Chương 76: Cảnh giới cấp mười
Tuỳ Phong Thanh
27/06/2020
Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta : Tiểu ngân
Hai bên đều giằng co ở cửa ra vào, không có ai chú ý tới Khuynh Cuồng nằm ở trên giường mí mắt nhấc lên, chỉ có Linh Phong ngồi xổm bên người nàng phát hiện, đôi mắt hiện ra ánh sáng tím mang theo mừng rỡ.
Hai mắt đột nhiên mở ra, một vòng ánh sáng lấp lánh như sao hiện lên, Khuynh Cuồng đột nhiên ngồi dậy, nếu như lúc này bên cạnh có người nhất định sẽ bị dọa đến giày vò, Linh Phong đã bị dọa đến một đôi mắt hiện ra ánh sáng tím như nai con chớp chớp, hai cái chân trước vỗ mạnh bộ ngực ʘʘ.
Thoải mái nha! Khuynh Cuồng duỗi eo một cái, chỉ cảm thấy toàn thân thật sự là thoải mái đến không chịu được, so với ‘ngựa giết gà’ còn thoải mái hơn, một giấc ngủ này thật sự là thoải mái chưa bao giờ có! Toàn thân giống như có khí lực dùng không hết, lập tức lên núi tay không đánh lão hổ cũng không thành vấn đề, một giấc này, nàng hình như ngủ rất lâu, trí nhớ trước khi mê man dần dần trở lại…
“Nếu các ngươi không thể không ngăn cản…, vậy thì đắc tội.” Cửa ra vào truyền đến âm thanh quen thuộc đã cắt đứt suy nghĩ của Khuynh Cuồng, có chút nhướng nhướng mày, Lăng ca ca? Sao hắn lại đến hả?
Ống tay áo Lăng Ngạo Trần phất xuống, đang định ra tay, âm thanh truyền đến từ trong phòng lại khiến bốn người đồng thời dừng lại: “Lăng huynh đã đến rồi sao?” Đêm đó sau khi bọn họ thành ‘Tri kỷ’, đã tự động sửa xưng hô Lăng công tử thành Lăng huynh, mà Lăng Ngạo Trần cũng sửa Tam hoàng tử thành Khuynh Cuồng.
Lão đại! Gương mặt băng lạnh của Diệp Ảnh giật mình nhìn qua, mắt lộ ra điên cuồng vui mừng, lập tức không để ý tới Lăng Ngạo Trần quay người nhìn về phía trên giường, chỉ thấy Khuynh Cuồng vẫn luôn ngủ mê đang cười nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, thần thái bay lên, tinh thần vô cùng tốt.
Đồng Dương cùng Phó Cơ cũng kích động vui vẻ một hồi, theo Diệp Ảnh vọt tới bên người Khuynh Cuồng, vành mắt đỏ ửng nhìn nàng, trong mắt ánh sáng lóng lánh, trong đầu chỉ có một ý niệm: tỉnh, tỉnh, Thánh tôn tỉnh rồi.
Lăng Ngạo Trần vừa nghe thấy âm thanh không thể nói là quen thuộc nhưng lại như quen thuộc tới tận xương kia, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, nhưng phản ứng của bọn họ lại làm cho hắn rất kỳ quái, không kịp nghĩ nhiều, lập tức theo đuôi vào, thấy hắn ngồi nghiêng ở đầu giường, tinh thần toả sáng, trong lòng lập tức dâng lên nhu tình ngay cả mình cũng kinh ngạc không thôi, trực tiếp dọa mình sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhất định là bởi vì lo lắng cho hắn quá mức, hiện tại vừa thấy hắn không có việc gì mới có ảo giác này, nhất định là như vậy, sao hắn có thể sinh ra loại nhu tình này đối với người khác ngoài Tử Phong! Đó là không thể nào.
Quăng một ánh mắt trấn an về phía ba người kích động đến sắp lệ nóng doanh tròng, Khuynh Cuồng liền dời ánh mắt về phía Lăng Ngạo Trần sau khi đi theo vào, đang một mình lắc đầu, hơi nghi hoặc mà mở miệng nói: “Lăng huynh?” Vừa rồi nếu như nàng không có nghe lầm…, hình như hắn rất gấp muốn gặp nàng a! Hiện tại sao lại chỉ biết sững sờ lắc đầu đối với nàng ah! Chẳng lẽ nàng có cái gì không đúng?
Cúi đầu nhìn mình một chút, xiêm y chỉnh tề, không có gì không đúng!
Nén đi suy nghĩ quái dị trong lòng, Lăng Ngạo Trần khôi phục như thường, mặt giãn ra khẽ cười nói: “Mạo muội bái phỏng, quấy rầy, xin thứ lỗi.” Nhã nhặn lịch sự, tiêu sái tự nhiên, dường như người nhìn cửa lo lắng kia chỉ là một cái ảo giác.
“Lời này của Lăng huynh không khỏi quá mức lạnh nhạt đi! Chứ không phải là không coi ta là bằng hữu rồi?” Khuynh Cuồng giả bộ kỳ quái nói, nàng rất không thích Lăng ca ca nói những lời khách sáo như thế với nàng , khiến cho nàng có cảm giác xa cách, cảm giác hai người như chỉ là người xa lạ mà thôi.
Thái độ rất quen thuộc còn có chứa chút ngữ khí hờn dỗi của con gái của Khuynh Cuồng đối với Lăng Ngạo Trần, làm cho Diệp Ảnh không nhịn được mà cảm thấy rất không thoải mái, đó là một mặt hắn chưa bao giờ thấy qua.
Đồng Dương cùng Phó Cơ cũng không khỏi bởi vì hai chữ ‘Bằng hữu’ này mà liếc nhìn Lăng Ngạo Trần, bọn hắn còn không biết Khuynh Cuồng cùng Lăng Ngạo Trần trước đó đã quen biết, bởi vậy không khỏi kỳ quái hai người chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi, sao thoáng cái đã giống như bằng hữu rất tốt rồi hả? Hơn nữa Minh tông không phải có vấn đề sao? Sao thánh tôn lại trở thành ‘Bằng hữu’ với Lăng Ngạo Trần rồi hả?
“Không coi ngươi làm bằng hữu, ta cũng sẽ không lo lắng lâu như vậy a!” Lăng Ngạo Trần bật cười lớn, trong mắt đen chiếu đến chân thành, đối với sự oán trách của Khuynh Cuồng cảm thấy rất uất ức, nhiều ngày buồn bực quét cái là sạch, bởi vì vẫn cho rằng Khuynh Cuồng là ‘Nam’ đấy, cũng không có như Diệp Ảnh cảm thấy nàng kỳ quái mang theo chút hờn dỗi của con gái, chỉ cho là trách cứ giữa tri kỷ.
“Lo lắng? Vì ta?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu hỏi, khóe mắt lườm về phía bọn Diệp Ảnh, nàng tin tưởng Ảnh bọn họ sẽ không truyền chuyện nàng ngủ mê không tỉnh đi, như vậy, Lăng ca ca vì sao lại lo lắng cho nàng?
“Phải, biết ngươi đã xảy ra chuyện, vốn định lập tức tới thăm ngươi, nhưng… Bị một chuyện linh tinh quấn lấy, hôm nay mới có thể sang đây xem xem, hiện tại thấy ngươi tinh thần tốt như vậy, ta an tâm.” Nhẹ gật đầu, Lăng Ngạo Trần yên lòng nói ra.
Lông mi không dấu vết mà cau lại, Khuynh Cuồng như trước mang vẻ tươi cười nói: “Ta gặp chuyện không may? Lăng huynh nghe được tin đồn nhảm đó từ người nào nói ra vậy, ở trong Nguyên Đô, còn có ai có thể gây tổn thương cho bổn hoàng tử?” Làm thế nào Lăng ca ca biết nàng gặp chuyện không may? Chẳng lẽ hai nữ tử kỳ quái kia còn có nam tử mặt nạ bạc kia thật sự có quan hệ với Minh tông?
Cũng không phát giác Khuynh Cuồng tìm tòi nghiên cứu, Lăng Ngạo Trần cong môi cười nói: “Không phải ai tạo tin đồn nhảm, mà là hiện tại toàn bộ Nguyên Đô đều truyền ra, Kỳ Vân tứ tướng thừa dịp hồi kinh, âm thầm dẫn theo rất nhiều binh mã, ý đồ thừa dịp loạn cưỡng chiếm đế đô, xưng đế làm Hoàng, hôm nay ngươi đang chủ trì đại cục ở Nguyên Đô, cho nên bọn hắn liền muốn xuống tay với ngươi, hai bên trải qua một hồi kịch chiến, cuối cùng mới tru diệt bọn chúng đấy, nhưng Tam hoàng tử ngươi vẫn không xuất hiện, tất cả mọi người đang lo lắng ngươi có thể đã xảy ra chuyện hay không.” Dừng một chút, mang theo giọng điệu vui đùa nói: “Kỳ thật mọi người cũng không quan tâm, chính như ngươi nói, có ai có bản lĩnh làm bị thương người có võ công cái thế như người, phải không?” Mặc dù có lòng tin đối với nàng, nhưng như trước tránh không được lo lắng.
“Ha ha, Lăng huynh cũng tin tưởng lời phố phường, cho nên cũng lo lắng theo?” Khuynh Cuồng không tin chỉ là bởi vì lời đồn đãi phố phường đã khiến hắn lo lắng đến tận đây.
Nhún vai, Lăng Ngạo Trần cũng không giấu diếm nói: “Không hoàn toàn.”
Tuy hắn không nói rõ, nhưng nàng cũng biết, tông môn bọn hắn tất nhiên sẽ phái người chú ý nhất cử nhất động của nàng, cho nên chuyện nàng nhiều ngày không ra dịch quán, Minh tông cũng nhất định biết rõ, hơn nữa, nếu hai nữ tử kỳ quái cùng nam tử mặt nạ bạc thật sự có quan hệ với Minh tông…, như vậy Lăng ca ca thân là nhân vật quan trọng của Minh tông biết rõ nàng có việc cũng có chút ít ngoài ý muốn.
Tuy không biết hắn nói ‘Không hoàn toàn’ có đúng như nàng suy nghĩ hay không, nhưng Khuynh Cuồng lại không định tiếp tục truy vấn, hắn nói mơ hồ không rõ đều có nổi khổ tâm riêng của hắn, nàng nên tôn trọng hắn, hơn nữa bằng phần lo lắng xuất phát từ chân tình này còn có phần thừa nhận này của hắn, nàng cũng tin tưởng hắn sẽ không thương hại nàng, mặc kệ nàng là ‘Tử Phong’ hay là ‘Mạc Khuynh Cuồng’ .
“Mặc kệ như thế nào, hiện tại ta nguyên vẹn không sứt mẻ đứng trước mặt ngươi, nên yên tâm a!” Đứng lên, giật giật tay chân biểu thị chính mình rất khỏe mạnh, Khuynh Cuồng vừa cười vừa nói.
Đi đến, bỏ qua ánh mắt giết người của ba người Diệp Ảnh, Lăng Ngạo Trần thật sự cao thấp đánh giá Khuynh Cuồng, còn lôi kéo nàng xoay người, mới giương lên một nụ cười tỏa nắng mà thư thái nói: “Tay chân hoàn hảo, tinh thần sáng láng, dung quang toả sáng, như trước là Tam hoàng tử mê đảo ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ, ừ , có thể thả tâm vào trong bụng.”
Một lần chăm chú dò xét, giật mình cảm thấy hình như hắn lại càng thêm Chung Linh tuấn tú so với trước đây rồi, đứng bên người hắn, tâm tình không khỏi khoan khoái dễ chịu , mặc kệ chuyện tục phàm trần gì cũng có thể lập tức ném ra sau đầu, tâm linh như là được rửa giống, cảm giác như vậy, dường như giống khi Tử Phong đang ở bên cạnh.
Đón nụ cười tỏa nắng đã lâu không thấy, trong lòng Khuynh Cuồng dâng lên từng đợt ôn hòa, khí tức tươi mát tinh khiết như trước khiến nàng quyến luyến thật sâu, chỉ là, Lăng ca ca, ngươi thật đúng không học nghe lời, cũng dám điều tra ta.
“Ồ, Lăng huynh ngươi thật lợi hại, vậy mà có thể thả tim vào bụng rồi, bội phục bội phục.” Nói xong, thật sự như có chuyện lạ mà nhìn chằm chằm vào bụng của hắn nghiên cứu, giống như nhìn xem tim của hắn có phải thật để trong bụng hay không.
“PHỐC…” Đồng Dương rất cho Khuynh Cuồng mặt mũi cười PHỐC ra tiếng, trên mặt một lần nữa nâng nụ cười Thiên Chân lừa gạt người chết không đền mạng, lại học bộ dạng Khuynh Cuồng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bụng Lăng Ngạo Trần nghiên cứu.
Diệp Ảnh cùng Phó Cơ tuy không cười ra tiếng như Đồng Dương, chỉ là khóe miệng khẽ động kia có thể nhìn ra được bọn hắn đang cười thầm trong bụng, ánh mắt tất nhiên cũng dừng trên bụng Lăng Ngạo Trần.
