Chương 375: Thiên Tử ghê tởm
Y Y
30/04/2021
Buổi tối hôm nay, thủ đô lộn xộn.
Hội trường lớn xuất hiện kẻ trộm, gây ra chuyện lớn, Quân Xích Diễm ra tay mới bắt được đám kẻ trộm này.
Nhưng mà ngay sau đó, toàn thành bị phong tỏa.
Xe cảnh sát, xe quân đội không ngừng chạy, các giao lệ lớn được đặt trạm canh gác.
Dân trong thành phố cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong nhà.
Quân Xích Diễm tìm tòi cả đêm trong thành, nhưng lại vẫn không tìm ra được Độc Bộ Vân.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Đêm, lặng yên không một tiếng động mà trôi đi.
Hôm sau.
Giang Cung Tuấn còn đang hôn mê, đã bị Hứa Linh đánh thức.
Anh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Hứa Linh đã cầm bữa sáng đặt lên bàn, anh câm lấy di động ở bên cạnh mở ra xem, phát hiện hiện tại đã là 10 giờ sáng.
“Đã 10 giờ sáng rồi cơ à, giấc ngủ này dài thật, hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ngủ ngon như vậy.”
“Đói bụng rồi chứ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rôi đây.” Hứa Linh bưng bát, cầm chiếc đũa, có vẻ định đút cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vội vàng cầm lấy, nói: “Tự tôi ăn là được, tôi sắp phải về thành phố Tử Đằng rôi, nếu mà quen như vậy, sau khi vê thành phố Tử Đăng, không có cô thì tôi phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi cùng anh trở vê thôi, chỉ cân anh không chê, tôi sẽ chăm sóc anh cả đời”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Vẫn là thôi đi, ân tình của người đẹp là khó nhận nhất, một cái Đường Sở Vị, đã làm tôi mệt mỏi từ tâm đến thân, tôi không muốn lại nợ thêm cái gì của người con gái khac nữa.
“Phụt”
Hứa Linh bật cười, nói: “Nói giỡn, nhìn anh sợ hãi kìa, cái trán cũng toát hết mồ hôi”
“Có sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nhận chén đũa từ trong tay của Hứa Linh, bắt đầu ăn cơm.
Rất nhanh anh đã ăn xong rồi.
Sau khi ăn xong, anh nằm ở trên giường, cầm lấy một điếu thuốc châm lên, vẻ mặt nhàn nhã tự tại.
Hứa Linh thì đi kéo màn ra, mở cửa sổ.
Sau dó đi dọn dẹp chén đũa.
Thiên Tử trở về.
Thủ đô, quân khu, tổng bộ Quân Xích Diễm.
Trên người Thiên Tử mặc áo chiến Xích Diễm, trên áo chiến có thêu một ngọn lửa, vai có năm ngôi sao.
Trước mặt gã ta, vài tướng quân một sao đang quỳ.
“Phế vật”
Thiên Tử chỉ vào mấy tướng quân đang quỳ dưới đất, nổi giận mắng: “Địa lao đê phòng nghiêm ngặt, kẻ địch lại có thể cướp đi Đọc Bộ Vân ở trong tình huống lặng yên không một tiếng động, chuyện này mà này truyền ra ngoài, Quân Xích Diễm còn mặt mũi nào tồn tại ở thủ đô, tôn tại ở Đại Lan như thế nào?”
“Tổng thống lĩnh Thiên, lai lịch của kẻ cứu đi Độc Bộ Vân chắc chắn không nhỏ, hắn ta âm thầm bố trí tất cả mọi thứ, chúng ta căn bản khó lòng phòng bị.”
“Đúng vậy, tôi đã kiểm tra rồi, có người lần vào bên trong Quân Xích Diễm, lúc này mới có thể ở trong tình huống lặng yên không một tiếng động mad cướp đi Độc Bộ Vân, nhưng mà rốt cuộc là ai giúp những người này gia nhập Quân Xích Diễm, lại tra không được, hơn nữa tư liệu của những người này đã bị hủy diệt”
Thiên Tử ngồi ở một bên.
Khuôn mặt gã ta trở nên đăm chiêu.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Gã ta không nghĩ ra được, là ai ở ngay lúc này có thể cứu Độc Bộ Vân ra.
Lại còn có thể dễ dàng thoát khỏi thủ đô trong vòng vây của Quân Xích Diễm.
Năng lực của người này tuyệt đối có thể lên trời.
Gã ta không nghĩ ra được, ở thủ đô, còn có ai năng lực này, có thể ở trong tình huống lặng yên không một tiếng động cứu Độc Bộ Vân ra ngoài, còn có thể thần không biết quỷ không hay mà chạy thoát.
“Không tìm ra được một chút manh mối nào sao?”
Gã ta nhìn đám tướng quân đang quỳ trên mặt.
“Không”
“Tạm thời còn chưa thể tra được”
“Chỉ biết kẻ địch biết rõ bố cục của địa lao như lòng bàn tay, hơn nữa kế hoạch chu đáo chặt chế, đầu tiên là lẫn vào bên trong Quân Xích Diễm, lợi dụng thời gian kiểm tra mỗi ngày để đi vào địa lao, ngay sau đó cắt điện, lại lặng yên không một tiếng động mà thay đổi hình ảnh theo dõi, mỗi một bước đều được lên kế hoạch một cách chu đáo và chặt chẽ”
Mấy gã tướng quân nói qua một lần toàn bộ diễn biến sự việc.
Thiên Tử nghiêm túc nghe.
“Chẳng lẽ là Giang Cung Tuấn?”
Giờ khắc này gã ta có hoài nghị.
Ngay sau đó gã ta lại phủ nhận ý nghĩ của chính mình, Giang Cung Tuấn hiện tại đã là một kẻ bị phế đi, trong tay không có thực quyền, không cso năng lực này, hơn nữa nhân vật lớn ở thủ đô mong hắn ta chết đi, sẽ không có ai giúp hắn.
Giang Cung Tuấn cũng không có lý do để cướp đi Độc Bộ Vân.
“Tra cho tôi, bất kể như thế nào, nhất định phải điều tra ra cho tôi, còn nữa, phát lệnh truy nã ra, cần phải bắt Độc Bộ Vân về quy án.”
“Tuân lệnh”
Mấy vị tướng quân liên tục gật đầu.
Hôm nay, ánh năng tươi sáng.
Giang Cung Tuấn rời giường, sau khi ăn xong, Hứa Linh đẩy anh đi ra ngoài phơi nắng.
“Anh Giang, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Trên đường, Hứa Linh nhịn không được hỏi.
Cô ta đã đẩy Giang Cung Tuấn được hai giờ rồi, lớn đến như vậy, trước nay cô ta chưa bao giờ hầu hạ người khác như vậy.
Bây giờ chân cô đã đi đến đau nhức.
“Lại đi đến phủ Thiên Tử phủ dạo đi”
Tâm trạng của Giang Cung Tuấn không tồi, Cứu Độc Bộ Vân ra, như vậy cổ độc trên người hắn sẽ có hy vọng được giải.
Thiên Tử cho anh nhiều phiền toái như vậy, anh cũng phải đi ghê tởm gã ta một chút.
“Được rồi”
Hứa Linh thật sự đã không muốn đi nữa, nhưng Giang Cung Tuấn yêu cầu, cô ta cũng không có biện pháp không nghe.
Đẩy Giang Cung Tuấn xuống bãi đỗ xe, lái xe đi đến phủ Thiên Tử.
Rất nhanh đã đến gần phủ Thiên Tử.
Lần này bảo vệ ở phủ Thiên Tử không ngăn cản Giang Cung Tuấn nữa, nhưng lại đi theo trên toàn bộ hành trình.
“Ê, anh giai nhỏ, chủ soái của anh có ở nhà không?”
Giang Cung Tuấn ngồi ở trên xe lăn, nhìn Quân Xích Diễm đang đi theo một bên, nhàn nhạt hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói đêm qua thủ đô có chuyện lớn, có chuyện gì vậy?”
