Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 339: Trận chiến ốc đảo

Thân Vương

13/10/2013

Ốc đảo, định nghĩa trong từ điển là chỉ mảnh đất có cây cỏ nguồn nước ở trong sa mạc

- Ốc đảo, chúng ta đến rồi!

- Chúng ta rốt cục đến nơi rồi.

Trải qua đi bộ gian khổ gần mười tiếng đồng hồ, năm người gian nan khổ cực cuối cùng đến vùng ven của mảnh ốc đảo này.

Trước mắt là một thung lũng thấp hẹp, một con suối băng ngang qua thung lũng hẹp, một vài ngọn đồi thấp nhỏ phân bố ở thung lũng, đây là một mảnh thung lũng ốc đảo có chu vi năm km.

- Hô hô, thật tốt quá, ông đây khát chết mất, mau đi uống miếng nước!

Lý Hán thở hổn hển nói, nước ngọt của bọn họ một tiếng trước đã uống cạn rồi, lúc này anh ta khát đến không chịu được, nhìn thấy dòng nước trong thung lũng cứ như nhìn thấy mẹ già vậy.

- Chú Hà Á Đồ, vạn lần đừng nhảy xuống giếng sông đó, nếu không sẽ làm ô nhiễm nước đó.

Mễ Kỳ Á cười hì hì nói, cô ấy cũng khát đến chết, nhưng không làm quá như Lý Hán, lượng nước của con gái tiêu hao cũng không nhiều.

- Ha ha, trên người chú Hà Á Đồ đều rất thơm, nếu muốn nhảy xuống đó, đó sẽ tốt cho những động vật và người gần đây thôi!

Lý Hán vô sĩ cười nói, bây giờ toàn thân đều là mồ hôi, muốn sạch sẽ đúng là chuyện vớ vẩn.

Trong lúc mọi người cười nói, muốn nhảy vào thung lũng, Tiêu Thần lúc này gọi mọi người lại.

- Trước tiên đừng cử động, trong thung lũng có người, còn không ít người.

Tuy Tiêu Thần cũng khát, nhưng năng lực nhận biết vẫn còn, thung lũng chu vi hai km hoàn toàn nằm trong phạm vi cảm nhận của hắn, thông qua Cầm long chân khí hắn cảm thấy trong thung lũng này có ít nhất bốn năm chục người, còn có những loài vật lớn.

- Người? Người gì?

Lý Hán cả kinh nói.

- Phạm vi hai km trong thung lũng có bốn mươi sáu người, ba mươi tám người đàn ông, tám người phụ nữ, bọn họ đang giao chiến với mấy con thú cỡ lớn ở hạ lưu con sông.

Tiêu Thần nhíu mày, đối phương không ít người.

Lưu Kiệt và Tả Hàn cũng lặng lẽ nhìn Tiêu Thần, chính mình căn bản không thấy xung quanh có ai, thằng này không ngờ đã cảm nhận được rồi.

- Hắn thật sự không phải người dị năng biết trước?

Trong lòng Lưu Kiệt còn có chút không tin, lúc trước anh ta và Lý Hán đã lĩnh giáo được năng lực tiên tri của Tiêu Thần, chỉ là Tiêu Thần không thừa nhận thôi.

- Nhiều người như vậy? Trời ạ!

Lý Hán thở dài, nói:

- Ông đây mặc kệ, ông phải đi xuống uống nước, để bọn họ đánh với bọn thú kia đi.

Cho bọn mày người cắn thú, thú cắn người, ông khát ông uống nước trước.

- Là Vương Thiết Lâm bọn họ sao?

Tả Hàn hỏi.

Tiêu Thần lắc đầu nói:

- Hẳn không phải bọn họ, Vương Thiết Lâm bọn họ có gần trăm người, mà hơi thở trong người của bốn mươi sáu người này rất lạ, có lẽ không phài người nước Cộng Hòa.

Trước đó Tiêu Thần không có đem Cầm long chân khí để lại ở trong cơ thể bất cứ người nào trong Vương Thiết Lâm, bây giờ hắn cũng không có cách nào phân biệt mấy người cách ngoài ngàn mét, chỉ có thể cảm nhận năng lực tỏa ra ngoài của bọn họ, từ đó xác nhận số người của họ.

Hơi thở người nước Cộng Hòa không giống với người nước ngoài, kìm nén rất nhiều, hơi thở người đàn ông nước Mỹ mạnh hơn, ai kêu mấy người kia đều lớn lên bằng uống sữa và ăn thịt bò, còn đàn ông nước Cộng Hòa lớn lên bằng ăn khoai lang.



- Vậy chúng ta đi đến trước lấy một ít nước, mặc kệ bọn họ.

Tả Hàn đề nghị nói, hoàn toàn không phải giọng điệu ra lệnh.

