Chương 619: Liên tục ác chiến
Y Y
12/05/2021
Lòng tham của con người là vô cùng vô tận, đặc biệt là lòng tham đối với sự trường sinh. Ai cũng sợ chết, sống càng lâu thì càng sợ chết.
Nếu như máu của rùa thần thật sự có thể khiến con người được trường sinh, vậy rùa thần vừa chết thì ngay lập tức sẽ xảy ra một trận tranh cướp.
Ai sẽ là người có thể cười đến cuối cùng? Giang Cung Tuấn không biết. Anh nhìn chiến đấu phía xa.
Giữa bầu trời, mười mấy người đồng thời ra tay, các loại tuyệt học liên tục được sử dụng, các đợt sóng chân khi liên tiếp xuất hiện, chúng không ngừng đánh vào trên người rùa thần.
“Gào!”
Rùa thần giận dữ, cái đuôi to lớn quét ngang khiến cuồng phong bao phủ khắp nơi, trong không khí vang lên những tiếng “bốp bốp”. Ngay lập tức đã có ba người bị cái đuôi của rùa thần quét trùng, tất cả họ đều phun ra máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.
“Phù!” Giang Cung Tuấn thấy chiến đấu kịch liệt như thế cũng hoảng sợ.
Rùa thần đúng là rất mạnh, có nhiều cao thủ cùng tấn công như vậy mà chém giết nửa ngày vẫn không thấy nó có dấu hiệu bị thương, ngược lại là những người tấn công nó ít nhiều gi đều bị thương..
Bên trong chiến trường phía xa.
Giang Thời cũng bị thương nên tranh thủ cơ hội này lùi về phía sau, sau đó ông ấy vừa lang thang bên ngoài khu vực chiến đấu, vừa nhìn kỹ tình hình, quan sát tình huống của mọi người.
Giang Thời biết điểm yếu của rùa thần, chờ đến khi rùa thần kiệt sức là ông ấy có thể ra tay rồi, nhưng ông ấy phải khiến rùa thần làm những người khác ở đây bị thương trước đã, đến lúc đó ông ấy sẽ tiêu diệt tất cả cùng một lúc.
Chỉ có ông ấy mới có thể trường sinh, những người khác đều không xứng. Trần Thanh Sơn cũng biết mục đích của Giang Thời nên sau khi bị thương đến nôn ra máu thì ông cụ cũng bắt đầu giữ sức.
Giang Thời nhìn một lúc lâu, ông ấy cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể giết được rùa thần, con người của ông ấy Xoay tròn rồi đột nhiên thúc giục chân khí, lao nhanh về phía rùa thần.
Chân khí của ông ấy hóa thành một thanh trường kiểm.
Giang Thời cầm trường kiểm tạo thành từ chân khí, trong nháy mắt đã xuất hiện trên bầu trời phía trên rùa thần, ngay sau đó cơ thể ông ấy lóe lên một cái rồi xuất hiện ở trước người rùa thần, trường kiểm chân khí trong tay đâm thẳng vào nhãn cầu của nó.
“Gào!” Rùa thần giận dữ, nó há mồm phun ra một luồng sức mạnh. Giang Thời bị đánh trúng, thân thể bay ngược ra ngoài rồi ngã mạnh xuống ngọn núi tuyết đã đổ nát phía dưới. Kiểm đâm vào trong mắt của thần, máu tươi tung tóe khắp nơi như trời mưa vậy, trên bầu trời xuất hiện mưa máu, Thân thể của rùa thần bắt đầu ngã trái ngã phải.
Giang Thời trèo lên từ bên trong núi tuyết, ông ấy lau máu tươi bên khoé miệng đi rồi hét lớn: “Con vật này bị thương rồi, nhanh lên, giết nó đi, giết của thần thì tất cả mọi người đều có thể có được máu của nó, máu rùa thần chẳng những có có tác dụng trường sinh mà còn có thể khiến chân khi tăng mạnh, có thể bước vào cảnh giới thứ chín nữa” Giọng nói của Giang Thời vang vọng khắp nơi.
