Chương 437: Phải và không phải
Y Y
04/05/2021
Giang Vô Song bất đắc dĩ lắc đầu, đi tới, ngồi xổm người xuống đỡ Giang Cung Tuấn.
“Đi ra”
Giang Cung Tuấn vô lực khoát tay, thế nhưng lại ảnh hưởng đến thương thế bên trong cơ thể lần nữa, phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, cửa phòng đẩy ra, Giang Quốc Đạt đi đến.
Ông ta mặc một bộ Đường trang, nhìn qua có chút cổ xưa.
“Ông nội” Giang Vô Song gọi một tiếng.
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống trên ghế trong phòng, nhìn Giang Cung Tuấn ngã trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cố gắng xoay người đứng lên, ngồi trên mặt đất.
Việc này đã dùng hết sức lực cả người anh, hơn nữa khóe miệng anh còn có máu tươi.
Anh nhìn Giang Quốc Đạt đi đến đây ngồi, sắc mặt u ám, hỏi: “Mười năm trước thả tôi đốt cả nhà của tôi chính là ông phải không?”
“Đúng” Giang Quốc Đạt không phủ nhận.
“Tôi giết ông…”
Giang Cung Tuấn nổi giận trong nháy mắt, gầm lên, anh muốn đứng lên, thế nhưng căn bản lại không cách nào đứng dậy được.
Giang Quốc Đạt hơi khoát tay, nói: “Cậu nhóc, cậu cứ bình tĩnh đừng vội, nghe tôi nói.”
Hai mắt Giang Cung Tuấn đỏ ngầu, trên khuôn mặt mang theo vẻ tức giận.
Ông nội anh, ba anh, bác cả của anh, bác hai, cô của anh…
Hơn ba mươi người nhà anh, già trẻ lớn bé, tất cả đều chết trên tay người này, nếu như không phải người này, cả nhà anh sẽ không chết, sẽ không bị thiêu chết.
“Đúng và sai, phải và không phải, ai có thể nói rõ ràng chứ, lịch sử là do con người viết ra, nếu như ba mươi năm trước, người thất bại là tôi, như vậy kẻ phản bội gia tộc chính là tôi, như vậy có lẽ bị thiêu chính là cả nhà tôi.”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng mở miệng.
Dường như là đang nói một mình, lại như là đang nói với Giang Cung Tuấn.
“Giang Thời, ông ta vốn là một thiên tài võ học, từ nhỏ đã có thiên phú cực cao, thế nhưng ông ta lại đi lên đường nghiêng, trộm bảo đồ của gia tộc thì thôi, còn đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng”
“Nói bậy” Giang Cung Tuấn quát lên.
Anh không tin đây là sự thật.
Ông nội của anh là ai anh biết rất rõ.
Ở trong trí nhớ của anh, ông nội của anh rất hòa ái hiền lành, quan hệ trải rộng thành phố Tử Đăng, hơn nữa còn là một nhà từ thiện, góp không ít tiền cho vùng núi, cứu trợ không ít trẻ nhỏ.
Ông của anh tuyệt đối không phải người gian ác gì.
“Đúng và sai, không ai có thể nói rõ ràng, chuyện cũ không đề cập tới cũng được, cứu cậu, là nể mặt trong người cậu chảy dòng máu của nhà họ Giang, cậu có biết, vì cứu cậu, bây giờ trên lưng nhà họ Giang chúng tôi đang phải gánh bao nhiêu không, nếu không xử lý tốt việc này, thì sẽ rất hỗn loạn”
Giang Quốc Đạt không nhiều lời, chỉ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Giang Cung Tuấn ngồi dưới đất, nhìn chòng chọc vào Giang Quốc Đạt rời đi.
Giang Vô Song nói: “Anh có ân oán gì thì cứ tĩnh dưỡng tốt trước rồi nói sau có được không.”
Cô ta đi tới, đỡ lấy Giang Cung Tuấn.
Lần này Giang Cung Tuấn không từ chối.
Sau khi đỡ Giang Cung Tuấn nằm xuống, Giang Vô Song bưng thuốc tới, dùng thìa đút cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta có ý gì, cái gì mà trên lưng gánh bao nhiêu, cái gì mà xử lý không tốt thì sẽ hỗn loạn?”
Giang Vô Song đáp: “Buổi tối hôm nay người mà anh thấy không phải tôi, là người khác giả mạo, bây giờ thế lực khắp nơi đều đang suy đoán Vương Thiên Điện có lai lịch gì, nhà họ Cửu bắt anh, cũng là muốn dò xét ngọn nguồn, nếu như nhà họ Giang tôi đến nhà họ Cửu cứu anh, như vậy điều này cũng ngang với việc thừa nhận Vương Thiên Điện có quan hệ với nhà họ Giang tôi.
Anh cẩn thận nhớ lại.
Từ lần trước bị Thiên Tử hãm hại, đến lúc công khai thẩm vấn, Ảnh Tử đã tìm được anh.
Có lẽ bắt đầu từ lúc kia, đã có người muốn lợi dụng tay của anh để diệt trừ Thiên Tử rồi.
Mà Thiên Tử chết, chính là lúc ván cờ bắt đầu.
Chỉ là, Vương Thiên Điện xuất hiện, đã khiến ván cờ này trở nên hỗn loạn.
Hiện tại, anh không phân rõ rốt cuộc ai là người tốt, ai là người xấu nữa rồi.
“Vương có tin được không?”
Anh hỏi một cách rất ngây thơ, vấn đề rất ngây thơ.
Giang Vô Song nhún vai, nói: “Không có gì có thể tin hay là không thể tin cả, đứng ở trên lập trường của riêng mình, làm cái gì cũng là đúng, đứng ở lập trường ngược lại, như vậy đối phương làm cái gì cũng đều là sai”
Sau khi Giang Vô Song cho Giang Cung Tuấn uống thuốc xong thì nói: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước”
Cô ta cầm bát lên rời đi.
Ngoài cửa, trong sân.
Giang Quốc Đạt ngồi trong đình nghỉ mát, hút thuốc lá, vẻ mặt suy nghĩ.
Giang Vô Song đi tới, gọi: “Ông nội”
“Ừm”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng lên tiếng, chợt hỏi: “Vô Song, rốt cuộc Vương Thiên Điện này có lai lịch gì, Vương mượn tay Giang Cung Tuấn để giết Thiên Tử, Vương Thiên Điện lại đẩy một cái, cuốn nhà họ Giang vào, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Giang Vô Song ngồi xuống, lắc đầu nói: “Vô Song không dám ngông cuồng suy đoán.”
“Từ nhỏ cháu đã cực kì thông minh, chuyện gì đều có thể nhìn tương đối thấu triệt, cháu đến phân tích một chút thế cục bây giờ cho ông, nhà họ Giang chúng ta phải làm như thế nào mới có tự vệ được ở trong tình hình hỗn loạn này”
Giang Vô Song ngẫm nghĩ, nói ra: “Đầu tiên nói ở phía ông Cao, ông ta lôi kéo được không ít người đời sau của Cổ Môn, còn nâng đỡ Thiên Tử làm ra nhiều chuyện như vậy, cháu đoán, gã ta làm nhiều chuyện như vậy có lẽ chỉ là mở đầu, mục đích thực sự của gã ta có lẽ chính là cuốn nhà họ Cửu vào”
“Trái lại bên phía ông Long, ông ta một lòng suy nghĩ vì nước, vì quốc gia, ba mươi năm trước không tiếc hy sinh hết Hắc Long tiền nhiệm, nâng đỡ vua mới lên chức, mà ông Long cảm thấy tứ đại gia tộc và thế lực khắp nơi chung quy vẫn là một sự uy hiếp đối với Đoan Hùng, chắc chắn ông †a đã sớm biết được ông Cao đang làm gì, nhưng lại mở một con mắt nhắm một con mắt, có lẽ cũng là đang chờ ngày hôm nay.”
“Có lẽ kế hoạch của ông Cao đúng là muốn tiếp tục hoàn thành kế hoạch thất bại trăm năm trước”
“Chỉ là tứ đại gia tộc cổ tồn tại, uy hiếp đến kế hoạch của ông ta, cho nên ông ta mới phí hết tâm huyết muốn diệt trừ.”
“Chỉ sợ ông Long cũng là như thế, cho nên bèn tính toán ra kế hoạch này”
“Về phần Vương Thiên Điện này, Vô Song thật sự không hiểu được”
Vẻ mặt của Giang Vô Song cũng trở nên nghiêm trọng hẳn lên, rơi vào trong trầm tư, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
“Vương Thiên Điện xuất hiện vào lúc Giang Cung Tuấn giết Cửu Thiên, âm thầm giúp đỡ Giang Cung Tuấn, bây giờ còn giả mạo nhà họ Giang đến nhà họ Cửu đòi người, nhét Giang Cung Tuấn vào cổng nhà họ Giang, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là muốn để hai nhà Cửu và Giang bất hoà.”
Giang Quốc Đạt nhả một luồng khói thuốc, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, phân tích rất thấu triệt, đúng rồi, hai nhà khác có thái độ gì?”
Giang Vô Song lắc đầu, nói ra: “Bọn họ còn chưa tỏ thái độ gì, nhưng mà đã nước đục, tin chắc chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị cuốn vào”
Giang Quốc Đạt hỏi: “Cháu cảm thấy, ông phải làm gì?”
“Kiêm chế bất động, yên lặng theo dõi biến đổi” Giang Vô Song đưa ra đề nghị của mình Giang Quốc Đạt đứng lên, nói: “Được rồi, đã trẽ thế như vậy, cháu cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi”
“Đi ra”
Giang Cung Tuấn vô lực khoát tay, thế nhưng lại ảnh hưởng đến thương thế bên trong cơ thể lần nữa, phun ra một ngụm máu.
Giờ phút này, cửa phòng đẩy ra, Giang Quốc Đạt đi đến.
Ông ta mặc một bộ Đường trang, nhìn qua có chút cổ xưa.
“Ông nội” Giang Vô Song gọi một tiếng.
Giang Quốc Đạt nhẹ nhàng gật đầu, ngồi xuống trên ghế trong phòng, nhìn Giang Cung Tuấn ngã trên mặt đất.
Giang Cung Tuấn cố gắng xoay người đứng lên, ngồi trên mặt đất.
Việc này đã dùng hết sức lực cả người anh, hơn nữa khóe miệng anh còn có máu tươi.
Anh nhìn Giang Quốc Đạt đi đến đây ngồi, sắc mặt u ám, hỏi: “Mười năm trước thả tôi đốt cả nhà của tôi chính là ông phải không?”
“Đúng” Giang Quốc Đạt không phủ nhận.
“Tôi giết ông…”
Giang Cung Tuấn nổi giận trong nháy mắt, gầm lên, anh muốn đứng lên, thế nhưng căn bản lại không cách nào đứng dậy được.
Giang Quốc Đạt hơi khoát tay, nói: “Cậu nhóc, cậu cứ bình tĩnh đừng vội, nghe tôi nói.”
Hai mắt Giang Cung Tuấn đỏ ngầu, trên khuôn mặt mang theo vẻ tức giận.
Ông nội anh, ba anh, bác cả của anh, bác hai, cô của anh…
Hơn ba mươi người nhà anh, già trẻ lớn bé, tất cả đều chết trên tay người này, nếu như không phải người này, cả nhà anh sẽ không chết, sẽ không bị thiêu chết.
“Đúng và sai, phải và không phải, ai có thể nói rõ ràng chứ, lịch sử là do con người viết ra, nếu như ba mươi năm trước, người thất bại là tôi, như vậy kẻ phản bội gia tộc chính là tôi, như vậy có lẽ bị thiêu chính là cả nhà tôi.”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng mở miệng.
Dường như là đang nói một mình, lại như là đang nói với Giang Cung Tuấn.
“Giang Thời, ông ta vốn là một thiên tài võ học, từ nhỏ đã có thiên phú cực cao, thế nhưng ông ta lại đi lên đường nghiêng, trộm bảo đồ của gia tộc thì thôi, còn đại nghịch bất đạo, dĩ hạ phạm thượng”
“Nói bậy” Giang Cung Tuấn quát lên.
Anh không tin đây là sự thật.
Ông nội của anh là ai anh biết rất rõ.
Ở trong trí nhớ của anh, ông nội của anh rất hòa ái hiền lành, quan hệ trải rộng thành phố Tử Đăng, hơn nữa còn là một nhà từ thiện, góp không ít tiền cho vùng núi, cứu trợ không ít trẻ nhỏ.
Ông của anh tuyệt đối không phải người gian ác gì.
“Đúng và sai, không ai có thể nói rõ ràng, chuyện cũ không đề cập tới cũng được, cứu cậu, là nể mặt trong người cậu chảy dòng máu của nhà họ Giang, cậu có biết, vì cứu cậu, bây giờ trên lưng nhà họ Giang chúng tôi đang phải gánh bao nhiêu không, nếu không xử lý tốt việc này, thì sẽ rất hỗn loạn”
Giang Quốc Đạt không nhiều lời, chỉ nói một câu rồi đứng dậy rời đi.
Giang Cung Tuấn ngồi dưới đất, nhìn chòng chọc vào Giang Quốc Đạt rời đi.
Giang Vô Song nói: “Anh có ân oán gì thì cứ tĩnh dưỡng tốt trước rồi nói sau có được không.”
Cô ta đi tới, đỡ lấy Giang Cung Tuấn.
Lần này Giang Cung Tuấn không từ chối.
Sau khi đỡ Giang Cung Tuấn nằm xuống, Giang Vô Song bưng thuốc tới, dùng thìa đút cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn hỏi: “Ông ta có ý gì, cái gì mà trên lưng gánh bao nhiêu, cái gì mà xử lý không tốt thì sẽ hỗn loạn?”
Giang Vô Song đáp: “Buổi tối hôm nay người mà anh thấy không phải tôi, là người khác giả mạo, bây giờ thế lực khắp nơi đều đang suy đoán Vương Thiên Điện có lai lịch gì, nhà họ Cửu bắt anh, cũng là muốn dò xét ngọn nguồn, nếu như nhà họ Giang tôi đến nhà họ Cửu cứu anh, như vậy điều này cũng ngang với việc thừa nhận Vương Thiên Điện có quan hệ với nhà họ Giang tôi.
Anh cẩn thận nhớ lại.
Từ lần trước bị Thiên Tử hãm hại, đến lúc công khai thẩm vấn, Ảnh Tử đã tìm được anh.
Có lẽ bắt đầu từ lúc kia, đã có người muốn lợi dụng tay của anh để diệt trừ Thiên Tử rồi.
Mà Thiên Tử chết, chính là lúc ván cờ bắt đầu.
Chỉ là, Vương Thiên Điện xuất hiện, đã khiến ván cờ này trở nên hỗn loạn.
Hiện tại, anh không phân rõ rốt cuộc ai là người tốt, ai là người xấu nữa rồi.
“Vương có tin được không?”
Anh hỏi một cách rất ngây thơ, vấn đề rất ngây thơ.
Giang Vô Song nhún vai, nói: “Không có gì có thể tin hay là không thể tin cả, đứng ở trên lập trường của riêng mình, làm cái gì cũng là đúng, đứng ở lập trường ngược lại, như vậy đối phương làm cái gì cũng đều là sai”
Sau khi Giang Vô Song cho Giang Cung Tuấn uống thuốc xong thì nói: “Được rồi, anh nghỉ ngơi đi, tôi đi ra ngoài trước”
Cô ta cầm bát lên rời đi.
Ngoài cửa, trong sân.
Giang Quốc Đạt ngồi trong đình nghỉ mát, hút thuốc lá, vẻ mặt suy nghĩ.
Giang Vô Song đi tới, gọi: “Ông nội”
“Ừm”
Giang Quốc Đạt nhẹ giọng lên tiếng, chợt hỏi: “Vô Song, rốt cuộc Vương Thiên Điện này có lai lịch gì, Vương mượn tay Giang Cung Tuấn để giết Thiên Tử, Vương Thiên Điện lại đẩy một cái, cuốn nhà họ Giang vào, rốt cuộc là muốn làm gì?”
Giang Vô Song ngồi xuống, lắc đầu nói: “Vô Song không dám ngông cuồng suy đoán.”
“Từ nhỏ cháu đã cực kì thông minh, chuyện gì đều có thể nhìn tương đối thấu triệt, cháu đến phân tích một chút thế cục bây giờ cho ông, nhà họ Giang chúng ta phải làm như thế nào mới có tự vệ được ở trong tình hình hỗn loạn này”
Giang Vô Song ngẫm nghĩ, nói ra: “Đầu tiên nói ở phía ông Cao, ông ta lôi kéo được không ít người đời sau của Cổ Môn, còn nâng đỡ Thiên Tử làm ra nhiều chuyện như vậy, cháu đoán, gã ta làm nhiều chuyện như vậy có lẽ chỉ là mở đầu, mục đích thực sự của gã ta có lẽ chính là cuốn nhà họ Cửu vào”
“Trái lại bên phía ông Long, ông ta một lòng suy nghĩ vì nước, vì quốc gia, ba mươi năm trước không tiếc hy sinh hết Hắc Long tiền nhiệm, nâng đỡ vua mới lên chức, mà ông Long cảm thấy tứ đại gia tộc và thế lực khắp nơi chung quy vẫn là một sự uy hiếp đối với Đoan Hùng, chắc chắn ông †a đã sớm biết được ông Cao đang làm gì, nhưng lại mở một con mắt nhắm một con mắt, có lẽ cũng là đang chờ ngày hôm nay.”
“Có lẽ kế hoạch của ông Cao đúng là muốn tiếp tục hoàn thành kế hoạch thất bại trăm năm trước”
“Chỉ là tứ đại gia tộc cổ tồn tại, uy hiếp đến kế hoạch của ông ta, cho nên ông ta mới phí hết tâm huyết muốn diệt trừ.”
“Chỉ sợ ông Long cũng là như thế, cho nên bèn tính toán ra kế hoạch này”
“Về phần Vương Thiên Điện này, Vô Song thật sự không hiểu được”
Vẻ mặt của Giang Vô Song cũng trở nên nghiêm trọng hẳn lên, rơi vào trong trầm tư, một hồi lâu sau mới lên tiếng.
“Vương Thiên Điện xuất hiện vào lúc Giang Cung Tuấn giết Cửu Thiên, âm thầm giúp đỡ Giang Cung Tuấn, bây giờ còn giả mạo nhà họ Giang đến nhà họ Cửu đòi người, nhét Giang Cung Tuấn vào cổng nhà họ Giang, mục đích của bọn họ rất đơn giản, chính là muốn để hai nhà Cửu và Giang bất hoà.”
Giang Quốc Đạt nhả một luồng khói thuốc, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừm, phân tích rất thấu triệt, đúng rồi, hai nhà khác có thái độ gì?”
Giang Vô Song lắc đầu, nói ra: “Bọn họ còn chưa tỏ thái độ gì, nhưng mà đã nước đục, tin chắc chẳng mấy chốc bọn họ sẽ bị cuốn vào”
Giang Quốc Đạt hỏi: “Cháu cảm thấy, ông phải làm gì?”
“Kiêm chế bất động, yên lặng theo dõi biến đổi” Giang Vô Song đưa ra đề nghị của mình Giang Quốc Đạt đứng lên, nói: “Được rồi, đã trẽ thế như vậy, cháu cũng xuống dưới nghỉ ngơi đi”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.