Cưỡng Đoạt Ái Tình: Nhan Tổng, Xin Dừng Lại!
Chương 70: Những kẻ trong tối
Yên Đan (Amber)
08/05/2022
Bằng những chứng cứ và lập luận sắc bén, bọn tội phạm đã thừa nhận việc làm phi pháp. Đồng thời kẻ chủ mưu phía sau cũng được nhận định rõ chính là Ngọc Cẩn Khôi.
Tin tức thuộc hạ của Ngọc Cẩn Khôi khôi bị tóm chẳng hiểu sau đã truyền đến tay ông ta rất nhanh chóng. Khi lực lượng cảnh sát ập đến công ty và cả nhà riêng của ông ta đều không thể tìm thấy lão cáo già giảo quyệt. Chắc chắn lão đã bỏ trốn.
Lực lượng cảnh sát đã phát lệnh truy nã ông ta với tội danh buôn bán chất cấm xuyên quốc gia. Ngoài ra, cảnh sát cũng áp giải Triệu Tấn Dĩnh về trụ sở, lúc các chiến sĩ cảnh sát ập vào nhà, lão ta đang có hành động chuẩn bị bỏ trốn.
Triệu Dĩ Khiêm sững sờ trước việc làm của ba mình, dù anh ấy đã gần như đoán ra được việc làm ăn phi pháp của Triệu Tấn Vĩnh khi nhìn thấy heroin trong chính căn nhà của mình. Nhưng ngay giây phút cảnh sát ập vào nhà bắt ông ta, anh ấy gần như chẳng thể đứng vững.
—————————————
Trong suốt quá trình hỏi cung, Triệu Tấn Vĩnh một mực giữ im lặng, cho đến khi cảnh sát công bố kết quả đã tìm thấy rất nhiều vật chứng là hơn mười ký lô gam heroin trong nhà ông ta, lúc này ông ta mới gật đầu thừa nhận chuyện phi pháp mình đã làm.
Quả thật Triệu Tấn Vĩnh và Ngọc Cẩn Khôi chẳng phải huynh đệ đồng tâm hay anh em chí cốt, cả hai là mối quan hệ làm ăn cùng nhau hưởng lợi lộc. Sau khi bị bắt, lão Triệu Tấn Vĩnh đã khai ra đồng bọn cùng cầm đầu đường dây buôn bán heroin xuyên quốc là Ngọc Cẩn Khôi, ngoài ra, còn một kẻ khác tham gia vào đường dây buôn bán chất cấm, người khiến lực lượng cảnh sát phải ngỡ ngàng, thậm chí người ngoài nghe thấy cũng không thể ngờ tới.
————————————
Dạo gần đây cứ tập trung vào chuyện nghĩ cách đưa kẻ xấu ra ánh sáng, Túc Kỳ cảm thấy vất vả cho anh vừa phải lo việc công ty, vừa chăm sóc cô lại còn góp sức cùng lực lượng cảnh sát phá án.
Cô học hỏi từ dì Diệp, hôm nay đích thân vào bếp nấu cho anh vài món. Mấy hôm nay cô cứ hay ốm nghén nên nghỉ ở nhà, tranh thủ chiều nay cơ thể khỏe hơn một chút liền chạy xuống bếp học nấu nướng.
- Dì à, thịt bò con thái như vậy có hơi mỏng không?
Dì Diệp nở nụ cười:
- Như vậy là được rồi đó con, vừa đủ để gia vị thấm đều.
Cô tập trung thái thịt, chợt nghe tiếng còi xe, cô nghĩ rằng anh đã về, trong giây phút vui mừng mà quên mất sự cẩn trọng, cắt trúng vào tay.
- Aaa...
Cô thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng bỏ dao xuống, ngón tay trỏ bị cắt một đường, tuy không sâu nhưng máu vẫn tứa ra khá nhiều.
Dì Diệp hoảng hốt vội kéo nhẹ cô đến bồn rửa:
- Con rửa vết thương đi, dì đi lấy băng cá nhân.
Lục Tần bước vào nhà, không thấy cô hớn hở chạy ra đón anh như mọi khi liền thấy lạ.
Vừa lúc dì Diệp mang hộp cứu thương đi về phía phòng ăn, anh cất lời:
- Dì bị thương sao?
Dì Diệp lắc đầu:
- Không phải dì, mà là Túc Kỳ bị đứt tay.
Anh vừa nghe cô bị thương thì vô cùng lo lắng. Chẳng chút chần chừ, anh đi ngay vào phòng bếp. Túc Kỳ nhìn thấy anh đi vào liền giấu tay đang bị thương ra phía sau lưng.
Cô nở nụ cười, giọng nói dịu dàng:
- Anh về rồi, em lo làm bếp nên không kịp ra đón anh.
Anh bước đến gần cô, nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng cô, nắm lấy bàn tay mà cô đang đặt phía sau rồi kéo nhẹ tay cô trước tầm mắt.
Nhìn ngón tay thon dài bị một đường cắt vẫn còn đọng máu, anh nhíu mày:
- Em hư quá, sao lại để bản thân bị thương như vậy?
Tuy là lời trách, nhưng là một lời trách yêu vì anh quan tâm đến cô.
Cô vội rút tay lại:
- Do em sơ ý, chỉ bị nhẹ thôi, không sao cả.
Anh nhìn dì Diệp vừa bước vào:
- Dì cứ để con.
Anh vừa ngồi bôi thuốc và băng vết thương cho cô vừa nói:
- Lần sau em phải cẩn thận, nếu còn để bị thương như vậy, anh sẽ không cho em làm bếp nữa.
Cô giơ ngón tay được băng lên, môi nở nụ cười hồn nhiên:
- Em biết rồi, cám ơn anh.
Lục Tần dịu dàng đặt lên môi cô một hôn:
- Ngày mai anh sẽ đưa em ra ngoài ăn.
Cả hai hạnh phúc nhìn nhau, chợt điện thoại cô để trong túi tạp dề đổ chuông, Túc Kỳ có linh cảm chẳng lành, liền lấy điện thoại ra xem, là số của người giúp việc ở nhà mẹ. Cô vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khẩn trương, sợ hãi:
- Cô Túc Kỳ mau cứu lấy phu nhân, bác hai của tiểu thư cùng đám giang hồ đến nhà làm loạn...
Người giúp việc chưa kịp nói dứt câu thì đã vang lên tiếng:
- Áaa...
Điện thoại ở đầu dây bên kia cúp máy, cô sững sờ, hốt hoảng nhìn anh:
- Mẹ gặp chuyện rồi, em phải nhanh chóng về nhà.
Cô đứng dậy, anh lập tức nắm tay cô:
- Có chuyện gì vậy em?
Túc Kỳ cất lời trong sự lo lắng lẫn hoảng loạn:
- Người làm gọi cho em nói rằng bác hai cùng giang hồ đến nhà mẹ làm loạn, em sợ ông ta sẽ gây ra chuyện nguy hiểm.
Lục Tần vội trấn an cô, anh nhanh chóng gọi điện cho Lục Tuyên để nhận được sự hỗ trợ từ phía cảnh sát.
Tin tức thuộc hạ của Ngọc Cẩn Khôi khôi bị tóm chẳng hiểu sau đã truyền đến tay ông ta rất nhanh chóng. Khi lực lượng cảnh sát ập đến công ty và cả nhà riêng của ông ta đều không thể tìm thấy lão cáo già giảo quyệt. Chắc chắn lão đã bỏ trốn.
Lực lượng cảnh sát đã phát lệnh truy nã ông ta với tội danh buôn bán chất cấm xuyên quốc gia. Ngoài ra, cảnh sát cũng áp giải Triệu Tấn Dĩnh về trụ sở, lúc các chiến sĩ cảnh sát ập vào nhà, lão ta đang có hành động chuẩn bị bỏ trốn.
Triệu Dĩ Khiêm sững sờ trước việc làm của ba mình, dù anh ấy đã gần như đoán ra được việc làm ăn phi pháp của Triệu Tấn Vĩnh khi nhìn thấy heroin trong chính căn nhà của mình. Nhưng ngay giây phút cảnh sát ập vào nhà bắt ông ta, anh ấy gần như chẳng thể đứng vững.
—————————————
Trong suốt quá trình hỏi cung, Triệu Tấn Vĩnh một mực giữ im lặng, cho đến khi cảnh sát công bố kết quả đã tìm thấy rất nhiều vật chứng là hơn mười ký lô gam heroin trong nhà ông ta, lúc này ông ta mới gật đầu thừa nhận chuyện phi pháp mình đã làm.
Quả thật Triệu Tấn Vĩnh và Ngọc Cẩn Khôi chẳng phải huynh đệ đồng tâm hay anh em chí cốt, cả hai là mối quan hệ làm ăn cùng nhau hưởng lợi lộc. Sau khi bị bắt, lão Triệu Tấn Vĩnh đã khai ra đồng bọn cùng cầm đầu đường dây buôn bán heroin xuyên quốc là Ngọc Cẩn Khôi, ngoài ra, còn một kẻ khác tham gia vào đường dây buôn bán chất cấm, người khiến lực lượng cảnh sát phải ngỡ ngàng, thậm chí người ngoài nghe thấy cũng không thể ngờ tới.
