Chương 51: Không đáng sợ như người ta nói
Y Y
20/04/2021
Giang Cung Tuấn nói vài ba câu đã có thể điều chỉnh được mâu thuẫn nội bộ của nhà họ Đường.
Vào ban đêm.
Trong phòng của Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi nằm trên giường, cô xoay người nhìn Giang Cung Tuấn đang ngủ trên chiếu dưới đất.
Nhớ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, cô vẫn hơi sợ hãi trong lòng.
“Tuấn, dưới đất có lạnh không?”
“À, tạm được” Giang Cung Tuấn đang nghĩ về một vấn đề, anh nghĩ đến bảo đồ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ của gia tộc mình, nghĩ đến chuyện hôm nay gặp được Hoa Hồng Đen, nghe thấy giọng nói của Đường Sở Vị, anh trả lời theo bản năng.
“Vậy anh ngủ dưới đất tiếp đi” Đường Sở Vi thở phì phì xoay người sang chỗ khác.
Ban đầu cô muốn cho Giang Cung Tuấn lên giường ngủ, nhưng Giang Cung Tuấn là tên đầu gỗ.
“ơ..
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, thân thể không nhịn được run rẩy: “Sở Vi, anh rất lạnh.”
Nhưng Đường Sở Vi lại đá một cái chăn đơn xuống.
Giang Cung Tuấn biết, vì sự lơ đãng của anh mà bỏ lỡ một cơ hội.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống hiện tại rất tốt.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Đường Sở Vi đi ra ngoài, bọn họ muốn đi mua xe và dùng sáu tỷ của Đường Sở Vi để mua một chiếc siêu xe.
Giang Cung Tuấn không đi, anh chọn ở nhà dọn đẹp vệ sinh.
Sau khi cả nhà bọn họ rời đi, Giang Cung Tuấn bỏ cây chổi xuống rồi đi ra cửa, vào phòng khám Trần Tục.
Vì Ngô Huy đã trở vê từ Nam Cương.
Nam Cương là vùng biên giới, nơi đây có mười tám quốc gia nhỏ.
Các quốc gia này có rất nhiều quặng sắt và nhiều người giàu có.
Ngô Huy là phó soái quân Hắc Long, dưới một người trên vạn người, anh ta muốn kiếm tiền là việc quá đơn giản.
Sau khi anh ta về Nam Cương, đã phát đi tin tức rằng Hắc Long cân một số tiên, những ông chủ của các mỏ vàng, mỏ than, mỏ kim cương, mỏ đá ngọc bích thô đã tự mình đến giao tiền.
Mấy trăm triệu, lên đến vài tỷ.
Ngô Huy nhanh chóng thu tiên, sau đó quay về thành phố Tử Đăng.
Giang Cung Tuấn cưỡi xe máy điện tới phòng khám Trần Tục.
Ngoại trừ Ngô Huy trong phòng khám ra, còn có một cô gái xinh đẹp có dáng người gợi cảm, mặc quần da bó sát người màu đen.
Cô ta là Hoa Hồng Đen thành viên chính của nhóm trộm mộ ở biên giới.
Ngô Huy mở miệng kêu: “Anh Giang”
“Chủ soái…” Hoa Hồng Đen thấy Giang Cung Tuấn đi tới, lập tức quỳ xuống.
Giang Cung Tuấn phất tay, nói: “Thành phố Tử Đăng không phải Hắc Long, không cân câu nệ, kêu anh Giang được rồi”
“Dạ.” Hoa Hồng Đen đứng lên, kêu: “Anh…Giang.”
Sau đó cô ta đứng sang một bên.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế dựa, hỏi: “Ngô Huy, cầm được tiên trong tay chưa?”
Ngô Huy cười nói: “Tất nhiên là câm được rôi, em vừa phát đi tin tức rằng ông chủ cân tiền, những tên buôn bán giàu có liền chủ động đưa tới cửa.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừm, nhận tiền của người khác rồi thì dặn dò anh em bên dưới chú ý một chút, trong phạm vi quyên lực, nếu có thể giúp thì cố sức mà giúp”
“Em đã dặn dò rồi, anh Giang, tiếp theo nên làm gì?”
Giang Cung Tuấn chìm trong suy nghĩ.
Ý tưởng của anh là mua một trung tâm thương mại nội thành.
Nhưng, thân phận của anh và Ngô Huy khá đặc biệt, không tiện ra mặt.
Anh liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đen.
Nhìn thấy cái liếc mặt của anh, thân thể của Hoa Hồng Đen run lên, không nhịn được quỳ xuống.
Giang Cung Tuấn nhíu mày: “Cô làm vậy là có ýgir Hoa Hồng Đen ngẩn người, anh nhìn tôi băng ánh mắt kỳ quặc rồi còn hỏi tôi có ý gì?
Nhưng cô không dám nói thành lời “Chủ soái, xin anh cứ trách phạt.”
“Ai nói tôi muốn trách phạt cô, đứng lên rồi nói Hoa Hồng Đen đứng lên, cúi đầu không dám nói cầu nào.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Hoa Hồng Đen, tên thật của cô là gì?”
Hoa Hồng Đen trả lời đúng sự thật: “Bẩm chủ soái, tên thật của tôi là Bạch Tâm”
“Ừm, Bạch Tâm, tôi định mua trung tâm thương mại nội thành, chuyện này do cô phụ trách, Ngô Huy sẽ âm thầm trợ giúp cho cô, chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô, để cô mua trung tâm thương mại với giá thấp nhất, việc cô phải làm là thu hút vốn đầu tư nước ngoài và xây dựng trung tâm thương mại này trở thành một trung tâm tài chính hàng đầu”
“Dạ”
Hoa Hồng Đen gật đầu, không dám nói lời nào, “Ngô Huy”
“Anh Giang, anh dặn dò đi”
Giang Cung Tuấn dặn dò nói: “Thông báo cho các anh em ở Nam Cương, tuần tra ngôi mộ cổ Chiêu Tử Vương, điều tra xem ai là người thuê nhóm của Hoa Hồng Đen đi trộm mộ và điều tra thân phận của kẻ giết người đoạt bảo, là người trong nhóm của Hoa Hồng Đen hay là một người khác được chứ?”
“Tuân lệnh, tôi lập tức đi säp xếp “
Ngô Huy gật đầu rồi đi ra ngoài, lấy di động ra gọi đến tống bộ của Nam Cương, kêu bên kia vận dụng mọi quan hệ đi điều tra việc đó Giang Cung Tuấn lại nhìn về phía Hoa Hông Đen đang cúi đầu, thân thể run bần bật.
Anh chỉ vào ghế dựa: “Ngồi đi, đừng câu nệ nữa “Tôi, tôi không dám” Bạch Tâm bị dọa sợ tới mức suýt khóc Đây là Häc Long, thống soái Häc Long có hàng trăm nghìn quân Hãc Long, càn quét mười tám nước ở biên giới Nam Cương Làm sao cô ta dám ngồi trước mặt Häc Long?
“Tôi nói, thành phố Tử Đảng không phải Häc Long, chỉ có Giang Cung Tuấn”
“Dạ, anh…Anh Giang.”
Bạch Tâm mở miệng, khớp hàm của cô ta run lên khi kêu một tiếng anh Cô ta ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Kể lại chuyện đã xảy ra ở mộ cổ cho tôi nghe”
“bạ”
Bạch Tâm gật đầu và bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra Đại khái là ba tháng trước, bọn họ nhận được một khoản tiền và một phần bản đồ, muốn bọn họ đi trộm một ngôi mộ cổ, bọn họ đã dành một tháng để khảo sát rồi sau đó mới tiến vào mộ cổ, Sau khi phá giải được rất nhiều cơ quan, bọn họ đi sâu vào trong mộ cổ Bọn họ phát hiện một cái rương cổ trong một chiếc quan tài bảng thủy tỉnh, trên rương còn căm chìa khóa Đúng vào lúc này, thiết bị điện tử đột nhiên mất kiểm soát, đèn pin nháy mắt chuyển sang màu đen Ngay sau đó có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến Cô ta đứng gần rương cổ nhất, cô ta nhìn thấy có một cái bóng tới gần quan tài, dưới tình thế cấp bách, cô ta ôm lấy cái rương, nhưng lại bị cướp mất và cô ta chỉ rút được chiếc chìa khóa trên cái rương.
