Chương 15: Tỷ thí
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Diệp Không vừa cười vừa nói.
Trần Cửu mẫu không nghi ngờ gì cả, nàng vui vẻ đến rơi lệ.
- Mẹ! Cho con chỗ vải thừa này nhé!
Diệp Không tranh thủ thời gian nói.
- Con muốn chỗ vải thừa này để làm gì?
Trần Cửu mẫu nghi vấn hỏi.
- Để rèn luyện thân thể ạ! Từ ngày mai...Không. Từ giờ trở đi, con bắt đầu rèn luyện thân thể! Con nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy Diệp Không không có võ sư chỉ đạo, nhưng hắn cũng có được lý luận trụ cột rèn luyện thân thể của địa cầu. Phương pháp rèn luyện này rất phổ biến, một kẻ lưu manh như Diệp Không không có lý nào lại không biết được.
Nếu muốn trở thành một cao thủ, đầu tiên phải rèn luyện lực lượng của chính mình. Tốc độ! Phản ứng! Tính dẻo dai! Cùng với năng lực chịu đòn! Luyện tốt những điểm này cho dù ở trên kỹ tràng không thắng được nhưng cũng sẽ không quá thảm bại.
Diệp Không lấy hết chỗ vải thừa không dùng của Trần Cửu mẫu. Hắn làm thành một cái túi, bên trong túi có hơn mười khối gạch lớn, sau đó cột vào đùi, bắt đầu huấn luyện đeo phụ trọng chạy cự li dài.
Phụ trọng chạy cự li dài, phụ trọng bật cóc. Đây là những bài huấn luyện rèn luyện lực lượng cơ bản, cũng là những bài huấn luyện hữu hiệu nhất.
Còn có không đến mười ngày, thời gian của Diệp Không không có nhiều. Hắn không thể trì hoãn nữa, cho nên cường độ huấn luyện rất nặng.
Gạch ngói ở Thương Nam đại lục không nhẹ một chút nào, mỗi viên gạch ngói cũng phải nặng vài cân. Vậy mà Diệp Không lại buộc vào hai bên đùi, mỗi bên mười viên. Phải biết rằng thân thể Diệp Không hiện tại mới chỉ là hài tử mười hai tuổi. Những hài tử ở tuổi này, nếu như buộc vào hai bên đùi, mỗi bên mười viên gạch ngói sẽ không thể nào đi được. Thế nhưng Diệp Trần vẫn kiên trì.
Mỗi ngày Diệp Trần chạy vòng quanh Diệp phủ một vòng, chỉ một vòng thôi nhưng hắn cảm giác được thân thể của mình muốn rã rời ra. Thế nhưng trong đầu hắn lại có một tín niệm giúp cho hắn cố gắng vượt lên chính mình.
- Ta muốn học võ! Ta muốn trở nên mạnh mẽ!
- Không nhi! Con mau lau mồ hôi đi. Nặng quá thì bỏ bớt gạch ngói ra, không cần phải cố sức như vậy.
Trần Cửu mẫu tuy vui vẻ khi nhi tử của mình chịu khố luyện tập như vậy. Thế nhưng nàng cũng không nỡ thấy con của mình liều mạng luyện tập như vậy.
- Mẹ! Không có việc gì đâu! Con còn phải chống đẩy hai trăm cái nữa. Con bắt đầu đây.
Diệp Không cắn răng. Hắn biết rõ những bài huấn luyện của mình có chút nặng, thế nhưng Diệp Không không thể không luyện tập. Nếu như muốn trong một thời gian ngắn có được hiệu quả thì phải thực hiện siêu huấn luyện. Chỉ khi bản thân chịu phụ tải nặng mới có thể nhanh chóng tiếp cận cực hạn, để rồi đột phá. Từng bước vượt qua cực hạn của bản thân.
Mỗi khi trời tối, Diệp Không đều ở trong tình trạng kiệt sức nằm trên giường. Lúc này hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, từng đốt ngón tay, từng khối cơ bắp đều là đau muốn chết. Thế nhưng Diệp Không lại rất vui vẻ, hắn biết rõ cơ bắp của mình đang từng bước tăng trưởng, các đốt ngón tay cũng kiên cường dẻo dai hơn. Cái loại cảm giác giống như có vô số con kiến bò trong cơ thể này chính là biểu hiện của việc cơ bắp đang tăng cường.
Trong vài ngày này, mỗi sáng sớm, tất cả gia đinh trong Diệp phủ đều thấy một thân ảnh nhỏ bé kiên trì chạy, giữa trưa, hắn lại tiến vào trong rừng cây liên tục đấm lên bao cát mịn, buổi tối hắn lại bơi mấy vòng trong khi hồ nước.
- Nghe nói thằng đần kia đã tốt lên rồi, sao bây giờ lại phát bệnh trở lại vậy?
Đại lục Thương Nam cũng không có loại phương pháp huấn luyện này cho nên tất cả gia đinh đều rất khó hiểu trước hành động của Diệp Không.
- Chắc chắn bệnh tình của hắn lại tái phát, người bình thường sao tự nhiên lại đi đánh bao cát, tay hắn không cảm thấy đau sao?
- Đúng nha, kẻ đần này đúng là chịu khổ được mà, chúng ta chỉ cần mấy quyền là đã không chịu được rồi thế mà hắn vẫn có thể đứng đám bao cát liên tục nửa cang giờ.
- Đi nhanh lên, tính tình người điên thất thường, ta cũng không muốn ăn mấy đấm của hắn đâu.
Cuối tháng, trời mưa to, từng hạt mưa to như hạt đậu liên tục oanh kích xuống mặt đất, tất cả mọi người đều ở trong phòng, ngay cả động vật cũng tìm nơi trú ẩn thế nhưng Diệp Không vẫn miệt mài tập chạy, giống như hắn không cảm thấy cả người hắn đã ướt nhẹp, tóc tai hắn đã bết sát vào người.
Mưa càng lúc càng to, càng lúc càng dày, dường như cả thế giới chìm trong bóng tối, hai bên tai chỉ nghe thấy âm thanh nước mưa rào rào. Trên lầu hai nội viện Diệp gia, một đôi thiếu niên mặc áo gấm đứng cạnh cửa sổ quan sát Diệp Không đang chạy trong mưa.
- Ca, hắn đang làm gì vậy? Không lẽ hắn còn điên hơn cả trước kia nữa sao?
Một nhi tử khác của Nhị nương hỏi Diệp Văn.
- Hắn đang rèn luyện khí lực, hắn muốn chiến thắng trong tỷ thí sắp tới.
Diệp Văn cười lạnh.
- Có cách rèn luyện như vậy sao? Khác nào hắn đang tự tra tấn?
Diệp Vũ hỏi đầy nghi ngờ.
- Nếu như ta đoán không sai, đây là một phương pháp tu luyện gân cốt mà hắn nghĩ ra.
Diệp Văn rất tỉnh táo, hắn không có cho rằng Diệp Không đang nổi điên.
- Phương pháp luyện gân cốt? Sư phó không phải dạy chúng ta võ công là từ trong ra ngoài sao?
Diệp Vũ nói, lại lo lắng hỏi thăm.
- Ca! Ngươi thấy hắn có thể thành công không?
Diệp Văn khinh thường nói:
- Trọng ngoại khinh nội, phương pháp luyện tập của hắn làm nhiều công ít, hiểu quả vô cùng kém cỏi. Khó có thể trở thành châu báu được.
Diệp Văn nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa đi vào trong phòng.
Diệp Vũ cũng cười, nói:
- Ca! Lần này khiêu chiến với hắn, để cho ta ra tay đi. Ta đã sớm muốn đánh tên đần này rồi. Ở trước mặt mọi người có thể đánh cho hắn te tua bầm dập khẳng định rất sảng khoái.
- Ha ha! Yên tâm, rồi ngươi sẽ có cơ hội.
- Không phải nha! Ta nghe nói bọn Diệp Long, Diệp Hổ cũng muốn thừa cơ ở trước mặt mọi người đánh hắn để tìm niềm vui. Ta sợ bị bọn hắn lấy mất cơ hội.
Diệp Văn cười lớn:
- Tên đần này chính là người ngu. Ai cũng muốn đánh hắn để tìm niềm vui, cũng không biết hắn sẽ chết trong tay ai đây?
Trần Cửu mẫu không nghi ngờ gì cả, nàng vui vẻ đến rơi lệ.
- Mẹ! Cho con chỗ vải thừa này nhé!
Diệp Không tranh thủ thời gian nói.
- Con muốn chỗ vải thừa này để làm gì?
Trần Cửu mẫu nghi vấn hỏi.
- Để rèn luyện thân thể ạ! Từ ngày mai...Không. Từ giờ trở đi, con bắt đầu rèn luyện thân thể! Con nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn.
Tuy Diệp Không không có võ sư chỉ đạo, nhưng hắn cũng có được lý luận trụ cột rèn luyện thân thể của địa cầu. Phương pháp rèn luyện này rất phổ biến, một kẻ lưu manh như Diệp Không không có lý nào lại không biết được.
Nếu muốn trở thành một cao thủ, đầu tiên phải rèn luyện lực lượng của chính mình. Tốc độ! Phản ứng! Tính dẻo dai! Cùng với năng lực chịu đòn! Luyện tốt những điểm này cho dù ở trên kỹ tràng không thắng được nhưng cũng sẽ không quá thảm bại.
Diệp Không lấy hết chỗ vải thừa không dùng của Trần Cửu mẫu. Hắn làm thành một cái túi, bên trong túi có hơn mười khối gạch lớn, sau đó cột vào đùi, bắt đầu huấn luyện đeo phụ trọng chạy cự li dài.
Phụ trọng chạy cự li dài, phụ trọng bật cóc. Đây là những bài huấn luyện rèn luyện lực lượng cơ bản, cũng là những bài huấn luyện hữu hiệu nhất.
Còn có không đến mười ngày, thời gian của Diệp Không không có nhiều. Hắn không thể trì hoãn nữa, cho nên cường độ huấn luyện rất nặng.
Gạch ngói ở Thương Nam đại lục không nhẹ một chút nào, mỗi viên gạch ngói cũng phải nặng vài cân. Vậy mà Diệp Không lại buộc vào hai bên đùi, mỗi bên mười viên. Phải biết rằng thân thể Diệp Không hiện tại mới chỉ là hài tử mười hai tuổi. Những hài tử ở tuổi này, nếu như buộc vào hai bên đùi, mỗi bên mười viên gạch ngói sẽ không thể nào đi được. Thế nhưng Diệp Trần vẫn kiên trì.
Mỗi ngày Diệp Trần chạy vòng quanh Diệp phủ một vòng, chỉ một vòng thôi nhưng hắn cảm giác được thân thể của mình muốn rã rời ra. Thế nhưng trong đầu hắn lại có một tín niệm giúp cho hắn cố gắng vượt lên chính mình.
- Ta muốn học võ! Ta muốn trở nên mạnh mẽ!
- Không nhi! Con mau lau mồ hôi đi. Nặng quá thì bỏ bớt gạch ngói ra, không cần phải cố sức như vậy.
Trần Cửu mẫu tuy vui vẻ khi nhi tử của mình chịu khố luyện tập như vậy. Thế nhưng nàng cũng không nỡ thấy con của mình liều mạng luyện tập như vậy.
- Mẹ! Không có việc gì đâu! Con còn phải chống đẩy hai trăm cái nữa. Con bắt đầu đây.
Diệp Không cắn răng. Hắn biết rõ những bài huấn luyện của mình có chút nặng, thế nhưng Diệp Không không thể không luyện tập. Nếu như muốn trong một thời gian ngắn có được hiệu quả thì phải thực hiện siêu huấn luyện. Chỉ khi bản thân chịu phụ tải nặng mới có thể nhanh chóng tiếp cận cực hạn, để rồi đột phá. Từng bước vượt qua cực hạn của bản thân.
Mỗi khi trời tối, Diệp Không đều ở trong tình trạng kiệt sức nằm trên giường. Lúc này hắn cảm thấy toàn thân đau nhức, từng đốt ngón tay, từng khối cơ bắp đều là đau muốn chết. Thế nhưng Diệp Không lại rất vui vẻ, hắn biết rõ cơ bắp của mình đang từng bước tăng trưởng, các đốt ngón tay cũng kiên cường dẻo dai hơn. Cái loại cảm giác giống như có vô số con kiến bò trong cơ thể này chính là biểu hiện của việc cơ bắp đang tăng cường.
Trong vài ngày này, mỗi sáng sớm, tất cả gia đinh trong Diệp phủ đều thấy một thân ảnh nhỏ bé kiên trì chạy, giữa trưa, hắn lại tiến vào trong rừng cây liên tục đấm lên bao cát mịn, buổi tối hắn lại bơi mấy vòng trong khi hồ nước.
- Nghe nói thằng đần kia đã tốt lên rồi, sao bây giờ lại phát bệnh trở lại vậy?
Đại lục Thương Nam cũng không có loại phương pháp huấn luyện này cho nên tất cả gia đinh đều rất khó hiểu trước hành động của Diệp Không.
- Chắc chắn bệnh tình của hắn lại tái phát, người bình thường sao tự nhiên lại đi đánh bao cát, tay hắn không cảm thấy đau sao?
- Đúng nha, kẻ đần này đúng là chịu khổ được mà, chúng ta chỉ cần mấy quyền là đã không chịu được rồi thế mà hắn vẫn có thể đứng đám bao cát liên tục nửa cang giờ.
- Đi nhanh lên, tính tình người điên thất thường, ta cũng không muốn ăn mấy đấm của hắn đâu.
Cuối tháng, trời mưa to, từng hạt mưa to như hạt đậu liên tục oanh kích xuống mặt đất, tất cả mọi người đều ở trong phòng, ngay cả động vật cũng tìm nơi trú ẩn thế nhưng Diệp Không vẫn miệt mài tập chạy, giống như hắn không cảm thấy cả người hắn đã ướt nhẹp, tóc tai hắn đã bết sát vào người.
Mưa càng lúc càng to, càng lúc càng dày, dường như cả thế giới chìm trong bóng tối, hai bên tai chỉ nghe thấy âm thanh nước mưa rào rào. Trên lầu hai nội viện Diệp gia, một đôi thiếu niên mặc áo gấm đứng cạnh cửa sổ quan sát Diệp Không đang chạy trong mưa.
- Ca, hắn đang làm gì vậy? Không lẽ hắn còn điên hơn cả trước kia nữa sao?
Một nhi tử khác của Nhị nương hỏi Diệp Văn.
- Hắn đang rèn luyện khí lực, hắn muốn chiến thắng trong tỷ thí sắp tới.
Diệp Văn cười lạnh.
- Có cách rèn luyện như vậy sao? Khác nào hắn đang tự tra tấn?
Diệp Vũ hỏi đầy nghi ngờ.
- Nếu như ta đoán không sai, đây là một phương pháp tu luyện gân cốt mà hắn nghĩ ra.
Diệp Văn rất tỉnh táo, hắn không có cho rằng Diệp Không đang nổi điên.
- Phương pháp luyện gân cốt? Sư phó không phải dạy chúng ta võ công là từ trong ra ngoài sao?
Diệp Vũ nói, lại lo lắng hỏi thăm.
- Ca! Ngươi thấy hắn có thể thành công không?
Diệp Văn khinh thường nói:
- Trọng ngoại khinh nội, phương pháp luyện tập của hắn làm nhiều công ít, hiểu quả vô cùng kém cỏi. Khó có thể trở thành châu báu được.
Diệp Văn nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi đẩy cửa đi vào trong phòng.
Diệp Vũ cũng cười, nói:
- Ca! Lần này khiêu chiến với hắn, để cho ta ra tay đi. Ta đã sớm muốn đánh tên đần này rồi. Ở trước mặt mọi người có thể đánh cho hắn te tua bầm dập khẳng định rất sảng khoái.
- Ha ha! Yên tâm, rồi ngươi sẽ có cơ hội.
- Không phải nha! Ta nghe nói bọn Diệp Long, Diệp Hổ cũng muốn thừa cơ ở trước mặt mọi người đánh hắn để tìm niềm vui. Ta sợ bị bọn hắn lấy mất cơ hội.
Diệp Văn cười lớn:
- Tên đần này chính là người ngu. Ai cũng muốn đánh hắn để tìm niềm vui, cũng không biết hắn sẽ chết trong tay ai đây?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.