Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 369: Vốn lấy vợ con đã có rồi

Thân Vương

21/10/2013

Một vài tin tức có thật mà Tạ Khánh Phương nghe được thì theo điều tra một số nhà báo về Top 10 thành phố nước Cộng Hòa mà người đàn ông phải chi một khoản không nhỏ để lấy vợ. Trong đó, Lĩnh Hải cũng được liệt vào danh sách đó, riêng lấy một cô vợ Lĩnh Hải bình quân phải bỏ ra hơn một triệu sáu nhân dân tệ để chi trả các chi phí mua nhà, quà tặng, ăn uống... Xếp sau Lĩnh Hải là BJ, Thẩm Quyến, Hàng Châu, Thành Đô và Tô Châu, có thể nói để lấy vợ ở những thành phố này trung bình phải chi một khoản trên một triệu nhân dân tệ.

Tạ Khánh Phương dù học không được bấy nhiêu chữ, nhưng dẫu sao cũng nghe được cái thông tin đó từ miệng mọi người, lấy vợ mất đến hơn một triệu, con số không khỏi khiến bà phải giật mình. Trong suy nghĩ của bà, con trai nông thôn lấy vợ bỏ ra mấy trăm ngàn đã là sang lắm rồi. Quả thực những cô gái ở đây thật có giá.

Tính cả đứa con Tiêu Thần mới nhận này nữa, coi như bà đã có hai đứa con, giờ mỗi đứa lấy một vợ tính ra cũng mất hai ba triệu. Bà vốn tưởng số tiền hai mươi ngàn Tiêu Thần cho đó đã đủ để cho cả ba người sống cả đời, nào ngờ cũng chỉ là cọng lông tơ chưa đủ lấy vợ cho hai đứa chúng nó.

Lại thêm, vừa mới điều trị sức khỏe, cho nên Tạ Khánh Phương lại phải tiếp tục bắt đầu dành dụm từ giờ. Vì chuyện này bà đã đi khắp nơi nhờ người giúp, muốn tìm một công việc, nếu không thì Nhị Oa đưa đi rửa rau rửa bát cho một quán cơm nhỏ mấy hôm trước.

Giờ Tiêu Thần đã là đứa con thành phố nên lấy vợ thành phố mới xứng, còn Nhị Oa chỉ cần bà nói với bà mối dưới quê là ổn. Thực sự bà cũng muốn nó tìm được đứa con gái nào trên này, nhưng quá tốn kém. Coi như một đứa lấy vợ trên này, một đứa lấy vợ dưới quê cũng tốn hơn một triệu. Điều này khiến Tạ Khánh Phương cảm thấy đau buồn vô cùng.



Tiêu Thần đặt tay lên vai bà, mỉm cười nói:

- Mẹ à, đừng nghĩ nhiều vậy. Con không kiếm nhiều tiền thật nhưng chí ít vốn lấy vợ cũng phải có chứ.

Tạ Khánh Phương mà biết trong tài khoản ngân hàng của tên này có hơn hai trăm triệu nhân dân tệ, thừa đủ để lấy một trăm bà vợ ấy chứ.

Nhị Oa đứng bên cũng lên tiếng. Biết mẹ dành dụm là để lo hôn sự cho mình, không đồng ý nói:

- Mẹ à, con và anh còn chưa tới 18 vẫn còn trẻ mà mẹ. Sau này, con sẽ kiếm tiền báo hiếu mẹ, mẹ đừng bận tâm chuyện hôn sự của chúng con nữa mà.

Tạ Khánh Phương cau mày nói:

- Sao không lo được, hai đứa mày đã lớn cả rồi. Ở quê 18 tuổi chúng nó có hết cả rồi đấy.

Bản thân Tạ Khánh Phương lúc trước cũng rất muộn mới có con, giờ cũng có tuổi bà chỉ có tâm nguyện tận mắt nhìn thấy Nhị Oa thành hôn. Bỗng giờ lại thêm một đứa con Tiêu Thần nữa, tâm nguyện của bà là thấy hai đứa nó thành hôn. Nếu như ông trời có thể chiếu cố lời thỉnh cầu của bà một lần nữa, thì cho bà có thể được bồng bế cháu gái cháu trai, thì thật sự cảm tạ trời đất biết bao.

Tiêu Thần thấu lòng của bà, cười khổ nói:

- Mẹ, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, sau này duyên phận sẽ đến anh em chúng con sẽ tự tìm được vợ thôi. Hôm nay chúng ta cứ rời chỗ này đã, con và Nhị Oa đi thu xếp đồ đạc. Con thuê một ngôi nhà ba phòng ở một khu phố nhỏ rồi, sau này chúng ta sẽ sống ở đó.



Tạ Khánh Phương và Nhị Oa hoan hỷ nói:

- Ba phòng?

Tạ Khánh Phương lập tức cau mày thở dài:

- Ta sống ở đây quen rồi! Chuyển nhà làm gì?

