Chương 271: Vô nhãn cự long đồ
Thân Vương
28/09/2013
"Đinh" thang máy dừng lại ở tầng mười tám, cửa thang máy vừa mở, Tiêu Thần liền choáng váng.
Trước mắt không phải là sàn nhà gỗ, trần nhà cũng không phải thạch anh, thậm chí ngay cả đèn điện cũng không có, mà là một mảnh tối đen. Một trận gió nhẹ thổi vào trong thang máy, trong tiếng gió còn mang theo mùi máu tươi đậm nồng, Tiêu Thần có chút hồ nghi nhíu mày. Theo bản năng Tiêu Thần thả Cầm Long chân khí ra ngoài, cho dù không có ánh đèn, nhưng hắn ngược lại có thể dựa vào năng lực nhận biết khí tức sinh mệnh của Cầm Long chân khí để do thám biết khu vực này có sinh vật hay không.
- Tiêu Thần tiên sinh, hy vọng ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, đồ vật tiếp theo mà ngài nhìn thấy, tin sẽ khiến cho hai mắt của ngài toả sáng đấy.
Trần Tiểu Phương ở bên cạnh Tiêu Thần, có lòng tốt nhắc nhở hắn. Chỉ thấy y lại nâng quả cầu kia trong tay, móc ra chìa khoá nhỏ trong ngực, lấy chìa khoá cắm vào một lỗ hổng nhỏ trong quảcầu, di chuyển nhẹ nhàng.
Toàn thân quảcầu mạnh mẽ xuất ra một tia sáng chói mắt, chiếu sáng khắp tầng ngầm mười tám.
Trần Tiểu Phương đem quả cầu ném ra ngoài mặt đất, quả cầu lăn xuống một chỗ lõm ở giữa của tầng ngầm mười tám, vừa vặn với chỗ lõm.
Tầng ngầm mười tám, đây cũng là một không gian lớn vài ngàn mét vuông, tuy nhiên không giống với đại sảnh mang hơi thở hiện đại mà hắn đã thấy trước kia. Nơi này không cỏ, không cây, cơ sở vật chất và trang trí không hiện đại, là một nơi hoang vu, toàn bộ mặt đất cũng là đất đỏ badan.
Khiến cho Tiêu Thần có chút kinh ngạc chính là, dọc theo trung tâm của tầng ngầm mười tám này, trưng bày một bức tranh vẽ thật lớn. Trên bức tranh vẽ là một con rồng lớn đang rống giận. Càng kỳ quái hơn chính là, con rồng lớn trên bức tranh không có hai mắt, thì ra chưa được điểm con ngươi.
Nhưng thật sự khiến Tiêu Thần hoài nghi chính là, Cầm Long chân khí của hắn khi do thám bức tranh lớn này, lại mơ hồ có ý né tránh, Cầm Long chân khí thấy bức tranh này, cũng không dám xông lên.
- Đây là chỗ nào? Sao lại để một bức tranh như thế này?
Tiêu Thần nhíu mày, trong lời nói đã hiện ra một chút sát ý, có một số Cầm Long chân khí trong đan điền đã rơi vào trạng thái hỗn lo�chỗ nào.
- Tiêu Thần tiên sinh, ngài không cần phải gấp, thang máy xuống tầng ngầm ba mươi sáu, ngay phía sau của bức tranh lớn kia.
Khoé miệng của Trần Tiểu Phương đã lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng y che đậy rất tốt, đi tới một bên Tiều Thần, đỡ Tiêu Thần.
- Cửa thang máy phía sau bản đồ kia?
Tiêu Thần tuy chưa phát hiện ra gã này vừa loé lên nụ cười giả tạo, nhưng hắn rất hoài nghi với lời nói thang máy ở sau bức tranh.
Toàn bộ tầng ngầm mười tám này đều là trống không, hơn nữa không gian phía trên đều là bùn đất, căn bản không có bất kỳ dây điện hoặc là dây cáp điện cao thế gì xuất hiện. Ở chỗ như thế làm sao có thể dựng lên thang máy? Chẳng lẽ thang máy còn không hề dùng điện?
