Tiêu Thần quét mắt một vòng liền biết không phải là xử nữ.
Tương phản vị kia Lăng Điệp Hy thì có vẻ tự nhiên hơn, cách ăn mặc cũng khá giống sinh viên, có được khuôn mặt đáng yêu, dáng người thon thả, ngôn ngữ nhẹ nhàng và trấn định, cô rất là tự nhiên, tuyệt đối không phải tùy tiện có thể giả dạng như vậy.
Hơn nữa theo trong ánh mắt của nàng, Tiêu Thần thấy được bản chất thiện lương.
Đây nhất định là một cô gái chân thành mà lương thiện, cho dù bây giờ tức giận, trong mắt cũng không có toát ra cái loại sát khí này.
- Đi! Hiện tại đi với tôi đến phòng Giáo vụ, tôi muốn vạch trần bộ mặt thật của cô! Cái gì thanh thuần ngọc nữ, kia đều là biểu tượng của cô!
Trần Viện kéo Lăng Điệp Hy đi ra bên ngoài, lúc này người vây xem tại dãy nhà dạy học đã nhiều đến hơn một trăm người rồi, Trần Viện tức giận thở hổn hển, cũng không thèm xem mặt mũi mình nữa, mạnh mẽ lôi kéo Lăng Điệp Hy chen chúc hướng ra phía ngoài.
- Nhìn cái gì vậy! Nhìn cái gì vậy! Chưa thấy qua dâm phụ hả!
Thời điểm Trần Viện dắt lấy Lăng Điệp Hy vẫn không quên mắng người khác vài câu, miệng cũng không lưu một chút đạo đức.
- Mau thả tôi ra!
Lăng Điệp Hy đã không thể nhịn nữa, tay phải dùng sức vung, thoát khỏi Trần Viện.
- A!
Trần Viện đừng nhìn cái đầu lớn hơn so với Lăng Điệp Hy, tuy nhiên lại chịu không được cái vung tay này của Lăng Điệp Hy, đã bị quăng bay, hơn nữa giày cao gót dưới chân cũng bị gãy rồi, cái vung tay này đã trẹo chân.
Trần Viện ngã ngồi trên mặt đất, chỉ vào Lăng Điệp Hy mắng:
- Cô, đồ tiện nhân! Cũng dám động thủ đánh tôi?
Trần Viện xoa bóp cái chân phải đang bị tổn thương, nhìn nhìn đám người vây xem xung quanh, đột nhiên đã cảm thấy một trận ủy khuất, ngồi dưới đất liền khóc rống lên.
- Còn có nhân tính hay không! Có đạo lý nữa không! Trong trường học còn có người quản lý nữa không! Không ngờ trong trường học công nhiên đánh người!
Trần Viện tựa như một người người đàn bà chanh chua, ngồi trên mặt đất khóc náo loạn lên.
Một trăm người vây xem xung quanh đều cứng lưỡi rồi, khi nào thì xem qua cảnh tượng như vậy, đó là hình ảnh người đàn bà chanh chua chửi đổng! Người trước mặt là một trong sáu hoa hậu giảng đường của đại học BJ ư.
Toàn bộ Đại học BJ có bao nhiêu người? Bên trong lại có bao nhiêu nữ sinh? Có thể vượt qua hơn vạn nữ sinh để trở thành một trong sáu hoa khôi, cái này không chỉ cần vẻ đẹp bên ngoài mà còn phải có nhân phẩm, phải có tu dưỡng gia thế mới được đấy!
Nhưng hiện tại biểu hiện này của Trần Viện và chuẩn mực hoa hậu giảng đường thật sự là có chút chênh lệch lớn, nhưng thật ra Lăng Điệp Hy biểu hiện được coi là điềm tĩnh, vội đi tới bên người Trần Viện.
Lăng Điệp Hy lo lắng hỏi:
- Trần Viện, cô không sao chứ? Vừa rồi chỉ là tôi không cẩn thận vùng tay khỏi cô, tôi không phải cố ý, hy vọng cô tha thứ cho tôi.
- Hừ! Tha thứ cô?
Trần Viện ngừng khóc, ngẩng đầu lạnh lùng nhìn Lăng Điệp Hy, đột nhiên liền nhặt giày cao gót trên chân phải lên, liền đánh tới Lăng Điệp Hy:
- Tôi vĩnh viễn cũng không tha thứ cho cô
- A!
- Hỏng rồi!
Những người xem xung quanh đều thấy được động tác của Trần Viện, đều sợ tới mức hét lên, gót giày kia rất cứng đấy, nếu đập vào trên mặt Lăng Điệp Hy, không chỉ là chảy máu thôi đâu! Trên mặt một cô gái nếu để lại vết sẹo, không phải là bị hủy khuôn mặt sao!
- Hả!
Mà ngay cả Lăng Điệp Hy cũng bị dọa đến nhắm hai mắt lại, tim đập cũng chợt nhanh hơn mười lần!
Chính mình nếu như bị đập trúng, vậy chắc sẽ bị hủy khuôn mặt.
Mắt thấy đế giày sắp nện ở trên mặt Lăng Điệp Hy, Trần Viện khóe miệng lộ ra một nụ cười quỷ dị. Dám đắc tội Trần Viện tao, tao để mày đẹp mặt! Còn hoa hậu giảng đường? Hôm nay tao sẽ phá hủy của dung nhan của mày, xem mày về sau còn lấy cái gì đi ra ngoài gặp người!
BA~!
Ngay khi tất cả mọi người nghĩ Lăng Điệp Hy sắp phải trúng chiêu, một đồng tiền xu đột nhiên bay tới, đánh vào giày cao gót, đem gót giày dài tám tấc đánh rơi trên mặt đất.
Bởi vì gót giày rơi xuống đất, cao gót trong tay Trần Viện không với đến Lăng Điệp Hy, tuy rằng cô không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng lại nhặt lên một giày cao gót khác hướng mặt Lăng Điệp Hy đập tới!
BA~!
Lúc này lại là một đồng xu bay tới, chẳng qua đập trúng không còn là gót giầy rồi, mà là khớp xương cổ tay phải của Trần Viện.
- Mày đấy, Đại Pháo ca không ra tay thì cho là tịt ngòi pháo ư!
Người ra tay chính là Tiêu Thần đang đứng trong đám người kia, hắn đối với Lăng Điệp Hy vẫn có vài phần thiện cảm. Ít nhất đó là một cô gái lương thiện, mắt thấy cô ta sắp bị phá dung nhan mà không cứu, chuyện như vậy Tiêu Thần không làm được.
- A!
Trần Viện kêu thảm thiết một tiếng, giày cao gót từ trong tay rơi xuống, đau đớn làm cho lệ trong mắt ả nóng bừng lên, cô nàng đau mà khóc.
- Là ai! Rốt cuộc là ai! Có giỏi thì bước ra! Đừng sợ hãi rụt rè tránh ở trong đám đông, đâu được coi là anh hùng hảo hán!
Trần Viện trong mắt tràn đầy tính cách của người đàn bà chanh chua vô lý, thấy mình hai lần ra tay đều bị tiền xu chắn, rõ ràng có cao thủ ở phụ cận bảo vệ cho Lăng Điệp Hy.
- Tôi sao lại không bị gì hết?
Lăng Điệp Hy nhắm mắt lại, đợi vài giây đồng hồ, phát hiện mình cũng không có bị đả kích trầm trọng.
Mở to mắt vừa thấy, chính mình vẫn đang bình an, khẩn trương đứng dậy, lùi xa Trần Viện vài mét.
- A? Người đàn bà chanh chua Trần Viện còn có một chút công phu?
Tiêu Thần đứng ở bên cạnh hai người Trần Viện, nhìn được rất rõ, hắn phát hiện chân phải Trần Viện cũng không bị sưng đỏ, hơn nữa kinh mạch trên chân vẫn còn tương đối ổn, mà ngay cả cổ tay phải vừa mới bị chính mình dùng tiền xu công kích cũng không bị sưng đỏ.
Lực đạo quăng tiền xu được Tiêu Thần khống chế rất tốt, đối với cô gái bình thường nhất định sẽ bị sưng đỏ, nhất định sẽ bị thương nhẹ đấy. Nhưng Tiêu Thần phát hiện, Trần Viện chẳng những không có bị thương, hơn nữa cổ tay phải bây giờ còn linh hoạt tự nhiên, nhặt giày cao gót rơi xuống trên mặt đất lên lại hướng Lăng Điệp Hy ném tới.
Cô đây là đang thử nước, muốn dụ dỗ người vừa mới ra tay kia, hơn nữa Tiêu Thần phát hiện lần này trên giày cao gót còn pha một chút kình đạo nội gia, cũng không phải cái loại võ thuật truyền thống Trung Quốc bình thường, giày cao gót gần như lấy tốc độ tia chớp hướng Lăng Điệp Hy đánh tới.
Tiêu Thần không có ý định lại ẩn thân ra tay, thân hình chợt lóe, nhanh lẻn đến trước mặt Lăng Điệp Hy, dùng hai ngón kẹp lấy giày cao gót!
- Xem ra bạn học Trần Viện, thật thích ức hiếp những cô gái lương thiện nha!
Tiêu Thần tựa như quỷ mị chắn trước mặt Lăng Điệp Hy, trên mặt nở nụ cười nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Trần Viện:
- Tôi cũng là một nam thanh niên thanh thuần, không bằng chúng ta tìm một chỗ nói chuyện nhân sinh? Nói chuyện lý tưởng? Nói chuyện giày cao gót đi? Ha ha, tuy rằng tôi rất thanh thuần, rất lương thiện, rất hoạt bát, nhưng đối với rất nhiều vấn đề nhân sinh, tôi vẫn rất có ý kiến riêng của mình đấy…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.