Chương 501: Ba bộ võ thuật
Y Y
06/05/2021
Khi Giang Vô Song thấy Giang Cung Tuấn may quần áo, nghĩ chuyện gì đó nghĩ đến nhập thần.
Giang Cung Tuấn xoay người, cô không nhận ra.
Đợi đến khi cô nhận thấy, Giang Cung Tuấn đã nhìn một hồi lâu.
“Được, được rồi.’ Giang Cung Tuấn nuốt nuốt nước miếng nói.
Giang Vô Song liền nhận lấy quần áo mà Giang Cung Tuấn đã may xong, nhanh chóng xoay người, để lộ ra tấm lưng bóng loáng cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn thấy được mông cô.
Rất căng mềm.
Anh hít sâu một hơi, cưỡng ép chặn lại dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng.
Giang Vô Song nhanh chóng mặc quần áo.
Sau khi Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, cũng cầm lấy quần áo bị xé của mình nhìn một cái, may lại một chút cũng còn mặc được.
Anh bắt đầu may lên.
Rất mau đã làm xong.
Mặc quần áo vào.
Sau khi mặc xong, hai người ngồi trước đống lửa, đều rơi vào trong trầm mặc, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút dị thường.
Giang Cung Tuấn lấy con thỏ rừng quân Tiêu Dao đưa lúc trước, đặt lên trên lửa nướng.
Còn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Giang Vô Song ở phía đối diện, thấy cô trầm mặc không nói chuyện, anh cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, muốn tìm chủ đề gì đó tâm sự.
“Thật ra, dáng người của em rất không tồi”
Giang Cung Tuấn thình lình nói một câu.
“A, vậy sao?”
Trên khuôn mặt xinh xắn của Giang Vô Song mang theo một vòng thẹn thùng và mất tự nhiên, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vương vãi trên vai để che đi sự ngại ngùng của mình.
Vẻ mặt mất tự nhiên chỉ trong giây lát.
Trong nháy mắt liền kịp phản ứng, nhìn Giang Cung Tuấn cười cười, trêu ghẹo hỏi: “So với Đường Sở Vi thì thế nào?”
Ế2 Giang Cung Tuấn hơi sững sờ, nghĩ nghĩ nói: “Ngang nhau”
Lời Giang Cung Tuấn nói là sự thật, hai người thật sự không thể đem ra so sánh, mỗi người mỗi vẻ.
“Đúng rồi.” Vẻ mặt Giang Vô Song nghiêm chỉnh hỏi: “Nếu như sau khi về thủ đô, Cao Mẫn Ngọc đem những bức ảnh chụp được công bố ra ngoài, nhà Tiêu Dao hủy bỏ liên hôn, ông nội nổi trận lôi đình, giận chó đánh mèo với em, trách phạt em, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cô nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, đợi Giang Cung Tuấn trả lời.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ nói: ‘Không phải em nói chính tay Giang Quốc Đạt đang lo liệu ư, cho dù ảnh chụp bị tiết lộ ra ngoài, thì còn không phải hắn sẽ cố hết sức giải thích sao?”
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà anh cảm thấy nhà Tiêu Dao có tin hay không, nếu Tiêu Dao còn muốn có quan hệ thông gia với nhà họ Giang, người trong thiên hạ sẽ cảm thấy Tiêu Dao thế nào?”
“Em cảm thấy thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, cũng không biết cô hỏi vấn đề này rốt cuộc là có ý gì?
“Không có gì, đi một bước tính một bước mà thôi”
Giang Vô Song khẽ lắc đầu.
Câu trả lời của Giang Cung Tuấn khiến cô rất thất vọng.
Có lẽ ở trong mắt Giang Cung Tuấn, cô căn bản không có một chút địa vị nào, cho dù hai người đều như vậy, anh vẫn giữ thái độ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ngồi xếp bằng, không nói chuyện.
Giang Cung Tuấn cũng rất nghiêm túc nướng thịt.
Rất nhanh thịt thỏ đã được nướng chín, anh xé một cái đùi đưa cho Giang Vô Song: “Ăn chút đi”
“Không đói.”
Giang Vô Song mắt cũng không thèm mở ra.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn hơi lúng túng, tự mình cầm lấy bắt đầu ăn.
Sau khi ăn một chút, anh cũng ngồi xếp bằng.
Lặng lẽ chờ bình minh.
Nhưng mà, đêm dài đằng đăng, thời gian quá khó chịu.
Anh không khỏi lấy ra cuốn võ công bí tịch mà Giang Vô Song đem theo xem lại.
Cái này đã được Giang Quốc Đạt sao chép trong thư viện của nhà họ Giang.
Tổng cộng có ba bộ võ thuật.
Bộ thứ nhất là thân pháp võ công, tên là Ngự Phong Bộ.
Bộ thứ hai là một bộ chưởng pháp, tên là Bá Chưởng.
Bộ thứ ba là quyền pháp, tên là Thiên Phong Quyền.
Giang Cung Tuấn rất nghiêm túc xem lại.
Giang Vô Song thấy hồi lâu Giang Cung Tuấn không lên tiếng, không khỏi hé mắt ra nhìn, không khỏi hỏi: “Ông nội giao cho anh bộ võ thuật gì?”
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, nói: “Anh mới xem thoáng qua, là ba quyển võ công bí tịch, một quyển là Ngự Phong Bộ, một quyển là Bá Chưởng, một quyển là Thiên Phong Quyền”
Sau khi Giang Vô Song nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ, rất không tồi, ba quyển bí tịch võ công này, đều được các bậc tiền bối của nhà họ Giang truyền lại, mỗi một bộ vào lúc ấy đều là võ công có tiếng tăm lừng lẫy, ba bộ võ công bí tịch em cũng có nghe qua, Ngự Phong Bộ là một bộ pháp cực kỳ cao thâm, một khi học được, sẽ đi lại tự tại trong vạn quân.”
“Bá Chưởng, là môn võ công do tổ tiên nhà họ Giang sáng tạo ra cách đây tám trăm năm, tổng cộng có 18 đòn, mỗi đòn đều mạnh hơn đòn kia, độc đoán, bá đạo, mạnh mẽ, tung một đòn ra, núi lở đất nứt, thập bát chưởng xuất hiện, vô địch thiên hạ”
“Thiên Phong Quyền, cũng là một môn võ công do tổ tiên nhà họ Giang sáng tạo ra hàng trăm năm trước, một khi học được, quyền như tên, di chuyển như gió mây, tựa như gió mây biến hóa khôn lường.”
Giang Vô Song đơn giản giải thích một chút uy lực của ba bộ võ thuật này.
“Đây đều là những võ thuật cao cấp nhất của nhà họ Giang, chỉ đứng sau sự tồn tại mười ba thanh kiếm Thiên Tuyệt của nhà họ Giang, chỉ có nhân vật cốt lõi chính thức trong nhà họ Giang mới có thể luyện, với lại cũng cần phải đạt đến một trình độ nhất định, ông nội thật là rất xem trọng anh, ngay cả một quyển võ công bí tịch như vậy mà cũng tặng cho anh”
“Mạnh như vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cũng cả khinh.
Anh không nghĩ tới, quyển võ công bí tịch trong tay mình lại có lai lịch lớn như vậy.
“Đương nhiên.”
Giang Vô Song nói: “Nhà họ Giang chính là đứng đầu trong tứ đại gia tộc cổ xưa, cho dù ở giới cổ võ cũng là sự tồn tại nhất nhì, thật ra là do tổ tiên nhà họ Giang để lại không ít võ thuật cao cấp, ở trong giới cổ võ có năng lực trấn áp nhà họ Giang có lẽ cũng chỉ có phái Thiên Sơn”
“Phái Thiên Sơn?”
Giang Cung Tuấn sững sờ.
Đối với tình hình của giới cổ võ, một chút anh cũng không biết.
Không biết trong giới cổ võ có những môn phái nào, có mấy người cường giả.
“Phái Thiên Sơn, vẫn luôn là cổ võ của Thái Sơn Bắc Đẩu, Võ Lâm Minh Chủ cổ võ tám trăm năm trước chính là chưởng môn của phái Thiên Sơn, chẳng qua tám trăm năm trước hoạn môn xảy ra một trận đại chiến, Võ Lâm Minh Chủ cổ võ chết trong trận chiến ấy, phái Thiên Sơn liền trở nên tiêu điều,tuy nhiên, điều này không có nghĩa là phái Thiên Sơn không mạnh”
Giang Vô Song nói sơ qua về phái Thiên Sơn.
Những thứ này cô điều nghe Giang Quốc Đạt kể lại, cô cũng không hiểu rõ lắm.
Giang Cung Tuấn không khỏi hỏi: “Trăm năm trước, hoạn môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Vô Song nói: “Đoan Hùng vần luôn phong bế tự vững chắc, tám trăm năm trước, khoa học kỹ thuật của phương Tây quật khởi, bùng lên một loạt cuộc chiến tranh, Đoan Hùng cũng bị tai họa, bị địch quốc xâm chiếm, thậm chí đã đến tình trạng diệt quốc.”
“Môn phái cổ võ có ba gia tộc, nhà Mộ Dung, nhà Âu Dương, nhà Độc Bộ, ba gia tộc này dựa vào việc nuôi cổ mà sống, cổ có thể cứu người cũng có thể hại người, Đoan Hùng náo loạn, nhà Mộ Dung thừa cơ làm loạn, làm Đoan Hùng nguy hại, muốn lợi dụng cổ xưng bá thiên hạ, cuối cùng cũng không biết là ai tác hợp, ba gia tộc hoạn môn liên kết lại bắt đầu chống phá kẻ địch từ bên ngoài.”
“Đã có hoạn môn và vô số cổ võ giả gia nhập, kẻ thù bên ngoài bị khai trừ, Đoan Hùng thành công lập nước, tiến tới thời đại mới”
“Nhưng mà, nhà Mộ Dung đứng đầu hoạn môn dã tâm lại bừng bừng, muốn làm Vua Đoan Hùng, Đoan Hùng lại xảy ra nội đấu, cuối cùng Vua Đoan Hùng liên kết với các võ giả và hai gia tộc hoạn môn khác, diệt trừ nhà Mộ Dung, sau đó Vua lại không yên lòng nên diệt luôn hai nhà Âu Dương và Độc Bộ”
“Một trận chiến này, cổ võ giả Đoan Hùng là tổn thương nghiêm trọng nhất trong trận chiến, Minh Chủ chết trận, vô số cường giả chết trận, từ đó về sau, gia tộc cổ võ, môn phái cổ võ, cổ võ giả đều đều dần dần lui ẩn, rất ít đi lại trong xã hội”
“Có cái gọi là, đằng sau sự thành công ấy là thi cốt chất chồng như núi”
“Đoan Hùng mới vừa lập nước, đã bỏ ra một cái giá vô cùng lớn, Vua lên ngôi, vô số người chôn cùng”
“Tất nhiên, những gì đã xảy ra một trăm năm trước còn nhiều hơn thế, tình hình rất phức tạp.
Ngay cả người đã từng trải qua một trăm năm trước cũng không thể phân biệt được đúng sai”
Giang Vô Song nói sơ qua chút chuyện của trăm năm trước.
Cô kể cũng không nhiều, chỉ nghe Giang Quốc Đạt kể lại thôi.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trăm năm trước, nếu như nhà Mộ Dung thắng, Vua bại, như vậy kết cục của chuyện này có lẽ sẽ khác đi, chỉ sợ Vua cũng sẽ trở thành nhà Mộ Dung bây giờ, người người hô đánh”
“Không có đúng sai tuyệt đối, chẳng qua lập trường bát đồng mà thôi”
Giang Cung Tuấn chăm chú lắng nghe.
Anh không nghĩ tới, chuyện của trăm năm trước lại phức tạp như vậy.
Giang Cung Tuấn xoay người, cô không nhận ra.
Đợi đến khi cô nhận thấy, Giang Cung Tuấn đã nhìn một hồi lâu.
“Được, được rồi.’ Giang Cung Tuấn nuốt nuốt nước miếng nói.
Giang Vô Song liền nhận lấy quần áo mà Giang Cung Tuấn đã may xong, nhanh chóng xoay người, để lộ ra tấm lưng bóng loáng cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn thấy được mông cô.
Rất căng mềm.
Anh hít sâu một hơi, cưỡng ép chặn lại dục vọng nguyên thủy nhất trong lòng.
Giang Vô Song nhanh chóng mặc quần áo.
Sau khi Giang Cung Tuấn tỉnh táo lại, cũng cầm lấy quần áo bị xé của mình nhìn một cái, may lại một chút cũng còn mặc được.
Anh bắt đầu may lên.
Rất mau đã làm xong.
Mặc quần áo vào.
Sau khi mặc xong, hai người ngồi trước đống lửa, đều rơi vào trong trầm mặc, ai cũng không nói chuyện, bầu không khí có chút dị thường.
Giang Cung Tuấn lấy con thỏ rừng quân Tiêu Dao đưa lúc trước, đặt lên trên lửa nướng.
Còn thỉnh thoảng đưa mắt nhìn Giang Vô Song ở phía đối diện, thấy cô trầm mặc không nói chuyện, anh cũng cảm thấy bầu không khí không ổn, muốn tìm chủ đề gì đó tâm sự.
“Thật ra, dáng người của em rất không tồi”
Giang Cung Tuấn thình lình nói một câu.
“A, vậy sao?”
Trên khuôn mặt xinh xắn của Giang Vô Song mang theo một vòng thẹn thùng và mất tự nhiên, cô đưa tay vuốt nhẹ mái tóc vương vãi trên vai để che đi sự ngại ngùng của mình.
Vẻ mặt mất tự nhiên chỉ trong giây lát.
Trong nháy mắt liền kịp phản ứng, nhìn Giang Cung Tuấn cười cười, trêu ghẹo hỏi: “So với Đường Sở Vi thì thế nào?”
Ế2 Giang Cung Tuấn hơi sững sờ, nghĩ nghĩ nói: “Ngang nhau”
Lời Giang Cung Tuấn nói là sự thật, hai người thật sự không thể đem ra so sánh, mỗi người mỗi vẻ.
“Đúng rồi.” Vẻ mặt Giang Vô Song nghiêm chỉnh hỏi: “Nếu như sau khi về thủ đô, Cao Mẫn Ngọc đem những bức ảnh chụp được công bố ra ngoài, nhà Tiêu Dao hủy bỏ liên hôn, ông nội nổi trận lôi đình, giận chó đánh mèo với em, trách phạt em, vậy phải làm sao bây giờ?”
Cô nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn, đợi Giang Cung Tuấn trả lời.
Giang Cung Tuấn suy nghĩ nói: ‘Không phải em nói chính tay Giang Quốc Đạt đang lo liệu ư, cho dù ảnh chụp bị tiết lộ ra ngoài, thì còn không phải hắn sẽ cố hết sức giải thích sao?”
“Tuy là nói như vậy, nhưng mà anh cảm thấy nhà Tiêu Dao có tin hay không, nếu Tiêu Dao còn muốn có quan hệ thông gia với nhà họ Giang, người trong thiên hạ sẽ cảm thấy Tiêu Dao thế nào?”
“Em cảm thấy thế nào?” Giang Cung Tuấn nhìn Giang Vô Song, cũng không biết cô hỏi vấn đề này rốt cuộc là có ý gì?
“Không có gì, đi một bước tính một bước mà thôi”
Giang Vô Song khẽ lắc đầu.
Câu trả lời của Giang Cung Tuấn khiến cô rất thất vọng.
Có lẽ ở trong mắt Giang Cung Tuấn, cô căn bản không có một chút địa vị nào, cho dù hai người đều như vậy, anh vẫn giữ thái độ như không có chuyện gì xảy ra.
Cô ngồi xếp bằng, không nói chuyện.
Giang Cung Tuấn cũng rất nghiêm túc nướng thịt.
Rất nhanh thịt thỏ đã được nướng chín, anh xé một cái đùi đưa cho Giang Vô Song: “Ăn chút đi”
“Không đói.”
Giang Vô Song mắt cũng không thèm mở ra.
Vẻ mặt Giang Cung Tuấn hơi lúng túng, tự mình cầm lấy bắt đầu ăn.
Sau khi ăn một chút, anh cũng ngồi xếp bằng.
Lặng lẽ chờ bình minh.
Nhưng mà, đêm dài đằng đăng, thời gian quá khó chịu.
Anh không khỏi lấy ra cuốn võ công bí tịch mà Giang Vô Song đem theo xem lại.
Cái này đã được Giang Quốc Đạt sao chép trong thư viện của nhà họ Giang.
Tổng cộng có ba bộ võ thuật.
Bộ thứ nhất là thân pháp võ công, tên là Ngự Phong Bộ.
Bộ thứ hai là một bộ chưởng pháp, tên là Bá Chưởng.
Bộ thứ ba là quyền pháp, tên là Thiên Phong Quyền.
Giang Cung Tuấn rất nghiêm túc xem lại.
Giang Vô Song thấy hồi lâu Giang Cung Tuấn không lên tiếng, không khỏi hé mắt ra nhìn, không khỏi hỏi: “Ông nội giao cho anh bộ võ thuật gì?”
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, nói: “Anh mới xem thoáng qua, là ba quyển võ công bí tịch, một quyển là Ngự Phong Bộ, một quyển là Bá Chưởng, một quyển là Thiên Phong Quyền”
Sau khi Giang Vô Song nghe xong, nhẹ nhàng gật đầu nói: “Ừ, rất không tồi, ba quyển bí tịch võ công này, đều được các bậc tiền bối của nhà họ Giang truyền lại, mỗi một bộ vào lúc ấy đều là võ công có tiếng tăm lừng lẫy, ba bộ võ công bí tịch em cũng có nghe qua, Ngự Phong Bộ là một bộ pháp cực kỳ cao thâm, một khi học được, sẽ đi lại tự tại trong vạn quân.”
“Bá Chưởng, là môn võ công do tổ tiên nhà họ Giang sáng tạo ra cách đây tám trăm năm, tổng cộng có 18 đòn, mỗi đòn đều mạnh hơn đòn kia, độc đoán, bá đạo, mạnh mẽ, tung một đòn ra, núi lở đất nứt, thập bát chưởng xuất hiện, vô địch thiên hạ”
“Thiên Phong Quyền, cũng là một môn võ công do tổ tiên nhà họ Giang sáng tạo ra hàng trăm năm trước, một khi học được, quyền như tên, di chuyển như gió mây, tựa như gió mây biến hóa khôn lường.”
Giang Vô Song đơn giản giải thích một chút uy lực của ba bộ võ thuật này.
“Đây đều là những võ thuật cao cấp nhất của nhà họ Giang, chỉ đứng sau sự tồn tại mười ba thanh kiếm Thiên Tuyệt của nhà họ Giang, chỉ có nhân vật cốt lõi chính thức trong nhà họ Giang mới có thể luyện, với lại cũng cần phải đạt đến một trình độ nhất định, ông nội thật là rất xem trọng anh, ngay cả một quyển võ công bí tịch như vậy mà cũng tặng cho anh”
“Mạnh như vậy sao?”
Giang Cung Tuấn cũng cả khinh.
Anh không nghĩ tới, quyển võ công bí tịch trong tay mình lại có lai lịch lớn như vậy.
“Đương nhiên.”
Giang Vô Song nói: “Nhà họ Giang chính là đứng đầu trong tứ đại gia tộc cổ xưa, cho dù ở giới cổ võ cũng là sự tồn tại nhất nhì, thật ra là do tổ tiên nhà họ Giang để lại không ít võ thuật cao cấp, ở trong giới cổ võ có năng lực trấn áp nhà họ Giang có lẽ cũng chỉ có phái Thiên Sơn”
“Phái Thiên Sơn?”
Giang Cung Tuấn sững sờ.
Đối với tình hình của giới cổ võ, một chút anh cũng không biết.
Không biết trong giới cổ võ có những môn phái nào, có mấy người cường giả.
“Phái Thiên Sơn, vẫn luôn là cổ võ của Thái Sơn Bắc Đẩu, Võ Lâm Minh Chủ cổ võ tám trăm năm trước chính là chưởng môn của phái Thiên Sơn, chẳng qua tám trăm năm trước hoạn môn xảy ra một trận đại chiến, Võ Lâm Minh Chủ cổ võ chết trong trận chiến ấy, phái Thiên Sơn liền trở nên tiêu điều,tuy nhiên, điều này không có nghĩa là phái Thiên Sơn không mạnh”
Giang Vô Song nói sơ qua về phái Thiên Sơn.
Những thứ này cô điều nghe Giang Quốc Đạt kể lại, cô cũng không hiểu rõ lắm.
Giang Cung Tuấn không khỏi hỏi: “Trăm năm trước, hoạn môn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Giang Vô Song nói: “Đoan Hùng vần luôn phong bế tự vững chắc, tám trăm năm trước, khoa học kỹ thuật của phương Tây quật khởi, bùng lên một loạt cuộc chiến tranh, Đoan Hùng cũng bị tai họa, bị địch quốc xâm chiếm, thậm chí đã đến tình trạng diệt quốc.”
“Môn phái cổ võ có ba gia tộc, nhà Mộ Dung, nhà Âu Dương, nhà Độc Bộ, ba gia tộc này dựa vào việc nuôi cổ mà sống, cổ có thể cứu người cũng có thể hại người, Đoan Hùng náo loạn, nhà Mộ Dung thừa cơ làm loạn, làm Đoan Hùng nguy hại, muốn lợi dụng cổ xưng bá thiên hạ, cuối cùng cũng không biết là ai tác hợp, ba gia tộc hoạn môn liên kết lại bắt đầu chống phá kẻ địch từ bên ngoài.”
“Đã có hoạn môn và vô số cổ võ giả gia nhập, kẻ thù bên ngoài bị khai trừ, Đoan Hùng thành công lập nước, tiến tới thời đại mới”
“Nhưng mà, nhà Mộ Dung đứng đầu hoạn môn dã tâm lại bừng bừng, muốn làm Vua Đoan Hùng, Đoan Hùng lại xảy ra nội đấu, cuối cùng Vua Đoan Hùng liên kết với các võ giả và hai gia tộc hoạn môn khác, diệt trừ nhà Mộ Dung, sau đó Vua lại không yên lòng nên diệt luôn hai nhà Âu Dương và Độc Bộ”
“Một trận chiến này, cổ võ giả Đoan Hùng là tổn thương nghiêm trọng nhất trong trận chiến, Minh Chủ chết trận, vô số cường giả chết trận, từ đó về sau, gia tộc cổ võ, môn phái cổ võ, cổ võ giả đều đều dần dần lui ẩn, rất ít đi lại trong xã hội”
“Có cái gọi là, đằng sau sự thành công ấy là thi cốt chất chồng như núi”
“Đoan Hùng mới vừa lập nước, đã bỏ ra một cái giá vô cùng lớn, Vua lên ngôi, vô số người chôn cùng”
“Tất nhiên, những gì đã xảy ra một trăm năm trước còn nhiều hơn thế, tình hình rất phức tạp.
Ngay cả người đã từng trải qua một trăm năm trước cũng không thể phân biệt được đúng sai”
Giang Vô Song nói sơ qua chút chuyện của trăm năm trước.
Cô kể cũng không nhiều, chỉ nghe Giang Quốc Đạt kể lại thôi.
Cô hít sâu một hơi, tiếp tục nói: “Trăm năm trước, nếu như nhà Mộ Dung thắng, Vua bại, như vậy kết cục của chuyện này có lẽ sẽ khác đi, chỉ sợ Vua cũng sẽ trở thành nhà Mộ Dung bây giờ, người người hô đánh”
“Không có đúng sai tuyệt đối, chẳng qua lập trường bát đồng mà thôi”
Giang Cung Tuấn chăm chú lắng nghe.
Anh không nghĩ tới, chuyện của trăm năm trước lại phức tạp như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.