Chương 13: Xông vào nội viện
Vương Tiểu Man
30/07/2014
Ý định đánh người ra oai của Diệp Không đã phá sản, nhưng hắn cũng không bận tâm nhiều vì điều đó bởi hắn còn có chuyện quan trọng hơn đó là đi gặp cha hắn.
Ăn điểm tâm xong, Trần Cửu mẫu sửa sang lại y phục cho Diệp Không và không quên dặn thêm vài câu:
- Không nhi, gặp cha ngươi thì nghìn vạn lần cho làm cho cha ngươi nổi giận .
Bây giờ thì nhi tử của mình dã không còn ngốc nữa có thể làm người khác hài lòng. Thế nhưng hiện nay tính tình của nhi tử mình lại nóng nảy đụng bất cứ chuyện gì cũng có thể gây sự với người khác.
Diệp Không cười nói:
- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con không còn ngốc đâu, con sẽ không gây sự với lão gia, con đâu có muốn chết con chỉ đi nói chuyện với lão gia về chuyện học hành của con thôi, mẫu thân cứ yên tâm đi con biết con đánh không lại lão gia sẽ không lấy trứng chọi đá đâu.
Trần Cửu mẫu rất lo lắng cho hắn vẫn tiếp tục căn dặn:
- Không nhi! ngàn vạn lần con đừng cãi lại lão gia, cho dù là người được sủng ái nhất Diệp gia cũng không giám làm trái ý lão gia đâu, lão gia nói dù đúng, dù sai con cũng phải chịu đựng. Mẫu thân biết tính tình con nóng nảy, nếu lão gia có không đồng ý hay chửi mắng con thì con cũng phải chịu đựng...
- Con biết, con biết, thôi con đi đây. Diệp Không chỉnh chu lại quần áo nghênh ngang đi ra, đột nhiên hắn nghĩ đây là dáng đi của lưu manh nếu cứ như thế có phải là bất lịch sự. Nghĩ thê hắn liền đi đứng thẳng tắp, và nghĩ:
- Hắc hắc! Lão gia cha con ta chuẩn bị gặp nhau.
Tại Địa Cầu chuyện cha con gặp nhau thật quá dễ dàng, muốn gặp là gặp thậm chí nếu không muốn đi thì gọi một tiếng thì cha sẽ đến.
Thế nhưng tại Thương Nam đại lục thì khác hẳn, muốn gặp thì phải thông báo, nếu là nữ tử thì còn không coi ra gì. Có thông báo cũng chưa biết đến bao giờ mới gặp được.
Với người khác thì cũng sẽ không khó khăn lắm, nhưng với Diệp Không thì thì mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khi đứng trước cửa nội viện, hai tên nha đinh thấy hắn liền ngăn cản không cho vào. Thấy thế Diệp Không cười nói với hai tên nha đinh:
- Hai vị đại ca, hai vị có thể châm chước cho tiểu đệ đi vào được không?
- Ai là đại ca của ngươi, đại nhân có biết bao nhiêu việc ngươi không vào được. Tên nha đinh kia mặt mũi cau có nói.
Diệp Không nghe thế mà tức muốn ói máu, lão tử là nhi tử của lão gia, vì sao lại rảnh rỗi đứng chờ ở đây? ngươi có mắt không tròng sao?
Diệp Không nén giận nói:
- Hai vị đại ca , tiểu đệ là Diệp Không là bát nhi tử của tướng quân, hai vị đại ca để tiểu đệ vào gặp phụ thân đi.
Tên gia đinh kia sớm đã được nhị phu nhân phân phó, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta biết, ta biết ngươi là Diệp Không, Diệp Không đầu trống trơn, ha ha ha...
Hai tên gia đinh cười lớn. Diệp Không giận tím cả mặt
Một lúc sau một tên gia đinh nói:
- Đã tự xưng là bát thiếu gia, vậy thì công tử đừng làm tiểu nhân khó xử. Bát thiếu gia nghe nói hôm nay đầu óc của bát thiếu gia đã minh mẫn trở lại thì ngươi cũng phải nghĩ xem các phu nhân, thiếu phu nhân đều mang theo các tiểu thư, công tử ở trong phủ, mà tại sao công tử lại lang thang ở bên ngoài phủ vậy?
Hắn nói đến đó thì dừng lại để cho Diệp Không tự hiểu rõ, bản thân Diệp Không tuy rằng là bát thiếu gia nhưng không hề được được gặp lão gia, thậm chí lão gia còn ghét hắn.
Tên gia đinh dừng một lúc rồi nói thêm vào:
- Chúng ta cũng chỉ nghe theo lệnh mà thôi, cho dù ngươi có chán nản cũng thế thôi, ta khuyên ngươi nên trở về đi.
Diệp Không nghĩ tới cha sao lại quá đáng như thế, sao lại ghét hắn đến thế muốn gặp mặt cũng không được, có phải là coi thường nhau quá hay sao?
Thế nhưng hắn cũng không tiện nổi giận, liền tươi cười nói với hai tên gia đinh:
- Đại ca, trước đây là chuyện của trước đây, hiện giờ ta đã hoàn toan bình phục, phiền hai vị đại ca vào bẩm một tiếng lát trở ra có tiền thưởng ta sẽ không quên hai vị đâu.
Tên gia đinh trẻ tuổi nói:
- Được tiền, hay là được ăn đòn? Xem ra đầu óc của ngươi vẫn có vấn đề, xin lỗi chúng ta không muốn ăn đòn cùng ngươi đâu!
Đã không cho vào cửa lại còn không chịu vào bẩm báo, thấy cứ thế thì khó mà gặp được lão gia Diệp Không liền nổi giận:
- Tiểu tử nhà ngươi nói cái gì? Ngươi có tin là ta cho ngươi ăn đòn ngay bây giờ không?
Tên gia đinh kia liền quay đầu vào trong phủ la lớn:
- Người đâu mau tới đây! Có kẻ tự ý đi vào trong phủ.
Diệp Không thét lên:
- Tao đánh cả nhà mày! Hôm nay lão tử phải cho ngươi biết tay. nói rồi liền nắm tay nhè mặt tên kia đấm tới.
Một tiếng thét chói tai vang lên, một bạch y thiếu niên lưng đeo phác đao oai vệ đi tới:
- Kẻ nào giám tự ý xông vào trong phủ? Chẳng lẽ không biết quy củ của Diệp phủ là tự ý đi vào trong phủ là lấy tội danh thích khách ra để xét sử sao?
Diệp Không lục trong ký ức của tên ngốc kia thì ra người mới đến là nhi tử của Nhị phu nhân tên là Diệp Văn dũng mãnh nhất trong Diệp phủ.
Diệp Không đánh mấy tên nha đinh quả là không uổng công. Thấy Diệp Văn đi ra, Diệp Không liền ôm quyền nói:
- Nhị ca! Tiểu đệ muốn gặp cha một chút, thế nhưng mấy tên ác nô này có mắt không tròng không cho tiểu đệ vào, thử hỏi có đạo lý nào nhi tử không được gặp phụ thân?
Diệp Văn đã đoán được Diệp Không muốn tới để gặp lão gia, lập tức tươi cười nói:
- Bát đệ, ngươi quả thật đã khỏi bệnh, trong lòng huynh rất vui, ngươi biết không trong thời gian ngươi bị bệnh huynh rất quan tâm đến đệ!
Thì ra sự quan tâm của ngươi chính là nhục mạ, đánh đạp ta? Diệp Không nghĩ thầm trong bụng, trong lòng oán giận thế nhưng không hề biểu hiện ra ngoài vẫn cười nói:
- Đa tạ nhị ca! Nhị ca yên tâm tiểu đệ nhất định sẽ tri ân báo đáp nhị ca!
Tri ân báo đáp? Chẳng phải là ngươi muốn báo thù rửa hận sao, chỉ dựa vào bản lãnh của ngươi thì ngươi không có cơ hội đâu. Diệp Văn nghĩ thầm trong bụng nhưng bên ngoài vẫn tươi cười nói:
- Nhị ca lúc nào cũng hoan nghênh.
Diệp Không cũng không muốn nhiều lời với hắn nên liền nói:
- Nhị ca đã đến đây thì chắc tiểu đệ có thể đi vào trong gặp phụ thân rồi chứ?
Diệp Văn cười nói:
- Không phải là không thể, nhưng vấn đề là ở chỗ gần đây phụ thân đóng cửa không tiếp ai cả, đừng nói là đệ ngay cả ta đây muốn gặp phụ thân cũng rất khó.
Diệp Không không biết hắn nói thật hay nói dối, thế nhưng hắn biết ngày hôm nay khó có thể gặp được Diệp lão gia.
Ăn điểm tâm xong, Trần Cửu mẫu sửa sang lại y phục cho Diệp Không và không quên dặn thêm vài câu:
- Không nhi, gặp cha ngươi thì nghìn vạn lần cho làm cho cha ngươi nổi giận .
Bây giờ thì nhi tử của mình dã không còn ngốc nữa có thể làm người khác hài lòng. Thế nhưng hiện nay tính tình của nhi tử mình lại nóng nảy đụng bất cứ chuyện gì cũng có thể gây sự với người khác.
Diệp Không cười nói:
- Mẫu thân, người cứ yên tâm đi, con không còn ngốc đâu, con sẽ không gây sự với lão gia, con đâu có muốn chết con chỉ đi nói chuyện với lão gia về chuyện học hành của con thôi, mẫu thân cứ yên tâm đi con biết con đánh không lại lão gia sẽ không lấy trứng chọi đá đâu.
Trần Cửu mẫu rất lo lắng cho hắn vẫn tiếp tục căn dặn:
- Không nhi! ngàn vạn lần con đừng cãi lại lão gia, cho dù là người được sủng ái nhất Diệp gia cũng không giám làm trái ý lão gia đâu, lão gia nói dù đúng, dù sai con cũng phải chịu đựng. Mẫu thân biết tính tình con nóng nảy, nếu lão gia có không đồng ý hay chửi mắng con thì con cũng phải chịu đựng...
- Con biết, con biết, thôi con đi đây. Diệp Không chỉnh chu lại quần áo nghênh ngang đi ra, đột nhiên hắn nghĩ đây là dáng đi của lưu manh nếu cứ như thế có phải là bất lịch sự. Nghĩ thê hắn liền đi đứng thẳng tắp, và nghĩ:
- Hắc hắc! Lão gia cha con ta chuẩn bị gặp nhau.
Tại Địa Cầu chuyện cha con gặp nhau thật quá dễ dàng, muốn gặp là gặp thậm chí nếu không muốn đi thì gọi một tiếng thì cha sẽ đến.
Thế nhưng tại Thương Nam đại lục thì khác hẳn, muốn gặp thì phải thông báo, nếu là nữ tử thì còn không coi ra gì. Có thông báo cũng chưa biết đến bao giờ mới gặp được.
Với người khác thì cũng sẽ không khó khăn lắm, nhưng với Diệp Không thì thì mọi chuyện không đơn giản như vậy. Khi đứng trước cửa nội viện, hai tên nha đinh thấy hắn liền ngăn cản không cho vào. Thấy thế Diệp Không cười nói với hai tên nha đinh:
- Hai vị đại ca, hai vị có thể châm chước cho tiểu đệ đi vào được không?
- Ai là đại ca của ngươi, đại nhân có biết bao nhiêu việc ngươi không vào được. Tên nha đinh kia mặt mũi cau có nói.
Diệp Không nghe thế mà tức muốn ói máu, lão tử là nhi tử của lão gia, vì sao lại rảnh rỗi đứng chờ ở đây? ngươi có mắt không tròng sao?
Diệp Không nén giận nói:
- Hai vị đại ca , tiểu đệ là Diệp Không là bát nhi tử của tướng quân, hai vị đại ca để tiểu đệ vào gặp phụ thân đi.
Tên gia đinh kia sớm đã được nhị phu nhân phân phó, cười lạnh một tiếng nói:
- Ta biết, ta biết ngươi là Diệp Không, Diệp Không đầu trống trơn, ha ha ha...
Hai tên gia đinh cười lớn. Diệp Không giận tím cả mặt
Một lúc sau một tên gia đinh nói:
- Đã tự xưng là bát thiếu gia, vậy thì công tử đừng làm tiểu nhân khó xử. Bát thiếu gia nghe nói hôm nay đầu óc của bát thiếu gia đã minh mẫn trở lại thì ngươi cũng phải nghĩ xem các phu nhân, thiếu phu nhân đều mang theo các tiểu thư, công tử ở trong phủ, mà tại sao công tử lại lang thang ở bên ngoài phủ vậy?
Hắn nói đến đó thì dừng lại để cho Diệp Không tự hiểu rõ, bản thân Diệp Không tuy rằng là bát thiếu gia nhưng không hề được được gặp lão gia, thậm chí lão gia còn ghét hắn.
Tên gia đinh dừng một lúc rồi nói thêm vào:
- Chúng ta cũng chỉ nghe theo lệnh mà thôi, cho dù ngươi có chán nản cũng thế thôi, ta khuyên ngươi nên trở về đi.
Diệp Không nghĩ tới cha sao lại quá đáng như thế, sao lại ghét hắn đến thế muốn gặp mặt cũng không được, có phải là coi thường nhau quá hay sao?
Thế nhưng hắn cũng không tiện nổi giận, liền tươi cười nói với hai tên gia đinh:
- Đại ca, trước đây là chuyện của trước đây, hiện giờ ta đã hoàn toan bình phục, phiền hai vị đại ca vào bẩm một tiếng lát trở ra có tiền thưởng ta sẽ không quên hai vị đâu.
Tên gia đinh trẻ tuổi nói:
- Được tiền, hay là được ăn đòn? Xem ra đầu óc của ngươi vẫn có vấn đề, xin lỗi chúng ta không muốn ăn đòn cùng ngươi đâu!
Đã không cho vào cửa lại còn không chịu vào bẩm báo, thấy cứ thế thì khó mà gặp được lão gia Diệp Không liền nổi giận:
- Tiểu tử nhà ngươi nói cái gì? Ngươi có tin là ta cho ngươi ăn đòn ngay bây giờ không?
Tên gia đinh kia liền quay đầu vào trong phủ la lớn:
- Người đâu mau tới đây! Có kẻ tự ý đi vào trong phủ.
Diệp Không thét lên:
- Tao đánh cả nhà mày! Hôm nay lão tử phải cho ngươi biết tay. nói rồi liền nắm tay nhè mặt tên kia đấm tới.
Một tiếng thét chói tai vang lên, một bạch y thiếu niên lưng đeo phác đao oai vệ đi tới:
- Kẻ nào giám tự ý xông vào trong phủ? Chẳng lẽ không biết quy củ của Diệp phủ là tự ý đi vào trong phủ là lấy tội danh thích khách ra để xét sử sao?
Diệp Không lục trong ký ức của tên ngốc kia thì ra người mới đến là nhi tử của Nhị phu nhân tên là Diệp Văn dũng mãnh nhất trong Diệp phủ.
Diệp Không đánh mấy tên nha đinh quả là không uổng công. Thấy Diệp Văn đi ra, Diệp Không liền ôm quyền nói:
- Nhị ca! Tiểu đệ muốn gặp cha một chút, thế nhưng mấy tên ác nô này có mắt không tròng không cho tiểu đệ vào, thử hỏi có đạo lý nào nhi tử không được gặp phụ thân?
Diệp Văn đã đoán được Diệp Không muốn tới để gặp lão gia, lập tức tươi cười nói:
- Bát đệ, ngươi quả thật đã khỏi bệnh, trong lòng huynh rất vui, ngươi biết không trong thời gian ngươi bị bệnh huynh rất quan tâm đến đệ!
Thì ra sự quan tâm của ngươi chính là nhục mạ, đánh đạp ta? Diệp Không nghĩ thầm trong bụng, trong lòng oán giận thế nhưng không hề biểu hiện ra ngoài vẫn cười nói:
- Đa tạ nhị ca! Nhị ca yên tâm tiểu đệ nhất định sẽ tri ân báo đáp nhị ca!
Tri ân báo đáp? Chẳng phải là ngươi muốn báo thù rửa hận sao, chỉ dựa vào bản lãnh của ngươi thì ngươi không có cơ hội đâu. Diệp Văn nghĩ thầm trong bụng nhưng bên ngoài vẫn tươi cười nói:
- Nhị ca lúc nào cũng hoan nghênh.
Diệp Không cũng không muốn nhiều lời với hắn nên liền nói:
- Nhị ca đã đến đây thì chắc tiểu đệ có thể đi vào trong gặp phụ thân rồi chứ?
Diệp Văn cười nói:
- Không phải là không thể, nhưng vấn đề là ở chỗ gần đây phụ thân đóng cửa không tiếp ai cả, đừng nói là đệ ngay cả ta đây muốn gặp phụ thân cũng rất khó.
Diệp Không không biết hắn nói thật hay nói dối, thế nhưng hắn biết ngày hôm nay khó có thể gặp được Diệp lão gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.