- Ừ, được, chúng ta đều thay đồ ngụy trang đi, nếu thực sự có nảy sinh xung đột, cũng có lợi cho việc ẩn thân, một chút khi đến hạ lưu con sông, Nghị Đạt (là tên giả của Lưu Kiệt) anh nhanh nhanh đi lấy nước, mấy người khác uống cho đã, đừng có uống quá no, ảnh hưởng lực chiến đấu.

Tiêu Thần dặn dò nói.

Tiêu Thần lấy ra năm bộ trang phục ngụy trang mỏng dùng trong quân đội từ ba lô sau lưng của hắn, để năm người thay, sau đó dẫn mọi người cẩn thận tiến vào thung lũng, thẳng đến thượng nguồn con sông.

- Oa! Nước này thật sự rất ngọt.

Vừa mới vọt đến thượng du con sông, Lý Hán liền vọt tới giữa sông, liền ập đầu xuống nước “ộc ộc” liền ực ực mấy ngụm, ngẩng đầu lên, “cực kỳ oai phong” mấy cọng tóc bay tứ tung.

- Ách, chú Hà Á Đồ, chú làm nước dơ hết rồi.

Mễ Kỳ Á bất mãn hừ nói, tên này ập đầu vào nước rồi, ai dám uống nước ở đây nữa.

- Đứng lên nhanh lên! Để nước dơ chảy đi, để Nghị Đạt đựng nước! Mấy người đó đang hướng thượng du đi qua đây!

Tiêu Thần vội vã gọi, một tay kéo Lý Hán lên bờ, Lưu Kiệt một bên không dám chần chừ, từ không gian đặc dị lấy mấy cái thùng lớn, để xuống sông bắt đầu đưa vào trong

Mực nước của con sông này không sâu, ở giữa sâu nhất cũng không quá một mét, tốt ở chỗ nước trong ngọt, đều là nước thiên nhiên toát ra từ dưới lòng đất, coi như sạch, Lưu Kiệt lấy ra một cái thùng lớn, đủ một mét khối, cũng có thể đựng một tấn nước, đựng được năm phút cái thùng này cũng chỉ đựng đầy một phần tư.

- Nghị Đạt đem cái thùng cất đi, chúng ta đi trốn trước, bọn họ đã qua bên đây rồi!

Tiêu Thần vội nhắc nhở nói, Lưu Kiệt đem nắp thùng đóng chắc, nhẹ nhàng ném vào không gian đặc dị

- Chú Nghị Đạt, thật sự là quá tuyệt.

Mễ Kỳ Á kinh hãi nói.

Mặc dù biết mấy người này không phải người thường, nhưng lại lần nữa lãnh hội được không gian dị thường của Lý Kiệt đem lại hấp dẫn riêng biệt, cô nhóc vẫn kìm không được la lên.

- Trốn vào sau tảng đá to đằng sau đi!

Tiêu Thần một tay kéo Mễ Kỳ Á, dẫn ba người còn lại trốn vào sau tảng đá to cách thượng nguồn dòng sông năm mươi mét, đây là một khối nham thạch lớn trải qua nhiều sương gió, mà ở thung lũng bên cạnh mảnh đất, nấp vào phía sau tảng đá to để có thể dễ dàng nhìn thấy vị trí dưới thấp của con sông.



Con sông vùng trung du, đang có một đám một thân mặc quần áo dài đang vội vàng hướng về thượng nguồn chạy trốn, năm con thú cao bốn năm mét phía sau đuổi theo.

Ầm.

- Gầm!

Diện mạo của con thú rất lạ, có ba cái chân, hai cái đuôi, còn có hai cái đầu, trong miệng mọc răng nanh mấy chục cm, còn không ngừng chảy máu, nhìn vào vô cùng đáng sợ.

Vừa rồi Tiêu Thần biết trước đối phương có bốn mươi sáu người, trước mắt bọn họ chỉ còn ba mươi tám người, ba mươi tám người đàn ông ở phía sau, bảo vệ tám người phụ nữ áo đỏ chạy trốn.

- Đó, là quái vật gì vậy!

Mễ Kỳ Á thò đầu nhìn xuống dưới, nhìn thấy năm con quái vật đầu to, dọa đến mặt trắng bệch, cho dù có kinh nghiệm phong phú ở sa mạc như cô, cũng không có cách nhận ra đây là quái vật gì.

Lý Hán cũng chưa từng thấy qua mấy thứ này, sợ hãi nói:

- Trời ạ, đại loại là quái vật nào vậy? Anh xem trong miệng của mấy con thú kia còn ngậm chân của người đàn ông, ai da da!

- A! Cái gì? Chân?