Tất cả mọi người đều biết rùa thần đã bị thương nên đều sử dụng đòn tấn công mạnh nhất, còn rùa thần thì lại không ngừng chạy trốn, nó vừa trốn vừa chảy máu.
Máu của rùa thần cũng ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, máu tươi nhỏ xuống chỗ nào thì chỗ đó đều sẽ bị ăn mòn. Trong một khu vực an toàn. Nơi này có một cô gái đang đứng. Cô gái này mặc áo lông màu đen vũ, đầu đội mũ trúc rộng vành.
Cô là Đường Sở Vi. Đường Sở Vi lo lắng rằng nếu bây giờ cô rời đi thì sau này sẽ không bao giờ gặp lại Giang Cung Tuấn được nữa nên cô lại đi vòng trở lại.
Ở nơi ẩn nấp, cô nhìn thấy trận chiến ở phái Thiên Sơn, thấy ông nội xuất hiện rồi dẫn một con rùa đen đi ra. Chỗ cô ở là khu vực an toàn, nhưng bây giờ rùa thần lại trốn đến chỗ cô đang ẩn nấp. Sắc mặt cô thay đổi rồi vung chấn bỏ chạy.
Rùa thần nhanh chóng chạy trốn ở trên trời, nhưng nó bị thương nên tốc độ không thể quá nhanh được, trong khi những cao thủ khác lại dồn hết sức đuổi theo nó, sau khi những người này thấy Giang Thời ra tay thì đều tấn công vào đầu của rùa thần.
Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi thì đầu rùa thần đã vỡ sọ chảy máu, rất nhiều màu tươi nhỏ xuống. Đường Sở Vị bắt đầu chạy trốn, máu tươi chảy xuống từ trên trời rồi rơi trúng vào cô. Một giọt máu rất lớn rơi trên người cô. “A..”
Máu của rùa thần nóng như đang sôi trào vậy, giọt máu đỏ nhỏ xuống người cô khiến cô kêu thét, thân thể ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.
Lúc này lại có màu tươi nhỏ xuống lần nữa. Cả người Đường Sở Vi đều là máu. Cô ngã xuống đất rồi hôn mê ngay lập tức. Rùa thần nhanh chóng chạy trốn, những người khác nhanh chóng đuổi theo. Cuối cùng, rùa thần nổi giận, nó bắt đầu phát huy sức mạnh, chiến đấu lần nữa với những người đuổi theo nó. Trận chiến cực kì kịch liệt này kéo dài tới vài tiếng đồng hồ. Rùa thần đã cạn kiệt sức lực, còn những võ giả khác thì tất cả đều bị thương.
Giang Thời thấy cuộc chiến đã gần kết thúc thì lập tức sử dụng đòn tấn công mạnh nhất chém đứt cái đầu to lớn của rùa thần xuống, ngay khi đầu nó vỡ tan thì một viên nội đan rơi ra.
Viên nội đan này màu đỏ, to như quả bóng rổ vậy, nó dính máu tươi, hình như vẫn còn tỏa ra ánh sáng màu nâu: “Nội đan ư?”. Khi nhìn thấy viên nội đan này thì tất cả mọi người đều phát điên lên.
Lúc này, tất cả họ đã quên việc phải đi lấy máu của rùa thần. Vì họ biết nội đan của động vật cũng cực kì bổ dưỡng. Hơn nữa đây còn là nội đan của rùa thần đã sống mấy ngàn năm nên chắc chắn còn tốt hơn máu của rùa thần nữa.
Giang Thời chỉ muốn túi mật của rùa thần mà thôi, ông ấy không nghĩ rằng trong đầu của rùa thần còn có một nội đan, ông ấy biết đây là một băú vật vô giá.
Ông ấy là người ở gần nội đan nhất nên ngay khi nội đan vừa xuất hiện thì ông ấy đã ôm lấy nó rồi. Giang Thời vừa ôn lấy viên nội đan này thì những voc giả khác đã dồn dập xông tới rồi tấn công ông ấy bằng những đòn mạnh nhất.
“Đáng chết.” Giang Thời tức giận mắng: “Chém giết lâu như vậy mà còn có sức mạnh như vậy ư?”
Giờ khắc này Giang Thời cũng không nhớ được chuyện phải đi giết những cao thủ khác nữa, cầm nội đan chạy đi rồi tìm một chổ ẩn nắp thì hơn, sau khi luyện hóa nội đan rồi thì ông ấy sẽ vô địch thiên hạ.
“Giang Thời, ông không giữ lời hứa” Trần Thanh Sơn cầm kiếm Hàn Băng đuổi theo Giang Thời, ông cụ giận dữ nói: “Lúc trước đã bàn bạc xong rồi mà bây giờ ông lại muốn cầm đồ trốn đi hả, đứng lại cho tôi.”
Kiểm Hàn Băng chém tới, trong trận chiến lúc trước Trần Thanh Sơn cũng không dốc toàn lực, ông cụ đã giữ sức nên khi dồn hết sức ra tay thì sức mạnh lớn tới trời long đất lở, kiếm khỉ Hàn Băng đáng sợ lao tới.
Trong khoảnh khắc này những cao thủ khác cũng đồng loạt tấn công. Chỉ trong nháy mắt Giang Thời đã bị bao vây tấn công. “Mẹ kiếp!” Ông ấy tức giận mắng rồi không kịp nghĩ đến những chuyện khác nữa mà ném thẳng nội đan trong tay ra ngoài. Nội đan bị đánh trúng rồi lập tức chia năm xẻ bảy, bay tung tóe khắp bốn phương tám hướng. Rất nhiều võ giả dồn dập đuổi theo những mảnh nội đan bị đánh nát. Giang Thời nhìn thấy mọi người đều đuổi theo các mảnh vỡ đó thì nhếch miệng lên lạnh nhạt cười.
Thân thể ông ấy nhanh chóng hạ xuống từ trên trời rồi xuất hiện trước thi thể rùa thần phía dưới, chân khi hóa thành một thanh trường kiểm, ông ấy cầm trường kiểm cắt vụn xác chết của mùa thần chỉ trong nháy mắt rồi lấy túi mật từ trong cơ thể của thần ra.
| Cho dù nội đan là thứ tốt, nhưng bây giờ đã bị đánh nát nên hiệu quả sẽ giảm xuống rất nhiều, mà mật rùa cũng có tác dụng rất tốt.
Sau khi lấy được mật rùa thì Giang Thời lấy thêm một ít máu rùa ra rồi lấy một quả bom điện tử loại nhỏ ra đặt lên thi thể của rùa thần.
Sau đó ông ấy nhanh chóng trốn đi. “Am!” Khu vực này nổ tung chỉ trong nháy mắt. Xác rùa thần bị nổ đến chia năm xẻ bảy. Giang Thời xuất hiện trên đỉnh núi tuyết rồi nhìn ra bốn phía xung quanh. Xa xa, rất nhiều người vì tranh cướp nội đan rùa thần mà dồn hết sức lực đánh nhau, liên tục ác chiến. “Đánh đi, cướp đi, cuối cùng vẫn là ngư ông này được lợi” Ông ấy vui mừng. Lúc này, mấy chục km bên ngoài phái Thiên Sơn. Quân đội đang đóng quân ở nơi này, người đứng đầu là Ánh Tử. Ảnh Tử đã đợi rất nhiều giờ rồi nhưng chiến đấu nơi xa vẫn rất kịch liệt, không có vẻ gì là sắp dừng lại cả. “Thật mạnh” Đển chính bản thân anh ta cũng không nhịn được mà cảm thán. Anh ta không nghĩ tới trong biên giới Đại Lan bây giờ lại ẩn nấp nhiều cao thủ như vậy.
“Sau ngày hôm nay, Đại Lan sẽ không còn cao thủ nữa, những người ở nơi này chết hết thì các môn phải, các gia tộc cũng không có cao thủ đóng giữ nữa, muốn xử lí họ sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Anh ta lẩm bẩm nói thầm rồi dặn dò cấp dưới: “Gần được rồi, chuẩn bị kích nổ bom, máy bay chiến đấu chuẩn bị, ngay khi bom nổ thì bắn nát dãy núi phía dưới cho tôi, tôi không muốn có bất cứ người có thể sống sót rời đi nơi này hết.”
Nếu như máu của rùa thần thật sự có thể khiến con người được trường sinh, vậy rùa thần vừa chết thì ngay lập tức sẽ xảy ra một trận tranh cướp.
Ai sẽ là người có thể cười đến cuối cùng? Giang Cung Tuấn không biết. Anh nhìn chiến đấu phía xa.
Giữa bầu trời, mười mấy người đồng thời ra tay, các loại tuyệt học liên tục được sử dụng, các đợt sóng chân khi liên tiếp xuất hiện, chúng không ngừng đánh vào trên người rùa thần.
“Gào!”
Rùa thần giận dữ, cái đuôi to lớn quét ngang khiến cuồng phong bao phủ khắp nơi, trong không khí vang lên những tiếng “bốp bốp”. Ngay lập tức đã có ba người bị cái đuôi của rùa thần quét trùng, tất cả họ đều phun ra máu tươi, thân thể bay ngược ra ngoài.
“Phù!” Giang Cung Tuấn thấy chiến đấu kịch liệt như thế cũng hoảng sợ.
Rùa thần đúng là rất mạnh, có nhiều cao thủ cùng tấn công như vậy mà chém giết nửa ngày vẫn không thấy nó có dấu hiệu bị thương, ngược lại là những người tấn công nó ít nhiều gi đều bị thương..
Bên trong chiến trường phía xa.
Giang Thời cũng bị thương nên tranh thủ cơ hội này lùi về phía sau, sau đó ông ấy vừa lang thang bên ngoài khu vực chiến đấu, vừa nhìn kỹ tình hình, quan sát tình huống của mọi người.
Giang Thời biết điểm yếu của rùa thần, chờ đến khi rùa thần kiệt sức là ông ấy có thể ra tay rồi, nhưng ông ấy phải khiến rùa thần làm những người khác ở đây bị thương trước đã, đến lúc đó ông ấy sẽ tiêu diệt tất cả cùng một lúc.
Chỉ có ông ấy mới có thể trường sinh, những người khác đều không xứng. Trần Thanh Sơn cũng biết mục đích của Giang Thời nên sau khi bị thương đến nôn ra máu thì ông cụ cũng bắt đầu giữ sức.
Giang Thời nhìn một lúc lâu, ông ấy cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì không thể giết được rùa thần, con người của ông ấy Xoay tròn rồi đột nhiên thúc giục chân khí, lao nhanh về phía rùa thần.
Chân khí của ông ấy hóa thành một thanh trường kiểm.
Giang Thời cầm trường kiểm tạo thành từ chân khí, trong nháy mắt đã xuất hiện trên bầu trời phía trên rùa thần, ngay sau đó cơ thể ông ấy lóe lên một cái rồi xuất hiện ở trước người rùa thần, trường kiểm chân khí trong tay đâm thẳng vào nhãn cầu của nó.
“Gào!” Rùa thần giận dữ, nó há mồm phun ra một luồng sức mạnh. Giang Thời bị đánh trúng, thân thể bay ngược ra ngoài rồi ngã mạnh xuống ngọn núi tuyết đã đổ nát phía dưới. Kiểm đâm vào trong mắt của thần, máu tươi tung tóe khắp nơi như trời mưa vậy, trên bầu trời xuất hiện mưa máu, Thân thể của rùa thần bắt đầu ngã trái ngã phải.
Giang Thời trèo lên từ bên trong núi tuyết, ông ấy lau máu tươi bên khoé miệng đi rồi hét lớn: “Con vật này bị thương rồi, nhanh lên, giết nó đi, giết của thần thì tất cả mọi người đều có thể có được máu của nó, máu rùa thần chẳng những có có tác dụng trường sinh mà còn có thể khiến chân khi tăng mạnh, có thể bước vào cảnh giới thứ chín nữa” Giọng nói của Giang Thời vang vọng khắp nơi.
Tất cả mọi người đều biết rùa thần đã bị thương nên đều sử dụng đòn tấn công mạnh nhất, còn rùa thần thì lại không ngừng chạy trốn, nó vừa trốn vừa chảy máu.
Máu của rùa thần cũng ẩn chứa sức mạnh đáng sợ, máu tươi nhỏ xuống chỗ nào thì chỗ đó đều sẽ bị ăn mòn. Trong một khu vực an toàn. Nơi này có một cô gái đang đứng. Cô gái này mặc áo lông màu đen vũ, đầu đội mũ trúc rộng vành.
Cô là Đường Sở Vi. Đường Sở Vi lo lắng rằng nếu bây giờ cô rời đi thì sau này sẽ không bao giờ gặp lại Giang Cung Tuấn được nữa nên cô lại đi vòng trở lại.
Ở nơi ẩn nấp, cô nhìn thấy trận chiến ở phái Thiên Sơn, thấy ông nội xuất hiện rồi dẫn một con rùa đen đi ra. Chỗ cô ở là khu vực an toàn, nhưng bây giờ rùa thần lại trốn đến chỗ cô đang ẩn nấp. Sắc mặt cô thay đổi rồi vung chấn bỏ chạy.
Rùa thần nhanh chóng chạy trốn ở trên trời, nhưng nó bị thương nên tốc độ không thể quá nhanh được, trong khi những cao thủ khác lại dồn hết sức đuổi theo nó, sau khi những người này thấy Giang Thời ra tay thì đều tấn công vào đầu của rùa thần.
Chỉ trong một nháy mắt ngắn ngủi thì đầu rùa thần đã vỡ sọ chảy máu, rất nhiều màu tươi nhỏ xuống. Đường Sở Vị bắt đầu chạy trốn, máu tươi chảy xuống từ trên trời rồi rơi trúng vào cô. Một giọt máu rất lớn rơi trên người cô. “A..”
Máu của rùa thần nóng như đang sôi trào vậy, giọt máu đỏ nhỏ xuống người cô khiến cô kêu thét, thân thể ngã xuống đất không ngừng lăn lộn.
Lúc này lại có màu tươi nhỏ xuống lần nữa. Cả người Đường Sở Vi đều là máu. Cô ngã xuống đất rồi hôn mê ngay lập tức. Rùa thần nhanh chóng chạy trốn, những người khác nhanh chóng đuổi theo. Cuối cùng, rùa thần nổi giận, nó bắt đầu phát huy sức mạnh, chiến đấu lần nữa với những người đuổi theo nó. Trận chiến cực kì kịch liệt này kéo dài tới vài tiếng đồng hồ. Rùa thần đã cạn kiệt sức lực, còn những võ giả khác thì tất cả đều bị thương.
Giang Thời thấy cuộc chiến đã gần kết thúc thì lập tức sử dụng đòn tấn công mạnh nhất chém đứt cái đầu to lớn của rùa thần xuống, ngay khi đầu nó vỡ tan thì một viên nội đan rơi ra.
Viên nội đan này màu đỏ, to như quả bóng rổ vậy, nó dính máu tươi, hình như vẫn còn tỏa ra ánh sáng màu nâu: “Nội đan ư?”. Khi nhìn thấy viên nội đan này thì tất cả mọi người đều phát điên lên.
Lúc này, tất cả họ đã quên việc phải đi lấy máu của rùa thần. Vì họ biết nội đan của động vật cũng cực kì bổ dưỡng. Hơn nữa đây còn là nội đan của rùa thần đã sống mấy ngàn năm nên chắc chắn còn tốt hơn máu của rùa thần nữa.
Giang Thời chỉ muốn túi mật của rùa thần mà thôi, ông ấy không nghĩ rằng trong đầu của rùa thần còn có một nội đan, ông ấy biết đây là một băú vật vô giá.
Ông ấy là người ở gần nội đan nhất nên ngay khi nội đan vừa xuất hiện thì ông ấy đã ôm lấy nó rồi. Giang Thời vừa ôn lấy viên nội đan này thì những voc giả khác đã dồn dập xông tới rồi tấn công ông ấy bằng những đòn mạnh nhất.
“Đáng chết.” Giang Thời tức giận mắng: “Chém giết lâu như vậy mà còn có sức mạnh như vậy ư?”
Giờ khắc này Giang Thời cũng không nhớ được chuyện phải đi giết những cao thủ khác nữa, cầm nội đan chạy đi rồi tìm một chổ ẩn nắp thì hơn, sau khi luyện hóa nội đan rồi thì ông ấy sẽ vô địch thiên hạ.
“Giang Thời, ông không giữ lời hứa” Trần Thanh Sơn cầm kiếm Hàn Băng đuổi theo Giang Thời, ông cụ giận dữ nói: “Lúc trước đã bàn bạc xong rồi mà bây giờ ông lại muốn cầm đồ trốn đi hả, đứng lại cho tôi.”
Kiểm Hàn Băng chém tới, trong trận chiến lúc trước Trần Thanh Sơn cũng không dốc toàn lực, ông cụ đã giữ sức nên khi dồn hết sức ra tay thì sức mạnh lớn tới trời long đất lở, kiếm khỉ Hàn Băng đáng sợ lao tới.
Trong khoảnh khắc này những cao thủ khác cũng đồng loạt tấn công. Chỉ trong nháy mắt Giang Thời đã bị bao vây tấn công. “Mẹ kiếp!” Ông ấy tức giận mắng rồi không kịp nghĩ đến những chuyện khác nữa mà ném thẳng nội đan trong tay ra ngoài. Nội đan bị đánh trúng rồi lập tức chia năm xẻ bảy, bay tung tóe khắp bốn phương tám hướng. Rất nhiều võ giả dồn dập đuổi theo những mảnh nội đan bị đánh nát. Giang Thời nhìn thấy mọi người đều đuổi theo các mảnh vỡ đó thì nhếch miệng lên lạnh nhạt cười.
Thân thể ông ấy nhanh chóng hạ xuống từ trên trời rồi xuất hiện trước thi thể rùa thần phía dưới, chân khi hóa thành một thanh trường kiểm, ông ấy cầm trường kiểm cắt vụn xác chết của mùa thần chỉ trong nháy mắt rồi lấy túi mật từ trong cơ thể của thần ra.
| Cho dù nội đan là thứ tốt, nhưng bây giờ đã bị đánh nát nên hiệu quả sẽ giảm xuống rất nhiều, mà mật rùa cũng có tác dụng rất tốt.
Sau khi lấy được mật rùa thì Giang Thời lấy thêm một ít máu rùa ra rồi lấy một quả bom điện tử loại nhỏ ra đặt lên thi thể của rùa thần.
Sau đó ông ấy nhanh chóng trốn đi. “Am!” Khu vực này nổ tung chỉ trong nháy mắt. Xác rùa thần bị nổ đến chia năm xẻ bảy. Giang Thời xuất hiện trên đỉnh núi tuyết rồi nhìn ra bốn phía xung quanh. Xa xa, rất nhiều người vì tranh cướp nội đan rùa thần mà dồn hết sức lực đánh nhau, liên tục ác chiến. “Đánh đi, cướp đi, cuối cùng vẫn là ngư ông này được lợi” Ông ấy vui mừng. Lúc này, mấy chục km bên ngoài phái Thiên Sơn. Quân đội đang đóng quân ở nơi này, người đứng đầu là Ánh Tử. Ảnh Tử đã đợi rất nhiều giờ rồi nhưng chiến đấu nơi xa vẫn rất kịch liệt, không có vẻ gì là sắp dừng lại cả. “Thật mạnh” Đển chính bản thân anh ta cũng không nhịn được mà cảm thán. Anh ta không nghĩ tới trong biên giới Đại Lan bây giờ lại ẩn nấp nhiều cao thủ như vậy.
“Sau ngày hôm nay, Đại Lan sẽ không còn cao thủ nữa, những người ở nơi này chết hết thì các môn phải, các gia tộc cũng không có cao thủ đóng giữ nữa, muốn xử lí họ sẽ đơn giản hơn nhiều.”
Anh ta lẩm bẩm nói thầm rồi dặn dò cấp dưới: “Gần được rồi, chuẩn bị kích nổ bom, máy bay chiến đấu chuẩn bị, ngay khi bom nổ thì bắn nát dãy núi phía dưới cho tôi, tôi không muốn có bất cứ người có thể sống sót rời đi nơi này hết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.