Chương 4: Đoạt xá
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Hiện tại đã rất khuya rồi, thế nhưng bên ngoài không hề yên tĩnh một chút nào. Mây đen cuồn cuộn kéo tới, một trận cuồng phong nổi lên không hề kiêng nể bất cứ ai. Thỉnh thoảng tiếng sấm rền vang lên, chớp giật "đùng đùng" liên hồi. Giống như trên bầu trời đang tích tụ năng lượng vô cùng, chờ đợi giáng một kích xuống mặt đất.
Bỗng dưng, một điểm kim quang từ trong mây đen xuất hiện, bay thẳng xuống dưới đất, bộ dáng giống như đang bỏ chạy vậy.
Đạo kim quang kia rất nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh, nhanh kinh người. Trong chớp mắt, đạo kim quang này cắt ngang bầu trời đêm, rơi xuống khu nhà dân phía nam đô thành An quốc không thấy tăm hơi.
Gió nổi lên, những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu trôi đi, dùng mắt thường có thể thấy được. Trên bầu trời màu đen u ám dần tan biến, thay vào đó là ánh trăng tròn vằng vặc. Sau một hồi, sự yên tĩnh lại buông xuống trong màn đêm. Dường như, những tiếng động ầm ĩ vừa rồi chưa hề xảy ra.
- Oanh!
Diệp Không chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình ở trong một không gian hỗn độn, không cách nào thoát ra được. Chỉ đến khi một tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt, hắn liền tỉnh lại.
Hôn mê trong thời gian dài, cho nên khi tỉnh lại đầu óc Diệp Không vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Cẩn thận! Có nguy hiểm!
Diệp Không rùng mình, hắn cảm giác được nguy hiểm đang kéo tới. Chỉ thấy một quang cầu màu trắng xuất hiện, Diệp Không cũng không biết đây là cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được quang cầu này đang nhìn hắn vô cùng tức giận. Nói thẳng ra chính là cừu thị, hùng hổ cùng liều lĩnh.
- Tại sao quang cầu lại có tâm tình?
Diệp Không vắt óc suy nghĩ. Nhưng lúc này quang cầu màu trắng kia tàn bạo nhào tới. Trong lòng Diệp Không cảm thấy sợ hãi, hắn vội vội vàng vàng chạy trốn.
- Không thích hợp nha, lão tử là lưu manh! Lưu manh thì sợ ai được cơ chứ?
Diệp Không đột nhiên thanh tỉnh, hắn dừng lại suy nghĩ.
Cho tới khi đầu óc Diệp Không tỉnh táo lại, hắn không khỏi nở một nụ cười tà ác. Nguyên lai bản thân Diệp Không cũng biến thành một quang cầu màu trắng, mà hắn so với quang cầu màu trắng kia còn lớn hơn vài phần. Quang cầu màu trắng kia không chỉ nhỏ, Diệp Không cảm nhận được nó rất yếu, màu sắc cũng nhợt nhạt, không được trắng sáng như bản thân hắn.
- Nha! Ngươi hung hăng cái gì. Lão tử còn dữ dằn hơn ngươi vài lần đó!
Tuy chưa hiểu rõ tại sao bản thân lại biến thành quang cầu nhưng Diệp Không cũng có thời gian suy nghĩ. Hiện giờ, điều hắn muốn làm chính là xử lý cái quang cầu màu trắng đang có địch ý với hắn kia.
- Có ngươi không có hắn. Chỉ có giết hắn, ngươi mới có khả năng sống sót!
Trong đầu Diệp Không vang lên một thanh âm xa lạ, thanh âm này dường như điều khiển được tâm trí của Diệp Không. Rất nhanh, Diệp Không không hề do dự chút nào tiến lên, đơn giản bao vây lấy quang cầu màu trắng kia. Tiểu quang cầu màu trắng yếu nhược hơn quang cầu Diệp Không rất nhiều, nó chỉ chống cự được một lúc rồi chậm rãi tan rã....
Rất nhanh, trong phiến không gian mông lưng này chỉ còn lại mỗi quang cầu Diệp Không, tự do tự tại lắc lư.
- Đây là đoạt xá trong truyền thuyết?
Khoảng chừng một canh giờ sau, Diệp Không mới chân chính tỉnh lại. Hắn có một thân thể mới, một thân phận mới. Mà nguyên lai chủ nhân của khối thân thể này đã chết trong cuộc đại chiến quang cầu cách đây không lâu với Diệp Không.
Trong quá trình đoạt xá vừa rồi, quang cầu nhỏ kia chính là chủ nhân của khối thân thể này, linh hồn một tiểu nam hài mười hai tuổi.
- Mới mười hai tuổi! Nghiệp chướng a!
Diệp Không không khởi thở dài, tuy đao không dính máu nhưng sự thật phũ phàng, hắn vẫn giết chết một tiểu nam hài mười hai tuổi.
Bản thân Diệp Không là lưu manh, nhưng bản thân hắn chưa từng giết người. Thực không nghĩ tới, vừa mới tới thế giới này liền giết đi một người không oán không cừu. Chỉ là cho dù cho hắn thêm một cơ hội, Diệp Không cũng sẽ vẫn làm như thế. Dù sao hắn cũng là một lưu manh, bản thân hắn cũng không cho rằng mình là một người tốt. Cao thượng đến nỗi hi sinh chính mình vì một tiểu nam hài không quen biết ở một thế giới xa lạ.
Diệp Không không chỉ giết chết linh hồn của tiểu nam hài này mà còn thuận tiện có được một phần ký ức. Thông qua những đoạn ký ức vụn vặt, Diệp Không đối với thể giới mới này có chút lý giải.
Phiến đại lục này gọi là Thương Nam đại lục, bản thân hắn đang ở một quốc gia trong vố số quốc gia trên đại lục tên là An quốc. Nền văn minh trên phiến đại lục này tương đương với Trung Quốc thời cổ đại, chỉ là ngôn ngữ không có giống nhau. Cũng may Diệp Không từ nhỏ đối với ngôn ngữ rất có tư chất. Chỉ sau một hồi, Diệp Không đã có thể nói thông thạo ngôn ngữ của thế giới này. Tuy nhiên, tiểu nam hài bị hắn đoạt xá không có biết chữ, cho nên việc này vẫn cần Diệp Không trực tiếp học tập.
Nói thật, trong những tin tức mà Diệp Không đoạt được vẫn còn thiếu rất nhiều. Điều này khiến cho Diệp Không cảm thấy kỳ quái, một chút sự tình của tiểu hài tử mười hai tuổi kia không có hiểu được nhiều. Ở Địa Cầu, một tiểu hài tử mười hai tuổi đã học đến cấp hai rồi, tại sao tiểu hài tử bị mình đoạt xá lại không biết chữ?
Chẳng lẽ gia đình của tiểu hài tử này quá nghèo, không có tiền cho hắn đi học?
Diệp Không lại tìm tòi một ít thông tin về thân phận của tiểu hài tử kia trong đám ký ức mông lung. Hiện thực khiến Diệp Không cảm thấy đau lòng. Nhà tiểu hài tử này dường như rất có quyền thế.
Ở đây dĩ nhiên lại là phủ của Trấn Nam tướng quân. Chỉ là tiểu hài tử này lại không biết tên của Trấn Nam tướng quân.
- Một tiểu súc sinh hồ đồ. Ngay cả phụ thân gọi là gì cũng không biết!
Diệp Không cau có nhận xét, hắn lại tiếp tục tìm kiếm tin tức.
Bỗng dưng, một điểm kim quang từ trong mây đen xuất hiện, bay thẳng xuống dưới đất, bộ dáng giống như đang bỏ chạy vậy.
Đạo kim quang kia rất nhỏ, nhưng tốc độ rất nhanh, nhanh kinh người. Trong chớp mắt, đạo kim quang này cắt ngang bầu trời đêm, rơi xuống khu nhà dân phía nam đô thành An quốc không thấy tăm hơi.
Gió nổi lên, những đám mây đen trên bầu trời bắt đầu trôi đi, dùng mắt thường có thể thấy được. Trên bầu trời màu đen u ám dần tan biến, thay vào đó là ánh trăng tròn vằng vặc. Sau một hồi, sự yên tĩnh lại buông xuống trong màn đêm. Dường như, những tiếng động ầm ĩ vừa rồi chưa hề xảy ra.
- Oanh!
Diệp Không chỉ cảm thấy linh hồn của chính mình ở trong một không gian hỗn độn, không cách nào thoát ra được. Chỉ đến khi một tiếng sấm vang lên, trong nháy mắt, hắn liền tỉnh lại.
Hôn mê trong thời gian dài, cho nên khi tỉnh lại đầu óc Diệp Không vẫn trong trạng thái mơ mơ màng màng. Cẩn thận! Có nguy hiểm!
Diệp Không rùng mình, hắn cảm giác được nguy hiểm đang kéo tới. Chỉ thấy một quang cầu màu trắng xuất hiện, Diệp Không cũng không biết đây là cái gì, nhưng hắn có thể cảm nhận được quang cầu này đang nhìn hắn vô cùng tức giận. Nói thẳng ra chính là cừu thị, hùng hổ cùng liều lĩnh.
- Tại sao quang cầu lại có tâm tình?
Diệp Không vắt óc suy nghĩ. Nhưng lúc này quang cầu màu trắng kia tàn bạo nhào tới. Trong lòng Diệp Không cảm thấy sợ hãi, hắn vội vội vàng vàng chạy trốn.
- Không thích hợp nha, lão tử là lưu manh! Lưu manh thì sợ ai được cơ chứ?
Diệp Không đột nhiên thanh tỉnh, hắn dừng lại suy nghĩ.
Cho tới khi đầu óc Diệp Không tỉnh táo lại, hắn không khỏi nở một nụ cười tà ác. Nguyên lai bản thân Diệp Không cũng biến thành một quang cầu màu trắng, mà hắn so với quang cầu màu trắng kia còn lớn hơn vài phần. Quang cầu màu trắng kia không chỉ nhỏ, Diệp Không cảm nhận được nó rất yếu, màu sắc cũng nhợt nhạt, không được trắng sáng như bản thân hắn.
- Nha! Ngươi hung hăng cái gì. Lão tử còn dữ dằn hơn ngươi vài lần đó!
Tuy chưa hiểu rõ tại sao bản thân lại biến thành quang cầu nhưng Diệp Không cũng có thời gian suy nghĩ. Hiện giờ, điều hắn muốn làm chính là xử lý cái quang cầu màu trắng đang có địch ý với hắn kia.
- Có ngươi không có hắn. Chỉ có giết hắn, ngươi mới có khả năng sống sót!
Trong đầu Diệp Không vang lên một thanh âm xa lạ, thanh âm này dường như điều khiển được tâm trí của Diệp Không. Rất nhanh, Diệp Không không hề do dự chút nào tiến lên, đơn giản bao vây lấy quang cầu màu trắng kia. Tiểu quang cầu màu trắng yếu nhược hơn quang cầu Diệp Không rất nhiều, nó chỉ chống cự được một lúc rồi chậm rãi tan rã....
Rất nhanh, trong phiến không gian mông lưng này chỉ còn lại mỗi quang cầu Diệp Không, tự do tự tại lắc lư.
- Đây là đoạt xá trong truyền thuyết?
Khoảng chừng một canh giờ sau, Diệp Không mới chân chính tỉnh lại. Hắn có một thân thể mới, một thân phận mới. Mà nguyên lai chủ nhân của khối thân thể này đã chết trong cuộc đại chiến quang cầu cách đây không lâu với Diệp Không.
Trong quá trình đoạt xá vừa rồi, quang cầu nhỏ kia chính là chủ nhân của khối thân thể này, linh hồn một tiểu nam hài mười hai tuổi.
- Mới mười hai tuổi! Nghiệp chướng a!
Diệp Không không khởi thở dài, tuy đao không dính máu nhưng sự thật phũ phàng, hắn vẫn giết chết một tiểu nam hài mười hai tuổi.
Bản thân Diệp Không là lưu manh, nhưng bản thân hắn chưa từng giết người. Thực không nghĩ tới, vừa mới tới thế giới này liền giết đi một người không oán không cừu. Chỉ là cho dù cho hắn thêm một cơ hội, Diệp Không cũng sẽ vẫn làm như thế. Dù sao hắn cũng là một lưu manh, bản thân hắn cũng không cho rằng mình là một người tốt. Cao thượng đến nỗi hi sinh chính mình vì một tiểu nam hài không quen biết ở một thế giới xa lạ.
Diệp Không không chỉ giết chết linh hồn của tiểu nam hài này mà còn thuận tiện có được một phần ký ức. Thông qua những đoạn ký ức vụn vặt, Diệp Không đối với thể giới mới này có chút lý giải.
Phiến đại lục này gọi là Thương Nam đại lục, bản thân hắn đang ở một quốc gia trong vố số quốc gia trên đại lục tên là An quốc. Nền văn minh trên phiến đại lục này tương đương với Trung Quốc thời cổ đại, chỉ là ngôn ngữ không có giống nhau. Cũng may Diệp Không từ nhỏ đối với ngôn ngữ rất có tư chất. Chỉ sau một hồi, Diệp Không đã có thể nói thông thạo ngôn ngữ của thế giới này. Tuy nhiên, tiểu nam hài bị hắn đoạt xá không có biết chữ, cho nên việc này vẫn cần Diệp Không trực tiếp học tập.
Nói thật, trong những tin tức mà Diệp Không đoạt được vẫn còn thiếu rất nhiều. Điều này khiến cho Diệp Không cảm thấy kỳ quái, một chút sự tình của tiểu hài tử mười hai tuổi kia không có hiểu được nhiều. Ở Địa Cầu, một tiểu hài tử mười hai tuổi đã học đến cấp hai rồi, tại sao tiểu hài tử bị mình đoạt xá lại không biết chữ?
Chẳng lẽ gia đình của tiểu hài tử này quá nghèo, không có tiền cho hắn đi học?
Diệp Không lại tìm tòi một ít thông tin về thân phận của tiểu hài tử kia trong đám ký ức mông lung. Hiện thực khiến Diệp Không cảm thấy đau lòng. Nhà tiểu hài tử này dường như rất có quyền thế.
Ở đây dĩ nhiên lại là phủ của Trấn Nam tướng quân. Chỉ là tiểu hài tử này lại không biết tên của Trấn Nam tướng quân.
- Một tiểu súc sinh hồ đồ. Ngay cả phụ thân gọi là gì cũng không biết!
Diệp Không cau có nhận xét, hắn lại tiếp tục tìm kiếm tin tức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.