Em gái Mễ Kỳ Á chịu không được sự kinh sợ này, hướng về miệng con thú khổng lồ mà Lý Hán chỉ nhìn thật kỹ, quả nhiên trong miệng đang ngậm chân của đàn ông trong miệng, bị hù một cái, liền ngã trong lòng ngực của Tiêu Thần.

- Đừng sợ, không sao đâu.

Tiêu Thần nhìn em gái dễ thương bị hù đến như vậy, vội lặng lẽ truyền cho cô một chút Cầm long chân khí, ổn định tâm tình của cô ấy, đem em gái nâng vào lòng, ôm thật chặt.

Tả Hàn không cho là vậy, lạnh lùng nói:

- Không phải chỉ là mấy cái chân người thôi sao, có gì phải sợ, nếu nhìn thấy ruột người hay gì đó, còn không hù cô điên luôn sao.

- Ruột? Trời ạ, tôi không muốn nhìn nữa, anh nhìn trên hàm răng nanh của con vật khổng lồ kia còn treo một khúc ruột có máu đó!

Lý Hán quỷ quái không lương tâm, kêu một tiếng kỳ quái.

- A!.

Em gái Mễ Kỳ Á vừa mới bình tĩnh xong, lại bị hù tới giật bắn người lên

Tiêu Thần nổi giận, gầm nhẹ nói:

- Đủ rồi! Đừng nói lung tung nữa!

Hắn đem Mễ Kỳ Á ôm thật chặt, thông qua lòng ngực truyền hơi ấm cho Mễ Kỳ Á, Mễ Kỳ Á cũng mặc kệ xấu hổ hay những thứ như vậy, liên tiếp ôm thật chặt Tiêu Thần.

Tả Hàn ở một bên nhìn đến ghen tức, dứt khoát quay mặt đi chỗ khác, Lý Hán bên cạnh “chậc chậc” kỳ quái nở nụ cười.

Y tiến tới bên người Tả Hàn, thấp giọng nói:

- Đội trưởng Tả, tôi thấy hành động của bọn họ bất lợi cho nhiệm vụ lần này của chúng ta, đội trưởng xem có phải nên đi ngăn cản không?

Ha ha, biết cô thích tên tiểu tử Tiêu Thần, nhưng Tiêu Thần lại đang ôm chặt người con gái khác, mà còn là cô gái rất đẹp, trong lòng đội trưởng Tả nhất định rất khó chịu.

- Ngăn cản cái đầu của anh!

Tả Hàn lớn tiếng quát, hung hăng trợn mắt nhìn tên đàn ông lắm chuyện này, nói:

- Còn nhiều lời với tôi, tôi lập tức cho anh đi ngăn cản mấy con quái vật kia!

- Được rồi, vợ không nên tức giận, các người cũng đừng nói mấy lời ghê tởm nữa, cô bé chưa thấy qua mấy thứ đáng sợ.

Tiêu Thần mở miệng khuyên nói, chủ động nắm tay nhỏ của Tả Hàn, còn dám day day bàn tay mềm mại của cô.

- Hừ.

Tả Hàn bề ngoài không nể mặt Tiêu Thần, nhưng không cự tuyệt tay của Tiêu Thần, để mặc cho Tiêu Thần nắm.

- Gầm!

- Gầm!

Phía sau tảng đá bên này mấy người đang ghen tuông, đám người bên kia con sông lại bị năm con quái vật tấn công, sự công kích của mấy người mặc áo kỳ lạ thủ đoạn cũng kỳ lạ, chỉ thấy đàn ông trong đội ngũ của bọn họ, trong tay đều cầm một cây sáo nhỏ, sau đó dùng miệng thổi ra một thứ âm điệu kỳ lạ, quái vật sau khi nghe âm thanh này, liền tạm thời chưng hửng ra, tiếp theo tám người phụ nữ trong đám người lấy ra phi tiêu, hướng về lũ quái vật đâm vào.

Sức mạnh của quái vật rất lớn, mà người đàn ông thổi tiêu lại tiêu hao thời gian nhất định, mà mỗi lần như vậy đều có ba người đàn ông ở phía sau đỡ, dùng miệng thổi âm thanh giống như vậy, dùng để chế trụ năm con quái vật, nhưng có thể thời gian trụ lại không đủ, một giai điệu thổi xong, quái vật lại lần nữa nhào tới, làm ba người đàn ông ở phía sau bị thương.

Mấy phút sau, đội ngũ vừa mới có ba mươi tám người, lại bị chết sáu người, tình huống vô cùng nguy hiểm.

- Mọi người cẩn thận đó! Đều bò lên đây rồi! Lại có quái vật tới rồi.

Tiêu Thần đột nhiên kinh hô một tiếng, làm Tả Hàn té ngã, chính mình cũng ôm lấy Mễ Kỳ Á ngã lăn ra.

Ầm!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook