Chương 84: Xuất ngân châm.
Thân Vương
21/03/2013
- Thật là óc lợn. Có số tiền này về sau còn phải dùng loại năm mươi đồng một đêm sao. Tới hộp đêm, vũ trường tìm mấy cô em xinh đẹp. Cho dù chú mày một đêm chơi mười em cũng có thể.
Vũ lão đại có chút khó thở vỗ vỗ đầu Tiêu lão tam vài cáu. Ngô lão tứ một bên cũng nở nụ cười xán lạn, có tiền ai lại tìm tới đám bác gái vừa già vừa xấu kia chứ?
- Chẳng qua đám cỏ dại kia kỹ thuật thật sự rất tốt. Hơn nữa tâm tính không tồi. Đối với em luôn chiếu cố đặc biệt. Một đêm chỉ lấy có năm mươi đồng nên em cảm thấy rất đáng giá. Nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, em sẽ tình nguyện sống ở đây báo đáp ân tình. Hoặc sẽ bao nuôi một hai cô.
Tiêu lão tam vẫn còn chút hoài niệm chiến trường da thịt mới rồi.
- Đệch. Quên đi. Lão tứ này không muốn nói nhiều với loại óc lợn nếu không về sau cũng biến thành lợn mất.
Ngô lão tứ nghe xong mười phần bực bội, hận bản thân mình sao lại kết giao với loại anh em như vậy, thật mất hết thể diện.
- Tốt rồi. Chúng ta lên lầu kiểm tra một chút. Buổi tối ông chủ sẽ tới lấy người. Lúc này càng không thể sơ xuất. Bằng không anh em ta sẽ bị treo ở đây.
Vũ lão đại thận trọng nói. Ba người vội bước nhanh lên tầng hai mặc kệ chiếc cầu thang như muốn gẫy.
Chỉ giây lát ba người đã đã tiến tới căn phòng Tiêu Thần cùng Ôn Thông vừa đột nhập.
- Chậc. Cô em này quả thật xinh tươi mọng nước. Thật muốn cỡi quá.
Xem người đẹp cực phẩm hôn mê trên mặt đất đám sâu trong bụng Ngô lão tứ đã muốn phát bệnh, tưởng tượng cũng tốt... Nhưng nhìn qua thân thể co giãn tuyệt vời kia, chính là sờ vài cái cũng đã thỏa nguyện.
- Bốp.
Cánh tay còn chưa đụng tới thân thể Chu Tử Y Vũ lão đại đứng bên đã chặn lại, thấp giọng quát:
- Lão Tứ. Đừng bán rẻ cánh tay mình. Cô bé này không thể động vào. Người ta đồng ý cho chúng ta một trăm vạn để chúng ta giữ cô bé này tại đây đồng nghĩa nói cô ấy đáng giá hơn số tiền đó rất nhiều. Thậm chí có khả năng ngàn vạn hoặc cả tỷ đồng. Người như vậy chúng ta không thể động tới.
- Đại ca. Em chỉ quen tay thôi nhưng nếu được hôn một cái cũng tiêu hồn. Hiện tại cô bé này đang hôn mê, chắc sẽ không biết em làm gì.
Ngô lão tứ vẻ mặt buồn bực. Mỹ nữ trước mặt hơn nữa đang hôn mê nhưng không thể làm gì điều này khác nào một người đang bị cột chặt hai tay, miệng bịt khăn thấy trước mặt có chiếc đùi gà lớn nhưng lại không thể ăn.
- Sờ cũng không được. Nhiệm vụ của chúng ta là trông coi cô bé này. Hiện tại ngoài giao người, nhận tiền, bất cứ việc nào cũng không được làm.
Vũ lão đại cẩn thận mười phần. Lão cũng không muốn vì đám dâm trùng trong lòng người anh em phá hỏng giao dịch giá trị 100 vạn. Lấy tiền xong mấy người bọn họ đều có thể từ từ hưởng thụ cuộc sống về sau.
- Ha ha...lão tứ. Chú chịu khó chờ đi. Chờ cầm tiền rồi có thể tới tìm đám tiểu thư. Lúc đó tìm năm mười người chỉ e chú không đủ sức.
Tiêu lão tam đứng bên thấy Ngô lão tứ bị phá không khỏi hả hê.
- Hừ. Hàng mà tôi tìm còn tốt hơn đám cỏ dại kia.
Ngô lão tứ hừ một tiếng lập tức tìm ghế tựa an tọa.
Tuy rằng không thể cỡi cũng không thể sờ nhưng cũng có thể ngắm. Ông mày còn chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy.
- A. Đại ca. Sao cô bé này lại cầm di động trên tay.
Vừa mới nhìn thấy cánh tay người đẹp, Ngô lão tứ phát hiện chiếc điện thoại.
- Di động? Ở đâu?
Vũ lão đại vừa nghe đã vọt tới gần Chu Tử Y. Vừa mở tin nhắn đã phát hiện dòng chữ:
- Mau tới cứu chị. Số 335 khu Lệ Dương.
Người nhận tin nhắn tên Tiêu Thần.
- Làm sao vậy đại ca? Cô bé này lấy di động ra từ bao giờ. Không phải cô ta đã trúng mê hồn hương sao?
Ngô lão tứ cùng Tiêu lão tam vội vàng tiến tới ngắm chiếc di động hiện đại và đẹp mắt của Chu Tử Y.
- Mẹ nó. Mau đi.
Vũ lão đại quát lớn:
- Bốp.
Chiếc di động của Chu Từ Y lập tức bị lão quẳng xuống sàn vỡ làm vài mảnh, ngay cả bo mạch cũng rơi ra.
- Cứ nấp tại đây. Không cần đi ra. Biết chưa?
Tiêu Thần thấy tình huống sắp diễn ra không thể tiếp tục ẩn nấp nữa vội vàng quay qua nói với Ôn Thông, kế đó lấy ra mấy chiếc ngân châm, chậm rãi bước ra.
- Các người không đi được nữa.
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh lạ khiến ba huynh đệ giật mình.
- Mày là ai? Tại sao ở đây?
Tiêu lão tam lập tức móc trong người ra một cây dao, sẵn sàng xông tới Tiêu Thần.
- Mày chính là Tiêu Thần?
Vũ lão đại kéo cánh tay Tiêu lão tam, nhớ tới người nhận tin nhắn kia.
Tiêu Thần mỉm cười gật đầu, khen:
- Mày rất thông minh. Đáng tiếc thông minh hay chết sớm.
- Con mẹ mày. Mày nghĩ mày là Diêm vương, nói chết là chúng ta sẽ chết? Mày chỉ có một người, chúng tao có ba người. Hôm nay là ngày giỗ của mày.
Ngô lão tứ thấy đối phương kiêu ngạo như vậy trong mắt hiện hung quang. Mấy huynh đệ gã tham gia giang hồ trong tay mỗi người đoạt đi ít cũng vài mạng, điều khác không nói nhưng công phu trên tay ba người chẳng lẽ không đánh lại một thằng nhóc?
- Lão tứ. Không cần nhiều lời với nó. Cùng nhau phế nó.
Tiêu lão tam quát lớn. Ngô lão tứ thấy tình huống gấp rút vội vàng móc ra một lưỡi dao mỏng. Lúc này Vũ lão đại cũng không ngăn chặn hai người, ánh mắt lão chăm chú nhìn Tiêu Thần xem thằng nhãi kia có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo tới vậy.
- Véo véo...
Âm thanh xé gió rất khẽ, hai mũi ngân châm theo tay Tiêu Thần phóng trúng đùi Tiêu lão tam cùng Ngô lão tứ.
- A...thằng này đánh lén.
- Mẹ nó. Người tôi mất cảm giác rồi...Mày...mày bôi độc?
Hai gã đàn ông còn chưa kịp ra tay đã ngồi xổm trên mặt đất, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Thuốc tê bắt đầu xâm nhập thân thể họ. Không tới một phút đồng hộ bọn họ sẽ ngã xoài trên đất không thể động đậy.
Mắt thấy hai người anh em của mình ngã xuống, Vũ lão đại sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
- Vì sao mày không trúng mê hồn hương của bọn tao?
- Hừ. Chút mê hương này có thể làm gì đại gia tao?
Tiêu Thần hừ nói:
- Lúc đại gia này dụng độc đám các người còn đang chơi 3P.
Tiêu Thần tiếp tục đưa tay ra, ngón giữa và ngón áp xuất hiện một cây ngân châm sẵn sàng tấn công Vũ lão đại.
- Cô bé này là người của mày?
Vũ lão đại sắc mặt khẽ biến chỉ Chu Tử Y trên đất hỏi. Tiêu Thần đương nhiên lắc đầu.
Cô gái này sao có thể là phụ nữ của mình. Nếu thật sự là vậy thì quá tốt. Đáng tiếc hiện tại còn chưa kiếm được chút tiện nghi nào từ nàng ta.
Vũ lão đại có chút khó thở vỗ vỗ đầu Tiêu lão tam vài cáu. Ngô lão tứ một bên cũng nở nụ cười xán lạn, có tiền ai lại tìm tới đám bác gái vừa già vừa xấu kia chứ?
- Chẳng qua đám cỏ dại kia kỹ thuật thật sự rất tốt. Hơn nữa tâm tính không tồi. Đối với em luôn chiếu cố đặc biệt. Một đêm chỉ lấy có năm mươi đồng nên em cảm thấy rất đáng giá. Nếu thật sự có nhiều tiền như vậy, em sẽ tình nguyện sống ở đây báo đáp ân tình. Hoặc sẽ bao nuôi một hai cô.
Tiêu lão tam vẫn còn chút hoài niệm chiến trường da thịt mới rồi.
- Đệch. Quên đi. Lão tứ này không muốn nói nhiều với loại óc lợn nếu không về sau cũng biến thành lợn mất.
Ngô lão tứ nghe xong mười phần bực bội, hận bản thân mình sao lại kết giao với loại anh em như vậy, thật mất hết thể diện.
- Tốt rồi. Chúng ta lên lầu kiểm tra một chút. Buổi tối ông chủ sẽ tới lấy người. Lúc này càng không thể sơ xuất. Bằng không anh em ta sẽ bị treo ở đây.
Vũ lão đại thận trọng nói. Ba người vội bước nhanh lên tầng hai mặc kệ chiếc cầu thang như muốn gẫy.
Chỉ giây lát ba người đã đã tiến tới căn phòng Tiêu Thần cùng Ôn Thông vừa đột nhập.
- Chậc. Cô em này quả thật xinh tươi mọng nước. Thật muốn cỡi quá.
Xem người đẹp cực phẩm hôn mê trên mặt đất đám sâu trong bụng Ngô lão tứ đã muốn phát bệnh, tưởng tượng cũng tốt... Nhưng nhìn qua thân thể co giãn tuyệt vời kia, chính là sờ vài cái cũng đã thỏa nguyện.
- Bốp.
Cánh tay còn chưa đụng tới thân thể Chu Tử Y Vũ lão đại đứng bên đã chặn lại, thấp giọng quát:
- Lão Tứ. Đừng bán rẻ cánh tay mình. Cô bé này không thể động vào. Người ta đồng ý cho chúng ta một trăm vạn để chúng ta giữ cô bé này tại đây đồng nghĩa nói cô ấy đáng giá hơn số tiền đó rất nhiều. Thậm chí có khả năng ngàn vạn hoặc cả tỷ đồng. Người như vậy chúng ta không thể động tới.
- Đại ca. Em chỉ quen tay thôi nhưng nếu được hôn một cái cũng tiêu hồn. Hiện tại cô bé này đang hôn mê, chắc sẽ không biết em làm gì.
Ngô lão tứ vẻ mặt buồn bực. Mỹ nữ trước mặt hơn nữa đang hôn mê nhưng không thể làm gì điều này khác nào một người đang bị cột chặt hai tay, miệng bịt khăn thấy trước mặt có chiếc đùi gà lớn nhưng lại không thể ăn.
- Sờ cũng không được. Nhiệm vụ của chúng ta là trông coi cô bé này. Hiện tại ngoài giao người, nhận tiền, bất cứ việc nào cũng không được làm.
Vũ lão đại cẩn thận mười phần. Lão cũng không muốn vì đám dâm trùng trong lòng người anh em phá hỏng giao dịch giá trị 100 vạn. Lấy tiền xong mấy người bọn họ đều có thể từ từ hưởng thụ cuộc sống về sau.
- Ha ha...lão tứ. Chú chịu khó chờ đi. Chờ cầm tiền rồi có thể tới tìm đám tiểu thư. Lúc đó tìm năm mười người chỉ e chú không đủ sức.
Tiêu lão tam đứng bên thấy Ngô lão tứ bị phá không khỏi hả hê.
- Hừ. Hàng mà tôi tìm còn tốt hơn đám cỏ dại kia.
Ngô lão tứ hừ một tiếng lập tức tìm ghế tựa an tọa.
Tuy rằng không thể cỡi cũng không thể sờ nhưng cũng có thể ngắm. Ông mày còn chưa thấy cô gái nào đẹp như vậy.
- A. Đại ca. Sao cô bé này lại cầm di động trên tay.
Vừa mới nhìn thấy cánh tay người đẹp, Ngô lão tứ phát hiện chiếc điện thoại.
- Di động? Ở đâu?
Vũ lão đại vừa nghe đã vọt tới gần Chu Tử Y. Vừa mở tin nhắn đã phát hiện dòng chữ:
- Mau tới cứu chị. Số 335 khu Lệ Dương.
Người nhận tin nhắn tên Tiêu Thần.
- Làm sao vậy đại ca? Cô bé này lấy di động ra từ bao giờ. Không phải cô ta đã trúng mê hồn hương sao?
Ngô lão tứ cùng Tiêu lão tam vội vàng tiến tới ngắm chiếc di động hiện đại và đẹp mắt của Chu Tử Y.
- Mẹ nó. Mau đi.
Vũ lão đại quát lớn:
- Bốp.
Chiếc di động của Chu Từ Y lập tức bị lão quẳng xuống sàn vỡ làm vài mảnh, ngay cả bo mạch cũng rơi ra.
- Cứ nấp tại đây. Không cần đi ra. Biết chưa?
Tiêu Thần thấy tình huống sắp diễn ra không thể tiếp tục ẩn nấp nữa vội vàng quay qua nói với Ôn Thông, kế đó lấy ra mấy chiếc ngân châm, chậm rãi bước ra.
- Các người không đi được nữa.
Trong phòng đột nhiên vang lên âm thanh lạ khiến ba huynh đệ giật mình.
- Mày là ai? Tại sao ở đây?
Tiêu lão tam lập tức móc trong người ra một cây dao, sẵn sàng xông tới Tiêu Thần.
- Mày chính là Tiêu Thần?
Vũ lão đại kéo cánh tay Tiêu lão tam, nhớ tới người nhận tin nhắn kia.
Tiêu Thần mỉm cười gật đầu, khen:
- Mày rất thông minh. Đáng tiếc thông minh hay chết sớm.
- Con mẹ mày. Mày nghĩ mày là Diêm vương, nói chết là chúng ta sẽ chết? Mày chỉ có một người, chúng tao có ba người. Hôm nay là ngày giỗ của mày.
Ngô lão tứ thấy đối phương kiêu ngạo như vậy trong mắt hiện hung quang. Mấy huynh đệ gã tham gia giang hồ trong tay mỗi người đoạt đi ít cũng vài mạng, điều khác không nói nhưng công phu trên tay ba người chẳng lẽ không đánh lại một thằng nhóc?
- Lão tứ. Không cần nhiều lời với nó. Cùng nhau phế nó.
Tiêu lão tam quát lớn. Ngô lão tứ thấy tình huống gấp rút vội vàng móc ra một lưỡi dao mỏng. Lúc này Vũ lão đại cũng không ngăn chặn hai người, ánh mắt lão chăm chú nhìn Tiêu Thần xem thằng nhãi kia có bản lĩnh gì mà kiêu ngạo tới vậy.
- Véo véo...
Âm thanh xé gió rất khẽ, hai mũi ngân châm theo tay Tiêu Thần phóng trúng đùi Tiêu lão tam cùng Ngô lão tứ.
- A...thằng này đánh lén.
- Mẹ nó. Người tôi mất cảm giác rồi...Mày...mày bôi độc?
Hai gã đàn ông còn chưa kịp ra tay đã ngồi xổm trên mặt đất, ngay cả đứng lên cũng không nổi. Thuốc tê bắt đầu xâm nhập thân thể họ. Không tới một phút đồng hộ bọn họ sẽ ngã xoài trên đất không thể động đậy.
Mắt thấy hai người anh em của mình ngã xuống, Vũ lão đại sắc mặt vô cùng nghiêm trọng nói:
- Vì sao mày không trúng mê hồn hương của bọn tao?
- Hừ. Chút mê hương này có thể làm gì đại gia tao?
Tiêu Thần hừ nói:
- Lúc đại gia này dụng độc đám các người còn đang chơi 3P.
Tiêu Thần tiếp tục đưa tay ra, ngón giữa và ngón áp xuất hiện một cây ngân châm sẵn sàng tấn công Vũ lão đại.
- Cô bé này là người của mày?
Vũ lão đại sắc mặt khẽ biến chỉ Chu Tử Y trên đất hỏi. Tiêu Thần đương nhiên lắc đầu.
Cô gái này sao có thể là phụ nữ của mình. Nếu thật sự là vậy thì quá tốt. Đáng tiếc hiện tại còn chưa kiếm được chút tiện nghi nào từ nàng ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.