Chương 360: Xảy ra chuyện lớn
Y Y
29/04/2021
Biệt thự Hắc Long.
Giang Cung Tuấn cởi quần áo ra, lúc này anh chỉ mặc một cái quân cộc.
Ở nửa người trên của anh cắm đầy ngân châm.
Anh đang tự cứu mình.
Anh muốn dùng ngân châm, nhìn xem có thể bức cổ trùng trong cơ thể ra không.
Thế nhưng bận rộn nửa ngày đều toi công vô ích.
Cổ trùng trong cơ thể anh rất nhỏ, giống giòi bò trên xương, làm thế nào cũng không thể khu trừ.
Có thể nói, một khi cổ trùng lớn lên, đó cũng là lúc anh bị phế bỏ.
Thứ Mộ Dung Tập cho anh uống là trứng cổ trùng, trong viên thuốc này có vô số cổ trùng.
Giang Cung Tuấn có thể hiểu được đại khái, một khi uống thuốc này vào, thuốc sẽ hòa tan trong bụng, như vậy trứng cổ trùng sẽ lập tức ấp trứng, trưởng thành cổ trùng, theo máu trải khắp toàn thân, hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể anh.
Có lẽ sở dĩ toàn thân anh vô lực là vì cổ trùng đã hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể anh.
Giang Cung Tuấn vô lực lấy ngân châm xuống, ngồi trên sofa suy nghĩ.
Đáng tiếc anh không hiểu cổ, nếu không muốn giải cổ trùng này cũng không phải việc gì khó khăn.
Cùng lúc đó.
Ngô Huy phong tỏa toàn bộ thành phố Nam Cương, phong tỏa cả một trăm bốn mươi tòa thành thị mới được tính vào lãnh thổ Đại Lan.
Cấm tất cả mọi người ra vào.
Trên bầu trời có máy bay chiến đấu không ngừng bay qua.
Trên các con đường lớn, xe thiết giáp, xe tăng không ngừng ởi tới.
Toàn bộ quân nhân võ trang nhanh chóng trấn thủ các giao lộ lớn.
“Này… đã có chuyện gì xảy ra?”
“Trận thế này, hẳn quân Hắc Long toàn diện xuất động, bọn họ làm vậy là sắp đánh trận nữa sao?”
“Ngàn vạn lần đừng đánh, hiện tại chúng ta mới được tính vào lãnh thổ Đại Lan, tôi còn đang trông ngóng có thể kiếm được chút tiền cưới vợ đây. Nếu lại đánh chiến, khổ chỉ là thường dân chúng ta”
Dân chúng trong một trăm bốn mươi thành thấy trận thế này đều khổ không thể tả.
Sau khi khu vực này bị phong tỏa toàn diện, Ngô Huy đích thân dẫn theo binh sĩ tiến hành lục soát khắp khu vực phụ cận Thiên Sơn Quan, triển khai truy quét.
Bởi vì mới qua không lâu, chắc chắn kẻ địch chưa thể đi xa được, chắc chắn ông ta còn ở ngay phụ cận Thiên Sơn.
Một ngày đảo mắt đã trôi qua.
Ngô Huy dẫn người tìm nguyên một ngày nhưng không tìm được Mộ Dung Tập, chỉ bắt được mấy tên thủ hạ của ông ta.
Mà Mộ Dung Tập lại như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Buổi tối, chín giờ.
Ngô Huy vội vã đi tới biệt thự Hắc Long.
“Gì mà trong lúc tại chức vơ vét mấy trăm triệu tỷ”
“Còn có lần trước ở Thiên Sơn Quan, hai mươi tám quân địch quốc bồi thường hơn 27..ngàn tỷ, nhưng quốc khố chỉ thu vào ngân sách 1..
ngàn tỷ, còn lại đều bị Hắc Long nuốt”
“Hiện tại trên mạng tràn ngập tiếng mắng”
Nghe đến mấy chuyện này, vẻ mặt Giang Cung Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.
Ngô Huy nhanh chóng lấy di động ra mở websites, tìm tên Hắc Long.
Quả nhiên đã xuất hiện rất nhiều tin tức.
Đều là một số tin bùng nổ.
Hơn nữa còn đều bùng nổ thực danh.
Hiện tại rất nhiều tài khoản facebook tick xanh đứng ra tố cáo Giang Cung Tuấn.
Trong lá thư này ghi chép tỉ mỉ mỗi một khoản tiền Giang Cung Tuấn thu, thậm chí mỗi một việc anh từng làm ở thành phố Tử Đăng, mỗi một người anh từng giết.
Thấy những thông tin này, thần sắc Ngô Huy cũng trở nên ngưng trọng, không nhịn được nói: “Long Vương, người này đang gây bất lợi cho anh.
Cho dù phía trên cực kỳ coi trọng anh nhưng tin này vừa khuếch tán ra chắc chắn sẽ khiến dân chúng phẫn nộ. Phía trên vì làm giảm phẫn nộ trong lòng nhân dân mà buộc phải khai đao với anh, chắc chắn sẽ động tới anh”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh biết có người muốn chơi xấu anh.
Từ sau khi kịch đấu với Tông sư võ đạo hai mươi tám nước ở Thiên Quan Sơn đến hiện tại.
Hết thảy đều do Thiên Tử gây rối.
Hiện tại anh đã bị phế đi.
Nhưng Thiên Tử vẫn không buông tha anh, còn muốn kéo anh xuống ngựa.
Giang Cung Tuấn rất thờ ơ với tiền tài.
Đạt tới vị trí của anh, người muốn đưa tiền cho anh cũng rất nhiều, mà anh cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc nhận lấy một chút. Chỉ là phía trên vân luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, cơ bản chưa từng thấy ai tới hỏi.
Thế nhưng anh đã thu nhiều lắm.
Đặc biệt là khi cưỡng ép thu mua Thời Đại Tân Thành.
Bồi thường của tướng địch quốc cũng bị anh thu vào túi mình.
Những chuyện này hẳn phía trên cũng biết.
Tuy nhiên bọn họ cũng không để ý.
Nhưng hiện tại chuyện này bị lộ ra, phía trên sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Quỷ Viên lau mồ hồi trên mặt, hỏi: “Long, Long Vương, làm sao bây giờ? Thư tố cáo này có lý có cứ, một khi phía trên bắt tay vào điều tra, muốn tìm ra chứng cứ cũng rất đơn giản. Nhiều tiên như vậy cho dù có lôi anh ra băn một trăm lần cũng không đủ”
“Long Vương?” Ngô Huy cũng nhìn Giang Cung Tuấn đã rơi vào trâm tư.
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, vô lực nói: “Được rồi, hai người đi xuống đi, để tôi yên lặng một chút.”
“Vâng.”
Hai người gật đầu xoay người rời khỏi Giang Cung Tuấn lại vô lực dựa lên trên ghế sofa.
Anh tham gia quần ngũ mười năm, từ một binh sĩ nhỏ bé bò đến vị trí hiện tại. Anh tự nhận mình chưa từng bóc lột tiền mồ hôi sương máu của dân chúng, tự nhận mình chưa từng giết một người tốt nào. Những người bị anh giết đều là người đáng chết, là những người đã có thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Anh có Hình Kiếm, có quyền chấp pháp.
Thế nhưng chuyện anh vơ vét của cải này.
Người trong nước cực kỳ phản cảm mấy chuyện như vậy.
Bất kỳ người nào chỉ cần dính vào việc này, một khi bị truyền ra đều sẽ trở thành chuột chạy qua đường, bị người người kêu giết.
Anh lấy điện thoại di động ra mở websites.
Hiện tại toàn bộ internet đều đang đưa tin về chuyện của anh Toàn bộ internet đêu đang mắng anh Anh từ một anh hùng dân tộc trở thành một khối u ác tính của dân tộc.
Không ít nick name đều đang lên án anh, không ít người liên danh muốn phía trên điều tra rõ ràng. Nếu như những chuyện này là thật, như vậy quốc gia tuyệt đối không thế nuông chiều.
Thấy những tin tức này, thấy tiếng mảng của mọi người, Giang Cung Tuấn day nhẹ huyệt thái dương “Thật phiên phức”
Chuyện thân thể còn chưa giải quyết xong đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hiện tại dường như khäp thiên hạ đã biết rõ chuyện này, phía trên vì trấn an sự phần nộ của nhân dân nhất định sẽ ra tay với anh. Giáng chức là nhẹ nhất, nếu nghiêm trọng hơn một chút anh sẽ phải ngồi tù, thậm chí là bị bắn chết.
Bởi vì quốc gia không thể vì một mình anh mà đắc tội với nhân dân cả nước.
Tiếng lòng của nhân dân là gốc rễ của quốc gia.
Giang Cung Tuấn cởi quần áo ra, lúc này anh chỉ mặc một cái quân cộc.
Ở nửa người trên của anh cắm đầy ngân châm.
Anh đang tự cứu mình.
Anh muốn dùng ngân châm, nhìn xem có thể bức cổ trùng trong cơ thể ra không.
Thế nhưng bận rộn nửa ngày đều toi công vô ích.
Cổ trùng trong cơ thể anh rất nhỏ, giống giòi bò trên xương, làm thế nào cũng không thể khu trừ.
Có thể nói, một khi cổ trùng lớn lên, đó cũng là lúc anh bị phế bỏ.
Thứ Mộ Dung Tập cho anh uống là trứng cổ trùng, trong viên thuốc này có vô số cổ trùng.
Giang Cung Tuấn có thể hiểu được đại khái, một khi uống thuốc này vào, thuốc sẽ hòa tan trong bụng, như vậy trứng cổ trùng sẽ lập tức ấp trứng, trưởng thành cổ trùng, theo máu trải khắp toàn thân, hấp thụ dinh dưỡng trong cơ thể anh.
Có lẽ sở dĩ toàn thân anh vô lực là vì cổ trùng đã hấp thu dinh dưỡng trong cơ thể anh.
Giang Cung Tuấn vô lực lấy ngân châm xuống, ngồi trên sofa suy nghĩ.
Đáng tiếc anh không hiểu cổ, nếu không muốn giải cổ trùng này cũng không phải việc gì khó khăn.
Cùng lúc đó.
Ngô Huy phong tỏa toàn bộ thành phố Nam Cương, phong tỏa cả một trăm bốn mươi tòa thành thị mới được tính vào lãnh thổ Đại Lan.
Cấm tất cả mọi người ra vào.
Trên bầu trời có máy bay chiến đấu không ngừng bay qua.
Trên các con đường lớn, xe thiết giáp, xe tăng không ngừng ởi tới.
Toàn bộ quân nhân võ trang nhanh chóng trấn thủ các giao lộ lớn.
“Này… đã có chuyện gì xảy ra?”
“Trận thế này, hẳn quân Hắc Long toàn diện xuất động, bọn họ làm vậy là sắp đánh trận nữa sao?”
“Ngàn vạn lần đừng đánh, hiện tại chúng ta mới được tính vào lãnh thổ Đại Lan, tôi còn đang trông ngóng có thể kiếm được chút tiền cưới vợ đây. Nếu lại đánh chiến, khổ chỉ là thường dân chúng ta”
Dân chúng trong một trăm bốn mươi thành thấy trận thế này đều khổ không thể tả.
Sau khi khu vực này bị phong tỏa toàn diện, Ngô Huy đích thân dẫn theo binh sĩ tiến hành lục soát khắp khu vực phụ cận Thiên Sơn Quan, triển khai truy quét.
Bởi vì mới qua không lâu, chắc chắn kẻ địch chưa thể đi xa được, chắc chắn ông ta còn ở ngay phụ cận Thiên Sơn.
Một ngày đảo mắt đã trôi qua.
Ngô Huy dẫn người tìm nguyên một ngày nhưng không tìm được Mộ Dung Tập, chỉ bắt được mấy tên thủ hạ của ông ta.
Mà Mộ Dung Tập lại như đã bốc hơi khỏi thế gian này vậy.
Buổi tối, chín giờ.
Ngô Huy vội vã đi tới biệt thự Hắc Long.
“Gì mà trong lúc tại chức vơ vét mấy trăm triệu tỷ”
“Còn có lần trước ở Thiên Sơn Quan, hai mươi tám quân địch quốc bồi thường hơn 27..ngàn tỷ, nhưng quốc khố chỉ thu vào ngân sách 1..
ngàn tỷ, còn lại đều bị Hắc Long nuốt”
“Hiện tại trên mạng tràn ngập tiếng mắng”
Nghe đến mấy chuyện này, vẻ mặt Giang Cung Tuấn cũng trở nên nghiêm túc.
Ngô Huy nhanh chóng lấy di động ra mở websites, tìm tên Hắc Long.
Quả nhiên đã xuất hiện rất nhiều tin tức.
Đều là một số tin bùng nổ.
Hơn nữa còn đều bùng nổ thực danh.
Hiện tại rất nhiều tài khoản facebook tick xanh đứng ra tố cáo Giang Cung Tuấn.
Trong lá thư này ghi chép tỉ mỉ mỗi một khoản tiền Giang Cung Tuấn thu, thậm chí mỗi một việc anh từng làm ở thành phố Tử Đăng, mỗi một người anh từng giết.
Thấy những thông tin này, thần sắc Ngô Huy cũng trở nên ngưng trọng, không nhịn được nói: “Long Vương, người này đang gây bất lợi cho anh.