Sau khi lấy được chìa khóa thì cô ta bị bản trúng.
Cô ta cũng không lo được nhiều như vậy, câm chìa khóa bỏ chạy, trốn thoát khỏi mộ cổ Sau đó, cô ta van luôn truy tìm và điều tra xem ai là người cướp cái rương đi Cô ta điều tra ra một ít manh mối, lúc này mới đuổi theo tới thành phố Tử Đăng “Anh Giang, tôi không biết kẻ giết người là ai, nhưng thực lực của hăn rất mạnh, nếu không phải *thân pháp của tôi tốt, nhanh chóng chạy thoát, nếu không tôi chäc chàn cũng đã chết trong mộ cổ”
(*) Thân pháp: là sự kết hợp nhuần nhuyễn, linh hoạt, ảo diệu giữa tay, chân, đầu, mắt.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc lảng nghe và phán đoán xem lời Bạch Tâm nói là thật hay giả.
Sau khi Ngô Huy dặn dò tổng bộ của Nam Cương xong thì đi vào.
Anh ta cũng nghe thấy Bạch Tâm nói về chuyện xảy ra ở mộ cổ.
Ngô Huy đã theo Giang Cung Tuấn nhiều năm, tức khäc hiểu ý, anh ta lập tức rút súng ra rồi ấn vào gáy của Bạch Tâm.
Bạch Tâm bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, cái trán trơn bóng và mặt chạm đất, thân thể run bần bật, không ngừng xin tha: “Tôi… Tôi không biết đã đắc tội gì với chủ soái, xin chủ soái tha mạng.”
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn lạnh nhạt, nói “Lời cô nói không có nửa câu nói dối chứ?”
“Bẩm chủ soái, tôi không dám nói dối nửa lời”
Giang Cung Tuấn phất tay.
Ngô Huy lập tức cất súng lục.
“Được rồi, đứng lên đi, nếu cô đã đến cậy nhờ tôi, vậy ngày sau cô cứ an tâm làm việc cho tôi và nhớ kỹ, nơi này là thành phố Tử Đăng, thành phố Tử Đăng không phải Häc Long, cũng không có Hoa Hồng Đen, tôi là Giang Cung Tuấn và cô là Bạch Tâm, về thân phận của cô, làm cho nó lớn hơn một chút, dù sao cũng có thể mua được trung tâm thương mại nội thành, làm sao có thể là người thường?”
Sau khi Giang Cung Tuấn dặn dò xong, liền đứng dậy rời khỏi Anh đi rồi, lúc này Bạch Tâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái trán trơn bóng của cô ta đã rớm máu, gương mặt trăng nõn xuất hiện mồ hôi Ngô Huy cười nói: “Đừng quá căng thẳng, anh Giang không đáng sợ như người ta nói đâu, thực ra anh Giang đối xử với cấp dưới không tệ, chỉ cân an tâm đi theo anh ấy, không phản bội anh ấy thì chắc chăn sẽ không sao, nhưng nếu cô phản bội, vậy hậu quả…”
“Tôi biết, tôi biết rồi” Bạch Tâm gật đầu liên tục.
“Đi thôi, đi làm việc do anh Giang sắp xếp, nhanh chóng mua trung tâm thương mại.
Vào ban đêm.
Trong phòng của Đường Sở Vi.
Đường Sở Vi nằm trên giường, cô xoay người nhìn Giang Cung Tuấn đang ngủ trên chiếu dưới đất.
Nhớ đến chuyện xảy ra vào ban ngày, cô vẫn hơi sợ hãi trong lòng.
“Tuấn, dưới đất có lạnh không?”
“À, tạm được” Giang Cung Tuấn đang nghĩ về một vấn đề, anh nghĩ đến bảo đồ Hoa Nguyệt Sơn Cư Đồ của gia tộc mình, nghĩ đến chuyện hôm nay gặp được Hoa Hồng Đen, nghe thấy giọng nói của Đường Sở Vị, anh trả lời theo bản năng.
“Vậy anh ngủ dưới đất tiếp đi” Đường Sở Vi thở phì phì xoay người sang chỗ khác.
Ban đầu cô muốn cho Giang Cung Tuấn lên giường ngủ, nhưng Giang Cung Tuấn là tên đầu gỗ.
“ơ..
Giang Cung Tuấn phản ứng lại, thân thể không nhịn được run rẩy: “Sở Vi, anh rất lạnh.”
Nhưng Đường Sở Vi lại đá một cái chăn đơn xuống.
Giang Cung Tuấn biết, vì sự lơ đãng của anh mà bỏ lỡ một cơ hội.
Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều như vậy, cuộc sống hiện tại rất tốt.
Đêm lặng lẽ trôi qua.
Sáng sớm hôm sau, cả nhà Đường Sở Vi đi ra ngoài, bọn họ muốn đi mua xe và dùng sáu tỷ của Đường Sở Vi để mua một chiếc siêu xe.
Giang Cung Tuấn không đi, anh chọn ở nhà dọn đẹp vệ sinh.
Sau khi cả nhà bọn họ rời đi, Giang Cung Tuấn bỏ cây chổi xuống rồi đi ra cửa, vào phòng khám Trần Tục.
Vì Ngô Huy đã trở vê từ Nam Cương.
Nam Cương là vùng biên giới, nơi đây có mười tám quốc gia nhỏ.
Các quốc gia này có rất nhiều quặng sắt và nhiều người giàu có.
Ngô Huy là phó soái quân Hắc Long, dưới một người trên vạn người, anh ta muốn kiếm tiền là việc quá đơn giản.
Sau khi anh ta về Nam Cương, đã phát đi tin tức rằng Hắc Long cân một số tiên, những ông chủ của các mỏ vàng, mỏ than, mỏ kim cương, mỏ đá ngọc bích thô đã tự mình đến giao tiền.
Mấy trăm triệu, lên đến vài tỷ.
Ngô Huy nhanh chóng thu tiên, sau đó quay về thành phố Tử Đăng.
Giang Cung Tuấn cưỡi xe máy điện tới phòng khám Trần Tục.
Ngoại trừ Ngô Huy trong phòng khám ra, còn có một cô gái xinh đẹp có dáng người gợi cảm, mặc quần da bó sát người màu đen.
Cô ta là Hoa Hồng Đen thành viên chính của nhóm trộm mộ ở biên giới.
Ngô Huy mở miệng kêu: “Anh Giang”
“Chủ soái…” Hoa Hồng Đen thấy Giang Cung Tuấn đi tới, lập tức quỳ xuống.
Giang Cung Tuấn phất tay, nói: “Thành phố Tử Đăng không phải Hắc Long, không cân câu nệ, kêu anh Giang được rồi”
“Dạ.” Hoa Hồng Đen đứng lên, kêu: “Anh…Giang.”
Sau đó cô ta đứng sang một bên.
Giang Cung Tuấn ngồi trên ghế dựa, hỏi: “Ngô Huy, cầm được tiên trong tay chưa?”
Ngô Huy cười nói: “Tất nhiên là câm được rôi, em vừa phát đi tin tức rằng ông chủ cân tiền, những tên buôn bán giàu có liền chủ động đưa tới cửa.
Giang Cung Tuấn gật đầu: “Ừm, nhận tiền của người khác rồi thì dặn dò anh em bên dưới chú ý một chút, trong phạm vi quyên lực, nếu có thể giúp thì cố sức mà giúp”
“Em đã dặn dò rồi, anh Giang, tiếp theo nên làm gì?”
Giang Cung Tuấn chìm trong suy nghĩ.
Ý tưởng của anh là mua một trung tâm thương mại nội thành.
Nhưng, thân phận của anh và Ngô Huy khá đặc biệt, không tiện ra mặt.
Anh liếc mắt nhìn Hoa Hồng Đen.
Nhìn thấy cái liếc mặt của anh, thân thể của Hoa Hồng Đen run lên, không nhịn được quỳ xuống.
Giang Cung Tuấn nhíu mày: “Cô làm vậy là có ýgir Hoa Hồng Đen ngẩn người, anh nhìn tôi băng ánh mắt kỳ quặc rồi còn hỏi tôi có ý gì?
Nhưng cô không dám nói thành lời “Chủ soái, xin anh cứ trách phạt.”
“Ai nói tôi muốn trách phạt cô, đứng lên rồi nói Hoa Hồng Đen đứng lên, cúi đầu không dám nói cầu nào.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Hoa Hồng Đen, tên thật của cô là gì?”
Hoa Hồng Đen trả lời đúng sự thật: “Bẩm chủ soái, tên thật của tôi là Bạch Tâm”
“Ừm, Bạch Tâm, tôi định mua trung tâm thương mại nội thành, chuyện này do cô phụ trách, Ngô Huy sẽ âm thầm trợ giúp cho cô, chuẩn bị tốt mọi thứ cho cô, để cô mua trung tâm thương mại với giá thấp nhất, việc cô phải làm là thu hút vốn đầu tư nước ngoài và xây dựng trung tâm thương mại này trở thành một trung tâm tài chính hàng đầu”
“Dạ”
Hoa Hồng Đen gật đầu, không dám nói lời nào, “Ngô Huy”
“Anh Giang, anh dặn dò đi”
Giang Cung Tuấn dặn dò nói: “Thông báo cho các anh em ở Nam Cương, tuần tra ngôi mộ cổ Chiêu Tử Vương, điều tra xem ai là người thuê nhóm của Hoa Hồng Đen đi trộm mộ và điều tra thân phận của kẻ giết người đoạt bảo, là người trong nhóm của Hoa Hồng Đen hay là một người khác được chứ?”
“Tuân lệnh, tôi lập tức đi säp xếp “
Ngô Huy gật đầu rồi đi ra ngoài, lấy di động ra gọi đến tống bộ của Nam Cương, kêu bên kia vận dụng mọi quan hệ đi điều tra việc đó Giang Cung Tuấn lại nhìn về phía Hoa Hông Đen đang cúi đầu, thân thể run bần bật.
Anh chỉ vào ghế dựa: “Ngồi đi, đừng câu nệ nữa “Tôi, tôi không dám” Bạch Tâm bị dọa sợ tới mức suýt khóc Đây là Häc Long, thống soái Häc Long có hàng trăm nghìn quân Hãc Long, càn quét mười tám nước ở biên giới Nam Cương Làm sao cô ta dám ngồi trước mặt Häc Long?
“Tôi nói, thành phố Tử Đảng không phải Häc Long, chỉ có Giang Cung Tuấn”
“Dạ, anh…Anh Giang.”
Bạch Tâm mở miệng, khớp hàm của cô ta run lên khi kêu một tiếng anh Cô ta ngồi xuống.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Kể lại chuyện đã xảy ra ở mộ cổ cho tôi nghe”
“bạ”
Bạch Tâm gật đầu và bắt đầu kể lại chuyện đã xảy ra Đại khái là ba tháng trước, bọn họ nhận được một khoản tiền và một phần bản đồ, muốn bọn họ đi trộm một ngôi mộ cổ, bọn họ đã dành một tháng để khảo sát rồi sau đó mới tiến vào mộ cổ, Sau khi phá giải được rất nhiều cơ quan, bọn họ đi sâu vào trong mộ cổ Bọn họ phát hiện một cái rương cổ trong một chiếc quan tài bảng thủy tỉnh, trên rương còn căm chìa khóa Đúng vào lúc này, thiết bị điện tử đột nhiên mất kiểm soát, đèn pin nháy mắt chuyển sang màu đen Ngay sau đó có một tiếng kêu thảm thiết truyền đến Cô ta đứng gần rương cổ nhất, cô ta nhìn thấy có một cái bóng tới gần quan tài, dưới tình thế cấp bách, cô ta ôm lấy cái rương, nhưng lại bị cướp mất và cô ta chỉ rút được chiếc chìa khóa trên cái rương.
Sau khi lấy được chìa khóa thì cô ta bị bản trúng.
Cô ta cũng không lo được nhiều như vậy, câm chìa khóa bỏ chạy, trốn thoát khỏi mộ cổ Sau đó, cô ta van luôn truy tìm và điều tra xem ai là người cướp cái rương đi Cô ta điều tra ra một ít manh mối, lúc này mới đuổi theo tới thành phố Tử Đăng “Anh Giang, tôi không biết kẻ giết người là ai, nhưng thực lực của hăn rất mạnh, nếu không phải *thân pháp của tôi tốt, nhanh chóng chạy thoát, nếu không tôi chäc chàn cũng đã chết trong mộ cổ”
(*) Thân pháp: là sự kết hợp nhuần nhuyễn, linh hoạt, ảo diệu giữa tay, chân, đầu, mắt.
Giang Cung Tuấn nghiêm túc lảng nghe và phán đoán xem lời Bạch Tâm nói là thật hay giả.
Sau khi Ngô Huy dặn dò tổng bộ của Nam Cương xong thì đi vào.
Anh ta cũng nghe thấy Bạch Tâm nói về chuyện xảy ra ở mộ cổ.
Ngô Huy đã theo Giang Cung Tuấn nhiều năm, tức khäc hiểu ý, anh ta lập tức rút súng ra rồi ấn vào gáy của Bạch Tâm.
Bạch Tâm bị dọa đến mức hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất, cái trán trơn bóng và mặt chạm đất, thân thể run bần bật, không ngừng xin tha: “Tôi… Tôi không biết đã đắc tội gì với chủ soái, xin chủ soái tha mạng.”
Sắc mặt của Giang Cung Tuấn lạnh nhạt, nói “Lời cô nói không có nửa câu nói dối chứ?”
“Bẩm chủ soái, tôi không dám nói dối nửa lời”
Giang Cung Tuấn phất tay.
Ngô Huy lập tức cất súng lục.
“Được rồi, đứng lên đi, nếu cô đã đến cậy nhờ tôi, vậy ngày sau cô cứ an tâm làm việc cho tôi và nhớ kỹ, nơi này là thành phố Tử Đăng, thành phố Tử Đăng không phải Häc Long, cũng không có Hoa Hồng Đen, tôi là Giang Cung Tuấn và cô là Bạch Tâm, về thân phận của cô, làm cho nó lớn hơn một chút, dù sao cũng có thể mua được trung tâm thương mại nội thành, làm sao có thể là người thường?”
Sau khi Giang Cung Tuấn dặn dò xong, liền đứng dậy rời khỏi Anh đi rồi, lúc này Bạch Tâm mới thở phào nhẹ nhõm.
Cái trán trơn bóng của cô ta đã rớm máu, gương mặt trăng nõn xuất hiện mồ hôi Ngô Huy cười nói: “Đừng quá căng thẳng, anh Giang không đáng sợ như người ta nói đâu, thực ra anh Giang đối xử với cấp dưới không tệ, chỉ cân an tâm đi theo anh ấy, không phản bội anh ấy thì chắc chăn sẽ không sao, nhưng nếu cô phản bội, vậy hậu quả…”
“Tôi biết, tôi biết rồi” Bạch Tâm gật đầu liên tục.
“Đi thôi, đi làm việc do anh Giang sắp xếp, nhanh chóng mua trung tâm thương mại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.