“Ách… Khụ… Cho dù lợi hại cũng không lợi hại bằng năng lực xuyên tạc của Khuynh Cuồng, vi huynh mới thật bội phục đây này!” Khuynh Cuồng cố ý xuyên tạc lời hắn nói làm cho Lăng Ngạo Trần sững sờ, lại cảm nhận được bốn tầm mắt mạnh mẽ bắn thẳng đến trên bụng hắn, không khỏi ho nhẹ một tiếng dùng để che dấu sự xấu hổ, hơi nghiêng người qua, né qua ánh mắt của bọn hắn, bật cười nói.
Năng lực xuyên tạc lời hắn nói của Mạc Khuynh Cuồng quả thực tương xứng cùng Tử Phong, từ trước tới giờ chỉ có hắn nói đến nỗi người khác không lời nào để nói, chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần câu nói đầu tiên đã có thể chặn hắn cứng họng, vô lực chống đỡ, bọn họ thật đúng là khắc tinh trời sinh của hắn a!
“Quá khen quá khen ~” Khuynh Cuồng lập tức tiếp nhận lời ‘Ca ngợi’, cùng Lăng Ngạo Trần nhìn nhau, không hẹn mà cùng mà cười ha hả, sau đó liền hàn huyên, hai người đều có ý mà tránh đi chủ đề liên quan đến Minh tông, chỉ nói một ít vấn đề về phương diện âm luật, giống như hai người chỉ là tri âm vui cười đơn giản.
Nhìn hai người trò chuyện với nhau thật vui, cái tay giữ lấy chuôi kiếm của của Diệp Ảnh nắm thật chặt, Đồng Dương không khỏi bĩu môi, âm thầm nói trong lòng: cái gì đây! Thánh tôn thật vất vả cuối cùng đã tỉnh lại, Lăng Ngạo Trần này đã chiếm đoạt Thánh tôn của bọn họ, làm hại bọn họ cùng Thánh tôn một câu cũng không thể nói, quá buồn bực! Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói cùng Thánh tôn!
“Hôm nay Khuynh Cuồng có rảnh không, chúng ta lại hợp tấu một phen thế nào?” Trò chuyện một lúc, Lăng Ngạo Trần rốt cục không nhịn được mời, trong đôi mắt nhìn Khuynh Cuồng tràn đầy chờ mong, từ lần trước hợp tấu một khúc kinh thiên đến nay, trong lòng hắn đã ngứa ngáy vài ngày rồi, một người độc tấu không thú vị, lại không thổi ra loại cảm giác này, hắn thật sự vội vã mà muốn cảm thụ loại cảnh giới tuyệt diệu này lần nữa.
“Tuy rất không muốn quét sự hào hứng của Lăng huynh, nhưng…” Khuynh Cuồng giang tay ra, mang theo áy náy cười nói, tuy nàng cũng rất muốn lại hợp tấu một khúc cùng Lăng ca ca, loại cảm giác tâm động này, nàng vẫn luôn khó có thể quên, nhưng nàng vừa mới tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
“Nếu Khuynh Cuồng không rảnh, chúng ta ngày khác lại hẹn nhau thế nào?” Mặc dù Khuynh Cuồng không nói hết, ý tứ đã không cần nói rõ, Lăng Ngạo Trần thất vọng thật sâu nói.
Liếc nhìn ba người Diệp Ảnh, tuy nhiên không biết hắn có chuyện gì muốn làm, nhưng trong lòng có loại trực giác, hắn cự tuyệt lời mời của mình liên quan đến ba người bọn họ, thử nghĩ một chút, trong lòng không khỏi ê ẩm, lại vội vàng đè xuống loại cảm giác này, càng không ngừng khuyên bảo chính mình trong lòng: không thể lại có loại cảm giác chua xót khó hiểu này, không thể lại làm cho lòng của mình bởi vì hắn mà xao động.
“Đúng như ý ta.” Khuynh Cuồng rất sảng khoái nói, nhìn biểu lộ thất vọng của hắn, Khuynh Cuồng có một loại xúc động lập tức đáp ứng hợp tấu cùng hắn một khúc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quét sạch biểu lộ thất vọng, Lăng Ngạo Trần cong môi cười mở đường: “Ta đây cáo từ trước, chớ quên ước định của chúng ta!” Tuy nhiên là còn muốn ở chung cùng với hắn một lát nữa, nhưng hắn lại không thể ở lại.
“Nhất định.” Nhẹ gật đầu, Khuynh Cuồng tiễn Lăng Ngạo Trần ra cửa phòng, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hắn đi xa, lại cảm thấy bóng lưng của hắn cô độc cùng bi tịch như thế, trong lòng không khỏi dâng lên đau lòng, chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như thế, muốn đi hiểu tất cả của hắn, hiểu rõ câu chuyện dưới nụ cười tỏa nắng của hắn, mới có thể khiến hắn vốn nên tiếu ngạo hồng trần, tiêu sái không bị trói buộc trong lúc lơ đãng quay người lại để lại cho nàng bóng lưng cô tịch.
Lăng ca ca, thiên sứ ánh mặt trời của ta, kỳ thật ngươi sống cũng không sung sướng, đúng không? Khuynh Cuồng nói thầm trong lòng với thân ảnh đã biến mất kia, kỳ thật từ trong tiếng sáo của hắn, nàng đã sớm có loại cảm giác này, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát giác ưu thương không được xóa được trong lòng mình, nhưng thông qua khúc nhạc có thể dò thám biết nội tâm chính thức của một người, huống chi nàng đã đạt tới mức phù hợp tâm linh cùng hắn.
“Lão đại.” Thấy Khuynh Cuồng vẫn nhìn phương hướng Lăng Ngạo Trần biến mất, không biết suy nghĩ cái gì, Diệp Ảnh do dự một chút, vẫn mở miệng gọi.
Thu hồi suy nghĩ, Khuynh Cuồng quay người trở lại, nhìn ba người, nhẹ cười hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?” Một giấc ngủ này thật sự quá sâu rồi, sâu đến nỗi nàng cái gì cũng không biết, ký ức chỉ dừng lại ở một đêm kích chiến kia.
“Thánh tôn, ngươi thật sự ngủ rất tốt, một giấc ngủ này ngủ trọn vẹn ba ngày ba đêm đấy!” Đồng Dương nhảy đến bên người Khuynh Cuồng, bày ra vẻ mặt ngây thơ cười nói, giọng điệu vui đùa giống như lo lắng trong ba ngày này chỉ là ảo giác.
Ba ngày ba đêm! Nàng lúc này thật có thể ngủ, chuyển mắt thấy trên gương mặt mang nụ cười của ba người hiện đầy râu ria, đôi mắt cũng hiện đầy tơ máu, trong lòng biết bọn hắn hẳn là lo lắng đến hỏng mất.
“Ba ngày này đã để cho các ngươi lo lắng rồi” Khuynh Cuồng một tay lôi kéo Diệp Ảnh, một tay lôi kéo Đồng Dương, đôi mắt chuyển động nhìn qua ba người, nhẹ nhàng cười nói, ngữ khí tuy bằng phẳng nhưng bọn hắn nghe rõ được sự ấm áp ở trong đó
Lắc đầu, Diệp Ảnh trở tay nắm chặt Khuynh Cuồng, khóe miệng cương nghị cong lên, lấy âm thanh khàn khàn nói: “Thuộc hạ biết rõ người nhất định sẽ tỉnh lại, người sẽ không bỏ lại chúng ta.”
Nhìn vào trong đôi mắt Diệp Ảnh, từ nơi ấy, Khuynh Cuồng còn có thể nhìn thấy được khủng hoảng chưa tan hết, nắm tay hắn thật chặt, cong môi cười nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ các ngươi!
“Ha ha…” Ba người lập tức cười, tất cả khủng hoảng bởi vì một câu nói kia toàn bộ tan thành mây khói, Đồng Dương như một đứa trẻ tìm được nhà ôm lấy cánh tay Khuynh Cuồng, cười đến Thiên Chân hạnh phúc, hai người Diệp Ảnh nhìn mà không ngừng hâm mộ.
“Ha ha, tốt rồi, nói với ta chuyện xảy ra ba ngày này đi!” Nàng mê man ba ngày, tin tưởng chuyện Kỳ Vân tứ tướng, bọn hắn đều nghe theo kế hoạch của nàng làm tốt, trước mắt khiến nàng lo lắng nhất chính là động tĩnh bên phía Minh tông, còn có nam tử mặt nạ bạc cùng hai nữ tử quỷ dị kia trong khoảng thời gian nàng mê man còn có … xuất hiện lại hay không, hay là có động tác gì.
Báo cáo chi tiết chuyện Kỳ Vân tứ tướng còn có chuyện hợp nhất bốn châu không chút bỏ sót cho Khuynh Cuồng, tự nhiên còn có chuyện Minh tông, cuối cùng, Diệp Ảnh nhìn Khuynh Cuồng nói: “Về phần nam tử mặt nạ bạc đêm hôm đó còn có nữ tử quỷ dị kia lại không xuất hiện, thành viên Chu Tước đem trọn Nguyên Đô đều lật qua, cũng không phát hiện tung tích của ba người, thật giống bọn họ đột nhiên xuất hiện từ trong không khí, lại đột nhiên biến mất không có tung tích.”
Mấy ngày nay bọn hắn cũng lo lắng ba người kia sẽ xuất hiện lần nữa, cao thủ siêu cấp mạnh mẽ như vậy, nếu như bọn hắn thật sự xuất hiện, tất cả mọi người chỉ có phần đợi bị làm thịt rồi, nhưng không có, bọn hắn cũng không đến tìm bọn họ gây chuyện, cũng không có hành động phá hỏng gì, thật giống ba người kia chỉ là một ảo giác.
Nghe vậy, Khuynh Cuồng không khỏi rơi vào trầm tư: nếu như bọn hắn thật sự muốn giết nàng…, mấy ngày nay tuyệt đối là cơ hội tốt, sao lại không có xuất hiện? Nàng cũng không cho rằng bọn hắn sợ nàng, hoặc lúc ấy chỉ chơi đùa cùng nàng mà thôi, bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì? Là người nào?
“Thánh tôn, muốn báo cho Chu Tước Thần Quân vận dụng mạng lưới tình báo, điều tra chi tiết ba người kia hay không?” Đồng Dương thấy Khuynh Cuồng cau mày lại, không khỏi hỏi, cao thủ mạnh mẽ tới như vậy, tuyệt đối là một uy hiếp lớn, tra rõ ràng tối thiểu trong lòng có một cơ sở.
“Không cần, cho dù vận dụng toàn bộ mạng lưới tình báo, ta tin tưởng, cũng tuyệt đối không tra ra cái gì.” Khuynh Cuồng lắc đầu nói, dùng võ công siêu cường còn có công pháp quỷ dị của ba người kia, nếu như không phải là cực kỳ thần bí thì lúc mạng lưới tình báo Chu Tước đang điều tra toàn bộ cao thủ đẳng cấp cao trên đại lục Phượng Thiên tất nhiên sẽ không bỏ sót bọn hắn.
“Nhưng hai dục nữ kia trẻ tuổi như vậy liền có được chân khí siêu cường đẳng cấp cao như thế, có lẽ rất dễ dàng tra được.” Đồng Dương không khỏi nghi ngờ nói, cao thủ siêu cấp như vậy, hơn nữa lại rất quỷ dị, dùng năng lực của Chu Tước lâu có lẽ rất dễ dàng điều tra ra.
“Tuổi trẻ? A, mọi thứ không thể xem mặt ngoài, nếu như ta không đoán sai, các nàng có lẽ đã là lão yêu bà mấy chục tuổi rồi.” Khuynh Cuồng lắc đầu bật cười, từ chân khí thâm hậu của các nàng, nàng có thể kết luận, đó ít nhất là công lực đã ngoài 60 năm.
“Mấy chục tuổi? Xem bộ dáng của các nàng tối đa cũng chỉ mười mấy tuổi.” Lão yêu bà mấy chục tuổi, chứng kiến mỹ thiếu niên như Thánh tôn mà còn có thể hoa si, vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng, ngẫm lại đều cảm thấy sợ hãi.
“Ừ, trong thư tịch lão đầu lưu lại từng nói đến, có loại tà pháp ‘Thải dương bổ âm’ có thể làm cho người ta phản lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú, các nàng hẳn là luyện loại tà công này.” Cảm giác rất giống là Thiên Sơn Đồng lão trong Thiên Long Bát Bộ, rõ ràng đã là lão thái bà già bảy tám mươi tuổi, mặt ngoài lại như thiếu nữ mười tám.
“Thải dương bổ âm, các nàng cũng quá…” Toàn thân Đồng Dương ác hàn một hồi, dùng dương bổ âm, có nghĩa là giao hoan cùng nam tử tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hấp thụ tinh khí thần của bọn hắn, dùng để tu luyện tà công, nếu như nam tử kia là cao thủ có tu luyện chân khí, trực tiếp hấp thụ chân khí của bọn hắn để dùng, lấy ý chiếm khí.
