Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 215: Thiêu hoả châm

Thân Vương

18/09/2013

- Người nào là nhà họ Võ?

Tiêu Thần

nhíu mày, ra vẻ nhớ tới ai là gã súc sinh họ nhà Võ.

- Nhà họ Võ là một trong ba gia tộc lớn ở phía bắc của nước cộng hoà, kỹ thuật phóng châm của gã này lợi hại như vậy, phỏng chừng cũng cấp trưởng lão của họ nhà Võ, không có thể giết, giết sẽ gặp phải rắc rối đấy.

Phong Vũ đang vịn vào chị em Cao Hồng Ảnh, nói chuyện khó khăn, ngân châm cắm vào trong lưng đúng lúc đụng phải thần kinh sau lưng của của y, khiến cho hệ thống thần kinh sau lưng của y bị tổn thương lớn, một cảm giác tê dại đã bắt đầu dần dần ăn mòn vào đầu óc của y.

- Hừ! Mày chẳng phải muốn giết tao sao? Mày giết tao đi.

Lão già vừa nghe Phong Vũ nói như vậy, liền đắc ý, ở nước cộng hoà, chưa có người nào dám giết người của nhà họ Võ.

- Mày nghĩ rằng tao không dám giết mày à?

Tiêu Thần hừ lạnh nói, lúc này mới nghĩ tới mấy tên súc sinh họ Võ, liền hỏi.

- Mày là người của Vũ Chiến Thiên đúng không?

Khi sáng, hắn và Uông Tiểu Kỳ còn đánh gã tiểu tử kia, gã này cũng là họ Võ, lẽ nào gã tiểu tử kia mời tới nơi này hay sao?

- Mày đả thương cháu trai bảo bối của tao, tao không để yên cho mày.

Lão già dồn hết khí lực, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi, quát Tiêu Thần.

- Gã kia là cháu trai của ông hả?

Tiêu Thần phá lên cười ha ha.

- Ông là Võ Đạo Thiên là gia chủ của nhà họ Võ à?

Phong vũ nghe được tên này, kinh ngạc la lên.

Lão già mạnh mẽ ho khan vài tiếng, lại phun ra mấy ngụm máu đặc sệt từ trong miệng, Tiêu Thần liếc y, cột sống của lão già này bị gãy rồi, thắt lưng căn bản không đứng thẳng được nữa, cúi đầu, bộ dạng nửa chết nửa sống, nghe thấy Võ Đạo Thiên tên này, mới ngẩng đầu lên, liếc mắc nhìn Tiêu Thần, hừ nói:

- Hừ. . Khụ. . mày biết tên Vũ lão gia này ư? Vậy khẩn trương ra tay giết tao đi! Ông nội đang chờ mày giết đấy.

- Không cần biết ông là người của họ nhà Võ hay không, bố mày hiện tại sẽ kết liễu đời ông.

Tiêu Thần nâng giò lên, tính khiến cho y chết thoải mái chút, nhắm mắt làm ngơ, trong tay cũng không ít mạng người, không cần quan tâm nhiều quá.

- Đại pháo, dừng tay.

Phong Vũ sử dụng khí lực toàn thân, la to bảo dừng lại



- Đại pháo đệ đệ, cậu không giết người có được không?

Cao Hồng Ảnh vừa nãy còn kinh ngạc giờ đã lấy lại tinh thần, mấy gã này đánh nhau giống như đóng phim, nhìn đến mình và cô em ngẩn người, những người này đều là người dị năng hay là cao thủ võ lâm trong truyền thuyết.

- Đúng vậy, Đại pháo đệ đệ, ông già này rất đáng thương.

Cao Mỹ Hương cũng ra tiếng khuyên bảo.

Tuy rằng thấy được bản lĩnh vừa rồi của Vũ Đạo Thiên, hơn nữa từng chiêu đều là muốn đoạt mạng của Tiêu Thần và Phong Vũ, nhưng người ta là lão già đúng không? Sao lại muốn đoạt mạng của người ta, như bây giờ, Vũ Đạo Thiên đã mất hết nửa mạng rồi.

- Anh trước tiên đừng lên tiếng, để cho tôi thay anh rút hết châm ra.

Tiêu Thần trước tiên bỏ qua Võ Đạo Thiên, đi tới trước mặt Phong Vũ, gã này nói chuyện không dứt, sắc mặt xanh mét, cho dù hai cô gái đẹp đang dìu đỡ y, gã này cũng không còn tâm tư đi chọc ghẹo.

- Hai chị gái, thay tôi canh chừng đỡ Phong Vũ nằm trên sofa.

Tiêu Thần cười, nhẹ nhàng đặt một quyền trên đầu của Vũ Đạo Thiên, Vũ Đạo Thiên lập tức hôn mê bất tỉnh.

- Đại pháo đệ đệ, cậu làm cái gì với ông ấy thế. Cậu không phải đã giết ông ấy chứ?

Hai cô sợ đến mức hét lên, lão già này mới nói ngã đã ngã, giống như một số cảnh tượng trong kịch truyền hình.

- Đúng vậy, ông lão kia, sao đã nằm im rồi.

Cao Hồng Ảnh hơi điềm tĩnh một chút, dù sao cô cũng là học chuyên nhành y khoa, có gan lớn, tiến lên dùng ngón tay chỉ vào trước mũi của Vũ Đạo Thiên, hiện không có hơi thở.

