Chương 1: Mở đầu
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Tháng bảy Vũ Hán, không khí vô cùng oi bức, hiện tại chỉ mới hơn chín giờ mà mặt trời độc ác đã bắt đầu phát uy, khiến mọi người đều ướt đẫm mồ hôi.
Đường Hán Chính, một con đường có thể nói là vô cùng nổi danh.
Hầu như người Vũ Hán nào cũng biết con đường này, cho dù chưa từng đi tới thì cũng đã nghe nói qua.
Nơi này từ xa xưa đã là nơi tụ tập của thương nhân, hiện tại cũng vẫn là như vậy, thời gian buổi sáng cả con đường tràn ngập trong không khí bận rộn, náo nhiệt: mở cửa tiệm, mua hàng, kỳ kèo mặc cả, thành giao ... có thể nói là thương nhân từ khắp nơi đổ xô về đây cho nên phi thường náo nhiệt.
Nhưng ngay lúc này có ba người đi tới, bộ dáng rõ ràng không phải là tới để buôn bán.
Nam tử đầu lĩnh khoảng hai mươi mấy tuổi mặc một bộ đồ tây màu đen, đầu tóc húi cua ngắn ngủn như dính sát vào da đầu, áo ngoài thì khoác trên vai, trên mặt đeo một cặp kính đen, trông cũng có vài phần suất khí.
Hắn một tay cầm điếu thuốc nghênh ngang đi tới, một tay thì đưa ngón út lên móc mũi ... rồi thuận tay bắn ra, mặc kệ ở bệnh cạnh có người hay không. Bất quá, cho dù thực sự có người bị trúng "đạn" thì tối đa cũng chỉ thầm buồn nôn trong lòng chứ không hề dám nói tiếng nào, bởi vì trên mặt của tên thanh niên này giống như có viết bốn chữ thật to: Ta là lưu manh!
Lưu manh ở con đường Hán Chính này đương nhiên không đơn giản, hai tiểu đệ đi theo tên thanh niên đều rất bưu hãn, đầu húi cua, áo ba lỗ màu đen bó sát người làm nổi rõ vai u thịt bắp của chúng. Mấy người nhát gan một chút khi nhìn thấy hai tên này thì hai chân không tự chủ được run lên.
Ba người rất nhanh đã đi tới trước một cửa tiệm ở trước cửa treo đầy dây hoa và xác pháo, rõ ràng là vừa mới khai trương.
- Quán xem tướng Long Hổ!
Tên lưu manh đầu lĩnh kéo cái kính đen xuống, nhướng mắt lên nhìn, rồi lười nhác ngáp một cái đẩy cánh cửa thuỷ tinh đi vào trong.
Trong cửa tiệm trang hoàng rất đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng và có thêm vài chậu hoa lan để trang trí, nhìn ra việc trang trí nội thất nơi này không tốn bao nhiêu tiền. Bất quá trong tiệm lại có mấy cái bàn bằng gỗ lim lại có giá trị không nhỏ, huống chi, vừa bước chân vào tiệm đã cảm giác được không khí vô cùng mát mẻ do máy điều hoà toả ra.
Tên lưu manh đầu lĩnh cũng là một người biết hàng, hắn khẽ gật gật đầu, ông chủ tiệm này tám phần là không thiếu tiền, phí bảo hộ hôm nay có lẽ cũng không khó thu.
- Quán này không tệ nhưng chỉ có mấy cái bàn, chắc khách hàng phải đứng ăn mì hả?
Một tên tiểu đệ bưu hãn lên tiếng, làm cho một tiểu cô nương ở bên trong đi ra cười khanh khách liên tục.
Tiểu cô nương này không tệ, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, khi cười càng thêm tươi tắn. Tên lưu manh đầu lĩnh, hai mắt toả sáng, quay đầu lại mắng:
- Chỉ biết nói bậy, thường này không chịu lo đọc thêm sách vào, không có chút văn hoá nào, đi ra ngoài cho khuất mắt tao. Cái gì tiệm mì? Mẹ nó, đây rõ ràng là quán xem tướng! Nhớ cho kỹ, ra đường hỗn cũng cần phải có văn hoá, biết chưa?
Tên thanh niên lưu manh kia mắng tên tiểu đệ xong thì làm bộ dáng tươi cười nhìn về phía tiểu cô nương kia tự giới thiệu:
- Không biết cô họ gì? Tôi là Diệp Không, mấy nhà buôn bán bên cạnh nể mặt mũi gọi tôi một tiếng là Không ca.
Tuy Diệp Không có vẻ rất nho nhã lễ độ nhưng vừa rồi khi hắn mắng tiểu đệ đã phun bậy làm cho tiểu cô nương ấn tượng rất xấu cho nên nàng xem mấy câu nói của hắn như khói bụi, nhướng mày, không chút khách khí nói:
- Đại thúc, làm ơn đừng hút thuốc ở đây!
Diệp Không là ai? Là lưu manh trong đám lưu manh trên con đường này, là địa đầu xà nơi này. Thường ngày hắn luôn được mọi người nể mặt cho nên khi nghe tiểu cô nương này nói vậy, trong lòng hắn không khỏi khó chịu, huống chi còn gọi hắn là đại thúc? Thực là đáng giận mà, năm nay hắn mới chỉ có hai mươi bốn, ngay cả bạn gái chính thức còn chưa có nữa là.
- Không được hút thuốc ở đây? Vậy đại tỷ hẳn là muốn trải giường cho ca ca đây nằm chơi à?
Diệp Không liếc nhìn tiểu cô nương, không hề khách khí nói.
Gặp phải người có tính cách như vậy đúng là khó đối phó, bất quá tiểu cô nương này cũng không phải dễ chọc, căn bản không thèm quan tâm lời Diệp Không nói, cũng không hề nói lại cái gì mà chỉ trừng đôi mắt đẹp lên nhìn chằm chằm Diệp Không.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau, không ai nhường ai.
Cũng không biết tên Diệp Không có phải nổi thiện tâm hay không mà qua chừng khoảng mười giây, hắn nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Hảo hảo, coi như tôi sợ cô, tôi dụi thuốc đi còn không được sao? Ài, đầu năm nay ngay cả chỗ để hút thuốc cũng không có nữa!
Người này cũng không quá xấu, vẫn còn biết phân biệt tốt xấu, cũng rất có cá tính. Tiểu cô nương đối với Diệp Không đã giảm ác cảm xuống không ít, đợi khi Diệp Không đi ra ngoài vứt điếu thuốc xong thì nàng mới nói:
- Tôi họ Triệu, là chủ tiệm này, ba vị đại thúc muốn xem tướng đoán vận hay là muốn đặt tên cửa tiệm?
Thầy tướng bộ dáng nên là càng già càng tốt, tốt nhất là có vộ dáng tiên phong đạo cốt, ba chòm râu dài, hoặc ít nhất cũng là một tên mang kính râm tự xưng bị mù chứ không phải một tiểu cô nương như thế này.
Nhưng Diệp Không thực sự không quan tâm nhiều như vậy:
- Triệu lão bản, tôi chưa bao giờ tin tưởng mấy thứ mê tín dị đoan, cũng không cần để người khác giúp tôi lựa chọn vận mạng, cho nên cô không thể gạt được tiền của tôi đâu.
Thầy tướng số, một là không tin được, hai cũng là lừa đảo. Những lời này của Diệp Không đã động chạm tới tiểu cô nương kia nên nàng lập tức sẵng giọng:
- Vậy cái vị tới tiểu điếm muốn làm gì? Nếu không có việc gì thì tôi cũng không muốn làm phí thời giờ quý báu của các vị!
Cái này chính là hạ lệnh đuổi khách.
Đường Hán Chính, một con đường có thể nói là vô cùng nổi danh.
Hầu như người Vũ Hán nào cũng biết con đường này, cho dù chưa từng đi tới thì cũng đã nghe nói qua.
Nơi này từ xa xưa đã là nơi tụ tập của thương nhân, hiện tại cũng vẫn là như vậy, thời gian buổi sáng cả con đường tràn ngập trong không khí bận rộn, náo nhiệt: mở cửa tiệm, mua hàng, kỳ kèo mặc cả, thành giao ... có thể nói là thương nhân từ khắp nơi đổ xô về đây cho nên phi thường náo nhiệt.
Nhưng ngay lúc này có ba người đi tới, bộ dáng rõ ràng không phải là tới để buôn bán.
Nam tử đầu lĩnh khoảng hai mươi mấy tuổi mặc một bộ đồ tây màu đen, đầu tóc húi cua ngắn ngủn như dính sát vào da đầu, áo ngoài thì khoác trên vai, trên mặt đeo một cặp kính đen, trông cũng có vài phần suất khí.
Hắn một tay cầm điếu thuốc nghênh ngang đi tới, một tay thì đưa ngón út lên móc mũi ... rồi thuận tay bắn ra, mặc kệ ở bệnh cạnh có người hay không. Bất quá, cho dù thực sự có người bị trúng "đạn" thì tối đa cũng chỉ thầm buồn nôn trong lòng chứ không hề dám nói tiếng nào, bởi vì trên mặt của tên thanh niên này giống như có viết bốn chữ thật to: Ta là lưu manh!
Lưu manh ở con đường Hán Chính này đương nhiên không đơn giản, hai tiểu đệ đi theo tên thanh niên đều rất bưu hãn, đầu húi cua, áo ba lỗ màu đen bó sát người làm nổi rõ vai u thịt bắp của chúng. Mấy người nhát gan một chút khi nhìn thấy hai tên này thì hai chân không tự chủ được run lên.
Ba người rất nhanh đã đi tới trước một cửa tiệm ở trước cửa treo đầy dây hoa và xác pháo, rõ ràng là vừa mới khai trương.
- Quán xem tướng Long Hổ!
Tên lưu manh đầu lĩnh kéo cái kính đen xuống, nhướng mắt lên nhìn, rồi lười nhác ngáp một cái đẩy cánh cửa thuỷ tinh đi vào trong.
Trong cửa tiệm trang hoàng rất đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng và có thêm vài chậu hoa lan để trang trí, nhìn ra việc trang trí nội thất nơi này không tốn bao nhiêu tiền. Bất quá trong tiệm lại có mấy cái bàn bằng gỗ lim lại có giá trị không nhỏ, huống chi, vừa bước chân vào tiệm đã cảm giác được không khí vô cùng mát mẻ do máy điều hoà toả ra.
Tên lưu manh đầu lĩnh cũng là một người biết hàng, hắn khẽ gật gật đầu, ông chủ tiệm này tám phần là không thiếu tiền, phí bảo hộ hôm nay có lẽ cũng không khó thu.
- Quán này không tệ nhưng chỉ có mấy cái bàn, chắc khách hàng phải đứng ăn mì hả?
Một tên tiểu đệ bưu hãn lên tiếng, làm cho một tiểu cô nương ở bên trong đi ra cười khanh khách liên tục.
Tiểu cô nương này không tệ, đôi mắt to tròn, môi hồng răng trắng, khi cười càng thêm tươi tắn. Tên lưu manh đầu lĩnh, hai mắt toả sáng, quay đầu lại mắng:
- Chỉ biết nói bậy, thường này không chịu lo đọc thêm sách vào, không có chút văn hoá nào, đi ra ngoài cho khuất mắt tao. Cái gì tiệm mì? Mẹ nó, đây rõ ràng là quán xem tướng! Nhớ cho kỹ, ra đường hỗn cũng cần phải có văn hoá, biết chưa?
Tên thanh niên lưu manh kia mắng tên tiểu đệ xong thì làm bộ dáng tươi cười nhìn về phía tiểu cô nương kia tự giới thiệu:
- Không biết cô họ gì? Tôi là Diệp Không, mấy nhà buôn bán bên cạnh nể mặt mũi gọi tôi một tiếng là Không ca.
Tuy Diệp Không có vẻ rất nho nhã lễ độ nhưng vừa rồi khi hắn mắng tiểu đệ đã phun bậy làm cho tiểu cô nương ấn tượng rất xấu cho nên nàng xem mấy câu nói của hắn như khói bụi, nhướng mày, không chút khách khí nói:
- Đại thúc, làm ơn đừng hút thuốc ở đây!
Diệp Không là ai? Là lưu manh trong đám lưu manh trên con đường này, là địa đầu xà nơi này. Thường ngày hắn luôn được mọi người nể mặt cho nên khi nghe tiểu cô nương này nói vậy, trong lòng hắn không khỏi khó chịu, huống chi còn gọi hắn là đại thúc? Thực là đáng giận mà, năm nay hắn mới chỉ có hai mươi bốn, ngay cả bạn gái chính thức còn chưa có nữa là.
- Không được hút thuốc ở đây? Vậy đại tỷ hẳn là muốn trải giường cho ca ca đây nằm chơi à?
Diệp Không liếc nhìn tiểu cô nương, không hề khách khí nói.
Gặp phải người có tính cách như vậy đúng là khó đối phó, bất quá tiểu cô nương này cũng không phải dễ chọc, căn bản không thèm quan tâm lời Diệp Không nói, cũng không hề nói lại cái gì mà chỉ trừng đôi mắt đẹp lên nhìn chằm chằm Diệp Không.
Hai người mắt to mắt nhỏ trừng trừng nhìn nhau, không ai nhường ai.
Cũng không biết tên Diệp Không có phải nổi thiện tâm hay không mà qua chừng khoảng mười giây, hắn nhún vai bất đắc dĩ nói:
- Hảo hảo, coi như tôi sợ cô, tôi dụi thuốc đi còn không được sao? Ài, đầu năm nay ngay cả chỗ để hút thuốc cũng không có nữa!
Người này cũng không quá xấu, vẫn còn biết phân biệt tốt xấu, cũng rất có cá tính. Tiểu cô nương đối với Diệp Không đã giảm ác cảm xuống không ít, đợi khi Diệp Không đi ra ngoài vứt điếu thuốc xong thì nàng mới nói:
- Tôi họ Triệu, là chủ tiệm này, ba vị đại thúc muốn xem tướng đoán vận hay là muốn đặt tên cửa tiệm?
Thầy tướng bộ dáng nên là càng già càng tốt, tốt nhất là có vộ dáng tiên phong đạo cốt, ba chòm râu dài, hoặc ít nhất cũng là một tên mang kính râm tự xưng bị mù chứ không phải một tiểu cô nương như thế này.
Nhưng Diệp Không thực sự không quan tâm nhiều như vậy:
- Triệu lão bản, tôi chưa bao giờ tin tưởng mấy thứ mê tín dị đoan, cũng không cần để người khác giúp tôi lựa chọn vận mạng, cho nên cô không thể gạt được tiền của tôi đâu.
Thầy tướng số, một là không tin được, hai cũng là lừa đảo. Những lời này của Diệp Không đã động chạm tới tiểu cô nương kia nên nàng lập tức sẵng giọng:
- Vậy cái vị tới tiểu điếm muốn làm gì? Nếu không có việc gì thì tôi cũng không muốn làm phí thời giờ quý báu của các vị!
Cái này chính là hạ lệnh đuổi khách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.