Chương 72: Tâm linh xúc động
Tuỳ Phong Thanh
27/06/2020
Edit: Tiểu Mặc Mặc
Beta : Tiểu Ngân
Dưới ánh trăng màu bạc, mặt hồ bình tĩnh, lờ mờ tựa như một cái
gương, phản chiếu ngôi sao trên bầu trời đêm cùng bóng người vào trong
nước.
“Tam hoàng tử, mời” Lăng Ngạo Trần chuyển động ống sáo xanh biếc trong tay, không ức chế nổi mừng rỡ cùng kích động tràn đầy trong lòng mà nói.
Đôi mắt Khuynh Cuồng cũng hiện ra một chút hưng phấn, khẽ nhắm đôi mắt tinh quang lại, khóe miệng cong nhẹ, động tác nhẹ nhàng đặt tiêu lên đôi môi đỏ mọng, khác với âm thanh tiêu điều hùng hậu dốc cả tấm lòng của《 mai hoa tam lộng 》, giống như đang kể một câu chuyện anh hùng cùng mỹ nhân, rung động đến tâm can, nhi nữ tình trường, anh hùng thoái chí.
Động tác cử động sáo định tấu của Lăng Ngạo Trần đột nhiên ngừng, con mắt màu đen bỗng nhiên mở to, sau nửa ngày nhìn Khuynh Cuồng nghiệm chứng, bật cười lớn, mắt lộ ra vui mừng khôn xiết vô biên: Hắn là đang thử ‘Công lực’ của mình cao bao nhiêu sao?
Hơi nhắm mắt lại, cảm thụ được sự say mê hấp dẫn trong âm thanh tiêu điều của nàng, ép không được tràn đầy kích động trong lòng cùng kinh ngạc sâu trong linh hồn, Lăng Ngạo Trần sâu hít sâu một hơi, chỉ giương đôi mắt, mắt đen lóe ra ánh sáng tự tin, cong môi khẽ cười, để sáo ở bên môi, tiếng sáo thanh linh dung nhập trong âm thanh tiêu điều, là tự nhiên như thế, phảng phất như Tiêu và sáo giống như đã là một thể rồi vậy.
Trong đôi mắt tinh quang của Khuynh Cuồng hiện lên ý cười tán thưởng, tiếng sáo, tiếng tiêu đồng thời phóng túng tràn ra dưới bóng đêm, sáo du dương không ngừng biến ảo tựa như chim hoàng oanh vui mừng trong ngày xuân, lại như hoạ mi động lòng người, Tiêu thâm trầm hùng hậu như khí thế Hoàng Hà tuôn trào không thôi đang đợi chỗ đột phá, tiếp tục chạy như điên.
Nhìn nhau, ánh trăng mông lung bao phủ xuống, khiến cho hai người lộ ra cảm giác huyền ảo không chân thực, ánh mắt lướt qua, lộ ra vẻ cực kỳ ăn ý cùng với tâm linh tương thông, Tiêu sáo cùng tấu, có tất cả say mê hấp dẫn và hỗ trợ lẫn nhau, soạn ra một đoạn hồng trần bất đắc dĩ, những đau thương buồn bã của tình cùng duyên , diễn dịch ra ý thơ ý họa vô tận, có khí khái anh hùng phóng khoáng vô cùng mênh mông, có cầu nước nhỏ trong veo yên tĩnh đang chảy đầy uyển chuyển hàm xúc…
Lăng Ngạo Trần vô cùng phóng túng thả ra từng trận nhu tình mật ý, đôi mắt ngóng nhìn Khuynh Cuồng dần dần lộ ra si mê, hoàn toàn đắm chìm trong hào khí bành trướng cùng thâm tình nỉ non do một khúc nhạc này mang đến, trong lúc giật mình lại có loại cảm giác người trước mắt là người hắn yêu nhiều năm, bọn họ rời xa hồng trần ồn ào náo động, đưa thân vào thế ngoại đào nguyên trải qua sinh hoạt ân ái muốn làm uyên ương không muốn làm tiên.
Là cảnh ban đêm quá mức mê người, là âm khúc chỗ thổ lộ hết tình yêu quá mức đẹp đẽ, hoặc là nam tử trước mắt quá mức nhu tình, Khuynh Cuồng không khỏi cũng bắt đầu si mê theo…, ẩn sâu trong nội tâm có thứ nào đó đã bị quên đi đang rục rịch, ở vị trí trong trái tim như đang không ngừng chấn động, một loại cảm giác lạ lẫm đang sinh sôi.
Trong chốc lát, âm thanh tiêu điều chuyển đến trầm thấp, giống như là tấu ra sự bất đắc dĩ của anh hùng, tiếng sáo Lăng Ngạo Trần nối tiếp, giống như muốn nói vẫn còn tốt, nhu tình chân thành, chân thật tinh tế tỉ mỉ động lòng người, tấu ra khúc ly biệt ở bên cầu, bẻ cành liễu để đưa tiễn, im lặng nghẹn ngào, ánh mắt tiếp xúc không gian như va chạm sâu trong tâm linh, giữ chặt cổ tay quanh co không nói lên được ngọn nguồn mọi chuyện, sụt sùi như dòng suối đã đóng băng không thể chảy xuống dưới được, những thứ này chính là im lặng thắng mọi âm thanh.
Sóng mắt dao động, trong lòng Lăng Ngạo Trần lại sinh ra sầu khổ vạn phần, từng sợi tơ không nỡ từ ánh trăng lan tràn đến trên người của nàng, có loại xúc động muốn ôm chặt nàng vào trong lòng, khẩn cầu nàng chớ đi, tâm cảnh giống hệt như ngày đó ở Bắc Cảnh khi đi vào rừng biệt ly cùng ‘Tử Phong’, nhưng hắn lại biết, hắn không thể trói buộc nàng, chỉ có thể nhịn đau cười nói gặp lại.
Ánh sáng phản chiếu trong mặt nước, Khuynh Cuồng nhìn sâu thẳng vào trong đôi mắt hắn, xúc động sâu trong linh hồn của hắn đang giãy dụa không để cho người biết, cô tịch cùng với thống khổ không buông bỏ được, trái tim hơi đau nhức, nhịn không được muốn đi vuốt lên đủ loại bi thống này vì hắn, cho dù buông tha cho tất cả mọi thứ trên thế gian cũng không tiếc.
Trong lúc trăm chuyển ngàn hồi, tiếng tiêu réo rắt ngân lên, phảng phất như tiếng chiêng trầm thấp rất khó khăn để bay bổng lên, anh hùng đứng ngạo nghễ trên đỉnh vân tiêu, quan sát núi sông, chỉ điểm giang sơn, quả nhiên là tùy ý liều lĩnh, là phóng khoáng hung hăng càn quấy như vậy, tiếng sáo đinh linh nhảy lên, giống như nữ tử dí dỏm sung sướng, âm sắc đồng nhất, mang đến một loại thẹn thùng ôm tỳ bà che nửa mặt, tấu ra sự khẩn trương cùng ngượng ngùng của tân nương đợi gả.
Trái tim Khuynh Cuồng rung động mãnh liệt, trong lồng ngực tự sinh ra một cỗ khí chất cuồng tứ vô biên, nắm hết thảy trời đất ở trong tay, phóng mắt khắp vũ trụ mênh mông, mặt trăng mặt trời ngôi sao tùy nàng sử dụng, đó là một loại tâm cảnh mãnh liệt chưa bao giờ thử qua, mà lúc này, trăng sao phía chân trời như thật sự thần phục dưới khí phách của nàng, tỏa ra hào quang vô biên.
Đôi mắt sáng quắc như sao dừng ở trên người Lăng Ngạo Trần, trong hào hùng sinh ra vô hạn nhu tình.
Nhìn thấy ánh mắt sáng tỏ của nàng, sắc mặt Lăng Ngạo Trần ửng đỏ, trái tim thật sâu hạnh phúc, đây là một loại vui sướng nói không nên lời, trong lúc giật mình bọn họ kinh qua vạn trượng hồng trần, cuối cùng dắt tay nhau nhàn nhạt xem mặt trời mọc mặt trời lặn, bình thản ấm áp.
Mục đích cuối cùng đồng thời hướng về bình thản, dục vọng chưa xong, con đường vô tận hồng trần dứt ái, kể không hết ân oán nhân gian, lộ ra một loại rộng rãi nhìn thấu thế tục.
Trong trời đất phảng phất chỉ còn Tiêu sáo cùng tấu, đưa tới tiên tử trên cung trăng, các ngôi sao đều ngừng chân lắng nghe, hào quang bắn ra bốn phía, dưới bầu trời đêm lại sáng như ban ngày.
