Chương 369: Cổ Môn
Y Y
29/04/2021
Bạch Tâm lập tức gấp gáp, “Anh Giang, không có anh phù hộ tôi sẽ chết mất”
Bạch Tâm vốn là một thành viên trong nhóm người trộm mộ.
Cô ta cùng đồng bạn trộm cổ mộ Lan Lăng Vương.
Hiện tại chuyện cổ mộ Lan Lăng Vương đã lưu truyền sôi sục. Trước đó cô ta là chủ tịch điêu hành của Thời Đại, không ai tìm tới cửa. Nhưng bây giờ Thời Đại ngã rồi, nếu cô ta quay về thành phố Tử Đằng nhất định sẽ bị người trong giới tìm tới.
Cô ta trở về chắc chắn phải chết.
Mặt Giang Cung Tuấn trắng bệch, vô lực nói: “Nhưng như tôi bây giờ cũng không có biện pháp nào phù hộ cho cô nữa. Như vậy đi, cô tới thành phố Tử Đẳng tìm Tiêu Dao Vương, để Tiêu Dao Vương sắp xếp một việc cho cô trước. Tiêu Dao Vương cũng là một trong năm đại soái, để ông ta sắp xếp việc cho cô, tôi nghĩ sẽ cũng có người nào dám tìm cô gây sự”
Giang Cung Tuấn đã nói như vậy rồi, Bạch Tâm cũng không tiện nói thêm gì.
Giang Cung Tuấn lại nhìn Hứa Linh, nói: “Cô cũng trở vê thành phố Tử Đăng đi”
“Tôi không”
Hứa Linh cự tuyệt.
Lúc này Đường Sở Vị lấy cơm nước từ căn tin bệnh viện tới. Cô vừa đi vào đã nghe được lời này.
Cô hơi ngây ngẩn, chợt đi tới, “Giang Cung Tuấn, em đã mang cơm tới rồi.”
Cô mở cơm ra ngôi bên cạnh, tự mình đút cho Giang Cung Tuấn.
“Đưa anh, anh tự ăn”
Giang Cung Tuấn nhận lấy chén đũa trong tay Đường Sở Vi. Anh cầm chiếc đũa, dưới ánh nhìn soi mói của không ít người mà từ từ ăn cơm.
Anh ăn năm bát cơm tẻ.
Sau khi ăn xong, anh nhìn Đường Sở Vĩ nói: “Em cũng trở về thành phố Tử Đảng đi, còn có cô, Hà Nhược Loan, mấy người cùng trở về đi”
Đường Sở Vi lập tức vội vã, hỏi nhanh: “Vậy anh thì sao?”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Chuyện của anh không cần mọi người quản.
Hơn nữa anh có chuyện rất quan trọng phải làm”
Giang Cung Tuấn hạ lệnh đuổi khách.
Anh chỉ chừa lại tám người Bát Bộ Thiên Long, những người khác đều bị anh đuổi đi.
Tuy rằng anh trông như bệnh thoi thóp, thể nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Đám người không biết tiếp sau Giang Cung Tuấn muốn làm gì, nhưng bọn họ đều cảm thấy chắc chắn Giang Cung Tuấn muốn làm đại sự, bọn họ cũng không lưu lại quấy rối nữa, mua vé máy bay quay về thành phố Tử Đẳng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tám người. . Truyện Đông Phương
Giang Ly hỏi: “Anh Giang, tiếp theo anh dự định làm gì?”
“Không cần vội”
Giang Cung Tuấn hơi đưa tay ra hiệu, nói: “Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, chờ khi tôi sắp xếp thỏa đáng sẽ tìm mọi người”
“Thế nhưng anh như vậy?”
Trên mặt Giang Ly hiện lên vẻ lo lắng.
Giang Cung Tuấn đứng lên xuống giường, đi thử vài bước, miễn cưỡng có thể đi được, chỉ là rất cố sức. Anh nhẹ giọng nói: “Không sao, các người đi thôi.”
Nghe vậy lúc này đám người mới rời đi.
Giang Cung Tuấn lại trở lại trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Đồng thời lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Khói thuốc lan tràn trong phòng bệnh.
Bất tri bất giác, anh ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, anh mơ hồ mở mắt ra, thấy được một cô gái vóc người gợi cảm, dáng dấp cực đẹp đang ngồi bên giường, một đôi mắt †o linh động nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.
“Gì vậy, sao cô lại trở lại rồi?”
Giang Cung Tuấn xoay người đứng lên, nhìn Hứa Linh đang ngồi bên mép giường, cau mày nói: “Không phải tôi để cô quay về rồi sao? Tôi không cần cô quan tâm”
Hứa Linh trợn trắng mắt cáu mắng: “Anh chớ tự mình đa tình, hiện tại tập đoàn Thời Đại đã sụp đổ rồi, tôi trở về cũng không có nơi làm việc. Tôi vẫn cảm thấy ở lại thủ đô phát triển tương đối khá”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nhiều.
Anh lại nằm xuống, dựa vào trên giường nghỉ ngơi.
Anh đang đợi, chờ Ảnh Tử đến.
Anh tin tưởng Ảnh Tử nhất định sẽ tới tìm anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rất nhanh đã đến nửa đêm.
Hứa Linh ngủ thiếp đi trong phòng bệnh.
Lúc này Giang Cung Tuấn cảm ứng được có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất nhỏ.
Tuy rằng cả người anh vô lực, nhưng độ nhạy cảm còn chưa giảm xuống.
Anh xoay người đứng lên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn xung quanh một hồi sau đó đi về phía đầu hành lang.
Vừa tới đầu hành lang anh đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, mang theo mũ che không thấy rõ mặt.
Anh ta dựa trên vách tường nhìn Giang Cung Tuấn đang đi tới.
“Vương để tôi tới thăm anh một chút, thân thể anh không sao chứ?”
Giọng nói khàn khàn truyền đến.
Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh chỉ cảm thấy vô lực. Anh phải tựa trên tường, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên mặt anh hiện lên vẻ ngưng trọng, vô lực nói: “Cơ thể của tôi rất nghiêm trọng, tôi trúng cổ độc, toàn thân vô lực, hơn nữa thân thể sẽ từ từ héo rút, đến cuối cùng toàn thân cao thấp không thể nhúc nhích được, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết.”
“087 Ảnh Tử hơi kinh ngạc. Xem thêm ngôn tình hay.
“Chuyện gì xảy ra? Trăm năm trước, không phải mấy thứ tà môn ngoại đạo này đã bị tiêu diệt rồi sao, vì sao còn có người nuôi cổ tồn tại?”
Giang Cung Tuấn không khỏi nhìn Ảnh Tử thêm vài lần.
Xem ra Ảnh Tử cũng rất hiểu cổ.
Hơn nữa tựa hồ vào trăm năm trước còn có rất nhiều người nuôi cổ.
“Dường như anh hiểu rõ?”
Ảnh Tử khế lắc đầu nói: “Cũng không phải rất rõ, chỉ nghe sư phụ nhắc tới”
Giang Cung Tuấn cũng hứng thú, “Xin lắng tai nghe”
Ảnh Tử giải thích nói: “Vào trăm năm trước, trong cảnh nội có một nhóm người. Những người này sinh hoạt trong núi lớn, dựa vào nuôi cổ mà sống. Nọn họ được gọi là người nuôi cổ. Đây là một trại, cũng là một thôn, càng là một môn phái, được gọi là Cổ Môn”
“Trăm năm trước là thời gian Đại Lan biến động nhất, cũng là thời gian Đại Lan kiến quốc.
Sư phụ nói vì người nuôi cổ tai họa thiên hạ, định dùng cổ trùng khống chế toàn thế giới, cuối cùng bị mọi người liên hợp tiêu diệt. Bọn họ mất tích gần trăm năm, không nghĩ tới đến bây giờ còn có người nuôi cổ”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy hiểu ra.
Anh cũng không có hứng thú gì với đoạn lịch sử này, anh chỉ quan tâm tới chuyện rốt cục cổ độc trong cơ thể mình có thể giải hay không.
“Nếu anh đã biết cổ, vậy anh có biết phương pháp giải cổ không?”
Ảnh Tử lắc đầu nói: “Không biết, chỉ có người hạ độc mới có cách giải cố độc”
Giang Cung Tuấn im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Tỏi biết một người có thể giải cổ trong cơ thể tôi, tôi phải làm việc, tôi nhất định phải giải độc. Nếu không tôi như vậy ngay cả sống cũng không thể sống được bao lâu nữa, đừng nói tới làm việc.”
“Ai?”
“Độc Bộ Vân.”
Ảnh Tử nhướng mày.
“Giang Cung Tuấn, anh biết anh đang nói cái gì không? Đây là một tên ma đầu giết người không chớp mắt, là người đã sáng tạo ra Häc Điện, nuôi dưỡng rất nhiều sát thủ. Trước đây chúng ta phải vận dụng hơn trăm cao thủ võ đạo mới có thế bắt tên này được. Trận chiến ấy anh cũng tham gia, anh nên biết thực lực của Độc Bộ Vân. Nếu như thả Độc Bộ Vân ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
“Tôi biết”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Độc Bộ Vân vừa liếc mät đã có thể nhìn ra tôi trúng cổ độc, tên này nói có cách giải cố độc trong cơ thể tôi, hơn nữa tôi có lòng tin, chỉ cân tôi có thể khôi phục, Độc Bộ Vân không phải đối thủ của tôi”
“Chuyện này còn chưa chắc. Hai người đều là nhân vật đạt tới cực hạn võ đạo, khi đánh nhau tám lạng nửa cân. Mấy năm trước nếu không phải những cường giả khác dân đầu tiêu hao lực lượng của Độc Bộ Vân, anh vốn không phải đối thủ của Độc Bộ Vân”
“Tôi cũng không phải Giang Cung Tuấn mấy năm trước”
Giang Cung Tuấn rất có lòng tin với chính mình.
Nghe vậy Ảnh Tử im lặng Một hồi lâu sau mới hỏi: “Cần tôi làm gì?”
“Tôi muốn cướp ngục. Tôi cần anh tạo cơ hội cho tôi, hơn nữa sau khi cướp ngục thành công tôi cần anh vận dụng quan hệ đưa Độc Bộ Vân ra khỏi thủ đô, đưa những người đã cướp ngục ra khỏi thủ đồ.”
Giang Cung Tuấn biết Ảnh Tử có bản lĩnh này, Cho dù địa lao là do quân Xích Diêm trấn thủ, anh ta vần có thể làm được.
Bởi vì anh ta là người của vương Là thị vệ thiếp thân của vương Chỉ cần anh ta nguyện ý cũng đại biểu cho vương nguyện ý, như vậy hết thảy đều đơn giản “Được, tôi đi chuyển lời tới vương sau đó sẽ liên lạc lại với anh”
Ảnh Tử kéo thấp mũ xuống, sau đó xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng cất bước tiến đi về phía phòng bệnh.
“Đi đâu vậy?”
Vừa đi vào phòng bệnh anh đã thấy Hứa Linh đứng ở cửa, vẻ mặt quái dị nhìn anh.
Bạch Tâm vốn là một thành viên trong nhóm người trộm mộ.
Cô ta cùng đồng bạn trộm cổ mộ Lan Lăng Vương.
Hiện tại chuyện cổ mộ Lan Lăng Vương đã lưu truyền sôi sục. Trước đó cô ta là chủ tịch điêu hành của Thời Đại, không ai tìm tới cửa. Nhưng bây giờ Thời Đại ngã rồi, nếu cô ta quay về thành phố Tử Đằng nhất định sẽ bị người trong giới tìm tới.
Cô ta trở về chắc chắn phải chết.
Mặt Giang Cung Tuấn trắng bệch, vô lực nói: “Nhưng như tôi bây giờ cũng không có biện pháp nào phù hộ cho cô nữa. Như vậy đi, cô tới thành phố Tử Đẳng tìm Tiêu Dao Vương, để Tiêu Dao Vương sắp xếp một việc cho cô trước. Tiêu Dao Vương cũng là một trong năm đại soái, để ông ta sắp xếp việc cho cô, tôi nghĩ sẽ cũng có người nào dám tìm cô gây sự”
Giang Cung Tuấn đã nói như vậy rồi, Bạch Tâm cũng không tiện nói thêm gì.
Giang Cung Tuấn lại nhìn Hứa Linh, nói: “Cô cũng trở vê thành phố Tử Đăng đi”
“Tôi không”
Hứa Linh cự tuyệt.
Lúc này Đường Sở Vị lấy cơm nước từ căn tin bệnh viện tới. Cô vừa đi vào đã nghe được lời này.
Cô hơi ngây ngẩn, chợt đi tới, “Giang Cung Tuấn, em đã mang cơm tới rồi.”
Cô mở cơm ra ngôi bên cạnh, tự mình đút cho Giang Cung Tuấn.
“Đưa anh, anh tự ăn”
Giang Cung Tuấn nhận lấy chén đũa trong tay Đường Sở Vi. Anh cầm chiếc đũa, dưới ánh nhìn soi mói của không ít người mà từ từ ăn cơm.
Anh ăn năm bát cơm tẻ.
Sau khi ăn xong, anh nhìn Đường Sở Vĩ nói: “Em cũng trở về thành phố Tử Đảng đi, còn có cô, Hà Nhược Loan, mấy người cùng trở về đi”
Đường Sở Vi lập tức vội vã, hỏi nhanh: “Vậy anh thì sao?”
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, nói: “Chuyện của anh không cần mọi người quản.
Hơn nữa anh có chuyện rất quan trọng phải làm”
Giang Cung Tuấn hạ lệnh đuổi khách.
Anh chỉ chừa lại tám người Bát Bộ Thiên Long, những người khác đều bị anh đuổi đi.
Tuy rằng anh trông như bệnh thoi thóp, thể nhưng thái độ lại rất kiên quyết.
Đám người không biết tiếp sau Giang Cung Tuấn muốn làm gì, nhưng bọn họ đều cảm thấy chắc chắn Giang Cung Tuấn muốn làm đại sự, bọn họ cũng không lưu lại quấy rối nữa, mua vé máy bay quay về thành phố Tử Đẳng.
Trong phòng bệnh chỉ còn lại tám người. . Truyện Đông Phương
Giang Ly hỏi: “Anh Giang, tiếp theo anh dự định làm gì?”
“Không cần vội”
Giang Cung Tuấn hơi đưa tay ra hiệu, nói: “Mọi người cũng đi nghỉ ngơi đi, chờ khi tôi sắp xếp thỏa đáng sẽ tìm mọi người”
“Thế nhưng anh như vậy?”
Trên mặt Giang Ly hiện lên vẻ lo lắng.
Giang Cung Tuấn đứng lên xuống giường, đi thử vài bước, miễn cưỡng có thể đi được, chỉ là rất cố sức. Anh nhẹ giọng nói: “Không sao, các người đi thôi.”
Nghe vậy lúc này đám người mới rời đi.
Giang Cung Tuấn lại trở lại trên giường bệnh nghỉ ngơi.
Đồng thời lấy ra một điếu thuốc châm lửa.
Khói thuốc lan tràn trong phòng bệnh.
Bất tri bất giác, anh ngủ thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, anh mơ hồ mở mắt ra, thấy được một cô gái vóc người gợi cảm, dáng dấp cực đẹp đang ngồi bên giường, một đôi mắt †o linh động nhìn chằm chằm Giang Cung Tuấn.
“Gì vậy, sao cô lại trở lại rồi?”
Giang Cung Tuấn xoay người đứng lên, nhìn Hứa Linh đang ngồi bên mép giường, cau mày nói: “Không phải tôi để cô quay về rồi sao? Tôi không cần cô quan tâm”
Hứa Linh trợn trắng mắt cáu mắng: “Anh chớ tự mình đa tình, hiện tại tập đoàn Thời Đại đã sụp đổ rồi, tôi trở về cũng không có nơi làm việc. Tôi vẫn cảm thấy ở lại thủ đô phát triển tương đối khá”
Nghe vậy, Giang Cung Tuấn cũng không nói gì nhiều.
Anh lại nằm xuống, dựa vào trên giường nghỉ ngơi.
Anh đang đợi, chờ Ảnh Tử đến.
Anh tin tưởng Ảnh Tử nhất định sẽ tới tìm anh.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Rất nhanh đã đến nửa đêm.
Hứa Linh ngủ thiếp đi trong phòng bệnh.
Lúc này Giang Cung Tuấn cảm ứng được có tiếng bước chân.
Tiếng bước chân rất nhỏ.
Tuy rằng cả người anh vô lực, nhưng độ nhạy cảm còn chưa giảm xuống.
Anh xoay người đứng lên, nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng bệnh, nhìn xung quanh một hồi sau đó đi về phía đầu hành lang.
Vừa tới đầu hành lang anh đã thấy một người đàn ông mặc áo khoác đen, mang theo mũ che không thấy rõ mặt.
Anh ta dựa trên vách tường nhìn Giang Cung Tuấn đang đi tới.
“Vương để tôi tới thăm anh một chút, thân thể anh không sao chứ?”
Giọng nói khàn khàn truyền đến.
Giang Cung Tuấn đứng bên cạnh chỉ cảm thấy vô lực. Anh phải tựa trên tường, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Trên mặt anh hiện lên vẻ ngưng trọng, vô lực nói: “Cơ thể của tôi rất nghiêm trọng, tôi trúng cổ độc, toàn thân vô lực, hơn nữa thân thể sẽ từ từ héo rút, đến cuối cùng toàn thân cao thấp không thể nhúc nhích được, chỉ có thể nằm trên giường chờ chết.”
“087 Ảnh Tử hơi kinh ngạc. Xem thêm ngôn tình hay.
“Chuyện gì xảy ra? Trăm năm trước, không phải mấy thứ tà môn ngoại đạo này đã bị tiêu diệt rồi sao, vì sao còn có người nuôi cổ tồn tại?”
Giang Cung Tuấn không khỏi nhìn Ảnh Tử thêm vài lần.
Xem ra Ảnh Tử cũng rất hiểu cổ.
Hơn nữa tựa hồ vào trăm năm trước còn có rất nhiều người nuôi cổ.
“Dường như anh hiểu rõ?”
Ảnh Tử khế lắc đầu nói: “Cũng không phải rất rõ, chỉ nghe sư phụ nhắc tới”
Giang Cung Tuấn cũng hứng thú, “Xin lắng tai nghe”
Ảnh Tử giải thích nói: “Vào trăm năm trước, trong cảnh nội có một nhóm người. Những người này sinh hoạt trong núi lớn, dựa vào nuôi cổ mà sống. Nọn họ được gọi là người nuôi cổ. Đây là một trại, cũng là một thôn, càng là một môn phái, được gọi là Cổ Môn”
“Trăm năm trước là thời gian Đại Lan biến động nhất, cũng là thời gian Đại Lan kiến quốc.
Sư phụ nói vì người nuôi cổ tai họa thiên hạ, định dùng cổ trùng khống chế toàn thế giới, cuối cùng bị mọi người liên hợp tiêu diệt. Bọn họ mất tích gần trăm năm, không nghĩ tới đến bây giờ còn có người nuôi cổ”
Nghe vậy Giang Cung Tuấn cũng cảm thấy hiểu ra.
Anh cũng không có hứng thú gì với đoạn lịch sử này, anh chỉ quan tâm tới chuyện rốt cục cổ độc trong cơ thể mình có thể giải hay không.
“Nếu anh đã biết cổ, vậy anh có biết phương pháp giải cổ không?”
Ảnh Tử lắc đầu nói: “Không biết, chỉ có người hạ độc mới có cách giải cố độc”
Giang Cung Tuấn im lặng một hồi lâu mới lên tiếng: “Tỏi biết một người có thể giải cổ trong cơ thể tôi, tôi phải làm việc, tôi nhất định phải giải độc. Nếu không tôi như vậy ngay cả sống cũng không thể sống được bao lâu nữa, đừng nói tới làm việc.”
“Ai?”
“Độc Bộ Vân.”
Ảnh Tử nhướng mày.
“Giang Cung Tuấn, anh biết anh đang nói cái gì không? Đây là một tên ma đầu giết người không chớp mắt, là người đã sáng tạo ra Häc Điện, nuôi dưỡng rất nhiều sát thủ. Trước đây chúng ta phải vận dụng hơn trăm cao thủ võ đạo mới có thế bắt tên này được. Trận chiến ấy anh cũng tham gia, anh nên biết thực lực của Độc Bộ Vân. Nếu như thả Độc Bộ Vân ra, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng”
“Tôi biết”
Giang Cung Tuấn nhẹ giọng nói: “Độc Bộ Vân vừa liếc mät đã có thể nhìn ra tôi trúng cổ độc, tên này nói có cách giải cố độc trong cơ thể tôi, hơn nữa tôi có lòng tin, chỉ cân tôi có thể khôi phục, Độc Bộ Vân không phải đối thủ của tôi”
“Chuyện này còn chưa chắc. Hai người đều là nhân vật đạt tới cực hạn võ đạo, khi đánh nhau tám lạng nửa cân. Mấy năm trước nếu không phải những cường giả khác dân đầu tiêu hao lực lượng của Độc Bộ Vân, anh vốn không phải đối thủ của Độc Bộ Vân”
“Tôi cũng không phải Giang Cung Tuấn mấy năm trước”
Giang Cung Tuấn rất có lòng tin với chính mình.
Nghe vậy Ảnh Tử im lặng Một hồi lâu sau mới hỏi: “Cần tôi làm gì?”
“Tôi muốn cướp ngục. Tôi cần anh tạo cơ hội cho tôi, hơn nữa sau khi cướp ngục thành công tôi cần anh vận dụng quan hệ đưa Độc Bộ Vân ra khỏi thủ đô, đưa những người đã cướp ngục ra khỏi thủ đồ.”
Giang Cung Tuấn biết Ảnh Tử có bản lĩnh này, Cho dù địa lao là do quân Xích Diêm trấn thủ, anh ta vần có thể làm được.
Bởi vì anh ta là người của vương Là thị vệ thiếp thân của vương Chỉ cần anh ta nguyện ý cũng đại biểu cho vương nguyện ý, như vậy hết thảy đều đơn giản “Được, tôi đi chuyển lời tới vương sau đó sẽ liên lạc lại với anh”
Ảnh Tử kéo thấp mũ xuống, sau đó xoay người rời đi.
Giang Cung Tuấn cũng cất bước tiến đi về phía phòng bệnh.
“Đi đâu vậy?”
Vừa đi vào phòng bệnh anh đã thấy Hứa Linh đứng ở cửa, vẻ mặt quái dị nhìn anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.