Cho dù phía trên cực kỳ coi trọng anh nhưng tin này vừa khuếch tán ra chắc chắn sẽ khiến dân chúng phẫn nộ. Phía trên vì làm giảm phẫn nộ trong lòng nhân dân mà buộc phải khai đao với anh, chắc chắn sẽ động tới anh”
Giang Cung Tuấn hít sâu một hơi.
Anh biết có người muốn chơi xấu anh.
Từ sau khi kịch đấu với Tông sư võ đạo hai mươi tám nước ở Thiên Quan Sơn đến hiện tại.
Hết thảy đều do Thiên Tử gây rối.
Hiện tại anh đã bị phế đi.
Nhưng Thiên Tử vẫn không buông tha anh, còn muốn kéo anh xuống ngựa.
Giang Cung Tuấn rất thờ ơ với tiền tài.
Đạt tới vị trí của anh, người muốn đưa tiền cho anh cũng rất nhiều, mà anh cũng khó tránh khỏi sẽ có lúc nhận lấy một chút. Chỉ là phía trên vân luôn mở một con mắt nhắm một con mắt, cơ bản chưa từng thấy ai tới hỏi.
Thế nhưng anh đã thu nhiều lắm.
Đặc biệt là khi cưỡng ép thu mua Thời Đại Tân Thành.
Bồi thường của tướng địch quốc cũng bị anh thu vào túi mình.
Những chuyện này hẳn phía trên cũng biết.
Tuy nhiên bọn họ cũng không để ý.
Nhưng hiện tại chuyện này bị lộ ra, phía trên sẽ không ngồi yên không để ý đến.
Quỷ Viên lau mồ hồi trên mặt, hỏi: “Long, Long Vương, làm sao bây giờ? Thư tố cáo này có lý có cứ, một khi phía trên bắt tay vào điều tra, muốn tìm ra chứng cứ cũng rất đơn giản. Nhiều tiên như vậy cho dù có lôi anh ra băn một trăm lần cũng không đủ”
“Long Vương?” Ngô Huy cũng nhìn Giang Cung Tuấn đã rơi vào trâm tư.
Giang Cung Tuấn hơi vươn tay ra hiệu ngừng, vô lực nói: “Được rồi, hai người đi xuống đi, để tôi yên lặng một chút.”
“Vâng.”
Hai người gật đầu xoay người rời khỏi Giang Cung Tuấn lại vô lực dựa lên trên ghế sofa.
Anh tham gia quần ngũ mười năm, từ một binh sĩ nhỏ bé bò đến vị trí hiện tại. Anh tự nhận mình chưa từng bóc lột tiền mồ hôi sương máu của dân chúng, tự nhận mình chưa từng giết một người tốt nào. Những người bị anh giết đều là người đáng chết, là những người đã có thể tránh khỏi sự trừng phạt của pháp luật.
Anh có Hình Kiếm, có quyền chấp pháp.
Thế nhưng chuyện anh vơ vét của cải này.
Người trong nước cực kỳ phản cảm mấy chuyện như vậy.
Bất kỳ người nào chỉ cần dính vào việc này, một khi bị truyền ra đều sẽ trở thành chuột chạy qua đường, bị người người kêu giết.
Anh lấy điện thoại di động ra mở websites.
Hiện tại toàn bộ internet đều đang đưa tin về chuyện của anh Toàn bộ internet đêu đang mắng anh Anh từ một anh hùng dân tộc trở thành một khối u ác tính của dân tộc.
Không ít nick name đều đang lên án anh, không ít người liên danh muốn phía trên điều tra rõ ràng. Nếu như những chuyện này là thật, như vậy quốc gia tuyệt đối không thế nuông chiều.
Thấy những tin tức này, thấy tiếng mảng của mọi người, Giang Cung Tuấn day nhẹ huyệt thái dương “Thật phiên phức”
Chuyện thân thể còn chưa giải quyết xong đã xảy ra chuyện lớn như vậy.
Hiện tại dường như khäp thiên hạ đã biết rõ chuyện này, phía trên vì trấn an sự phần nộ của nhân dân nhất định sẽ ra tay với anh. Giáng chức là nhẹ nhất, nếu nghiêm trọng hơn một chút anh sẽ phải ngồi tù, thậm chí là bị bắn chết.
Bởi vì quốc gia không thể vì một mình anh mà đắc tội với nhân dân cả nước.
Tiếng lòng của nhân dân là gốc rễ của quốc gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.