Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Chương 412: Vũ Đại Nhi tuyệt thế

Thân Vương

13/11/2013

Tiêu Thần giơ tay ra bắt tay thật chặt với anh ta, nói:

- Mời ngồi.

Liễu Thất cũng không khách khí, ngồi thẳng kế bên Tiêu Thần, anh ta từ trong ngực lấy ra một hộp thuốc xì gà màu vàng kim, đưa cho Tiêu Thần, Tiêu Thần vẫy tay nói:

- Tôi không hút thuốc này, tây quá.

- Vậy tôi đổi.

Liễu Thất đem xì gà cất đi, lại lấy ra một bao thuốc Vân, đưa Tiêu Thần một điếu, Tiêu Thần nhận lấy, Liễu Thất châm thuốc cho hắn, cũng tự châm thuốc cho mình.

Tiêu Thần hít một ngụm thuốc thật sâu, phun ra một vòng khói tuyệt đẹp, ánh mắt còn nhìn những cô bé đằng kia, mấy cô bé chơi vui làm sao.

Liễu Thất cũng không lập tức nói chuyện, mà cùng Tiêu Thần ngồi đó hút thuốc, mùi vị của loại thuốc này, người bình thường hút có lẽ sẽ cảm thấy có chút sặc, nhưng Tiêu Thần lúc trước hút qua thuốc nước, thuốc nước so với thuốc lào còn nghẹn hơn, chịu được thuốc nước, loại thuốc lào này càng chả là gì rồi.

Ba phút sau, thời gian hút một điếu thuốc đã qua, Tiêu Thần chưa mở miệng nói chuyện, chỉ làm một động tác, dập tắt khói thuốc, đem tàn thuốc chuẩn xác ném vào trong thùng rác cách ghế gỗ mười lăm mét.

Liễu Thất ngây ra một lúc, lập tức cũng dập tắt khói thuốc trong tay, anh ta lại không có bản lĩnh như Tiêu Thần, chỉ đành đứng lên đi đến bên cạnh thùng rác, đem tàn thuốc bỏ vào trong.

- Võ công của Môn thần rất lợi hại, Liễu Thất khâm phục!

Liễu Thất khen ngợi nói, một tàn thuốc nho nhỏ, lại có thể quăng xa đến mười lăm mét, còn có thể chính xác ném vào thùng rác, dựa vào chiêu lúc nãy của Tiêu Thần, Liễu Thất không thể không coi trọng Tiêu Thần, đồng thời trong lòng anh ta nắm chắc hơn rất nhiều, bản lĩnh Môn thần càng lớn, chuyện mình yêu cầu hắn giúp càng dễ dàng hoàn thành.

Tiêu Thần đối với tên nịnh bợ này cũng không nể, chỉ hừ nói một câu:

- Có chuyện gì cứ nói thẳng đi, tôi không thích vòng vo, có thời gian rảnh thì anh mau giới thiệu vài chị em gì đó đi, đỡ phải tôi ngồi ở đây bị kích thích.

Liễu Thất khựng người một cái, nhưng lập tức cười, ngồi bên cạnh TIêu Thần cười nói:

- Môn thần muốn tìm phụ nữ rất dễ, chỉ cần treo tấm biển của anh lên, phỏng chừng bọn phụ nữ đều xếp hàng từ nam đến bắc, nào là cục trưởng phụ nhân, nào là chủ tịch phu nhân, hoa khôi trinh trắng, chủ nhiệm xinh đẹp, hoặc là mẹ con xinh đẹp, cô gái xinh như hoa, ai cũng có…

Tên này vừa nói ra, miệng sẽ không ngừng được, thao thao bất duyệt, Tiêu Thần không kìm được nhìn tên này mấy cái, xem anh ta cũng là đầu tuổi hai mươi, lớn hơn mình không mấy tuổi, không nghĩ rằng tên này biết nhiều thứ như vậy, không lẽ tên này cũng như mình, là háo sắc?

- Ngừng!

Tên này nói là nói đến một phút, Tiêu Thần vội cắt ngang, quát nói:



- Có gì nói nhanh lên, không thì tôi về! Ông không rảnh để ngồi nghe ngươi nói lung tung, nói không thì có ích gì, cùng lắm chỉ nói nhảm!

Liễu Thất cười cười, lại lấy ra một tấm hình từ trong ngực, đưa đến trước mặt Tiêu Thần cười nói:

- Xin Môn thần xem một chút trước, cô gái này có được không?

Tiêu Thần đang định mở miệng chửi mắng tên này không được rồi, nhưng mới vừa nhìn sơ tấm hình đó, nhanh chóng nhận lấy, trên tấm hình là một cô gái cực kỳ xinh đẹp.

Đây là người phụ nữ đẹp đến khiến người khác không dám đến gần, cho dù trên tay Tiêu Thần có tấm hình của cô ấy, nhưng đồng thời khiến Tiêu Thần tim đập nhanh, lông mày dài rậm nhướn lên, có một đôi mắt phượng trong suốt như đầm sâu, có vẻ bình thản ung dung.

Sóng mũi cao rất hoàn mỹ, cái miệng nhỏ nhắn đỏ mộng dưới mũi, khuôn mặt trái xoan chưa được điểm lên tí phấn, dường như nói cho người khác biết độ xinh đẹp cực hạn, bả vai thanh tú, trong màu đen tuyền pha màu đỏ nhạt.

Mặc một bộ sườn xám như váy ngắn tơ tằm màu đen, bên ngoài khoác một cái áo không tay cùng chất liệu, dưới chân là một đôi xăng-đan cao gót màu trắng, là cử chỉ độc đáo của người đẹp thời đại vừa tôn lên vẻ đẹp cổ điển.

Liễu Thất thấy Tiêu Thần xem đến si ngốc, ở một bên cười nói:

- Ngài Môn thần, cô gái này có được không?

Thầm nghĩ tên này kinh hãi rồi chứ, đáng chết, vừa nãy còn ra oai với mình, tự cho rằng mình thấy qua rất nhiều người đẹp, lần này hắn nhìn tới ngu rồi.

- Cô nàng này tên gì?

Tiêu Thần lên tiếng hỏi.

Khi nói về phụ nữ, Tiêu Thần thật sự có khi ra oai, nhưng khi theo đuổi con gái, Tiêu Thần lại chưa bao giờ giả dối, không cần nói, chỉ cần nhìn tấm hình này, Tiêu Thần quyết định, người phụ nữ này nhất định phải là của mình, nếu không thiên lý bất dung.

Thiên lý? Thiên lý là cái gì, ở thế giới của Tiêu Thần, đạo lý của mình chính là thiên lý.

Sau khi nhìn ánh mắt của Tiêu Thần, Liễu Thất không đùa nữa, nghiêm mặt nói:

- Vũ Đại Nhi, là con gái của Vũ Long phó chủ tịch thành phố, cũng là người thừa kế tương lai tập đoàn Quang Hoa thành phố Lĩnh Hải, đồng thời cũng là bà chủ của tiệm thẩm mỹ Vũ Đại, còn là sinh viên đại học năm nhất trường đại học Lĩnh Hải, ba ngày trước Vũ Đại Nhi mất tích, đến bây giờ cũng chưa tìm được, cảnh sát đã điều tra hai ngày rồi, bây giờ một chút tin tức cũng không có, nhưng qua Vũ Long tiết lộ gần đây tập đoàn Quang Hoa sắp lên sàn, có thể là đối thủ cạnh tranh tập đoàn Diệu Đông của ông ta.

- Vậy có quan hệ gì với tôi?

Tiêu Thần nghe xong, đưa tấm hình cho Liễu Thất.



Liễu Thất đem ảnh cất vào trong ngực, tiếp tục nói:

- Tôi muốn nhờ anh giúp đỡ, tìm Vũ Đại Nhi về đây, bởi vì Vũ Long là bạn cũ của tôi.

- Dựa vào cái gì?

Tiêu Thần cười hỏi ngược lại:

- Chẳng lẽ chỉ dựa vào điếu thuốc một tệ một điếu kia? Người anh em tuy tôi không có tài khoản lớn hù chết người, nhưng một gói thuốc tôi vẫn mua được.

“Quả là đang nói đùa! Ngươi kêu ta giúp ta sẽ giúp sao?”

Tiêu Thần cười nhạt trong lòng,

“Nếu một người tìm ta, vậy chẳng phải ta bận chết, hơn nữa bây giờ ta là một học sinh, làm gì có thời gian lo chuyện không đâu của các ngươi, về phần Vũ Đại Nhi thì ta có thể cứu sẽ đi cứu cô ấy ra, đó cũng là công lao của ta, cũng là cách mình tiếp cận cô ấy, làm sao phải là con cờ giúp các người, như vậy thật sự không dễ nghe.”

- Ha ha, Môn thần đừng vội.

Liễu Thất cũng không có tức giận, dường như sớm biết Tiêu Thần sẽ có phản ứng như vậy, lại lấy một cái hộp từ trong ngực ra, đây là một cái hộp lớn hình vuông, dài rộng cao đều có một mét.

Chân mày Tiêu Thần cau lại, trong nắm tay tụ lại một luồng Cầm long chân khí, chuẩn bị động thủ bất cứ lúc nào, lành lùng hỏi:

- Anh là người dị năng hệ không gian?

Liễu Thất lắc lắc đầu, thấy sắc mặt Tiêu Thần thay đổi, anh ta cũng không có hành động bất thường gì, chỉ thở dài một tiếng nói:

- Xem ra chú Tạ đúng là không xem trọng tôi, không ngờ đến bây giờ cũng không nhắc đến tên tôi với anh.

- Chú Tạ?

Nghe được xưng hô như vậy, tim Tiêu Thần bỗng giật một cái

Liễu Thất gật gật đầu, nói:

- Tạ Đông là chú tôi, tôi là cháu được ông ấy nhận nuôi.

Tạ Đông, cũng chính là ba nuôi của Tiêu Thần, đó thật sự là một con rồng già, cũng là một con rồng duy nhất mà Tiêu Thần đến tận bây giờ đã gặp qua!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cuồng Dã Diễm Tiêu Diêu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook