Chương 218: Xong việc
Thân Vương
18/09/2013
- Nếu như vậy, giao lão Võ này cho anh, anh phục vụ tốt cho người ta,
cũng đừng hành hạ. Đối đãi tốt với ông lão. Đúng mỗi giờ cơm cho ông ấy
uống một ít trà đặc, để giải trừ một số tạp chất trong kinh mạch của ông ấy, tin rằng chỉ trong mười bữa nửa tháng vết thương của ông sẽ khỏi.
Ồ, ngòai ra còn phải đưa ông lão đến phòng phẩu thuật, cột sống của ông
ấy đã bị chặt đứt, cần phải nhanh chóng mổ.
Tiêu thần ngẫm nghĩ một chút, hắn nên biến thôi, bên kia đại học BJ, Uông Tiểu Kỳ còn có hai hoa khôi giảng đường của ký túc xá đang lo lắng cho hắn, cũng không thể vì chuyện không đâu bên này, lạnh nhạt ba hoa khôi giảng đường bên kia, bằng không sẽ có tội rất lớn.
- Cái gì, Cậu muốn đem ông ấy giao cho tôi hả?
Phong Vũ buồn bực la to, lão đầu này như một khối u ác tính lớn, mình mà đem ông ấy về nhà, mấy vị lão cổ hủ trong nhà kia sẽ trừng trị mình chết mất
- Nói nhảm! Không giao cho anh, chẳng lẽ giao cho tôi à?
Tiêu Thần quay mặt rất nghiêm túc quát.
- Đại pháo ca tôi không quan tâm đến chuyện sống chết, anh được cứu từ trên tay hắn, lại dùng Thiêu hoả châm kéo anh ra khỏi quỷ môn quan, anh ngay cả vết thương của ông cụ cũng không muốn chăm sóc, anh có còn lương tâm không? Trưởng bối trong nhà bình thường dạy anh như thế nào?
- Ách. …
Trán của Phong Vũ ứa ra mồ hôi đen, Tiêu Đại Pháo này cũng quá lắm, đen biến thành trắng, tà biến thành chính.
- Đại Pháo đệ đệ, cậu cứ yên tâm đi, Phong Vũ nhất định sẽ chăm sóc tốt ông lão kia.
Cao Mỹ Hương làm sao quản nhiều như vậy, bóp vào hông Phong Vũ vài cái, cười nói với Tiêu Thần.
Đại Pháo đệ đệ này rất lương thiện, là một người tốt.
- A? Tôi nói Mỹ Hương, sao cô dám thay tôi đáp ứng.
Phong Vũ không đồng ý, ta tuy rằng thích cô, nhưng cô không có quyền thay tôi đáp ứng chuyện khó giải quyết như vậy.
- Hắc? Tôi làm sao lại không thể thay anh đáp ứng chứ. Tôi không đại diện cho anh được sao?
Cao Mỹ Hương nhân cơ hội đã thương Phong Vũ, lại chú ý cái lỗ tai yếu ớt của Phong Vũ, chuẩn bị ra tay.
- Móa, anh có phải muốn cua hai cô không.
Tiêu Thần khinh bỉ nhìn Phong Vũ, liền vội vàng tiến đến lỗ tai của y, nói nhỏ mấy điều gì đó, ánh mắt Phong Vũ lập tức sáng lên.
- Đồng ý thì đồng ý, không phải chỉ là chăm sóc một lão già thôi sao, Phong Vũ tôi luôn luôn là người có lòng thương người, không biết bao nhiêu lần đỡ người già qua đường.
Phong Vũ vội vàng cười nói với Cao Mỹ Hương, bàn tay to của y còn nhân cơ hội nắm bàn tay bé nhỏ của Cao Mỹ Hương, trên mặt sáng ngời, tuy nhiên cảm giác làm cho người ta có chút mát mẻ, là một loại ánh sáng xuân.
- Vậy cứ như thế, tôi phải đi trước, còn có chuyện phải xử lý, bên này anh ứng phó một chút là được.
Tiêu Thần nhìn nhìn điện thoại di động, bây giờ là bốn giờ chiều, tối ngày mai là đại hội buôn thuốc phiện của sơn trang Long Đằng, cũng không thể để xảy ra chuyện bất trắc.
. . .
Lại đi vào trong sân trường của đại học BJ, rất náo nhiệt, lúc này đúng là thời gian tan tiết thứ hai vào buổi chiều của trường đại học, rất nhiều học sinh vừa lúc đều tan học, hàng trăm hàng ngàn học sinh đi trên đường nhỏ trong sân trường đại học.
- Ai, cậu biết không? Trên đỉnh của toà nhà hành chánh xuất hiện mấy con đại xà.
- Đại xà, không thể nào? Anh có phải đã xem nhiều tiểu thuyết huyền ảo phải không?
- Lừa anh làm gì, bạn học của tôi nói y và mấy anh em đứng dưới lầu tận mắt trông thấy, lúc ấy còn có một đống đặc công, cảnh sát đang bảo vệ an ninh trật tự bên ấy, nghe nói hình như giáo sư Tần Khác Thủ của môn lịch sử bị yêu nhân công kích bất ngờ.
- Thật hay giả đấy.
. . .
- Ách, hiện tại tin tức đã truyền đi, tất cả mọi người đều có điện thoại di động, ngay lập tức đều biết tin.
Tiêu Thần nhìn điện thoại di động trong tay, cảm thán một câu, nhớ tới hắn trước kia trong khu rừng rậm nguyên thủy, trong sa mạc rộng lớn, thi hành nhiệm vụ trong vùng núi hẻo lánh, những địa phương kia căn bản không có sóng điện thoại di động, muốn có thông tin nhanh dường như là không thể.
- Mình hay là không quay về nữa. Nhất định có một đám cảnh sát bên kia, đến lúc đó sẽ làm trễ giờ giấc mình, phỏng chừng tối nay cũng còn chưa hết chuyện.
Tiêu Thần đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, hiệu suất làm việc của Nước Cộng Hoà từ trước đến giờ có khi nào mình hài lòng đâu, nghĩ đến chuyện đại sự của ngày mai, hắn vẫn chọn gọi điện cho Uông Tiểu Kỳ báo bình an là được
Tiêu Thần vừa nãy ở trên lầu, nên tắt điện thoại di động, lúc này một lần nữa mở máy. Âm thanh tít, tít, tít liên tục vang lên, tất cả đều là tin nhắn, liên tục vang lên gần một phút đồng hồ, lúc này mới yên tĩnh, Tiêu Thần nhìn, toàn bộ là tin nhắn của Uông Tiểu Kỳ, có chừng hơn ba mươi tin.
- Tiêu Thần, anh đang ở đâu hả.
- Nhanh trả lời tin cho em.
- Em không yên tâm.
- Nhanh mở máy ra nhận điện thoại của em.
. . .
Trong tin nhắn, Uông Tiểu Kỳ hết sức lo lắng, bất luận một cô gái nào, biết bạn trai của mình đuổi theo một quái vật, đều lo lắng, Uông Tiểu Kỳ cũng không ngoại lệ, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Tiêu Thần khẩn trương bấm điện thoại cho Uông Tiều Kỳ, điện thoại lập tức đã thông.
- Tiêu Thần, quỷ tha ma bắt anh! Anh rốt cuộc đã mở máy.
- Anh bây giờ đang ở đâu, em đến tìm anh.
- Anh không sao chứ? Có nặng lắm không, có bị thương hay không?
Giọng nói của Uông Tiểu Kỳ rất kích động, Tiêu Thần biết được do thần kinh của cô ấy bị căng thẳng một thời gian dài, mới có thể phát ra những giọng nói lo lắng đến như vậy.
- Anh không sao cả, cũng không bị thương, hiện tại rất tốt.
Tiêu Thần cố gắng dịu giọng, hy vọng xoa dịu tâm tình căng thẳng của Uông Tiểu Kỳ.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, làm người ta lo muốn chết.
Uông Tiểu Kỳ rốt cục thở phào.
Cô và Lâm Vũ Đình, Dương Dao Dao hai người còn có Tần Khác Thủ, đợi hơn nửa tiếng dưới lầu hành chính, một số đặc công kia cũng không tìm được tung tích của Tiêu Thần và người rắn kia, hệ thống giám sát trong toà nhà cũng không có chiếu tới đỉnh của toà nhà, căn bản không biết ở trên đã xảy ra cái gì, Tiêu Thần và người rắn kia giống như biến mất trong hư không, làm sao không khiến người lo lắng.
- Vậy anh đang ở đâu? Em muốn đi tìm anh.
Uông Tiểu Kỳ kiên quyết nói, cô muốn trước tiên phải gặp Tiêu Thần.
- Không cần đâu, đặc công bên này rất nhiều, anh sợ bọn họ sẽ tìm đến anh, làm chậm trễ của anh nhiều thời gian, buổi tối anh còn có việc phải làm.
Tiêu Thần có chút không muốn cự tuyệt nói, kỳ thật hắn cũng muốn nhìn thấy Uông Tiều Kỳ, cô nàng này nhất định sẽ lo lắng.
- Đặc công không thể nào?
Uông Tiểu Kỳ thầm nghĩ.
- Nhìn thấy anh và người rắn kia cũng chỉ có ba người tụi em ở ký túc xá thôi, còn có giáo sư Tần, ngoài ra là Tần Phương và Hứa Như, các cô đều sợ choáng váng, nhanh chóng chạy ra khỏi toà nhà hành chính quay về nhà, phỏng chừng không có kể chuyện của anh cho cảnh sát nghe, em cùng Vũ Đình các cô còn có giáo sư Tần, cũng không có nhắc đến anh với bọn cảnh sát, bọn họ hẳn là không biết anh.
- Ồ, như vậy hả
Tiêu Thần ngẫm nghĩ một chút nói.
- Anh đi tìm em, hay là em đến tìm anh?
- Anh bây giờ đang ở đâu? Ở gần đây không?
Uông Tiểu Kỳ hưng phấn hỏi, rốt cục có thể nhìn thấy Tiêu Thần.
- Được, hay là anh đi tìm em, em bây giờ đang ở ký túc xá sao?
Tiêu Thần cười nói, Uông Tiểu Kỳ đã lo lắng như vậy rồi, tốt hơn hết là không nên đi lung tung
- Ừ, em ở ký túc xá, Vũ Đình các cô đang ở bên ngoài nghe ngóng tin tức của anh.
Uông Tiểu Kỳ nói.
- Một mình em ở ký túc xá?
Tiêu Thần cười nhếch miệng, nói tiếp.
- Vậy đợi anh năm phút, anh lập tức tới ngay.
Dứt lời Tiêu Thần cúp điện thoại.
Tiêu thần ngẫm nghĩ một chút, hắn nên biến thôi, bên kia đại học BJ, Uông Tiểu Kỳ còn có hai hoa khôi giảng đường của ký túc xá đang lo lắng cho hắn, cũng không thể vì chuyện không đâu bên này, lạnh nhạt ba hoa khôi giảng đường bên kia, bằng không sẽ có tội rất lớn.
- Cái gì, Cậu muốn đem ông ấy giao cho tôi hả?
Phong Vũ buồn bực la to, lão đầu này như một khối u ác tính lớn, mình mà đem ông ấy về nhà, mấy vị lão cổ hủ trong nhà kia sẽ trừng trị mình chết mất
- Nói nhảm! Không giao cho anh, chẳng lẽ giao cho tôi à?
Tiêu Thần quay mặt rất nghiêm túc quát.
- Đại pháo ca tôi không quan tâm đến chuyện sống chết, anh được cứu từ trên tay hắn, lại dùng Thiêu hoả châm kéo anh ra khỏi quỷ môn quan, anh ngay cả vết thương của ông cụ cũng không muốn chăm sóc, anh có còn lương tâm không? Trưởng bối trong nhà bình thường dạy anh như thế nào?
- Ách. …
Trán của Phong Vũ ứa ra mồ hôi đen, Tiêu Đại Pháo này cũng quá lắm, đen biến thành trắng, tà biến thành chính.
- Đại Pháo đệ đệ, cậu cứ yên tâm đi, Phong Vũ nhất định sẽ chăm sóc tốt ông lão kia.
Cao Mỹ Hương làm sao quản nhiều như vậy, bóp vào hông Phong Vũ vài cái, cười nói với Tiêu Thần.
Đại Pháo đệ đệ này rất lương thiện, là một người tốt.
- A? Tôi nói Mỹ Hương, sao cô dám thay tôi đáp ứng.
Phong Vũ không đồng ý, ta tuy rằng thích cô, nhưng cô không có quyền thay tôi đáp ứng chuyện khó giải quyết như vậy.
- Hắc? Tôi làm sao lại không thể thay anh đáp ứng chứ. Tôi không đại diện cho anh được sao?
Cao Mỹ Hương nhân cơ hội đã thương Phong Vũ, lại chú ý cái lỗ tai yếu ớt của Phong Vũ, chuẩn bị ra tay.
- Móa, anh có phải muốn cua hai cô không.
Tiêu Thần khinh bỉ nhìn Phong Vũ, liền vội vàng tiến đến lỗ tai của y, nói nhỏ mấy điều gì đó, ánh mắt Phong Vũ lập tức sáng lên.
- Đồng ý thì đồng ý, không phải chỉ là chăm sóc một lão già thôi sao, Phong Vũ tôi luôn luôn là người có lòng thương người, không biết bao nhiêu lần đỡ người già qua đường.
Phong Vũ vội vàng cười nói với Cao Mỹ Hương, bàn tay to của y còn nhân cơ hội nắm bàn tay bé nhỏ của Cao Mỹ Hương, trên mặt sáng ngời, tuy nhiên cảm giác làm cho người ta có chút mát mẻ, là một loại ánh sáng xuân.
- Vậy cứ như thế, tôi phải đi trước, còn có chuyện phải xử lý, bên này anh ứng phó một chút là được.
Tiêu Thần nhìn nhìn điện thoại di động, bây giờ là bốn giờ chiều, tối ngày mai là đại hội buôn thuốc phiện của sơn trang Long Đằng, cũng không thể để xảy ra chuyện bất trắc.
. . .
Lại đi vào trong sân trường của đại học BJ, rất náo nhiệt, lúc này đúng là thời gian tan tiết thứ hai vào buổi chiều của trường đại học, rất nhiều học sinh vừa lúc đều tan học, hàng trăm hàng ngàn học sinh đi trên đường nhỏ trong sân trường đại học.
- Ai, cậu biết không? Trên đỉnh của toà nhà hành chánh xuất hiện mấy con đại xà.
- Đại xà, không thể nào? Anh có phải đã xem nhiều tiểu thuyết huyền ảo phải không?
- Lừa anh làm gì, bạn học của tôi nói y và mấy anh em đứng dưới lầu tận mắt trông thấy, lúc ấy còn có một đống đặc công, cảnh sát đang bảo vệ an ninh trật tự bên ấy, nghe nói hình như giáo sư Tần Khác Thủ của môn lịch sử bị yêu nhân công kích bất ngờ.
- Thật hay giả đấy.
. . .
- Ách, hiện tại tin tức đã truyền đi, tất cả mọi người đều có điện thoại di động, ngay lập tức đều biết tin.
Tiêu Thần nhìn điện thoại di động trong tay, cảm thán một câu, nhớ tới hắn trước kia trong khu rừng rậm nguyên thủy, trong sa mạc rộng lớn, thi hành nhiệm vụ trong vùng núi hẻo lánh, những địa phương kia căn bản không có sóng điện thoại di động, muốn có thông tin nhanh dường như là không thể.
- Mình hay là không quay về nữa. Nhất định có một đám cảnh sát bên kia, đến lúc đó sẽ làm trễ giờ giấc mình, phỏng chừng tối nay cũng còn chưa hết chuyện.
Tiêu Thần đột nhiên nghĩ đến vấn đề này, hiệu suất làm việc của Nước Cộng Hoà từ trước đến giờ có khi nào mình hài lòng đâu, nghĩ đến chuyện đại sự của ngày mai, hắn vẫn chọn gọi điện cho Uông Tiểu Kỳ báo bình an là được
Tiêu Thần vừa nãy ở trên lầu, nên tắt điện thoại di động, lúc này một lần nữa mở máy. Âm thanh tít, tít, tít liên tục vang lên, tất cả đều là tin nhắn, liên tục vang lên gần một phút đồng hồ, lúc này mới yên tĩnh, Tiêu Thần nhìn, toàn bộ là tin nhắn của Uông Tiểu Kỳ, có chừng hơn ba mươi tin.
- Tiêu Thần, anh đang ở đâu hả.
- Nhanh trả lời tin cho em.
- Em không yên tâm.
- Nhanh mở máy ra nhận điện thoại của em.
. . .
Trong tin nhắn, Uông Tiểu Kỳ hết sức lo lắng, bất luận một cô gái nào, biết bạn trai của mình đuổi theo một quái vật, đều lo lắng, Uông Tiểu Kỳ cũng không ngoại lệ, cô cũng chỉ là một cô gái bình thường mà thôi.
Tiêu Thần khẩn trương bấm điện thoại cho Uông Tiều Kỳ, điện thoại lập tức đã thông.
- Tiêu Thần, quỷ tha ma bắt anh! Anh rốt cuộc đã mở máy.
- Anh bây giờ đang ở đâu, em đến tìm anh.
- Anh không sao chứ? Có nặng lắm không, có bị thương hay không?
Giọng nói của Uông Tiểu Kỳ rất kích động, Tiêu Thần biết được do thần kinh của cô ấy bị căng thẳng một thời gian dài, mới có thể phát ra những giọng nói lo lắng đến như vậy.
- Anh không sao cả, cũng không bị thương, hiện tại rất tốt.
Tiêu Thần cố gắng dịu giọng, hy vọng xoa dịu tâm tình căng thẳng của Uông Tiểu Kỳ.
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, làm người ta lo muốn chết.
Uông Tiểu Kỳ rốt cục thở phào.
Cô và Lâm Vũ Đình, Dương Dao Dao hai người còn có Tần Khác Thủ, đợi hơn nửa tiếng dưới lầu hành chính, một số đặc công kia cũng không tìm được tung tích của Tiêu Thần và người rắn kia, hệ thống giám sát trong toà nhà cũng không có chiếu tới đỉnh của toà nhà, căn bản không biết ở trên đã xảy ra cái gì, Tiêu Thần và người rắn kia giống như biến mất trong hư không, làm sao không khiến người lo lắng.
- Vậy anh đang ở đâu? Em muốn đi tìm anh.
Uông Tiểu Kỳ kiên quyết nói, cô muốn trước tiên phải gặp Tiêu Thần.
- Không cần đâu, đặc công bên này rất nhiều, anh sợ bọn họ sẽ tìm đến anh, làm chậm trễ của anh nhiều thời gian, buổi tối anh còn có việc phải làm.
Tiêu Thần có chút không muốn cự tuyệt nói, kỳ thật hắn cũng muốn nhìn thấy Uông Tiều Kỳ, cô nàng này nhất định sẽ lo lắng.
- Đặc công không thể nào?
Uông Tiểu Kỳ thầm nghĩ.
- Nhìn thấy anh và người rắn kia cũng chỉ có ba người tụi em ở ký túc xá thôi, còn có giáo sư Tần, ngoài ra là Tần Phương và Hứa Như, các cô đều sợ choáng váng, nhanh chóng chạy ra khỏi toà nhà hành chính quay về nhà, phỏng chừng không có kể chuyện của anh cho cảnh sát nghe, em cùng Vũ Đình các cô còn có giáo sư Tần, cũng không có nhắc đến anh với bọn cảnh sát, bọn họ hẳn là không biết anh.
- Ồ, như vậy hả
Tiêu Thần ngẫm nghĩ một chút nói.
- Anh đi tìm em, hay là em đến tìm anh?
- Anh bây giờ đang ở đâu? Ở gần đây không?
Uông Tiểu Kỳ hưng phấn hỏi, rốt cục có thể nhìn thấy Tiêu Thần.
- Được, hay là anh đi tìm em, em bây giờ đang ở ký túc xá sao?
Tiêu Thần cười nói, Uông Tiểu Kỳ đã lo lắng như vậy rồi, tốt hơn hết là không nên đi lung tung
- Ừ, em ở ký túc xá, Vũ Đình các cô đang ở bên ngoài nghe ngóng tin tức của anh.
Uông Tiểu Kỳ nói.
- Một mình em ở ký túc xá?
Tiêu Thần cười nhếch miệng, nói tiếp.
- Vậy đợi anh năm phút, anh lập tức tới ngay.
Dứt lời Tiêu Thần cúp điện thoại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.