Da đầu Diệp Ảnh cùng Phó Cơ cũng run lên một hồi, thật sự là lão yêu bà, còn cho là mình mỹ mạo trẻ tuổi, ngày đó lại muốn chơi lão đại ( Thánh tôn ), thật là đáng chết.
“Tuy không cách nào tra ra cái gì, nhưng vẫn phải báo cho Tử Lan, còn có bọn Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, về sau làm việc phải càng thêm cẩn thận.” Nàng có loại cảm giác, một cỗ lực lượng rất mạnh mẽ bắt đầu ngoi đầu lên rồi, lực lượng kia dùng nàng bây giờ, căn bản không cách nào tới chống lại, một khi thực lực Thiên Cực Môn bị lộ ra ánh sáng, chỉ có bị hủy diệt, điều hôm nay nàng có thể làm chỉ có ẩn nhẫn.
“Vâng.” Bọn hắn cũng đều hiểu, lần này là gặp được đối thủ chân chính rồi.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của bọn hắn, trong lòng Khuynh Cuồng dâng lên đau lòng, vui đùa nói: “Những chuyện này trước để xuống mặc kệ, ta đến xử lý, hiện tại ta cho các ngươi một nhiệm vụ.”
“Lão đại ( Thánh tôn ) cứ việc phân phó.” Ba người đồng thanh nói ra, đứng thẳng thắt lưng ngẩng cao đầu.
“Lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.” Xem bộ dáng của bọn hắn, trong lòng nàng rất rõ ràng, bọn hắn nhất định đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi.
“Ách…” Ba người đang đợi nhiệm vụ nghe vậy kinh ngạc một hồi, sau đó liền cười lên, đồng thanh nói: “Chúng ta không buồn ngủ.” Chỉ cần có thể ở bên người hắn, bọn họ không mệt hay buồn ngủ chút nào, ngược lại cảm thấy tinh thần gấp trăm lần.
“Không buồn ngủ cũng trở về phòng nghỉ ngơi cho ta, đây là mệnh lệnh.” Khuynh Cuồng giả bộ giận tái mặt nói, ba ngày ba đêm không hợp mắt, không buồn ngủ mới là lạ, tâm tư của bọn hắn sao nàng lại không hiểu, nhưng bọn hắn khỏe mạnh quan trọng hơn, dù sao nàng cũng sẽ không chạy mất.
Biết rõ nàng đang quan tâm bọn hắn, tuy không muốn rời đi, nhưng vẫn không nỡ mà ‘Lĩnh mệnh’ lui ra khỏi phòng đi nghỉ ngơi.
“Lão đại, ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt.” Đi tới cửa, Diệp Ảnh xoay người lại, vừa cười vừa nói với Khuynh Cuồng, săn sóc mà thò tay đóng cửa lại.
Nhìn bọn hắn rời đi, trong lòng Khuynh Cuồng dâng lên một dòng nước ấm, lắc đầu bật cười, nàng cũng đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, lúc này tinh thần chưa bao giờ có tốt hơn, còn để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Linh Phong ngồi ở đầu giường, không biết trốn đi đâu đột nhiên nhảy ra, cong người trong lòng Khuynh Cuồng, đôi mắt tím mang theo vô hạn mừng rỡ nhìn nàng.
“Linh Phong, mấy ngày nay khiến ngươi lo lắng rồi!” Khuynh Cuồng ôm Linh Phong qua, mặt đối với mặt cười nói với nó.
“XÌ… Xì…” Linh Phong hướng về phía Khuynh Cuồng kêu hai tiếng, sau đó càng không ngừng cọ mặt Khuynh Cuồng, biểu đạt nó vô cùng kích động.
Cọ mặt cùng Linh Phong, Khuynh Cuồng khanh khách cười rộ lên, ôm lấy hai cái chân trước của nó, mới phát hiện mặt mũi nó tràn đầy mỏi mệt, giống như thật không có tinh thần.
“Linh Phong, ngươi làm sao vậy?” Lung lay hai chân của nó, Khuynh Cuồng lo lắng hỏi thăm, vật nhỏ này là linh vật, không giống cùng đám người bọn Ảnh, cho dù bởi vì lo lắng nàng, cũng ba ngày ba đêm không chợp mắt theo, cũng sẽ không buồn ngủ thành như vậy a, toàn bộ giống như hư thoát.
“XÌ… Xì…” Nhếch môi, Linh Phong tiếp tục dùng mặt cọ Khuynh Cuồng, thật giống như nói ‘Ta không sao’ ngươi không cần lo lắng, .
Khuynh Cuồng rõ ràng không tin, nghi hoặc mà nhìn nó sau nửa ngày, cảm thấy linh khí quanh thân nó như có như không, giật mình hiểu được, bởi vì chân khí của nàng tiêu hao quá lớn, cho nên mới mê man nhiều ngày như vậy, bọn Ảnh không biết nàng xảy ra chuyện gì, nhưng nó thân là linh vật lại có thể cảm giác được, cho nên mấy ngày nay, nó vẫn trút xuống linh khí trên người mình đến trong cơ thể nàng, mới có thể khiến nàng tỉnh nhanh như vậy, mà khiến cho chính mình mỏi mệt không chịu nổi.
Trong lòng ấm áp, Khuynh Cuồng không khỏi hôn một cái lên mặt của nó, sờ lên đầu của nó cười nói: “Bảo bối, nghỉ ngơi thật tốt.”
Linh Phong đỏ mặt lên, nhưng bởi vì lông hồ bao trùm không nhìn rõ mà thôi, làm ổ trong lòng Khuynh Cuồng, tìm chỗ thoải mái dễ chịu, nhắm mắt lại liền ngủ, tuy nó mấy ngày nay linh khí hao tổn quá lớn, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thật nhiều, sẽ rất nhanh khôi phục lại.
Đặt Linh Phong ngủ say lên trên giường, Khuynh Cuồng mỉm cười mang theo sủng nịch vuốt ve lông của nó, trên mặt tản ra ánh sáng nhu hòa.
Suy nghĩ bất giác lại lần nữa trở lại buổi tối hôm đó đánh nhau cùng bọn nam tử mặt nạ bạc, bất kể là bọn hắn, hay là mình, chân khí siêu cường kia đều đã xa xa vượt ra khỏi nhận thức trong quá khứ của mình.
Nghĩ lại một chút, không khỏi vội vàng âm thầm vận khí, dò xét chân khí trong cơ thể, tuy chân khí không mạnh mẽ tràn ngập không thể tưởng tượng nổi giống như đêm đó, chân khí thực sự so lúc trước càng thêm tràn đầy, toàn bộ hội tụ ở chỗ màn chắn cấp mười, giống như đang chờ đợi một mệnh lệnh là sẽ chạy ra, đột phá cực hạn màn chắn.
Khuynh Cuồng hơi suy nghĩ một chút liền thoáng hiểu được, một đêm kia coi như là ngoài ý muốn, sống chết trước mắt kích phát tiềm năng trong cơ thể, lập tức tận sức hút linh khí của trời đất, lại thêm linh khí ẩn chứa nhiều năm trong cơ thể, thoáng cái đem chân khí tăng lên tới một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, nhưng loại lực lượng này quá mức Bá Đạo, coi công lực hiện tại của nàng còn không cách nào khống chế, nếu không, hừ, nam tử mặt nạ bạc kia làm sao có thể đi được.
Hơn nữa đột nhiên bộc phát lực lượng như vậy cực kỳ tiêu hao chân khí của nàng, nếu như lúc ấy không phải bọn Ảnh kêu gọi nàng, kéo thần chí của nàng về, khiến cho nàng kịp thời tỉnh táo lại, lúc này nàng sớm đã bởi vì chân khí tiêu hao quá độ mà dầu hết đèn tắt rồi, nguy hiểm thật! Nhưng chuyện này cũng đang chứng thực một câu, phàm là trong đạo võ học, đều cần tuần hoàn tiến dần, phải tránh một bước lên trời.
Tuy là như thế, nhưng lần này chẳng lẽ lại không phải vì họa mà được phúc đây sao! Khuynh Cuồng cười nhẹ vuốt ve lông hồ ly mềm mại của Linh Phong, trải qua mấy ngày nay nghỉ ngơi, lại thêm Linh Phong đưa vào linh khí, lúc này toàn thân nàng tràn đầy lực lượng không thể ngờ tới, là thời cơ tốt nhất đột phá cực hạn màn chắn, nàng có loại cảm giác, lúc này đây, nàng có thể lần nữa tiến vào lĩnh vực đẳng cấp cao khác.
Co chân lên, bắt đầu lặng yên khởi động bí quyết Hỗn Nguyên , chân khí đang ở chỗ màn chắn cấp mười một khi bị nàng thúc dục, dùng chút sức lực tựa như áp lực của nước đang tụ tập tại đập chứa nước rồi đột nhiên lao ra, chân khí mạnh mẽ chảy vào trong kinh mạch mới, giống như rồng về biển cả, toàn thân lộ vẻ nhẹ nhàng vui vẻ tràn đầy không nói nên lời, cực kỳ tuyệt đẹp, nhưng chân khí tiến vào kinh mạch mới lại không phải phóng đi về phía trước như hồng thủy trào lên, mà sau khi xông qua màn chắn cấp mười lại chậm chạp không tiến, bất động, vô luận nàng vận động chân khí thế nào đều vô dụng, giống như sau khi vượt màn chắn cấp mười gặp được tắc đường, không vào được, cũng không lui được.
Nhưng Khuynh Cuồng không chút nào khẩn trương, mà lại để cho ý thức của mình chậm rãi trôi đi, cảm giác cái chân khí bất động kia, vạn vật trời đất lập tức cũng như trở nên bất động.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, chân khí bất động không tiến bắt đầu chuyển động chậm rãi, nhưng ý thức của nàng lại càng thêm Hư Không, giống như là toàn bộ cõi trần đều nhảy múa ở bên ngoài, thời gian dần trôi qua, ý thức của nàng bắt đầu có thể cảm giác chân khí chậm chạp trong cơ thể men theo quỹ đạo nhất định, như xe lửa chậm rãi tiến lên với tốc độ nhất định, không vội không nóng, không mang theo cường thế bá khí giống bất cứ một lần đột phá màn chắn nào trước đây, cũng không ngông cuồng nhét cả vũ trụ Hồng Hoang vào trong cơ thể, mà mang theo một loại nhu hòa uyển chuyển hàm xúc, như sông nước Giang Nam, rất điềm tĩnh, đó là loại cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Vốn tưởng rằng vận hành chân khí như vậy coi như là hoàn thành đột phá cực hạn cấp mười, nhưng nàng lại không cách nào thu khí, chân khí chậm rãi tiến lên tuy nhu hòa đã có một loại cố chấp mặc ngươi ngàn núi sông cũng không đỡ nổi, tiếp tục chảy về phía trước, như muốn chảy tới chân trời góc biển kia, dài đằng đẵng.
Trong lúc chân khí lưu động, tâm pháp Hỗn Nguyên thiên bí quyết được Khuynh Cuồng lưu vào trí nhớ như lập tức quên không còn một mảnh, chỉ có một loại cảm giác lòng yên tĩnh, một loại cảm giác đem vạn vật vứt ra khỏi óc.
Không biết chân khí cứ như vậy chậm rãi lưu động bao lâu, Khuynh Cuồng mới chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt thâm thúy ngăm đen mang theo bình thản chưa bao giờ có, tâm tình cũng như thế, ngay cả tinh thần dồi dào trước đó cũng bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy trong trời đất thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Chân khí trong cơ thể như trước đang chậm chạp lưu động, cấp mười, đây là cảnh giới cấp mười, không cần nàng dùng ý niệm đi khống chế chân khí, chính nó sẽ đi theo quỹ tích xứng đáng tiến lên, tùy lúc tùy chỗ.
Mặc dù không có cảm giác mãnh liệt dao động gì, hoàn toàn không có kích động cùng bất ngờ như lúc thăng cấp ở trong quá khứ, nhưng trong nội tâm yên lặng của Khuynh Cuồng lại dâng lên một hồi vô cùng mừng rỡ, nàng biết rõ đây là một loại cảnh giới hoàn toàn khác biệt, vượt qua cánh cửa cấp mười này, nàng đã đến một tầng khác của võ học, đối với người tu luyện bình thường mà nói, là cảnh giới cực hạn cao không thể chạm.
Chỉ cần hơi tĩnh thần, liền có thể phát hiện con mắt của mình đã thấy tất cả, giống như phát sinh biến hóa, trong phương viên trăm dặm, một chút động tĩnh rất nhỏ cũng không chạy khỏi cảm giác của nàng, giống như thăm hỏi từ trong thân thể.
Ha ha, thật tốt quá, y theo loại trạng thái không lúc nào không tu luyện sau khi tiến vào cấp mười này, tin tưởng không cần bao lâu, nàng có thể tu luyện hoàn thành trọn bộ Hỗn Nguyên thiên bí quyết, tiến vào hàng ngũ tầng mười hai, khi đó có thể khống chế được lực lượng không thể tưởng tượng nổi này.
Nàng có thể cảm giác được, loại lực lượng siêu cường này cũng không biến mất từ trong cơ thể nàng, mà là ngủ say ở một chỗ, chỉ cần nàng có thể có chân khí đủ mạnh mẽ khống chế được nó, thức tỉnh nó, sử dụng cho mình, chính thức hóa nó thành lực lượng của mình.
Trải qua một đêm kia, nàng cũng sâu sắc ý thức được, mình không đủ mạnh, cao thủ cấp chín, không, cho dù hiện tại nàng tiến vào hàng ngũ cấp mười, trước mặt loại cao thủ siêu cường này hoàn toàn giống như trẻ con nghịch bùn, bóp một cái là vỡ.
Trước không nói nam tử mặt nạ bạc kia, cho nàng cảm giác rất áp bách, thật là tà ác, nụ cười của hắn không khỏi khiến cho nàng nghĩ tới ma quỷ, võ công của hắn cũng mạnh mẽ tới chiều sâu mà nàng không thể tưởng tượng được, lại chỉ nói tới hai lão yêu bà kia bản thân đã tới cao thủ cấp mười, lại thông qua sự tâm linh tương thông của bào thai song sinh, một khi liên hợp lại thì ngay cả mười hai cao thủ cấp cao cũng khó mà đánh thắng được .
Lần này xuất hiện ba cao thủ siêu cấp, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng đối với võ học thế giới này, còn không biết sẽ có bao nhiêu cao thủ siêu cao cấp như vậy xuất hiện, đây không thể nghi ngờ là uy hiếp cùng chướng ngại lớn nhất của nàng, trước mặt bọn họ, nàng ngay cả tự bảo vệ mình đều thành vấn đề, càng không nói đến đi bảo vệ người thân của nàng, nếu như đêm đó trong lúc sống chết không phải nàng lập tức bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, lúc này, bọn họ sớm đã đầu thai chuyển thế, ngoài ý muốn như vậy một lần là đủ, nàng chán ghét loại cảm giác không cách nào nắm giữ này.
Ha ha, không thể tưởng được tại loại thời khắc mấu chốt này, sẽ có thu hoạch như vậy, đây không thể nghi ngờ càng gia tăng lòng tin của nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành cao thủ mạnh nhất, đến lúc đó dù là ai cũng không cách nào xúc phạm tới người bên cạnh nàng, ai cũng không thể uy hiếp được nàng.
Nam tử mặt nạ bạc, hừ, đến lúc đó, ta muốn vạch trần mặt nạ của ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc là yêu ma phương nào!
Nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể nhẫn, tin tưởng bọn họ không đuổi tận giết tuyệt vào lúc đó, là cảm thấy nàng còn chưa đủ tạo thành uy hiếp đối với bọn họ a! Đã như vậy, nàng không ngại tiếp tục yếu thế, dù sao nàng đã trở thành ‘Kẻ yếu’ mười chín năm, cũng có thể trước khi trở nên mạnh mẽ, tiếp tục dùng tư thái ‘Kẻ yếu’ xuất hiện trước mặt bọn họ.
‘Soạt soạt…’ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Khuynh Cuồng rồi mới từ trong cảnh tu luyện chính thức tỉnh táo lại, phát hiện trong phòng chẳng biết lúc nào đã lên đèn, chẳng lẽ trời đã tối rồi?
Mang theo nghi hoặc, Khuynh Cuồng xuống giường, xông ra ngoài cửa hô: “Vào đi.” Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra, Diệp Ảnh, Đồng Dương cùng Phó Cơ đi vào.
“Trời đã tối rồi?” Nhìn bầu trời đêm như nước sơn đen ngoài phòng, Khuynh Cuồng như hỏi bọn hắn lại như tự hỏi, bất tri bất giác, không ngờ nàng đã tu luyện một ngày, đây là lần nàng thăng cấp hao tốn thời gian nhất, dù sao cấp mười so với trước cấp chín, hoàn toàn không thể so sánh.
Nhẹ gật đầu, Diệp Ảnh nói: “Vâng, hiện tại đã là canh hai.”
Đã muộn thế như vậy! Khuynh Cuồng không khỏi hơi cả kinh kêu lên, quay đầu, thấy tinh thần ba người bọn họ rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, càng thêm tuấn tú, khẽ cười nói: “Đúng rồi, đều ngoan ngoãn nghe lời đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, mặt ba người đỏ lên, kỳ thật bọn hắn cũng chỉ nghỉ ngơi một lát, lại không yên lòng vụng trộm chạy tới, thấy nàng đang ngồi luyện công, lúc này mới chính thức thả lỏng trong lòng đi nghỉ ngơi, về sau lại không nhịn được đã chạy tới, phát hiện nàng vậy mà đã ngồi một ngày, ngay cả trời tối xuống cũng không biết.
“Lão đại ngủ mê ba ngày ba đêm, lại ngồi xuống tu luyện một ngày, hiện tại nhất định đói bụng đúng không!” Diệp Ảnh chuyển chủ đề nói, tuy rất thích nàng nói chuyện ấm áp như thế với hắn, nhưng bị nàng coi như trẻ con, vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất xấu hổ đấy.
‘Ọt ọt…’ bụng Khuynh Cuồng rất là phối hợp vang lên, trực tiếp chọc ba người Diệp Ảnh cười ha hả.
“Cười cái gì mà cười, dân dĩ thực vi thiên (dân chúng coi đồ ăn là trời), ta đã đói bụng bốn ngày rồi, kêu là rất bình thường.” Khuynh Cuồng sờ lên cái bụng vẫn còn ‘Ca hát’, trừng bọn hắn, rất thẳng thắn dũng cảm nói, nhưng bên tai vẫn hơi đỏ hồng, thật mất mặt a! Thực mất mặt, thật sự là bị chơi khăm rồi.
“Rất bình thường, chúng ta, chúng ta không cười… PHỐC…” Bọn họ rất muốn không cười đấy, không biết làm sao bọn hắn nói một câu, bụng Khuynh Cuồng sẽ ‘Ọt ọt’ theo một tiếng, còn rất có quy luật, làm cho bọn hắn không muốn cười cũng không được.
“Khụ, lão đại người chờ chút, ta, ta đi mang thức ăn tới.” Diệp Ảnh ho nhẹ một tiếng, xoay người qua đi ra ngoài, từ bả vai không ngừng run run kia cũng biết, hắn đang vụng trộm mà cười thầm.
“Ta, ta đi hỗ trợ.” Đồng Dương cùng Phó Cơ vừa nhịn cười vừa nói, vừa dứt lời, người đã xông ra bên ngoài rồi, bọn hắn sợ lại ở lại sẽ không nhịn được mà bật cười to.
Nghe tiếng cười đứt quãng ẩn ẩn truyền đến, Khuynh Cuồng cong môi nhẹ nhàng vui vẻ cười, lúc này bụng lại kêu lên một tiếng ‘Ọt ọt’.
“Chẳng phải bốn ngày không có đồ ăn sao? Có cần phải kêu không ngừng như thế hay không ?” Vuốt cái bụng lép xẹp, Khuynh Cuồng không khỏi nhìn về phía cái bụng của mình lẩm bẩm.
Bốn người một mâm, bày đầy mỹ thực, từng món sắc hương vị đều đủ, Khuynh Cuồng nhìn thấy mà cổ họng không ngừng chảy nước miếng, bụng kêu lại kêu càng sôi nổi hơn.
“Ăn thôi.” Bốn người ngồi vào chỗ của mình, Khuynh Cuồng ra lệnh một tiếng, bắt đầu dùng xu thế gió cuốn mây tan, bắt đầu tiến công mỹ thực đầy bàn, tuy nàng bốn ngày không ăn cái gì, nhưng bọn Diệp Ảnh bốn ngày này cũng không ăn bao nhiêu, sớm đã đói bụng không chịu được.
“Lão đại, đây là thịt viên kho tàu ngươi thích ăn nhất.” Diệp Ảnh gắp một miếng thịt viên kho tàu bỏ vào trong bát của Khuynh Cuồng, cười nói.
“Thánh tôn, còn có món này, sườn xào chua ngọt.” Đồng Dương cũng không cam chịu lạc hậu, gắp một miếng sườn xào chua ngọt thả tới trong bát Khuynh Cuồng.
“Cá kèm cà thái sợi.” Phó Cơ cũng gắp một miếng thịt cá thả vào trong bát Khuynh Cuồng.
Ba người còn chưa ăn mấy miếng, toàn bộ đều không hẹn mà cùng mà mãnh liệt gắp thức ăn cho Khuynh Cuồng, trực tiếp chất cho bát của nàng toàn bộ tràn đầy.
Nhìn đồ ăn giống như toà núi nhỏ trước mắt, mà bọn hắn còn đang không ngừng mãnh liệt gắp tới, Khuynh Cuồng không khỏi dở khóc dở cười mà hô ngừng: “Các ngươi như vậy bảo ta ăn thế nào đây!” Nàng có ăn nhanh nữa cũng không nhanh bằng bọn hắn gắp a!
Trong từng người đôi đũa Ba người đều gắp những món ăn ngon khác nhau, đang chuẩn bị chồng chất vào trong bát Khuynh Cuồng, nghe thấy được Khuynh Cuồng vừa nói như vậy, lại nhìn ‘Núi nhỏ’ đồ ăn của nàng phía trước đã sắp ngăn trở ánh mắt nàng thì sắc mặt không khỏi đỏ ửng, thả món ăn vào trong bát của mình, vùi đầu bắt đầu ăn.
“Ảnh, đây là món ngươi thích nhất .” Diệp Ảnh đang vùi đầu ăn cơm bị rau tươi đột nhiên nhiều ra trong bát làm cho sửng sốt, ngẩng đầu thấy Khuynh Cuồng cười nhẹ nhìn hắn, trong lòng ấm áp, hốc mắt không khỏi ướt át, gắp đồ ăn Khuynh Cuồng kẹp cho hắn bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy đó là đồ ăn ngon nhất trên đời.
Nhìn Diệp Ảnh ăn say mê, Đồng Dương cùng Phó Cơ mang cực kỳ hâm mộ mà nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát hắn, bọn hắn cũng muốn ăn đồ ăn Thánh tôn gắp cho bọn hắn a!
Đột nhiên bát trong tay nặng xuống, nhìn xem, nguyện vọng của bọn hắn thực hiện, Khuynh Cuồng gắp món ăn mà bọn hắn thích nhất cho bọn hắn, lập tức kích động đến lệ nóng doanh tròng rồi, từng chút từng chút nếm món ăn ngon nhất thế gian kia.
Một bữa cơm, bốn người ăn vô cùng vui vẻ ấm áp, gắp thức ăn cho nhau, âm thanh cười nói vui vẻ tràn đầy bàn ăn.
Sau khi ăn xong, Khuynh Cuồng sờ lên cái bụng no căng nói: “Ảnh, ngày mai chúng ta trở lại Long Lân quốc.”
“Ngày mai sẽ trở về?” Chuyện cũng đã làm tốt rồi, là lúc nên trở về, nhưng cũng không cần vội vã như vậy a!
“Ừ, Đồng Dương, ngươi cùng đi theo, Phó Cơ, ngươi ở lại, Nguyên Đô cùng bốn châu Kỳ Vân tạm thời giao cho ngươi quản lý.” Nhẹ gật đầu, Khuynh Cuồng mở miệng nói, tuy ngày mai trở về hơi nóng vội một chút, nhưng thứ nhất, chuyện nên làm đã làm tốt rồi, ở lại cũng vô dụng, thứ hai, cao thủ mạnh mẽ kia xuất hiện, làm cho nàng rất bất an, phải mau chóng trở về bố trí tốt tất cả, chuyên tâm tu luyện, mau chóng làm cho mình trở nên càng mạnh hơn nữa.
“Ha ha, cuối cùng ta có thể tùy tùng bên người Thánh tôn rồi, quá cảm động.” Đồng Dương nghe Khuynh Cuồng để hắn cùng đi theo, lập tức vui vẻ cười ha hả, hắn vốn cho rằng Thánh tôn sẽ để hắn ở lại.
“Vâng.” So với Đồng Dương vui vẻ, Phó Cơ có chút khó chịu rồi, tại sao là hắn ở lại, hắn mới không cần quản lý cái gì Nguyên Đô còn có bốn châu Kỳ Vân đâu!
Thấy bộ dạng Phó Cơ buồn bã ỉu xìu, Khuynh Cuồng cười cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Đừng không vui, sẽ không để cho ngươi ở đây quá lâu đâu.” Đối với Nguyên Đô cùng bốn châu Kỳ Vân, nàng có ý định khác.
Nghe vậy, Phó Cơ mới khôi phục tinh thần lần nữa.
Hai mắt đột nhiên mở ra, một vòng ánh sáng lấp lánh như sao hiện lên, Khuynh Cuồng đột nhiên ngồi dậy, nếu như lúc này bên cạnh có người nhất định sẽ bị dọa đến giày vò, Linh Phong đã bị dọa đến một đôi mắt hiện ra ánh sáng tím như nai con chớp chớp, hai cái chân trước vỗ mạnh bộ ngực ʘʘ.
Thoải mái nha! Khuynh Cuồng duỗi eo một cái, chỉ cảm thấy toàn thân thật sự là thoải mái đến không chịu được, so với ‘ngựa giết gà’ còn thoải mái hơn, một giấc ngủ này thật sự là thoải mái chưa bao giờ có! Toàn thân giống như có khí lực dùng không hết, lập tức lên núi tay không đánh lão hổ cũng không thành vấn đề, một giấc này, nàng hình như ngủ rất lâu, trí nhớ trước khi mê man dần dần trở lại…
“Nếu các ngươi không thể không ngăn cản…, vậy thì đắc tội.” Cửa ra vào truyền đến âm thanh quen thuộc đã cắt đứt suy nghĩ của Khuynh Cuồng, có chút nhướng nhướng mày, Lăng ca ca? Sao hắn lại đến hả?
Ống tay áo Lăng Ngạo Trần phất xuống, đang định ra tay, âm thanh truyền đến từ trong phòng lại khiến bốn người đồng thời dừng lại: “Lăng huynh đã đến rồi sao?” Đêm đó sau khi bọn họ thành ‘Tri kỷ’, đã tự động sửa xưng hô Lăng công tử thành Lăng huynh, mà Lăng Ngạo Trần cũng sửa Tam hoàng tử thành Khuynh Cuồng.
Lão đại! Gương mặt băng lạnh của Diệp Ảnh giật mình nhìn qua, mắt lộ ra điên cuồng vui mừng, lập tức không để ý tới Lăng Ngạo Trần quay người nhìn về phía trên giường, chỉ thấy Khuynh Cuồng vẫn luôn ngủ mê đang cười nhẹ nhàng ngồi ở bên giường, thần thái bay lên, tinh thần vô cùng tốt.
Đồng Dương cùng Phó Cơ cũng kích động vui vẻ một hồi, theo Diệp Ảnh vọt tới bên người Khuynh Cuồng, vành mắt đỏ ửng nhìn nàng, trong mắt ánh sáng lóng lánh, trong đầu chỉ có một ý niệm: tỉnh, tỉnh, Thánh tôn tỉnh rồi.
Lăng Ngạo Trần vừa nghe thấy âm thanh không thể nói là quen thuộc nhưng lại như quen thuộc tới tận xương kia, tảng đá lớn trong lòng cuối cùng cũng buông xuống, nhưng phản ứng của bọn họ lại làm cho hắn rất kỳ quái, không kịp nghĩ nhiều, lập tức theo đuôi vào, thấy hắn ngồi nghiêng ở đầu giường, tinh thần toả sáng, trong lòng lập tức dâng lên nhu tình ngay cả mình cũng kinh ngạc không thôi, trực tiếp dọa mình sợ hãi kêu lên một tiếng.
Nhất định là bởi vì lo lắng cho hắn quá mức, hiện tại vừa thấy hắn không có việc gì mới có ảo giác này, nhất định là như vậy, sao hắn có thể sinh ra loại nhu tình này đối với người khác ngoài Tử Phong! Đó là không thể nào.
Quăng một ánh mắt trấn an về phía ba người kích động đến sắp lệ nóng doanh tròng, Khuynh Cuồng liền dời ánh mắt về phía Lăng Ngạo Trần sau khi đi theo vào, đang một mình lắc đầu, hơi nghi hoặc mà mở miệng nói: “Lăng huynh?” Vừa rồi nếu như nàng không có nghe lầm…, hình như hắn rất gấp muốn gặp nàng a! Hiện tại sao lại chỉ biết sững sờ lắc đầu đối với nàng ah! Chẳng lẽ nàng có cái gì không đúng?
Cúi đầu nhìn mình một chút, xiêm y chỉnh tề, không có gì không đúng!
Nén đi suy nghĩ quái dị trong lòng, Lăng Ngạo Trần khôi phục như thường, mặt giãn ra khẽ cười nói: “Mạo muội bái phỏng, quấy rầy, xin thứ lỗi.” Nhã nhặn lịch sự, tiêu sái tự nhiên, dường như người nhìn cửa lo lắng kia chỉ là một cái ảo giác.
“Lời này của Lăng huynh không khỏi quá mức lạnh nhạt đi! Chứ không phải là không coi ta là bằng hữu rồi?” Khuynh Cuồng giả bộ kỳ quái nói, nàng rất không thích Lăng ca ca nói những lời khách sáo như thế với nàng , khiến cho nàng có cảm giác xa cách, cảm giác hai người như chỉ là người xa lạ mà thôi.
Thái độ rất quen thuộc còn có chứa chút ngữ khí hờn dỗi của con gái của Khuynh Cuồng đối với Lăng Ngạo Trần, làm cho Diệp Ảnh không nhịn được mà cảm thấy rất không thoải mái, đó là một mặt hắn chưa bao giờ thấy qua.
Đồng Dương cùng Phó Cơ cũng không khỏi bởi vì hai chữ ‘Bằng hữu’ này mà liếc nhìn Lăng Ngạo Trần, bọn hắn còn không biết Khuynh Cuồng cùng Lăng Ngạo Trần trước đó đã quen biết, bởi vậy không khỏi kỳ quái hai người chỉ mới gặp mặt hai lần mà thôi, sao thoáng cái đã giống như bằng hữu rất tốt rồi hả? Hơn nữa Minh tông không phải có vấn đề sao? Sao thánh tôn lại trở thành ‘Bằng hữu’ với Lăng Ngạo Trần rồi hả?
“Không coi ngươi làm bằng hữu, ta cũng sẽ không lo lắng lâu như vậy a!” Lăng Ngạo Trần bật cười lớn, trong mắt đen chiếu đến chân thành, đối với sự oán trách của Khuynh Cuồng cảm thấy rất uất ức, nhiều ngày buồn bực quét cái là sạch, bởi vì vẫn cho rằng Khuynh Cuồng là ‘Nam’ đấy, cũng không có như Diệp Ảnh cảm thấy nàng kỳ quái mang theo chút hờn dỗi của con gái, chỉ cho là trách cứ giữa tri kỷ.
“Lo lắng? Vì ta?” Khuynh Cuồng nghiêng đầu hỏi, khóe mắt lườm về phía bọn Diệp Ảnh, nàng tin tưởng Ảnh bọn họ sẽ không truyền chuyện nàng ngủ mê không tỉnh đi, như vậy, Lăng ca ca vì sao lại lo lắng cho nàng?
“Phải, biết ngươi đã xảy ra chuyện, vốn định lập tức tới thăm ngươi, nhưng… Bị một chuyện linh tinh quấn lấy, hôm nay mới có thể sang đây xem xem, hiện tại thấy ngươi tinh thần tốt như vậy, ta an tâm.” Nhẹ gật đầu, Lăng Ngạo Trần yên lòng nói ra.
Lông mi không dấu vết mà cau lại, Khuynh Cuồng như trước mang vẻ tươi cười nói: “Ta gặp chuyện không may? Lăng huynh nghe được tin đồn nhảm đó từ người nào nói ra vậy, ở trong Nguyên Đô, còn có ai có thể gây tổn thương cho bổn hoàng tử?” Làm thế nào Lăng ca ca biết nàng gặp chuyện không may? Chẳng lẽ hai nữ tử kỳ quái kia còn có nam tử mặt nạ bạc kia thật sự có quan hệ với Minh tông?
Cũng không phát giác Khuynh Cuồng tìm tòi nghiên cứu, Lăng Ngạo Trần cong môi cười nói: “Không phải ai tạo tin đồn nhảm, mà là hiện tại toàn bộ Nguyên Đô đều truyền ra, Kỳ Vân tứ tướng thừa dịp hồi kinh, âm thầm dẫn theo rất nhiều binh mã, ý đồ thừa dịp loạn cưỡng chiếm đế đô, xưng đế làm Hoàng, hôm nay ngươi đang chủ trì đại cục ở Nguyên Đô, cho nên bọn hắn liền muốn xuống tay với ngươi, hai bên trải qua một hồi kịch chiến, cuối cùng mới tru diệt bọn chúng đấy, nhưng Tam hoàng tử ngươi vẫn không xuất hiện, tất cả mọi người đang lo lắng ngươi có thể đã xảy ra chuyện hay không.” Dừng một chút, mang theo giọng điệu vui đùa nói: “Kỳ thật mọi người cũng không quan tâm, chính như ngươi nói, có ai có bản lĩnh làm bị thương người có võ công cái thế như người, phải không?” Mặc dù có lòng tin đối với nàng, nhưng như trước tránh không được lo lắng.
“Ha ha, Lăng huynh cũng tin tưởng lời phố phường, cho nên cũng lo lắng theo?” Khuynh Cuồng không tin chỉ là bởi vì lời đồn đãi phố phường đã khiến hắn lo lắng đến tận đây.
Nhún vai, Lăng Ngạo Trần cũng không giấu diếm nói: “Không hoàn toàn.”
Tuy hắn không nói rõ, nhưng nàng cũng biết, tông môn bọn hắn tất nhiên sẽ phái người chú ý nhất cử nhất động của nàng, cho nên chuyện nàng nhiều ngày không ra dịch quán, Minh tông cũng nhất định biết rõ, hơn nữa, nếu hai nữ tử kỳ quái cùng nam tử mặt nạ bạc thật sự có quan hệ với Minh tông…, như vậy Lăng ca ca thân là nhân vật quan trọng của Minh tông biết rõ nàng có việc cũng có chút ít ngoài ý muốn.
Tuy không biết hắn nói ‘Không hoàn toàn’ có đúng như nàng suy nghĩ hay không, nhưng Khuynh Cuồng lại không định tiếp tục truy vấn, hắn nói mơ hồ không rõ đều có nổi khổ tâm riêng của hắn, nàng nên tôn trọng hắn, hơn nữa bằng phần lo lắng xuất phát từ chân tình này còn có phần thừa nhận này của hắn, nàng cũng tin tưởng hắn sẽ không thương hại nàng, mặc kệ nàng là ‘Tử Phong’ hay là ‘Mạc Khuynh Cuồng’ .
“Mặc kệ như thế nào, hiện tại ta nguyên vẹn không sứt mẻ đứng trước mặt ngươi, nên yên tâm a!” Đứng lên, giật giật tay chân biểu thị chính mình rất khỏe mạnh, Khuynh Cuồng vừa cười vừa nói.
Đi đến, bỏ qua ánh mắt giết người của ba người Diệp Ảnh, Lăng Ngạo Trần thật sự cao thấp đánh giá Khuynh Cuồng, còn lôi kéo nàng xoay người, mới giương lên một nụ cười tỏa nắng mà thư thái nói: “Tay chân hoàn hảo, tinh thần sáng láng, dung quang toả sáng, như trước là Tam hoàng tử mê đảo ngàn vạn thiếu nam thiếu nữ, ừ , có thể thả tâm vào trong bụng.”
Một lần chăm chú dò xét, giật mình cảm thấy hình như hắn lại càng thêm Chung Linh tuấn tú so với trước đây rồi, đứng bên người hắn, tâm tình không khỏi khoan khoái dễ chịu , mặc kệ chuyện tục phàm trần gì cũng có thể lập tức ném ra sau đầu, tâm linh như là được rửa giống, cảm giác như vậy, dường như giống khi Tử Phong đang ở bên cạnh.
Đón nụ cười tỏa nắng đã lâu không thấy, trong lòng Khuynh Cuồng dâng lên từng đợt ôn hòa, khí tức tươi mát tinh khiết như trước khiến nàng quyến luyến thật sâu, chỉ là, Lăng ca ca, ngươi thật đúng không học nghe lời, cũng dám điều tra ta.
“Ồ, Lăng huynh ngươi thật lợi hại, vậy mà có thể thả tim vào bụng rồi, bội phục bội phục.” Nói xong, thật sự như có chuyện lạ mà nhìn chằm chằm vào bụng của hắn nghiên cứu, giống như nhìn xem tim của hắn có phải thật để trong bụng hay không.
“PHỐC…” Đồng Dương rất cho Khuynh Cuồng mặt mũi cười PHỐC ra tiếng, trên mặt một lần nữa nâng nụ cười Thiên Chân lừa gạt người chết không đền mạng, lại học bộ dạng Khuynh Cuồng, nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào bụng Lăng Ngạo Trần nghiên cứu.
Diệp Ảnh cùng Phó Cơ tuy không cười ra tiếng như Đồng Dương, chỉ là khóe miệng khẽ động kia có thể nhìn ra được bọn hắn đang cười thầm trong bụng, ánh mắt tất nhiên cũng dừng trên bụng Lăng Ngạo Trần.
“Ách… Khụ… Cho dù lợi hại cũng không lợi hại bằng năng lực xuyên tạc của Khuynh Cuồng, vi huynh mới thật bội phục đây này!” Khuynh Cuồng cố ý xuyên tạc lời hắn nói làm cho Lăng Ngạo Trần sững sờ, lại cảm nhận được bốn tầm mắt mạnh mẽ bắn thẳng đến trên bụng hắn, không khỏi ho nhẹ một tiếng dùng để che dấu sự xấu hổ, hơi nghiêng người qua, né qua ánh mắt của bọn hắn, bật cười nói.
Năng lực xuyên tạc lời hắn nói của Mạc Khuynh Cuồng quả thực tương xứng cùng Tử Phong, từ trước tới giờ chỉ có hắn nói đến nỗi người khác không lời nào để nói, chỉ có hai người bọn họ, chỉ cần câu nói đầu tiên đã có thể chặn hắn cứng họng, vô lực chống đỡ, bọn họ thật đúng là khắc tinh trời sinh của hắn a!
“Quá khen quá khen ~” Khuynh Cuồng lập tức tiếp nhận lời ‘Ca ngợi’, cùng Lăng Ngạo Trần nhìn nhau, không hẹn mà cùng mà cười ha hả, sau đó liền hàn huyên, hai người đều có ý mà tránh đi chủ đề liên quan đến Minh tông, chỉ nói một ít vấn đề về phương diện âm luật, giống như hai người chỉ là tri âm vui cười đơn giản.
Nhìn hai người trò chuyện với nhau thật vui, cái tay giữ lấy chuôi kiếm của của Diệp Ảnh nắm thật chặt, Đồng Dương không khỏi bĩu môi, âm thầm nói trong lòng: cái gì đây! Thánh tôn thật vất vả cuối cùng đã tỉnh lại, Lăng Ngạo Trần này đã chiếm đoạt Thánh tôn của bọn họ, làm hại bọn họ cùng Thánh tôn một câu cũng không thể nói, quá buồn bực! Hắn còn có rất nhiều lời muốn nói cùng Thánh tôn!
“Hôm nay Khuynh Cuồng có rảnh không, chúng ta lại hợp tấu một phen thế nào?” Trò chuyện một lúc, Lăng Ngạo Trần rốt cục không nhịn được mời, trong đôi mắt nhìn Khuynh Cuồng tràn đầy chờ mong, từ lần trước hợp tấu một khúc kinh thiên đến nay, trong lòng hắn đã ngứa ngáy vài ngày rồi, một người độc tấu không thú vị, lại không thổi ra loại cảm giác này, hắn thật sự vội vã mà muốn cảm thụ loại cảnh giới tuyệt diệu này lần nữa.
“Tuy rất không muốn quét sự hào hứng của Lăng huynh, nhưng…” Khuynh Cuồng giang tay ra, mang theo áy náy cười nói, tuy nàng cũng rất muốn lại hợp tấu một khúc cùng Lăng ca ca, loại cảm giác tâm động này, nàng vẫn luôn khó có thể quên, nhưng nàng vừa mới tỉnh lại, còn có rất nhiều chuyện muốn làm.
“Nếu Khuynh Cuồng không rảnh, chúng ta ngày khác lại hẹn nhau thế nào?” Mặc dù Khuynh Cuồng không nói hết, ý tứ đã không cần nói rõ, Lăng Ngạo Trần thất vọng thật sâu nói.
Liếc nhìn ba người Diệp Ảnh, tuy nhiên không biết hắn có chuyện gì muốn làm, nhưng trong lòng có loại trực giác, hắn cự tuyệt lời mời của mình liên quan đến ba người bọn họ, thử nghĩ một chút, trong lòng không khỏi ê ẩm, lại vội vàng đè xuống loại cảm giác này, càng không ngừng khuyên bảo chính mình trong lòng: không thể lại có loại cảm giác chua xót khó hiểu này, không thể lại làm cho lòng của mình bởi vì hắn mà xao động.
“Đúng như ý ta.” Khuynh Cuồng rất sảng khoái nói, nhìn biểu lộ thất vọng của hắn, Khuynh Cuồng có một loại xúc động lập tức đáp ứng hợp tấu cùng hắn một khúc, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Quét sạch biểu lộ thất vọng, Lăng Ngạo Trần cong môi cười mở đường: “Ta đây cáo từ trước, chớ quên ước định của chúng ta!” Tuy nhiên là còn muốn ở chung cùng với hắn một lát nữa, nhưng hắn lại không thể ở lại.
“Nhất định.” Nhẹ gật đầu, Khuynh Cuồng tiễn Lăng Ngạo Trần ra cửa phòng, đưa mắt nhìn hắn rời đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh hắn đi xa, lại cảm thấy bóng lưng của hắn cô độc cùng bi tịch như thế, trong lòng không khỏi dâng lên đau lòng, chưa bao giờ có xúc động mãnh liệt như thế, muốn đi hiểu tất cả của hắn, hiểu rõ câu chuyện dưới nụ cười tỏa nắng của hắn, mới có thể khiến hắn vốn nên tiếu ngạo hồng trần, tiêu sái không bị trói buộc trong lúc lơ đãng quay người lại để lại cho nàng bóng lưng cô tịch.
Lăng ca ca, thiên sứ ánh mặt trời của ta, kỳ thật ngươi sống cũng không sung sướng, đúng không? Khuynh Cuồng nói thầm trong lòng với thân ảnh đã biến mất kia, kỳ thật từ trong tiếng sáo của hắn, nàng đã sớm có loại cảm giác này, có lẽ ngay cả chính hắn cũng không có phát giác ưu thương không được xóa được trong lòng mình, nhưng thông qua khúc nhạc có thể dò thám biết nội tâm chính thức của một người, huống chi nàng đã đạt tới mức phù hợp tâm linh cùng hắn.
“Lão đại.” Thấy Khuynh Cuồng vẫn nhìn phương hướng Lăng Ngạo Trần biến mất, không biết suy nghĩ cái gì, Diệp Ảnh do dự một chút, vẫn mở miệng gọi.
Thu hồi suy nghĩ, Khuynh Cuồng quay người trở lại, nhìn ba người, nhẹ cười hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?” Một giấc ngủ này thật sự quá sâu rồi, sâu đến nỗi nàng cái gì cũng không biết, ký ức chỉ dừng lại ở một đêm kích chiến kia.
“Thánh tôn, ngươi thật sự ngủ rất tốt, một giấc ngủ này ngủ trọn vẹn ba ngày ba đêm đấy!” Đồng Dương nhảy đến bên người Khuynh Cuồng, bày ra vẻ mặt ngây thơ cười nói, giọng điệu vui đùa giống như lo lắng trong ba ngày này chỉ là ảo giác.
Ba ngày ba đêm! Nàng lúc này thật có thể ngủ, chuyển mắt thấy trên gương mặt mang nụ cười của ba người hiện đầy râu ria, đôi mắt cũng hiện đầy tơ máu, trong lòng biết bọn hắn hẳn là lo lắng đến hỏng mất.
“Ba ngày này đã để cho các ngươi lo lắng rồi” Khuynh Cuồng một tay lôi kéo Diệp Ảnh, một tay lôi kéo Đồng Dương, đôi mắt chuyển động nhìn qua ba người, nhẹ nhàng cười nói, ngữ khí tuy bằng phẳng nhưng bọn hắn nghe rõ được sự ấm áp ở trong đó
Lắc đầu, Diệp Ảnh trở tay nắm chặt Khuynh Cuồng, khóe miệng cương nghị cong lên, lấy âm thanh khàn khàn nói: “Thuộc hạ biết rõ người nhất định sẽ tỉnh lại, người sẽ không bỏ lại chúng ta.”
Nhìn vào trong đôi mắt Diệp Ảnh, từ nơi ấy, Khuynh Cuồng còn có thể nhìn thấy được khủng hoảng chưa tan hết, nắm tay hắn thật chặt, cong môi cười nói: “Bất kể xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn sẽ không vứt bỏ các ngươi!
“Ha ha…” Ba người lập tức cười, tất cả khủng hoảng bởi vì một câu nói kia toàn bộ tan thành mây khói, Đồng Dương như một đứa trẻ tìm được nhà ôm lấy cánh tay Khuynh Cuồng, cười đến Thiên Chân hạnh phúc, hai người Diệp Ảnh nhìn mà không ngừng hâm mộ.
“Ha ha, tốt rồi, nói với ta chuyện xảy ra ba ngày này đi!” Nàng mê man ba ngày, tin tưởng chuyện Kỳ Vân tứ tướng, bọn hắn đều nghe theo kế hoạch của nàng làm tốt, trước mắt khiến nàng lo lắng nhất chính là động tĩnh bên phía Minh tông, còn có nam tử mặt nạ bạc cùng hai nữ tử quỷ dị kia trong khoảng thời gian nàng mê man còn có … xuất hiện lại hay không, hay là có động tác gì.
Báo cáo chi tiết chuyện Kỳ Vân tứ tướng còn có chuyện hợp nhất bốn châu không chút bỏ sót cho Khuynh Cuồng, tự nhiên còn có chuyện Minh tông, cuối cùng, Diệp Ảnh nhìn Khuynh Cuồng nói: “Về phần nam tử mặt nạ bạc đêm hôm đó còn có nữ tử quỷ dị kia lại không xuất hiện, thành viên Chu Tước đem trọn Nguyên Đô đều lật qua, cũng không phát hiện tung tích của ba người, thật giống bọn họ đột nhiên xuất hiện từ trong không khí, lại đột nhiên biến mất không có tung tích.”
Mấy ngày nay bọn hắn cũng lo lắng ba người kia sẽ xuất hiện lần nữa, cao thủ siêu cấp mạnh mẽ như vậy, nếu như bọn hắn thật sự xuất hiện, tất cả mọi người chỉ có phần đợi bị làm thịt rồi, nhưng không có, bọn hắn cũng không đến tìm bọn họ gây chuyện, cũng không có hành động phá hỏng gì, thật giống ba người kia chỉ là một ảo giác.
Nghe vậy, Khuynh Cuồng không khỏi rơi vào trầm tư: nếu như bọn hắn thật sự muốn giết nàng…, mấy ngày nay tuyệt đối là cơ hội tốt, sao lại không có xuất hiện? Nàng cũng không cho rằng bọn hắn sợ nàng, hoặc lúc ấy chỉ chơi đùa cùng nàng mà thôi, bọn hắn rốt cuộc muốn làm gì? Là người nào?
“Thánh tôn, muốn báo cho Chu Tước Thần Quân vận dụng mạng lưới tình báo, điều tra chi tiết ba người kia hay không?” Đồng Dương thấy Khuynh Cuồng cau mày lại, không khỏi hỏi, cao thủ mạnh mẽ tới như vậy, tuyệt đối là một uy hiếp lớn, tra rõ ràng tối thiểu trong lòng có một cơ sở.
“Không cần, cho dù vận dụng toàn bộ mạng lưới tình báo, ta tin tưởng, cũng tuyệt đối không tra ra cái gì.” Khuynh Cuồng lắc đầu nói, dùng võ công siêu cường còn có công pháp quỷ dị của ba người kia, nếu như không phải là cực kỳ thần bí thì lúc mạng lưới tình báo Chu Tước đang điều tra toàn bộ cao thủ đẳng cấp cao trên đại lục Phượng Thiên tất nhiên sẽ không bỏ sót bọn hắn.
“Nhưng hai dục nữ kia trẻ tuổi như vậy liền có được chân khí siêu cường đẳng cấp cao như thế, có lẽ rất dễ dàng tra được.” Đồng Dương không khỏi nghi ngờ nói, cao thủ siêu cấp như vậy, hơn nữa lại rất quỷ dị, dùng năng lực của Chu Tước lâu có lẽ rất dễ dàng điều tra ra.
“Tuổi trẻ? A, mọi thứ không thể xem mặt ngoài, nếu như ta không đoán sai, các nàng có lẽ đã là lão yêu bà mấy chục tuổi rồi.” Khuynh Cuồng lắc đầu bật cười, từ chân khí thâm hậu của các nàng, nàng có thể kết luận, đó ít nhất là công lực đã ngoài 60 năm.
“Mấy chục tuổi? Xem bộ dáng của các nàng tối đa cũng chỉ mười mấy tuổi.” Lão yêu bà mấy chục tuổi, chứng kiến mỹ thiếu niên như Thánh tôn mà còn có thể hoa si, vẻ mặt chưa thỏa mãn dục vọng, ngẫm lại đều cảm thấy sợ hãi.
“Ừ, trong thư tịch lão đầu lưu lại từng nói đến, có loại tà pháp ‘Thải dương bổ âm’ có thể làm cho người ta phản lão hoàn đồng, thanh xuân vĩnh trú, các nàng hẳn là luyện loại tà công này.” Cảm giác rất giống là Thiên Sơn Đồng lão trong Thiên Long Bát Bộ, rõ ràng đã là lão thái bà già bảy tám mươi tuổi, mặt ngoài lại như thiếu nữ mười tám.
“Thải dương bổ âm, các nàng cũng quá…” Toàn thân Đồng Dương ác hàn một hồi, dùng dương bổ âm, có nghĩa là giao hoan cùng nam tử tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, hấp thụ tinh khí thần của bọn hắn, dùng để tu luyện tà công, nếu như nam tử kia là cao thủ có tu luyện chân khí, trực tiếp hấp thụ chân khí của bọn hắn để dùng, lấy ý chiếm khí.
Da đầu Diệp Ảnh cùng Phó Cơ cũng run lên một hồi, thật sự là lão yêu bà, còn cho là mình mỹ mạo trẻ tuổi, ngày đó lại muốn chơi lão đại ( Thánh tôn ), thật là đáng chết.