Tiếng tiêu dừng lại, tiếng sáo cũng dừng lại, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, nhưng ý cảnh của tiếng nhạc đẹp đến kỳ lạ, như ánh sao thủy ngân chảy trong không trung, thật lâu không tiêu tan.
Kinh ngạc vô biên quanh quẩn giữa hai người thật lâu, hai người đều ngưng mắt nhìn nhau giống như còn chưa trở lại từ câu chuyện tình yêu xưa anh hùng mỹ nhân thê lương mà đẹp đẽ, có lẽ cũng là chưa phục hồi tinh thần lại từ xúc động sâu trong tâm linh kia.
Khóe miệng Khuynh Cuồng mỉm cười, nhìn chăm chú thật sâu vào Lăng Ngạo Trần, trong con mắt linh hoạt chuyển động lộ ra phong thái vô hạn, Lăng ca ca, quả thật không hổ là công tử sáo ngọc, tạo nghệ trong âm nhạc đã cao như thế, trải qua hai đời, hắn là người đầu tiên có thể đạt tới mức độ tâm linh phù hợp với nàng trong khúc nhạc.
Thủ khúc này, nàng không phải là lần đầu tiên thổi, nhưng lại lần đầu tiên nàng đặt toàn bộ tâm thần vào khúc nhạc mà say mê cùng hắn như thế, giống như là tự mình cảm thụ một hồi tình yêu thê lương mà đẹp kia, loại xúc động sâu trong tâm linh này còn thật lâu không cách nào dẹp loạn, loại tâm cảnh này hoàn toàn khác, giống như dẫn nàng vào một lĩnh vực chưa bao giờ đến qua, hắn vui cười hắn hòa thuận, hữu tình mà không qua loa trong tình cảm, đó là loại cảnh giới đã vượt qua tính mạng bản thể mà đạt tới không câu nệ không ngại ngần, hoà thuận vui vẻ tự đắc.
Mắt đen kích động, Lăng Ngạo Trần không khỏi vươn tay, như gặp quỷ mà nhẹ nhàng xoa mặt Khuynh Cuồng, cong môi cười cười, trăng sao đột nhiên thất sắc, trong nội tâm vô hạn yêu say đắm lập tức trút hết ra, giờ phút này, hắn đã phân không rõ là nhạc khúc xúc động sâu trong linh hồn dẫn hắn lãnh hội tình yêu thê lương đẹp đẽ chưa từng có, hay trong lòng hắn yêu say đắm thật sâu, khiến hắn tấu ra âm luật thiên cổ phát ra từ sâu trong linh hồn, lần đầu tiên, hắn đạt tới cảnh giới Thoát Tục ‘Vong ngã’ trong Nhạc khúc này.
Ngóng nhìn thật lâu, trời đất tĩnh lặng, cho đến cơn gió nhẹ kia quét qua, Lăng Ngạo Trần mới giật mình tỉnh lại, vội vàng buông cái tay đang khẽ vuốt trên mặt Khuynh Cuồng, liếc mắt, xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi, quá đắm chìm trong Nhạc khúc rồi.” Chết tiệt, hắn đang làm cái gì? Sao có thể sinh ra thâm tình vô hạn với một ‘Nam nhân’, mà càng đáng chết hơn, lúc này tim hắn vẫn nhảy không ngừng, đó đã vượt qua giới tuyến tri âm rồi, có thể như vậy, thật là bởi vì quá đắm chìm trong Nhạc khúc sao?
“Thật là như thế?” Khuynh Cuồng dần dần tiến lên, tròng mắt chớp chớp như thỏ nhỏ, ngây thơ mà hỏi thăm, không thể phủ nhận, bọn họ đều đắm chìm thật sâu trong khúc nhạc tiêu sáo cùng tấu mỹ diệu, nhưng nàng cũng không cho rằng, thâm tình ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được trong đáy mắt hắn kia sẽ là vì nhạc khúc mà hiện lên đấy, dù sao nếu không phải trong lòng có tình yêu, làm sao hắn tấu ra được tình yêu say đắm như khóc như kể kia.
Theo Khuynh Cuồng tới gần, Lăng Ngạo Trần càng không ngừng nhắc nhở mình đừng có bị cảm giác ngây thơ của hắn mê hoặc, hắn cũng không phải bé thỏ trắng, mà là hồ ly khoác da thỏ thích trêu cợt người, nhưng mà thần chí lại hoàn toàn không bị đại não khống chế, si ngốc nhìn gương mặt dần dần lộ ra quen thuộc.
Lăng Ngạo Trần, ngươi tỉnh, hắn là Mạc Khuynh Cuồng, không phải Tử Phong, hắn là ‘Nam nhân ” không phải nữ nhân, ngươi không thể hồ đồ được.
Đột nhiên lắc đầu, Lăng Ngạo Trần rốt cục kéo thần chí về, nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên, dạo chơi thoải mái trong biển Nhạc như thế, há có thể không khiến ta tâm thần say mê, Tam hoàng tử phải chăng cũng giống như ta?”
“Ha ha, bổn hoàng tử cũng thế, hôm nay gặp được tri âm như Lăng công tử, thật là một chuyện mừng rỡ của nhân sinh.” Khuynh Cuồng đứng thẳng người, chân thành cười nói, hoàn toàn không biết nàng đã đem Lăng Ngạo Trần nam tử đúng mực này chọc cho sắp thần kinh thác loạn rồi.
Khuynh Cuồng rời đi khiến Lăng Ngạo Trần thở nhẹ một hơi đồng thời cũng mang theo một chút thất lạc, tranh thủ thời gian đè xuống loại cảm xúc không hiểu này, ngẩng đầu nhìn trời ngắm cảnh ban đêm, khóe miệng cong lên cao cao nói: “Rượu gặp tri kỷ, người gặp tri âm, xác thực là một chuyện đáng mừng của nhân sinh.”
Nhìn thấy một bên mặt nhu hòa của Lăng Ngạo Trần hiện ra dưới ánh trăng, đôi mắt thâm thúy của Khuynh Cuồng nhắm lại, cặp môi đỏ mọng nhẹ cong, thiên sứ tuấn mỹ, Lăng ca ca, thiên sứ ánh mặt trời của ta.
Sương mù che chắn ánh trăng, bên cạnh hồ gợn sóng lăn tăn, hai thân ảnh tuyệt trần khiến cho vạn vật đất trời ảm đạm thất sắc vẫn còn đang đặt mình vào trong đó, phân không rõ là ánh trăng chiếu sáng bọn họ, hay là bọn họ thắp sáng ánh trăng.
Bất tri bất giác, hai người đàm luận chung âm luật một đêm, đã trực tiếp từ ‘Tri âm’ biến thành “tri kỷ ” cùng ngày lúc ánh mặt trời đầu tiên bắn ra từ tầng mây, hai người mới quyến luyến chia tay.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Khuynh Cuồng dần biến mất ở ven hồ Lục Liễu, trong mắt đen của Lăng Ngạo Trần xuất hiện phức tạp, đặt sáo ngọc bích ngang bên môi, bắt đầu thổi một mình…, lại khó tìm được loại cảm giác khi cùng hắn cùng tấu, hoàn toàn không đúng, hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Chán nản buông sáo ngọc bích, thong thả thở dài, mủi chân điểm một cái, thả người nhảy lên, gió nhẹ thoáng qua, bên cạnh ven hồ đã không bóng người.
Đạp lên tia nắng ban mai cùng sương mù, tâm tình Khuynh Cuồng khoan khoái dễ chịu mà trở lại dịch quán, thống khoái a thống khoái, thật sự rất lâu không thống khoái như vậy.
Nhưng nếu như có thể lại để nàng ngủ một giấc thật ngon…, nàng tuyệt đối sẽ càng thống khoái, vì cái gì tên này lại đến làm hỏng tâm tình của nàng, từ Long Lân đến Nguyên Đô, trời ạ! Có phải nàng đời trước thiếu hắn hay không?
Khuynh Cuồng đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào gia hỏa nằm trên giường nàng, ngủ ngã như heo, quả thật muốn một quyền đánh lên trên mặt của hắn, nhưng chết tiệt, nhìn xem tướng ngủ y hệt trẻ con của hắn, nàng còn không hạ thủ được, mặc kệ đánh hắn ở đâu, đều là một loại tội lỗi.
