Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại!
Chương 5: Can đảm hay liều mạng?
Yên Đan (Amber)
08/05/2022
Tài xế nhận thấy sự cố xảy ập đến cũng vội bước ra khỏi xe, những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng máu me cũng vội đi đến hỗ trợ.
Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến, đưa Túc Kỳ đến bệnh viện.
Lục Tần cũng theo xe cấp cứu để xem tình trạng của cô. Lần này cô trợ lý hết lòng bảo vệ boss, vì anh mà bị thương đến nông nỗi này.
Đến bệnh viện, cô nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Sau hơn hai giờ đồng hồ tích cực cầm máu và chữa trị vết thương, cô đã qua cơn nguy kịch, nhịp tim đập ổn định. Chỉ có điều vì mất quá nhiều máu nên cần được truyền máu gấp. Cũng may ngân hàng máu của bệnh viên vẫn còn nhóm máu có thể truyền cho cô.
Sau khi tình trạng của cô đã ổn, Túc Kỳ được đưa đến phòng bệnh đặc biệt, loại phòng vip mà Nhan Lục Tần yêu cầu cho cô.
Vì hiện tại cô vẫn chưa tỉnh dậy nên vẫn chưa thể vào thăm. Anh căn dặn các y tá trông nom cô cẩn thận rồi trở về nhà.
Điện thoại của cô đã bị rơi ở chỗ xảy ra tai nạn, vì trong lúc hoảng loạn rối ren nên anh cũng chẳng thể hay biết hay để tâm.
Lục Tần cho người quản lý thông tin nhân sự ở công ty tìm địa chỉ nhà của cô, mục đích muốn cho người đến nhà thông báo với gia đình cô biết chuyện cô gặp nạn. Anh nghĩ đây là chuyện mình nên và phải làm.
Mẹ cô sau khi nhận được tin báo con gái đang bị thương liền tức tốc đến bệnh viện.
Anh thân là tổng giám đốc của cô, lần này nhân viên liều mạng vì anh mà bị thương ra nông nỗi này, anh cần có trách nhiệm.
Mọi chi phí từ viện phí đến những vấn đề phát sinh khác đều do Lục Tần chi trả.
Công an cũng đã vào cuộc để điều tra chuyện ám sát giữa thanh thiên bạch nhật lần này. Qua các camera từ trước cổng nhà hàng đến các camera trên đường đều rất khó xác định danh tính của bọn chúng. Hai kẻ mặt trang phục đen bịt kít mặt mũi, lái xe máy không biển số, lại lựa lúc trời tối để hành động, lần này thật cam go trong quá trình điều ra.
- ----------------‐----------------
Sáng hôm sau cô tỉnh lại, cơ thể rất đau mà chẳng còn chút sức lựa vì vết thương khá lớn lại mất máu quá nhiều.
Liên phu nhân tận tình chăm sóc con gái, đúc cô ăn cháo cho dễ tiêu hóa.
- Con cũng thật là, sao lại liều mạng của mình như vậy chứ?
Mẹ cô đúc tiếp muỗng cháo, cô nằm trên giường lắc đầu. Bà ấy hiểu ý cô nên không đúc thêm nữa, đặt tô cháo lên tủ nhỏ cạnh giường.
Túc Kỳ ngượng đáp lời, thanh âm rất nhỏ vì đang đau:
- Thấy sếp bị nạn ngay trước mắt, sao con làm lơ được.
Mẹ cô nghe con gái nói vậy thì vưad giận vừa thương, chỉ trách cô quá tốt bụng, thấy người gặp nạn cận kề thì chẳng thể vờ như không hay biết.
- Mẹ thật không biết khen con tốt tính, can đảm hay trách con liều mạng nữa đây. Bây giờ nhà chỉ còn hai mẹ con, con mà có mệnh hệ gì mẹ chẳng sống nỗi nữa đâu.
Cô đưa bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay Liên phu nhân:
- Mẹ à, chẳng phải bây giờ con đã không sao rồi sao? Mẹ đừng lo lắng nữa.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì tiếng mở cửa bên ngoài vang lên, là tảng băng đến thăm cô.
Túc Kỳ muốn gượng ngồi dậy nhưng vết thương mới khâu nếu vận động sẽ rất đau, có thể khiến vết thương bị động dẫn đến bung chỉ khâu.
Cô nhỏ giọng:
- Tổng giám đốc...
