Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 187: Thăm dò sơn trang Long Đằng về đêm

Thân Vương

18/09/2013

- Em cảm thấy duyên phận mà người Nước cộng hoà các anh thường hay nói là một thứ vừa hư ảo lại thực tế, nếu chính anh không nắm chắc cơ hội, thì cơ hội đánh mất duyên phận sẽ càng lớn, nếu anh có lòng muốn giữ lại nó, có thể đem duyên phận nắm chặt hơn.

AlyYa ngồi ở trên đùi Tiêu Thần, đầu tựa vào vai Tiêu Thần.

Tiêu Thần vuốt ve mái tóc vàng dài của cô, khen:

- AlyYa, em thật sự có tư chất làm một nhà triết học tiếng Trung, ha ha.

- Đại Pháo, em muốn cắn anh, anh cho phép chứ?

AlyYa ghé vào bên tai Tiêu Thần hạ giọng nói.

- Cắn anh? Cắn chỗ nào?

Tiêu Thần có chút vui sướng lên, hay là AlyYa muốn đặc biệt phục vụ mình?

- Bả vai!

AlyYa nói:

- Em muốn để anh vĩnh viễn nhớ về em, cho dù duyên phận chúng ta đã hết.

- Làm sao như vậy được?

Tiêu Thần nhíu mày, sắc mặt có chút ngưng đọng.

Tối nay hắn quen hai chị em AlyYa này là chuyện thật vui vẻ, mọi người chơi cả đêm cùng một chỗ, cũng khá vui đấy, về phần chuyện sau khi trời sáng, Tiêu Thần thật không muốn chịu trách nhiệm, vừa rồi AlyYa và hắn bàn luận về duyên phận, hắn cũng có chút không yên lòng. Trên người Tiêu Thần đã có nhiều chuyện phong lưu rồi. Nợ quá nhiều, sợ về sau sẽ trả không hết, nếu lại nợ đôi chị em chỉ có chuyện tình một đêm này nữa, Tiêu Thần có cảm giác bất an.

- Sao không được, em cùng Joe San mấy ngày nữa phải trở về nước F, chỉ sợ sau này chúng ta cũng không thể gặp nhau nữa.

AlyYa có chút mất mát, ôm Tiêu Thần thật chặt, đối với người đàn ông Nước cộng hoà đẹp trai và phong độ này, cô vẫn không muốn rời xa hắn, về phần là nguyên nhân gì, cô cũng không rõ lắm.

- Trái đất lớn như vậy, không phải là một nước F, cũng không phải rất xa, đi máy bay không bao lâu đã tới.

Tiêu Thần cười vỗ vỗ vai AlyYa.

- Khoảng cách không xa, nhưng có một số nguyên nhân, làm cho chúng ta sau này không thể gặp lại nhau.



AlyYa thở dài.

- Có một số nguyên nhân?

Tiêu Thần nghi vấn nói.

- Được rồi, không nói nữa, anh có để cho em cắn anh hay không.

AlyYa cố gắng tươi cười, tránh khỏi vấn đề này.

- Được thôi.

Tiêu Thần bày ra một tư thế khẳng khái hy sinh, nhắm hai mắt lại.

"Đau!"

Con bé này cắn thật nha, cắn đến chảy máu rồi này, nhìn vết máu trên vai Tiêu Thần, AlyYa khóe miệng cũng lộ ra nụ cười hạnh phúc.

- Được rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi.

Tiêu Thần cũng không cảm thấy đau nhức, đem AlyYa ôm vào trong phòng, khuyên cô đi ngủ.

. . .

Ba giờ sáng, Tiêu Thần lại bò dậy từ trên giường, AlyYa cũng đã ngủ rồi, Tiêu Thần lấy đồ đạc của mình, một thân y phục màu đen đi ra khỏi phòng.

- Có duyên thì sẽ gặp lại.

Tiêu Thần cuối cùng quay đầu lại nhìn chị em họ đang ngủ trên chiếc giường lớn, rồi rời khỏi phòng.

- Hắn đúng là đi rồi?

Tiêu Thần vừa đi, AlyYa liền trong bóng đêm mở to mắt nhìn, cô cũng không ngủ, khóe mắt có hai hàng nước mắt chảy xuống, làm ướt khăn trải giường.

. . .

Sơn trang Long Đằng, đây là một sơn trang thần bí nhất trên núi Long Đằng, những sơn trang khác đều là chỗ du khách dừng chân ăn cơm, nhưng sơn trang Long Đằng này lại mang tư cách cá nhân, cũng không mở cửa đón khách ngoài, toàn bộ sơn trang Long Đằng đều thuộc tài sản tư gia của Long gia



Sơn trang Long Đằng nằm trên một sườn ngọn núi nhỏ phía tây khách sạn Hâm Hải, dù đã là ba giờ sáng, nhưng bên trong sơn trang vẫn sáng đèn, sơn trang chiếm diện tích không lớn, khoảng một phần ba khách sạn Hâm Hải, ra vào sơn trang chỉ có một cửa, ba giờ hơn vẫn có năm sáu vệ sĩ canh giữ ở cổng sơn trang.

