Chương 190: Trùng trại
Vương Tiểu Man
31/07/2014
- Ta đây đi trước một bước.
Diệp Không chắp tay về phía Cao Viễn Dương, đi theo thanh niên mặt trắng vào phường thị.
Hắn căn bản không chút hứng thú với chuyện tình của thương nghiệp Dịch gia, hắn chỉ muốn tiến vào phường thị để quan sát tìm hiểu một chút.
- Vị đạo huynh này, nếu như ngươi có việc gấp thì cứ đi trước, ta tự mình đi được rồi.
Diệp Không nhanh chóng đi tới bên thanh niên mặt trắng, đưa ra một khối linh thạch.
- Không sao, ai, nếu tiểu hữu cùng thương nghiệp Dịch gia tiến vào thì miễn đi phí vào cửa.
Thanh niên mặt trắng vô cùng khách khí.
Hắn sớm nghe nói Dịch gia muốn tới nới đây thiết lập chi nhanh, người khác không biết Dịch gia nhưng bọn họ thủ tại đây quanh năm. Số lương tu sĩ vãng lai rất nhiều, bọn họ hiểu rất rõ năng lực của thương nghiệp Dịch gia.
Đó là thương nghiệp đệ nhất đại lục, tài đại khí thô a, bọn họ tới đây đầu tư tự nhiên sẽ được tông môn coi trọng. Hắn sớm đã muốn trèo lên chức lão bản cho liền liền nịnh bợ Diệp Không.
Diệp Không biết rõ suy nghĩ của tiểu tử này, hắn giải thích:
- Đạo huynh, ta chỉ có duyên gặp mặt một lần với bọn họ, cũng không phải rất quen thuộc.
- Gặp mặt một lần cũng là nhận thức, ta nhàn rỗi không có việc gì lam, mang ngươi đi dạo một vòng cũng tốt.
Trong lòng thanh niên mặt trắng có chút uể oải, chẳng qua từ giờ trở đi khó tránh phải các sư huynh đệ khác chế nhạo. Vì vậy hắn kiên trì muốn dẫn Diệp Không đi dạo một vòng.
- Tốt như vậy a.
Diệp Không cũng không nhiều lời, đi theo thanh niên mặt trắng vào trong phường thị.
Tiến vào phường thị xem xét, Diệp Không mới phát hiện quả thật Bách Trùng trại phường thị không nhỏ chút nào, trách không được Dịch gia muốn tới thiết lập chi nhánh.
Chỉ thấy trên quảng trường phía trước có vô số quầy hàng xếp đặt chỉnh tề, phần đông là tu sĩ, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Không thấy nhiều tu tiên giả như vậy, bình thường muốn gặp một tu tiên giả tại Nam Đô thành vô cùng khó khăn. Mà ở đây, tùy tiện ném một cục đá cũng có thể nện vào đầu một tu tiên giả.
Những tu tiên giả này có nhiều thể loại, nam có nữ có, trẻ có già có, quần áo và trang sức thiên kỳ bách quái. Bởi vì nơi đây đa số là tu sĩ Man tộc cho nên quần áo gì cũng có, có người mặc da thú, cón người mặc áo giáp, còn có nữ tu phóng khoáng hơn cả nữ nhân trên địa cầu, khỏa nửa thân thể phía trên, hai hạt bồ đào màu tím lộ ra vô cùng rõ ràng khiến người nhìn nhỏ nước dãi.
Chẳng qua đa số vẫn là mặc quần áo và trang sức màu chàm của Man tộc. Nhưng cũng có không ít tu sĩ ăn mặc như tu sĩ Bắc tộc.
Diệp Không sử dụng Thiên Nhãn Thuật quét qua, phần lớn những tu sĩ này đều đang ở Luyện Khí trung kỳ cùng Luyện Khí hậu kỳ, cũng có mấy người Luyện Khí kỳ đại viên mãn.
Xem ra cảnh giới của tu tiên giả nơi đây không cao lắm a. trong lòng Diệp Không có chút khinh thị, tuy rằng hắn là Luyện Khí kỳ tầng ba thế nhưng hắn đã luyện tập qua Ngũ Hàng Thăng Tiên Kinh vô cùng cường đại, lại thêm pháp khí trung phẩm cùng áo giáp thượng phấp, đối chọi với Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu đều không có vấn đề. Nói một cách khác, trong đám tu tiên giả này, không có mấy người là đối thủ của hắn.
Có lẽ nhìn được vẻ khinh thị trên mặt Diệp Không, thanh niên mặt trắng nói:
- Tiểu hữu, chớ cho là phường thị của chúng ta chỉ có tu sĩ cấp thấp. Kỳ thật cũng có rất nhiều tiên nhân Trúc Cơ kỳ đó.
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ về hai hàng lầu nhỏ ở phía sau quảng trường:
- Trước quảng trường là quầy hàng của các tu sĩ cấp thấp trao đổi lẫn nhau, không có hàng gì tốt. Sau chỗ đó mới chính là những thương nghiệp chính tông, các tiên nhân cao cấp đều ưa thích giao dịch tại đó, đừng nói là Trúc Cơ kỳ, ngay cả tu sĩ Kết Đan ta cũng đã gặp qua không ít.
Nghe thanh nhiên mặt trắng giới thiệu, Diệp Không gật đầu. Trên quảng trường đều là quầy hàng của một ít tu sĩ tạm thời bày bán, bán chút đồ vật của chính mình, bán xong thì đóng cửa. Phía sau là những dãy lầu nhỏ, chính là cửa hàng chuyên môn buôn bán, đương nhiên nhiều thứ tốt hơn so với bên ngoài, chẳng qua giá cả có lẽ cũng tương đối cao.
Đi theo thanh niên mặt trắng vào quảng trường, chỉ thấy đủ các loại quán nhỏ thiên kỳ bách quái, có vô số thú cốt, có vô số đồ vật, ở phía trước có nhãn hiệu nói rõ là vật gì, còn có những các không nhãn hiệu, cũng không biết là bán ra thứ gì.
Mà âm thanh náo nhiệt bên cạnh vang lên không dứt, cò kè mặc cả, không khác gì một cái chợ của thế tục.
- Đạo huynh, nếu như ta thuê một quầy hàng, vậy phải tốn bao nhiêu linh thạch?
Diệp Không nghĩ tới mình có thứ muốn bám, đí chính là sừng của Khống Thi Trùng, nghe lão tổ nói phải trên dưới trăm linh thạch, còn có mấy trăng hạt giống Tù Lung thảo nữa, cũng có thể bán chút tiền.
- A, những quầy hàng mới khai trương có thể thuê, mỗi ngày năm khối linh thạch, cũng có thể thuê theo giờ, buổi sáng mỗi giả hai khối linh thạch, buồi chiều mỗi thời ba khối linh thạch.
Thanh niên mặt trắng đáp.
Tốt quá a, Diệp Không hơi nghiêng đầu, hắn giết Phạm Cửu Xà được bốn khối linh thạch, giết chết Hạ Huy được tám khối linh thạch, vơ vét trong Nam Đô thành được năm khối linh thạch, tổng cộng là mười bảy khối.
Về sau cho Lô Cầm cùng Tiểu Hồng một khối, mình tu luyện trong tụ linh trận mất thêm một khối, hiện giờ trong túi trữ vật chỉ còn mười bốn khói, không đủ thuê được mấy giờ.
- Xem ra thuê một ngày vẫn có lợi hơn.
Diệp Không cười cười.
- Đúng vậy đúng vậy.
Thanh niên mặt trắng gật đầu, hắn nhìn ra Diệp Không có thứ gì muốn bán, nhịn không được hỏi:
- Tiểu huynh đệ có gì muốn bán sao? Ta rất quen thuộc đối với nơi đây, nói cho ta nghe một chút, ta sẽ định giá cho ngươi, sẽ không bị thiệt đâu. À, ta còn nhận thức không ít lão bản của các hiệu buôn, nếu như là vật hy hãn thì bọn họ sẽ dùng giá tiền rất lớn để thu mua.
Lúc mới đầu Diệp Không còn sợ tiểu tử này đánh chủ ý tới hắn, thế nhưng khi nhìn giá cả của các mặt hàng trước mặt đều trên dưới một trăm khối linh thạch, chắc hắn không phải loại người thấy tiền tài là sáng mắt a?
- Ta có một… sừng của Khống Thi Trùng.
Diệp Không lắp bắp nói.
- Cái gì?
Thanh niên mặt trắng không nghe rõ, trên mặt hiện vẻ không thể tin được.
- Sừng của Khống Thi Trùng!
Diệp Không lặp lại lần nữa.
Rốt cục thanh niên mặt trăng cũng nghe rõ ràng, hắn cười nói:
- Cái đồ chơi này ngươi cũng muốn bày quầy hàng ra bán.
Lúc này Diệp Không có chút cảm giác há hốc mồm:
- Vì cái gì, không thể sao?
Thanh niên mặt trắng cười to hơn:
- Khống Thi Trùng sống bán ba khối linh thạch, một cái sừng của ngươi có thể bán được mấy đồng? Tiền thuê của ngươi ít nhất cũng hai khối linh thạch.
Diệp Không té xỉu, vội vàng hỏi:
- Có phải ngươi nhầm lẫn hay không? Đó là Khống Thi Trùng, chính là loại ở phía trên nằm ngang, ở dưới thêm một cột tạo thành sừng.
Nhìn thấy Diệp Không quýnh quáng lên, thanh niên mặt trắng cười đến nỗi không thở ra hơi, vội nói:
- Biết rõ biết rõ, ta còn biết thân trùng màu đen, nó còn không bay được xa nữa.
Diệp Không chắp tay về phía Cao Viễn Dương, đi theo thanh niên mặt trắng vào phường thị.
Hắn căn bản không chút hứng thú với chuyện tình của thương nghiệp Dịch gia, hắn chỉ muốn tiến vào phường thị để quan sát tìm hiểu một chút.
- Vị đạo huynh này, nếu như ngươi có việc gấp thì cứ đi trước, ta tự mình đi được rồi.
Diệp Không nhanh chóng đi tới bên thanh niên mặt trắng, đưa ra một khối linh thạch.
- Không sao, ai, nếu tiểu hữu cùng thương nghiệp Dịch gia tiến vào thì miễn đi phí vào cửa.
Thanh niên mặt trắng vô cùng khách khí.
Hắn sớm nghe nói Dịch gia muốn tới nới đây thiết lập chi nhanh, người khác không biết Dịch gia nhưng bọn họ thủ tại đây quanh năm. Số lương tu sĩ vãng lai rất nhiều, bọn họ hiểu rất rõ năng lực của thương nghiệp Dịch gia.
Đó là thương nghiệp đệ nhất đại lục, tài đại khí thô a, bọn họ tới đây đầu tư tự nhiên sẽ được tông môn coi trọng. Hắn sớm đã muốn trèo lên chức lão bản cho liền liền nịnh bợ Diệp Không.
Diệp Không biết rõ suy nghĩ của tiểu tử này, hắn giải thích:
- Đạo huynh, ta chỉ có duyên gặp mặt một lần với bọn họ, cũng không phải rất quen thuộc.
- Gặp mặt một lần cũng là nhận thức, ta nhàn rỗi không có việc gì lam, mang ngươi đi dạo một vòng cũng tốt.
Trong lòng thanh niên mặt trắng có chút uể oải, chẳng qua từ giờ trở đi khó tránh phải các sư huynh đệ khác chế nhạo. Vì vậy hắn kiên trì muốn dẫn Diệp Không đi dạo một vòng.
- Tốt như vậy a.
Diệp Không cũng không nhiều lời, đi theo thanh niên mặt trắng vào trong phường thị.
Tiến vào phường thị xem xét, Diệp Không mới phát hiện quả thật Bách Trùng trại phường thị không nhỏ chút nào, trách không được Dịch gia muốn tới thiết lập chi nhánh.
Chỉ thấy trên quảng trường phía trước có vô số quầy hàng xếp đặt chỉnh tề, phần đông là tu sĩ, quang cảnh vô cùng náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Diệp Không thấy nhiều tu tiên giả như vậy, bình thường muốn gặp một tu tiên giả tại Nam Đô thành vô cùng khó khăn. Mà ở đây, tùy tiện ném một cục đá cũng có thể nện vào đầu một tu tiên giả.
Những tu tiên giả này có nhiều thể loại, nam có nữ có, trẻ có già có, quần áo và trang sức thiên kỳ bách quái. Bởi vì nơi đây đa số là tu sĩ Man tộc cho nên quần áo gì cũng có, có người mặc da thú, cón người mặc áo giáp, còn có nữ tu phóng khoáng hơn cả nữ nhân trên địa cầu, khỏa nửa thân thể phía trên, hai hạt bồ đào màu tím lộ ra vô cùng rõ ràng khiến người nhìn nhỏ nước dãi.
Chẳng qua đa số vẫn là mặc quần áo và trang sức màu chàm của Man tộc. Nhưng cũng có không ít tu sĩ ăn mặc như tu sĩ Bắc tộc.
Diệp Không sử dụng Thiên Nhãn Thuật quét qua, phần lớn những tu sĩ này đều đang ở Luyện Khí trung kỳ cùng Luyện Khí hậu kỳ, cũng có mấy người Luyện Khí kỳ đại viên mãn.
Xem ra cảnh giới của tu tiên giả nơi đây không cao lắm a. trong lòng Diệp Không có chút khinh thị, tuy rằng hắn là Luyện Khí kỳ tầng ba thế nhưng hắn đã luyện tập qua Ngũ Hàng Thăng Tiên Kinh vô cùng cường đại, lại thêm pháp khí trung phẩm cùng áo giáp thượng phấp, đối chọi với Luyện Khí kỳ tầng năm tầng sáu đều không có vấn đề. Nói một cách khác, trong đám tu tiên giả này, không có mấy người là đối thủ của hắn.
Có lẽ nhìn được vẻ khinh thị trên mặt Diệp Không, thanh niên mặt trắng nói:
- Tiểu hữu, chớ cho là phường thị của chúng ta chỉ có tu sĩ cấp thấp. Kỳ thật cũng có rất nhiều tiên nhân Trúc Cơ kỳ đó.
Nhìn theo ngón tay hắn chỉ về hai hàng lầu nhỏ ở phía sau quảng trường:
- Trước quảng trường là quầy hàng của các tu sĩ cấp thấp trao đổi lẫn nhau, không có hàng gì tốt. Sau chỗ đó mới chính là những thương nghiệp chính tông, các tiên nhân cao cấp đều ưa thích giao dịch tại đó, đừng nói là Trúc Cơ kỳ, ngay cả tu sĩ Kết Đan ta cũng đã gặp qua không ít.
Nghe thanh nhiên mặt trắng giới thiệu, Diệp Không gật đầu. Trên quảng trường đều là quầy hàng của một ít tu sĩ tạm thời bày bán, bán chút đồ vật của chính mình, bán xong thì đóng cửa. Phía sau là những dãy lầu nhỏ, chính là cửa hàng chuyên môn buôn bán, đương nhiên nhiều thứ tốt hơn so với bên ngoài, chẳng qua giá cả có lẽ cũng tương đối cao.
Đi theo thanh niên mặt trắng vào quảng trường, chỉ thấy đủ các loại quán nhỏ thiên kỳ bách quái, có vô số thú cốt, có vô số đồ vật, ở phía trước có nhãn hiệu nói rõ là vật gì, còn có những các không nhãn hiệu, cũng không biết là bán ra thứ gì.
Mà âm thanh náo nhiệt bên cạnh vang lên không dứt, cò kè mặc cả, không khác gì một cái chợ của thế tục.
- Đạo huynh, nếu như ta thuê một quầy hàng, vậy phải tốn bao nhiêu linh thạch?
Diệp Không nghĩ tới mình có thứ muốn bám, đí chính là sừng của Khống Thi Trùng, nghe lão tổ nói phải trên dưới trăm linh thạch, còn có mấy trăng hạt giống Tù Lung thảo nữa, cũng có thể bán chút tiền.
- A, những quầy hàng mới khai trương có thể thuê, mỗi ngày năm khối linh thạch, cũng có thể thuê theo giờ, buổi sáng mỗi giả hai khối linh thạch, buồi chiều mỗi thời ba khối linh thạch.
Thanh niên mặt trắng đáp.
Tốt quá a, Diệp Không hơi nghiêng đầu, hắn giết Phạm Cửu Xà được bốn khối linh thạch, giết chết Hạ Huy được tám khối linh thạch, vơ vét trong Nam Đô thành được năm khối linh thạch, tổng cộng là mười bảy khối.
Về sau cho Lô Cầm cùng Tiểu Hồng một khối, mình tu luyện trong tụ linh trận mất thêm một khối, hiện giờ trong túi trữ vật chỉ còn mười bốn khói, không đủ thuê được mấy giờ.
- Xem ra thuê một ngày vẫn có lợi hơn.
Diệp Không cười cười.
- Đúng vậy đúng vậy.
Thanh niên mặt trắng gật đầu, hắn nhìn ra Diệp Không có thứ gì muốn bán, nhịn không được hỏi:
- Tiểu huynh đệ có gì muốn bán sao? Ta rất quen thuộc đối với nơi đây, nói cho ta nghe một chút, ta sẽ định giá cho ngươi, sẽ không bị thiệt đâu. À, ta còn nhận thức không ít lão bản của các hiệu buôn, nếu như là vật hy hãn thì bọn họ sẽ dùng giá tiền rất lớn để thu mua.
Lúc mới đầu Diệp Không còn sợ tiểu tử này đánh chủ ý tới hắn, thế nhưng khi nhìn giá cả của các mặt hàng trước mặt đều trên dưới một trăm khối linh thạch, chắc hắn không phải loại người thấy tiền tài là sáng mắt a?
- Ta có một… sừng của Khống Thi Trùng.
Diệp Không lắp bắp nói.
- Cái gì?
Thanh niên mặt trắng không nghe rõ, trên mặt hiện vẻ không thể tin được.
- Sừng của Khống Thi Trùng!
Diệp Không lặp lại lần nữa.
Rốt cục thanh niên mặt trăng cũng nghe rõ ràng, hắn cười nói:
- Cái đồ chơi này ngươi cũng muốn bày quầy hàng ra bán.
Lúc này Diệp Không có chút cảm giác há hốc mồm:
- Vì cái gì, không thể sao?
Thanh niên mặt trắng cười to hơn:
- Khống Thi Trùng sống bán ba khối linh thạch, một cái sừng của ngươi có thể bán được mấy đồng? Tiền thuê của ngươi ít nhất cũng hai khối linh thạch.
Diệp Không té xỉu, vội vàng hỏi:
- Có phải ngươi nhầm lẫn hay không? Đó là Khống Thi Trùng, chính là loại ở phía trên nằm ngang, ở dưới thêm một cột tạo thành sừng.
Nhìn thấy Diệp Không quýnh quáng lên, thanh niên mặt trắng cười đến nỗi không thở ra hơi, vội nói:
- Biết rõ biết rõ, ta còn biết thân trùng màu đen, nó còn không bay được xa nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.