Chương 9: Đùa giỡn
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Qua hôm sau khi trời vừa sáng vợ chồng lý lão tứ đã đến phòng nhị phu nhân khóc lóc kể lể về hành vi "hung tàn" của Diệp Không.
- Nhị phu nhân người phải làm chủ cho lão tứ!Người xem mặt của lão tứ bị hắn đánh cho sưng vù lên không thành cái dạng gì nữa, tên ngốc đó thật quá hung dữ.
Nhị phu nhân bật cười,chỉ vào mặt lão tứ đang quỳ trên mặt đất mắng:
- Bị thằng ngốc đánh sao? Thằng ngốc đó gì đáng sợ đâu, hắn đánh ngươi thì ngươi đánh lại hắn lại còn chạy đến chỗ ta khóc lóc, kể lể. Ngươi cũng thật là kẻ vô dụng.
Ngay lập tức Lý tứ nhanh miệng giải thích:
- Nhị phu nhân! tên tiểu tử đó dường như không còn ngốc nữa, giờ đây hắn ăn nói rất lưu loát, chững chạc. Đánh người cũng không cần phân trước sau nói đánh là đánh luôn, không còn cười nói ngu ngốc suốt giống ngày trước kia, nghe mẫu thân hắn nói hắn vừa ngủ dậy đột nhiên thay đổi như thế.
Nhị phu nhân nghe lão tứ nói vậy không tin tưởng hỏi:
- Không thể nào. Hắn bị điên điên khùng khùng suốt mười mấy năm qua sao tự nhiên có thể thay đổi như thế được chứ.
Lão tứ lại xoa đầu rên rỉ, kêu lên:
- Quả thực hắn không còn ngốc nữa. Nhị phu nhân phải làm chủ cho lão nô chuyện này, mẹ con của hắn nửa đêm gây tiếng động lớn, lão nô đến khuyên bảo tên tiểu tử đó liền đánh lão nô trở nên thế này, hắn thật không biết lễ nghĩa là gì cả!
Thế nhưng lão Tứ lại giấu nhẹm đi chuyện mình vòi tiền của mẹ con Trần Cửu, để cho Nhị phu nhân thêm tức giận hắn còn thêm mắm, thêm muối:
- Ả xú nữ kia thấy con ra tay tàn bạo như thế cũng không hề căn ngăn, ả ta thừa biết lão nô là người của Nhị phu nhân thế mà để con hành động như thế, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, mẹ con hắn làm như thế chẳng phải là coi thường nhị phu nhân sao?
Nhị phu nhân là người biết nghĩ, nàng ta biết rằng Trần Cửu là kẻ biết thân phận của mình, chưa bao giờ giám gây sự với người khác, rõ ràng đây là chuyện khó tin.
Thế nhưng khi nghe lão tứ nói nhị phu nhân liền sầm mặt lại, nhất thời tức giận, hơn nữa đến bây giờ còn chưa tin hẳn tên tiểu tử ngốc kia đột nhiên vì sao lại khỏi bệnh.
Nhị phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Việc này ta sẽ tìm hiểu rõ ràng, các ngươi đi về đi. À! ngươi cầm lấy hai lạng bạc này để trị thương đi.
Tứ lão nương nghe nói có bạc thì trong lòng hớn hở thầm nghĩ:
- Chẳng qua là dùng một tý máu của lão tứ mà đổi được ngần nấy bạc, còn tên ngốc kia sớm muộn gì thì ngươi cũng bị đuổi ra khỏi Diệp phủ thôi.
Ả quay lại dập đầu .
- Tạ ơn nhị phu nhân!
Lão Tứ cũng dập đầu rồi nối gót theo tứ lão nương đi ra cửa.
- Tiểu tử không còn ngốc, nay lại còn có thể đánh người. Nhị phu nhân trầm tư hồi lâu rồi trầm giọng hô:
- Tiểu Hồng!
- Thưa nhị phu nhân, tiểu Hồng đến ngay! Tiểu Hồng là đại a hoàn, năm mười lăm tuổi đã theo hầu nhị phu nhân, rất lanh lợi được việc.
Nhị phu nhân mở miệng hỏi:
- Những việc lão tứ nói chắc ngươi đều nghe thấy rõ, ngươi thấy thế nào?
Tiểu Hồng thật là một nha đầu thông minh thoáng chốc đã chỉ rõ ra chân tướng sự việc.
- Nô tỳ không tin tên tiểu tử ngốc kia có thể khỏi bệnh, thường ngày hắn ta gặp ai cũng cười ngờ nghệch, có người cầm đá ném vào đầu hắn thì hắn cũng không biết đường tránh, mười phần thì đến tám, chín phần là lão tứ muốn đi lừa gạt Trần Cửu mẫu nhưng không có kết quả, nhưng lại không cẩn thận bị té ngã bị thương lúc này mới đến đây để bịa đặt.
Ây da! Dĩ nhiên là nhị phu nhân tin tưởng vào cách phân tích của Tiểu Hồng nhưng nàng lại nghĩ lão tứ không giám lừa gạt mình. Vì thế liền phân phó cho Tiểu Hồng đến chỗ mẹ con Trần Cửu xem thực hư có phải tên tiểu tử ngốc kia có thật sự đã thay đổi. Tiểu Hồng dạ một tiếng nhận sự phân phó rảo bước đi ra ngoài.
Khi Tiểu Hồng vừa đi ra nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng:
- Mặc kệ là thật hay giả, nhân tiện có chuyện này đuổi quách con ả xú nữ đó đi, thực sự thì mẹ con ả đâu phải là người của Diệp phủ chứ!
Lúc này Diệp Không đang nằm tại phòng Trần Cửu mẫu, cả đêm qua hắn đã cùng mẫu thân trò chuyện suốt đêm, đến bây giờ vẫn còn hơi mệt, Chỉ là nói chuyện phiếm nhưng đối với Diệp Không thì lại hiệu quả rất lớn, hắn biết An quốc hay Thương nam đại lục trọng võ khinh văn, nếu muốn xuất đầu thì phải tìm sư phụ rèn luyện võ nghệ, sau đó tòng quân vào triều được mọi người kính nể.
Diệp Không lại hỏi Thương nam đại lục rốt cuộc có bao nhiêu người, bên ngoài Thương nam đại lục ra sao? Trần Cửu mẫu không có cách nào trả lời, dù sao nàng cũng đâu có kiến thức gì vì quanh năm nàng ở trong phủ tướng quân việc may vá đã chiếm hầu hết thời gian, nàng đâu biết trong An quốc có những chuyện gì, tin tức ở nước ngoài lại càng mù tịt, chẳng phải tháo vát gì nhưng thật ra nàng nghe người ta nói qua có người tận mắt trông thấy có người bay từ nam đô thành bay qua đây. Có lẽ nàng không tận mắt nhìn thấy nhưng theo mọi người kể lại thì thần tiên vẫn có nhưng xuất hiện ở đâu thì nàng hoàn toàn không biết.
Bình minh vừa đến, Diệp Không không nằm trên giường nữa,đứng dậy suy nghĩ."Việc quan trong nhất bây giờ nếu muốn tồn tại ở cái thế giới này, muốn yên ổn để lập nghiệp thì nhất định phải có thực lực, phải có tài năng để trở nên nổi bật, bằng không thì cũng chịu sự khi dễ của mọi người thôi."
Tuy rằng phụ thân là tướng quân, nhưng phụ thân hắn cũng không thèm quan tâm gì đến hắn, hơn nữa Diệp Không cũng không cam chịu để người khác nắm giữ tương lai của mình lại càng không muốn sống dựa giẫm vào người khác.
Mình phải mạnh mẽ mới là lối thoát duy nhất.
Ở Địa cầu thì Diệp Không cũng chỉ là một gã lưu manh, không có bản lãnh gì hơn người, thế nhưng hắn lai rất thích tranh đấu, về mặt võ công căn bản thì hắn cũng đánh không lại ai, hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hoài thì hắn bản lĩnh gì cũng không có, hắn sẽ không làm nên trò trống gì cả, luận về về văn chương hắn bất quá cũng không nhớ nổi hai câu thơ. lần đầu tiên hắn nhận ra chính mình thật vô dụng chẳng khác gì một thằng ngốc cả.
Làm thế nào để mình trở nên mạnh mẽ được đây?
- Nhị phu nhân người phải làm chủ cho lão tứ!Người xem mặt của lão tứ bị hắn đánh cho sưng vù lên không thành cái dạng gì nữa, tên ngốc đó thật quá hung dữ.
Nhị phu nhân bật cười,chỉ vào mặt lão tứ đang quỳ trên mặt đất mắng:
- Bị thằng ngốc đánh sao? Thằng ngốc đó gì đáng sợ đâu, hắn đánh ngươi thì ngươi đánh lại hắn lại còn chạy đến chỗ ta khóc lóc, kể lể. Ngươi cũng thật là kẻ vô dụng.
Ngay lập tức Lý tứ nhanh miệng giải thích:
- Nhị phu nhân! tên tiểu tử đó dường như không còn ngốc nữa, giờ đây hắn ăn nói rất lưu loát, chững chạc. Đánh người cũng không cần phân trước sau nói đánh là đánh luôn, không còn cười nói ngu ngốc suốt giống ngày trước kia, nghe mẫu thân hắn nói hắn vừa ngủ dậy đột nhiên thay đổi như thế.
Nhị phu nhân nghe lão tứ nói vậy không tin tưởng hỏi:
- Không thể nào. Hắn bị điên điên khùng khùng suốt mười mấy năm qua sao tự nhiên có thể thay đổi như thế được chứ.
Lão tứ lại xoa đầu rên rỉ, kêu lên:
- Quả thực hắn không còn ngốc nữa. Nhị phu nhân phải làm chủ cho lão nô chuyện này, mẹ con của hắn nửa đêm gây tiếng động lớn, lão nô đến khuyên bảo tên tiểu tử đó liền đánh lão nô trở nên thế này, hắn thật không biết lễ nghĩa là gì cả!
Thế nhưng lão Tứ lại giấu nhẹm đi chuyện mình vòi tiền của mẹ con Trần Cửu, để cho Nhị phu nhân thêm tức giận hắn còn thêm mắm, thêm muối:
- Ả xú nữ kia thấy con ra tay tàn bạo như thế cũng không hề căn ngăn, ả ta thừa biết lão nô là người của Nhị phu nhân thế mà để con hành động như thế, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, mẹ con hắn làm như thế chẳng phải là coi thường nhị phu nhân sao?
Nhị phu nhân là người biết nghĩ, nàng ta biết rằng Trần Cửu là kẻ biết thân phận của mình, chưa bao giờ giám gây sự với người khác, rõ ràng đây là chuyện khó tin.
Thế nhưng khi nghe lão tứ nói nhị phu nhân liền sầm mặt lại, nhất thời tức giận, hơn nữa đến bây giờ còn chưa tin hẳn tên tiểu tử ngốc kia đột nhiên vì sao lại khỏi bệnh.
Nhị phu nhân trầm ngâm một lúc rồi nói:
- Việc này ta sẽ tìm hiểu rõ ràng, các ngươi đi về đi. À! ngươi cầm lấy hai lạng bạc này để trị thương đi.
Tứ lão nương nghe nói có bạc thì trong lòng hớn hở thầm nghĩ:
- Chẳng qua là dùng một tý máu của lão tứ mà đổi được ngần nấy bạc, còn tên ngốc kia sớm muộn gì thì ngươi cũng bị đuổi ra khỏi Diệp phủ thôi.
Ả quay lại dập đầu .
- Tạ ơn nhị phu nhân!
Lão Tứ cũng dập đầu rồi nối gót theo tứ lão nương đi ra cửa.
- Tiểu tử không còn ngốc, nay lại còn có thể đánh người. Nhị phu nhân trầm tư hồi lâu rồi trầm giọng hô:
- Tiểu Hồng!
- Thưa nhị phu nhân, tiểu Hồng đến ngay! Tiểu Hồng là đại a hoàn, năm mười lăm tuổi đã theo hầu nhị phu nhân, rất lanh lợi được việc.
Nhị phu nhân mở miệng hỏi:
- Những việc lão tứ nói chắc ngươi đều nghe thấy rõ, ngươi thấy thế nào?
Tiểu Hồng thật là một nha đầu thông minh thoáng chốc đã chỉ rõ ra chân tướng sự việc.
- Nô tỳ không tin tên tiểu tử ngốc kia có thể khỏi bệnh, thường ngày hắn ta gặp ai cũng cười ngờ nghệch, có người cầm đá ném vào đầu hắn thì hắn cũng không biết đường tránh, mười phần thì đến tám, chín phần là lão tứ muốn đi lừa gạt Trần Cửu mẫu nhưng không có kết quả, nhưng lại không cẩn thận bị té ngã bị thương lúc này mới đến đây để bịa đặt.
Ây da! Dĩ nhiên là nhị phu nhân tin tưởng vào cách phân tích của Tiểu Hồng nhưng nàng lại nghĩ lão tứ không giám lừa gạt mình. Vì thế liền phân phó cho Tiểu Hồng đến chỗ mẹ con Trần Cửu xem thực hư có phải tên tiểu tử ngốc kia có thật sự đã thay đổi. Tiểu Hồng dạ một tiếng nhận sự phân phó rảo bước đi ra ngoài.
Khi Tiểu Hồng vừa đi ra nhị phu nhân hừ lạnh một tiếng:
- Mặc kệ là thật hay giả, nhân tiện có chuyện này đuổi quách con ả xú nữ đó đi, thực sự thì mẹ con ả đâu phải là người của Diệp phủ chứ!
Lúc này Diệp Không đang nằm tại phòng Trần Cửu mẫu, cả đêm qua hắn đã cùng mẫu thân trò chuyện suốt đêm, đến bây giờ vẫn còn hơi mệt, Chỉ là nói chuyện phiếm nhưng đối với Diệp Không thì lại hiệu quả rất lớn, hắn biết An quốc hay Thương nam đại lục trọng võ khinh văn, nếu muốn xuất đầu thì phải tìm sư phụ rèn luyện võ nghệ, sau đó tòng quân vào triều được mọi người kính nể.
Diệp Không lại hỏi Thương nam đại lục rốt cuộc có bao nhiêu người, bên ngoài Thương nam đại lục ra sao? Trần Cửu mẫu không có cách nào trả lời, dù sao nàng cũng đâu có kiến thức gì vì quanh năm nàng ở trong phủ tướng quân việc may vá đã chiếm hầu hết thời gian, nàng đâu biết trong An quốc có những chuyện gì, tin tức ở nước ngoài lại càng mù tịt, chẳng phải tháo vát gì nhưng thật ra nàng nghe người ta nói qua có người tận mắt trông thấy có người bay từ nam đô thành bay qua đây. Có lẽ nàng không tận mắt nhìn thấy nhưng theo mọi người kể lại thì thần tiên vẫn có nhưng xuất hiện ở đâu thì nàng hoàn toàn không biết.
Bình minh vừa đến, Diệp Không không nằm trên giường nữa,đứng dậy suy nghĩ."Việc quan trong nhất bây giờ nếu muốn tồn tại ở cái thế giới này, muốn yên ổn để lập nghiệp thì nhất định phải có thực lực, phải có tài năng để trở nên nổi bật, bằng không thì cũng chịu sự khi dễ của mọi người thôi."
Tuy rằng phụ thân là tướng quân, nhưng phụ thân hắn cũng không thèm quan tâm gì đến hắn, hơn nữa Diệp Không cũng không cam chịu để người khác nắm giữ tương lai của mình lại càng không muốn sống dựa giẫm vào người khác.
Mình phải mạnh mẽ mới là lối thoát duy nhất.
Ở Địa cầu thì Diệp Không cũng chỉ là một gã lưu manh, không có bản lãnh gì hơn người, thế nhưng hắn lai rất thích tranh đấu, về mặt võ công căn bản thì hắn cũng đánh không lại ai, hắn nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ hoài thì hắn bản lĩnh gì cũng không có, hắn sẽ không làm nên trò trống gì cả, luận về về văn chương hắn bất quá cũng không nhớ nổi hai câu thơ. lần đầu tiên hắn nhận ra chính mình thật vô dụng chẳng khác gì một thằng ngốc cả.
Làm thế nào để mình trở nên mạnh mẽ được đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.