- Chết rồi! Thật sự chết rồi.

Cao Hồng Ảnh sợ tới mức ngã lăn ra đất, mặt không còn chút máu, kinh sợ thét lên.

Sinh viên y học, nhất là y tá, giải phẫu học là chuyên ngành của sinh viên, thường xuyên tiếp xúc với xác chết, tuy nhiên một số xác chết đều do một số người hiến, hoặc là một số người chết ngoài ý muốn, giống như chuyện sống, chết diễn ra ngay trước mắt mình, Cao Hồng Ảnh vẫn là lần đầu gặp được, nghiêng đầu, sợ tới mức bất tỉnh.

- Chị

Thấy chị té xỉu, Cao Mỹ Hương ném vội Phong Vũ xuống sofa, khẩn trương xông về phía Cao Hồng Ảnh.

- Chị, chị tỉnh lại đi.

- Khụ khụ. . . Hồng Ảnh.

Phong Vũ khó khăn mở mắt ra, nhìn về phía Cao Hồng Ảnh, rất là lo lắng, muốn bò đến.

Ùm

Phong Vũ một phen ngã vào lòng ngực của Tiêu Thần, Tiêu Thần cười mắng một câu.

- Anh đừng có giả vờ, Cao Hồng Ảnh không có chuyện gì, nhiều lắm chỉ là bất tỉnh mà thôi, tôi trước tiên thay anh bức cây kim ra.



Tiêu Thần đẩy Phong Vũ ra, để y ngồi xếp bằng ở trên sofa, trên người y chỉ có một quần xi-líp, sau lưng đã bị năm cây châm cắm vào, mấy cây châm đều dài hơn ba tấc, chọc vào rất sâu, nếu muốn lấy ra, theo y học hiện đại, ít nhất phải mổ, hoặc là dùng nam châm hút ra.

- Chịu đựng một chút! Tôi dùng lửa đốt châm, sau mới hút châm từ trên người của anh, quá trình làm sẽ rất đau.

Tiêu Thần nhắc nhở, ngón giữa kẹp lấy năm cây châm đồng thời móc ra một cái bật lửa.

- Yên tâm, ông đây, chịu . . . chịu được .…

Nói xong lời này, bạn học Phong Vũ đã ngất đi.

- Chị Mỹ Hương, chị của cô không sao đâu, cô ấy chỉ vì quá sợ mà ngất đi thôi, cô hãy lại đây thay tôi đè Phong Vũ xuống.

Tiêu Thần nhìn Cao Mỹ Hương bên kia, đang ôm chị của mình không ngừng khóc, xoa bóp cho Cao Hồng Ảnh, cũng không thấy Cao Hồng Ảnh tỉnh lại.

Ách, cô nàng này có phải học y không đấy, làm sao một chút kiến thúc cấp cứu người thông thường như vậy cũng không có.

- Ồ.

Cao Mỹ Hương bỏ chị xuống, đi tới trước mặt Phong Vũ, Tiêu Thần nói rất dè dặt.

- Cô đứng phía sau sofa, dùng sức đè lại hai vai của y, đợi một chút nếu như y tung mạnh, nhất định phải dùng sức đè xuống, không thể để cho y lộn xộn.

- Anh yên tâm đi, tôi đã biết.

Cao Mỹ Hương tuy rằng không biết gã bạn học Đại pháo Tiêu Thần muốn cô làm gì, tuy nhiên chỉ cần có thể làm một chút gì đó cho anh đẹp trai, cô đều cảm thấy rất vui, vì thế ngốc nghếch đứng sau sofa, đè bả vai Phong Vũ xuống, nhưng ánh mắt lại đang len lén nhìn bạn học Đại pháo Tiêu Thần.

Tiêu Thần buông Phong Vũ ra, mở cái bật lửa, một ngọn lửa màu vàng kim óng ánh đã bay lên, tay trái của Tiêu Thần cầm lấy năm cây ngân châm, giữ lấy châm, cho phần đuôi vào ngọn lửa từ từ thêu đốt.

- Đại pháo đệ đệ, cậu đang làm cái gì vậy?

Cao Mỹ Hương rất tò mò hành động của Tiêu Thần, cô cũng là một sinh viên y khoa, cho tới bây giờ chưa gặp qua người nào đốt châm như vậy.

- Ha hả, cái này gọi là thiêu hoả châm, có chút giống với giác hơi của y học Trung Quốc.

Tiêu Thần cũng không có ý định giấu giếm vừa nướng ngân châm, vừa giải đáp nghi vấn của Cao Mỹ Hương.

- Thiêu hoả châm, phải làm như thế nào, nhìn qua khá nhiệt huyết đấy, có điểm giống những người đàn ông trong phim ảnh, dùng lửa đốt đao, sau đó dùng loại đó chữa thương.

Cao Mỹ Hương không hiểu hỏi.

Tiêu Thần cười, chuyển tới chuyển lui ngân châm, một lát sau, đuôi châm đã được nung đỏ rồi, hắn tắt bật lửa, cầm lấy một chén nước bên cạnh, đổ từ trên đầu cây châm xuống.

Xìiii

Cây châm đang đỏ rực đụng phải nước lạnh, lập tức toát ra một luồng khí trắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook