Chương 506: Giang Vô Song nhỏ bé
Y Y
07/05/2021
Giang Quốc Đạt một lần nữa đưa chân lên đá vào người của Giang Vô Song, cơ thể cô ta giống như trái bóng vậy, một lần nữa bị đá bay đi, sau khi lăn vài vòng đụng vào bờ tường đã trực tiếp bị chôn vùi dưới lớp tàn tích.
Thân là võ giả nên chút chấn thương này không thể chết được.
Cô ta bò dậy từ đống tàn tích ở góc tường.
Bộ dạng lúc này của cô trông rất thảm hại, tóc tai rối bời, quanh miệng toàn là máu.
Cô quỳ xuống đi qua, cứ thê quỳ xuống đây không dám thốt ra câu nào cả.
Giang Quốc Đạt hít một hơi thật sâu.
Ông ta đang cố ép mình phải bình tĩnh lại.
“Giang Cung Tuấn đã bị nhà Tiêu Dao mang đến Tây Cương rồi, bản thân mình phạm lỗi thì bản thân phải đi bù đắp, đừng lán liên lụy đến nhà họ Giang”
Giang Quốc Đạt hừ lạnh lùng một tiếng rồi hất vạt áo quay người rời khỏi.
Ông ta vừa rời khỏi, Giang Vô Song mới ngã nhoài xuống đất.
€ô ta đưa tay lau đi vết máu tươi quanh khóe môi, máu tươi nhuộm đỏ cả lòng bàn tay của cô ta.
Khóe mắt cô ta đột nhiên cay cay, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống và khế phát ra tiếng nấc khe khẽ.
Khóc được một lúc thì cô ta mới khó khăn bò dậy từ dưới đất.
Cô ta lê lết cơ thể thảm hại của mình ngồi xuống cái ghế đặt trong phòng.
Cô ta đã nhìn thấu vận mệnh của mình rồi.
Mặc dù là người của nhà họ Giang nhưng cô ta chỉ là đứa con được mang về nuôi thôi, cô ta không biết thân phận thật sự của mình.
Kể từ khi cô bắt đầu có ký ức thì đã ở nhà họ Giang rồi.
Trước mặt người khác cô ta rất hào nhoáng, Giang Quốc Đạt đối xử với cô ta như đứa cháu gái ruột.
Nhưng thực chất thì Giang Quốc Đạt lại đánh mắng cô ta.
Từ nhỏ tới lớn cô ta đã làm quen với điều này Sau khi khóc lóc một lúc cô ta mới phản ứng lại, khuôn mặt toàn là máu và nước mắt trở nên nghiêm trọng và tự lẩm bẩm: “Anh Giang bị nhà Tiêu Dao ở Tây Cương mang đi rồi sao?”
“Ông nội muốn bỏ rơi anh Giang sao?”
Thần sắc cô ta tràn đầy sự nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy có chút khó hiểu.
Trước kia Giang Quốc Đạt rất trọng dụng Giang Cung Tuấn, thậm chí còn anh cả tuyệt học ra dạy cho Giang Cung Tuấn nữa.
Đã vậy còn tuyên bố với bên ngoài rằng ai dám ra tay với Giang Cung Tuấn có nghĩa là đang chống đối với nhà họ Giang.
Nhà họ Giang trong giở cổ võ giả có địa vị rất cao.
Bây giờ nhà Tiêu Dao cố tình bắt Giang Cung Tuấn đi.
Đây chính là đang khiêu khích.
Ông nội thật sự không có ý định ra tay sao? Cô ta chìm trong suy nghĩ.
Sau đó mang theo cơ thể bị trọng thương của mình đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo.
mới và bước ra khỏi phòng.
Ở cái đình hóng mát phía sân sau, Giang Quốc Đạt một mình ngồi đó yên tĩnh uống trà.
Giang Vô Song bước tới đứng một bên và cúi đầu nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ông nội”
Giang Quốc Đạt khẽ gật đầu rồi chỉ vào cái ghế đá bên cạnh và bình thản nói: “Ngồi đi”
Giang Vô Song ngồi xuống.
Giang Quốc Đạt than thở nói: “Vô Song, ông nội cũng vì quá tức giận nên ra tay hơi nặng một chút, cháu đừng trách ông nội.”
Thân là võ giả nên chút chấn thương này không thể chết được.
Cô ta bò dậy từ đống tàn tích ở góc tường.
Bộ dạng lúc này của cô trông rất thảm hại, tóc tai rối bời, quanh miệng toàn là máu.
Cô quỳ xuống đi qua, cứ thê quỳ xuống đây không dám thốt ra câu nào cả.
Giang Quốc Đạt hít một hơi thật sâu.
Ông ta đang cố ép mình phải bình tĩnh lại.
“Giang Cung Tuấn đã bị nhà Tiêu Dao mang đến Tây Cương rồi, bản thân mình phạm lỗi thì bản thân phải đi bù đắp, đừng lán liên lụy đến nhà họ Giang”
Giang Quốc Đạt hừ lạnh lùng một tiếng rồi hất vạt áo quay người rời khỏi.
Ông ta vừa rời khỏi, Giang Vô Song mới ngã nhoài xuống đất.
€ô ta đưa tay lau đi vết máu tươi quanh khóe môi, máu tươi nhuộm đỏ cả lòng bàn tay của cô ta.
Khóe mắt cô ta đột nhiên cay cay, những giọt nước mắt thi nhau rơi xuống và khế phát ra tiếng nấc khe khẽ.
Khóc được một lúc thì cô ta mới khó khăn bò dậy từ dưới đất.
Cô ta lê lết cơ thể thảm hại của mình ngồi xuống cái ghế đặt trong phòng.
Cô ta đã nhìn thấu vận mệnh của mình rồi.
Mặc dù là người của nhà họ Giang nhưng cô ta chỉ là đứa con được mang về nuôi thôi, cô ta không biết thân phận thật sự của mình.
Kể từ khi cô bắt đầu có ký ức thì đã ở nhà họ Giang rồi.
Trước mặt người khác cô ta rất hào nhoáng, Giang Quốc Đạt đối xử với cô ta như đứa cháu gái ruột.
Nhưng thực chất thì Giang Quốc Đạt lại đánh mắng cô ta.
Từ nhỏ tới lớn cô ta đã làm quen với điều này Sau khi khóc lóc một lúc cô ta mới phản ứng lại, khuôn mặt toàn là máu và nước mắt trở nên nghiêm trọng và tự lẩm bẩm: “Anh Giang bị nhà Tiêu Dao ở Tây Cương mang đi rồi sao?”
“Ông nội muốn bỏ rơi anh Giang sao?”
Thần sắc cô ta tràn đầy sự nghi ngờ.
Cô ta cảm thấy có chút khó hiểu.
Trước kia Giang Quốc Đạt rất trọng dụng Giang Cung Tuấn, thậm chí còn anh cả tuyệt học ra dạy cho Giang Cung Tuấn nữa.
Đã vậy còn tuyên bố với bên ngoài rằng ai dám ra tay với Giang Cung Tuấn có nghĩa là đang chống đối với nhà họ Giang.
Nhà họ Giang trong giở cổ võ giả có địa vị rất cao.
Bây giờ nhà Tiêu Dao cố tình bắt Giang Cung Tuấn đi.
Đây chính là đang khiêu khích.
Ông nội thật sự không có ý định ra tay sao? Cô ta chìm trong suy nghĩ.
Sau đó mang theo cơ thể bị trọng thương của mình đi tắm rửa sạch sẽ, thay một bộ quần áo.
mới và bước ra khỏi phòng.
Ở cái đình hóng mát phía sân sau, Giang Quốc Đạt một mình ngồi đó yên tĩnh uống trà.
Giang Vô Song bước tới đứng một bên và cúi đầu nhẹ nhàng nói một tiếng: “Ông nội”
Giang Quốc Đạt khẽ gật đầu rồi chỉ vào cái ghế đá bên cạnh và bình thản nói: “Ngồi đi”
Giang Vô Song ngồi xuống.
Giang Quốc Đạt than thở nói: “Vô Song, ông nội cũng vì quá tức giận nên ra tay hơi nặng một chút, cháu đừng trách ông nội.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.