Tiêu Thần mặc y phục đen, trèo vào từ bờ tường phía tây sơn trang Long Đằng, tường vây cao chừng 4-5m, phía trên còn cắm một ít mảnh thủy tinh hay dây thép gai, Tiêu Thần co mình ngồi xuống, lập tức hai chân đạp một cái, cả người tựa như một viên đạn pháo bắn ra ngoài, rất nhẹ nhàng và khéo léo phóng qua tường vây, đi vào trong.

Đây là biến hóa căn bản do Đoán thể tầng bốn mang đến, nếu dựa theo cảnh giới tầng hai, Tiêu Thần không có khả năng dễ dàng nhảy lên tường cao 4-5m như vậy.

Chỗ Tiêu Thần rơi xuống là một thảm cỏ, phía trước thảm cỏ là một tiểu viện, trong viện trồng đủ loại hoa và các loại cây cảnh, còn bày một cột gỗ khắc lớn, phía trước là một tòa lầu nhỏ ba tầng mang phong cách châu Âu, đèn trong lầu vẫn sáng, chủ nhân bên trong phỏng chừng vẫn chưa nghỉ ngơi.

"Bộp bộp bộp." Tiêu Thần đang định bay qua, đầu sân kia đã có bốn năm người vệ sĩ chạy tới, trong tay cầm đèn pin, rọi về phía Tiêu Thần.

Tiêu Thần nhón mũi chân, bước nhanh, dùng súc cốt công, khéo léo giấu thân mình sau một khúc gỗ được chạm khắc trước mặt kia, ánh sáng đèn pin vừa lúc chạm vào khúc gỗ, các vệ sĩ không phát hiện ra Tiêu Thần, cẩn thận soi một vòng, rồi đi chỗ khác tuần tra.

- Trời! Tụi này cũng tuần tra nghiêm ngặt quá nhỉ, ba giờ hơn rồi mà đám gia súc này không buồn ngủ sao?

Tiêu Thần cũng không dám khinh thường, ước chừng bước mấy bước chân, nhanh chạy trốn, sau mấy giây đã phóng qua thảm cỏ, đi tới trước căn phòng không sáng đèn tại tầng một, mở cửa sổ ra, Tiêu Thần đi vào.

- Đây là mùi gì vậy!

Tiêu Thần vừa mới bước vào căn phòng này, liền ngửi thấy được mùi nước hoa của phụ nữ, căn phòng này có lẽ là có phụ nữ sống, cũng may thời điểm Tiêu Thần rơi xuống đất, cũng không gây ra động tĩnh.

"Khò khò." Trong phòng trộn lẫn tiếng ngáy của đàn ông, Tiêu Thần đeo một kính nhìn đêm lên, lăn một cú, đem mình giấu vào sau tủ quần áo, nhô đầu ra, thấy rõ được hình dáng căn phòng này.

Phòng trang hoàng cũng không xa hoa, có thể nói là đơn giản đến kinh người, một chiếc giường gỗ cũ kỹ lớn, vài cái bàn ghế, cộng thêm một cái tủ ở góc phía tây, một nam một nữ nằm trên giường, thân mình lõa lồ ôm nhau, người nam là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, người nữ lại là một cô gái trẻ chừng hai mươi tuổi.

Tiêu Thần cũng không định dừng lại ở trong này, cửa phòng ở phía trước, Tiêu Thần nhảy về phía trước một bước, đã đi tới cửa phòng, khi hắn định đẩy cửa phòng ra, phía sau lại vang lên một thanh âm.

- Ai!

Người đàn ông trung niên đột nhiên hô một câu.

- Hoá ra còn là một cao thủ!

Tiêu Thần hoảng hốt, hướng một khoảng không bên trái phi qua, một cây ngân châm ở ngón giữa, bay về phía giường lớn, người đàn ông trung niên liền giơ lên chiếc chăn lông, chăn lông bị người đàn ông trung niên xoay tròn, mượn dùng lực cản của chăn lông để thay đổi phương hướng của kim châm, người đàn ông trung niên đã tránh được một kiếp, ngân châm đâm vào một bên đầu giường.

- Nhất định phải giết mày!

Tiêu Thần sát ý đột nhiên hiện ra, nếu đã bại lộ, nhất định phải xử lý người này, bằng không vài ngày sau sẽ gặp phiền toái hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook