Chương 630: Hội hợp
Y Y
13/05/2021
Trần Phi Hùng dẫn Giang Phùng nhanh chóng đi vòng trở lại nơi Giang Cung Tuấn và Cửu Ngân chiến đấu, nhưng là nơi này lại không có ai cả.
“Họ đang ở đâu?” Giang Phùng hỏi.
“Sao lại thế này?” Trần Phi Hùng thay đổi sắc mặt, anh ta nói: “Lúc tôi đi thì họ vẫn còn ở nơi này mà, lão tổ của phái Thiên Sơn chúng tôi đang bảo vệ Giang Cung Tuấn ở nơi này, sao bây giờ lại không có ai cả? Chẳng lẽ lúc tôi đi rồi thì có người đã tới đây ư?”
“Tìm chung quanh xem xem Giang Phùng cũng đoán là nhất định đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra rồi. Sau khi dặn dò một câu thì ông nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh khu vực này. Lúc này, ở sâu trong động tuyết. Giang Thời dẫn Đường Sở Vị tìm kiếm lối thoát ở trong động tuyết sâu dưới lòng đất.
Con đường ở sâu dưới lòng đất quanh co khúc khuỷu kéo sâu xuống phía dưới, càng đi lại càng lạnh, cho dù là Giang Thời cũng cảm thấy lạnh buốt đến mức không thể không sử dụng chân khi để chống đỡ cái lạnh này.
“Sở Vi, con không lạnh à?” Ông ấy xoay người hỏi một câu. “Dạ? Có lạnh đâu mà?” Đường Sở Vị đang suy nghĩ đến ngẩn người, cô nghe thấy tiếng gọi thì mới giật mình lại rồi hỏi: “Sao thế ạ, ông thấy lạnh lắm à?”. Nghe vậy, Giang Thời nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi.
Ở chỗ này mà không dùng tới chân khỉ thì chính ông ấy đều phải cảm thấy lạnh, trong khi ông ấy là cảnh giới thứ tám mà Đường Sở Vi mới là cảnh giới thứ ba.
“Chẳng lẽ là do máu của rùa thần? Giang Thời nghi hoặc nói thầm trong lòng. “Không, không có chuyện gì cả” Giang Thời không nói gì nữa. Ông ấy đã đoán ra được là vì trong cơ thể Đường Sở Vị có máu của rùa thần nên cô mới không thấy lạnh.
Ông ấy xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đường Sở Vị đi theo sau lưng ông ấy hỏi: “Ông nội, đã ở sâu dưới lòng đất thể này rồi mà sao lại có nhiều con đường như vậy, vách đả bốn phía xung quanh cũng rất bóng nên rõ ràng là có người xây dựng nên nơi này, rốt cuộc thì ai lại xây dựng những thử này ở sâu dưới lòng đất như vậy ạ?”.
“Ông cũng không biết”.
Giang Thời đi ở phía trước, ông ấy giải thích: “Nơi đây đã tồn tại rất nhiều năm rồi, trong tin tức mà Chiêu Tử Vương lưu lại thì có rất ít ghi chép nói về nơi này, ông chỉ biết là ngàn năm trước của thần vẫn sống ở nơi này, rùa thần cứ liên tục ngủ say ở đây, trên cơ bản là không ra ngoài, mà nơi này cũng bị xưng là khu đất cẩm, mọi người đồn đại rằng đây là nơi chỉ có đến mà không có về..
Giang Thời không biết gì về nơi này cả. “Đường cụt à?” Bỗng nhiên ông ấy cau mày. Phía trước là một mặt vách đá, ông ấy đi tới rồi nhẹ nhàng gõ lên vách đá. “Phía sau là trống rỗng” Ông ấy hơi lùi về phía sau rồi bảo: “Sở Vi, con lui về phía sau một chút.”
“Vâng”. Đường Sở Vi lùi về phía sau. Đột nhiên Giang Thời giơ tay lên đánh ra một chưởng. “Âm! Chỉ trong nháy mắt, vách đá sụp xuống rồi biến thành một đống đá vụn tán loạn trên mặt đất. Giang Thời đi tới. Vừa tiến vào ông ấy cũng đã cảm giác được có tiếng hít thở truyền đến. “Ai đấy?”. Lúc này có vài chiếc đèn pin ánh sáng mạnh cùng chiếu vào. Những người này là cổ võ giả tiến vào sâu dưới lòng đất để tránh nạn.
Sau khi họ tiến vào chỗ tránh nạn trong lòng đất của phái Thiên Sơn sau thì lối ra sụp xuống, họ cũng bị vùi lấp ở chỗ này, tạm thời không thể rời đi được, lúc này một mặt vách tường sụp xuống, có hai người đi ra từ đó.
Sau khi thấy đó là Giang Thời những cổ võ giả này đều hút ngược một hơi vào rồi lùi về phía sau, vẻ mặt kiêng dè. “Sở Vi à?” Giang Vô Song cũng ở trong những người này.
Cô ta bị thương, đang ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, khi cô ta nhìn thấy Đường Sở Vi đi theo Giang Thời tới thì hoảng sợ, cô ta đứng lên đi tới rồi hỏi: “Không phải cô đã trở về rồi sao, sao vẫn còn ở phái Thiên Sơn thế này?”
Đường Sở Vị cũng nhìn mọi người rồi hỏi: “Sao mọi người lại ở chỗ này?”
Giang Vô Song giải thích: “Chúng tôi vốn đã rời đi rồi, nhưng ở bên ngoài phái Thiên Sơn có quân đội, có quân lính được trang bị vũ khí đến tận răng, còn có rất nhiều vũ khí sát thương quy mô lớn, người của các môn phái và gia tộc vừa rời đi đã bị tấn công, chỉ có thể quay lại, hơn nữa trên trời có máy bay chiến đấu đang điên cuồng bắn phá nên chúng tôi chỉ có chui xuống lòng đất trốn tránh thôi”
Người của những môn phái khác đều đề phòng nhìn chằm chằm Giang Thời, chỉ lo Giang Thời đột nhiên ra tay. Đây chính là một kẻ tàn nhẫn. Vì giết rùa thần mà có thể đưa tất cả cao thủ trên đời vào kế hoạch của mình. Giang Thời liếc qua mọi người một cái nhưng cũng không nói gì cả.
Ông ấy nhìn Đường Sở Vì một cái rồi nói: “Sở Vi, con chờ cùng họ đi, nếu Giang Cung Tuấn không xảy ra việc gì thì nhất định nó sẽ tổ chức người cứu viện, ông đi chung quanh nhìn xem.”
Nơi đây có giấu một bí mật động trời nên Giang Thời chuẩn bị lại đi vòng trở lại, nhìn chung quanh thử xem. “Vâng.” Đường Sở Vi gật đầu. Giang Thời cũng không chào hỏi những người khác mà xoay người rời đi luôn. Sau khi ông rời đi thì lúc này đảm võ giả mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, bên ngoài. Trần Thanh Sơn đang mang theo Giang Cung Tuấn không ngừng chạy trốn. Nhưng khi sử dụng chân khí chạy trốn thì chân khí của ông cụ tiêu hao rất nhanh.
Ông cụ thật sự không thể sử dụng được chân khỉ nữa nên đánh trốn sau một tảng đá, ông cụ thể Giang Cung Tuấn xuống rồi lấy thêm một viên đan dược nữa ăn vào, nhanh chóng khôi phục số lượng chân khi đã tiêu hao.
Ông cụ biết nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phạm vi của phái Thiên Sơn, bằng không một khi cao thủ của Cổ Môn đuổi kịp thì cả ông cụ và Giang Cung Tuấn đều không sống nổi.
Ông cụ vừa mới dừng lại mấy phút thì cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.
Hơn hai mươi người mặc áo đen đeo mặt nạ tới gần. Họ liếc nhìn nhau rồi cẩn thận từng li từng tí một đi về phía tảng đá mà Trần Thanh Sơn đang ẩn nấp.
Lúc này Trần Thanh Sơn đang cực kì căng thẳng. “Làm sao bây giờ?”
Ông cụ càng lúc càng nôn nóng. “Am! Ngay khi ông cụ đang nghĩ cách đối phó thì đột nhiên tảng đá nổ tung, ông cụ lộ ra trong tầm mắt của mọi người.
Ông cụ chậm rãi đứng lên từ dưới đất, nhìn hơn hai mươi người khi thể hùng hổ phía trước rồi sầm mặt nói: “Tôi khuyên các anh, đừng làm chuyện điên rồ, đừng tiếp tục đi theo Âu Dương Lãng nữa, nếu bây giờ các anh giết Giang Cung Tuần thì chắc chắn tương lai sẽ bị người nhà họ Giang trả thù”
“Chết đi lão già!” Người cầm đầu rút kiểm đầu tiên rồi lao về phía Trần Thanh Sơn.
“Người nhà họ Giang ta mà cũng dám làm bị thương, đúng là điếc không sợ súng!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, một tia kiếm khí bén nhọn bắn mạnh tới ngay sau đó.
Người đầu tiên ra tay đã bị chém đứt cánh tay chỉ trong nháy mắt “A!” Người này vội vàng lùi về phía sau rồi phát ra một tiếng gầm gừ cực kì đau đớn. Một bóng người nhanh chóng lao tới, chắn trước người Trần Thanh Sơn. Giang Phùng đã tới! Giang Phùng tìm kiếm trong khu vực này, không bao lâu đã tìm được Trần Thanh Sơn và Giang Cung Tuấn. Tay ông nằm một thanh kiếm sắt chỉ ngang, lạnh lùng nói: “Nộp mạng đi.”
“Rút lui”. Những người này đều biết Giang Phùng mạnh thế nào nên họ không hề dừng lại mà xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Giang Phùng cũng không đuổi theo,
Ông cũng đã trải qua mấy trận đại chiến nên cũng bị thương rồi, nếu thật sự phải đánh nhau thì chưa chắc ông đã có thể giết sạch đảm cao thủ Cổ Môn này.
Ông xoay người nhìn Trần Thanh Sơn một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Giang Cung Tuấn đang ở trên mặt đất, ông nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho Giang Cung Tuần, sau khi biết được tình hình thân thể của Giang Cung Tuấn thì mặt ông lộ vẻ tức giận.
“Cửu Ngân chết tiệt, thể mà lại đánh lén một vãn bối” Ông tức giận mắng. “Giang Cung Tuấn giao cho ông, tôi đi trước đây” Giang Phùng tới thì Trần Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông cụ không thể dừng lại ở chỗ này quá lâu được, ông cụ phải mau chóng rời xa khỏi khu vực này rồi tìm một nơi để ẩn nấp. hấp thu luyện hóa nội đan của rùa thần, bằng không ông cụ sẽ không còn sống được lâu nữa.
“Cảm ơn, nhà họ Giang chúng tôi nợ phái Thiên Sơn một lần” Giang Phùng mở miệng nói.
“Tôi cũng thấy thằng nhóc này không tệ nên mới ra tay cứu giúp mà thôi” Trần Thanh Sơn lạnh nhạt cười rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Giang Phung cũng ôm lấy Giang Cung Tuần trên mặt đất rồi nhanh chóng rời đi.
Ông phải tìm một nơi an toàn cho Giang Cung Tuấn chữa thương, trong quá trình chữa thương không thể để anh bị quấy rầy được, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
“Họ đang ở đâu?” Giang Phùng hỏi.
“Sao lại thế này?” Trần Phi Hùng thay đổi sắc mặt, anh ta nói: “Lúc tôi đi thì họ vẫn còn ở nơi này mà, lão tổ của phái Thiên Sơn chúng tôi đang bảo vệ Giang Cung Tuấn ở nơi này, sao bây giờ lại không có ai cả? Chẳng lẽ lúc tôi đi rồi thì có người đã tới đây ư?”
“Tìm chung quanh xem xem Giang Phùng cũng đoán là nhất định đã có chuyện ngoài ý muốn xảy ra rồi. Sau khi dặn dò một câu thì ông nhanh chóng rời khỏi nơi đây, bắt đầu tìm kiếm ở xung quanh khu vực này. Lúc này, ở sâu trong động tuyết. Giang Thời dẫn Đường Sở Vị tìm kiếm lối thoát ở trong động tuyết sâu dưới lòng đất.
Con đường ở sâu dưới lòng đất quanh co khúc khuỷu kéo sâu xuống phía dưới, càng đi lại càng lạnh, cho dù là Giang Thời cũng cảm thấy lạnh buốt đến mức không thể không sử dụng chân khi để chống đỡ cái lạnh này.
“Sở Vi, con không lạnh à?” Ông ấy xoay người hỏi một câu. “Dạ? Có lạnh đâu mà?” Đường Sở Vị đang suy nghĩ đến ngẩn người, cô nghe thấy tiếng gọi thì mới giật mình lại rồi hỏi: “Sao thế ạ, ông thấy lạnh lắm à?”. Nghe vậy, Giang Thời nhìn chằm chằm vào Đường Sở Vi.
Ở chỗ này mà không dùng tới chân khỉ thì chính ông ấy đều phải cảm thấy lạnh, trong khi ông ấy là cảnh giới thứ tám mà Đường Sở Vi mới là cảnh giới thứ ba.
“Chẳng lẽ là do máu của rùa thần? Giang Thời nghi hoặc nói thầm trong lòng. “Không, không có chuyện gì cả” Giang Thời không nói gì nữa. Ông ấy đã đoán ra được là vì trong cơ thể Đường Sở Vị có máu của rùa thần nên cô mới không thấy lạnh.
Ông ấy xoay người tiếp tục đi về phía trước.
Đường Sở Vị đi theo sau lưng ông ấy hỏi: “Ông nội, đã ở sâu dưới lòng đất thể này rồi mà sao lại có nhiều con đường như vậy, vách đả bốn phía xung quanh cũng rất bóng nên rõ ràng là có người xây dựng nên nơi này, rốt cuộc thì ai lại xây dựng những thử này ở sâu dưới lòng đất như vậy ạ?”.
“Ông cũng không biết”.
Giang Thời đi ở phía trước, ông ấy giải thích: “Nơi đây đã tồn tại rất nhiều năm rồi, trong tin tức mà Chiêu Tử Vương lưu lại thì có rất ít ghi chép nói về nơi này, ông chỉ biết là ngàn năm trước của thần vẫn sống ở nơi này, rùa thần cứ liên tục ngủ say ở đây, trên cơ bản là không ra ngoài, mà nơi này cũng bị xưng là khu đất cẩm, mọi người đồn đại rằng đây là nơi chỉ có đến mà không có về..
Giang Thời không biết gì về nơi này cả. “Đường cụt à?” Bỗng nhiên ông ấy cau mày. Phía trước là một mặt vách đá, ông ấy đi tới rồi nhẹ nhàng gõ lên vách đá. “Phía sau là trống rỗng” Ông ấy hơi lùi về phía sau rồi bảo: “Sở Vi, con lui về phía sau một chút.”
“Vâng”. Đường Sở Vi lùi về phía sau. Đột nhiên Giang Thời giơ tay lên đánh ra một chưởng. “Âm! Chỉ trong nháy mắt, vách đá sụp xuống rồi biến thành một đống đá vụn tán loạn trên mặt đất. Giang Thời đi tới. Vừa tiến vào ông ấy cũng đã cảm giác được có tiếng hít thở truyền đến. “Ai đấy?”. Lúc này có vài chiếc đèn pin ánh sáng mạnh cùng chiếu vào. Những người này là cổ võ giả tiến vào sâu dưới lòng đất để tránh nạn.
Sau khi họ tiến vào chỗ tránh nạn trong lòng đất của phái Thiên Sơn sau thì lối ra sụp xuống, họ cũng bị vùi lấp ở chỗ này, tạm thời không thể rời đi được, lúc này một mặt vách tường sụp xuống, có hai người đi ra từ đó.
Sau khi thấy đó là Giang Thời những cổ võ giả này đều hút ngược một hơi vào rồi lùi về phía sau, vẻ mặt kiêng dè. “Sở Vi à?” Giang Vô Song cũng ở trong những người này.
Cô ta bị thương, đang ngồi trên mặt đất nghỉ ngơi, khi cô ta nhìn thấy Đường Sở Vi đi theo Giang Thời tới thì hoảng sợ, cô ta đứng lên đi tới rồi hỏi: “Không phải cô đã trở về rồi sao, sao vẫn còn ở phái Thiên Sơn thế này?”
Đường Sở Vị cũng nhìn mọi người rồi hỏi: “Sao mọi người lại ở chỗ này?”
Giang Vô Song giải thích: “Chúng tôi vốn đã rời đi rồi, nhưng ở bên ngoài phái Thiên Sơn có quân đội, có quân lính được trang bị vũ khí đến tận răng, còn có rất nhiều vũ khí sát thương quy mô lớn, người của các môn phái và gia tộc vừa rời đi đã bị tấn công, chỉ có thể quay lại, hơn nữa trên trời có máy bay chiến đấu đang điên cuồng bắn phá nên chúng tôi chỉ có chui xuống lòng đất trốn tránh thôi”
Người của những môn phái khác đều đề phòng nhìn chằm chằm Giang Thời, chỉ lo Giang Thời đột nhiên ra tay. Đây chính là một kẻ tàn nhẫn. Vì giết rùa thần mà có thể đưa tất cả cao thủ trên đời vào kế hoạch của mình. Giang Thời liếc qua mọi người một cái nhưng cũng không nói gì cả.
Ông ấy nhìn Đường Sở Vì một cái rồi nói: “Sở Vi, con chờ cùng họ đi, nếu Giang Cung Tuấn không xảy ra việc gì thì nhất định nó sẽ tổ chức người cứu viện, ông đi chung quanh nhìn xem.”
Nơi đây có giấu một bí mật động trời nên Giang Thời chuẩn bị lại đi vòng trở lại, nhìn chung quanh thử xem. “Vâng.” Đường Sở Vi gật đầu. Giang Thời cũng không chào hỏi những người khác mà xoay người rời đi luôn. Sau khi ông rời đi thì lúc này đảm võ giả mới dám thở phào nhẹ nhõm một hơi. Lúc này, bên ngoài. Trần Thanh Sơn đang mang theo Giang Cung Tuấn không ngừng chạy trốn. Nhưng khi sử dụng chân khí chạy trốn thì chân khí của ông cụ tiêu hao rất nhanh.
Ông cụ thật sự không thể sử dụng được chân khỉ nữa nên đánh trốn sau một tảng đá, ông cụ thể Giang Cung Tuấn xuống rồi lấy thêm một viên đan dược nữa ăn vào, nhanh chóng khôi phục số lượng chân khi đã tiêu hao.
Ông cụ biết nhất định phải nhanh chóng rời khỏi phạm vi của phái Thiên Sơn, bằng không một khi cao thủ của Cổ Môn đuổi kịp thì cả ông cụ và Giang Cung Tuấn đều không sống nổi.
Ông cụ vừa mới dừng lại mấy phút thì cách đó không xa có tiếng bước chân truyền đến.
Hơn hai mươi người mặc áo đen đeo mặt nạ tới gần. Họ liếc nhìn nhau rồi cẩn thận từng li từng tí một đi về phía tảng đá mà Trần Thanh Sơn đang ẩn nấp.
Lúc này Trần Thanh Sơn đang cực kì căng thẳng. “Làm sao bây giờ?”
Ông cụ càng lúc càng nôn nóng. “Am! Ngay khi ông cụ đang nghĩ cách đối phó thì đột nhiên tảng đá nổ tung, ông cụ lộ ra trong tầm mắt của mọi người.
Ông cụ chậm rãi đứng lên từ dưới đất, nhìn hơn hai mươi người khi thể hùng hổ phía trước rồi sầm mặt nói: “Tôi khuyên các anh, đừng làm chuyện điên rồ, đừng tiếp tục đi theo Âu Dương Lãng nữa, nếu bây giờ các anh giết Giang Cung Tuần thì chắc chắn tương lai sẽ bị người nhà họ Giang trả thù”
“Chết đi lão già!” Người cầm đầu rút kiểm đầu tiên rồi lao về phía Trần Thanh Sơn.
“Người nhà họ Giang ta mà cũng dám làm bị thương, đúng là điếc không sợ súng!” Một tiếng gầm giận dữ vang lên, một tia kiếm khí bén nhọn bắn mạnh tới ngay sau đó.
Người đầu tiên ra tay đã bị chém đứt cánh tay chỉ trong nháy mắt “A!” Người này vội vàng lùi về phía sau rồi phát ra một tiếng gầm gừ cực kì đau đớn. Một bóng người nhanh chóng lao tới, chắn trước người Trần Thanh Sơn. Giang Phùng đã tới! Giang Phùng tìm kiếm trong khu vực này, không bao lâu đã tìm được Trần Thanh Sơn và Giang Cung Tuấn. Tay ông nằm một thanh kiếm sắt chỉ ngang, lạnh lùng nói: “Nộp mạng đi.”
“Rút lui”. Những người này đều biết Giang Phùng mạnh thế nào nên họ không hề dừng lại mà xoay người bỏ chạy ngay lập tức. Giang Phùng cũng không đuổi theo,
Ông cũng đã trải qua mấy trận đại chiến nên cũng bị thương rồi, nếu thật sự phải đánh nhau thì chưa chắc ông đã có thể giết sạch đảm cao thủ Cổ Môn này.
Ông xoay người nhìn Trần Thanh Sơn một cái, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Giang Cung Tuấn đang ở trên mặt đất, ông nhanh chóng ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương cho Giang Cung Tuần, sau khi biết được tình hình thân thể của Giang Cung Tuấn thì mặt ông lộ vẻ tức giận.
“Cửu Ngân chết tiệt, thể mà lại đánh lén một vãn bối” Ông tức giận mắng. “Giang Cung Tuấn giao cho ông, tôi đi trước đây” Giang Phùng tới thì Trần Thanh Sơn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ông cụ không thể dừng lại ở chỗ này quá lâu được, ông cụ phải mau chóng rời xa khỏi khu vực này rồi tìm một nơi để ẩn nấp. hấp thu luyện hóa nội đan của rùa thần, bằng không ông cụ sẽ không còn sống được lâu nữa.
“Cảm ơn, nhà họ Giang chúng tôi nợ phái Thiên Sơn một lần” Giang Phùng mở miệng nói.
“Tôi cũng thấy thằng nhóc này không tệ nên mới ra tay cứu giúp mà thôi” Trần Thanh Sơn lạnh nhạt cười rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Giang Phung cũng ôm lấy Giang Cung Tuần trên mặt đất rồi nhanh chóng rời đi.
Ông phải tìm một nơi an toàn cho Giang Cung Tuấn chữa thương, trong quá trình chữa thương không thể để anh bị quấy rầy được, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.