Cường Đại Chiến Y

Chương 58: Tiêu Dao Vương nổi cơn thịnh nộ

Y Y

20/04/2021

Sau khi Giang Cung Tuấn đến Vương Triều Thịnh Thế một chuyến, anh đã tới phòng khám Phàm Nhân.

Anh không đi tìm Đường Sở Vi.

Bởi vì anh biết, Tôn Tuấn Danh không dám có suy nghĩ gì với Đường Sở Vi nữa, Đường Sở Vi sẽ gọi điện thoại cho anh, bảo anh về rất nhanh thôi.

Còn Tiêu Dao Vương sau khi nhận được điện thoại của Giang Cung Tuấn thì nổi trận lôi đình.

Anh ta là Tiêu Dao Vương, được điều đến thành phố Tử Đẳng là để kế nhiệm vị trí thống soái năm quân, chứ không phải là để chùi đít cho Giang Cung Tuấn!

“Lập tức phái quân đến Vương Triêu Thịnh Thế, còn nữa, điều tra bối cảnh của Vương Triều Thịnh Thế cho tôi, ai là ông chủ?”

Tiêu Dao Vương rống lên.

Tiêu Dao Vương nổi giận, cả quân khu chấn động.

Hơn trăm chiếc xe quân đội trong nháy mắt xuất phát, đồng thời hệ thống tình báo được khởi động.

Lâm Hùng cũng là một người có tiếng ở thành phố Tử Đằng, đã làm rất nhiều việc không sạch sẽ trong mấy năm qua, Tiêu Dao Vương muốn tra ra hắn thì thật quá đơn giản.

Trong vòng không đến mười phút, tài liệu vê Vương Triều Thịnh Thế đã xuất hiện trước mặt Tiêu Dao Vương.

Tiêu Dao Vương xem xong, giận tím mặt, quát: “Đóng cửa Vương Triều Thịnh Thế cho tôi, những người liên quan bắt giam toàn bộ cho tôi, không chừa một ai, chuyện này xem như là hành động của quân đội”

“Phải”

Sau khi quân khu nhận được mệnh lệnh liên nhanh chóng hành động.

Bây giờ đang là buổi trưa.

Nhưng mà hơn trăm chiếc xe quân đội trên đường, đại quân trùng trùng điệp điệp diễu hành trên đường cái, điều này dấy lên một trận náo động.

“Lại làm sao vậy?”

“Lại diễn tập nữa sao?”

Nhìn thấy đoàn dừng lại trước cửa Vương Triêu Thịnh Thế, dân chúng đều bắt đầu nghị luận xôn xao.

“Tôi nghe nói, Vương Triều Thịnh Thế không sạch sẽ.”

“Đúng vậy, ông chủ của Vương Triều Thịnh Thế là Lâm Hùng, đã làm rất nhiêu chuyện mấy năm nay rồi, hiện tại đã cải tà quy chính, rất khiêm tốn”

“Đầu nói quan mới nhậm chức háo thẳng lập công, ta thấy Tiêu Dao Vương là lấy Lâm Hùng ra khai đao đây mà.

Vương Triều Thịnh Thế.

Phó tướng dưới trướng của Tiêu Dao Vương, quân hàm một sao – Hoắc Đổng dẫn quân tiến vào Vương Triều Thịnh Thế.

Suốt dọc đường đi, la liệt trên mặt đất toàn bộ đều là bảo an và côn đồ.

Những người này đều nằm dưới đất rên la đau đớn.

Nhìn thấy cảnh này, những thớ thịt trên mặt Hoắc Đống cũng run rẩy.

Đây…

Ông chủ Lâm Hùng của Vương Triều Thịnh Thế làm thể nào lại chọc tới sát thân Giang Cung Tuấn này vậy?

Hoắc Đổng đi tới tầng hầm.

Nơi này còn có hơn hai mươi người.

Những người này đều là đàn em của Lâm Hùng.

Còn có Đường Tấn còn đang ngất xỉu, và Tôn Tuấn Danh đang nằm dưới đất không dậy nổi, và Lâm Hùng đã chết từ lâu.



“Lôi thi thể đi, toàn bộ những người còn lại đưa đi” Hoặc Đổng nhìn thoáng qua, rồi hạ lệnh.

Thấy thế, Tôn Tuấn Danh sốt ruột, vội vàng nói: “Tướng, tướng quân, đừng mà, tôi, tôi không phạm tội, tôi là Tôn Tuấn Danh của nhà họ Tôn…”

Hoäc Đổng dừng lại, khinh thường liếc mắt nhìn Tôn Tuấn Danh đang ngồi dưới đất, đạp một cái: “Nhà họ Tôn cái gì, có ý gì hả, chọc ai không chọc, lại cứ phải chọc vào tên sát thân Giang Cung Tuấn kia, chuốc thêm phiền phức cho cấp trên của tao, tao nói cho mà biết, cấp trên của tao mà nổi giận, thì chúng mày xong rồi.”

Tôn Tuấn Danh bị đá ngã ra đất.

Nhưng anh ta nhanh chóng đứng dậy, vội vàng nói: “Không, anh không thể bắt tôi, là, là Giang Cung Tuấn bảo tôi đưa em vợ anh ta vê”

Tôn Tuấn Danh không ngốc.

Anh ta đã biết một chút manh mối, chỉ vào Đường Tấn đang hôn mê.

“Đây, đây là em vợ của Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn lệnh cho tôi phải đưa cậu ta trở về an toàn.”

“Hử?”

Hoặc Đổng liếc nhìn Đường Tấn đang năm trên mặt đất, lập tức đã hiểu ra có chuyện gì xảy ra Hóa ra là chọc vào em trai của Đường Sở Vị, chẳng trách.

“Vậy còn ngây ra đấy làm gì, còn không mau cút đi” Hoäc Đổng quát lớn, lại đá một cái Chính bởi vì những kẻ không có mặt, đặc tội khắp nơi này, mới chọc tới Giang Cung Tuấn, Giang Cung Tuấn mới bät sếp của bọn họ chùi đít.

“Hu hưu…

Tôn Tuấn Danh căng thẳng đến mức sắp khóc tới nơi.

Anh ta cũng muốn đi.

Nhưng mà anh ta gãy xương rồi, ngay cả việc đi đứng cũng thành vấn đề, càng đừng nói đến việc đưa Đường Tấn đi.

Lúc này, một chiến sĩ vũ trang toàn bộ đi tới, hỏi: “Tướng quân, bên ngoài có một người tới, nói mình là Tôn Thái Vương, nói rằng con trai của ông ta ở bên trong, có để ông ta vào hay không?”

Hoäc Đổng liếc nhìn Tôn Tuấn Danh rồi hơi phất tay, “Cho ông ta vào đi, để ông ta mau chóng đưa tên phế vật này đi”

“Rõ”

Bên ngoài Vương Triều Thịnh Thế.

Một người đàn ông trung niên mặc quần áo vest sang trọng, thắt cà- vạt lo lắng đến mức đầu đây mồ hôi.

Ông ta là Tôn Thái Vương, người phụ trách chính của tập đoàn Tôn gia.

Ông ta nhận được điện thoại của con trai, liền nhanh chóng chạy tới, sau khi nhìn thấy bên ngoài Vương Triều Thịnh Thế là quân đội, ông ta đã hoàn toàn sợ hãi Thăng nghịch tử này, rốt cuộc đã làm những chuyện gì vậy?

Một chiến sĩ đi tới, chỉ vào Tôn Thái Vương, “Ông vào đi”

“Vâng”

Tôn Thái Vương lúc này mới đi vào Vương Triều Thịnh Thế.

Sau khi đi vào, trong lòng ông ta cảm thấy vô cùng kinh sợ.

Dọc đường đi, toàn bộ đều là quân nhân được vũ trang cẩn thận, những người này đều đang khiêng một vài người bị thương rời đi.

Mà khi ông ta đi tới tầng hầm, nhìn thấy Tôn Tuấn Danh bị đánh thương tích đầy mình, còn nhìn thấy Hoäc Đổng trên vai đeo quân hàm một ngôi sao, nhất thời sợ đến mức chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, kêu một tiếng: “Tướng quần” “Ba, hu hu, mau dẫn con đi đi”

Tôn Tuần Danh vội khóc.

Tôn Thái Vương đứng lên, đi qua rồi tay đấm chân đá một trận “Thăng nghịch tử này, rốt cuộc mày đã làm những gì?”

Hoắc Đổng măng: “Được rồi, đừng ở đây làm chuyện mất mặt nữa, mau đưa người đi đi, còn nữa, đem cả tên tiểu tử dưới đất này đưa về nhà họ Đường an toàn, tôi sẽ xử lý các người sau.”

Nghe thấy vậy, trái tim của Tôn Thái Vương liên đập bùm bụp.

Sau đó, chân ông ta dùng sức, lại đạp Tôn Tuấn Danh thêm mấy cái.



“Thằng phế vật này, ông giết chết mày”

“Sao? Coi lời tôi nói là gió thoảng bên tai phải không, nếu không đi thì người đâu, dẫn về cho tôi…

Nghe vậy, Tôn Thái Vương trong nháy mắt cảm thấy sợ hãi.

Ông ta khiêng Đường Tấn ở dưới đất lên, rồi kéo Tôn Tuấn Danh dậy, nhanh chóng rời đi.

Bên ngoài, trên xe Khắp mặt Tôn Thái Vương đều là mồ hồi, ông ta kéo cà- vạt, cởi cúc áo sơ mi.

Lúc này, áo sơ mi của ông ta đã ướt đẫm.

Sau khi ông ta lái xe đi thật xa, ông ta mới dừng lại, lấy ra một điếu thuốc và châm lửa.

“Thăng nghịch tử này, rốt cuộc mày đã làm những gì?”

Ông ta vừa hút thuốc, vừa lớn tiếng măng.

“Hu hu, ba, con không thể nói được, nói ra là xong đời luôn đấy” Tôn Tuấn Danh khóc lóc mở miệng.

Nghe vậy, Tôn Thái Vương nhíu mày, Không thể nói?”

“Ba, con đã đắc tội với một nhân vật lớn, đắc tội với một nhân vật dám ra lệnh cho cả Tiêu Dao Vương, con phải làm sao đây, có phải là con chết chắc rồi không?”

“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Tôn Thái Vương hét lên.

“Con, con chỉ tơ tưởng đến Đường Sở Vi của nhà họ Đường thôi…”

Tôn Tuấn Danh kể lại đại khái sự tình một lần.

Nhưng mà anh ta không dám nhäc đến tên của Giang Cung Tuấn Anh ta chỉ nói, có người ra mặt hộ Đường Sở Vi, giết Lâm Hùng, còn ra lệnh cho Tiêu Dao Vương tới thu dọn tàn cục Còn về những thứ khác, anh ta không hé một chữ nào.

“Người đó rốt cuộc là ai?”

“Ba, ba đừng hỏi, nói ra con sẽ chết đấy, còn nữa, ba cũng đừng nói ra, ba mà nói ra, cả nhà ta sẽ chết đấy. Đó là Lâm Hùng cơ đấy, vậy mà nói giết là giết, còn gọi điện thoại cho Tiêu Dao Vương, mới được một lát, ngay cả tướng quần cũng đến rồi”

Toàn thân Tôn Tuấn Danh run rẩy.

Nhớ tới chuyện xảy ra lúc trước, trong lòng anh ta vân còn vô cùng sợ hãi.

“Mày là thằng phế vật thành sự thì ít, bại sự có thừa” Tôn Thái Vương tức giận măng chửi, quát: ‘Rốt cuộc mày đã đäc tội với ai, dù sao cũng phải nói cho ta biết chứ”

“Là, là Giang Cung Tuấn, là chông của Đường Sở Vi – Giang Cung Tuấn. Ba, ba cũng đừng nói ra ngoài, Giang Cung Tuấn đã nói rồi, nếu như bên ngoài có chút xì xào nào, Lâm Hùng chính là kết cục của conl”

Nghe vậy, Tôn Thái Vương nhíu mày.

Ông ta còn tưởng là nhân vật lớn nào cơ, không ngờ lại là tên phế vật Giang Cung Tuấn?

Hản ta không phải là thảng con rể đến ở rể nhà họ Đường đó sao?

Làm sao có thể có sức mạnh lớn như thế được?

Làm sao có thể ra lệnh cho Tiêu Dao Vương đến giải quyết hậu quả được?

Lúc này, Tôn Thái Vương rất hoang mang, nghi hoặc, ông ta không hiểu, một thăng con rể tới nhà vợ ở rể, làm thế nào lại có sức mạnh to lớn như vậy?

Nhưng, ông ta biết, chuyện hôm nay, tuyệt đối không được truyền ra ngoài, băng không nhà họ Tôn sẽ tiêu tùng mất!

Lâm Hùng là ai?

Ông hoàng của thế giới ngầm ở thành phố Tử Đảng, tài sản còn lớn hơn nhiều so với tứ đại gia tộc, bây giờ đã bị giết giống như giết chó vậy, còn nhà họ Tôn của ông ta, cũng không có sức mạnh †o lớn băng Lâm Hùng.

“Phế vật”

Ông ta tức giận măng to, nói: “Mau đưa Đường Tấn về cho tao, tự cầu xin tha thứ, nhất định phải được Đường Sở Vi tha thứ, không được, †ao phải đích thân đi…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cường Đại Chiến Y

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook