Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại!
Chương 25: Đặc quyền dành riêng cô
Yên Đan (Amber)
08/05/2022
Sau thời gian ngồi xe không quá lâu, đoàn cắm trại của công ty Gwen đã đến nơi. Một ngọn đồi thơ mộng, an toàn và thoáng đãng với nhiều cây xanh. Nơi đây là địa điểm cắm trại được lựa chọn hàng đầu ở thành phố An Thập.
Mọi người nhanh chóng phân nhóm, chia nhau dựng lều trại để ở qua đêm. Ngọn đồi này rất rộng lớn lại nhiều lối mòn chằng chịt. Vì vậy mọi người sẽ tập trung ở một khu vực nhất định, dựng lều khá gần nhau để tránh việc bị lạc và tạo điều kiện thuận lợi cho ban tổ chức chuyến cắm trại dễ dàng quản lý thành viên tham gia.
Cô ở cùng lều với những nhân viên nữ khác, mỗi lều từ tám đến mười người.
Vì đi cắm trại nên cô mang theo túi xách lớn dạng thể thao thay vì vali, kéo cả chiếc vali theo thì có hơi khoa trương, dù gì cũng chỉ có hai ngày một đêm.
Cô trải chiếc nệm hơi, lo chu toàn chỗ ngủ cho mình, một vài nữ nhân viên chung lều trại sẵn có dịp tiếp xúc với cô, họ đến giúp cô một tay khiến cô rất ngạc nhiên. Không nhịn được sự tò mò, họ cất lời:
- Trợ lý Ngọc à, nghe đồn cô và tổng giám đốc đang hẹn hò, có phải sự thật không?
- Hai người thật sự đang quen nhau sao?
- Tổng giám đốc vừa đẹp trai lại tài giỏi như vậy, hẳn rất nuông chiều cô.
- Cả công ty đều bảo rằng hai người đang yêu nhau, là thật đúng chứ?
Những chuyện đã xảy ra với anh khiến cô nghĩ đến đã cảm thấy nóng mặt. Bọn họ lại không ngừng nhắc đến "tổng giám đốc", nỗi khổ của cô ai thấu được đây.
Cô tỏ ra bình tĩnh, cốt ý muốn cắt đứt cuộc nói chuyện hỏi han, thăm dò đời tư này:
- Mọi người đừng hiểu lầm. Tôi và tổng giám đốc chẳng có gì cả.
Nói đoạn cô đứng dậy rời khỏi lều, vừa bước được vài bước đã chạm mặt Nhan Lục Tần.
Quả thật diễn cảnh không buông tha cho cô, muốn thư giãn đầu óc một lát cũng không được. Ở trong lều thì bị đồng nghiệp túm tụm soi mói đời tư như thể tra hỏi. Vừa đi ra ngoài đã gặp ngay người mà mình đang muốn né tránh.
Cô không nói bất kỳ lời nào với anh, nhích bước sang một bên rồi tiếp tục đi. Nhưng anh lập tức bước ngang qua, đứng chắn trước mặt cô.
Túc Kỳ ngước nhìn anh, Lục Tần rõ ràng lại muốn kiếm chuyện, trông cô giống trẻ con thích chơi trò giỡn nhây với anh lắm sao?
Chẳng thèm mở lời, cô bước sang hướng khác, anh tiếp tục lê bước đứng chặn trước hướng đi của cô.
Không nhịn thêm được nữa, cô cất lời bực dọc:
- Phiền tổng giám đốc tránh đường.
Vẻ mặt anh thích thú nhìn cô, mỹ nhân anh từng gặp qua không ít, nhưng nét đẹp thanh thuần, ngây thơ lại chứa đựng sự sắc sảo trong ánh mắt như cô khiến anh bị cuốn hút một cách lạ thường. Dù nói yêu thì chẳng phải yêu, Lục Tần không dễ dàng rung động trước phụ nữ, nhưng anh rất có hứng thú với cơ thể ngọc ngà cực phẩm từ người con gái luôn muốn chống đối khi anh chạm vào người cô.
- Đường rộng mênh mông, tôi đứng đâu là quyền của tôi.
Anh chẳng những không có chút nhường nhịn khi biết rằng cô đang bực mà ngược lại còn nói thêm mấy câu chọc tức Túc Kỳ. Bảo anh như trẻ con suốt ngày thích kiếm chuyện chọc người cũng chẳng sai, nhưng đặc quyền bị anh chọc tức chỉ dành riêng cho cô thôi. . harry potter fanfic
Trước thái độ và hành động khó ưa của anh, cô quay lưng bỏ đi. Lục Tần trông cô không vui đến vậy thì có chút ngẫm nghĩ, xem ra anh đã quá tay với Túc Kỳ khiến cô khó xử lẫn chán ghét anh. Nhưng dù anh nhận ra điều này thì đã sao? Anh cũng không thể ngăn bản thân muốn chiếm đoạt lấy cô.
- ----‐-------------------------------
Ngay từ đầu cô chẳng hề muốn tham gia chuyến cắm trại, căn bản cô không thích chốn đông đúc, càng muốn hạn chế gặp mặt Nhan Lục Tần. Nhưng nào ngờ bị anh dùng quyền làm boss mà bắt buộc cô phải đi.
Chán nản, ngột ngạt với bầu không khí tại khu vực dựng lều trại. Túc Kỳ rời khỏi nơi náo nhiệt, cô đi theo con đường mòn nhỏ, muốn dạo quanh ngắm cảnh, tịnh tâm lại sau những xô bồn, sự cố đã qua.
Vừa đi cô vừa nghĩ về chuyện giữa cô và anh. Túc Kỳ không muốn tiếp tục như thế này, cô đã tự đặt ra vô vàng câu hỏi tại sao kể từ khi chuyện không mong muốn xảy đến.
Tại sao phải là cô, Nhan Lục Tần muốn tiếp diễn chuyện này đến bao giờ? Ngọc Túc Kỳ cô đây tuy gia cảnh không phải trâm anh thế phiệt nức tiếng nhưng cũng là con nhà đàng hoàng, danh giá, nếu trước đây khi ba cô còn sống, gia đình cô cũng thuộc hàng có của ăn của để dư giả.
Bây giờ vì phần lớn số tài sản ông ấy đã lập di chúc để lại cho con trai riêng nên mẹ và cô không còn tài sản nhiều như trước đây, lại thêm khoảng nợ kết xù của bà ấy nên thành ra phải sống tiết kiệm một chút.
Cô tuyệt đối không phải hạng con gái lẳng lơ trắc nết, càng không phải gái qua đường để đàn ông mua vui. Suy nghĩ tới lui, Túc Kỳ quyết định phải đối diện với anh để nói chuyện rõ ràng, cô muốn chấm dứt chuyện ái ân thể xác như một trò đùa trong tay anh, muốn mọi chuyện dừng lại, kết thúc trong êm đềm trước khi lúng sâu đến muộn màng.
Bước chân cô khựng lại, quay người ra sau để trở lại vị trí công ty đang cắm trại. Nhưng nào ngờ trước mắt cô lại chằng chịt lối dẫn đan xen vào nhau, rẽ nhánh chồng chéo đến rối cả mắt.
Do lúc nãy cô mải mê suy nghĩ, chân cứ vô thức bước tùy hứng mà không quan sát kỹ, bây giờ cô biết trở về bằng lối nào đây?!
Mọi người nhanh chóng phân nhóm, chia nhau dựng lều trại để ở qua đêm. Ngọn đồi này rất rộng lớn lại nhiều lối mòn chằng chịt. Vì vậy mọi người sẽ tập trung ở một khu vực nhất định, dựng lều khá gần nhau để tránh việc bị lạc và tạo điều kiện thuận lợi cho ban tổ chức chuyến cắm trại dễ dàng quản lý thành viên tham gia.
Cô ở cùng lều với những nhân viên nữ khác, mỗi lều từ tám đến mười người.
Vì đi cắm trại nên cô mang theo túi xách lớn dạng thể thao thay vì vali, kéo cả chiếc vali theo thì có hơi khoa trương, dù gì cũng chỉ có hai ngày một đêm.
Cô trải chiếc nệm hơi, lo chu toàn chỗ ngủ cho mình, một vài nữ nhân viên chung lều trại sẵn có dịp tiếp xúc với cô, họ đến giúp cô một tay khiến cô rất ngạc nhiên. Không nhịn được sự tò mò, họ cất lời:
- Trợ lý Ngọc à, nghe đồn cô và tổng giám đốc đang hẹn hò, có phải sự thật không?
- Hai người thật sự đang quen nhau sao?
- Tổng giám đốc vừa đẹp trai lại tài giỏi như vậy, hẳn rất nuông chiều cô.
- Cả công ty đều bảo rằng hai người đang yêu nhau, là thật đúng chứ?
Những chuyện đã xảy ra với anh khiến cô nghĩ đến đã cảm thấy nóng mặt. Bọn họ lại không ngừng nhắc đến "tổng giám đốc", nỗi khổ của cô ai thấu được đây.
Cô tỏ ra bình tĩnh, cốt ý muốn cắt đứt cuộc nói chuyện hỏi han, thăm dò đời tư này:
- Mọi người đừng hiểu lầm. Tôi và tổng giám đốc chẳng có gì cả.
Nói đoạn cô đứng dậy rời khỏi lều, vừa bước được vài bước đã chạm mặt Nhan Lục Tần.
Quả thật diễn cảnh không buông tha cho cô, muốn thư giãn đầu óc một lát cũng không được. Ở trong lều thì bị đồng nghiệp túm tụm soi mói đời tư như thể tra hỏi. Vừa đi ra ngoài đã gặp ngay người mà mình đang muốn né tránh.
Cô không nói bất kỳ lời nào với anh, nhích bước sang một bên rồi tiếp tục đi. Nhưng anh lập tức bước ngang qua, đứng chắn trước mặt cô.
Túc Kỳ ngước nhìn anh, Lục Tần rõ ràng lại muốn kiếm chuyện, trông cô giống trẻ con thích chơi trò giỡn nhây với anh lắm sao?
Chẳng thèm mở lời, cô bước sang hướng khác, anh tiếp tục lê bước đứng chặn trước hướng đi của cô.
Không nhịn thêm được nữa, cô cất lời bực dọc:
- Phiền tổng giám đốc tránh đường.
Vẻ mặt anh thích thú nhìn cô, mỹ nhân anh từng gặp qua không ít, nhưng nét đẹp thanh thuần, ngây thơ lại chứa đựng sự sắc sảo trong ánh mắt như cô khiến anh bị cuốn hút một cách lạ thường. Dù nói yêu thì chẳng phải yêu, Lục Tần không dễ dàng rung động trước phụ nữ, nhưng anh rất có hứng thú với cơ thể ngọc ngà cực phẩm từ người con gái luôn muốn chống đối khi anh chạm vào người cô.
- Đường rộng mênh mông, tôi đứng đâu là quyền của tôi.
Anh chẳng những không có chút nhường nhịn khi biết rằng cô đang bực mà ngược lại còn nói thêm mấy câu chọc tức Túc Kỳ. Bảo anh như trẻ con suốt ngày thích kiếm chuyện chọc người cũng chẳng sai, nhưng đặc quyền bị anh chọc tức chỉ dành riêng cho cô thôi. . harry potter fanfic
Trước thái độ và hành động khó ưa của anh, cô quay lưng bỏ đi. Lục Tần trông cô không vui đến vậy thì có chút ngẫm nghĩ, xem ra anh đã quá tay với Túc Kỳ khiến cô khó xử lẫn chán ghét anh. Nhưng dù anh nhận ra điều này thì đã sao? Anh cũng không thể ngăn bản thân muốn chiếm đoạt lấy cô.
- ----‐-------------------------------
Ngay từ đầu cô chẳng hề muốn tham gia chuyến cắm trại, căn bản cô không thích chốn đông đúc, càng muốn hạn chế gặp mặt Nhan Lục Tần. Nhưng nào ngờ bị anh dùng quyền làm boss mà bắt buộc cô phải đi.
Chán nản, ngột ngạt với bầu không khí tại khu vực dựng lều trại. Túc Kỳ rời khỏi nơi náo nhiệt, cô đi theo con đường mòn nhỏ, muốn dạo quanh ngắm cảnh, tịnh tâm lại sau những xô bồn, sự cố đã qua.
Vừa đi cô vừa nghĩ về chuyện giữa cô và anh. Túc Kỳ không muốn tiếp tục như thế này, cô đã tự đặt ra vô vàng câu hỏi tại sao kể từ khi chuyện không mong muốn xảy đến.
Tại sao phải là cô, Nhan Lục Tần muốn tiếp diễn chuyện này đến bao giờ? Ngọc Túc Kỳ cô đây tuy gia cảnh không phải trâm anh thế phiệt nức tiếng nhưng cũng là con nhà đàng hoàng, danh giá, nếu trước đây khi ba cô còn sống, gia đình cô cũng thuộc hàng có của ăn của để dư giả.
Bây giờ vì phần lớn số tài sản ông ấy đã lập di chúc để lại cho con trai riêng nên mẹ và cô không còn tài sản nhiều như trước đây, lại thêm khoảng nợ kết xù của bà ấy nên thành ra phải sống tiết kiệm một chút.
Cô tuyệt đối không phải hạng con gái lẳng lơ trắc nết, càng không phải gái qua đường để đàn ông mua vui. Suy nghĩ tới lui, Túc Kỳ quyết định phải đối diện với anh để nói chuyện rõ ràng, cô muốn chấm dứt chuyện ái ân thể xác như một trò đùa trong tay anh, muốn mọi chuyện dừng lại, kết thúc trong êm đềm trước khi lúng sâu đến muộn màng.
Bước chân cô khựng lại, quay người ra sau để trở lại vị trí công ty đang cắm trại. Nhưng nào ngờ trước mắt cô lại chằng chịt lối dẫn đan xen vào nhau, rẽ nhánh chồng chéo đến rối cả mắt.
Do lúc nãy cô mải mê suy nghĩ, chân cứ vô thức bước tùy hứng mà không quan sát kỹ, bây giờ cô biết trở về bằng lối nào đây?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.