————————————
Dạo gần đây cứ tập trung vào chuyện nghĩ cách đưa kẻ xấu ra ánh sáng, Túc Kỳ cảm thấy vất vả cho anh vừa phải lo việc công ty, vừa chăm sóc cô lại còn góp sức cùng lực lượng cảnh sát phá án.
Cô học hỏi từ dì Diệp, hôm nay đích thân vào bếp nấu cho anh vài món. Mấy hôm nay cô cứ hay ốm nghén nên nghỉ ở nhà, tranh thủ chiều nay cơ thể khỏe hơn một chút liền chạy xuống bếp học nấu nướng.
- Dì à, thịt bò con thái như vậy có hơi mỏng không?
Dì Diệp nở nụ cười:
- Như vậy là được rồi đó con, vừa đủ để gia vị thấm đều.
Cô tập trung thái thịt, chợt nghe tiếng còi xe, cô nghĩ rằng anh đã về, trong giây phút vui mừng mà quên mất sự cẩn trọng, cắt trúng vào tay.
- Aaa...
Cô thốt lên một tiếng rồi nhanh chóng bỏ dao xuống, ngón tay trỏ bị cắt một đường, tuy không sâu nhưng máu vẫn tứa ra khá nhiều.
Dì Diệp hoảng hốt vội kéo nhẹ cô đến bồn rửa:
- Con rửa vết thương đi, dì đi lấy băng cá nhân.
Lục Tần bước vào nhà, không thấy cô hớn hở chạy ra đón anh như mọi khi liền thấy lạ.
Vừa lúc dì Diệp mang hộp cứu thương đi về phía phòng ăn, anh cất lời:
- Dì bị thương sao?
Dì Diệp lắc đầu:
- Không phải dì, mà là Túc Kỳ bị đứt tay.
Anh vừa nghe cô bị thương thì vô cùng lo lắng. Chẳng chút chần chừ, anh đi ngay vào phòng bếp. Túc Kỳ nhìn thấy anh đi vào liền giấu tay đang bị thương ra phía sau lưng.
Cô nở nụ cười, giọng nói dịu dàng:
- Anh về rồi, em lo làm bếp nên không kịp ra đón anh.
Anh bước đến gần cô, nhẹ nhàng đưa tay ra sau lưng cô, nắm lấy bàn tay mà cô đang đặt phía sau rồi kéo nhẹ tay cô trước tầm mắt.
Nhìn ngón tay thon dài bị một đường cắt vẫn còn đọng máu, anh nhíu mày:
- Em hư quá, sao lại để bản thân bị thương như vậy?
Tuy là lời trách, nhưng là một lời trách yêu vì anh quan tâm đến cô.
Cô vội rút tay lại:
- Do em sơ ý, chỉ bị nhẹ thôi, không sao cả.
Anh nhìn dì Diệp vừa bước vào:
- Dì cứ để con.
Anh vừa ngồi bôi thuốc và băng vết thương cho cô vừa nói:
- Lần sau em phải cẩn thận, nếu còn để bị thương như vậy, anh sẽ không cho em làm bếp nữa.
Cô giơ ngón tay được băng lên, môi nở nụ cười hồn nhiên:
- Em biết rồi, cám ơn anh.
Lục Tần dịu dàng đặt lên môi cô một hôn:
- Ngày mai anh sẽ đưa em ra ngoài ăn.
Cả hai hạnh phúc nhìn nhau, chợt điện thoại cô để trong túi tạp dề đổ chuông, Túc Kỳ có linh cảm chẳng lành, liền lấy điện thoại ra xem, là số của người giúp việc ở nhà mẹ. Cô vội vàng bắt máy, đầu dây bên kia vang lên tiếng nói khẩn trương, sợ hãi:
- Cô Túc Kỳ mau cứu lấy phu nhân, bác hai của tiểu thư cùng đám giang hồ đến nhà làm loạn...
Người giúp việc chưa kịp nói dứt câu thì đã vang lên tiếng:
- Áaa...
Điện thoại ở đầu dây bên kia cúp máy, cô sững sờ, hốt hoảng nhìn anh:
- Mẹ gặp chuyện rồi, em phải nhanh chóng về nhà.
Cô đứng dậy, anh lập tức nắm tay cô:
- Có chuyện gì vậy em?
Túc Kỳ cất lời trong sự lo lắng lẫn hoảng loạn:
- Người làm gọi cho em nói rằng bác hai cùng giang hồ đến nhà mẹ làm loạn, em sợ ông ta sẽ gây ra chuyện nguy hiểm.
Lục Tần vội trấn an cô, anh nhanh chóng gọi điện cho Lục Tuyên để nhận được sự hỗ trợ từ phía cảnh sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.