- Xin ngài yên tâm, tôi làm sao lừa ngài?
Giọng điệu của Trần Tiểu Phương đột nhiên trở nên có chút quỷ dị.
- Ngài đi xem sẽ biết.
Thừa dịp Tiêu Thần thở dốc, hai tay mạnh mẽ của Trần Tiểu Phương đã sờ tới bên hông của Tiêu Thần, dễ dàng nhấc Tiêu Thần lên, thảy qua bức tranh rồng không có mắt.
- Mẹ kiếp.
Tiêu Thần thầm mắng một câu, muốn cố gắng nâng tinh thần lên để phản kháng, nhưng bức tranh rồng không có mắt không biết sinh ra biến hoá gì. Tràn ra một luồng sức mạnh mãnh liệt khoá chặt hắn lại.
- NGAO.
Ô, hai tiếng thét thật lớn, giống như núi rừng sóng thần, từ trong bức tranh rồng lớn, Tiêu Thần mơ hồ thấy con rồng không có mắt trong bức tranh đang há mồm lớn, phun ra một luồng ánh sáng màu bạc bay thẳng về phía hắn.
Tiêu Thần có thể cảm giác được bên trong luồng ánh sáng màu bạc kia đã bao hàm lực lượng khổng lồ, theo bản năng hắn muốn né ra, nhưng lại không có lực. Luồng ánh sáng màu bạc chưa tấn công vào thân thể của hắn. Toàn bộ cầm Long chân khí trong đan điền của Tiêu Thần tự động chui ra, muốn chống lại luồng áp lực khổng lồ này.
- Chân khí của tôi.
Tiêu Thần hoảng sợ nhìn thấy, Cầm Long chân khí trong đan điền của hắn, đã bị toàn bộ luồng ánh sáng kia nuốt hết, luồng ánh sáng càng thêm chói mắt, ánh mắt của hắn trong nháy mắt đã bị hào quang đánh cho bị thương, võng mạc trong nháy mắt cũng đã bị bỏng hỏng rồi, cón mắt đã bị hư.
Trước mắt không phải là sàn nhà gỗ, trần nhà cũng không phải thạch anh, thậm chí ngay cả đèn điện cũng không có, mà là một mảnh tối đen. Một trận gió nhẹ thổi vào trong thang máy, trong tiếng gió còn mang theo mùi máu tươi đậm nồng, Tiêu Thần có chút hồ nghi nhíu mày. Theo bản năng Tiêu Thần thả Cầm Long chân khí ra ngoài, cho dù không có ánh đèn, nhưng hắn ngược lại có thể dựa vào năng lực nhận biết khí tức sinh mệnh của Cầm Long chân khí để do thám biết khu vực này có sinh vật hay không.
- Tiêu Thần tiên sinh, hy vọng ngài chuẩn bị tâm lý thật tốt, đồ vật tiếp theo mà ngài nhìn thấy, tin sẽ khiến cho hai mắt của ngài toả sáng đấy.
Trần Tiểu Phương ở bên cạnh Tiêu Thần, có lòng tốt nhắc nhở hắn. Chỉ thấy y lại nâng quả cầu kia trong tay, móc ra chìa khoá nhỏ trong ngực, lấy chìa khoá cắm vào một lỗ hổng nhỏ trong quảcầu, di chuyển nhẹ nhàng.
Toàn thân quảcầu mạnh mẽ xuất ra một tia sáng chói mắt, chiếu sáng khắp tầng ngầm mười tám.
Trần Tiểu Phương đem quả cầu ném ra ngoài mặt đất, quả cầu lăn xuống một chỗ lõm ở giữa của tầng ngầm mười tám, vừa vặn với chỗ lõm.
Tầng ngầm mười tám, đây cũng là một không gian lớn vài ngàn mét vuông, tuy nhiên không giống với đại sảnh mang hơi thở hiện đại mà hắn đã thấy trước kia. Nơi này không cỏ, không cây, cơ sở vật chất và trang trí không hiện đại, là một nơi hoang vu, toàn bộ mặt đất cũng là đất đỏ badan.
