Chương 7: Ác nô
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Rất nhanh Trần Cửu từ hạ nhân biến thành không bằng hạ nhân. Trước đây là hạ nhân, cũng chỉ cần làm việc nửa ngày là được rồi, hiện tại công việc khâu vá đổ hết lên đầu nàng. Cho dù bản thân Trần Cửu chịu mệt nhọc thế nào đi chăng nữa cũng chỉ đành làm việc tới tận đêm khuya.
Nói chung, mẫu thân Trần Cửu của Diệp Không rất thảm, cơ bản cả đời không được sống an lành một chút nào. Chính bản thân xấu xí lại còn sinh ra nhi tử ngốc nghếch. Ở trong Diệp gia có không ít người khi dễ, cười nhạo, thậm chí quát mắng nàng.
Nhưng ai biết được lão Thiên đã trông nom, nhi tử vừa tỉnh dậy liền không còn ngốc nữa. Hạnh phúc tới quá đột ngột, Trần Cửu cũng chỉ biết khóc mà thôi!
- Mẫu thân, người đừng khóc ah!
Diệp Không có chút hoảng, nam nhân đều sợ nữ nhân khóc, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
- Không nhi! Không sao đâu, mẫu thân, hôm nay mẫu thân thật sự rất vui.
Trần Cửu rưng rưng nói.
- Vui là tốt rồi! Vui là tốt rồi!
Diệp Không đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, hắn vươn bàn tay bé nhỏ của mình lau nước mắt trên mặt Trần Cửu, hắn cũng không có tránh né bên mặt xấu xí kia.
- Mẫu thân, yên tâm. Con nhất định sẽ tìm cách chữa trị khuôn mặt của người.
Diệp Không hạ quyết tâm nói.
Trần Cửu nghĩ nhi tử đang an ủi mình, liền lau nước mắt cười nói:
- Uh! Mẫu thân chờ ngươi trưởng thành rồi chữa trị cho mẫu thân.
- Uh!
Diệp Không tin tưởng trên đời này không có việc gì khó. Chỉ sợ lòng không bền.
Trần Cửu cũng không có hi vọng khuôn mặt mình có để chưa khỏi, nàng chỉ quan tâm cho dù nhi tử của mình trước kia có ngốc nghếch nhưng vẫn luôn muốn học văn luyện võ.
Nàng cười nói:
- Việc này không vội. Dù sao thì mẫu thân cũng quen với việc này rồi!
- Điều này sao được? Từ nay về sau, người chính là mụ mụ của ta. Ai dám khi dễ người, ta nhất định đánh hắn đến cả ma cũng không nhận ra hắn.
Diệp Không gằn từng chữ nói.
- Không nhi, con không được nói thế! Mẫu thân không muốn con đánh nhau với người khác.
Trần Cửu nghe nhi tử của mình nói vậy nhưng cũng không có ý trách móc, nàng chỉ giáo huấn nhẹ nhàng.
- Phải đánh! Nhất định phải đánh!
Diệp Không lại tiếp tục phản bác, đồng thời hắn cũng đỡ Trần Cửu dậy:
- Mẫu thân, chúng ta vào phòng nói chuyện đi. Dù sao trước đây hài nghi không tốt, rất nhiều chuyện không hiểu, mẫu thân người phải dạy ra nhiều nhiều a.
Trần Cửu nghe nhi tử mình nói năng lưu loát, lại còn ra vẻ nho nhã, trong lòng không khỏi vui mừng không thôi.
Giữa lúc Diệp Không cùng mẫu thân Trần Cửu tâm sự dưới ánh trăng. Sát vách với phòng của hắn cũng có một đôi nam nữ giật mình tỉnh giác, bất đèn dầu lên.
Nam tử này là một hán tử tuổi tác tầm bốn mươi, hắn cầm lấy cái quần, hùng hùng hổ hổ nói thầm:
- Nửa đêm nửa hôm, không để cho người ta ngủ mà lại đi khóc lóc. Hừ! Lão tử canh ba mới trở về, muốn cùng nương tử hảo hảo thân mật cũng không được yên ổn.
Một phụ nữ trung niên từ nằm bên trong giường, vòng tay ôm lấy cổ hán tử, cũng mắng:
- Chẳng phải là hai mẹ con thằng ngốc ở sát vách sao.
- Ta đến rống hai tiếng, để bọn họ yên lặng một chút.
Trung niên hán tử nghĩ một hồi rồi đứng lên.
- Ai, lão tứ!
Đột nhiên nữ nhân trung niên kia, không một mảnh vải che chân từ trên giường đứng lên, kéo tay hắn tử nói:
- Ngươi nha! Ngươi đi kêu bọn họ yên tĩnh, đối với chúng ta có gì tốt đây?
Hán tử trung niên được gọi là lão tứ, không hiểu hỏi lại:
- Chúng ta còn có lợi?
Nữ nhân trung niên dùng sức đẩy hán tử mắng:
- Ngươi không phải có rất nhiều bổn sự sao? Diệp Tài ngươi đến thu nàng ít bạc, đánh nàng một trận, cùng với đứa con ngu ngốc của nàng ah!
Lão tứ nghe vậy, liền minh bạch cười nói:
- Hay cho nương tử ta thông minh nha. Được rồi! Để đó, xem ta hung hăng đi mắng nàng ta một trận. Xú nữ nhân đã xấu xí, ngay cả nhi tử cũng ngốc nghếch, lại còn muốn dùng bạc. Chỗ đó không bằng đưa cho chúng ta tìm võ sư của nhi tử của ta ah!
Lão bà lão tứ thấy nam nhân của mình thông suốt, liền nở nụ cười:
- Ngươi rốt cuộc cũng thông suốt ah! Đi nhanh về nhanh. Lão nương còn chưa có ăn nó đây.
- Lão nương tử, ngươi chờ!
Lão tứ nắn bóp nương tử mình một cái rồi mới đi ra ngoài. Lão tứ không hề do dự đạp cửa đi vào trong phòng, nhìn hai mẹ con Trần Cửu rống lên:
- Uy! Ta nói, các ngươi làm gì ở bên này mà đên hôm khuya khoắt, khóc lóc như nhà có tang? Bộ không để cho ai ngủ hả?
Diệp Không ngẩng đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy từ ngoại viện, một hán tử đi vàng, tuổi tác tầm bốn mươi, quần áo không chỉnh tề. Nhìn có vẻ như từ ổ chuột mới chui ra.
Diệp Không từ trong " trí nhớ " rất nhanh tìm được thông tin về người này. Lý lão tứ, quản sự bất động sản của Diệp gia. Phòng của hắn nằm ngay sát vách với phòng của hai mẹ con Diệp Không. Bản thân Lý lão tứ ỷ vào việc được là bà con xa của Nhị phu nhân, bình thường rất hay khi dễ Trần Cửu.
- A, là Lý quản sự a! Xin lỗi, xin lỗi! Vừa rồi thần trí Không nhi không có bình thường, không nhịn được kinh hô một tiếng. Thực xin lỗi.
Trần Cửu hoảng hốt giải thích.
- Kỳ lạ! Ngươi ban ngày đã giống quỷ, ban đêm lại còn muốn gọi quỷ lên. Tiểu tử ngu ngốc kia ngoài việc ăn ra thì không có cái gì bình thường cả?
Lý lão tứ không có ý đồ từ bỏ nói.
- Lý quản sự, yên tâm. Sau này sẽ không xảy ra việc như vậy nữa. Thực xin lỗi.
Trần Cửu không ngừng thở dài xin lỗi.
Lý lão tứ chưa đạt được mục đích của mình, tự nhiên sẽ không thôi, hắn lại quát:
- Ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng cho qua như vậy sao? Nửa đêm canh ba, vừa mới thiu thiu ngủ liền bị ngươi đánh thức! Nếu không cầm được mấy lượng thì ta không đi!
Hắn vừa nói, Trần Cửu liền hiểu rõ. Nhưng nàng biết làm sao được, bản thân cô nhi quả phụ, chỉ có dùng tiền mới có dẹp êm chuyện này.
Bạc dùng hàng tháng của Trần Cửu, vốn đã bị cắt xén, bản thân nàng còn tiếc không dám dùng. Cuối cùng đều bị người khác cướp sạch.
Hiện giờ là cuối tháng, nàng cũng không còn bao nhiêu bạc. Khâu tay áo cả một ngày mệt ngọc được chút bạc, giờ lại đưa cho Lý lão tứ.
Nói chung, mẫu thân Trần Cửu của Diệp Không rất thảm, cơ bản cả đời không được sống an lành một chút nào. Chính bản thân xấu xí lại còn sinh ra nhi tử ngốc nghếch. Ở trong Diệp gia có không ít người khi dễ, cười nhạo, thậm chí quát mắng nàng.
Nhưng ai biết được lão Thiên đã trông nom, nhi tử vừa tỉnh dậy liền không còn ngốc nữa. Hạnh phúc tới quá đột ngột, Trần Cửu cũng chỉ biết khóc mà thôi!
- Mẫu thân, người đừng khóc ah!
Diệp Không có chút hoảng, nam nhân đều sợ nữ nhân khóc, bản thân hắn cũng không ngoại lệ.
- Không nhi! Không sao đâu, mẫu thân, hôm nay mẫu thân thật sự rất vui.
Trần Cửu rưng rưng nói.
- Vui là tốt rồi! Vui là tốt rồi!
Diệp Không đột nhiên cảm thấy sống mũi cay cay, hắn vươn bàn tay bé nhỏ của mình lau nước mắt trên mặt Trần Cửu, hắn cũng không có tránh né bên mặt xấu xí kia.
- Mẫu thân, yên tâm. Con nhất định sẽ tìm cách chữa trị khuôn mặt của người.
Diệp Không hạ quyết tâm nói.
Trần Cửu nghĩ nhi tử đang an ủi mình, liền lau nước mắt cười nói:
- Uh! Mẫu thân chờ ngươi trưởng thành rồi chữa trị cho mẫu thân.
- Uh!
Diệp Không tin tưởng trên đời này không có việc gì khó. Chỉ sợ lòng không bền.
Trần Cửu cũng không có hi vọng khuôn mặt mình có để chưa khỏi, nàng chỉ quan tâm cho dù nhi tử của mình trước kia có ngốc nghếch nhưng vẫn luôn muốn học văn luyện võ.
Nàng cười nói:
- Việc này không vội. Dù sao thì mẫu thân cũng quen với việc này rồi!
- Điều này sao được? Từ nay về sau, người chính là mụ mụ của ta. Ai dám khi dễ người, ta nhất định đánh hắn đến cả ma cũng không nhận ra hắn.
Diệp Không gằn từng chữ nói.
- Không nhi, con không được nói thế! Mẫu thân không muốn con đánh nhau với người khác.
Trần Cửu nghe nhi tử của mình nói vậy nhưng cũng không có ý trách móc, nàng chỉ giáo huấn nhẹ nhàng.
- Phải đánh! Nhất định phải đánh!
Diệp Không lại tiếp tục phản bác, đồng thời hắn cũng đỡ Trần Cửu dậy:
- Mẫu thân, chúng ta vào phòng nói chuyện đi. Dù sao trước đây hài nghi không tốt, rất nhiều chuyện không hiểu, mẫu thân người phải dạy ra nhiều nhiều a.
Trần Cửu nghe nhi tử mình nói năng lưu loát, lại còn ra vẻ nho nhã, trong lòng không khỏi vui mừng không thôi.
Giữa lúc Diệp Không cùng mẫu thân Trần Cửu tâm sự dưới ánh trăng. Sát vách với phòng của hắn cũng có một đôi nam nữ giật mình tỉnh giác, bất đèn dầu lên.
Nam tử này là một hán tử tuổi tác tầm bốn mươi, hắn cầm lấy cái quần, hùng hùng hổ hổ nói thầm:
- Nửa đêm nửa hôm, không để cho người ta ngủ mà lại đi khóc lóc. Hừ! Lão tử canh ba mới trở về, muốn cùng nương tử hảo hảo thân mật cũng không được yên ổn.
Một phụ nữ trung niên từ nằm bên trong giường, vòng tay ôm lấy cổ hán tử, cũng mắng:
- Chẳng phải là hai mẹ con thằng ngốc ở sát vách sao.
- Ta đến rống hai tiếng, để bọn họ yên lặng một chút.
Trung niên hán tử nghĩ một hồi rồi đứng lên.
- Ai, lão tứ!
Đột nhiên nữ nhân trung niên kia, không một mảnh vải che chân từ trên giường đứng lên, kéo tay hắn tử nói:
- Ngươi nha! Ngươi đi kêu bọn họ yên tĩnh, đối với chúng ta có gì tốt đây?
Hán tử trung niên được gọi là lão tứ, không hiểu hỏi lại:
- Chúng ta còn có lợi?
Nữ nhân trung niên dùng sức đẩy hán tử mắng:
- Ngươi không phải có rất nhiều bổn sự sao? Diệp Tài ngươi đến thu nàng ít bạc, đánh nàng một trận, cùng với đứa con ngu ngốc của nàng ah!
Lão tứ nghe vậy, liền minh bạch cười nói:
- Hay cho nương tử ta thông minh nha. Được rồi! Để đó, xem ta hung hăng đi mắng nàng ta một trận. Xú nữ nhân đã xấu xí, ngay cả nhi tử cũng ngốc nghếch, lại còn muốn dùng bạc. Chỗ đó không bằng đưa cho chúng ta tìm võ sư của nhi tử của ta ah!
Lão bà lão tứ thấy nam nhân của mình thông suốt, liền nở nụ cười:
- Ngươi rốt cuộc cũng thông suốt ah! Đi nhanh về nhanh. Lão nương còn chưa có ăn nó đây.
- Lão nương tử, ngươi chờ!
Lão tứ nắn bóp nương tử mình một cái rồi mới đi ra ngoài. Lão tứ không hề do dự đạp cửa đi vào trong phòng, nhìn hai mẹ con Trần Cửu rống lên:
- Uy! Ta nói, các ngươi làm gì ở bên này mà đên hôm khuya khoắt, khóc lóc như nhà có tang? Bộ không để cho ai ngủ hả?
Diệp Không ngẩng đầu nhìn lại, hắn chỉ thấy từ ngoại viện, một hán tử đi vàng, tuổi tác tầm bốn mươi, quần áo không chỉnh tề. Nhìn có vẻ như từ ổ chuột mới chui ra.
Diệp Không từ trong " trí nhớ " rất nhanh tìm được thông tin về người này. Lý lão tứ, quản sự bất động sản của Diệp gia. Phòng của hắn nằm ngay sát vách với phòng của hai mẹ con Diệp Không. Bản thân Lý lão tứ ỷ vào việc được là bà con xa của Nhị phu nhân, bình thường rất hay khi dễ Trần Cửu.
- A, là Lý quản sự a! Xin lỗi, xin lỗi! Vừa rồi thần trí Không nhi không có bình thường, không nhịn được kinh hô một tiếng. Thực xin lỗi.
Trần Cửu hoảng hốt giải thích.
- Kỳ lạ! Ngươi ban ngày đã giống quỷ, ban đêm lại còn muốn gọi quỷ lên. Tiểu tử ngu ngốc kia ngoài việc ăn ra thì không có cái gì bình thường cả?
Lý lão tứ không có ý đồ từ bỏ nói.
- Lý quản sự, yên tâm. Sau này sẽ không xảy ra việc như vậy nữa. Thực xin lỗi.
Trần Cửu không ngừng thở dài xin lỗi.
Lý lão tứ chưa đạt được mục đích của mình, tự nhiên sẽ không thôi, hắn lại quát:
- Ngươi nghĩ rằng ta dễ dàng cho qua như vậy sao? Nửa đêm canh ba, vừa mới thiu thiu ngủ liền bị ngươi đánh thức! Nếu không cầm được mấy lượng thì ta không đi!
Hắn vừa nói, Trần Cửu liền hiểu rõ. Nhưng nàng biết làm sao được, bản thân cô nhi quả phụ, chỉ có dùng tiền mới có dẹp êm chuyện này.
Bạc dùng hàng tháng của Trần Cửu, vốn đã bị cắt xén, bản thân nàng còn tiếc không dám dùng. Cuối cùng đều bị người khác cướp sạch.
Hiện giờ là cuối tháng, nàng cũng không còn bao nhiêu bạc. Khâu tay áo cả một ngày mệt ngọc được chút bạc, giờ lại đưa cho Lý lão tứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.