Mẹ cô thấy sếp của con gái đến thăm cô thì tinh ý đứng vậy. Hôm qua sau khi báo tin cho bà ấy biết cô gặp chuyện, anh đã quay trở lại bệnh viện nên Liên phu nhân và anh đã biết mặt nhau.
- Tổng giám đốc đến thăm con, vậy mẹ ra ngoài mua thêm ít đồ đây.
Bà ấy nhanh chóng ra ngoài, anh bước đến ghế đặt cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.
- Còn đau không?
Lời lẽ cụt ngủn, ngỡ như anh nói thêm vài chữ sẽ bị lẹo lưỡi không bằng.
Cô đã quen với điệu bộ lạnh lùng này của anh nên chẳng chút bất ngờ.
- Vẫn còn.
Người đàn ông kiệm lời này dường không thể nói chuyện tình hơn được.
- Cô cứ nghỉ phép đến khi khỏe hẳn, lương sẽ không bị ảnh hưởng.
Cô đáp lời:
- Cám ơn tổng giám đốc.
Anh vẫn nhạt nhẽo dù người đang nằm trên giường bệnh là vì cứu anh nên mới bị thương như vậy.
- Không cần khách sáo, do cô cứu tôi nên mới bị thương.
Lục Tần nhìn đồng hồ đeo tay:
- Sắp đến giờ làm, tôi đi đây.
Anh rời đi, gương mặt từ đầy đến cuối chẳng chút biến sắc. Nhưng anh cũng đã bỏ giờ nghỉ trưa để đến bệnh viện thăm cô, từ công ty Gwen đến bệnh viện khá xa. Xem như anh có chút thành ý.
Ngày hôm sau, cả ngày cũng không thể nằm mãi vì sẽ ảnh hưởng đến vết thương ở lưng. Liên phu nhân dìu cô ngồi dậy, dù gặp khó khăn vì vết thương mới rất đau nhưng cũng may là không sâu, có lẽ trong lúc vội vàng lái xe lướt qua bọn chúng đã không kiểm soát được lực tay, nếu không e rằng cô còn thảm hơn thế này. Chưa kịp lãnh tháng lương đầu tiên mà đã thảm thế này, Túc Kỳ chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.
Xe cấp cứu nhanh chóng được gọi đến, đưa Túc Kỳ đến bệnh viện.
Lục Tần cũng theo xe cấp cứu để xem tình trạng của cô. Lần này cô trợ lý hết lòng bảo vệ boss, vì anh mà bị thương đến nông nỗi này.
Đến bệnh viện, cô nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu. Sau hơn hai giờ đồng hồ tích cực cầm máu và chữa trị vết thương, cô đã qua cơn nguy kịch, nhịp tim đập ổn định. Chỉ có điều vì mất quá nhiều máu nên cần được truyền máu gấp. Cũng may ngân hàng máu của bệnh viên vẫn còn nhóm máu có thể truyền cho cô.
Sau khi tình trạng của cô đã ổn, Túc Kỳ được đưa đến phòng bệnh đặc biệt, loại phòng vip mà Nhan Lục Tần yêu cầu cho cô.
Vì hiện tại cô vẫn chưa tỉnh dậy nên vẫn chưa thể vào thăm. Anh căn dặn các y tá trông nom cô cẩn thận rồi trở về nhà.
Điện thoại của cô đã bị rơi ở chỗ xảy ra tai nạn, vì trong lúc hoảng loạn rối ren nên anh cũng chẳng thể hay biết hay để tâm.
Lục Tần cho người quản lý thông tin nhân sự ở công ty tìm địa chỉ nhà của cô, mục đích muốn cho người đến nhà thông báo với gia đình cô biết chuyện cô gặp nạn. Anh nghĩ đây là chuyện mình nên và phải làm.
Mẹ cô sau khi nhận được tin báo con gái đang bị thương liền tức tốc đến bệnh viện.
Anh thân là tổng giám đốc của cô, lần này nhân viên liều mạng vì anh mà bị thương ra nông nỗi này, anh cần có trách nhiệm.
Mọi chi phí từ viện phí đến những vấn đề phát sinh khác đều do Lục Tần chi trả.
Công an cũng đã vào cuộc để điều tra chuyện ám sát giữa thanh thiên bạch nhật lần này. Qua các camera từ trước cổng nhà hàng đến các camera trên đường đều rất khó xác định danh tính của bọn chúng. Hai kẻ mặt trang phục đen bịt kít mặt mũi, lái xe máy không biển số, lại lựa lúc trời tối để hành động, lần này thật cam go trong quá trình điều ra.
- ----------------‐----------------
Sáng hôm sau cô tỉnh lại, cơ thể rất đau mà chẳng còn chút sức lựa vì vết thương khá lớn lại mất máu quá nhiều.
Liên phu nhân tận tình chăm sóc con gái, đúc cô ăn cháo cho dễ tiêu hóa.
- Con cũng thật là, sao lại liều mạng của mình như vậy chứ?
Mẹ cô đúc tiếp muỗng cháo, cô nằm trên giường lắc đầu. Bà ấy hiểu ý cô nên không đúc thêm nữa, đặt tô cháo lên tủ nhỏ cạnh giường.
Túc Kỳ ngượng đáp lời, thanh âm rất nhỏ vì đang đau:
- Thấy sếp bị nạn ngay trước mắt, sao con làm lơ được.
Mẹ cô nghe con gái nói vậy thì vưad giận vừa thương, chỉ trách cô quá tốt bụng, thấy người gặp nạn cận kề thì chẳng thể vờ như không hay biết.
- Mẹ thật không biết khen con tốt tính, can đảm hay trách con liều mạng nữa đây. Bây giờ nhà chỉ còn hai mẹ con, con mà có mệnh hệ gì mẹ chẳng sống nỗi nữa đâu.
Cô đưa bàn tay mảnh khảnh nắm lấy tay Liên phu nhân:
- Mẹ à, chẳng phải bây giờ con đã không sao rồi sao? Mẹ đừng lo lắng nữa.
Hai mẹ con đang trò chuyện thì tiếng mở cửa bên ngoài vang lên, là tảng băng đến thăm cô.
Túc Kỳ muốn gượng ngồi dậy nhưng vết thương mới khâu nếu vận động sẽ rất đau, có thể khiến vết thương bị động dẫn đến bung chỉ khâu.
Cô nhỏ giọng:
- Tổng giám đốc...
Mẹ cô thấy sếp của con gái đến thăm cô thì tinh ý đứng vậy. Hôm qua sau khi báo tin cho bà ấy biết cô gặp chuyện, anh đã quay trở lại bệnh viện nên Liên phu nhân và anh đã biết mặt nhau.
- Tổng giám đốc đến thăm con, vậy mẹ ra ngoài mua thêm ít đồ đây.
Bà ấy nhanh chóng ra ngoài, anh bước đến ghế đặt cạnh giường bệnh rồi ngồi xuống.
- Còn đau không?
Lời lẽ cụt ngủn, ngỡ như anh nói thêm vài chữ sẽ bị lẹo lưỡi không bằng.
Cô đã quen với điệu bộ lạnh lùng này của anh nên chẳng chút bất ngờ.
- Vẫn còn.
Người đàn ông kiệm lời này dường không thể nói chuyện tình hơn được.
- Cô cứ nghỉ phép đến khi khỏe hẳn, lương sẽ không bị ảnh hưởng.
Cô đáp lời:
- Cám ơn tổng giám đốc.
Anh vẫn nhạt nhẽo dù người đang nằm trên giường bệnh là vì cứu anh nên mới bị thương như vậy.
- Không cần khách sáo, do cô cứu tôi nên mới bị thương.
Lục Tần nhìn đồng hồ đeo tay:
- Sắp đến giờ làm, tôi đi đây.
Anh rời đi, gương mặt từ đầy đến cuối chẳng chút biến sắc. Nhưng anh cũng đã bỏ giờ nghỉ trưa để đến bệnh viện thăm cô, từ công ty Gwen đến bệnh viện khá xa. Xem như anh có chút thành ý.
Ngày hôm sau, cả ngày cũng không thể nằm mãi vì sẽ ảnh hưởng đến vết thương ở lưng. Liên phu nhân dìu cô ngồi dậy, dù gặp khó khăn vì vết thương mới rất đau nhưng cũng may là không sâu, có lẽ trong lúc vội vàng lái xe lướt qua bọn chúng đã không kiểm soát được lực tay, nếu không e rằng cô còn thảm hơn thế này. Chưa kịp lãnh tháng lương đầu tiên mà đã thảm thế này, Túc Kỳ chỉ biết ngậm ngùi chịu đựng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.