Mấy tên bảo vệ kia không mở miệng Nhưng, sớm đã có người đi thông báo cho Thiên Tử Thiên Tử biết được Giang Cung Tuấn lại đến gần phủ của chính mình đi dạo, anh ta cũng đi ra ngoài Từ thật xa đã chào hỏi Giang Cung Tuấn “Anh Giang, anh có nhã hứng thật nhỉ, sao luôn tới gần phủ Thiên Tử phủ của tôi ngäm phong cảnh vậy?”
Giang Cung Tuấn nhìn Thiên Tử đang đi tới, cười nhạt nói: “Không phải có việc gì làm cả, hơn nữa tôi nghe nói thủ đô đã xảy ra chuyện, đêm qua Quân Xích Diêm đều ra tay, còn phong tỏa toàn thành, dọa tôi đến nổi cả ngủ cũng không ngon, làm sao thế, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, diễn tập quân sự mà thôi”
Thiên Tử hơi hơi vảy tay.
“Làm sao đấy, tôi cũng đến cửa nhà anh rồi, không mời tôi đi vào ngồi một chút?” trên mặt Giang Cung Tuấn đầy là ý cười xán lạn.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Cung Tuấn, Thiên Tử ngay lập tức trở nên giận dữ trong lòng “Chỏ của tôi nhỏ, không chưa được đức Phật lớn Sắc mặt gã ta rất là đen tối.
Mắt gã ta lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, trong lòng lại đang suy tư đóan mục đích mà Giang Cung Tuấn tới nơi này.
Chẳng lẽ anh ta biết chuyện xảy ra đêm qua, cho nên đặc biệt đến để cười vào mặt mình?
“Giang Cung Tuấn, đêm qua anh vẫn luôn ở khách sạn?”
Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Không thì sao nữa? Hiện tại tôi trở thành như thế này, ngay cả đi đường cũng trở thành vấn đề, còn có thể đi nơi nào nữa, đúng rồi, anh Thiên, nể mặt tôi đã từng ở cùng chức vị, anh buông tha tôi đi, để người nuôi cổ cho tôi thuốc giải, tôi bảo đảm sẽ không đối địch với anh nữa, sau khi khỏe lại, tôi sẽ giữ khuôn phép để làm người”
“Anh Giang, anh có ý gì thế, chẳng lẽ anh nghĩ tôi tìm người hạ độc anh?” Khuôn mặt Thiên Tử chứa đầy bất mãn Giang Cung Tuấn hỏi ngược lại: “Làm sao cơ?
Chẳng lẽ không phải à? Người hạ độc chính miệng nói chính là anh mà, chẳng lẽ Đại Lan còn có Thiên Tử thứ hai, còn có tổng thống lĩnh Thiên thứ hai hay sao?”
“Hiếu lâm, đây chắc chắn là hiểu lầm, Giang Cung Tuấn, những lời này anh cũng không thể nói bậy” Thiên Tử vội vàng cười giải thích.
“Nếu không phải, vậy thì thôi” Giang Cung Tuấn cườ nhạt.
Anh tới nơi này, cũng là vì nhàm chán, tới ghê tởm Thiên Tử một chút mà thôi Nhìn thấy khuôn mặt dối trá này của Thiên Tử, trong lòng anh cũng rất là vui vẻ.
“Anh Thiên Tử, thật sự không mời tôi vào phủ Thiên Tử ngồi chơi sao, tôi định về thành phố Tử Đăng dưỡng bệnh, không chừng ngày nào đó sẽ ngỏm củ tỏi, đến lúc đó anh muốn mời tôi đi làm khách cũng không còn cơ hội.”
Thiên Tử vỗ vai Giang Cung Tuấn, nói: “Dưỡng thương cho tốt, có thời gian tôi sẽ đến thành phố Tử Đăng thăm anh, nếu gặp phải chuyện phiền toái, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Thấy vẻ quan tâm trên mặt gã ta, không biết, thật đúng là sẽ cho rằng hai người là anh em tốt.
Hội trường lớn xuất hiện kẻ trộm, gây ra chuyện lớn, Quân Xích Diễm ra tay mới bắt được đám kẻ trộm này.
Nhưng mà ngay sau đó, toàn thành bị phong tỏa.
Xe cảnh sát, xe quân đội không ngừng chạy, các giao lệ lớn được đặt trạm canh gác.
Dân trong thành phố cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể ngoan ngoãn ngồi trong nhà.
Quân Xích Diễm tìm tòi cả đêm trong thành, nhưng lại vẫn không tìm ra được Độc Bộ Vân.
Đêm nay, chắc chắn là một đêm không ngủ.
Đêm, lặng yên không một tiếng động mà trôi đi.
Hôm sau.
Giang Cung Tuấn còn đang hôn mê, đã bị Hứa Linh đánh thức.
Anh mơ hồ mở mắt, nhìn thấy Hứa Linh đã cầm bữa sáng đặt lên bàn, anh câm lấy di động ở bên cạnh mở ra xem, phát hiện hiện tại đã là 10 giờ sáng.
“Đã 10 giờ sáng rồi cơ à, giấc ngủ này dài thật, hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa từng ngủ ngon như vậy.”
“Đói bụng rồi chứ, tôi đã chuẩn bị bữa sáng rôi đây.” Hứa Linh bưng bát, cầm chiếc đũa, có vẻ định đút cho Giang Cung Tuấn.
Giang Cung Tuấn vội vàng cầm lấy, nói: “Tự tôi ăn là được, tôi sắp phải về thành phố Tử Đằng rôi, nếu mà quen như vậy, sau khi vê thành phố Tử Đăng, không có cô thì tôi phải làm sao bây giờ?”
“Vậy thì tôi cùng anh trở vê thôi, chỉ cân anh không chê, tôi sẽ chăm sóc anh cả đời”
Giang Cung Tuấn nhìn cô ta một cái.
Bốn mắt nhìn nhau.
Giang Cung Tuấn cười nói: “Vẫn là thôi đi, ân tình của người đẹp là khó nhận nhất, một cái Đường Sở Vị, đã làm tôi mệt mỏi từ tâm đến thân, tôi không muốn lại nợ thêm cái gì của người con gái khac nữa.
“Phụt”
Hứa Linh bật cười, nói: “Nói giỡn, nhìn anh sợ hãi kìa, cái trán cũng toát hết mồ hôi”
“Có sao?”
Giang Cung Tuấn cười nhạt, nhận chén đũa từ trong tay của Hứa Linh, bắt đầu ăn cơm.
Rất nhanh anh đã ăn xong rồi.
Sau khi ăn xong, anh nằm ở trên giường, cầm lấy một điếu thuốc châm lên, vẻ mặt nhàn nhã tự tại.
Hứa Linh thì đi kéo màn ra, mở cửa sổ.
Sau dó đi dọn dẹp chén đũa.
Thiên Tử trở về.
Thủ đô, quân khu, tổng bộ Quân Xích Diễm.
Trên người Thiên Tử mặc áo chiến Xích Diễm, trên áo chiến có thêu một ngọn lửa, vai có năm ngôi sao.
Trước mặt gã ta, vài tướng quân một sao đang quỳ.
“Phế vật”
Thiên Tử chỉ vào mấy tướng quân đang quỳ dưới đất, nổi giận mắng: “Địa lao đê phòng nghiêm ngặt, kẻ địch lại có thể cướp đi Đọc Bộ Vân ở trong tình huống lặng yên không một tiếng động, chuyện này mà này truyền ra ngoài, Quân Xích Diễm còn mặt mũi nào tồn tại ở thủ đô, tôn tại ở Đại Lan như thế nào?”
“Tổng thống lĩnh Thiên, lai lịch của kẻ cứu đi Độc Bộ Vân chắc chắn không nhỏ, hắn ta âm thầm bố trí tất cả mọi thứ, chúng ta căn bản khó lòng phòng bị.”
“Đúng vậy, tôi đã kiểm tra rồi, có người lần vào bên trong Quân Xích Diễm, lúc này mới có thể ở trong tình huống lặng yên không một tiếng động mad cướp đi Độc Bộ Vân, nhưng mà rốt cuộc là ai giúp những người này gia nhập Quân Xích Diễm, lại tra không được, hơn nữa tư liệu của những người này đã bị hủy diệt”
Thiên Tử ngồi ở một bên.
Khuôn mặt gã ta trở nên đăm chiêu.