Khiến cho Tiêu Thần có chút kinh ngạc chính là, dọc theo trung tâm của tầng ngầm mười tám này, trưng bày một bức tranh vẽ thật lớn. Trên bức tranh vẽ là một con rồng lớn đang rống giận. Càng kỳ quái hơn chính là, con rồng lớn trên bức tranh không có hai mắt, thì ra chưa được điểm con ngươi.
Nhưng thật sự khiến Tiêu Thần hoài nghi chính là, Cầm Long chân khí của hắn khi do thám bức tranh lớn này, lại mơ hồ có ý né tránh, Cầm Long chân khí thấy bức tranh này, cũng không dám xông lên.
- Đây là chỗ nào? Sao lại để một bức tranh như thế này?
Tiêu Thần nhíu mày, trong lời nói đã hiện ra một chút sát ý, có một số Cầm Long chân khí trong đan điền đã rơi vào trạng thái hỗn lo�chỗ nào.
- Tiêu Thần tiên sinh, ngài không cần phải gấp, thang máy xuống tầng ngầm ba mươi sáu, ngay phía sau của bức tranh lớn kia.
Khoé miệng của Trần Tiểu Phương đã lộ ra một nụ cười quỷ dị, nhưng y che đậy rất tốt, đi tới một bên Tiều Thần, đỡ Tiêu Thần.
- Cửa thang máy phía sau bản đồ kia?
Tiêu Thần tuy chưa phát hiện ra gã này vừa loé lên nụ cười giả tạo, nhưng hắn rất hoài nghi với lời nói thang máy ở sau bức tranh.
Toàn bộ tầng ngầm mười tám này đều là trống không, hơn nữa không gian phía trên đều là bùn đất, căn bản không có bất kỳ dây điện hoặc là dây cáp điện cao thế gì xuất hiện. Ở chỗ như thế làm sao có thể dựng lên thang máy? Chẳng lẽ thang máy còn không hề dùng điện?
- Xin ngài yên tâm, tôi làm sao lừa ngài?
Giọng điệu của Trần Tiểu Phương đột nhiên trở nên có chút quỷ dị.
- Ngài đi xem sẽ biết.
Thừa dịp Tiêu Thần thở dốc, hai tay mạnh mẽ của Trần Tiểu Phương đã sờ tới bên hông của Tiêu Thần, dễ dàng nhấc Tiêu Thần lên, thảy qua bức tranh rồng không có mắt.
- Mẹ kiếp.
Tiêu Thần thầm mắng một câu, muốn cố gắng nâng tinh thần lên để phản kháng, nhưng bức tranh rồng không có mắt không biết sinh ra biến hoá gì. Tràn ra một luồng sức mạnh mãnh liệt khoá chặt hắn lại.
- NGAO.
Ô, hai tiếng thét thật lớn, giống như núi rừng sóng thần, từ trong bức tranh rồng lớn, Tiêu Thần mơ hồ thấy con rồng không có mắt trong bức tranh đang há mồm lớn, phun ra một luồng ánh sáng màu bạc bay thẳng về phía hắn.
Tiêu Thần có thể cảm giác được bên trong luồng ánh sáng màu bạc kia đã bao hàm lực lượng khổng lồ, theo bản năng hắn muốn né ra, nhưng lại không có lực. Luồng ánh sáng màu bạc chưa tấn công vào thân thể của hắn. Toàn bộ cầm Long chân khí trong đan điền của Tiêu Thần tự động chui ra, muốn chống lại luồng áp lực khổng lồ này.
- Chân khí của tôi.
Tiêu Thần hoảng sợ nhìn thấy, Cầm Long chân khí trong đan điền của hắn, đã bị toàn bộ luồng ánh sáng kia nuốt hết, luồng ánh sáng càng thêm chói mắt, ánh mắt của hắn trong nháy mắt đã bị hào quang đánh cho bị thương, võng mạc trong nháy mắt cũng đã bị bỏng hỏng rồi, cón mắt đã bị hư.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.