Nhị Oa vốn còn trẻ, tính khí chưa chín chắn. Cậu ta từ lâu đã không muốn sống ở cái khu lụp sụp này. Nghe Tiêu Thần nói đã thuê một căn nhà ba phòng, tự nhiên trong lòng cảm thấy vui sướng:

- Mẹ, ở đây làm gì có cái gì. Khắp nơi thì lộn xộn, an ninh kém, đến trạm xá cũng không, con đưa mẹ đi viện cũng bất tiện nữa.

Tiêu Thần cười nhạt, liếc nhìn ánh mắt Tạ Khánh Phương phần nào hiểu được ý bà:

- Mẹ đừng có từ chối nữa mà, con trả tiền phòng mấy tháng rồi, mẹ và em không đến chủ thuê cũng đâu có trả lại tiền thuê.

Tiêu Thần vốn không phải con bà, tính ra hắn cũng chỉ có hai lần gặp mặt bà, lần đầu ở bệnh viện khi mà Tạ Khánh Phương bị mắc bệnh đục thủy tinh thể, lần thứ hai chính là ngay lúc này.

Tình cảm mẹ con giữa hai người không hoàn toàn xuất phát từ việc nuôi dưỡng, vì thế mà Tiêu Thần đang cố gắng kéo gần khoảng cách giữa hai người lại.

Đầu óc Nhị Oa bỗng cũng trở nên lanh lợi, khoác lấy bờ vai bà, cười hi hi:

- Mẹ à. Tiền phòng anh Thần trả rồi, chúng ta không chuyển đến đó có phải lãng phí không. Mẹ bảo phải tiết kiệm cơ mà?

Tạ Khánh Phương cười khổ, nhìn Tiêu Thần, nhìn Nhị Oa, gật đầu:

- Cái thằng quỷ này!





Đã 11 giờ đêm, cả ba người cuối cùng quyết định dọn đến nhà mới.

Căn nhà nằm ở trong Ngũ Hoàn Lĩnh Hải, diện tích hơn 130 mét vuông có 3 phòng 2 sảnh, nội thất dù không phải xa hoa nhưng cũng được thiết kế tiêu chuẩn. Vừa mới đến nhà mới, Nhị Oa đã vui mừng hân hoan nhảy múa, cậu ta từ lâu đã mong được sống trong căn nhà đẹp như thế này. Trong phòng đồ điện gì cũng có, Nhị Oa cũng rất thích dùng chúng. Điều khiến Tạ Khánh Phương cười đau khổ không chịu nổi là thằng bé Nhị Oa này chưa bao giờ sử dụng bồn cầu. Kết quả là bị dọa một phen gào khóc om sòm vì vừa ngồi lên bồn cầu đã bị nước xả bắn tung toé lên.

Tiêu Thần đã nói dối, thực ra căn nhà cũ này không phải thuê, mà là hắn nhờ Khỉ ốm tìm kiếm trong một tuần rồi quyết định mua lại. Đồ dùng trong nhà cũng đều là của chủ nhà cũ, mọi thứ đều khá mới nên sử dụng vẫn rất ổn.



Sau khi thu xếp cho hai mẹ con họ, nhân lúc trời vẫn tối Tiêu Thần lái xe mô tô quay về chỗ ở. Hai nơi cách nhau khoảng ba mươi cây.

Lái xe ra quốc lộ khu Tây Thành, không hiểu phía trước có phải xảy ra vụ tai nạn giao thông không mà tắc một hàng dài xe. Tiêu Thần vội xuống xe, đỗ sau một chiếc BMW.

Tiêu Thần nhìn về phía trước thấy xe xếp hàng hơn hai trăm mét, có mấy đứa khùng không chịu nổi nhấn còi inh ỏi, phải đến lúc cảnh sát giao thông đến cảnh cáo mới thôi.

Tiêu Thần nghi ngờ, 12 giờ rồi đáng lẽ giao thông phải thông suốt chứ:

- Lúc nào rồi mà xe ở đâu lắm thế?

Tiêu Thần phóng Cầm Long Chân Khí, thị lực bỗng trở nên rõ mạnh hơn, phóng nhìn hai trăm mét về phía trước. Hóa ra phía trước không có trạm soát, mười mấy cảnh sát đang kiểm tra xe ở phía trước.

Tiêu Thần giật mình thấy phía trước khoảng hơn hai trăm mét một nữ cảnh sát trong quân phục xanh lam đang vẫy dùi cui chỉ huy xe.

- Là cô bé đó?

Tiêu Thần nhìn rõ ràng, người phụ nữ đó chính là Chu Tử Y.

Tiêu Thần cười khổ mấy tiếng, lập tức quay xe lách khỏi dòng xe rẽ vào một lối đi bộ đằng sau rồi lái về phía trước.

Pằng!

Khi Tiêu Thần chỉ còn cách Chu Tử Y hơn 50 mét nữa, bất chợt phía trước có nổ tiếng súng, mọi thứ bắt đầu hỗn loạn. Tiêu Thần chỉ nhìn thấy Chu Tử Y ngã xuống, những cảnh sát cạnh cô cũng bắt đầu sợ hãi rối loạn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook