Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại!
Chương 34: Cách duy nhất
Yên Đan (Amber)
08/05/2022
Trở về phòng nghỉ ngơi, cô đã quá kiệt quệ sức lực lẫn tinh thần sau những chuyện đã và đang diễn ra. Túc Kỳ tắm gội sạch sẽ, để làn nước mát cùng hương thơm xà phòng gội rửa bớt đi sự căng thẳng trong cô.
Nằm trên giường nghĩ suy đến đau cả đầu, bây giờ cô chẳng biết làm cách nào để kiếm được số tiền lớn đó. Suy đi nghĩ lại, chỉ còn một cách duy nhất, chính là...nhận tiền "bạn giường" từ Nhan Lục Tần.
Nếu bán nhà thì càng không được, đây là căn nhà cha để lại cho mẹ con cô, ngoài chốn dung thân còn mang cả giá trị kỷ niệm. Hơn nữa mẹ cô cũng sẽ không bao giờ suy nghĩ đến chuyện bán nhà.
Dòng họ bên nội ngoại ai cũng khá giả, nhưng nếu hỏi mượn số tiền lớn như vậy thì họ cũng chào thua mà lắc đầu bất lực. Lại còn là khoảng nợ do mẹ cô bài bạc gây nên thì thử hỏi mấy ai muốn cho mượn để trả nợ đây.
Cô đưa tay đánh nhẹ lên đầu mình, muốn bản thân tỉnh táo mà suy nghĩ thấu đáo. Nhưng nghĩ thế nào cũng nhận thấy nhận tiền từ Nhan Lục Tần là cách tốt nhất và duy nhất.
Đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ, tiếng gõ cửa phòng vang lên, mẹ cô bước vào, ánh mắt bà ấy trĩu nặng nỗi âu lo. Ngồi xuống cạnh con gái, mẹ cô nhẹ giọng:
- Con à, khoảng nợ đó...làm sao chúng ta trả hết đây. Tất cả là lỗi của mẹ. Hay là...mình bán nhà?
Cô ngạc nhiên trước lời gợi ý của mẹ mình, bởi lẽ bà ấy rất trân quý căn nhà này, nhưng giờ đây lại ngậm ngùi nói đến chuyện bán nhà, có lẽ mẹ cô đã rất ân hận và không muốn khiến con gái nhọc lòng quá nhiều vì lỗi lầm mình gây ra.
Túc Kỳ nắm lấy tay mẹ, lời lẽ nhẹ nhàng xoa dịu, trấn an:
- Căn nhà này là kỷ niệm cha để lại cho hai mẹ con mình, không thể bán được, con biết mẹ không muốn, nhưng vì tình cảnh nên phải buộc lòng nói về chuyện bán nhà.
Liên phu nhân rưng rưng:
- Đúng, mẹ thật tâm không muốn, mẹ đã ở căn nhà này hơn mười lăm năm, từ khi mới kết hôn với ba con. Đối với mẹ nơi đây có rất nhiều kỷ niệm. Nhưng Ngọc Cẩn Khôi gấp rút đòi nợ, còn cho cả giang hồ đến nhà, nếu trong mười ngày chúng ta không có tiền trả, e rằng ông ta sẽ làm ra chuyện kinh khủng hơn nữa.
Mọi chuyện đã đến bước đường cùng, người cô nghĩ đến lúc này là Lục Tần, chỉ anh mới có thể giúp được cô.
Suy nghĩ một lúc, cô đưa ra quyết định khiến Liên phu nhân bất ngờ:
- Mẹ à, hay mẹ sang Hàn ở nhà dì ba một thời gian đi. Để tránh việc bác hai cho giang hồ đến nhà đòi nợ. Mọi chuyện ở đây con sẽ tìm cách giải quyết.
Mẹ cô có hai người chị gái, bà ấy là con út. Chị hai của bà ấy (dì hai của cô) hiện sống ở một thành phố khác. Còn người chị ba thì sống tại Hàn Quốc, đã góa chồng gần mười năm qua. Bà ấy có hai người con gái, hiện cả hai đều đã kết hôn và sinh con. Dì ba của cô đã lên chức bà ngoại, trông khi mẹ cô vẫn chưa có cháu ẵm bồng.
Vì vậy mỗi năm mẹ cô đều sang Hàn ít nhất một tháng để ở cùng chị mình, hơn nữa Liên phu nhân muốn cùng người chị ba chăm sóc các cháu của bà ấy, bởi hai người con gái tuy đã lấy chồng nhưng mua nhà rất gần nhà dì ba để thuận tiện về chăm sóc mẹ.
Tình cảm của hai chị em Liên phu nhân rất tốt, mẹ cô yêu trẻ con nên xem cháu của dì ba như cháu của mình.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, trong khoảng thời gian nợ nần này, mẹ cô sang Hàn Quốc ở với dì ba là an toàn và thích hợp nhất.
Liên phu nhân không khỏi bối rối khi nghe ý định từ cô:
- Sao mẹ có thể bỏ con lại vào lúc này được, một mình con thì biết giải quyết chuyện này thế nào?
Cô đã có quyết định cho riêng mình, chỉ có điều không thể nói thật cho mẹ biết được. Nếu bà ấy biết cô con gái ngoan hiền, có học thức của mình lấy thân xác đổi lấy tiền thì có khi mẹ cô sẽ sốc đến ngất đi mất.
- Con đã có dự tính của mình rồi. Mẹ cứ tin ở con. Tạm thời con sẽ sang nhà bạn ở nhờ, người làm thì đành cho họ nghỉ. Nhà chúng ta sẽ khóa cửa bỏ trống để tránh việc ông ta cho giang hồ tìm đến. Mỗi tuần con đều về thăm nom nhà.
Mẹ cô lắc đầu, bà ấy vẫn chưa thể thuận theo ý cô:
- Dự tính gì chứ? Làm sao con có được số tiền lớn như vậy? Mẹ không đi đâu, mẹ sẽ ở lại nhà mình.
Cô nắm tay bà ấy, từ nhỏ đến lớn, Túc Kỳ không biết nói dối, nhưng lần này, cô buộc bản thân phải dối mẹ để bà ấy yên lòng, vì an toàn của mẹ và cũng vì không thể để bà ấy biết được sự thật.
- Mẹ à, con sẽ vay mượn tiền từ bạn bè, mỗi người một ít. Khi còn học bên Singapore, con quen thân với rất nhiều người bạn, gia cảnh của ai cũng giàu có cả. Con tin rằng họ sẽ giúp chúng ta. Mẹ hãy tin con.
Cô cố gắng nói hết nước hết cái, trước mắt phải thuyết phục mẹ đồng ý sang Hàn Quốc sống cùng dì ba một thời gian thì cô mới yên lòng để giải quyết mọi chuyện.
Thật ra ngoài số nợ của mẹ cô, Túc Kỳ còn chuyện quan trọng và ẩn khuất khác có liên quan đến Ngọc Cẩn Khôi mà cô cần làm rõ. Chuyện đó rốt cuộc là gì?
Nằm trên giường nghĩ suy đến đau cả đầu, bây giờ cô chẳng biết làm cách nào để kiếm được số tiền lớn đó. Suy đi nghĩ lại, chỉ còn một cách duy nhất, chính là...nhận tiền "bạn giường" từ Nhan Lục Tần.
Nếu bán nhà thì càng không được, đây là căn nhà cha để lại cho mẹ con cô, ngoài chốn dung thân còn mang cả giá trị kỷ niệm. Hơn nữa mẹ cô cũng sẽ không bao giờ suy nghĩ đến chuyện bán nhà.
Dòng họ bên nội ngoại ai cũng khá giả, nhưng nếu hỏi mượn số tiền lớn như vậy thì họ cũng chào thua mà lắc đầu bất lực. Lại còn là khoảng nợ do mẹ cô bài bạc gây nên thì thử hỏi mấy ai muốn cho mượn để trả nợ đây.
Cô đưa tay đánh nhẹ lên đầu mình, muốn bản thân tỉnh táo mà suy nghĩ thấu đáo. Nhưng nghĩ thế nào cũng nhận thấy nhận tiền từ Nhan Lục Tần là cách tốt nhất và duy nhất.
Đang quẩn quanh với dòng suy nghĩ, tiếng gõ cửa phòng vang lên, mẹ cô bước vào, ánh mắt bà ấy trĩu nặng nỗi âu lo. Ngồi xuống cạnh con gái, mẹ cô nhẹ giọng:
- Con à, khoảng nợ đó...làm sao chúng ta trả hết đây. Tất cả là lỗi của mẹ. Hay là...mình bán nhà?
Cô ngạc nhiên trước lời gợi ý của mẹ mình, bởi lẽ bà ấy rất trân quý căn nhà này, nhưng giờ đây lại ngậm ngùi nói đến chuyện bán nhà, có lẽ mẹ cô đã rất ân hận và không muốn khiến con gái nhọc lòng quá nhiều vì lỗi lầm mình gây ra.
Túc Kỳ nắm lấy tay mẹ, lời lẽ nhẹ nhàng xoa dịu, trấn an:
- Căn nhà này là kỷ niệm cha để lại cho hai mẹ con mình, không thể bán được, con biết mẹ không muốn, nhưng vì tình cảnh nên phải buộc lòng nói về chuyện bán nhà.
Liên phu nhân rưng rưng:
- Đúng, mẹ thật tâm không muốn, mẹ đã ở căn nhà này hơn mười lăm năm, từ khi mới kết hôn với ba con. Đối với mẹ nơi đây có rất nhiều kỷ niệm. Nhưng Ngọc Cẩn Khôi gấp rút đòi nợ, còn cho cả giang hồ đến nhà, nếu trong mười ngày chúng ta không có tiền trả, e rằng ông ta sẽ làm ra chuyện kinh khủng hơn nữa.
Mọi chuyện đã đến bước đường cùng, người cô nghĩ đến lúc này là Lục Tần, chỉ anh mới có thể giúp được cô.
Suy nghĩ một lúc, cô đưa ra quyết định khiến Liên phu nhân bất ngờ:
- Mẹ à, hay mẹ sang Hàn ở nhà dì ba một thời gian đi. Để tránh việc bác hai cho giang hồ đến nhà đòi nợ. Mọi chuyện ở đây con sẽ tìm cách giải quyết.
Mẹ cô có hai người chị gái, bà ấy là con út. Chị hai của bà ấy (dì hai của cô) hiện sống ở một thành phố khác. Còn người chị ba thì sống tại Hàn Quốc, đã góa chồng gần mười năm qua. Bà ấy có hai người con gái, hiện cả hai đều đã kết hôn và sinh con. Dì ba của cô đã lên chức bà ngoại, trông khi mẹ cô vẫn chưa có cháu ẵm bồng.
Vì vậy mỗi năm mẹ cô đều sang Hàn ít nhất một tháng để ở cùng chị mình, hơn nữa Liên phu nhân muốn cùng người chị ba chăm sóc các cháu của bà ấy, bởi hai người con gái tuy đã lấy chồng nhưng mua nhà rất gần nhà dì ba để thuận tiện về chăm sóc mẹ.
Tình cảm của hai chị em Liên phu nhân rất tốt, mẹ cô yêu trẻ con nên xem cháu của dì ba như cháu của mình.
Cô đã suy nghĩ rất kỹ, trong khoảng thời gian nợ nần này, mẹ cô sang Hàn Quốc ở với dì ba là an toàn và thích hợp nhất.
Liên phu nhân không khỏi bối rối khi nghe ý định từ cô:
- Sao mẹ có thể bỏ con lại vào lúc này được, một mình con thì biết giải quyết chuyện này thế nào?
Cô đã có quyết định cho riêng mình, chỉ có điều không thể nói thật cho mẹ biết được. Nếu bà ấy biết cô con gái ngoan hiền, có học thức của mình lấy thân xác đổi lấy tiền thì có khi mẹ cô sẽ sốc đến ngất đi mất.
- Con đã có dự tính của mình rồi. Mẹ cứ tin ở con. Tạm thời con sẽ sang nhà bạn ở nhờ, người làm thì đành cho họ nghỉ. Nhà chúng ta sẽ khóa cửa bỏ trống để tránh việc ông ta cho giang hồ tìm đến. Mỗi tuần con đều về thăm nom nhà.
Mẹ cô lắc đầu, bà ấy vẫn chưa thể thuận theo ý cô:
- Dự tính gì chứ? Làm sao con có được số tiền lớn như vậy? Mẹ không đi đâu, mẹ sẽ ở lại nhà mình.
Cô nắm tay bà ấy, từ nhỏ đến lớn, Túc Kỳ không biết nói dối, nhưng lần này, cô buộc bản thân phải dối mẹ để bà ấy yên lòng, vì an toàn của mẹ và cũng vì không thể để bà ấy biết được sự thật.
- Mẹ à, con sẽ vay mượn tiền từ bạn bè, mỗi người một ít. Khi còn học bên Singapore, con quen thân với rất nhiều người bạn, gia cảnh của ai cũng giàu có cả. Con tin rằng họ sẽ giúp chúng ta. Mẹ hãy tin con.
Cô cố gắng nói hết nước hết cái, trước mắt phải thuyết phục mẹ đồng ý sang Hàn Quốc sống cùng dì ba một thời gian thì cô mới yên lòng để giải quyết mọi chuyện.
Thật ra ngoài số nợ của mẹ cô, Túc Kỳ còn chuyện quan trọng và ẩn khuất khác có liên quan đến Ngọc Cẩn Khôi mà cô cần làm rõ. Chuyện đó rốt cuộc là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.