Đầu vai trầm xuống, là ánh mắt Linh Phong mang theo ủy khuất đang nhìn nàng, giống như đang trách nàng sao hiện tại mới trở về, ôm lấy Linh Phong, Khuynh Cuồng vuốt ve lông cáo của nó, chết tiệt, không chỉ chiếm giường của nàng, còn làm hại Linh Phong của nàng không ngủ ngon, thật sự là quá ghê tởm.
Trong tay khẽ động, Linh Phong hiểu ý mà quăng ánh mắt có chút hả hê hướng về người nào đó trên giường, lóe lên, liền biến mất vô tung, ẩn mình ở trong chỗ tối nhìn chủ nhân hung ác của nó.
Khuynh Cuồng hít sâu một hơi, tiến lên trước hai bước, hai tay tóm vạt áo Vân Huyền Thiên, quẳng hắn còn ngủ say ra sau, chỉ nghe âm thanh động đất ‘Rầm’, là tiếng người nào đó trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
“Ôi…” Vân Huyền Thiên đang mơ màng kêu đau một tiếng, ôm lấy mông bị ngã đau, như bị làm tỉnh lại, kinh hô nói: “Động đất, động đất, tiểu Cuồng nhi chạy mau… NGAO…” Bởi vì mông còn đau nhức, mới vừa đứng lên từ trên mặt đất hắn đã kêu đau nhức một tiếng lần nữa, ngã trở lại trên mặt đất.
Nghe Vân Huyền Thiên nói một câu như vậy với nàng, Khuynh Cuồng chợt cảm thấy dở khóc dở cười, khóe miệng của Linh Phong trong chỗ tối càng không ngừng run rẩy, tên này là thái tử bị chủ nhân coi như ‘Hồ ly tinh’, thật sự là ô nhục loài hồ ly chúng nó.
Tên gia hỏa vẫn đang ngồi nửa người dường như vẫn không rõ tình huống, Khuynh Cuồng mặt đen lại, một tay tóm lấy vạt áo của hắn, bình tĩnh lên tiếng hỏi: “‘Hồ ly tinh’ chết tiệt, ai cho ngươi ngủ trên giường của bổn hoàng tử?” Chính mình có phòng không ngủ, chạy tới trên giường nàng ngủ, tên này có phải là có tật xấu hay không a!
Chớp chớp mắt hoa đào, Vân Huyền Thiên giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa vuốt mông, vừa mờ mịt nhìn Khuynh Cuồng, khó hiểu mà hỏi thăm: “Ai ngủ ở trên giường ngươi?” Ai dám ngủ ở trên giường tiểu Cuồng nhi của hắn, muốn chết sao!
Bị mắt hoa đào vẫn còn mang vẻ mông lung buồn ngủ của hắn làm cho điện giật, sáng sớm đã chịu loại kích thích tươi đẹp này, toàn thân Khuynh Cuồng tê rần, càng không ngừng thầm than: yêu nghiệt a yêu nghiệt, yêu nghiệt như thế, từ nhỏ đã mang đến tai họa nhân loại đấy.
“Tiểu Cuồng?” Thấy ánh mắt Khuynh Cuồng tĩnh mịch mà nhìn hắn, Vân Huyền Thiên liền cười rất câu hồn, vẫn còn mang vẻ gợi cảm khi vừa tỉnh ngủ, đầu nghiêng một cái, đuôi lông mày nhướn lên, lấy âm thanh khàn khàn kêu lên, một tay nhẹ nhàng cuốn lấy sợi tóc nàng.
Khuynh Cuồng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, bắt lấy tay của hắn, chậm rãi tới gần, đôi mắt có chút nheo lại, đột nhiên nắm chặt cổ áo của hắn, cắn răng, quát: “Ít giả bộ hồ đồ cho bổn hoàng tử, ta nói đúng là ngươi.”
“Ah! …” Vân Huyền Thiên chỉ cảm thấy lỗ tai nổ ông ông, lắc lắc đầu, bởi vì cổ áo bị kéo, rất là khó khăn mà nhìn chung quanh một chút, sau đó ủy khuất mà nhìn Khuynh Cuồng, vểnh miệng lên nói: “Ta không có ở trên giường a!” Hắn bây giờ là trên mặt đất, ách, đúng vậy! Hình như hắn là bởi vì ‘Địa chấn’ chấn cho nên mới ngã trên mặt đất, cái kia chính là nói hắn vừa mới từ trên giường bị ngã đến trên mặt đất, không, xác thực nói là rơi xuống đất đấy, nói cách khác, hắn…
Tỉnh táo một chút, choáng nha, loại tình huống này còn có thể tỉnh táo, thì nàng đã thành tiên rồi, thôi miên mình tuyên cáo thất bại, Khuynh Cuồng lạnh lùng cười cười: “Vân Huyền Thiên, đây là ngươi ép ta đấy.” Hôm nay nàng muốn thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt này.
Vân Huyền Thiên hoàn toàn tỉnh táo lại hơi sợ rụt rụt cổ, vẻ mặt cầu xin, đáng thương hề hề mà nhìn thấy Khuynh Cuồng, chết chắc rồi chết chắc, ô ô… Hắn thật không phải là cố ý, đáng tiếc, hắn còn không kịp mở miệng cầu xin tha thứ, cả người đã bay lên, cử động vĩ đại ‘Trảm yêu trừ ma’ của người nào đó đã bắt đầu rồi.
“Ah! … Cứu mạng a! … Nương theo tiếng cầu cứu kinh thiên là tiếng vật nặng trùng trùng điệp điệp từ chỗ cao rơi xuống trên mặt đất, mông người nào đó đã gần giống hai cánh hoa rồi.
“NGAO…” Ô ô… Thì ra vừa rồi không phải địa chấn, là Tiểu Cuồng nhi của hắn ném hắn từ trên giường xuống đến trên mặt đất, lần này ác hơn, trực tiếp ném hắn lên trên.
“Tiểu Cuồng, ngươi nghe ta giải thích nha… A!” Nhìn gương mặt âm trầm của Khuynh Cuồng từng bước tới gần, Vân Huyền Thiên tranh thủ thời gian mở miệng nói, nhưng mà đã không còn kịp rồi, người nào đó đã ‘Trừ yêu’ đến nghiện rồi, Linh Phong không đành lòng nhìn mà dùng chân hồ ly che mắt, nhưng vẫn không nhịn được vụng trộm mở ra xem, nếu như nó biết nói chuyện, lúc này nhất định sẽ hô lớn: chủ nhân, ngươi ra tay quá nhẹ rồi.
‘Rầm, bịch, choang…’ Mới sáng sớm mà gian phòng của Khuynh Cuồng liền vang lên từng trận tiếng giống như đang đập phòng , dọa chạy tất cả sinh vật gần đấy.
Diệp Ảnh trở lại dịch quán xa xa chợt nghe đến âm thanh, tranh thủ thời gian đi qua, đẩy cửa vào xem xét, cả người đều ngốc lại, trước mắt là tình huống gì.
Chỉ thấy, trong phòng tất cả đồ đạc cơ hồ đều nát, con ‘Hồ ly tinh’ đáng thương nào đó nằm rạp trên mặt đất, ai oán mà nhìn Khuynh Cuồng, mà Khuynh Cuồng vắt lên hai cái chân thoải mái, nghiêng người ngồi trên cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, không thèm nhìn người nào đó một cái, tự bưng lấy chung trà mà phẩm.
Thấy Diệp Ảnh tiến đến, Khuynh Cuồng quăng một ánh mắt hỏi thăm qua, vừa về đến không thấy hắn, nàng đã cảm thấy kỳ quái, xem bộ dạng hiện tại còn là vừa vặn mới trở lại dịch quán đấy, chuyện này, cũng không giống như là chuyện Ảnh biết làm.
Nhận được ánh mắt hỏi thăm của Khuynh Cuồng, Diệp Ảnh lảng tránh mà liếc qua chỗ khác, hắn có thể nói cho nàng biết, hắn là vì chua xót trong lòng nên mới chạy lên đỉnh núi luyện kiếm phát tiết sao?
Diệp Ảnh lảng tránh, lại khiến Khuynh Cuồng cau mày, hắn có tâm sự? Nghĩ lại, là người thì sẽ có tâm sự, nếu hắn không muốn để nàng biết, đều có đạo lý của hắn.
Nhìn hai người ‘Mắt đi mày lại ” Vân Huyền Thiên giận dữ trừng Diệp Ảnh, sau đó lại ai oán nhìn Khuynh Cuồng, đáng thương nói: “Tiểu Cuồng nhi, ngươi không nên tức giận mà! Người ta là vì tối hôm qua đợi ngươi một đêm, nhất thời quá mệt nhọc, nhịn không được liền ngủ mất.” Hắn oan ức bao nhiêu a, đường đường là thái tử của một quốc gia, chỉ ngủ một chút trên giường của nàng mà thôi, sáng sớm đã bị đánh cho một trận bạo lực, thật sự là quá oan rồi.
Nàng trắng đêm chưa về? Nghe vậy, thần sắc Diệp Ảnh hơi động, nắm chặt chuôi kiếm.
“Ngươi đợi ta một đêm? Có chuyện gì không?” Mắt lé liếc hắn, Khuynh Cuồng nhàn nhạt hỏi thăm, nhẹ nhấp một ngụm trà.
“Chuyện gì? Tiểu Cuồng nhi ngươi cũng quá vô lương tâm rồi, chỉ lo phong lưu khoái hoạt ở bên ngoài, còn cả đêm không về, ngay cả ‘Cuộc hẹn’ của chúng ta đều quên ở sau gáy rồi hả?” Vân Huyền Thiên một bộ dạng thương tâm ‘Gặp phải người xấu’ mà nhìn Khuynh Cuồng, hắn quá thương tâm rồi, uổng hắn tâm tâm niệm niệm nàng một buổi tối, mang theo lòng tràn đầy vui mừng đến tìm nàng, ai ngờ người ta căn bản đã quên có chuyện như vậy.
“Khục…” Khuynh Cuồng đang nhấp một ngụm trà thiếu chút nữa bị nước trà làm sặc, sao những lời này của hắn nghe giống như là oán phụ nơi khuê phòng đang oán trách phu quân phụ lòng ném hắn một mình ở nhà vườn không nhà trống vậy!
Đột nhiên nhớ tới, hình như có chuyện như vậy, hôm nay là thời gian ba nước Sở Vân, Tề Nguyệt, Phượng Nghiêu về nước, dưới sự cứng rắn của Vân Huyền Thiên sống chết quyết định, nàng đáp ứng một đêm trước khi hắn đi sẽ tiễn biệt hắn, nhưng bởi vì chuyện Minh tông, thêm Lăng ca ca hẹn gặp, khiến nàng hoàn toàn quên mất chuyện này ra sau đầu rồi, khụ, xem ra người sai thật là nàng!
“Tiểu Cuồng…” Vân Huyền Thiên khôn khéo vừa thấy bộ dạng Khuynh Cuồng liền biết nàng đã nhớ ra, thấy nàng rốt cục đưa con mắt nhìn qua, lập tức nháy mắt, bụm lấy hai bên mông đã bị đánh thành cánh hoa, vô cùng đáng thương mà nhìn nàng.
Được rồi, nếu là nàng đã làm sai trước, vậy nàng tha thứ chuyện hắn không được nàng cho phép đã ngủ ở trên giường nàng a! Thả chung trà trong tay xuống, Khuynh Cuồng đi qua, hơi ngồi xổm, bắt đầu đỡ Vân Huyền Thiên lên.
“NGAO… Đau…” Toàn bộ thân thể tựa trên người Khuynh Cuồng, Vân Huyền Thiên kêu đau một tiếng, trong mắt hoa đào lại lóe lên vô cùng vui vẻ, thấy vậy Diệp Ảnh nghiến răng.
“Nam tử hán đại trượng phu, một chút vết thương nhỏ này cần kêu lớn tiếng như vậy sao?” Khuynh Cuồng trừng hắn một cái nói, nhưng mà động tác đỡ hắn không khỏi nhẹ hơn, nhẹ nhàng đỡ hắn lên giường, thấy tóc mai hắn dính một mảnh gỗ vụn, thật sự có cảm giác áy náy, vô ý thức đưa tay lấy mảnh gỗ vụn xuống.
Cảm nhận được sự ôn nhu khó có được của Khuynh Cuồng, trong lòng Vân Huyền Thiên nhấc lên vui mừng vô biên, nếu như không phải vì bờ mông đau đến chết, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên hoa chân múa tay để biểu thị sự vui mừng của hắn.
“Tiểu Cuồng, ngươi đối với ta thật tốt quá.” Nằm lỳ ở trên giường, Vân Huyền Thiên một tay giữ chặt tay Khuynh Cuồng, vạn phần vui vẻ mà nói, căn bản đã quên vừa rồi là ai đánh cho hắn thành như vậy rồi.
Con hồ ly chết tiệt này sẽ không phải bị nàng đánh cho ngu luôn rồi chứ ? Có phải hắn bị cuồng ngược đãi không? Nếu như nàng không nhớ nhầm…, vừa rồi là nàng bạo lực đánh hắn một trận đó! Nàng đối tốt hắn chỗ nào?
“Thái tử.” Bên kia Tần Thiệu xông tới lập tức ngây dại, đây là chuyện gì xảy ra? Sao thái tử nhà hắn lại nằm ở trên giường Mạc Khuynh Cuồng, lại cầm tay với hắn, ‘Thâm tình nhìn nhau’ .
“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Vân Huyền Thiên nhìn Tần Thiệu như đang bị cái gì kích thích hỏi.
“Ách? Thái tử người đã quên rồi sao, hôm nay chúng ta phải về nước, hiện tại đại đội nhân mã đều đang đợi người đấy!” Kinh hoảng qua đi, Tần Thiệu nói, đội ngũ ba nước đã tụ tập đầy đủ bên ngoài dịch quán rồi, nhưng vẫn không đợi được thái tử của bọn hắn xuất hiện, suy nghĩ một chút, hắn liền chạy tới xem, không thể tưởng được sẽ gặp được loại trường hợp này.
“Ah! Đúng vậy! NGAO… !” Đột nhiên nhảy xuống giường, lại đã quên hắn bị trọng thương ở mông, Vân Huyền Thiên đau đến mức xuýt xoa, nhe răng nhếch miệng, cái trán chảy ra một chút mồ hôi lạnh, lập tức không đứng vững được.
Khuynh Cuồng vội vàng đỡ lấy hắn, nhăn nhíu mày trách cứ: “Cẩn thận một chút, đừng quên mông của ngươi còn bị thương đấy.” Ừ, hình như nàng ra tay quá nặng một chút.
“Này còn không phải là tại ngươi sao.” Thật sự là, cho dù không xuống tay đánh khuôn mặt tuấn tú của hắn, cũng không cần phải ném hắn ác như vậy a! Hơn nữa mỗi lần đều nhằm vào mông của hắn.
Sấm sét giữa trời quang! Tần Thiệu bị đối thoại của hai người sét đánh đến đứng không vững, thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngất đi, Mạc Khuynh Cuồng chết tiệt, vậy mà thật sự xuống tay với thái tử nhà hắn, thái tử đáng thương, cả đời thanh bạch cứ như vậy chôn vùi trong tay ‘Hoàng tử’ phong lưu Mạc Khuynh Cuồng này rồi.
Trước cửa dịch quán, tất cả mọi người trợn tròn mắt, ánh mắt khác thường nhìn Khuynh Cuồng đỡ Vân Huyền Thiên đi đường chân thấp chân cao đi ra, lặng ngắt như tờ, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
“Nguyệt thái tử, Phượng Vương gia, đợi lâu rồi.” Vân Huyền Thiên không chút để ý chắp tay với hai người nói.
“Khụ, không có gì không có gì.” Phục hồi lại tinh thần, hai người không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, ánh mắt Nguyệt Quân Phong phức tạp mà quét qua quét lại giữa hai người, cuối cùng hóa thành ảm đạm.
Nhận thấy ánh mắt của Nguyệt Quân Phong, nhìn lại biểu lộ quái dị của tất cả mọi người, còn có vẻ mặt buồn rười rượi như chết cha chết mẹ của Tần Thiệu sau lưng, Khuynh Cuồng cảm thấy có chút khó hiểu, lần này hình như nàng cái gì cũng không làm a! Chẳng lẽ bọn họ biết nàng hành hung Vân Huyền Thiên, lại không giống.
Cho đến khi nhìn thấy thế đứng quái dị của Vân Huyền Thiên kia, trong lúc giật mình hiểu ra bọn hắn hiểu lầm cái gì, đột nhiên có loại xúc động muốn cười, ha ha, chuyện này, danh tiếng đồng tính của bọn họ coi như là chân chính ngồi thực rồi, Vân Huyền Thiên đáng thương, cứ như vậy trở thành ‘Thụ’ mà vẫn còn không tự biết.
“Tam hoàng tử, mời” Lăng Ngạo Trần chuyển động ống sáo xanh biếc trong tay, không ức chế nổi mừng rỡ cùng kích động tràn đầy trong lòng mà nói.
Đôi mắt Khuynh Cuồng cũng hiện ra một chút hưng phấn, khẽ nhắm đôi mắt tinh quang lại, khóe miệng cong nhẹ, động tác nhẹ nhàng đặt tiêu lên đôi môi đỏ mọng, khác với âm thanh tiêu điều hùng hậu dốc cả tấm lòng của《 mai hoa tam lộng 》, giống như đang kể một câu chuyện anh hùng cùng mỹ nhân, rung động đến tâm can, nhi nữ tình trường, anh hùng thoái chí.
Động tác cử động sáo định tấu của Lăng Ngạo Trần đột nhiên ngừng, con mắt màu đen bỗng nhiên mở to, sau nửa ngày nhìn Khuynh Cuồng nghiệm chứng, bật cười lớn, mắt lộ ra vui mừng khôn xiết vô biên: Hắn là đang thử ‘Công lực’ của mình cao bao nhiêu sao?
Hơi nhắm mắt lại, cảm thụ được sự say mê hấp dẫn trong âm thanh tiêu điều của nàng, ép không được tràn đầy kích động trong lòng cùng kinh ngạc sâu trong linh hồn, Lăng Ngạo Trần sâu hít sâu một hơi, chỉ giương đôi mắt, mắt đen lóe ra ánh sáng tự tin, cong môi khẽ cười, để sáo ở bên môi, tiếng sáo thanh linh dung nhập trong âm thanh tiêu điều, là tự nhiên như thế, phảng phất như Tiêu và sáo giống như đã là một thể rồi vậy.
Trong đôi mắt tinh quang của Khuynh Cuồng hiện lên ý cười tán thưởng, tiếng sáo, tiếng tiêu đồng thời phóng túng tràn ra dưới bóng đêm, sáo du dương không ngừng biến ảo tựa như chim hoàng oanh vui mừng trong ngày xuân, lại như hoạ mi động lòng người, Tiêu thâm trầm hùng hậu như khí thế Hoàng Hà tuôn trào không thôi đang đợi chỗ đột phá, tiếp tục chạy như điên.
Nhìn nhau, ánh trăng mông lung bao phủ xuống, khiến cho hai người lộ ra cảm giác huyền ảo không chân thực, ánh mắt lướt qua, lộ ra vẻ cực kỳ ăn ý cùng với tâm linh tương thông, Tiêu sáo cùng tấu, có tất cả say mê hấp dẫn và hỗ trợ lẫn nhau, soạn ra một đoạn hồng trần bất đắc dĩ, những đau thương buồn bã của tình cùng duyên , diễn dịch ra ý thơ ý họa vô tận, có khí khái anh hùng phóng khoáng vô cùng mênh mông, có cầu nước nhỏ trong veo yên tĩnh đang chảy đầy uyển chuyển hàm xúc…
Lăng Ngạo Trần vô cùng phóng túng thả ra từng trận nhu tình mật ý, đôi mắt ngóng nhìn Khuynh Cuồng dần dần lộ ra si mê, hoàn toàn đắm chìm trong hào khí bành trướng cùng thâm tình nỉ non do một khúc nhạc này mang đến, trong lúc giật mình lại có loại cảm giác người trước mắt là người hắn yêu nhiều năm, bọn họ rời xa hồng trần ồn ào náo động, đưa thân vào thế ngoại đào nguyên trải qua sinh hoạt ân ái muốn làm uyên ương không muốn làm tiên.
Là cảnh ban đêm quá mức mê người, là âm khúc chỗ thổ lộ hết tình yêu quá mức đẹp đẽ, hoặc là nam tử trước mắt quá mức nhu tình, Khuynh Cuồng không khỏi cũng bắt đầu si mê theo…, ẩn sâu trong nội tâm có thứ nào đó đã bị quên đi đang rục rịch, ở vị trí trong trái tim như đang không ngừng chấn động, một loại cảm giác lạ lẫm đang sinh sôi.
Trong chốc lát, âm thanh tiêu điều chuyển đến trầm thấp, giống như là tấu ra sự bất đắc dĩ của anh hùng, tiếng sáo Lăng Ngạo Trần nối tiếp, giống như muốn nói vẫn còn tốt, nhu tình chân thành, chân thật tinh tế tỉ mỉ động lòng người, tấu ra khúc ly biệt ở bên cầu, bẻ cành liễu để đưa tiễn, im lặng nghẹn ngào, ánh mắt tiếp xúc không gian như va chạm sâu trong tâm linh, giữ chặt cổ tay quanh co không nói lên được ngọn nguồn mọi chuyện, sụt sùi như dòng suối đã đóng băng không thể chảy xuống dưới được, những thứ này chính là im lặng thắng mọi âm thanh.
Sóng mắt dao động, trong lòng Lăng Ngạo Trần lại sinh ra sầu khổ vạn phần, từng sợi tơ không nỡ từ ánh trăng lan tràn đến trên người của nàng, có loại xúc động muốn ôm chặt nàng vào trong lòng, khẩn cầu nàng chớ đi, tâm cảnh giống hệt như ngày đó ở Bắc Cảnh khi đi vào rừng biệt ly cùng ‘Tử Phong’, nhưng hắn lại biết, hắn không thể trói buộc nàng, chỉ có thể nhịn đau cười nói gặp lại.
Ánh sáng phản chiếu trong mặt nước, Khuynh Cuồng nhìn sâu thẳng vào trong đôi mắt hắn, xúc động sâu trong linh hồn của hắn đang giãy dụa không để cho người biết, cô tịch cùng với thống khổ không buông bỏ được, trái tim hơi đau nhức, nhịn không được muốn đi vuốt lên đủ loại bi thống này vì hắn, cho dù buông tha cho tất cả mọi thứ trên thế gian cũng không tiếc.
Trong lúc trăm chuyển ngàn hồi, tiếng tiêu réo rắt ngân lên, phảng phất như tiếng chiêng trầm thấp rất khó khăn để bay bổng lên, anh hùng đứng ngạo nghễ trên đỉnh vân tiêu, quan sát núi sông, chỉ điểm giang sơn, quả nhiên là tùy ý liều lĩnh, là phóng khoáng hung hăng càn quấy như vậy, tiếng sáo đinh linh nhảy lên, giống như nữ tử dí dỏm sung sướng, âm sắc đồng nhất, mang đến một loại thẹn thùng ôm tỳ bà che nửa mặt, tấu ra sự khẩn trương cùng ngượng ngùng của tân nương đợi gả.
Trái tim Khuynh Cuồng rung động mãnh liệt, trong lồng ngực tự sinh ra một cỗ khí chất cuồng tứ vô biên, nắm hết thảy trời đất ở trong tay, phóng mắt khắp vũ trụ mênh mông, mặt trăng mặt trời ngôi sao tùy nàng sử dụng, đó là một loại tâm cảnh mãnh liệt chưa bao giờ thử qua, mà lúc này, trăng sao phía chân trời như thật sự thần phục dưới khí phách của nàng, tỏa ra hào quang vô biên.
Đôi mắt sáng quắc như sao dừng ở trên người Lăng Ngạo Trần, trong hào hùng sinh ra vô hạn nhu tình.
Nhìn thấy ánh mắt sáng tỏ của nàng, sắc mặt Lăng Ngạo Trần ửng đỏ, trái tim thật sâu hạnh phúc, đây là một loại vui sướng nói không nên lời, trong lúc giật mình bọn họ kinh qua vạn trượng hồng trần, cuối cùng dắt tay nhau nhàn nhạt xem mặt trời mọc mặt trời lặn, bình thản ấm áp.
Mục đích cuối cùng đồng thời hướng về bình thản, dục vọng chưa xong, con đường vô tận hồng trần dứt ái, kể không hết ân oán nhân gian, lộ ra một loại rộng rãi nhìn thấu thế tục.
Trong trời đất phảng phất chỉ còn Tiêu sáo cùng tấu, đưa tới tiên tử trên cung trăng, các ngôi sao đều ngừng chân lắng nghe, hào quang bắn ra bốn phía, dưới bầu trời đêm lại sáng như ban ngày.
Tiếng tiêu dừng lại, tiếng sáo cũng dừng lại, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, nhưng ý cảnh của tiếng nhạc đẹp đến kỳ lạ, như ánh sao thủy ngân chảy trong không trung, thật lâu không tiêu tan.
Kinh ngạc vô biên quanh quẩn giữa hai người thật lâu, hai người đều ngưng mắt nhìn nhau giống như còn chưa trở lại từ câu chuyện tình yêu xưa anh hùng mỹ nhân thê lương mà đẹp đẽ, có lẽ cũng là chưa phục hồi tinh thần lại từ xúc động sâu trong tâm linh kia.
Khóe miệng Khuynh Cuồng mỉm cười, nhìn chăm chú thật sâu vào Lăng Ngạo Trần, trong con mắt linh hoạt chuyển động lộ ra phong thái vô hạn, Lăng ca ca, quả thật không hổ là công tử sáo ngọc, tạo nghệ trong âm nhạc đã cao như thế, trải qua hai đời, hắn là người đầu tiên có thể đạt tới mức độ tâm linh phù hợp với nàng trong khúc nhạc.
Thủ khúc này, nàng không phải là lần đầu tiên thổi, nhưng lại lần đầu tiên nàng đặt toàn bộ tâm thần vào khúc nhạc mà say mê cùng hắn như thế, giống như là tự mình cảm thụ một hồi tình yêu thê lương mà đẹp kia, loại xúc động sâu trong tâm linh này còn thật lâu không cách nào dẹp loạn, loại tâm cảnh này hoàn toàn khác, giống như dẫn nàng vào một lĩnh vực chưa bao giờ đến qua, hắn vui cười hắn hòa thuận, hữu tình mà không qua loa trong tình cảm, đó là loại cảnh giới đã vượt qua tính mạng bản thể mà đạt tới không câu nệ không ngại ngần, hoà thuận vui vẻ tự đắc.
Mắt đen kích động, Lăng Ngạo Trần không khỏi vươn tay, như gặp quỷ mà nhẹ nhàng xoa mặt Khuynh Cuồng, cong môi cười cười, trăng sao đột nhiên thất sắc, trong nội tâm vô hạn yêu say đắm lập tức trút hết ra, giờ phút này, hắn đã phân không rõ là nhạc khúc xúc động sâu trong linh hồn dẫn hắn lãnh hội tình yêu thê lương đẹp đẽ chưa từng có, hay trong lòng hắn yêu say đắm thật sâu, khiến hắn tấu ra âm luật thiên cổ phát ra từ sâu trong linh hồn, lần đầu tiên, hắn đạt tới cảnh giới Thoát Tục ‘Vong ngã’ trong Nhạc khúc này.
Ngóng nhìn thật lâu, trời đất tĩnh lặng, cho đến cơn gió nhẹ kia quét qua, Lăng Ngạo Trần mới giật mình tỉnh lại, vội vàng buông cái tay đang khẽ vuốt trên mặt Khuynh Cuồng, liếc mắt, xấu hổ cười nói: “Thật có lỗi, quá đắm chìm trong Nhạc khúc rồi.” Chết tiệt, hắn đang làm cái gì? Sao có thể sinh ra thâm tình vô hạn với một ‘Nam nhân’, mà càng đáng chết hơn, lúc này tim hắn vẫn nhảy không ngừng, đó đã vượt qua giới tuyến tri âm rồi, có thể như vậy, thật là bởi vì quá đắm chìm trong Nhạc khúc sao?
“Thật là như thế?” Khuynh Cuồng dần dần tiến lên, tròng mắt chớp chớp như thỏ nhỏ, ngây thơ mà hỏi thăm, không thể phủ nhận, bọn họ đều đắm chìm thật sâu trong khúc nhạc tiêu sáo cùng tấu mỹ diệu, nhưng nàng cũng không cho rằng, thâm tình ngay cả tên ngốc cũng nhìn ra được trong đáy mắt hắn kia sẽ là vì nhạc khúc mà hiện lên đấy, dù sao nếu không phải trong lòng có tình yêu, làm sao hắn tấu ra được tình yêu say đắm như khóc như kể kia.
Theo Khuynh Cuồng tới gần, Lăng Ngạo Trần càng không ngừng nhắc nhở mình đừng có bị cảm giác ngây thơ của hắn mê hoặc, hắn cũng không phải bé thỏ trắng, mà là hồ ly khoác da thỏ thích trêu cợt người, nhưng mà thần chí lại hoàn toàn không bị đại não khống chế, si ngốc nhìn gương mặt dần dần lộ ra quen thuộc.
Lăng Ngạo Trần, ngươi tỉnh, hắn là Mạc Khuynh Cuồng, không phải Tử Phong, hắn là ‘Nam nhân ” không phải nữ nhân, ngươi không thể hồ đồ được.
Đột nhiên lắc đầu, Lăng Ngạo Trần rốt cục kéo thần chí về, nhếch miệng cười nói: “Đương nhiên, dạo chơi thoải mái trong biển Nhạc như thế, há có thể không khiến ta tâm thần say mê, Tam hoàng tử phải chăng cũng giống như ta?”
“Ha ha, bổn hoàng tử cũng thế, hôm nay gặp được tri âm như Lăng công tử, thật là một chuyện mừng rỡ của nhân sinh.” Khuynh Cuồng đứng thẳng người, chân thành cười nói, hoàn toàn không biết nàng đã đem Lăng Ngạo Trần nam tử đúng mực này chọc cho sắp thần kinh thác loạn rồi.
Khuynh Cuồng rời đi khiến Lăng Ngạo Trần thở nhẹ một hơi đồng thời cũng mang theo một chút thất lạc, tranh thủ thời gian đè xuống loại cảm xúc không hiểu này, ngẩng đầu nhìn trời ngắm cảnh ban đêm, khóe miệng cong lên cao cao nói: “Rượu gặp tri kỷ, người gặp tri âm, xác thực là một chuyện đáng mừng của nhân sinh.”
Nhìn thấy một bên mặt nhu hòa của Lăng Ngạo Trần hiện ra dưới ánh trăng, đôi mắt thâm thúy của Khuynh Cuồng nhắm lại, cặp môi đỏ mọng nhẹ cong, thiên sứ tuấn mỹ, Lăng ca ca, thiên sứ ánh mặt trời của ta.
Sương mù che chắn ánh trăng, bên cạnh hồ gợn sóng lăn tăn, hai thân ảnh tuyệt trần khiến cho vạn vật đất trời ảm đạm thất sắc vẫn còn đang đặt mình vào trong đó, phân không rõ là ánh trăng chiếu sáng bọn họ, hay là bọn họ thắp sáng ánh trăng.
Bất tri bất giác, hai người đàm luận chung âm luật một đêm, đã trực tiếp từ ‘Tri âm’ biến thành “tri kỷ ” cùng ngày lúc ánh mặt trời đầu tiên bắn ra từ tầng mây, hai người mới quyến luyến chia tay.
Đưa mắt nhìn bóng lưng Khuynh Cuồng dần biến mất ở ven hồ Lục Liễu, trong mắt đen của Lăng Ngạo Trần xuất hiện phức tạp, đặt sáo ngọc bích ngang bên môi, bắt đầu thổi một mình…, lại khó tìm được loại cảm giác khi cùng hắn cùng tấu, hoàn toàn không đúng, hoàn toàn không có loại cảm giác này.
Chán nản buông sáo ngọc bích, thong thả thở dài, mủi chân điểm một cái, thả người nhảy lên, gió nhẹ thoáng qua, bên cạnh ven hồ đã không bóng người.
Đạp lên tia nắng ban mai cùng sương mù, tâm tình Khuynh Cuồng khoan khoái dễ chịu mà trở lại dịch quán, thống khoái a thống khoái, thật sự rất lâu không thống khoái như vậy.
Nhưng nếu như có thể lại để nàng ngủ một giấc thật ngon…, nàng tuyệt đối sẽ càng thống khoái, vì cái gì tên này lại đến làm hỏng tâm tình của nàng, từ Long Lân đến Nguyên Đô, trời ạ! Có phải nàng đời trước thiếu hắn hay không?
Khuynh Cuồng đen mặt, gắt gao nhìn chằm chằm vào gia hỏa nằm trên giường nàng, ngủ ngã như heo, quả thật muốn một quyền đánh lên trên mặt của hắn, nhưng chết tiệt, nhìn xem tướng ngủ y hệt trẻ con của hắn, nàng còn không hạ thủ được, mặc kệ đánh hắn ở đâu, đều là một loại tội lỗi.
Đầu vai trầm xuống, là ánh mắt Linh Phong mang theo ủy khuất đang nhìn nàng, giống như đang trách nàng sao hiện tại mới trở về, ôm lấy Linh Phong, Khuynh Cuồng vuốt ve lông cáo của nó, chết tiệt, không chỉ chiếm giường của nàng, còn làm hại Linh Phong của nàng không ngủ ngon, thật sự là quá ghê tởm.
Trong tay khẽ động, Linh Phong hiểu ý mà quăng ánh mắt có chút hả hê hướng về người nào đó trên giường, lóe lên, liền biến mất vô tung, ẩn mình ở trong chỗ tối nhìn chủ nhân hung ác của nó.
Khuynh Cuồng hít sâu một hơi, tiến lên trước hai bước, hai tay tóm vạt áo Vân Huyền Thiên, quẳng hắn còn ngủ say ra sau, chỉ nghe âm thanh động đất ‘Rầm’, là tiếng người nào đó trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất.
“Ôi…” Vân Huyền Thiên đang mơ màng kêu đau một tiếng, ôm lấy mông bị ngã đau, như bị làm tỉnh lại, kinh hô nói: “Động đất, động đất, tiểu Cuồng nhi chạy mau… NGAO…” Bởi vì mông còn đau nhức, mới vừa đứng lên từ trên mặt đất hắn đã kêu đau nhức một tiếng lần nữa, ngã trở lại trên mặt đất.
Nghe Vân Huyền Thiên nói một câu như vậy với nàng, Khuynh Cuồng chợt cảm thấy dở khóc dở cười, khóe miệng của Linh Phong trong chỗ tối càng không ngừng run rẩy, tên này là thái tử bị chủ nhân coi như ‘Hồ ly tinh’, thật sự là ô nhục loài hồ ly chúng nó.
Tên gia hỏa vẫn đang ngồi nửa người dường như vẫn không rõ tình huống, Khuynh Cuồng mặt đen lại, một tay tóm lấy vạt áo của hắn, bình tĩnh lên tiếng hỏi: “‘Hồ ly tinh’ chết tiệt, ai cho ngươi ngủ trên giường của bổn hoàng tử?” Chính mình có phòng không ngủ, chạy tới trên giường nàng ngủ, tên này có phải là có tật xấu hay không a!
Chớp chớp mắt hoa đào, Vân Huyền Thiên giống như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, vừa vuốt mông, vừa mờ mịt nhìn Khuynh Cuồng, khó hiểu mà hỏi thăm: “Ai ngủ ở trên giường ngươi?” Ai dám ngủ ở trên giường tiểu Cuồng nhi của hắn, muốn chết sao!
Bị mắt hoa đào vẫn còn mang vẻ mông lung buồn ngủ của hắn làm cho điện giật, sáng sớm đã chịu loại kích thích tươi đẹp này, toàn thân Khuynh Cuồng tê rần, càng không ngừng thầm than: yêu nghiệt a yêu nghiệt, yêu nghiệt như thế, từ nhỏ đã mang đến tai họa nhân loại đấy.
“Tiểu Cuồng?” Thấy ánh mắt Khuynh Cuồng tĩnh mịch mà nhìn hắn, Vân Huyền Thiên liền cười rất câu hồn, vẫn còn mang vẻ gợi cảm khi vừa tỉnh ngủ, đầu nghiêng một cái, đuôi lông mày nhướn lên, lấy âm thanh khàn khàn kêu lên, một tay nhẹ nhàng cuốn lấy sợi tóc nàng.
Khuynh Cuồng hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, bắt lấy tay của hắn, chậm rãi tới gần, đôi mắt có chút nheo lại, đột nhiên nắm chặt cổ áo của hắn, cắn răng, quát: “Ít giả bộ hồ đồ cho bổn hoàng tử, ta nói đúng là ngươi.”
“Ah! …” Vân Huyền Thiên chỉ cảm thấy lỗ tai nổ ông ông, lắc lắc đầu, bởi vì cổ áo bị kéo, rất là khó khăn mà nhìn chung quanh một chút, sau đó ủy khuất mà nhìn Khuynh Cuồng, vểnh miệng lên nói: “Ta không có ở trên giường a!” Hắn bây giờ là trên mặt đất, ách, đúng vậy! Hình như hắn là bởi vì ‘Địa chấn’ chấn cho nên mới ngã trên mặt đất, cái kia chính là nói hắn vừa mới từ trên giường bị ngã đến trên mặt đất, không, xác thực nói là rơi xuống đất đấy, nói cách khác, hắn…
Tỉnh táo một chút, choáng nha, loại tình huống này còn có thể tỉnh táo, thì nàng đã thành tiên rồi, thôi miên mình tuyên cáo thất bại, Khuynh Cuồng lạnh lùng cười cười: “Vân Huyền Thiên, đây là ngươi ép ta đấy.” Hôm nay nàng muốn thay trời hành đạo, diệt trừ yêu nghiệt này.
Vân Huyền Thiên hoàn toàn tỉnh táo lại hơi sợ rụt rụt cổ, vẻ mặt cầu xin, đáng thương hề hề mà nhìn thấy Khuynh Cuồng, chết chắc rồi chết chắc, ô ô… Hắn thật không phải là cố ý, đáng tiếc, hắn còn không kịp mở miệng cầu xin tha thứ, cả người đã bay lên, cử động vĩ đại ‘Trảm yêu trừ ma’ của người nào đó đã bắt đầu rồi.
“Ah! … Cứu mạng a! … Nương theo tiếng cầu cứu kinh thiên là tiếng vật nặng trùng trùng điệp điệp từ chỗ cao rơi xuống trên mặt đất, mông người nào đó đã gần giống hai cánh hoa rồi.
“NGAO…” Ô ô… Thì ra vừa rồi không phải địa chấn, là Tiểu Cuồng nhi của hắn ném hắn từ trên giường xuống đến trên mặt đất, lần này ác hơn, trực tiếp ném hắn lên trên.
“Tiểu Cuồng, ngươi nghe ta giải thích nha… A!” Nhìn gương mặt âm trầm của Khuynh Cuồng từng bước tới gần, Vân Huyền Thiên tranh thủ thời gian mở miệng nói, nhưng mà đã không còn kịp rồi, người nào đó đã ‘Trừ yêu’ đến nghiện rồi, Linh Phong không đành lòng nhìn mà dùng chân hồ ly che mắt, nhưng vẫn không nhịn được vụng trộm mở ra xem, nếu như nó biết nói chuyện, lúc này nhất định sẽ hô lớn: chủ nhân, ngươi ra tay quá nhẹ rồi.
‘Rầm, bịch, choang…’ Mới sáng sớm mà gian phòng của Khuynh Cuồng liền vang lên từng trận tiếng giống như đang đập phòng , dọa chạy tất cả sinh vật gần đấy.
Diệp Ảnh trở lại dịch quán xa xa chợt nghe đến âm thanh, tranh thủ thời gian đi qua, đẩy cửa vào xem xét, cả người đều ngốc lại, trước mắt là tình huống gì.
Chỉ thấy, trong phòng tất cả đồ đạc cơ hồ đều nát, con ‘Hồ ly tinh’ đáng thương nào đó nằm rạp trên mặt đất, ai oán mà nhìn Khuynh Cuồng, mà Khuynh Cuồng vắt lên hai cái chân thoải mái, nghiêng người ngồi trên cái ghế duy nhất còn nguyên vẹn trong phòng, không thèm nhìn người nào đó một cái, tự bưng lấy chung trà mà phẩm.
Thấy Diệp Ảnh tiến đến, Khuynh Cuồng quăng một ánh mắt hỏi thăm qua, vừa về đến không thấy hắn, nàng đã cảm thấy kỳ quái, xem bộ dạng hiện tại còn là vừa vặn mới trở lại dịch quán đấy, chuyện này, cũng không giống như là chuyện Ảnh biết làm.
Nhận được ánh mắt hỏi thăm của Khuynh Cuồng, Diệp Ảnh lảng tránh mà liếc qua chỗ khác, hắn có thể nói cho nàng biết, hắn là vì chua xót trong lòng nên mới chạy lên đỉnh núi luyện kiếm phát tiết sao?
Diệp Ảnh lảng tránh, lại khiến Khuynh Cuồng cau mày, hắn có tâm sự? Nghĩ lại, là người thì sẽ có tâm sự, nếu hắn không muốn để nàng biết, đều có đạo lý của hắn.
Nhìn hai người ‘Mắt đi mày lại ” Vân Huyền Thiên giận dữ trừng Diệp Ảnh, sau đó lại ai oán nhìn Khuynh Cuồng, đáng thương nói: “Tiểu Cuồng nhi, ngươi không nên tức giận mà! Người ta là vì tối hôm qua đợi ngươi một đêm, nhất thời quá mệt nhọc, nhịn không được liền ngủ mất.” Hắn oan ức bao nhiêu a, đường đường là thái tử của một quốc gia, chỉ ngủ một chút trên giường của nàng mà thôi, sáng sớm đã bị đánh cho một trận bạo lực, thật sự là quá oan rồi.
Nàng trắng đêm chưa về? Nghe vậy, thần sắc Diệp Ảnh hơi động, nắm chặt chuôi kiếm.
“Ngươi đợi ta một đêm? Có chuyện gì không?” Mắt lé liếc hắn, Khuynh Cuồng nhàn nhạt hỏi thăm, nhẹ nhấp một ngụm trà.
“Chuyện gì? Tiểu Cuồng nhi ngươi cũng quá vô lương tâm rồi, chỉ lo phong lưu khoái hoạt ở bên ngoài, còn cả đêm không về, ngay cả ‘Cuộc hẹn’ của chúng ta đều quên ở sau gáy rồi hả?” Vân Huyền Thiên một bộ dạng thương tâm ‘Gặp phải người xấu’ mà nhìn Khuynh Cuồng, hắn quá thương tâm rồi, uổng hắn tâm tâm niệm niệm nàng một buổi tối, mang theo lòng tràn đầy vui mừng đến tìm nàng, ai ngờ người ta căn bản đã quên có chuyện như vậy.
“Khục…” Khuynh Cuồng đang nhấp một ngụm trà thiếu chút nữa bị nước trà làm sặc, sao những lời này của hắn nghe giống như là oán phụ nơi khuê phòng đang oán trách phu quân phụ lòng ném hắn một mình ở nhà vườn không nhà trống vậy!
Đột nhiên nhớ tới, hình như có chuyện như vậy, hôm nay là thời gian ba nước Sở Vân, Tề Nguyệt, Phượng Nghiêu về nước, dưới sự cứng rắn của Vân Huyền Thiên sống chết quyết định, nàng đáp ứng một đêm trước khi hắn đi sẽ tiễn biệt hắn, nhưng bởi vì chuyện Minh tông, thêm Lăng ca ca hẹn gặp, khiến nàng hoàn toàn quên mất chuyện này ra sau đầu rồi, khụ, xem ra người sai thật là nàng!
“Tiểu Cuồng…” Vân Huyền Thiên khôn khéo vừa thấy bộ dạng Khuynh Cuồng liền biết nàng đã nhớ ra, thấy nàng rốt cục đưa con mắt nhìn qua, lập tức nháy mắt, bụm lấy hai bên mông đã bị đánh thành cánh hoa, vô cùng đáng thương mà nhìn nàng.
Được rồi, nếu là nàng đã làm sai trước, vậy nàng tha thứ chuyện hắn không được nàng cho phép đã ngủ ở trên giường nàng a! Thả chung trà trong tay xuống, Khuynh Cuồng đi qua, hơi ngồi xổm, bắt đầu đỡ Vân Huyền Thiên lên.
“NGAO… Đau…” Toàn bộ thân thể tựa trên người Khuynh Cuồng, Vân Huyền Thiên kêu đau một tiếng, trong mắt hoa đào lại lóe lên vô cùng vui vẻ, thấy vậy Diệp Ảnh nghiến răng.
“Nam tử hán đại trượng phu, một chút vết thương nhỏ này cần kêu lớn tiếng như vậy sao?” Khuynh Cuồng trừng hắn một cái nói, nhưng mà động tác đỡ hắn không khỏi nhẹ hơn, nhẹ nhàng đỡ hắn lên giường, thấy tóc mai hắn dính một mảnh gỗ vụn, thật sự có cảm giác áy náy, vô ý thức đưa tay lấy mảnh gỗ vụn xuống.
Cảm nhận được sự ôn nhu khó có được của Khuynh Cuồng, trong lòng Vân Huyền Thiên nhấc lên vui mừng vô biên, nếu như không phải vì bờ mông đau đến chết, hắn nhất định sẽ nhảy dựng lên hoa chân múa tay để biểu thị sự vui mừng của hắn.
“Tiểu Cuồng, ngươi đối với ta thật tốt quá.” Nằm lỳ ở trên giường, Vân Huyền Thiên một tay giữ chặt tay Khuynh Cuồng, vạn phần vui vẻ mà nói, căn bản đã quên vừa rồi là ai đánh cho hắn thành như vậy rồi.
Con hồ ly chết tiệt này sẽ không phải bị nàng đánh cho ngu luôn rồi chứ ? Có phải hắn bị cuồng ngược đãi không? Nếu như nàng không nhớ nhầm…, vừa rồi là nàng bạo lực đánh hắn một trận đó! Nàng đối tốt hắn chỗ nào?
“Thái tử.” Bên kia Tần Thiệu xông tới lập tức ngây dại, đây là chuyện gì xảy ra? Sao thái tử nhà hắn lại nằm ở trên giường Mạc Khuynh Cuồng, lại cầm tay với hắn, ‘Thâm tình nhìn nhau’ .
“Sư phụ, sao người lại tới đây?” Vân Huyền Thiên nhìn Tần Thiệu như đang bị cái gì kích thích hỏi.
“Ách? Thái tử người đã quên rồi sao, hôm nay chúng ta phải về nước, hiện tại đại đội nhân mã đều đang đợi người đấy!” Kinh hoảng qua đi, Tần Thiệu nói, đội ngũ ba nước đã tụ tập đầy đủ bên ngoài dịch quán rồi, nhưng vẫn không đợi được thái tử của bọn hắn xuất hiện, suy nghĩ một chút, hắn liền chạy tới xem, không thể tưởng được sẽ gặp được loại trường hợp này.
“Ah! Đúng vậy! NGAO… !” Đột nhiên nhảy xuống giường, lại đã quên hắn bị trọng thương ở mông, Vân Huyền Thiên đau đến mức xuýt xoa, nhe răng nhếch miệng, cái trán chảy ra một chút mồ hôi lạnh, lập tức không đứng vững được.
Khuynh Cuồng vội vàng đỡ lấy hắn, nhăn nhíu mày trách cứ: “Cẩn thận một chút, đừng quên mông của ngươi còn bị thương đấy.” Ừ, hình như nàng ra tay quá nặng một chút.
“Này còn không phải là tại ngươi sao.” Thật sự là, cho dù không xuống tay đánh khuôn mặt tuấn tú của hắn, cũng không cần phải ném hắn ác như vậy a! Hơn nữa mỗi lần đều nhằm vào mông của hắn.
Sấm sét giữa trời quang! Tần Thiệu bị đối thoại của hai người sét đánh đến đứng không vững, thiếu chút nữa trợn trắng mắt ngất đi, Mạc Khuynh Cuồng chết tiệt, vậy mà thật sự xuống tay với thái tử nhà hắn, thái tử đáng thương, cả đời thanh bạch cứ như vậy chôn vùi trong tay ‘Hoàng tử’ phong lưu Mạc Khuynh Cuồng này rồi.
Trước cửa dịch quán, tất cả mọi người trợn tròn mắt, ánh mắt khác thường nhìn Khuynh Cuồng đỡ Vân Huyền Thiên đi đường chân thấp chân cao đi ra, lặng ngắt như tờ, toàn trường một mảnh tĩnh mịch.
“Nguyệt thái tử, Phượng Vương gia, đợi lâu rồi.” Vân Huyền Thiên không chút để ý chắp tay với hai người nói.
“Khụ, không có gì không có gì.” Phục hồi lại tinh thần, hai người không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, ánh mắt Nguyệt Quân Phong phức tạp mà quét qua quét lại giữa hai người, cuối cùng hóa thành ảm đạm.
Nhận thấy ánh mắt của Nguyệt Quân Phong, nhìn lại biểu lộ quái dị của tất cả mọi người, còn có vẻ mặt buồn rười rượi như chết cha chết mẹ của Tần Thiệu sau lưng, Khuynh Cuồng cảm thấy có chút khó hiểu, lần này hình như nàng cái gì cũng không làm a! Chẳng lẽ bọn họ biết nàng hành hung Vân Huyền Thiên, lại không giống.
Cho đến khi nhìn thấy thế đứng quái dị của Vân Huyền Thiên kia, trong lúc giật mình hiểu ra bọn hắn hiểu lầm cái gì, đột nhiên có loại xúc động muốn cười, ha ha, chuyện này, danh tiếng đồng tính của bọn họ coi như là chân chính ngồi thực rồi, Vân Huyền Thiên đáng thương, cứ như vậy trở thành ‘Thụ’ mà vẫn còn không tự biết.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.