“Tuy không cách nào tra ra cái gì, nhưng vẫn phải báo cho Tử Lan, còn có bọn Thanh Long, Huyền Vũ, Bạch Hổ, về sau làm việc phải càng thêm cẩn thận.” Nàng có loại cảm giác, một cỗ lực lượng rất mạnh mẽ bắt đầu ngoi đầu lên rồi, lực lượng kia dùng nàng bây giờ, căn bản không cách nào tới chống lại, một khi thực lực Thiên Cực Môn bị lộ ra ánh sáng, chỉ có bị hủy diệt, điều hôm nay nàng có thể làm chỉ có ẩn nhẫn.
“Vâng.” Bọn hắn cũng đều hiểu, lần này là gặp được đối thủ chân chính rồi.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tiều tụy của bọn hắn, trong lòng Khuynh Cuồng dâng lên đau lòng, vui đùa nói: “Những chuyện này trước để xuống mặc kệ, ta đến xử lý, hiện tại ta cho các ngươi một nhiệm vụ.”
“Lão đại ( Thánh tôn ) cứ việc phân phó.” Ba người đồng thanh nói ra, đứng thẳng thắt lưng ngẩng cao đầu.
“Lập tức trở về phòng nghỉ ngơi.” Xem bộ dáng của bọn hắn, trong lòng nàng rất rõ ràng, bọn hắn nhất định đã ba ngày ba đêm không chợp mắt rồi.
“Ách…” Ba người đang đợi nhiệm vụ nghe vậy kinh ngạc một hồi, sau đó liền cười lên, đồng thanh nói: “Chúng ta không buồn ngủ.” Chỉ cần có thể ở bên người hắn, bọn họ không mệt hay buồn ngủ chút nào, ngược lại cảm thấy tinh thần gấp trăm lần.
“Không buồn ngủ cũng trở về phòng nghỉ ngơi cho ta, đây là mệnh lệnh.” Khuynh Cuồng giả bộ giận tái mặt nói, ba ngày ba đêm không hợp mắt, không buồn ngủ mới là lạ, tâm tư của bọn hắn sao nàng lại không hiểu, nhưng bọn hắn khỏe mạnh quan trọng hơn, dù sao nàng cũng sẽ không chạy mất.
Biết rõ nàng đang quan tâm bọn hắn, tuy không muốn rời đi, nhưng vẫn không nỡ mà ‘Lĩnh mệnh’ lui ra khỏi phòng đi nghỉ ngơi.
“Lão đại, ngươi cũng nghỉ ngơi thật tốt.” Đi tới cửa, Diệp Ảnh xoay người lại, vừa cười vừa nói với Khuynh Cuồng, săn sóc mà thò tay đóng cửa lại.
Nhìn bọn hắn rời đi, trong lòng Khuynh Cuồng dâng lên một dòng nước ấm, lắc đầu bật cười, nàng cũng đã ngủ ba ngày ba đêm rồi, lúc này tinh thần chưa bao giờ có tốt hơn, còn để nàng nghỉ ngơi thật tốt.
Linh Phong ngồi ở đầu giường, không biết trốn đi đâu đột nhiên nhảy ra, cong người trong lòng Khuynh Cuồng, đôi mắt tím mang theo vô hạn mừng rỡ nhìn nàng.
“Linh Phong, mấy ngày nay khiến ngươi lo lắng rồi!” Khuynh Cuồng ôm Linh Phong qua, mặt đối với mặt cười nói với nó.
“XÌ… Xì…” Linh Phong hướng về phía Khuynh Cuồng kêu hai tiếng, sau đó càng không ngừng cọ mặt Khuynh Cuồng, biểu đạt nó vô cùng kích động.
Cọ mặt cùng Linh Phong, Khuynh Cuồng khanh khách cười rộ lên, ôm lấy hai cái chân trước của nó, mới phát hiện mặt mũi nó tràn đầy mỏi mệt, giống như thật không có tinh thần.
“Linh Phong, ngươi làm sao vậy?” Lung lay hai chân của nó, Khuynh Cuồng lo lắng hỏi thăm, vật nhỏ này là linh vật, không giống cùng đám người bọn Ảnh, cho dù bởi vì lo lắng nàng, cũng ba ngày ba đêm không chợp mắt theo, cũng sẽ không buồn ngủ thành như vậy a, toàn bộ giống như hư thoát.
“XÌ… Xì…” Nhếch môi, Linh Phong tiếp tục dùng mặt cọ Khuynh Cuồng, thật giống như nói ‘Ta không sao’ ngươi không cần lo lắng, .
Khuynh Cuồng rõ ràng không tin, nghi hoặc mà nhìn nó sau nửa ngày, cảm thấy linh khí quanh thân nó như có như không, giật mình hiểu được, bởi vì chân khí của nàng tiêu hao quá lớn, cho nên mới mê man nhiều ngày như vậy, bọn Ảnh không biết nàng xảy ra chuyện gì, nhưng nó thân là linh vật lại có thể cảm giác được, cho nên mấy ngày nay, nó vẫn trút xuống linh khí trên người mình đến trong cơ thể nàng, mới có thể khiến nàng tỉnh nhanh như vậy, mà khiến cho chính mình mỏi mệt không chịu nổi.
Trong lòng ấm áp, Khuynh Cuồng không khỏi hôn một cái lên mặt của nó, sờ lên đầu của nó cười nói: “Bảo bối, nghỉ ngơi thật tốt.”
Linh Phong đỏ mặt lên, nhưng bởi vì lông hồ bao trùm không nhìn rõ mà thôi, làm ổ trong lòng Khuynh Cuồng, tìm chỗ thoải mái dễ chịu, nhắm mắt lại liền ngủ, tuy nó mấy ngày nay linh khí hao tổn quá lớn, nhưng chỉ cần nghỉ ngơi thật nhiều, sẽ rất nhanh khôi phục lại.
Đặt Linh Phong ngủ say lên trên giường, Khuynh Cuồng mỉm cười mang theo sủng nịch vuốt ve lông của nó, trên mặt tản ra ánh sáng nhu hòa.
Suy nghĩ bất giác lại lần nữa trở lại buổi tối hôm đó đánh nhau cùng bọn nam tử mặt nạ bạc, bất kể là bọn hắn, hay là mình, chân khí siêu cường kia đều đã xa xa vượt ra khỏi nhận thức trong quá khứ của mình.
Nghĩ lại một chút, không khỏi vội vàng âm thầm vận khí, dò xét chân khí trong cơ thể, tuy chân khí không mạnh mẽ tràn ngập không thể tưởng tượng nổi giống như đêm đó, chân khí thực sự so lúc trước càng thêm tràn đầy, toàn bộ hội tụ ở chỗ màn chắn cấp mười, giống như đang chờ đợi một mệnh lệnh là sẽ chạy ra, đột phá cực hạn màn chắn.
Khuynh Cuồng hơi suy nghĩ một chút liền thoáng hiểu được, một đêm kia coi như là ngoài ý muốn, sống chết trước mắt kích phát tiềm năng trong cơ thể, lập tức tận sức hút linh khí của trời đất, lại thêm linh khí ẩn chứa nhiều năm trong cơ thể, thoáng cái đem chân khí tăng lên tới một cảnh giới không thể tưởng tượng nổi, tiếp theo bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, nhưng loại lực lượng này quá mức Bá Đạo, coi công lực hiện tại của nàng còn không cách nào khống chế, nếu không, hừ, nam tử mặt nạ bạc kia làm sao có thể đi được.
Hơn nữa đột nhiên bộc phát lực lượng như vậy cực kỳ tiêu hao chân khí của nàng, nếu như lúc ấy không phải bọn Ảnh kêu gọi nàng, kéo thần chí của nàng về, khiến cho nàng kịp thời tỉnh táo lại, lúc này nàng sớm đã bởi vì chân khí tiêu hao quá độ mà dầu hết đèn tắt rồi, nguy hiểm thật! Nhưng chuyện này cũng đang chứng thực một câu, phàm là trong đạo võ học, đều cần tuần hoàn tiến dần, phải tránh một bước lên trời.
Tuy là như thế, nhưng lần này chẳng lẽ lại không phải vì họa mà được phúc đây sao! Khuynh Cuồng cười nhẹ vuốt ve lông hồ ly mềm mại của Linh Phong, trải qua mấy ngày nay nghỉ ngơi, lại thêm Linh Phong đưa vào linh khí, lúc này toàn thân nàng tràn đầy lực lượng không thể ngờ tới, là thời cơ tốt nhất đột phá cực hạn màn chắn, nàng có loại cảm giác, lúc này đây, nàng có thể lần nữa tiến vào lĩnh vực đẳng cấp cao khác.
Co chân lên, bắt đầu lặng yên khởi động bí quyết Hỗn Nguyên , chân khí đang ở chỗ màn chắn cấp mười một khi bị nàng thúc dục, dùng chút sức lực tựa như áp lực của nước đang tụ tập tại đập chứa nước rồi đột nhiên lao ra, chân khí mạnh mẽ chảy vào trong kinh mạch mới, giống như rồng về biển cả, toàn thân lộ vẻ nhẹ nhàng vui vẻ tràn đầy không nói nên lời, cực kỳ tuyệt đẹp, nhưng chân khí tiến vào kinh mạch mới lại không phải phóng đi về phía trước như hồng thủy trào lên, mà sau khi xông qua màn chắn cấp mười lại chậm chạp không tiến, bất động, vô luận nàng vận động chân khí thế nào đều vô dụng, giống như sau khi vượt màn chắn cấp mười gặp được tắc đường, không vào được, cũng không lui được.
Nhưng Khuynh Cuồng không chút nào khẩn trương, mà lại để cho ý thức của mình chậm rãi trôi đi, cảm giác cái chân khí bất động kia, vạn vật trời đất lập tức cũng như trở nên bất động.
Cứ như vậy, không biết qua bao lâu, chân khí bất động không tiến bắt đầu chuyển động chậm rãi, nhưng ý thức của nàng lại càng thêm Hư Không, giống như là toàn bộ cõi trần đều nhảy múa ở bên ngoài, thời gian dần trôi qua, ý thức của nàng bắt đầu có thể cảm giác chân khí chậm chạp trong cơ thể men theo quỹ đạo nhất định, như xe lửa chậm rãi tiến lên với tốc độ nhất định, không vội không nóng, không mang theo cường thế bá khí giống bất cứ một lần đột phá màn chắn nào trước đây, cũng không ngông cuồng nhét cả vũ trụ Hồng Hoang vào trong cơ thể, mà mang theo một loại nhu hòa uyển chuyển hàm xúc, như sông nước Giang Nam, rất điềm tĩnh, đó là loại cảm giác hoàn toàn khác lạ.
Vốn tưởng rằng vận hành chân khí như vậy coi như là hoàn thành đột phá cực hạn cấp mười, nhưng nàng lại không cách nào thu khí, chân khí chậm rãi tiến lên tuy nhu hòa đã có một loại cố chấp mặc ngươi ngàn núi sông cũng không đỡ nổi, tiếp tục chảy về phía trước, như muốn chảy tới chân trời góc biển kia, dài đằng đẵng.
Trong lúc chân khí lưu động, tâm pháp Hỗn Nguyên thiên bí quyết được Khuynh Cuồng lưu vào trí nhớ như lập tức quên không còn một mảnh, chỉ có một loại cảm giác lòng yên tĩnh, một loại cảm giác đem vạn vật vứt ra khỏi óc.
Không biết chân khí cứ như vậy chậm rãi lưu động bao lâu, Khuynh Cuồng mới chậm rãi mở hai mắt ra, đôi mắt thâm thúy ngăm đen mang theo bình thản chưa bao giờ có, tâm tình cũng như thế, ngay cả tinh thần dồi dào trước đó cũng bình tĩnh trở lại, chỉ cảm thấy trong trời đất thoáng cái đã yên tĩnh trở lại.
Chân khí trong cơ thể như trước đang chậm chạp lưu động, cấp mười, đây là cảnh giới cấp mười, không cần nàng dùng ý niệm đi khống chế chân khí, chính nó sẽ đi theo quỹ tích xứng đáng tiến lên, tùy lúc tùy chỗ.
Mặc dù không có cảm giác mãnh liệt dao động gì, hoàn toàn không có kích động cùng bất ngờ như lúc thăng cấp ở trong quá khứ, nhưng trong nội tâm yên lặng của Khuynh Cuồng lại dâng lên một hồi vô cùng mừng rỡ, nàng biết rõ đây là một loại cảnh giới hoàn toàn khác biệt, vượt qua cánh cửa cấp mười này, nàng đã đến một tầng khác của võ học, đối với người tu luyện bình thường mà nói, là cảnh giới cực hạn cao không thể chạm.
Chỉ cần hơi tĩnh thần, liền có thể phát hiện con mắt của mình đã thấy tất cả, giống như phát sinh biến hóa, trong phương viên trăm dặm, một chút động tĩnh rất nhỏ cũng không chạy khỏi cảm giác của nàng, giống như thăm hỏi từ trong thân thể.
Ha ha, thật tốt quá, y theo loại trạng thái không lúc nào không tu luyện sau khi tiến vào cấp mười này, tin tưởng không cần bao lâu, nàng có thể tu luyện hoàn thành trọn bộ Hỗn Nguyên thiên bí quyết, tiến vào hàng ngũ tầng mười hai, khi đó có thể khống chế được lực lượng không thể tưởng tượng nổi này.
Nàng có thể cảm giác được, loại lực lượng siêu cường này cũng không biến mất từ trong cơ thể nàng, mà là ngủ say ở một chỗ, chỉ cần nàng có thể có chân khí đủ mạnh mẽ khống chế được nó, thức tỉnh nó, sử dụng cho mình, chính thức hóa nó thành lực lượng của mình.
Trải qua một đêm kia, nàng cũng sâu sắc ý thức được, mình không đủ mạnh, cao thủ cấp chín, không, cho dù hiện tại nàng tiến vào hàng ngũ cấp mười, trước mặt loại cao thủ siêu cường này hoàn toàn giống như trẻ con nghịch bùn, bóp một cái là vỡ.
Trước không nói nam tử mặt nạ bạc kia, cho nàng cảm giác rất áp bách, thật là tà ác, nụ cười của hắn không khỏi khiến cho nàng nghĩ tới ma quỷ, võ công của hắn cũng mạnh mẽ tới chiều sâu mà nàng không thể tưởng tượng được, lại chỉ nói tới hai lão yêu bà kia bản thân đã tới cao thủ cấp mười, lại thông qua sự tâm linh tương thông của bào thai song sinh, một khi liên hợp lại thì ngay cả mười hai cao thủ cấp cao cũng khó mà đánh thắng được .
Lần này xuất hiện ba cao thủ siêu cấp, hoàn toàn phá vỡ nhận thức của nàng đối với võ học thế giới này, còn không biết sẽ có bao nhiêu cao thủ siêu cao cấp như vậy xuất hiện, đây không thể nghi ngờ là uy hiếp cùng chướng ngại lớn nhất của nàng, trước mặt bọn họ, nàng ngay cả tự bảo vệ mình đều thành vấn đề, càng không nói đến đi bảo vệ người thân của nàng, nếu như đêm đó trong lúc sống chết không phải nàng lập tức bộc phát ra lực lượng không thể tưởng tượng nổi, lúc này, bọn họ sớm đã đầu thai chuyển thế, ngoài ý muốn như vậy một lần là đủ, nàng chán ghét loại cảm giác không cách nào nắm giữ này.
Ha ha, không thể tưởng được tại loại thời khắc mấu chốt này, sẽ có thu hoạch như vậy, đây không thể nghi ngờ càng gia tăng lòng tin của nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ trở thành cao thủ mạnh nhất, đến lúc đó dù là ai cũng không cách nào xúc phạm tới người bên cạnh nàng, ai cũng không thể uy hiếp được nàng.
Nam tử mặt nạ bạc, hừ, đến lúc đó, ta muốn vạch trần mặt nạ của ngươi, nhìn xem ngươi rốt cuộc là yêu ma phương nào!
Nhưng trước mắt, cũng chỉ có thể nhẫn, tin tưởng bọn họ không đuổi tận giết tuyệt vào lúc đó, là cảm thấy nàng còn chưa đủ tạo thành uy hiếp đối với bọn họ a! Đã như vậy, nàng không ngại tiếp tục yếu thế, dù sao nàng đã trở thành ‘Kẻ yếu’ mười chín năm, cũng có thể trước khi trở nên mạnh mẽ, tiếp tục dùng tư thái ‘Kẻ yếu’ xuất hiện trước mặt bọn họ.
‘Soạt soạt…’ ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Khuynh Cuồng rồi mới từ trong cảnh tu luyện chính thức tỉnh táo lại, phát hiện trong phòng chẳng biết lúc nào đã lên đèn, chẳng lẽ trời đã tối rồi?
Mang theo nghi hoặc, Khuynh Cuồng xuống giường, xông ra ngoài cửa hô: “Vào đi.” Vừa dứt lời, cửa phòng liền bị đẩy ra, Diệp Ảnh, Đồng Dương cùng Phó Cơ đi vào.
“Trời đã tối rồi?” Nhìn bầu trời đêm như nước sơn đen ngoài phòng, Khuynh Cuồng như hỏi bọn hắn lại như tự hỏi, bất tri bất giác, không ngờ nàng đã tu luyện một ngày, đây là lần nàng thăng cấp hao tốn thời gian nhất, dù sao cấp mười so với trước cấp chín, hoàn toàn không thể so sánh.
Nhẹ gật đầu, Diệp Ảnh nói: “Vâng, hiện tại đã là canh hai.”
Đã muộn thế như vậy! Khuynh Cuồng không khỏi hơi cả kinh kêu lên, quay đầu, thấy tinh thần ba người bọn họ rõ ràng đã tốt lên rất nhiều, càng thêm tuấn tú, khẽ cười nói: “Đúng rồi, đều ngoan ngoãn nghe lời đi nghỉ ngơi.”
Nghe vậy, mặt ba người đỏ lên, kỳ thật bọn hắn cũng chỉ nghỉ ngơi một lát, lại không yên lòng vụng trộm chạy tới, thấy nàng đang ngồi luyện công, lúc này mới chính thức thả lỏng trong lòng đi nghỉ ngơi, về sau lại không nhịn được đã chạy tới, phát hiện nàng vậy mà đã ngồi một ngày, ngay cả trời tối xuống cũng không biết.
“Lão đại ngủ mê ba ngày ba đêm, lại ngồi xuống tu luyện một ngày, hiện tại nhất định đói bụng đúng không!” Diệp Ảnh chuyển chủ đề nói, tuy rất thích nàng nói chuyện ấm áp như thế với hắn, nhưng bị nàng coi như trẻ con, vẫn khiến cho hắn cảm thấy rất xấu hổ đấy.
‘Ọt ọt…’ bụng Khuynh Cuồng rất là phối hợp vang lên, trực tiếp chọc ba người Diệp Ảnh cười ha hả.
“Cười cái gì mà cười, dân dĩ thực vi thiên (dân chúng coi đồ ăn là trời), ta đã đói bụng bốn ngày rồi, kêu là rất bình thường.” Khuynh Cuồng sờ lên cái bụng vẫn còn ‘Ca hát’, trừng bọn hắn, rất thẳng thắn dũng cảm nói, nhưng bên tai vẫn hơi đỏ hồng, thật mất mặt a! Thực mất mặt, thật sự là bị chơi khăm rồi.
“Rất bình thường, chúng ta, chúng ta không cười… PHỐC…” Bọn họ rất muốn không cười đấy, không biết làm sao bọn hắn nói một câu, bụng Khuynh Cuồng sẽ ‘Ọt ọt’ theo một tiếng, còn rất có quy luật, làm cho bọn hắn không muốn cười cũng không được.
“Khụ, lão đại người chờ chút, ta, ta đi mang thức ăn tới.” Diệp Ảnh ho nhẹ một tiếng, xoay người qua đi ra ngoài, từ bả vai không ngừng run run kia cũng biết, hắn đang vụng trộm mà cười thầm.
“Ta, ta đi hỗ trợ.” Đồng Dương cùng Phó Cơ vừa nhịn cười vừa nói, vừa dứt lời, người đã xông ra bên ngoài rồi, bọn hắn sợ lại ở lại sẽ không nhịn được mà bật cười to.
Nghe tiếng cười đứt quãng ẩn ẩn truyền đến, Khuynh Cuồng cong môi nhẹ nhàng vui vẻ cười, lúc này bụng lại kêu lên một tiếng ‘Ọt ọt’.
“Chẳng phải bốn ngày không có đồ ăn sao? Có cần phải kêu không ngừng như thế hay không ?” Vuốt cái bụng lép xẹp, Khuynh Cuồng không khỏi nhìn về phía cái bụng của mình lẩm bẩm.
Bốn người một mâm, bày đầy mỹ thực, từng món sắc hương vị đều đủ, Khuynh Cuồng nhìn thấy mà cổ họng không ngừng chảy nước miếng, bụng kêu lại kêu càng sôi nổi hơn.
“Ăn thôi.” Bốn người ngồi vào chỗ của mình, Khuynh Cuồng ra lệnh một tiếng, bắt đầu dùng xu thế gió cuốn mây tan, bắt đầu tiến công mỹ thực đầy bàn, tuy nàng bốn ngày không ăn cái gì, nhưng bọn Diệp Ảnh bốn ngày này cũng không ăn bao nhiêu, sớm đã đói bụng không chịu được.
“Lão đại, đây là thịt viên kho tàu ngươi thích ăn nhất.” Diệp Ảnh gắp một miếng thịt viên kho tàu bỏ vào trong bát của Khuynh Cuồng, cười nói.
“Thánh tôn, còn có món này, sườn xào chua ngọt.” Đồng Dương cũng không cam chịu lạc hậu, gắp một miếng sườn xào chua ngọt thả tới trong bát Khuynh Cuồng.
“Cá kèm cà thái sợi.” Phó Cơ cũng gắp một miếng thịt cá thả vào trong bát Khuynh Cuồng.
Ba người còn chưa ăn mấy miếng, toàn bộ đều không hẹn mà cùng mà mãnh liệt gắp thức ăn cho Khuynh Cuồng, trực tiếp chất cho bát của nàng toàn bộ tràn đầy.
Nhìn đồ ăn giống như toà núi nhỏ trước mắt, mà bọn hắn còn đang không ngừng mãnh liệt gắp tới, Khuynh Cuồng không khỏi dở khóc dở cười mà hô ngừng: “Các ngươi như vậy bảo ta ăn thế nào đây!” Nàng có ăn nhanh nữa cũng không nhanh bằng bọn hắn gắp a!
Trong từng người đôi đũa Ba người đều gắp những món ăn ngon khác nhau, đang chuẩn bị chồng chất vào trong bát Khuynh Cuồng, nghe thấy được Khuynh Cuồng vừa nói như vậy, lại nhìn ‘Núi nhỏ’ đồ ăn của nàng phía trước đã sắp ngăn trở ánh mắt nàng thì sắc mặt không khỏi đỏ ửng, thả món ăn vào trong bát của mình, vùi đầu bắt đầu ăn.
“Ảnh, đây là món ngươi thích nhất .” Diệp Ảnh đang vùi đầu ăn cơm bị rau tươi đột nhiên nhiều ra trong bát làm cho sửng sốt, ngẩng đầu thấy Khuynh Cuồng cười nhẹ nhìn hắn, trong lòng ấm áp, hốc mắt không khỏi ướt át, gắp đồ ăn Khuynh Cuồng kẹp cho hắn bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy đó là đồ ăn ngon nhất trên đời.
Nhìn Diệp Ảnh ăn say mê, Đồng Dương cùng Phó Cơ mang cực kỳ hâm mộ mà nhìn chằm chằm đồ ăn trong bát hắn, bọn hắn cũng muốn ăn đồ ăn Thánh tôn gắp cho bọn hắn a!
Đột nhiên bát trong tay nặng xuống, nhìn xem, nguyện vọng của bọn hắn thực hiện, Khuynh Cuồng gắp món ăn mà bọn hắn thích nhất cho bọn hắn, lập tức kích động đến lệ nóng doanh tròng rồi, từng chút từng chút nếm món ăn ngon nhất thế gian kia.
Một bữa cơm, bốn người ăn vô cùng vui vẻ ấm áp, gắp thức ăn cho nhau, âm thanh cười nói vui vẻ tràn đầy bàn ăn.
Sau khi ăn xong, Khuynh Cuồng sờ lên cái bụng no căng nói: “Ảnh, ngày mai chúng ta trở lại Long Lân quốc.”
“Ngày mai sẽ trở về?” Chuyện cũng đã làm tốt rồi, là lúc nên trở về, nhưng cũng không cần vội vã như vậy a!
“Ừ, Đồng Dương, ngươi cùng đi theo, Phó Cơ, ngươi ở lại, Nguyên Đô cùng bốn châu Kỳ Vân tạm thời giao cho ngươi quản lý.” Nhẹ gật đầu, Khuynh Cuồng mở miệng nói, tuy ngày mai trở về hơi nóng vội một chút, nhưng thứ nhất, chuyện nên làm đã làm tốt rồi, ở lại cũng vô dụng, thứ hai, cao thủ mạnh mẽ kia xuất hiện, làm cho nàng rất bất an, phải mau chóng trở về bố trí tốt tất cả, chuyên tâm tu luyện, mau chóng làm cho mình trở nên càng mạnh hơn nữa.
“Ha ha, cuối cùng ta có thể tùy tùng bên người Thánh tôn rồi, quá cảm động.” Đồng Dương nghe Khuynh Cuồng để hắn cùng đi theo, lập tức vui vẻ cười ha hả, hắn vốn cho rằng Thánh tôn sẽ để hắn ở lại.
“Vâng.” So với Đồng Dương vui vẻ, Phó Cơ có chút khó chịu rồi, tại sao là hắn ở lại, hắn mới không cần quản lý cái gì Nguyên Đô còn có bốn châu Kỳ Vân đâu!
Thấy bộ dạng Phó Cơ buồn bã ỉu xìu, Khuynh Cuồng cười cười vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Đừng không vui, sẽ không để cho ngươi ở đây quá lâu đâu.” Đối với Nguyên Đô cùng bốn châu Kỳ Vân, nàng có ý định khác.
Nghe vậy, Phó Cơ mới khôi phục tinh thần lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.