Là ai?
Rốt cuộc là ai?
Gã ta không nghĩ ra được, là ai ở ngay lúc này có thể cứu Độc Bộ Vân ra.
Lại còn có thể dễ dàng thoát khỏi thủ đô trong vòng vây của Quân Xích Diễm.
Năng lực của người này tuyệt đối có thể lên trời.
Gã ta không nghĩ ra được, ở thủ đô, còn có ai năng lực này, có thể ở trong tình huống lặng yên không một tiếng động cứu Độc Bộ Vân ra ngoài, còn có thể thần không biết quỷ không hay mà chạy thoát.
“Không tìm ra được một chút manh mối nào sao?”
Gã ta nhìn đám tướng quân đang quỳ trên mặt.
“Không”
“Tạm thời còn chưa thể tra được”
“Chỉ biết kẻ địch biết rõ bố cục của địa lao như lòng bàn tay, hơn nữa kế hoạch chu đáo chặt chế, đầu tiên là lẫn vào bên trong Quân Xích Diễm, lợi dụng thời gian kiểm tra mỗi ngày để đi vào địa lao, ngay sau đó cắt điện, lại lặng yên không một tiếng động mà thay đổi hình ảnh theo dõi, mỗi một bước đều được lên kế hoạch một cách chu đáo và chặt chẽ”
Mấy gã tướng quân nói qua một lần toàn bộ diễn biến sự việc.
Thiên Tử nghiêm túc nghe.
“Chẳng lẽ là Giang Cung Tuấn?”
Giờ khắc này gã ta có hoài nghị.
Ngay sau đó gã ta lại phủ nhận ý nghĩ của chính mình, Giang Cung Tuấn hiện tại đã là một kẻ bị phế đi, trong tay không có thực quyền, không cso năng lực này, hơn nữa nhân vật lớn ở thủ đô mong hắn ta chết đi, sẽ không có ai giúp hắn.
Giang Cung Tuấn cũng không có lý do để cướp đi Độc Bộ Vân.
“Tra cho tôi, bất kể như thế nào, nhất định phải điều tra ra cho tôi, còn nữa, phát lệnh truy nã ra, cần phải bắt Độc Bộ Vân về quy án.”
“Tuân lệnh”
Mấy vị tướng quân liên tục gật đầu.
Hôm nay, ánh năng tươi sáng.
Giang Cung Tuấn rời giường, sau khi ăn xong, Hứa Linh đẩy anh đi ra ngoài phơi nắng.
“Anh Giang, bây giờ chúng ta đi đâu đây?”
Trên đường, Hứa Linh nhịn không được hỏi.
Cô ta đã đẩy Giang Cung Tuấn được hai giờ rồi, lớn đến như vậy, trước nay cô ta chưa bao giờ hầu hạ người khác như vậy.
Bây giờ chân cô đã đi đến đau nhức.
“Lại đi đến phủ Thiên Tử phủ dạo đi”
Tâm trạng của Giang Cung Tuấn không tồi, Cứu Độc Bộ Vân ra, như vậy cổ độc trên người hắn sẽ có hy vọng được giải.
Thiên Tử cho anh nhiều phiền toái như vậy, anh cũng phải đi ghê tởm gã ta một chút.
“Được rồi”
Hứa Linh thật sự đã không muốn đi nữa, nhưng Giang Cung Tuấn yêu cầu, cô ta cũng không có biện pháp không nghe.
Đẩy Giang Cung Tuấn xuống bãi đỗ xe, lái xe đi đến phủ Thiên Tử.
Rất nhanh đã đến gần phủ Thiên Tử.
Lần này bảo vệ ở phủ Thiên Tử không ngăn cản Giang Cung Tuấn nữa, nhưng lại đi theo trên toàn bộ hành trình.
“Ê, anh giai nhỏ, chủ soái của anh có ở nhà không?”
Giang Cung Tuấn ngồi ở trên xe lăn, nhìn Quân Xích Diễm đang đi theo một bên, nhàn nhạt hỏi: “Đúng rồi, tôi nghe nói đêm qua thủ đô có chuyện lớn, có chuyện gì vậy?”
Mấy tên bảo vệ kia không mở miệng Nhưng, sớm đã có người đi thông báo cho Thiên Tử Thiên Tử biết được Giang Cung Tuấn lại đến gần phủ của chính mình đi dạo, anh ta cũng đi ra ngoài Từ thật xa đã chào hỏi Giang Cung Tuấn “Anh Giang, anh có nhã hứng thật nhỉ, sao luôn tới gần phủ Thiên Tử phủ của tôi ngäm phong cảnh vậy?”
Giang Cung Tuấn nhìn Thiên Tử đang đi tới, cười nhạt nói: “Không phải có việc gì làm cả, hơn nữa tôi nghe nói thủ đô đã xảy ra chuyện, đêm qua Quân Xích Diêm đều ra tay, còn phong tỏa toàn thành, dọa tôi đến nổi cả ngủ cũng không ngon, làm sao thế, xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có việc gì, diễn tập quân sự mà thôi”
Thiên Tử hơi hơi vảy tay.
“Làm sao đấy, tôi cũng đến cửa nhà anh rồi, không mời tôi đi vào ngồi một chút?” trên mặt Giang Cung Tuấn đầy là ý cười xán lạn.
Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Cung Tuấn, Thiên Tử ngay lập tức trở nên giận dữ trong lòng “Chỏ của tôi nhỏ, không chưa được đức Phật lớn Sắc mặt gã ta rất là đen tối.
Mắt gã ta lạnh lùng nhìn Giang Cung Tuấn, trong lòng lại đang suy tư đóan mục đích mà Giang Cung Tuấn tới nơi này.
Chẳng lẽ anh ta biết chuyện xảy ra đêm qua, cho nên đặc biệt đến để cười vào mặt mình?
“Giang Cung Tuấn, đêm qua anh vẫn luôn ở khách sạn?”
Giang Cung Tuấn nhún vai, nói: “Không thì sao nữa? Hiện tại tôi trở thành như thế này, ngay cả đi đường cũng trở thành vấn đề, còn có thể đi nơi nào nữa, đúng rồi, anh Thiên, nể mặt tôi đã từng ở cùng chức vị, anh buông tha tôi đi, để người nuôi cổ cho tôi thuốc giải, tôi bảo đảm sẽ không đối địch với anh nữa, sau khi khỏe lại, tôi sẽ giữ khuôn phép để làm người”
“Anh Giang, anh có ý gì thế, chẳng lẽ anh nghĩ tôi tìm người hạ độc anh?” Khuôn mặt Thiên Tử chứa đầy bất mãn Giang Cung Tuấn hỏi ngược lại: “Làm sao cơ?
Chẳng lẽ không phải à? Người hạ độc chính miệng nói chính là anh mà, chẳng lẽ Đại Lan còn có Thiên Tử thứ hai, còn có tổng thống lĩnh Thiên thứ hai hay sao?”
“Hiếu lâm, đây chắc chắn là hiểu lầm, Giang Cung Tuấn, những lời này anh cũng không thể nói bậy” Thiên Tử vội vàng cười giải thích.
“Nếu không phải, vậy thì thôi” Giang Cung Tuấn cườ nhạt.
Anh tới nơi này, cũng là vì nhàm chán, tới ghê tởm Thiên Tử một chút mà thôi Nhìn thấy khuôn mặt dối trá này của Thiên Tử, trong lòng anh cũng rất là vui vẻ.
“Anh Thiên Tử, thật sự không mời tôi vào phủ Thiên Tử ngồi chơi sao, tôi định về thành phố Tử Đăng dưỡng bệnh, không chừng ngày nào đó sẽ ngỏm củ tỏi, đến lúc đó anh muốn mời tôi đi làm khách cũng không còn cơ hội.”
Thiên Tử vỗ vai Giang Cung Tuấn, nói: “Dưỡng thương cho tốt, có thời gian tôi sẽ đến thành phố Tử Đăng thăm anh, nếu gặp phải chuyện phiền toái, nhớ gọi điện thoại cho tôi.”
Thấy vẻ quan tâm trên mặt gã ta, không biết, thật đúng là sẽ cho rằng hai người là anh em tốt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.